Tần Tiên Sinh, Tôi Hối Hận Vì Đã Yêu Anh!
Chương 5
Chúc Chúc
18/01/2024
9.
Bác sĩ còn đang nói chuyện, nhưng An Đồng không nghe thấy gì.
Tai cô ù đi, như bị ai dùng búa nặng đập vào đầu, hoặc như bị ai đó ném xuống biển, không thể thở nổi.
"Nguyệt Nguyệt!"
Khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Nguyệt không ngừng xuất hiện trước mắt cô, con bé vẫn còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, chặng đường phía trước còn dài như vậy.
Cô nhớ rằng khi Nguyệt Nguyệt mới vào mẫu giáo, bài hát đầu tiên con bé học được là Tiểu đồng đồng.
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm vẫy vẫy trước mắt, con bé nói, chị ơi, Nguyệt Nguyệt ngoan lắm, khi lớn lên, Nguyệt Nguyệt sẽ luôn đi cùng chị...
Nhưng bây giờ, thân thể gầy gò của con bé co lại thành một quả bóng, giống như một con mèo con, không thể mở mắt được nữa.
Nước mắt chảy dài trên má cô, rơi xuống khuôn mặt đang nhắm nghiền của Nguyệt Nguyệt, họ vừa mới gặp nhau nhưng giờ lại đã chia ly mãi mãi.
An Đồng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dùng ngữ điệu dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt, tỉnh lại đi, chị đến rồi đây..."
Nhưng cô bé không đáp lại, chỉ nhắm chặt mắt lại, tựa như đang ngủ.
Trên đời này, không ai có thể ngọt ngào gọi cô là chị gái, cũng không còn ai đợi cô về nhà nữa rồi.
Đều là lỗi của cô, nếu không phải cô yêu Tần Dạ Hoài, nếu cô không muốn làm bạn với Giang Đình Viễn, Tô Nghiên sẽ không thông qua cô mà biết đến hai người đàn ông này...
Là lỗi của cô, chính cô mới là người đáng ch**!
An Đồng tuyệt vọng nhìn lên mái nhà, ôm lấy Nguyệt Nguyệt, mặt và người đầy máu, vẻ mặt tê dại bước đi trên đường, cuối cùng, từng bước một leo lên tòa nhà cao nhất Hoa Thành.
Tiếng gió rít hòa lẫn với cái lạnh của mùa đông tràn qua.
Nhưng An Đồng không còn cảm thấy lạnh nữa, cô đã trải qua cái rét giá lạnh nhất trên đời nên không sao cả.
Cô không biết đã đứng đó bao lâu, mắt đỏ hoe lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Đình Viễn.
"Giang Đình Viễn, tôi không biết hung thủ đã gi** Tô Nghiên là ai, nhưng tôi hy vọng cậu nhớ rõ hung thủ đã gi** tôi."
Sau đó, cô bấm số điện thoại quen thuộc, nhưng con số từ lâu đã nằm sâu trong lòng.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Tần Dạ Hoài từ đầu bên kia truyền đến: “An Đồng?”
An Đồng nhìn Nguyệt Nguyệt đã sớm không còn thở nằm trong ngực, thanh âm khó có thể nghe thấy rõ ràng.
"Tần Dạ Hoài, tôi đã từng chân thành yêu anh, nhưng bây giờ, e là đến anh cũng không biết được tôi hận anh đến mức nào."
“Nếu có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
Đầu bên kia điện thoại, Tần Dạ Hoài đang ngồi trên xe đến tập đoàn Tần thị, đột nhiên ở ngã tư gần đó bị ùn tắc nghiêm trọng, nghe nói có người muốn nh*y lâ*, vừa lúc hắn nhận được cuộc gọi từ An Đồng.
Giọng nói của cô bị cơn gió lớn át đi, mang theo cảm giác kỳ lạ khiến người ta hoảng sợ không giải thích được.
Tần Dạ Hoài không khỏi cau mày, vừa định nói chuyện thì trợ lý bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên sau khi bấm vào một email, trên mặt tràn đầy vui mừng.
"Chủ tịch, cô Tô đã về nhà rồi, cô ấy chưa ch**!"
Tô Nghiên không chết? Sao có thể?!
Tần Dạ Hoài tai ù đi, nhưng tiếng gió từ đầu bên kia truyền đến lập tức khiến hắn bình tĩnh lại, dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, giọng nói có chút run rẩy hiếm thấy: “An Đồng, em đang ở đâu? Em nghe tôi nói…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng ầm thật lớn!
Một bóng người từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào cửa kính trước xe, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp buồn bã của An Đồng.
Ngay sau đó, xung quanh vang lên những tiếng la hét.
"A, có người nh*y lầ* rồi!"
10.
Nhìn thấy máu bắn tung tóe trên cửa kính ô tô, Tần Dạ Hoài cảm thấy đầu óc mình nổ tung.
An Đồng... nh*y lầ* tự sa*?
Tần Dạ Hoài ngơ ngác mở cửa xe, chậm rãi đi về phía người phụ nữ đang nằm trên vũng máu.
Những tiếng la hét lần lượt vang lên, những người vây xem hoặc kêu lên hoặc thở dài.
Nhưng Tần Dạ Hoài lại không nghe được những lời này, hắn bước đi như zombie tới trước mặt An Đồng.
Hắn cụp mắt xuống nhìn thân thể người phụ nữ gầy gò dập nát đến mức không còn nhận ra này, trong lòng như có sóng lớn đang thét gào.
Máu chảy ra từ dưới người An Đồng, nhuộm đỏ lòng bàn chân của Tần Dạ Hoài.
Nhưng tựa hồ không có chú ý tới, hắn cứng ngắc đứng ở bên cạnh An Đồng, không thể động đậy.
Tần Dạ Hoài không biết mình đứng ngây người bao lâu, mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên xung quanh, hắn mới máy móc quay đầu lại.
An Đồng được một nhóm nhân viên y tế khiêng lên cáng, sau đó xe cứu thương hú còi gấp rút chạy đi.
Tần Dạ Hoài đứng giữa vũng máu đỏ chói mắt, ngay sau đó, cảnh sát phong tỏa hiện trường đã tiến tới thẩm vấn Tần Dạ Hoài.
Cảnh sát Trần vừa được điều động từ Hải Thị đến đây một năm trước nên không nhận ra người đàn ông trước mặt, người này chính là Tần Dạ Hoài, thái tử Tần gia, người nắm giữ huyết mạch của Hoa Thành.
Anh ta chỉ hỏi một cách nguyên tắc: "Xin chào anh, anh tên là gì, có mối quan hệ như thế nào với nạn nhân?"
Nạn nhân……?
An Đồng thật sự đã ch** rồi sao?
Tần Dạ Hoài run giọng hỏi: "Cô ấy đã ch**? Ai nói cô ấy đã ch**!"
Cảnh sát Trần không hề sợ hãi, không sợ sự tức giận trong giọng điệu của Tần Dạ Hoài, anh ta chỉ đang làm công việc của mình.
"Người ch** đã nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị xuống, bị thương nặng ở đầu. Một phút trước, bác sĩ của bệnh viện số 1 Hoa Thành thông báo nạn nhân đã ch** tại chỗ."
Tần Dạ Hoài nhịn không được lùi về sau một bước, giống như vừa ý thức được mình đang ở giữa vũng máu.
Máu... quá nhiều máu... Máu của An Đồng chảy ra khắp nơi...
Tại sao trái tim hắn lại đau đớn đến vậy khi An Đồng t* sa* chứ...?
Tần Dạ Hoài ôm lấy trái tim mình, cảm giác như có một cái lỗ lớn, máu tươi đang chảy ra đầm đìa.
Hắn là đại gia kinh doanh ở Hoa Thành, một tay che trời, làm gì cũng dễ như trở bàn tay.
Chưa từng có ai chết trước mặt hắn, cũng chưa từng có ai khiến hắn toàn thân đầy máu như thế này!
Đôi giày da thủ công đắt tiền của Tần Dạ Hoài dính đầy máu của An Đồng, hắn lùi lại vài bước, rời khỏi vũng máu, nhưng lại phát hiện một hàng dấu chân đẫm máu hằn lên con đường dưới chân.
Màu đỏ tươi đâm vào mắt Tần Dạ Hoài, khiến hắn phát điên.
"Không... Không phải tôi, không phải tôi hại An Đồng!"
"An Đồng?" Cảnh sát Trần nhạy cảm nhận ra cái tên này, hắn nhỏ giọng nói với cảnh sát hỗ trợ đứng bên cạnh: "Đi kiểm tra người tên An Đồng ở Hoa Thành, xem có thể so sánh được danh tính của người ch** hay không."
Phụ tá im lặng rời khỏi đó.
Lúc cảnh sát Trần nhìn Tần Dạ Hoài còn muốn hỏi hắn cái gì nữa, trợ lý của hắn đang ngồi trong xe đột nhiên chạy ra, cung kính nói với Tần Dạ Hoài.
"Chủ tịch! Cô Tô đang đợi anh ở nhà họ Tần!"
Vì An Đồng nh*y lầ* tự sát không liên quan trực tiếp đến Tần Dạ Hoài nên cảnh sát Trần không có lý do gì để giữ anh ta lại, liền đứng nhìn anh ta leo lên chiếc Maybach màu đen.
Cảnh sát Trần âm thầm ghi nhớ biển số xe của Tần Dạ Hoài, chỉ đạo cho người của mình thả hắn ra, rồi nhìn xe của Tần Dạ Hoài lái đi.
Bác sĩ còn đang nói chuyện, nhưng An Đồng không nghe thấy gì.
Tai cô ù đi, như bị ai dùng búa nặng đập vào đầu, hoặc như bị ai đó ném xuống biển, không thể thở nổi.
"Nguyệt Nguyệt!"
Khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Nguyệt không ngừng xuất hiện trước mắt cô, con bé vẫn còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, chặng đường phía trước còn dài như vậy.
Cô nhớ rằng khi Nguyệt Nguyệt mới vào mẫu giáo, bài hát đầu tiên con bé học được là Tiểu đồng đồng.
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm vẫy vẫy trước mắt, con bé nói, chị ơi, Nguyệt Nguyệt ngoan lắm, khi lớn lên, Nguyệt Nguyệt sẽ luôn đi cùng chị...
Nhưng bây giờ, thân thể gầy gò của con bé co lại thành một quả bóng, giống như một con mèo con, không thể mở mắt được nữa.
Nước mắt chảy dài trên má cô, rơi xuống khuôn mặt đang nhắm nghiền của Nguyệt Nguyệt, họ vừa mới gặp nhau nhưng giờ lại đã chia ly mãi mãi.
An Đồng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dùng ngữ điệu dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt, tỉnh lại đi, chị đến rồi đây..."
Nhưng cô bé không đáp lại, chỉ nhắm chặt mắt lại, tựa như đang ngủ.
Trên đời này, không ai có thể ngọt ngào gọi cô là chị gái, cũng không còn ai đợi cô về nhà nữa rồi.
Đều là lỗi của cô, nếu không phải cô yêu Tần Dạ Hoài, nếu cô không muốn làm bạn với Giang Đình Viễn, Tô Nghiên sẽ không thông qua cô mà biết đến hai người đàn ông này...
Là lỗi của cô, chính cô mới là người đáng ch**!
An Đồng tuyệt vọng nhìn lên mái nhà, ôm lấy Nguyệt Nguyệt, mặt và người đầy máu, vẻ mặt tê dại bước đi trên đường, cuối cùng, từng bước một leo lên tòa nhà cao nhất Hoa Thành.
Tiếng gió rít hòa lẫn với cái lạnh của mùa đông tràn qua.
Nhưng An Đồng không còn cảm thấy lạnh nữa, cô đã trải qua cái rét giá lạnh nhất trên đời nên không sao cả.
Cô không biết đã đứng đó bao lâu, mắt đỏ hoe lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Đình Viễn.
"Giang Đình Viễn, tôi không biết hung thủ đã gi** Tô Nghiên là ai, nhưng tôi hy vọng cậu nhớ rõ hung thủ đã gi** tôi."
Sau đó, cô bấm số điện thoại quen thuộc, nhưng con số từ lâu đã nằm sâu trong lòng.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Tần Dạ Hoài từ đầu bên kia truyền đến: “An Đồng?”
An Đồng nhìn Nguyệt Nguyệt đã sớm không còn thở nằm trong ngực, thanh âm khó có thể nghe thấy rõ ràng.
"Tần Dạ Hoài, tôi đã từng chân thành yêu anh, nhưng bây giờ, e là đến anh cũng không biết được tôi hận anh đến mức nào."
“Nếu có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
Đầu bên kia điện thoại, Tần Dạ Hoài đang ngồi trên xe đến tập đoàn Tần thị, đột nhiên ở ngã tư gần đó bị ùn tắc nghiêm trọng, nghe nói có người muốn nh*y lâ*, vừa lúc hắn nhận được cuộc gọi từ An Đồng.
Giọng nói của cô bị cơn gió lớn át đi, mang theo cảm giác kỳ lạ khiến người ta hoảng sợ không giải thích được.
Tần Dạ Hoài không khỏi cau mày, vừa định nói chuyện thì trợ lý bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên sau khi bấm vào một email, trên mặt tràn đầy vui mừng.
"Chủ tịch, cô Tô đã về nhà rồi, cô ấy chưa ch**!"
Tô Nghiên không chết? Sao có thể?!
Tần Dạ Hoài tai ù đi, nhưng tiếng gió từ đầu bên kia truyền đến lập tức khiến hắn bình tĩnh lại, dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, giọng nói có chút run rẩy hiếm thấy: “An Đồng, em đang ở đâu? Em nghe tôi nói…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng ầm thật lớn!
Một bóng người từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào cửa kính trước xe, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp buồn bã của An Đồng.
Ngay sau đó, xung quanh vang lên những tiếng la hét.
"A, có người nh*y lầ* rồi!"
10.
Nhìn thấy máu bắn tung tóe trên cửa kính ô tô, Tần Dạ Hoài cảm thấy đầu óc mình nổ tung.
An Đồng... nh*y lầ* tự sa*?
Tần Dạ Hoài ngơ ngác mở cửa xe, chậm rãi đi về phía người phụ nữ đang nằm trên vũng máu.
Những tiếng la hét lần lượt vang lên, những người vây xem hoặc kêu lên hoặc thở dài.
Nhưng Tần Dạ Hoài lại không nghe được những lời này, hắn bước đi như zombie tới trước mặt An Đồng.
Hắn cụp mắt xuống nhìn thân thể người phụ nữ gầy gò dập nát đến mức không còn nhận ra này, trong lòng như có sóng lớn đang thét gào.
Máu chảy ra từ dưới người An Đồng, nhuộm đỏ lòng bàn chân của Tần Dạ Hoài.
Nhưng tựa hồ không có chú ý tới, hắn cứng ngắc đứng ở bên cạnh An Đồng, không thể động đậy.
Tần Dạ Hoài không biết mình đứng ngây người bao lâu, mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên xung quanh, hắn mới máy móc quay đầu lại.
An Đồng được một nhóm nhân viên y tế khiêng lên cáng, sau đó xe cứu thương hú còi gấp rút chạy đi.
Tần Dạ Hoài đứng giữa vũng máu đỏ chói mắt, ngay sau đó, cảnh sát phong tỏa hiện trường đã tiến tới thẩm vấn Tần Dạ Hoài.
Cảnh sát Trần vừa được điều động từ Hải Thị đến đây một năm trước nên không nhận ra người đàn ông trước mặt, người này chính là Tần Dạ Hoài, thái tử Tần gia, người nắm giữ huyết mạch của Hoa Thành.
Anh ta chỉ hỏi một cách nguyên tắc: "Xin chào anh, anh tên là gì, có mối quan hệ như thế nào với nạn nhân?"
Nạn nhân……?
An Đồng thật sự đã ch** rồi sao?
Tần Dạ Hoài run giọng hỏi: "Cô ấy đã ch**? Ai nói cô ấy đã ch**!"
Cảnh sát Trần không hề sợ hãi, không sợ sự tức giận trong giọng điệu của Tần Dạ Hoài, anh ta chỉ đang làm công việc của mình.
"Người ch** đã nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị xuống, bị thương nặng ở đầu. Một phút trước, bác sĩ của bệnh viện số 1 Hoa Thành thông báo nạn nhân đã ch** tại chỗ."
Tần Dạ Hoài nhịn không được lùi về sau một bước, giống như vừa ý thức được mình đang ở giữa vũng máu.
Máu... quá nhiều máu... Máu của An Đồng chảy ra khắp nơi...
Tại sao trái tim hắn lại đau đớn đến vậy khi An Đồng t* sa* chứ...?
Tần Dạ Hoài ôm lấy trái tim mình, cảm giác như có một cái lỗ lớn, máu tươi đang chảy ra đầm đìa.
Hắn là đại gia kinh doanh ở Hoa Thành, một tay che trời, làm gì cũng dễ như trở bàn tay.
Chưa từng có ai chết trước mặt hắn, cũng chưa từng có ai khiến hắn toàn thân đầy máu như thế này!
Đôi giày da thủ công đắt tiền của Tần Dạ Hoài dính đầy máu của An Đồng, hắn lùi lại vài bước, rời khỏi vũng máu, nhưng lại phát hiện một hàng dấu chân đẫm máu hằn lên con đường dưới chân.
Màu đỏ tươi đâm vào mắt Tần Dạ Hoài, khiến hắn phát điên.
"Không... Không phải tôi, không phải tôi hại An Đồng!"
"An Đồng?" Cảnh sát Trần nhạy cảm nhận ra cái tên này, hắn nhỏ giọng nói với cảnh sát hỗ trợ đứng bên cạnh: "Đi kiểm tra người tên An Đồng ở Hoa Thành, xem có thể so sánh được danh tính của người ch** hay không."
Phụ tá im lặng rời khỏi đó.
Lúc cảnh sát Trần nhìn Tần Dạ Hoài còn muốn hỏi hắn cái gì nữa, trợ lý của hắn đang ngồi trong xe đột nhiên chạy ra, cung kính nói với Tần Dạ Hoài.
"Chủ tịch! Cô Tô đang đợi anh ở nhà họ Tần!"
Vì An Đồng nh*y lầ* tự sát không liên quan trực tiếp đến Tần Dạ Hoài nên cảnh sát Trần không có lý do gì để giữ anh ta lại, liền đứng nhìn anh ta leo lên chiếc Maybach màu đen.
Cảnh sát Trần âm thầm ghi nhớ biển số xe của Tần Dạ Hoài, chỉ đạo cho người của mình thả hắn ra, rồi nhìn xe của Tần Dạ Hoài lái đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.