Tần Tiên Sinh, Tôi Hối Hận Vì Đã Yêu Anh!
Chương 9
Chúc Chúc
18/01/2024
17.
Tần Dạ Hoài cảm thấy hô hấp trì trệ, hình ảnh An Đồng bị sỉ nhục trước mặt sau khi ra tù liên tục quay chậm trong đầu hắn như đèn lồng xoay tròn.
Hắn đã làm gì thế này?
Vu oan giá họa lầm người, Tô Nghiên nói đúng, hắn và Giang Đình Viễn mới chính là tội nhân lớn nhất!
Tần Dạ Hoài quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng gầm lên: "An Đồng, thực xin lỗi..." (Cá: tiễn vong ~)
Không may, lời xin lỗi này đã đến quá muộn.
Đúng lúc này, cửa biệt thự của Tần Dạ Hoài lại bị mở ra, một tốp cảnh sát tiến vào.
Người đứng đầu mang khuôn mặt lạnh lùng không ai khác chính là viên cảnh sát Trần Cảnh Diệu, người đã hỏi chuyện Tần Dạ Hoài tại cổng tập đoàn Tần thị hôm nay.
Trần Cảnh Diệu nhìn thấy sàn biệt thự bừa bộn, rõ ràng có dấu hiệu đánh nhau, nhưng anh đến mày cũng không nhướng, giọng điệu vẫn mang vẻ quy cách.
"Nghi phạm Giang Đình Viễn, bị bắt vì tội cố ý giết người, gây ra cái ch** của An Minh Nguyệt."
"Về phần Tần Dạ Hoài tiên sinh, chúng tôi phát hiện, trước khi chết cuộc điện thoại cuối cùng của nạn nhân là gọi cho anh, anh bị nghi ngờ có liên quan đến việc xúi giục nạn nhân t* sa*, mời đi theo chúng tôi."
Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống như những gì An Đồng phải chịu đựng sau khi Tô Nghiên nhảy xuống biển năm năm trước, Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài không khỏi giật mình.
Mãi đến khi cả hai bị cảnh sát còng tay, Giang Đình Viễn mới muộn màng hét lên: "Tại sao các người lại bắt tôi? Các người có bằng chứng không? Các người biết tôi là ai không?"
Trần Cảnh Diệu nhìn Giang Đình Viễn đang tức giận, cười lạnh nói: "Tôi mặc kệ anh là ai, sau khi so sánh, dấu chân trên thi thể nạn nhân An Minh Nguyệt là của anh, anh còn muốn phủ nhận sao? Mang đi!"
Nhưng Tần Dạ Hoài không hề vùng vẫy, mặc cho cảnh sát đẩy hắn lên xe.
Sau khi hộ tống Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn lên xe cảnh sát, các cảnh sát trực ban không khỏi tụ tập lại thì thầm.
"Thanh tra Trần lai lịch thế nào vậy? anh ta vừa mới tới Hoa Thành, đã bắt giữ hai thái tử nhà họ Tần và nhà họ Giang, lớn mật như vậy, Tần Giang hai nhà sẽ bỏ qua sao? Anh ta mới tới đây cho nên chưa biết thế lực đằng sau hai nhà Tần Giang lớn mức nào phải không?
“Vừa nhậm chức đã làm luôn án điểm rồi, được làm việc dưới trướng sếp lớn tài giỏi và có đầu óc như vậy tôi cũng thấy mình thẳng lưng hơn trước. Thật lòng thì, tôi thực sự không muốn thanh tra Trần bị hai nhà kia vùi dập, dù sao ngày nay người công bằng và vị tha như vậy cũng không còn nhiều.”
"Vương tử phạm pháp cũng có tội như thường dân. Để cho hai nhà Tần Giang không còn dám coi thường pháp luật nữa! Lần này tôi đứng về phía thanh tra Trần!"
Bên cạnh có người nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, lại mở miệng: "Không phải, các cậu chưa từng nghe nói về bối cảnh của thanh tra Trần phải không?"
Mọi người nhìn nhau và nhìn người đồng nghiệp duy nhất biết chuyện.
Người đàn ông nhìn bầu trời không nói nên lời: “Thanh tra Trần, tên đầy đủ là Trần Cảnh Diệu, 28 tuổi, thanh tra cấp một. Anh ấy đến từ Hải Thị, gia nhập lực lượng cảnh sát nhân dân từ lực lượng đặc biệt hai năm trước. Anh ấy nhậm chức được hai năm, phá được rất nhiều vụ án lớn, liên tục được thăng ba cấp, là thanh tra cấp một trẻ nhất, được thăng chức nhanh nhất cả nước.”
Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, nhưng có người khác nói: "Nhưng cho dù thanh tra Trần có mạnh mẽ đến thế, cũng khó có thể thoát được mũi giáo của hai nhà Tần Giang!"
18.
Người đàn ông mỉm cười rồi nói: “Thế thì cậu không biết rồi. Thanh tra Trần không chỉ có lý lịch xuất sắc mà còn có gia thế cực kỳ hiển hách. Địa vị của nhà họ Trần ở Hải Thị là thứ mà cả hai nhà Tần Giang cộng lại cũng không thể có được. Không phải là anh ấy mới đến đây, không biết Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn nên hành động liều lĩnh, mà dù có bắt ai đi nữa thì với anh ấy, chỉ có sự khác biệt giữa phạm pháp và không phạm pháp. Cho nên, thay vì dành thời gian lo lắng cho Thanh tra Trần, tốt hơn hết là hãy lo lắng cho sự an toàn của chính mình đi."
Cùng lúc đó, Trần Cảnh Diệu đóng cửa nhà Tần Dạ Hoài lại, thấy xe cảnh sát còn chưa lái đi mà người của anh đã tụ tập lại thì thầm to nhỏ điều gì đó.
Anh cau mày lạnh lùng hỏi: "Mấy cậu làm cái gì đấy? Còn không mau lên xe?"
Mọi người giật mình tản ra như chim, rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí của mình.
Trần Cảnh Diệu cũng lên chiếc xe cảnh sát cuối cùng và lái đi.
Không ai để ý rằng phía sau họ không xa, có một linh hồn trong suốt đang lơ lửng trên không trung.
Và linh hồn đó không ai khác chính là An Đồng vừa chứng kiến mọi chuyện!
Không ai biết linh hồn của An Đồng đã trôi nổi xung quanh Tần Dạ Hoài kể từ khi cô nhảy khỏi tòa nhà t* t*.
An Đồng không biết tại sao sau khi chết lại không xuống địa ngục hay lên thiên đường, mà thay vào đó, cô biến thành một mảnh linh hồn theo dõi phản ứng của những người xung quanh sau khi chết từ góc nhìn của người thứ ba.
Cô từng nghe những người lớn tuổi trong gia đình nói rằng nếu ai đó ch** quá oan uổng, người đó có thể biến thành hồn ma vất vưởng.
Nghĩ tới đây, An Đồng không khỏi tự giễu cười nhạo.
Có lẽ chính sự hận thù với Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đã giữ cô ở đây lâu như vậy.
Mặc dù cô chọn nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị rồi kết thúc cuộc đời mình một cách vừa dũng cảm vừa hèn nhát, nhưng sự oán giận của cô đối với Tần Dạ Hoài, Giang Đình Viễn và Tô Nghiên vẫn không hề biến mất.
Tại sao, cả gia đình cô đều bị hủy hoại, nhưng Tần Dạ Hoài và những kẻ phạm tội khác vẫn luôn nhởn nhơ!
Trong những ngày cô trở thành một linh hồn, An Đồng phiêu dạt theo Tần Dạ Hoài về biệt thự riêng của hắn, cô nhìn thấy chiếc mặt nạ đạo đức giả của Tô Nghiên bị xé nát, nhìn thấy nỗi đau của Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài sau khi biết được sự thật.
Nhưng không biết vì lý do gì, khi An Đồng nhìn thấy bọn họ phát điên hoặc đau đớn, trong lòng cô lại chẳng có nổi một chút cảm xúc nào chứ đừng nói đến niềm vui trả thù.
Không phải cô bỏ cuộc, mà là nỗi đau họ gây ra cho cô không đáng nhắc đến.
Bởi vì dù có đau đớn và tiếc nuối đến đâu cũng không thể đổi lấy cha mẹ và Nguyệt Nguyệt thân yêu của cô nữa...
Ngay lúc An Đồng đang trầm tư, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, cô bay đến đồn cảnh sát.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Giang Đình Viễn và sự tuyệt vọng của Tần Dạ Hoài, Trần Cảnh Diệu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, không nể nang gì họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, An Đồng nở nụ cười hiếm hoi.
Đến bây giờ, Trần Cảnh Diệu là người đầu tiên ở Hoa Thành dám không coi trọng Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn.
Nếu không phải cô vừa nghe thấy những người đó tụ tập lại tiết lộ bối cảnh đằng sau Trần Cảnh Diệu, An Đồng thật sự sẽ lo lắng cho Trần Cảnh Diệu.
Suy cho cùng, chỉ mới riêng sự trả thù mà Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn dành cho cô bao năm qua đã khiến An Đồng đến bây giờ vẫn còn ớn lạnh sống lưng, chứ chưa nói đến hai nhà Tần Giang đứng sau họ.
Cô hy vọng rằng người ngay thẳng như Trần Cảnh Diệu sẽ không bị những kẻ độc ác cản trở
Tần Dạ Hoài cảm thấy hô hấp trì trệ, hình ảnh An Đồng bị sỉ nhục trước mặt sau khi ra tù liên tục quay chậm trong đầu hắn như đèn lồng xoay tròn.
Hắn đã làm gì thế này?
Vu oan giá họa lầm người, Tô Nghiên nói đúng, hắn và Giang Đình Viễn mới chính là tội nhân lớn nhất!
Tần Dạ Hoài quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng gầm lên: "An Đồng, thực xin lỗi..." (Cá: tiễn vong ~)
Không may, lời xin lỗi này đã đến quá muộn.
Đúng lúc này, cửa biệt thự của Tần Dạ Hoài lại bị mở ra, một tốp cảnh sát tiến vào.
Người đứng đầu mang khuôn mặt lạnh lùng không ai khác chính là viên cảnh sát Trần Cảnh Diệu, người đã hỏi chuyện Tần Dạ Hoài tại cổng tập đoàn Tần thị hôm nay.
Trần Cảnh Diệu nhìn thấy sàn biệt thự bừa bộn, rõ ràng có dấu hiệu đánh nhau, nhưng anh đến mày cũng không nhướng, giọng điệu vẫn mang vẻ quy cách.
"Nghi phạm Giang Đình Viễn, bị bắt vì tội cố ý giết người, gây ra cái ch** của An Minh Nguyệt."
"Về phần Tần Dạ Hoài tiên sinh, chúng tôi phát hiện, trước khi chết cuộc điện thoại cuối cùng của nạn nhân là gọi cho anh, anh bị nghi ngờ có liên quan đến việc xúi giục nạn nhân t* sa*, mời đi theo chúng tôi."
Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống như những gì An Đồng phải chịu đựng sau khi Tô Nghiên nhảy xuống biển năm năm trước, Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài không khỏi giật mình.
Mãi đến khi cả hai bị cảnh sát còng tay, Giang Đình Viễn mới muộn màng hét lên: "Tại sao các người lại bắt tôi? Các người có bằng chứng không? Các người biết tôi là ai không?"
Trần Cảnh Diệu nhìn Giang Đình Viễn đang tức giận, cười lạnh nói: "Tôi mặc kệ anh là ai, sau khi so sánh, dấu chân trên thi thể nạn nhân An Minh Nguyệt là của anh, anh còn muốn phủ nhận sao? Mang đi!"
Nhưng Tần Dạ Hoài không hề vùng vẫy, mặc cho cảnh sát đẩy hắn lên xe.
Sau khi hộ tống Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn lên xe cảnh sát, các cảnh sát trực ban không khỏi tụ tập lại thì thầm.
"Thanh tra Trần lai lịch thế nào vậy? anh ta vừa mới tới Hoa Thành, đã bắt giữ hai thái tử nhà họ Tần và nhà họ Giang, lớn mật như vậy, Tần Giang hai nhà sẽ bỏ qua sao? Anh ta mới tới đây cho nên chưa biết thế lực đằng sau hai nhà Tần Giang lớn mức nào phải không?
“Vừa nhậm chức đã làm luôn án điểm rồi, được làm việc dưới trướng sếp lớn tài giỏi và có đầu óc như vậy tôi cũng thấy mình thẳng lưng hơn trước. Thật lòng thì, tôi thực sự không muốn thanh tra Trần bị hai nhà kia vùi dập, dù sao ngày nay người công bằng và vị tha như vậy cũng không còn nhiều.”
"Vương tử phạm pháp cũng có tội như thường dân. Để cho hai nhà Tần Giang không còn dám coi thường pháp luật nữa! Lần này tôi đứng về phía thanh tra Trần!"
Bên cạnh có người nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, lại mở miệng: "Không phải, các cậu chưa từng nghe nói về bối cảnh của thanh tra Trần phải không?"
Mọi người nhìn nhau và nhìn người đồng nghiệp duy nhất biết chuyện.
Người đàn ông nhìn bầu trời không nói nên lời: “Thanh tra Trần, tên đầy đủ là Trần Cảnh Diệu, 28 tuổi, thanh tra cấp một. Anh ấy đến từ Hải Thị, gia nhập lực lượng cảnh sát nhân dân từ lực lượng đặc biệt hai năm trước. Anh ấy nhậm chức được hai năm, phá được rất nhiều vụ án lớn, liên tục được thăng ba cấp, là thanh tra cấp một trẻ nhất, được thăng chức nhanh nhất cả nước.”
Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, nhưng có người khác nói: "Nhưng cho dù thanh tra Trần có mạnh mẽ đến thế, cũng khó có thể thoát được mũi giáo của hai nhà Tần Giang!"
18.
Người đàn ông mỉm cười rồi nói: “Thế thì cậu không biết rồi. Thanh tra Trần không chỉ có lý lịch xuất sắc mà còn có gia thế cực kỳ hiển hách. Địa vị của nhà họ Trần ở Hải Thị là thứ mà cả hai nhà Tần Giang cộng lại cũng không thể có được. Không phải là anh ấy mới đến đây, không biết Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn nên hành động liều lĩnh, mà dù có bắt ai đi nữa thì với anh ấy, chỉ có sự khác biệt giữa phạm pháp và không phạm pháp. Cho nên, thay vì dành thời gian lo lắng cho Thanh tra Trần, tốt hơn hết là hãy lo lắng cho sự an toàn của chính mình đi."
Cùng lúc đó, Trần Cảnh Diệu đóng cửa nhà Tần Dạ Hoài lại, thấy xe cảnh sát còn chưa lái đi mà người của anh đã tụ tập lại thì thầm to nhỏ điều gì đó.
Anh cau mày lạnh lùng hỏi: "Mấy cậu làm cái gì đấy? Còn không mau lên xe?"
Mọi người giật mình tản ra như chim, rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí của mình.
Trần Cảnh Diệu cũng lên chiếc xe cảnh sát cuối cùng và lái đi.
Không ai để ý rằng phía sau họ không xa, có một linh hồn trong suốt đang lơ lửng trên không trung.
Và linh hồn đó không ai khác chính là An Đồng vừa chứng kiến mọi chuyện!
Không ai biết linh hồn của An Đồng đã trôi nổi xung quanh Tần Dạ Hoài kể từ khi cô nhảy khỏi tòa nhà t* t*.
An Đồng không biết tại sao sau khi chết lại không xuống địa ngục hay lên thiên đường, mà thay vào đó, cô biến thành một mảnh linh hồn theo dõi phản ứng của những người xung quanh sau khi chết từ góc nhìn của người thứ ba.
Cô từng nghe những người lớn tuổi trong gia đình nói rằng nếu ai đó ch** quá oan uổng, người đó có thể biến thành hồn ma vất vưởng.
Nghĩ tới đây, An Đồng không khỏi tự giễu cười nhạo.
Có lẽ chính sự hận thù với Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đã giữ cô ở đây lâu như vậy.
Mặc dù cô chọn nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị rồi kết thúc cuộc đời mình một cách vừa dũng cảm vừa hèn nhát, nhưng sự oán giận của cô đối với Tần Dạ Hoài, Giang Đình Viễn và Tô Nghiên vẫn không hề biến mất.
Tại sao, cả gia đình cô đều bị hủy hoại, nhưng Tần Dạ Hoài và những kẻ phạm tội khác vẫn luôn nhởn nhơ!
Trong những ngày cô trở thành một linh hồn, An Đồng phiêu dạt theo Tần Dạ Hoài về biệt thự riêng của hắn, cô nhìn thấy chiếc mặt nạ đạo đức giả của Tô Nghiên bị xé nát, nhìn thấy nỗi đau của Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài sau khi biết được sự thật.
Nhưng không biết vì lý do gì, khi An Đồng nhìn thấy bọn họ phát điên hoặc đau đớn, trong lòng cô lại chẳng có nổi một chút cảm xúc nào chứ đừng nói đến niềm vui trả thù.
Không phải cô bỏ cuộc, mà là nỗi đau họ gây ra cho cô không đáng nhắc đến.
Bởi vì dù có đau đớn và tiếc nuối đến đâu cũng không thể đổi lấy cha mẹ và Nguyệt Nguyệt thân yêu của cô nữa...
Ngay lúc An Đồng đang trầm tư, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, cô bay đến đồn cảnh sát.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Giang Đình Viễn và sự tuyệt vọng của Tần Dạ Hoài, Trần Cảnh Diệu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, không nể nang gì họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, An Đồng nở nụ cười hiếm hoi.
Đến bây giờ, Trần Cảnh Diệu là người đầu tiên ở Hoa Thành dám không coi trọng Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn.
Nếu không phải cô vừa nghe thấy những người đó tụ tập lại tiết lộ bối cảnh đằng sau Trần Cảnh Diệu, An Đồng thật sự sẽ lo lắng cho Trần Cảnh Diệu.
Suy cho cùng, chỉ mới riêng sự trả thù mà Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn dành cho cô bao năm qua đã khiến An Đồng đến bây giờ vẫn còn ớn lạnh sống lưng, chứ chưa nói đến hai nhà Tần Giang đứng sau họ.
Cô hy vọng rằng người ngay thẳng như Trần Cảnh Diệu sẽ không bị những kẻ độc ác cản trở
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.