Chương 37: Thể Nghiệm Không Tệ
Canh Tòng Tâm
24/04/2024
Phàm là người có khả năng đồng cảm, cũng có thể tưởng tượng vào trước khi những người bệnh này biến thành Ác Đọa, sẽ gặp phải dạng tàn phá kinh khủng gì.
Cho dù là Vương Thế sắt đá nhất, cũng không chắc rằng mình có thể bình tĩnh khi đọc những hồ sơ này.
Nếu thật sự bị cấy ghép ký ức, sẽ tương đương với việc chịu đau đớn đồng dạng, nói không chừng sẽ hóa Ác Đọa tại chỗ.
"Cho nên nguy hiểm nhất chính là tòa nhà này...nếu không có tin tức Bạch Vụ nhìn thấy lúc trước, chúng ta trực tiếp đọc những hồ sơ này..." Vương Thế không khỏi nghĩ mà sợ, bởi vì tay của đội trưởng cũng đã chạm vào bìa hồ sơ.
Bạch Vụ cũng không có nghĩ tới, nơi này còn có cạm bẫy.
Nếu như bị cấy ghép ký ức, như vậy đích thực là ngay cả cơ hội đụng vào dĩa quay cũng đều không có, trực tiếp biến thành Ác Đọa.
"Những hồ sơ này có đáng đọc không?" Ngũ Cửu thu tay về, nghiêm túc hỏi.
Bạch Vụ gật gật đầu: "Đây cũng là một bộ phận lịch sử, mặc dù là vi mô, nhưng bệnh viện này nghiên cứu chính là Ác Đọa, dù cho bên trong không có ghi lại khởi nguồn của Ác Đọa, cũng có thể thông qua ghi chép về những thí nghiệm biến thái này, tìm được một ít kết quả nghiên cứu về đặc tính của Ác Đọa."
"Cho nên phải làm như thế nào? Hồ sơ báo cho ngươi biết manh mối ở tầng 3, nhưng manh mối lại không có biện pháp đọc." Nói chuyện chính là Doãn Sương.
"Chỉ có thể là người can đảm nhất, không có tim không có phổi nhất, có tính khí xấu nhất mới có thể đọc những bệnh án này." Lâm Vô Nhu chỉ ra.
Người can đảm nhất, không có tim không có phổi nhất, sẽ không bi thương khổ sở, người có tính khí xấu nhất sẽ không phẫn nộ.
Bạch Vụ không so đo việc Lâm Muội Muội dùng sai từ và trộm đổi khái niệm, dù sao thì hắn cũng chẳng muốn giải thích nguyên nhân chính mình khuyết thiếu khả năng đồng cảm, liền trực tiếp rút ra một bản bệnh án.
Trước khi mở ra bệnh án, Bạch Vụ nói: "Các ngươi liền đứng tại chỗ không cần đi động, nghe được bất kỳ thanh âm gì, cũng tận khả năng giữ vững bình tĩnh."
Hồ sơ bệnh án nằm ở hàng thứ hai của phòng lưu trữ, trên tầng trên của giá sách số 1, nơi này có khoảng chừng hơn một ngàn bản bệnh án, Bạch Vụ cũng không chắc liệu những gì hắn nhìn thấy có phải là những gì hắn cần hay không.
Hắn chỉ có thể đọc chúng theo thứ tự để tìm ra quy luật sắp xếp.
"04.07.2035. Đinh Cửu và Ất Lục trao đổi thí nghiệm huyết thanh, xuất hiện một chút vấn đề. Ta và bác sĩ Lưu quyết định lén tìm kiếm trợ giúp, cho dù mệnh lệnh của Viện Trưởng quy định rõ ràng, không thể đi tìm người kia hỗ trợ, nhưng chúng ta cũng biết, y đối với nghiên cứu Ác Đọa, ở phía trên chúng ta xa xa. Chẳng qua là vào trước đó, ta ít nhất phải khiến cho Đinh Cửu trở nên cường đại hơn, để cho người kia lau mắt mà nhìn đối với ta."
Đoạn thứ nhất còn chưa kịp đọc xong, Bạch Vụ đã thấy được ảo giác.
Nhóm người Ngũ Cửu, Doãn Sương, Lâm Vô Nhu, Thương Tiểu Ất, Vương Thế cũng không có nhìn thấy, giá sách xung quanh đều đột nhiên biến mất.
Bạch Vụ ngã gục ở trên giường bệnh, nhìn bóng lưng một bác sĩ dường như đang ghi chép điều gì đó khi đang phối chế một loại thuốc thử nào đó.
Ngũ Cửu phát hiện ra mình không cử động được, đồng thời thân thể lúc lạnh lúc nóng.
Lúc này, người bệnh nguyên bản—— tức là đối tượng thí nghiệm đang rất thống khổ, y bị rót vào huyết thanh Ác Đọa đẳng cấp cao hơn, thân thể đang tiến hành dị biến.
Có thể nói là chết đi sống lại.
Nếu như đổi thành những người khác tiến vào đoạn ký ức này, họ không có trải qua sự đau đớn âm ỉ của Ác Đọa, chỉ sợ sẽ càng thống khổ hơn. Tiếp đó sản sinh tâm tình tiêu cực.
Bạch Vụ không có, hắn nhíu mày không phải là bởi vì đau đớn, loại cảm giác này chỉ khiến não hắn hoạt động càng thêm rõ ràng mà thôi, hắn chỉ là bởi vì thân ở trong trí nhớ của Ác Đọa, vô pháp sử dụng Phổ Lôi Nhãn, có chút đau đầu.
"Bởi vậy, tin tức mà ta có thể thu hoạch là rất có hạn..."
Bởi vì không thể đồng cảm với tâm tình lúc đó của Ác Đọa, nên không mất nhiều thời gian để Bạch Vụ tỉnh lại trước khi đợi vị bác sĩ kia ghi chép xong.
Cảnh tượng trước mắt lại trở về hiện thực.
Hắn cười cười, cảm thấy loại thể nghiệm này quả thật không tệ, chỉ là người bệnh bên trong bệnh án cũng quá yếu ớt.
Hắn bắt đầu nhìn đệ nhị đoạn.
"04.09.2035. Ta rất muốn vào trước khi nhìn thấy người kia, dùng công thức mà chính ta tổng kết, để cho Đinh Cửu có thể có được khứu giác của Bính Tứ. Nhưng chết tiệt, huyết thanh của Bính Tứ lại khiến cho Đinh Cửu mọc vảy! Tất cả kết luận của ta đều là sai lầm! Sai lầm! Ác Đọa biến dị...căn bản không có quy luật, căn bản không thể điều khiển! Đến cùng là dạng lực lượng gì khiến cho chúng biến thành Ác Đọa, cũng không thể nào biết được..."
Ký ức lại bắt đầu.
Lần này, Bạch Vụ thấy được "chính mình", bởi vì mọc ra vảy mà phẫn nộ, sợ hãi, còn nhổ ra từng chiếc vảy trên người.
Những thứ phát triển trên cơ thể của mình tự nhiên sẽ rất đau đớn nếu chúng bị giật mạnh ra.
Bạch Vụ lại nhíu mày, không phải là bởi vì đau đớn, mà là xót xa cho những chiếc vảy này.
Trong cuộc đối thoại với Lợi Á, hắn nhìn thấy ghi chú, trong đó Lợi Á có được dị biến hiếm gặp: Đón đỡ.
Bạch Vụ cảm thấy, rất có thể đây là lân phiến mang đến thuộc tính.
Vì vậy hắn thử khuyên can một chút: "Đừng nhổ, mọc vảy cũng đâu phải là sự tình không thể chấp nhận được? Ai không muốn mọc vảy chứ? Tại quốc gia của chúng ta, mỗi người đều có thể tự hào đối với việc mọc vảy. Người không có mọc vảy, cũng không xứng có bạn gái."
Loại an ủi kỳ quái này, tự nhiên sẽ không phát huy được hiệu quả, thậm chí còn khiến cho đối phương phát điên.
Cho dù là Vương Thế sắt đá nhất, cũng không chắc rằng mình có thể bình tĩnh khi đọc những hồ sơ này.
Nếu thật sự bị cấy ghép ký ức, sẽ tương đương với việc chịu đau đớn đồng dạng, nói không chừng sẽ hóa Ác Đọa tại chỗ.
"Cho nên nguy hiểm nhất chính là tòa nhà này...nếu không có tin tức Bạch Vụ nhìn thấy lúc trước, chúng ta trực tiếp đọc những hồ sơ này..." Vương Thế không khỏi nghĩ mà sợ, bởi vì tay của đội trưởng cũng đã chạm vào bìa hồ sơ.
Bạch Vụ cũng không có nghĩ tới, nơi này còn có cạm bẫy.
Nếu như bị cấy ghép ký ức, như vậy đích thực là ngay cả cơ hội đụng vào dĩa quay cũng đều không có, trực tiếp biến thành Ác Đọa.
"Những hồ sơ này có đáng đọc không?" Ngũ Cửu thu tay về, nghiêm túc hỏi.
Bạch Vụ gật gật đầu: "Đây cũng là một bộ phận lịch sử, mặc dù là vi mô, nhưng bệnh viện này nghiên cứu chính là Ác Đọa, dù cho bên trong không có ghi lại khởi nguồn của Ác Đọa, cũng có thể thông qua ghi chép về những thí nghiệm biến thái này, tìm được một ít kết quả nghiên cứu về đặc tính của Ác Đọa."
"Cho nên phải làm như thế nào? Hồ sơ báo cho ngươi biết manh mối ở tầng 3, nhưng manh mối lại không có biện pháp đọc." Nói chuyện chính là Doãn Sương.
"Chỉ có thể là người can đảm nhất, không có tim không có phổi nhất, có tính khí xấu nhất mới có thể đọc những bệnh án này." Lâm Vô Nhu chỉ ra.
Người can đảm nhất, không có tim không có phổi nhất, sẽ không bi thương khổ sở, người có tính khí xấu nhất sẽ không phẫn nộ.
Bạch Vụ không so đo việc Lâm Muội Muội dùng sai từ và trộm đổi khái niệm, dù sao thì hắn cũng chẳng muốn giải thích nguyên nhân chính mình khuyết thiếu khả năng đồng cảm, liền trực tiếp rút ra một bản bệnh án.
Trước khi mở ra bệnh án, Bạch Vụ nói: "Các ngươi liền đứng tại chỗ không cần đi động, nghe được bất kỳ thanh âm gì, cũng tận khả năng giữ vững bình tĩnh."
Hồ sơ bệnh án nằm ở hàng thứ hai của phòng lưu trữ, trên tầng trên của giá sách số 1, nơi này có khoảng chừng hơn một ngàn bản bệnh án, Bạch Vụ cũng không chắc liệu những gì hắn nhìn thấy có phải là những gì hắn cần hay không.
Hắn chỉ có thể đọc chúng theo thứ tự để tìm ra quy luật sắp xếp.
"04.07.2035. Đinh Cửu và Ất Lục trao đổi thí nghiệm huyết thanh, xuất hiện một chút vấn đề. Ta và bác sĩ Lưu quyết định lén tìm kiếm trợ giúp, cho dù mệnh lệnh của Viện Trưởng quy định rõ ràng, không thể đi tìm người kia hỗ trợ, nhưng chúng ta cũng biết, y đối với nghiên cứu Ác Đọa, ở phía trên chúng ta xa xa. Chẳng qua là vào trước đó, ta ít nhất phải khiến cho Đinh Cửu trở nên cường đại hơn, để cho người kia lau mắt mà nhìn đối với ta."
Đoạn thứ nhất còn chưa kịp đọc xong, Bạch Vụ đã thấy được ảo giác.
Nhóm người Ngũ Cửu, Doãn Sương, Lâm Vô Nhu, Thương Tiểu Ất, Vương Thế cũng không có nhìn thấy, giá sách xung quanh đều đột nhiên biến mất.
Bạch Vụ ngã gục ở trên giường bệnh, nhìn bóng lưng một bác sĩ dường như đang ghi chép điều gì đó khi đang phối chế một loại thuốc thử nào đó.
Ngũ Cửu phát hiện ra mình không cử động được, đồng thời thân thể lúc lạnh lúc nóng.
Lúc này, người bệnh nguyên bản—— tức là đối tượng thí nghiệm đang rất thống khổ, y bị rót vào huyết thanh Ác Đọa đẳng cấp cao hơn, thân thể đang tiến hành dị biến.
Có thể nói là chết đi sống lại.
Nếu như đổi thành những người khác tiến vào đoạn ký ức này, họ không có trải qua sự đau đớn âm ỉ của Ác Đọa, chỉ sợ sẽ càng thống khổ hơn. Tiếp đó sản sinh tâm tình tiêu cực.
Bạch Vụ không có, hắn nhíu mày không phải là bởi vì đau đớn, loại cảm giác này chỉ khiến não hắn hoạt động càng thêm rõ ràng mà thôi, hắn chỉ là bởi vì thân ở trong trí nhớ của Ác Đọa, vô pháp sử dụng Phổ Lôi Nhãn, có chút đau đầu.
"Bởi vậy, tin tức mà ta có thể thu hoạch là rất có hạn..."
Bởi vì không thể đồng cảm với tâm tình lúc đó của Ác Đọa, nên không mất nhiều thời gian để Bạch Vụ tỉnh lại trước khi đợi vị bác sĩ kia ghi chép xong.
Cảnh tượng trước mắt lại trở về hiện thực.
Hắn cười cười, cảm thấy loại thể nghiệm này quả thật không tệ, chỉ là người bệnh bên trong bệnh án cũng quá yếu ớt.
Hắn bắt đầu nhìn đệ nhị đoạn.
"04.09.2035. Ta rất muốn vào trước khi nhìn thấy người kia, dùng công thức mà chính ta tổng kết, để cho Đinh Cửu có thể có được khứu giác của Bính Tứ. Nhưng chết tiệt, huyết thanh của Bính Tứ lại khiến cho Đinh Cửu mọc vảy! Tất cả kết luận của ta đều là sai lầm! Sai lầm! Ác Đọa biến dị...căn bản không có quy luật, căn bản không thể điều khiển! Đến cùng là dạng lực lượng gì khiến cho chúng biến thành Ác Đọa, cũng không thể nào biết được..."
Ký ức lại bắt đầu.
Lần này, Bạch Vụ thấy được "chính mình", bởi vì mọc ra vảy mà phẫn nộ, sợ hãi, còn nhổ ra từng chiếc vảy trên người.
Những thứ phát triển trên cơ thể của mình tự nhiên sẽ rất đau đớn nếu chúng bị giật mạnh ra.
Bạch Vụ lại nhíu mày, không phải là bởi vì đau đớn, mà là xót xa cho những chiếc vảy này.
Trong cuộc đối thoại với Lợi Á, hắn nhìn thấy ghi chú, trong đó Lợi Á có được dị biến hiếm gặp: Đón đỡ.
Bạch Vụ cảm thấy, rất có thể đây là lân phiến mang đến thuộc tính.
Vì vậy hắn thử khuyên can một chút: "Đừng nhổ, mọc vảy cũng đâu phải là sự tình không thể chấp nhận được? Ai không muốn mọc vảy chứ? Tại quốc gia của chúng ta, mỗi người đều có thể tự hào đối với việc mọc vảy. Người không có mọc vảy, cũng không xứng có bạn gái."
Loại an ủi kỳ quái này, tự nhiên sẽ không phát huy được hiệu quả, thậm chí còn khiến cho đối phương phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.