Tàn Thứ Phẩm

Chương 43: Quyển 2 - Chương 43

Priest

11/09/2020

“Cha Ares Phùng thân vương Cayley chết trong vụ cận vệ nổi loạn, anh trai lão thì chết vì thuộc hạ phản bội, mà bản thân lão trên đường chạy trốn bất ngờ nhiễm virus Cầu Vồng, nghe nói điều kiện y tế vực ngoại năm đó khó cứu chữa được, dẫn đến toàn thân lão hoại tử diện tích lớn, không thể không dùng cơ quan nhân tạo thay thế.”

“Mà dựa theo quy định của Hiệp hội chống Utopia, sử dụng và chế tạo cơ quan thay thế giống hệt cơ thể người là tội trọng coi thường tự nhiên, thế nên họ chỉ cung cấp chế phẩm hợp kim cho lão, dẫn đến lão hình dạng quái dị, tàn tật độ ba.”

“Nhiều năm qua, Hiệp hội chống Utopia cũng nhiều lần sử dụng hình tượng của Ares Phùng tiến hành tuyên truyền chống Utopia, bôi xấu lão, biến lão thành ví dụ tiêu cực phản đối lạm dụng kỹ thuật. Ares Phùng là người quá khích, những việc trải qua năm xưa khiến lão khép kín cực đoan, hỉ nộ vô thường, không tin tưởng bất cứ ai, quan hệ với Hiệp hội chống Utopia cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.”

Lâm Tĩnh Hằng hơi suy tư “Ồ” một tiếng: “Cách xây dựng nhân vật này nghe thật là thân quen, giống phiên bản hải tặc của ta đây.”

“Tôi còn dựa theo tư liệu lão tập kích sao Cayley và sao Bắc Kinh, phân tích đại khái lực lượng võ trang trên tay lão…”

“Việc này không quan trọng,” Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn, “Ta cần biết cựu bộ năm ấy đi theo từ Thiên Hà Số 8 đến vực ngoại còn lại những ai.”

Trạm Lư: “Căn cứ theo tin tức tôi có thể thu thập được, bên cạnh lão chỉ có ba cựu bộ năm xưa vẫn đi theo lão đào vong vực ngoại. Lần lượt là…”

“Không cần giới thiệu lần lượt, tìm kiếm tất cả tư liệu chợ đen trong kho số liệu của ngươi, tốt nhất là hình ảnh, clip, tin tức, chụp trộm, cái gì cũng được, so sánh với ba người này, trực tiếp cho ta kết quả so sánh.”

Trạm Lư im lặng chừng năm phút: “Tiên sinh, trong ba người này có một kẻ tên là Nguyên Dị Nhân, nam, hai trăm hai mươi tuổi, có khuynh hướng cuồng ngược đãi, là tín đồ trung thành của thân vương Cayley, tôi tìm được trong kho số liệu hai đoạn hình ảnh khi hắn ra vào chợ đen, phân tích dựa theo khẩu hình thì những người xung quanh gọi hắn là ‘Hắc Lân’ hoặc phát âm tương tự. Đoạn phim thứ hai quay được món hàng hắn mua trên chợ đen.”

“Món hàng gì?”

“Một mỹ nhân xà.” Trạm Lư khô khan trả lời, “Cực kỳ vô nhân đạo.”

“A, xem ra hắn quả nhiên là hết sức ‘trung thành’ với thân vương Cayley.” Lâm Tĩnh Hằng nheo mắt đầy ẩn ý.

Ares Phùng và mỹ nhân xà, kết quả dị dạng nhân tạo giống hệt nhau, sẽ gợi lên liên tưởng khó chịu, với tính cách vị thân vương Cayley này, nếu biết tâm phúc của mình lại lén đụng vào thứ kiểu này, nhất định sẽ băm vằm hắn ra.

Vậy tại sao Nguyên Dị Nhân còn mạo hiểm tính mạng đến chợ đen mua loại quái vật nhân tạo này?

“Mỹ nhân xà” thường có chứa nhục dục và sự suồng sã, mà trong lòng kẻ cuồng ngược đãi thường có một khát khao kìm nén.

Thật là ý vị sâu xa vô cùng.

Trạm Lư ngây thơ hỏi: “Xin lỗi tiên sinh, ngài đang ám chỉ cái gì? Tôi không tiếp thu được.”

Lâm Tĩnh Hằng không để ý đến hắn: “Cho nên Nguyên Dị Nhân cực kỳ quen thuộc chợ đen và tuyến đường ngầm.”

“Chỉ sợ là thế,” Trạm Lư trả lời, “Bao gồm vị trí tuyến đường ngầm thường thấy, quy tắc xây dựng, phân bố điểm nhảy…”

Lâm Tĩnh Hằng tiếp lời hắn: “Cũng bao gồm những người cấu thành tuyến đường ngầm, hắn biết kẻ nào mới kiếm ăn trên tuyến đường ngầm, từng có tiếp xúc với họ.”

Trạm Lư: “Đúng vậy thưa tiên sinh. Hắn hiểu họ, nhưng dù biết những người này không hề có uy hiếp, vẫn sẽ đuổi tận giết tuyệt.”

“Hiểu,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bịt hang chuột, không cho rắn vào – xem ra hôm nay đành phải đóng chuột một lần, ta cần một ít thuốc tan cơ cấp tốc.” (Tác giả chú thích: Thuốc tan cơ cấp tốc tương đương với vi khuẩn Clostridium Botulinum bản hiệu quả cao của thời không tương lai, có điều bình thường ở trên cơ giáp là nguyên bộ với thuốc thư giãn, dùng giảm bớt sự co cơ mà thuốc thư giãn có thể dẫn đến, vạch rõ trọng điểm – không phải là botox làm thon gọn mặt mà Lâm tướng quân chuẩn bị sẵn)

Thuốc tan cơ cấp tốc trong vòng nửa tiếng đã phá hỏng cơ bắp gần như hoàn mỹ của Lâm Tĩnh Hằng, sinh hoạt khắc nghiệt và huấn luyện không gián đoạn nhiều năm qua khiến tỷ lệ mỡ của hắn rất thấp, sau khi tầng cơ bắp bị bào mỏng, cả người cơ hồ gầy giơ xương.

“Tiêu hao tất cả pháo ion, giữ lại một phát đạn đạo,” Lâm Tĩnh Hằng cài lại khuy áo sơ mi rõ ràng rộng thùng thình ra, “Nổ kho vật tư… Đúng rồi, cả số thuốc thư giãn còn lại, hãy đổ hết đi và giữ lại hộp, vứt trong rác chờ xử lý.”

Cơ giáp Bắc Kinh như món đồ chơi lắp ráp, cẩn thận tỉ mỉ chấp hành tất cả mệnh lệnh của hắn.

“Trạm Lư, chặn thiết bị đầu cuối cá nhân của ta.”

Tay máy quét qua cổ tay hắn, thiết bị đầu cuối cá nhân tối đi, trừ khi có công cụ giải mã thông minh hơn hạch cơ giáp của cơ giáp hàng đầu liên minh, nếu không nó thoạt nhìn chính là trạng thái hỏng.

“Ngươi lưu lại bản đồ đo đạc dự phòng, sau đó tiêu hủy bản này, hệ thống định vị của cơ giáp Bắc Kinh, tất cả bản đồ tuyến đường vũ trụ tham khảo cũng đều tiêu hủy, hãy phỏng tạo một bản đồ khác theo tuyến này ta vẽ, càng mơ hồ càng tốt, điều chỉnh trạng thái trong cơ giáp thành ‘hình thức sinh tồn thấp nhất’. Trạm Lư, làm xong hãy thu lại mạng tinh thần của ngươi, sau đó dự trữ toàn bộ năng lượng dự phòng của Bắc Kinh sang ngươi.”

Hơn một nửa máy móc thiết bị trên cơ giáp Bắc Kinh nối tiếp nhau im lặng, đến cuối cùng ngay cả hệ thống trọng lực cũng ngừng chạy, toàn khoang cơ giáp tiến vào trạng thái không trọng lực.

“Bây giờ ngươi chuẩn bị ngủ,” Lâm Tĩnh Hằng nói với Trạm Lư, “Cho đến khi ta thông qua mạng tinh thần gọi ngươi… A đúng, suýt nữa quên mất, trước khi ngủ cho ta một mũi kháng thể tổng hợp nữa, đám hải tặc bần cùng cổ hủ kia rất thích làm mấy chế phẩm sinh hóa phát tởm.”

“Vâng thưa tiên sinh,” Trạm Lư hỏi, “Tôi nên ngủ trong hình thái gì?”



Lâm Tĩnh Hằng đảo ánh mắt qua cabin, chỉ chỉ tủ rượu.

Hai tiếng sau, đám hải tặc phát hiện một cơ giáp như dạo chơi vũ trụ bay vào phạm vi cảnh giới. Cơ giáp kia nhìn rất thảm hại, thân vốn nên đối xứng hoàn mỹ khuyết một góc, không biết là hết điện hay là thế nào, hệ thống động lực hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, lăn bò theo tốc độ đều, hệ thống phòng ngự càng buồn cười hơn, chẳng khác nào không có.

Thứ như vậy thật sự chẳng đáng lãng phí một phát đạn, hải tặc phát hiện cơ giáp này lập tức phái đội tiên phong thử xâm nhập mạng tinh thần của đối phương, không ngờ dễ dàng phát sợ – cổng nối người cơ của mạng tinh thần cơ giáp trống không, tiểu cơ giáp mạng tinh thần hoàn hảo này đang trong trạng thái không người điều khiển!

Đội tiên phong hải tặc nhanh chóng báo lên cấp trên, sau tầng tầng mệnh lệnh truyền xuống, đội viên tiên phong đầu tiên thử khống chế mạng tinh thần đối phương thận trọng vớt cơ giáp lai lịch bất minh này về, lại kinh ngạc phát hiện, thì ra nó không phải cơ giáp không người, bên trong còn có một người lái “hôn mê bất tỉnh”.

Hắn không biết đã bay trong vũ trụ bao lâu, thức ăn và nước uống đại khái đã hết sạch từ lâu, môi khô nứt, sắc mặt tiều tụy, gầy tong gầy teo, hoàn toàn là một cây gậy có thể bẻ gãy.

Trong cơ giáp tổng cộng phát hiện tám ống thuốc thư giãn rỗng, người lái đại khái là đã dùng hết tồn kho, sức cùng lực kiệt thoát mạng tinh thần, cả kho dinh dưỡng cũng chưa kịp mở, nếu không ai vớt hắn, mấy tiếng sau oxy cạn kiệt, không chừng hắn sẽ biến thành một xác ướp vũ trụ.

Mà trên cơ giáp sắp hết đạn cạn lương này có một bản đồ như đúng như sai, tuyến đường đánh dấu trên đó là tuyến đường mới tính đến nay chưa có bất kỳ ghi chép nào.

Đội tiên phong không dám chậm trễ, sau khi cấp tốc báo lên, liền đưa người đến chỗ quan chỉ huy Nguyên Dị Nhân.

Nguyên Dị Nhân đại tướng hàng đầu dưới tay thân vương Cayley đã hơi có tướng trung niên, mặt chữ điền, mép tóc rất cao, cao tới cơ hồ “tuyệt đỉnh”, vai rộng, trời sinh khóe miệng nhếch lên, là “môi mỉm cười” khá mốt. Thoạt nhìn, hắn không hề có chỗ nào đặc biệt, thậm chí còn có chút hiền lành, nhưng một khi bị đôi mắt ấy nhìn thẳng, chẳng mấy chốc sẽ có cảm giác sởn gai ốc, nụ cười của hắn giống như tà thần giả nhân giả nghĩa trong truyền thuyết cổ đại, tham lam nhìn chằm chằm phàm nhân và vật tế họ cúng.

“Chính là hắn?” Nguyên Dị Nhân thoạt đầu dửng dưng liếc nhìn người lái hôn mê, “Thân phận thế nào?”

“Nên là dân buôn lậu trên tuyến đường ngầm, trên cơ giáp có một tấm bản đồ tuyến đường ngầm mơ hồ mà bọn buôn lậu quen dùng.” Hải tặc vũ trụ thuộc hạ trả lời, “Hắn hôn mê do thoát ly mạng tinh thần phi pháp, đại nhân, tôi nghĩ chỉ vài gram thuốc thư giãn là có thể đánh thức hắn.”

“À, tiêm đi.” Nguyên Dị Nhân thoạt đầu không mấy để ý gật đầu, trong lúc đi lại, bỗng nhiên một tia sáng rọi xuống, chiếu sáng khuôn mặt chàng trai trẻ hôn mê, “Từ từ, khoan đã.”

Hải tặc đầu lĩnh ghé sát lại, dùng hai ngón tay nâng mặt người kia, híp mắt ngắm nghía giây lát: “Các ngươi có cảm thấy hắn hơi giống một người không?”

Đám thuộc hạ nhìn nhau.

Nguyên Dị Nhân cũng không định nghe họ trả lời, tự nhủ: “Ngoại hình thật giống vị kia của cứ điểm Bạch Ngân.”

“Đại nhân, ngài nói Lâm Tĩnh Hằng à?” Một tên thuộc hạ mập lùn bên cạnh thấp giọng hỏi, khi nói đến cái tên ấy hắn giống như có chút căng thẳng không dễ phát hiện, vô thức liếm môi, “Người này…”

Nguyên Dị Nhân cười, giơ tay sờ soạng từ trên mặt người hôn mê xuống, vuốt qua cần cổ gầy và lồng ngực mỏng: “Lâm Tĩnh Hằng làm sao yếu đuối thế này? Vả lại, một kẻ sớm chết ra tro rồi thì có gì đáng sợ?”

“Tháo tất cả các thứ có chứa bức xạ và chế phẩm kim loại trên người hắn cho ta, bao gồm thắt lưng, kiểm tra xác nhận có cấy gì dưới da hay không, nếu không có đánh thức hắn để ta nói chuyện, nếu có thì cắt đầu hắn.” Nói đoạn Nguyên Dị Nhân đứng dậy, liếm ngón tay vừa sờ soạng người kia, “Hắn sẽ là vật phẩm sưu tầm đẹp nhất của ta.”

Mấy hải tặc đi tới, nhanh nhẹn quét toàn thân người hôn mê, chỉ tìm được một khẩu súng laser rất cũ, ngoài ra chỉ có khóa thắt lưng và khoen xỏ dây giày có một chút phản ứng kim loại, trên người hắn còn sạch sẽ hơn trên mặt, thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay đã hỏng rồi, quét thế nào cũng im lìm không phản ứng.

Người này nhìn ngoại trừ đặc biệt nghèo kiết xác, đặc biệt tội nghiệp, và mặt hơi giống Lâm Tĩnh Hằng, thì không có gì khác thường cả.

“Chuẩn bị mười gram thuốc thư giãn…”

“Từ từ,” Nguyên Dị Nhân lại lần nữa nói xen vào, hắn đứng trong bóng tối, chậm rãi xoa cằm mình, “Trước thuốc thư giãn, hãy cho hắn một chút quà gặp mặt.”

“Vâng,” Hải tặc mập lùn được huấn luyện nghiêm chỉnh, “Lấy virus Cầu Vồng đến đây.”

Virus trí mạng tiêm vào cơ thể, kẻ hôn mê khó chịu vùng vẫy khẽ, hắn bị người ta đè tay chân, cần cổ mảnh khảnh căng lên, như loài chim hấp hối giãy giụa vậy.

Nguyên Dị Nhân dùng ánh mắt khác thường nhìn chăm chú ấn đường hắn nhíu ra vết hằn cùng với giãy giụa yếu ớt, đôi mắt càng lúc càng sáng, hưng phấn cơ hồ đứng ngồi khó yên.

Virus Cầu Vồng sau khi ủ bệnh hai mươi bốn giờ sẽ mọc rễ nảy mầm trong cơ thể xinh đẹp này, đầu tiên sẽ khiến toàn thân hắn không có sức, sau ba tiếng phát bệnh hắn sẽ chỉ còn lại sức chớp mắt, kế đó tứ chi và cơ quan nguyên bản sẽ dần dần suy kiệt, hệ thống miễn dịch bị hủy hoại, lúc này cắt bộ phận hoại tử đi, ghép vào cơ quan nuôi cấy đẹp đẽ, phản ứng thải ghép sẽ giảm đến thấp nhất. Thân thể hắn sẽ trở thành loài thực vật thích hợp chiết cành nhất, có thể tùy ý cắt sửa thành bất cứ hình dáng nào.

Bị virus Cầu Vồng kích thích, người “hôn mê” không đợi họ lấy thuốc thư giãn ra đã mở mắt.

“Nước…” Hắn mơ mơ màng màng phun ra một chữ, ánh mắt rời rạc không chuẩn tiêu cự, ngón tay yếu ớt nắm góc áo một hải tặc, lại trượt xuống, “Cho tôi nước…”

Nguyên Dị Nhân gật đầu, một ly nước trong đưa đến miệng hắn.

Chắc kẻ ấy đã khát vô cùng, hắt suýt nữa khiến bản thân chết đuối trong ly, cũng không biết sức lực từ đâu bùng nổ, lại tự mình bưng ly… Tuy rằng hắt lên người hơn một nửa.

Hắn lơ mơ nói cảm ơn: “Có thể cho tôi một ly nữa không?”

“Tội nghiệp.” Nguyên Dị Nhân lắc đầu, “Cho hắn một ly nước nữa, lấy ống tiêm dinh dưỡng đến đây.”



Tên xúi quẩy nghi là buôn lậu này hôn mê bất tỉnh, tinh thần bị tổn thương chỉ chiếm khoảng một nửa nguyên nhân, một nửa khác là đói, dù sao trên cơ giáp vật tư gì cũng chẳng có. Sau hai ly nước thêm một ống tiêm dinh dưỡng, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, khả năng là mới chú ý tới hải tặc đầy phòng, hắn hơi câu nệ mỉm cười lấy lòng, mắt đảo láo liên, nhìn có một chút gian xảo và lo sợ bất an hiện ra ngoài mặt.

Nguyên Dị Nhân mặt mũi hiền lành ngồi đối diện hắn, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt nhìn thú cưng mới, dịu dàng hỏi: “Ngươi xưng hô như thế nào?”

“Hải Xà.” (Tác giả chú thích: khi ngựa gỗ thành Troy xâm nhập, thầy tu Laocoon nhìn thấu nó nên đã cảnh cáo người dân thành Troy, bị con rắn băng qua biển do nữ thần Athena phái đến quấn chết cả ba cha con. Ý nghĩa của hải xà là ai nhìn thấu ta, ta giết kẻ đó. ╮(╯▽╰)╭)

“Cái tên thật kỳ lạ, là ngoại hiệu à?”

“Không, người nuôi tôi phát hiện tôi khi đang xem trực tiếp thế giới động vật, vừa vặn chiếu đến loài rắn biển.”

Đây là một cái tên điển hình trong thế giới ngầm của Thiên Hà Số 8, Nguyên Dị Nhân không để ý: “Ngươi là làm cái…”

Hắn còn chưa nói hết câu, đã thấy người trẻ tuổi trước mắt nhìn chằm chằm mặt mình, cắt ngang câu hỏi: “Hình như tôi gặp ngài ở đâu rồi… Xin hỏi ngài là tiên sinh ‘Hắc Lân’ à?”

Sắc mặt Nguyên Dị Nhân đột nhiên thay đổi.

Nhưng cái gã thanh niên tự xưng “Hải Xà” dường như không giỏi nhìn sắc mặt người ta, mừng rỡ nói: “Tôi từng gặp ngài một lần trên chợ đen, ngài đã mua cái kia, khoang sinh thái còn là tôi giúp ngài… ưm…”

Nguyên Dị Nhân bịt miệng hắn, ánh mắt lạnh lẽo dính nhớp như động vật máu lạnh, sau đó khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ xung quanh cút đi, trong căn phòng be bé chỉ còn lại hai người.

Hải Xà không hiểu gì cả, vẻ mặt sợ sệt, Nguyên Dị Nhân chợt cười, buông tay thả hắn ra, lại quay về mặt mũi hiền lành, giống như biểu cảm đáng sợ vừa rồi chỉ là một ảo giác ngắn ngủi.

“Chuyện như lén đi chợ đen mua thú cưng, nói ra có vẻ không được chững chạc lắm, đặc biệt là ở trước mặt thuộc hạ. Ngươi hiểu chứ?” Nguyên Dị Nhân nhìn Hải Xà, hắn say mê khuôn mặt này, nhưng thật sự không hài lòng đôi mắt, tuy rằng ánh mắt hoàn toàn khác hẳn, song loại màu xám đặc biệt đó vẫn khiến hắn nhớ tới Lâm Tĩnh Hằng mối họa lớn trong lòng năm ấy, nhìn rất khó chịu.

Nguyên Dị Nhân hạ quyết tâm, chờ virus Cầu Vồng vừa phát bệnh, hắn sẽ móc đôi mắt này, đổi thành màu nâu đậm hoặc màu đen.

Vừa gặp mặt đã suýt nữa bị vạch trần bí mật mình giấu rất kỹ, lúc này sự chú ý của Nguyên Dị Nhân đã hoàn toàn bị chuyển dời, không đợi Hải Xà chính thức tự giới thiệu, đã trước một bước nhận định hắn là một tên côn đồ cắc ké của chợ đen.

“Tại sao ngươi lái một cơ giáp hết đạn cạn lương trôi đến đây?”

Hải Xà thoạt đầu hơi hoang mang: “Tôi… thiết bị dẫn đường của tôi bị hỏng, tôi vừa đói vừa mệt, kiệt sức rã rời, ấn tượng cuối cùng chính là độ kết hợp liên tục giảm xuống, sau đó chẳng còn biết gì nữa… Đây là đâu?”

Nguyên Dị Nhân chăm chú nhìn vẻ mặt hắn: “Đã sắp đến vực ngoại, ngươi vốn định đi đâu?”

Hải Xà nghe thế sững sờ cả buổi, kế đó hắn dùng hai tay ôm đầu, phun ra một tràng chửi tục, với khẩu âm thô bỉ riêng biệt của thế giới ngầm Thiên Hà Số 8, lần này hắn khỏi cần móc mắt cũng chẳng giống Lâm Tĩnh Hằng nữa, hoàn toàn chính là một tên chân đất mắt toét nơi cống ngầm.

Nguyên Dị Nhân kiên nhẫn từ những lời như “Bách khoa toàn thư chửi thề” của hắn chắp vá ra một chút sự tình trải qua: “Xú Đại Tỷ? Viên quản lý tuyến đường ngầm mất tích kia? Ngươi trước kia là người của hắn? Ngươi nói hắn đã làm gì? Dự trữ súng đạn, còn xây căn cứ riêng?”

“Tên điếm già chó đẻ đó còn có kho dự trữ vật tư của riêng mình, ít nhất hai kho, tọa độ chỉ có chính hắn biết.” Hải Xà nghiến răng nghiến lợi, “Mỗi người đều sợ gây chuyện, đều phản đối hắn dự trữ súng đạn, mà hắn căn bản không nghe, trên tay hắn có võ trang và vật tư, khống chế chúng tôi. Mỗi ngày chỉ cho chúng tôi một ít hàng phân phối, sai chúng tôi làm quần quật như gia súc…”

“Làm việc gì?”

“Xây dựng căn cứ, hệ thống nguồn năng lượng mới, hệ thống phòng ngự gì đó… tôi không rõ, hắn chỉ phân phó chúng tôi làm việc, chúng tôi đều ăn không đủ no, robot cũng không đủ dùng…” Hải Xà nói năng lộn xộn, cả người run rẩy, “Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, tôi muốn giết hắn, nhưng anh em của tôi phản bội tôi, bán đứng chúng tôi cho Xú Đại Tỷ… Họ… Họ đều chết rồi, chỉ có một mình tôi chạy khỏi căn cứ…”

“Suỵt -” Nguyên Dị Nhân như một bậc trưởng giả ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vai người trẻ tuổi, “Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ không sao rồi, nói ta nghe, họ ở chỗ nào, biết đâu ta có thể giúp ngươi?”

Hải Xà nghe câu này bỗng nhiên giật mình, hình như hắn đã ý thức được mình đang nói chuyện với hải tặc vũ trụ tiếng xấu vang xa, hàng mi dày nhanh chóng rung rung, hắn cứng đờ muốn khống chế biểu cảm, gượng cười: “Thật ra tôi cũng…”

Đúng rồi, tuy hắn căm hận Xú Đại Tỷ, nhưng trong căn cứ sợ rằng còn có bạn bè từng sớm tối bên nhau.

“Còn rất có tình nghĩa.” Nguyên Dị Nhân nghĩ thầm.

Hắn thông tình đạt lý cắt ngang Hải Xà, ôn hòa nói: “Có điều cái gì cũng không cần gấp, ta thấy ngươi cần nghỉ ngơi, có thể yên tâm ở đây dưỡng sức một thời gian trước. Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

Hai mươi bốn tiếng sau, xem tình nghĩa có thể đấu lại virus hay không.

Nguyên Dị Nhân lịch sự đóng cửa giúp hắn rồi đi khỏi.

Hải Xà – Lâm Tĩnh Hằng ngồi im chốc lát, vén tay áo nhìn vết kim trên cánh tay.

Hắn cúi đầu, trên khuôn mặt nhợt nhạt lóe lên sát ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Thứ Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook