Tần Tiên Sinh, Tôi Hối Hận Vì Đã Yêu Anh!
Chương 7
Chúc Chúc
18/01/2024
13.
Suy cho cùng, bộ dạng hiện tại của Tô Nghiên với đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng, nước da hồng hào trông không hề giống một người bệnh nặng lâu năm.
Hơn nữa, cách đây năm năm Tô Nghiên còn ở trong tình trạng tinh thần tồi tệ sau khi bị hành hung ở một nhà kho ngoại ô.
Khi đó, cô hét lên và run rẩy vì sợ hãi khi nhìn thấy mọi người, điều này khiến Tần Dạ Hoài cảm thấy rất có lỗi với cô.
Tần Dạ Hoài vẫn còn nhớ rằng sau khi bác sĩ nhìn thấy Tô Nghiên, ông ấy đã nói với anh ấy rằng tổn thương tinh thần mà Tô Nghiên phải chịu là không thể chữa khỏi, và cô ấy có thể sẽ phải sống với phản ứng căng thẳng sau chấn thương sau khi bị xâm phạm đến hết cuộc đời.
Nhớ lại lời nói của bác sĩ tâm lý năm đó, Tần Dạ Hoài không khỏi nhớ tới sự đối lập hoàn toàn của An Đồng sau khi được thả.
Con gái lớn của nhà họ An, người từng thu hút sự chú ý của vô số đàn ông ở Hoa Thành, bị hiện thực mài mòn trong năm năm, đã trở nên khép nép hèn mọn, dường như dù là ai cũng có thể bắt nạt, giẫm đạp lên cô ấy.
Sự thay đổi của An Đồng là tra tấn thực sự.
Nhưng bộ dáng hiện tại của Tô Nghiên vẫn ổn, khiến sự nghi ngờ của Tần Dạ Hoài càng ngày càng nghiêm trọng.
Nghe được câu hỏi của Tần Dạ Hoài, Tô Nghiên do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Dạ Hoài, em cũng không biết những ngư dân đó đưa em đến bệnh viện nào, lúc đó em ngất đi rồi, không biết gì nữa.”
Tần Dạ Hoài gật đầu nói: "Vậy dẫn tôi đi tìm những ngư dân kia, bọn hắn đã cứu em một mạng, tôi nên đến cảm ơn bọn họ mới phải."
Nghe được thái độ chưa nhìn thấy quan tài chưa từ bỏ của Tần Dạ Hoài, trong lòng Tô Nghiên thắt lại, sợ lời nói dối của mình năm đó sẽ bị vạch trần.
Cô không ngờ rằng Tần Dạ Hoài lại hỏi cô nhiều như vậy sau năm năm không gặp.
Vì thế cô ta đành phải lặp lại chiêu cũ, nắm lấy cánh tay Tần Dạ Hoài, nũng nịu nói: “Dạ Hoài, chúng ta đã năm năm không gặp rồi, chúng ta đừng để quá khứ ám ảnh nữa được không?”
Năm năm trôi qua, Tần Dạ Hoài đã thoát đi vẻ tươi trẻ của thanh xuân, hắn bây giờ chính chắn, đầy mị lực, là thái tử gia sát phạt quyết đoán của nhà họ Tần.
Cho nên hắn làm sao có thể không nhìn ra Tô Nghiên hành động như vậy chỉ là để chuyển hướng chú ý của hắn mà thôi.
Hắn rút tay ra khỏi tay Tô Nghiên, bóp chặt lấy cổ cô ta.
Tần Dạ Hoài lạnh lùng nói: "Tô Nghiên, cô tốt nhất thành thật nói cho tôi biết chuyện năm đó xảy ra là như thế nào? Cô nên biết, tôi ghét nhất kẻ nào lừa gạt tôi, đừng đợi đến khi tôi tra ra chân tướng năm đó. Nếu cô nói dối tôi, cô sẽ chết khó coi hơn bất kỳ người nào khác."
Tô Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy Tần Dạ Hoài lạnh lùng và đáng sợ như vậy.
Trước đây, sau khi cô ta gặp được Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài thông qua An Đồng, có lẽ vì An Đồng hết lòng tin tưởng cô ta nên chỉ trong thời gian ngắn, Tô Nghiên đã giành được sự tin tưởng và ưu ái của Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn.
Cho nên đây là lần đầu tiên Tô Nghiên nhìn thấy bộ dạng tàn nhẫn như vậy của Tần Dạ Hoài.
Cô nắm chặt cánh tay đang siết cổ mình của Tần Dạ Hoài, sợ hắn không cẩn thận sẽ thật sự bóp chết cô ta.
Cái chết cận kề khiến Tô Nghiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng cô vẫn luôn nhớ rằng mình không thể nói cho Tần Dạ Hoài chuyện năm đó xảy ra.
Nếu không, điều đang chờ đợi cô sẽ là một cuộc trả thù khủng khiếp…
Vì vậy Tô Nghiên chật vật phát âm mấy chữ: "Dạ Hoài, anh phải tin tưởng em, em thật sự không có lừa anh..."
14.
Tần Dạ Hoài nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lúc đó cô để lại dòng trăng trối cuối cùng chỉ điểm An Đồng, cho nên thật sự là An Đồng tìm người làm hại cô?"
Khi nhìn thấy dòng chữ tuyệt mệnh đó, Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đã cực kỳ đau đớn và giận dữ, đến mức kết án An Đồng mà không thèm điều tra lại.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự có chút quá đáng.
Tô Nghiên còn chưa kịp gật đầu, đúng lúc này, điện thoại di động của Tần Dạ Hoài vang lên.
Nhìn thấy trợ lý gọi điện, Tần Dạ Hoài ý thức được có chút manh mối về việc mình vừa nhờ trợ lý làm.
Anh nhấn nút loa, giọng của trợ lý nhanh chóng vang lên.
"Chủ tịch, tôi tra ra rồi! Cô Tô năm đó quả thực đã nhảy xuống biển, nhưng sau khi nhảy xuống, cô ấy đã bơi đến một chiếc du thuyền được chuẩn bị từ trước, lén lút vào Hải Thị, sau đó bí mật ra nước ngoài. Căn cứ vào đoạn video giám sát còn sót lại từ năm đó, tôi liên lạc với một nhân chứng thì được biết cô Tô chưa hề bị hành hung, sự việc lúc đó chỉ là một vở kịch do cô Tô đạo diễn nhằm hãm hại An tiểu thư mà thôi... "
Trợ lý thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc, lúc đó trong nhà kho không có camera giám sát để chứng minh chuyện xảy ra bên trong, mọi chuyện đều dựa trên lời nói của Tô Nghiên và những tiếng động lạ mà người qua đường nghe thấy.
Tần Dạ Hoài trong lòng tức giận dâng lên, cơ hồ không thể tin vào tai mình.
Hóa ra hắn thực sự đã trách nhầm An Đồng, hóa ra hắn đã bị vở kịch của Tô Nghiên lừa gạt bao năm nay mà không biết gì!
Tần Dạ Hoài siết chặt cổ Tô Nghiên, gầm lên: "Tô Nghiên, cô làm vậy vì cái gì?!"
Sau khi biết sự việc bị bại lộ, Tô Nghiên bỗng nhiên không biết lấy từ đâu ra một tia dũng khí.
Cô ta hét lên: "Tại sao à? Bởi vì tôi ghen tị với An Đồng! Tôi ghen tị cô ta là Đại tiểu thư nhà họ An, còn tôi chỉ là con gái của một quản gia! Tôi ghen tị cô ta có người bạn tốt như Giang Đình Viễn, lại càng ghen tị cô ta có thể danh chính ngôn thuận đến với anh. Tại sao lại thế, tại sao từ khi sinh ra cô ta đều có thể dễ dàng có được thứ mà cả đời tôi cũng không thể nào có? Thế nên tôi muốn hủy diệt cô ta!"
Tần Dạ Hoài hai mắt sắp nổ tung, hắn hận không thể bóp chết Tô Nghiên.
Hắn chợt nhớ đến An Đồng, sau đó lo lắng hét vào điện thoại di động: "An Đồng đâu? Cô ấy thế nào rồi? Cô ấy đã được cứu chưa?"
Giọng nói yếu ớt của trợ lý chậm rãi vang lên: "Chủ tịch, cô An... qua đ.ờ.t thật rồi..."
Khi nghe tin An Đồng không còn nữa, Tần Dạ Hoài sững sờ trong giây lát.
Tô Nghiên sửng sốt một lát, sau đó không khỏi cười lớn: "Ch*t*rồi là tốt, ch** rồi là tốt!"
Tần Dạ Hoài giận dữ vung một bạt tai, Tô Nghiên lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Cô ta nằm trên mặt đất cười như điên: "hahaha… An Đồng ch** rồi! An Đồng cuối cùng cũng ch**! Tần Dạ Hoài, tôi còn chưa cảm ơn anh đã vì tôi mà hủy hoại cả nhà họ An!"
Tần Dạ Hoài còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa biệt thự vốn đang hé mở bị đẩy ra
Suy cho cùng, bộ dạng hiện tại của Tô Nghiên với đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng, nước da hồng hào trông không hề giống một người bệnh nặng lâu năm.
Hơn nữa, cách đây năm năm Tô Nghiên còn ở trong tình trạng tinh thần tồi tệ sau khi bị hành hung ở một nhà kho ngoại ô.
Khi đó, cô hét lên và run rẩy vì sợ hãi khi nhìn thấy mọi người, điều này khiến Tần Dạ Hoài cảm thấy rất có lỗi với cô.
Tần Dạ Hoài vẫn còn nhớ rằng sau khi bác sĩ nhìn thấy Tô Nghiên, ông ấy đã nói với anh ấy rằng tổn thương tinh thần mà Tô Nghiên phải chịu là không thể chữa khỏi, và cô ấy có thể sẽ phải sống với phản ứng căng thẳng sau chấn thương sau khi bị xâm phạm đến hết cuộc đời.
Nhớ lại lời nói của bác sĩ tâm lý năm đó, Tần Dạ Hoài không khỏi nhớ tới sự đối lập hoàn toàn của An Đồng sau khi được thả.
Con gái lớn của nhà họ An, người từng thu hút sự chú ý của vô số đàn ông ở Hoa Thành, bị hiện thực mài mòn trong năm năm, đã trở nên khép nép hèn mọn, dường như dù là ai cũng có thể bắt nạt, giẫm đạp lên cô ấy.
Sự thay đổi của An Đồng là tra tấn thực sự.
Nhưng bộ dáng hiện tại của Tô Nghiên vẫn ổn, khiến sự nghi ngờ của Tần Dạ Hoài càng ngày càng nghiêm trọng.
Nghe được câu hỏi của Tần Dạ Hoài, Tô Nghiên do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Dạ Hoài, em cũng không biết những ngư dân đó đưa em đến bệnh viện nào, lúc đó em ngất đi rồi, không biết gì nữa.”
Tần Dạ Hoài gật đầu nói: "Vậy dẫn tôi đi tìm những ngư dân kia, bọn hắn đã cứu em một mạng, tôi nên đến cảm ơn bọn họ mới phải."
Nghe được thái độ chưa nhìn thấy quan tài chưa từ bỏ của Tần Dạ Hoài, trong lòng Tô Nghiên thắt lại, sợ lời nói dối của mình năm đó sẽ bị vạch trần.
Cô không ngờ rằng Tần Dạ Hoài lại hỏi cô nhiều như vậy sau năm năm không gặp.
Vì thế cô ta đành phải lặp lại chiêu cũ, nắm lấy cánh tay Tần Dạ Hoài, nũng nịu nói: “Dạ Hoài, chúng ta đã năm năm không gặp rồi, chúng ta đừng để quá khứ ám ảnh nữa được không?”
Năm năm trôi qua, Tần Dạ Hoài đã thoát đi vẻ tươi trẻ của thanh xuân, hắn bây giờ chính chắn, đầy mị lực, là thái tử gia sát phạt quyết đoán của nhà họ Tần.
Cho nên hắn làm sao có thể không nhìn ra Tô Nghiên hành động như vậy chỉ là để chuyển hướng chú ý của hắn mà thôi.
Hắn rút tay ra khỏi tay Tô Nghiên, bóp chặt lấy cổ cô ta.
Tần Dạ Hoài lạnh lùng nói: "Tô Nghiên, cô tốt nhất thành thật nói cho tôi biết chuyện năm đó xảy ra là như thế nào? Cô nên biết, tôi ghét nhất kẻ nào lừa gạt tôi, đừng đợi đến khi tôi tra ra chân tướng năm đó. Nếu cô nói dối tôi, cô sẽ chết khó coi hơn bất kỳ người nào khác."
Tô Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy Tần Dạ Hoài lạnh lùng và đáng sợ như vậy.
Trước đây, sau khi cô ta gặp được Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài thông qua An Đồng, có lẽ vì An Đồng hết lòng tin tưởng cô ta nên chỉ trong thời gian ngắn, Tô Nghiên đã giành được sự tin tưởng và ưu ái của Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn.
Cho nên đây là lần đầu tiên Tô Nghiên nhìn thấy bộ dạng tàn nhẫn như vậy của Tần Dạ Hoài.
Cô nắm chặt cánh tay đang siết cổ mình của Tần Dạ Hoài, sợ hắn không cẩn thận sẽ thật sự bóp chết cô ta.
Cái chết cận kề khiến Tô Nghiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng cô vẫn luôn nhớ rằng mình không thể nói cho Tần Dạ Hoài chuyện năm đó xảy ra.
Nếu không, điều đang chờ đợi cô sẽ là một cuộc trả thù khủng khiếp…
Vì vậy Tô Nghiên chật vật phát âm mấy chữ: "Dạ Hoài, anh phải tin tưởng em, em thật sự không có lừa anh..."
14.
Tần Dạ Hoài nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lúc đó cô để lại dòng trăng trối cuối cùng chỉ điểm An Đồng, cho nên thật sự là An Đồng tìm người làm hại cô?"
Khi nhìn thấy dòng chữ tuyệt mệnh đó, Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đã cực kỳ đau đớn và giận dữ, đến mức kết án An Đồng mà không thèm điều tra lại.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự có chút quá đáng.
Tô Nghiên còn chưa kịp gật đầu, đúng lúc này, điện thoại di động của Tần Dạ Hoài vang lên.
Nhìn thấy trợ lý gọi điện, Tần Dạ Hoài ý thức được có chút manh mối về việc mình vừa nhờ trợ lý làm.
Anh nhấn nút loa, giọng của trợ lý nhanh chóng vang lên.
"Chủ tịch, tôi tra ra rồi! Cô Tô năm đó quả thực đã nhảy xuống biển, nhưng sau khi nhảy xuống, cô ấy đã bơi đến một chiếc du thuyền được chuẩn bị từ trước, lén lút vào Hải Thị, sau đó bí mật ra nước ngoài. Căn cứ vào đoạn video giám sát còn sót lại từ năm đó, tôi liên lạc với một nhân chứng thì được biết cô Tô chưa hề bị hành hung, sự việc lúc đó chỉ là một vở kịch do cô Tô đạo diễn nhằm hãm hại An tiểu thư mà thôi... "
Trợ lý thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc, lúc đó trong nhà kho không có camera giám sát để chứng minh chuyện xảy ra bên trong, mọi chuyện đều dựa trên lời nói của Tô Nghiên và những tiếng động lạ mà người qua đường nghe thấy.
Tần Dạ Hoài trong lòng tức giận dâng lên, cơ hồ không thể tin vào tai mình.
Hóa ra hắn thực sự đã trách nhầm An Đồng, hóa ra hắn đã bị vở kịch của Tô Nghiên lừa gạt bao năm nay mà không biết gì!
Tần Dạ Hoài siết chặt cổ Tô Nghiên, gầm lên: "Tô Nghiên, cô làm vậy vì cái gì?!"
Sau khi biết sự việc bị bại lộ, Tô Nghiên bỗng nhiên không biết lấy từ đâu ra một tia dũng khí.
Cô ta hét lên: "Tại sao à? Bởi vì tôi ghen tị với An Đồng! Tôi ghen tị cô ta là Đại tiểu thư nhà họ An, còn tôi chỉ là con gái của một quản gia! Tôi ghen tị cô ta có người bạn tốt như Giang Đình Viễn, lại càng ghen tị cô ta có thể danh chính ngôn thuận đến với anh. Tại sao lại thế, tại sao từ khi sinh ra cô ta đều có thể dễ dàng có được thứ mà cả đời tôi cũng không thể nào có? Thế nên tôi muốn hủy diệt cô ta!"
Tần Dạ Hoài hai mắt sắp nổ tung, hắn hận không thể bóp chết Tô Nghiên.
Hắn chợt nhớ đến An Đồng, sau đó lo lắng hét vào điện thoại di động: "An Đồng đâu? Cô ấy thế nào rồi? Cô ấy đã được cứu chưa?"
Giọng nói yếu ớt của trợ lý chậm rãi vang lên: "Chủ tịch, cô An... qua đ.ờ.t thật rồi..."
Khi nghe tin An Đồng không còn nữa, Tần Dạ Hoài sững sờ trong giây lát.
Tô Nghiên sửng sốt một lát, sau đó không khỏi cười lớn: "Ch*t*rồi là tốt, ch** rồi là tốt!"
Tần Dạ Hoài giận dữ vung một bạt tai, Tô Nghiên lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Cô ta nằm trên mặt đất cười như điên: "hahaha… An Đồng ch** rồi! An Đồng cuối cùng cũng ch**! Tần Dạ Hoài, tôi còn chưa cảm ơn anh đã vì tôi mà hủy hoại cả nhà họ An!"
Tần Dạ Hoài còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa biệt thự vốn đang hé mở bị đẩy ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.