Tận Thế Tới Rồi, Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta
Chương 41:
Thổ Tinh Hỏa Tinh Tại Nhất Khởi
18/05/2024
Nằm ngửa trên giường, nhiệt độ vừa phải.
Nhìn qua đỉnh nhà kính trong suốt, ngắm sao trời, cô thì thầm trò chuyện với chú chó nhỏ.
"Mày không biết đâu, chỉ vài ngày nữa, nơi này sẽ chẳng còn gì."
"Giống như bắn pháo hoa vậy, con người sẽ biến mất trong nháy mắt, bầu trời đầy sao như thế này sẽ rất lâu nữa mới nhìn thấy."
"Nhà kính này cũng sẽ không còn..."
Hu hu~
Chú chó nhỏ nhảy vài cái, cố nhảy lên giường.
"Không được, trên giường không có chỗ cho mày đâu!"
Gâu gâu!
"Đã bảo là không được..."
.....
Sau Một đêm ngon giấc, Thẩm Tâm bị cơn nóng làm cho tỉnh dậy.
Ban đêm ngủ nhiệt độ vừa phải nhưng sáng ra lại như lò nướng.
Nhìn nhiệt độ hiển thị trên đồng hồ, 39 độ.
Nhiệt độ này đã vượt quá nhiệt độ cao nhất trong nhiều năm của Tô Thành.
Hôm nay là ngày 19 tháng 3, còn 3 ngày nữa là đến ngày tận thế.
Tính toán lại tài sản trong tay, miễn cưỡng cũng còn dưới 3 triệu.
Cô duỗi lưng ra nhưng lại phát hiện trên đầu có một mảng lông xù.
Ngay lập tức ngồi dậy, mới thấy trên gối của cô, chú chó nhỏ đang ngủ say.
"Mày lên đây từ lúc nào vậy?"
Đáp lại cô là những bong bóng nước mũi của chú chó nhỏ.
"Thôi được rồi, mày cũng chỉ còn mấy ngày sung sướng nữa thôi."
Thẩm Tâm hào phóng tha thứ cho chú chó nhỏ.
Nhảy xuống giường, dọn dẹp bản thân một chút, lại cho chú chó nhỏ ăn.
Đến lúc ra khỏi cửa, chú chó nhỏ lại ôm chặt lấy ống quần cô.
"Xuống đi!"
"Như thế này thì làm sao tao ra ngoài được?"
"Mày làm nũng cũng vô dụng!!!"
Vài phút sau, Thẩm Tâm bất lực, bế chú chó nhỏ lên xe, thắt dây an toàn.
A Thổ lần đầu tiên trong đời được ngồi xe.
Tiện thể cô cũng sạc điện thoại, thứ này không lâu sau ngày tận thế sẽ hoàn toàn vô dụng.
Thẩm Tâm suy nghĩ một hồi, nếu nói đến độ tin cậy, có lẽ vẫn phải là radio và bộ đàm.
Vì vậy, việc cô phải làm hôm nay là đi mua các thiết bị liên lạc.
Radio và bộ đàm đều là những thứ cô chỉ thấy khi còn nhỏ.
Cô còn nhớ thời cấp hai, trên xe taxi ở Tô Thành, mỗi tài xế đều được trang bị bộ đàm.
Chia sẻ thông tin về tình hình giao thông và chuyện phiếm trong thời gian thực.
Nhưng bây giờ muốn tìm những thứ này thì không dễ rồi.
Đến trung tâm điện tử Tô Thành, sau một hồi hỏi thăm, cô mới tìm thấy một vài bộ đàm lẻ tẻ ở một quầy hàng ở góc.
"Ông chủ, những thứ này còn dùng được không?"
"Dùng được chứ, đây là của Nokia, chắc chắn và bền, chức năng tốt lắm!"
Nhìn qua đỉnh nhà kính trong suốt, ngắm sao trời, cô thì thầm trò chuyện với chú chó nhỏ.
"Mày không biết đâu, chỉ vài ngày nữa, nơi này sẽ chẳng còn gì."
"Giống như bắn pháo hoa vậy, con người sẽ biến mất trong nháy mắt, bầu trời đầy sao như thế này sẽ rất lâu nữa mới nhìn thấy."
"Nhà kính này cũng sẽ không còn..."
Hu hu~
Chú chó nhỏ nhảy vài cái, cố nhảy lên giường.
"Không được, trên giường không có chỗ cho mày đâu!"
Gâu gâu!
"Đã bảo là không được..."
.....
Sau Một đêm ngon giấc, Thẩm Tâm bị cơn nóng làm cho tỉnh dậy.
Ban đêm ngủ nhiệt độ vừa phải nhưng sáng ra lại như lò nướng.
Nhìn nhiệt độ hiển thị trên đồng hồ, 39 độ.
Nhiệt độ này đã vượt quá nhiệt độ cao nhất trong nhiều năm của Tô Thành.
Hôm nay là ngày 19 tháng 3, còn 3 ngày nữa là đến ngày tận thế.
Tính toán lại tài sản trong tay, miễn cưỡng cũng còn dưới 3 triệu.
Cô duỗi lưng ra nhưng lại phát hiện trên đầu có một mảng lông xù.
Ngay lập tức ngồi dậy, mới thấy trên gối của cô, chú chó nhỏ đang ngủ say.
"Mày lên đây từ lúc nào vậy?"
Đáp lại cô là những bong bóng nước mũi của chú chó nhỏ.
"Thôi được rồi, mày cũng chỉ còn mấy ngày sung sướng nữa thôi."
Thẩm Tâm hào phóng tha thứ cho chú chó nhỏ.
Nhảy xuống giường, dọn dẹp bản thân một chút, lại cho chú chó nhỏ ăn.
Đến lúc ra khỏi cửa, chú chó nhỏ lại ôm chặt lấy ống quần cô.
"Xuống đi!"
"Như thế này thì làm sao tao ra ngoài được?"
"Mày làm nũng cũng vô dụng!!!"
Vài phút sau, Thẩm Tâm bất lực, bế chú chó nhỏ lên xe, thắt dây an toàn.
A Thổ lần đầu tiên trong đời được ngồi xe.
Tiện thể cô cũng sạc điện thoại, thứ này không lâu sau ngày tận thế sẽ hoàn toàn vô dụng.
Thẩm Tâm suy nghĩ một hồi, nếu nói đến độ tin cậy, có lẽ vẫn phải là radio và bộ đàm.
Vì vậy, việc cô phải làm hôm nay là đi mua các thiết bị liên lạc.
Radio và bộ đàm đều là những thứ cô chỉ thấy khi còn nhỏ.
Cô còn nhớ thời cấp hai, trên xe taxi ở Tô Thành, mỗi tài xế đều được trang bị bộ đàm.
Chia sẻ thông tin về tình hình giao thông và chuyện phiếm trong thời gian thực.
Nhưng bây giờ muốn tìm những thứ này thì không dễ rồi.
Đến trung tâm điện tử Tô Thành, sau một hồi hỏi thăm, cô mới tìm thấy một vài bộ đàm lẻ tẻ ở một quầy hàng ở góc.
"Ông chủ, những thứ này còn dùng được không?"
"Dùng được chứ, đây là của Nokia, chắc chắn và bền, chức năng tốt lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.