Tàn Thiên

Chương 7: Thái Huyền Môn

JL Ngày Em Chết

18/01/2017

Sáng sớm tinh mơ, từng áng mây màu trắng ngự cao trên thiên không, ánh mắt trời chói chang rủ xuống đại địa khiến cho từng bông hoa hướng về ánh mặt trời hướng tới.

Tại sân trong, Nguyệt Vô Song, Huyền Băng cùng Huyền U đang nhàn nhã đứng đấy chờ đợi Thiên Y.

Lần này bọn họ chuẩn bị trở về tông môn, cho nên sáng sớm đã tụ tập tại đây.

Còn hai người Trọng Dương thì từ hôm qua đã rời đi trở về chuẩn bị ít chuyện cho nên cũng không cùng mấy người cùng đi, dù sao nơi này cách tông môn của bọn họ cũng không phải là rất xa.

“Nương, ngươi nói đại ca ca có phải hay không còn đang ngủ.” Đứng tại trong sân, chờ đợi đã rất lâu, Huyền U hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại, một bộ bất đắc dĩ càu nhàu thì thầm.

Huyền Băng một bên nhìn nàng dáng vẻ trong lòng buồn cười nhưng không trả lời, bây giờ vẫn chưa tới giờ hẹn, người ta còn chưa tới cũng là bình thường, ngươi một cái nha đầu đứng đấy ra vẻ làm gì.

“Để các ngươi chờ lâu.” Ba người đang đứng chờ lúc thì vang lên một thanh âm lạnh nhạt, theo đó Thiên Y đang chậm rãi đi tới hướng hai người.

“Đại ca ca, ngươi có biết bây giờ mặt trời đã mọc lên mông rồi hay không.” Huyền U nhìn thấy hắn lúc tuy rất vui vẻ nhưng cố ý ra vẻ bất mãn nói.

“Nha đầu, ngươi tốt nhất là ít nói một chút, nếu không sẽ nhanh già.” Thiên Y nhìn nàng cười nhạt một tiếng.

Huyền U đối với lời hắn nói biểu hiện không tin, nếu nói nhiều sẽ nhanh già vậy nương của nàng bây giờ e sợ đã giống một lão bà rồi, Huyền U trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết Huyền Băng mà biết nàng ý nghĩ có hay không quất nàng một cái.

“Đi thôi.” Huyền Băng nhìn ba người lạnh lùng nói, theo đó nàng phất tay một cái, cả bốn người lập tức được một cỗ lực lượng vô hình bao bọc rồi lấy tốc độ tuyệt luân bay về phương xa.

“Oa, đây là bay cảm giác sao.” Huyền U đứng trên không, nghe gió thổi bay phấp phới hưng phấn hét to, hào không có chút nào trẻ nhỏ sợ độ cao dáng vẻ.

Trẻ con đối với những thứ không biết luôn tò mò, nàng chính là như vậy.

“Sau này nếu muội tu luyện chăm chỉ cũng có thể bay được.” Nguyệt Vô Song nhìn nàng hấp dẫn nói.

“Đã biết.”

……..

Thái Huyền Sơn, Thái Huyền Môn.

Thái Huyền sơn mạch nguy nga cao vót tới đỉnh mây, nổi tiếng Cửu Hà Đại Lục, quanh nó có lấy dòng sông kẻ xiết kéo dài hơn cả sơn mạch, đối diện chính là một vùng biển mênh mông chiếm gần sáu phần đại lục, là một nơi có kinh tế cùng tài nguyên cực kỳ màu mỡ, vị trí địa lý vô cùng trọng yếu.

Thái Huyền Sơn địa lý kéo dài tới trăm vạn dặm, tại đây có lấy từng tòa sơn phong cao chót vót, đỉnh đầu những tòa sơn phong này cao tới thiên không bị từng tầng trận pháp che dấu mắt thường không thể thấy.

Tại Thái Huyền Sơn bên trên, có lấy một môn phái tu tiên là Thái Huyền Môn.

Thái Huyền Môn là một cự vô phách tại Nam Châu, nó tuy rằng không phải đệ nhất nhưng cũng thuộc về năm môn phái mạnh nhất tại đấy.

“Đây là Thái Huyền Môn sao.” Đứng trên đám mây, nhìn xuống đại địa thấy vô số phi câm dị thú, sơn phong kỳ tú, Huyền U không khỏi hưng phấn hỏi.

“Đúng vậy, nơi này sẽ là nhà của ngươi sau này.” Huyền Băng lạnh lùng đáp, ánh mắt cũng theo đó nhìn tới Thái Huyền Môn nằm ở trên Thái Huyền Sơn, đã hơn sáu năm không có trở về, cũng không biết trong môn phái như thế nào rồi.

Tiếp đó bốn người thân hình hạ xuống bên dưới sơn mạch, ngoảnh mặt nhìn lại xung quanh chỉ thấy khắp nơi đều là từng cây mộc cao chót vót hơn cả trăm trượng, phía dưới đại địa là từng ngọn cỏ cao tới gần một thước, từ đó có thể thấy được Thái Huyền Môn là một môn phái lấy “vạn vật thuận theo tự nhiên” làm chủ.

“Nơi này là Thái Huyền Môn, sau này các ngươi sẽ ở lại đây.” Huyền Băng nhìn Thiên Y cùng Huyền U nhàn nhạt nói. Nguyệt Vô Song vốn là Thái Huyền Môn đệ tử cho nên nàng cũng không có cái gì căn dặn.



“Sư muội.” Bốn người đang nhìn xung quanh một vòng thì vang lên một thanh âm nam tính tràn ngập từ tính.

Chỉ thấy nơi xa có lấy một cái nam tử đạp không phi hành đi tới, tốc độ cực kỳ nhanh, nhìn không rõ hình dáng.

Sát na tầm dó, nam tử đã đi tới trước mặt mọi người. Nhìn người tới khuôn mặt lúc mấy người liền nhận ra hắn là Trọng Dương.

“Các ngươi đã tới.” Định lại thân hình, Trọng Dương nhìn mấy người chất phác mỉm cười nói.

“Sư huynh, mấy người kia làm sao không tới.” Huyền Băng nhìn thấy chỉ một mình Trọng Dương đi tới sau không khỏi nghi ngờ hỏi. Nàng trong miệng chính là mấy người trưởng lão thường hay qua lại cùng với nàng, lần này trở về cũng không tới nhìn nàng một cái, thật khiến nàng bất mãn mà.

“Bọn họ còn đang chuẩn bị lựa chọn đệ tử cho Thiên Diệt Không gian lần tới.” Trọng Dương mỉm cười giải thích nói.

Huyền Băng gật đầu không nói, Thiên Diệt Không Gian tuy rằng gần ba năm nữa mới tới nhưng mà chuẩn bị sớm một chút cũng không sao.

Dù sao trong đó nhưng khá nguy hiểm, lựa chọn đệ tử có tài năng rồi cố mà bồi dưỡng cho họ trưởng thành rồi đi vào cũng không phải là không được.

“Nương, chúng ta sau này ở đâu.” Đang mọi người nói chuyện Huyền U thanh âm bỗng nhiên vang lên.

Nàng ánh mắt tròn to nhìn xung quanh một vòng, thấy khắp nơi đều là cỏ dại cao tới một thước, đã dài tới vai nàng, mà xung quanh quanh đây thì chỉ có một gian nhà gỗ cực kỳ đơn sơ giống như nơi ở trước thì tò mò hỏi.

Không, nơi nàng ở ít nhất không có cỏ dại, con đường còn dễ đi hơn, khắp nơi còn có lấy hoa tươi, thỉnh thoảng nàng còn có thể nhảy nhảy bắt con bướm, nhưng ở đây…

Thiên Y cũng đảo qua nhìn xung quanh, khóe miệng cũng giật giật, muốn nói cái gì nhưng không nói ra lời.

Được rồi, hắn thừa nhận cái kiểu sống “ vạn vật thuận theo tự nhiên” gì đó là một cuộc sống khá thanh nhã, nhưng mà cũng không cần để cỏ dại cao tới một trượng như vậy đi.

Nhìn tới thấy thế nào đều khiến người cảm giác chủ nhân của nơi này là một người lười nhác, tựa hồ cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi cũng mặc kệ vậy, hào không thèm để ý!

Huyền Băng cùng Trọng Dương nhìn nhau một cái rồi cười cười, theo đó hai người phất tay một cái, thao thiên nguyên lực cuốn lấy cả sơn phong khiến cho cỏ dại trực tiếp cắt đứt rồi hóa thành bột mịn.

“Tốt rồi, các ngươi tự mình đi làm một gian nhà gỗ rồi ở đi.” Huyền Băng nhìn Thiên Y cùng Nguyệt Vô Song nhàn nhạt nói, còn Huyền U thì tất nhiên là ở cùng với nàng rồi.

Lúc trước nàng đều là ở đây một mình, bây giờ lại có thêm ba người ở đây nữa, cho nên cũng không có chỗ ở, tuy rằng nàng có thể phất tay là sắp xếp thành một gian nhà gỗ nhưng cứ mặc xác hai người kia đi.

Website truyện convert T.r.u.y.e.n.C.v[.]c.o.m

Thiên Y có chút im lặng nhìn nàng, hắn nhớ đâu rằng mấy ngày trước là Huyền Băng truyền âm nói hắn đi tới Thái Huyền Môn ở cùng nàng đi, bây giờ đi tới lại mặc kệ người ta, hơn nữa còn muốn người ta tự mình sắp xếp nhà mà ở, cái nữ nhân vô trách nhiệm này, trong lòng thầm mắng nhưng cũng không biểu hiện cái gì.

Bên kia Nguyệt Vô Song cũng không nói cái gì, lần trước nàng từng đi tới đây vài lần, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, dù sao ngay từ đầu có một cái sư phụ vô trách nhiệm như Huyền Băng thì nàng đã chuẩn bị sẵn cho việc bị sai đi làm khổ sai…

Thiên Y trầm mặc rời đi, chỉ là đi một đoạn sau, hắn như nghĩ tới cái gì đó :”Có cái giới chỉ cùng thanh kiếm nào hay không, ta cần một cái.”

Hắn mọi thứ năm đó đã để lại cho người thân cho nên bây giờ chỉ là một tên nghèo kiết xác, bây giờ nhưng ngay cả một cái giới chỉ cũng không có, cảm giác nó là lạ thế nào ấy.

Huyền Băng có chút bất ngờ nhìn hắn, vốn nghĩ rằng tên này là con nhà thế gia nào đó bị kẻ thù ám sát rồi vô tình tới Tử Nguyệt Đỉnh, mà nếu là như nàng nghĩ đúng thì hắn trên người tài nguyên không có thì cũng phải có một cái giới chỉ đi.

Nhưng mà bây giờ tên này thấy thế nào đều là hai bàn tay trắng à, cũng không biết hắn làm sao có thể tu luyện tới Tiên Thiên nữa.

“Ồ, ngươi vậy mà đột phá tới Phá Cung.” Huyền Băng ném cho Thiên Y một cái giới chỉ, trong đó có ít tài nguyên cùng binh khí, thậm chí là vũ kỹ, sau đó nàng nhìn hắn một cái có chút bất ngờ tùy tiện hỏi.

“Ngủ một giấc rồi đột phá thôi.” Thiên Y lười cùng cái này như khối băng nữ nhân nói chuyện qua loa đáp một câu rồi rời đi.



Huyền Băng đối với hắn lời nói lơ đễnh không thèm để ý, thân hình động một cái bay vào nhà gỗ bên kia.

“Ta cũng rời đi.” Trọng Dương nhìn còn lại hai nữ mỉm cười một cái rồi cũng rời đi.

“Thiên Y đại ca, ta tới giúp ngươi.” Huyền U cũng mặc kệ mấy người rồi chạy theo Thiên Y đi tới.

“Nha đầu này.” Còn lại Nguyệt Vô Song bất đắc dĩ nhìn Huyền U vậy mà giúp Thiên Y nhưng không giúp nàng thì thầm hận một tiếng rồi cũng rời đi.

Bên kia, đi tới vài gốc cây cao to gần đó, Thiên Y lấy ra một thanh kiếm hẹp hài rồi chém ngang một kiếm về phía cây gỗ, theo đó cây gỗ kia ầm ầm ngã xuống.

Với hắn mà nói, bất kỳ cái gì cũng cần một kiếm là đủ, không cần cái gì khác.

“Hức.” Đang định đi lên chẻ cây gỗ ra thì nghe một tiếng, Thiên Y đảo qua nhìn về Huyền U bên kia.

Chỉ thấy nàng trong tay cầm lấy một cái trọng thước to gấp đôi nàng, dài thì gấp ba nàng chém về một cây gỗ lớn gấp năm lần cây gỗ Thiên Y vừa chém.

“Phốc.” Chỉ thấy trọng thước trực tiếp chém sâu vào một nửa trong cây gỗ, Huyền U theo đó dùng sức muốn chém đứt hoàn toàn cây gỗ.

Nhưng mà, nàng cảnh giới chỉ mới là Hậu Tiên tứ trọng, vẫn chỉ trong giai đoạn rèn luyện thân thể, cho nên cũng không có cái gì nguyên khí có thể sử dụng, chính vì thế nàng sức lực có vẻ không đủ.

Thiên Y ánh mắt thoáng ngưng nhìn nàng, muốn xem nàng làm như thế nào.

“Hây da.” Huyền U muốn chém cây gỗ nhưng không thành công nên đành rút ra, chỉ là nàng rút như thế nào thì trọng thước cũng không đi ra, bị mắc kẹt tại đó, cuối cùng nàng gồng mình một cái, rồi hét lớn dùng sức muốn kéo trọng thước ra.

Trọng thước trong tay, Huyền U làm thế nào cũng không rút ra được, nàng trong lòng theo đó một mảnh hậm hực, hai chân dẫm lên cây to rồi dùng lực rút ra.

“Phốc.” Trọng thước quả nhiên bị rút ra, nhưng Huyền U theo đó cũng ngã xuống bên dưới.

Thiên Y thấy thế cũng là suýt bật cười, nha đầu này thật là… học cái gì đấng mày râu cầm cái trọng thước to gấp ba mình, bây giờ thì hay rồi.

Yếu cứ thích ra gió, châu chấu cứ đòi đá voi!

“Huynh còn cười, ta tới là muốn giúp huynh nhưng huynh lại dám cười ta.” Huyền U đứng dậy vỗ vỗ cái mông, cảm thấy đau đớn đang buồn bực thì thấy Thiên Y đứng đó bật cười không khỏi bất mãn hét lớn một tiếng.

Trong lòng một mảnh ủy khuất, nhìn cây thước đã bị rơi xuống cắm dưới đất cũng là bực mình đá một cái thật mạnh, chỉ là nàng càng đá thì càng đau chân, nước mắt theo đó lưng tròng, suýt bật khóc.

“Tốt, là ta sai.” Thiên Y nhìn nàng nước mắt lưng tròng cũng là có điểm bất đắc dĩ, hắn đi tới đá cây gỗ ngã xuống, theo đó bế Huyền U rồi ngồi trên cây gỗ.

Thiên Y truyền nguyên lực vào cơ thể nàng giúp nàng đỡ đau hơn.

“Sau này muốn làm cái gì cũng phải đủ sức rồi mới làm nghe chưa.”

Răn dạy nàng vài câu rồi đặt nàng xuống, muốn nói tiếp vài lời nhưng thấy nàng suýt bật khóc nên đành im lặng.

“Hừ.” Huyền U hừ một tiếng không nói, khuôn mặt nhăn nhó chỉ thiếu chút nữa là khắc lên bốn chữ ta rất bất mãn.

“Tốt rồi, đi sang bên kia ngồi đi, ta đi làm việc.” Thiên Y bất đắc dĩ nhìn nàng nói nhỏ, đối với nàng hắn cũng không cách nào, mà nói xong cũng là mặc kệ đi tới dùng kiếm chém cây gỗ thành từng khúc rồi bắt đầu sắp xếp làm nhà gỗ để ở.

Tại xa xôi trước, hắn khi còn yếu cũng từng đi ra ngoài du lịch, mà trong quá trình đó cũng từng làm công việc như thế này, cho nên nói hắn bây giờ muốn xây một căn nhà gỗ cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook