Chương 38: Âm mưu lớn của phái Không Động
Vương Hà
12/02/2015
Trông thấy người của Nhật Nguyệt thần giáo, những người dưới bến đò đều có phản ứng. Tư A Thần nói
“Thế lực ma giáo rất đông chúng ta không nên dây vào. Mau đi thôi”
Diệp Y Nhân nói
“Ngày này tháng sau ngươi mang ngân lượng tới đây nhận lại thằng nhóc hỗn xược đó”
Dứt lời hai tên cao thủ khinh công ra một con thuyền cách đó khá xa đi theo đường thủy rời khỏi Lạc Dương. Diệp cô nương nghe tiếng dây xích đập vào thanh đao đoán ra ngay đó chính là đệ tử Nhật Nguyệt, cô ta căn dặn hai sư muội
“Đúng như chúng ta dự đoán. Mau giải quyết chúng rồi trở về bản phái”
Nói là cùng nhau giải quyết nhưng Diệp cô nương có vẻ đang muốn tìm ai đó trút giận nên lao thẳng vào đám đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo đang phi ngựa qua. Cô ta xoay mình tạo một luồng chưởng phong dữ dội bằng sự tức giận kiềm chế từ ban nãy cho bọn chúng hứng hết. Chỉ với một chiêu, hàng chục đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo đều chết ngay tại chỗ, những con ngựa vô chủ sợ hãi chạy đi khắp nơi.
Đường Hy và Đường Chân nhanh tay lục soát y phục đệ tử Nhật Nguyệt bỏ mạng tìm kiếm thứ gì đó.
“Muội thấy rồi”. Đường Chân reo lên, trên tay cô ta là một phong thư không đề tên mà chỉ có con dấu của thần giáo.
Diệp cô nương giở phong thư ra kiểm tra “Không sai, chính là tin tình báo”. Sau đó cô ta tiêu hủy lá thư thành trăm mảnh chỉ với một cái nắm tay thật chặt.
Đường Hy nhìn lên trời rồi nói
“Muội rồi, chúng ta trở về thôi sư tỷ”
Diệp cô nương trầm ngâm
“Trời sắp tối rồi sao, từ khi sinh ra tới giờ ta chưa từng biết thế nào là ngày thế nào là đêm cả. Ta rất muốn một lần được trông thấy những giọt mưa, những bông tuyết. Trông thấy khuôn mặt của mọi người, và nhất là…trông thấy khuôn mặt của chính ta”
Đường Chân khoác tay sư tỷ
“Trong lòng tỷ cảm thấy thế nào bọn muội đều hiểu mà. Chắc chắn sau này sẽ có người chữa lành được đôi mắt cho tỷ”
Đường Hy khẽ cau mày nhìn Đường Chân. Thấy biểu hiện ấy của Đường Hy, Đường Chân biết ngay mình lại nói sai điều gì.
“Từ nhỏ tới lớn, đôi mắt ta đã đeo băng không biết bao nhiêu lần. Mỗi một lần tháo băng ra ta đều đau khổ, bao nhiêu hy vọng ta ấp ủ theo đó mà vụt tắt. Chữa lành sao, mắt của ta thực sự đã hỏng rồi. Dù có là Hoa Đà đi chăng nữa ta cũng chẳng muốn ông ta đeo băng vào mắt ta”. Diệp cô nương cười đau khổ.
Tiếng cười ngắt đi, Diệp cô nương lập tức phi thân lao đi mất. Đường Hy và Đường Chân đuổi theo sau rất khó nhọc. Điều ấy cũng không khó hiểu, công phu của cô ta với hai bọn họ cách nhau rất xa.
Bấy giờ Điền Bá Quang mới dám nuốt nước bọt, chứng kiến những gì vừa xảy ra hắn tới cử động còn không thể. Cứ như huyệt đạo của hắn đã bị phong tỏa hoàn toàn. Hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao người của Nhật Nguyệt thần giáo đang yên đang lành lại bị tấn công và mấy cô nương đó là ai. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ tới một người để chia sẻ. Đó là Lệnh Hồ Xung, chắc chắn giang hồ đang xảy ra biến cố. Nghĩ như vậy, Điền Bá Quang lập tức di chuyển tới Hắc Mộc Nhai.
Trong đêm tối thân ảnh nhỏ nhắn của ba cô nương vụt qua khu rừng rậm phía Bắc. Khu rừng này cây cối cao lạ thường, ánh mặt trời hoàn toàn bị che khuất. Không khí ẩm ướt hoang vắng khiến nơi đây âm u tĩnh lặng, cả động vật cũng không trông thấy một con nào. Ba cô nương chạy liên tục hàng canh giờ liền khiến toàn thân ướt đẫm vì sương mù. Càng vào sâu bên trong màn sương càng dày đặc lại lạnh buốt như băng. Đứng giữa màn sương dày, ba người giảm tốc đáp xuống đất. Có vẻ như bọn họ đã tới được nơi cần đến.
Thấp thoáng trong đám sương mù dày đặc nếu để ý kỹ sẽ trông thấy hai ngọn đuốc lớn. Lửa trên ngọn đuốc cháy rất to nhưng nhìn qua làn sương chỉ như hai đốm lửa ma trơi thoắt ẩn thoát hiện. Nơi đặt hai ngọn đuốc này chính là cửa vào phái Không Động. Đại bản doanh của môn phái này được xây dựng tại một nơi kín đáo nên đây cũng là lí do từ trước tới nay trong giới võ lâm mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của Không Động phái chứ chưa từng đặt chân tới bao giờ nhưng nhiều năm trở lại đây bọn họ cố tình để lộ thông tin về bản phái ra ngoài. Làm vậy với ý đồ gì chỉ có chưởng môn Không Động phái mới rõ.
Trong một căn nhà lớn trang trí cầu kỳ đặt tại trung tâm phái Không Động, một vị bà bà có khuôn mặt sắc lạnh ai nhìn vào cũng khiếp sợ. Gọi là bà bà cho đúng tuổi chứ thật ra khuôn mặt bà ta vẫn còn đẹp lắm. Đôi mắt được đánh xếch lên, đôi môi nhuộm màu tím đen kỳ dị. Bà ta không phải ai khác chính là Diệp Ngân Bình.
Một đệ tử từ ngoài chạy vào báo cáo
“Sư phụ, Diệp sư tỷ đã trở về”
Diệp Ngân Bình cho tên đệ tử đó lui ra cũng là lúc Diệp cô nương tiến vào trong. Đường Hy và Đường Chân bước vào trông thấy sư phụ lập tức quỳ xuống bái kiến riêng Diệp cô nương thì ung dung tới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt ngay dưới chiếc ghế chưởng môn của Diệp Ngân Bình. Đó là đặc quyền riêng của nữ tử bà ta- Diệp Đường Yên. Từ khi con trai bị Hoa Thiên Tuyết bắt đi, bà ta chỉ còn lại đứa con gái này. Từ khi Diệp Đường Yên còn nhỏ bà ta hết mực nuông chiều cô ấy về mọi mặt nhưng tới khi luyện công phu thì khác hẳn. Dưới sự quản lý nghiêm khắc của mẫu thân, Diệp Đường Yên đã phải luyện công khổ nhọc cùng với nam đệ tử trong bản phái ngay những bài công phu nhập môn. Tuy từ nhỏ đôi mắt của Diệp Đường Yên đã không nhìn được ánh sáng nhưng đó cũng chính là lợi thế trời ban, mặc cảm với đôi mắt bị mù nên Diệp cô nương đã cố gắng phát huy hết khả năng của những giác quan còn lại.
Diệp Ngân Bình nhìn qua thôi cũng biết nữ tử của mình trong lòng đang bực tức, bà ta hỏi
“Một ngày có nổi bao nhiêu khắc mà lúc nào con cũng bực bội như vậy. Không biết hưởng thụ cuộc sống chút nào”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Người nói cứ như không biết con bực tức vì chuyện gì vậy. Con đã nói rất nhiều lần với người rằng đừng coi con như kẻ tàn phế nữa. Mắt con không nhìn thấy không có nghĩa con không thể tự hoàn thành nhiệm vụ một mình”
Đường Chân vội nói
“Không phải do sư phụ sai bọn muội theo đâu. Là bọn muội muốn đi cùng tỷ mà”
Diệp Ngân Bình nhắc Đường Chân im lặng xong quay sang nói với nữ tử
“Ta cho phép bọn chúng đi theo con đâu có nghĩa ta coi thường năng lực của con. Nếu còn tỏ thái độ giận dỗi đó nữa chuyện bây giờ ta định giao cho con ta sẽ rút lại”
Diệp Đường Yên nghe tới nhiệm vụ liền bị cám dỗ theo ngay, cô ta nói
“Chuyện đó là gì vậy, mẫu thân cho con biết được không”
Diệp Ngân Bình để Đường Chân và Đường Hy lui ra bà ta mới đi vào vấn đề
“Ta nghĩ thời khắc trả thù đã tới rồi”
Diệp Đường Yên hỏi
“Chuyện người giao cho con liên quan tới nó đúng không”
Diệp Ngân Bình nói
“Nhớ năm xưa tên Tả Lãnh Thiền đó âm mưu hợp nhất Ngũ Nhạc Kiếm phái đã sai người diệt sạch những phái nhỏ lẻ khác như chúng ta. Hắn muốn khi nhắc tới danh môn chính phái người ta sẽ nghĩ ngay tới Ngũ Nhạc, nghĩ ngay tới tên mộng tưởng như hắn. Người động vào ta thì ta trả đũa ngươi thôi, lúc này Ngũ Nhạc đã tan rã chỉ còn hai tàn dư là Hoa Sơn và Hằng Sơn. Ta sẽ khiến cho hai môn phái đó biến mất hoàn toàn trong giang hồ trả lại mối thù năm xưa. Dù cho có phải biến phái Không Động trở thành bàng môn tà đạo thì có sao, mang danh chính phái nhưng bọn chúng cũng đâu có tha chúng ta”
Diệp Đường Yên nói
“Dù tàn dư Ngũ Nhạc giờ chỉ còn Hoa Sơn và Hằng Sơn nhưng đệ tử hai phái đó cũng không phải ít. Hơn nữa đệ nhất ma giáo giờ không phải cũng theo phe chúng rồi sao. Thánh cô ma giáo kết hôn với Lệnh Hồ Xung, kẻ từng là đệ tử Hoa Sơn phái lại từng là chưởng môn Hằng Sơn phái. Sợi dây gắn kết tàn dư Ngũ Nhạc với Nhật Nguyệt thần giáo rất lớn. Chúng ta động vào tàn dư Ngũ Nhạc chẳng khác gì động vào Nhật Nguyệt thần giáo cả. Phái Không Động chúng ta so với quân số của Nhật Nguyệt thần giáo và tàn dư Ngũ Nhạc chẳng khác gì những chiếc lá cây nhỏ đấu với cả khu rừng. Trừ khi…”
Diệp Ngân Bình nghe tới đây thì cười lớn
“Đúng là chỉ có con gái mới hiểu rõ lòng ta nhất. Đấy chính là nhiệm vụ quan trọng ta giao cho con đấy”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Phái ta từ trước tới nay chưa từng giao du với bên đó. Con nghĩ sẽ mất một khoảng thời gian đấy”
Diệp Ngân Bình nói
“Chúng ta vẫn ở thế chủ động, có gì mà phải lo. Cứ để mấy con chuột tình báo Nhật Nguyệt moi móc thông tin đi”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân muốn bọn chúng lấy được tin tức từ phái ta nhưng lại sai người đoạt lại tin tình báo là có ý gì”
Diệp Ngân Bình nhấp một ngụm trà
“Đã lừa thì phải làm cho giống thật. Ta phải khiến chúng nghĩ rằng lấy được tin tình báo của phái Không Động rất khó khăn, khi nhận được tin nào chúng sẽ tin ngay mà không nghi vấn. Sau này con sẽ hiểu tác dụng của những tin tình báo đó, giờ con chỉ cần giúp ta hoàn thành chuyện này thôi, ngày chúng ta tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc sẽ không còn xa nữa"
“Thế lực ma giáo rất đông chúng ta không nên dây vào. Mau đi thôi”
Diệp Y Nhân nói
“Ngày này tháng sau ngươi mang ngân lượng tới đây nhận lại thằng nhóc hỗn xược đó”
Dứt lời hai tên cao thủ khinh công ra một con thuyền cách đó khá xa đi theo đường thủy rời khỏi Lạc Dương. Diệp cô nương nghe tiếng dây xích đập vào thanh đao đoán ra ngay đó chính là đệ tử Nhật Nguyệt, cô ta căn dặn hai sư muội
“Đúng như chúng ta dự đoán. Mau giải quyết chúng rồi trở về bản phái”
Nói là cùng nhau giải quyết nhưng Diệp cô nương có vẻ đang muốn tìm ai đó trút giận nên lao thẳng vào đám đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo đang phi ngựa qua. Cô ta xoay mình tạo một luồng chưởng phong dữ dội bằng sự tức giận kiềm chế từ ban nãy cho bọn chúng hứng hết. Chỉ với một chiêu, hàng chục đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo đều chết ngay tại chỗ, những con ngựa vô chủ sợ hãi chạy đi khắp nơi.
Đường Hy và Đường Chân nhanh tay lục soát y phục đệ tử Nhật Nguyệt bỏ mạng tìm kiếm thứ gì đó.
“Muội thấy rồi”. Đường Chân reo lên, trên tay cô ta là một phong thư không đề tên mà chỉ có con dấu của thần giáo.
Diệp cô nương giở phong thư ra kiểm tra “Không sai, chính là tin tình báo”. Sau đó cô ta tiêu hủy lá thư thành trăm mảnh chỉ với một cái nắm tay thật chặt.
Đường Hy nhìn lên trời rồi nói
“Muội rồi, chúng ta trở về thôi sư tỷ”
Diệp cô nương trầm ngâm
“Trời sắp tối rồi sao, từ khi sinh ra tới giờ ta chưa từng biết thế nào là ngày thế nào là đêm cả. Ta rất muốn một lần được trông thấy những giọt mưa, những bông tuyết. Trông thấy khuôn mặt của mọi người, và nhất là…trông thấy khuôn mặt của chính ta”
Đường Chân khoác tay sư tỷ
“Trong lòng tỷ cảm thấy thế nào bọn muội đều hiểu mà. Chắc chắn sau này sẽ có người chữa lành được đôi mắt cho tỷ”
Đường Hy khẽ cau mày nhìn Đường Chân. Thấy biểu hiện ấy của Đường Hy, Đường Chân biết ngay mình lại nói sai điều gì.
“Từ nhỏ tới lớn, đôi mắt ta đã đeo băng không biết bao nhiêu lần. Mỗi một lần tháo băng ra ta đều đau khổ, bao nhiêu hy vọng ta ấp ủ theo đó mà vụt tắt. Chữa lành sao, mắt của ta thực sự đã hỏng rồi. Dù có là Hoa Đà đi chăng nữa ta cũng chẳng muốn ông ta đeo băng vào mắt ta”. Diệp cô nương cười đau khổ.
Tiếng cười ngắt đi, Diệp cô nương lập tức phi thân lao đi mất. Đường Hy và Đường Chân đuổi theo sau rất khó nhọc. Điều ấy cũng không khó hiểu, công phu của cô ta với hai bọn họ cách nhau rất xa.
Bấy giờ Điền Bá Quang mới dám nuốt nước bọt, chứng kiến những gì vừa xảy ra hắn tới cử động còn không thể. Cứ như huyệt đạo của hắn đã bị phong tỏa hoàn toàn. Hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao người của Nhật Nguyệt thần giáo đang yên đang lành lại bị tấn công và mấy cô nương đó là ai. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ tới một người để chia sẻ. Đó là Lệnh Hồ Xung, chắc chắn giang hồ đang xảy ra biến cố. Nghĩ như vậy, Điền Bá Quang lập tức di chuyển tới Hắc Mộc Nhai.
Trong đêm tối thân ảnh nhỏ nhắn của ba cô nương vụt qua khu rừng rậm phía Bắc. Khu rừng này cây cối cao lạ thường, ánh mặt trời hoàn toàn bị che khuất. Không khí ẩm ướt hoang vắng khiến nơi đây âm u tĩnh lặng, cả động vật cũng không trông thấy một con nào. Ba cô nương chạy liên tục hàng canh giờ liền khiến toàn thân ướt đẫm vì sương mù. Càng vào sâu bên trong màn sương càng dày đặc lại lạnh buốt như băng. Đứng giữa màn sương dày, ba người giảm tốc đáp xuống đất. Có vẻ như bọn họ đã tới được nơi cần đến.
Thấp thoáng trong đám sương mù dày đặc nếu để ý kỹ sẽ trông thấy hai ngọn đuốc lớn. Lửa trên ngọn đuốc cháy rất to nhưng nhìn qua làn sương chỉ như hai đốm lửa ma trơi thoắt ẩn thoát hiện. Nơi đặt hai ngọn đuốc này chính là cửa vào phái Không Động. Đại bản doanh của môn phái này được xây dựng tại một nơi kín đáo nên đây cũng là lí do từ trước tới nay trong giới võ lâm mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của Không Động phái chứ chưa từng đặt chân tới bao giờ nhưng nhiều năm trở lại đây bọn họ cố tình để lộ thông tin về bản phái ra ngoài. Làm vậy với ý đồ gì chỉ có chưởng môn Không Động phái mới rõ.
Trong một căn nhà lớn trang trí cầu kỳ đặt tại trung tâm phái Không Động, một vị bà bà có khuôn mặt sắc lạnh ai nhìn vào cũng khiếp sợ. Gọi là bà bà cho đúng tuổi chứ thật ra khuôn mặt bà ta vẫn còn đẹp lắm. Đôi mắt được đánh xếch lên, đôi môi nhuộm màu tím đen kỳ dị. Bà ta không phải ai khác chính là Diệp Ngân Bình.
Một đệ tử từ ngoài chạy vào báo cáo
“Sư phụ, Diệp sư tỷ đã trở về”
Diệp Ngân Bình cho tên đệ tử đó lui ra cũng là lúc Diệp cô nương tiến vào trong. Đường Hy và Đường Chân bước vào trông thấy sư phụ lập tức quỳ xuống bái kiến riêng Diệp cô nương thì ung dung tới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt ngay dưới chiếc ghế chưởng môn của Diệp Ngân Bình. Đó là đặc quyền riêng của nữ tử bà ta- Diệp Đường Yên. Từ khi con trai bị Hoa Thiên Tuyết bắt đi, bà ta chỉ còn lại đứa con gái này. Từ khi Diệp Đường Yên còn nhỏ bà ta hết mực nuông chiều cô ấy về mọi mặt nhưng tới khi luyện công phu thì khác hẳn. Dưới sự quản lý nghiêm khắc của mẫu thân, Diệp Đường Yên đã phải luyện công khổ nhọc cùng với nam đệ tử trong bản phái ngay những bài công phu nhập môn. Tuy từ nhỏ đôi mắt của Diệp Đường Yên đã không nhìn được ánh sáng nhưng đó cũng chính là lợi thế trời ban, mặc cảm với đôi mắt bị mù nên Diệp cô nương đã cố gắng phát huy hết khả năng của những giác quan còn lại.
Diệp Ngân Bình nhìn qua thôi cũng biết nữ tử của mình trong lòng đang bực tức, bà ta hỏi
“Một ngày có nổi bao nhiêu khắc mà lúc nào con cũng bực bội như vậy. Không biết hưởng thụ cuộc sống chút nào”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Người nói cứ như không biết con bực tức vì chuyện gì vậy. Con đã nói rất nhiều lần với người rằng đừng coi con như kẻ tàn phế nữa. Mắt con không nhìn thấy không có nghĩa con không thể tự hoàn thành nhiệm vụ một mình”
Đường Chân vội nói
“Không phải do sư phụ sai bọn muội theo đâu. Là bọn muội muốn đi cùng tỷ mà”
Diệp Ngân Bình nhắc Đường Chân im lặng xong quay sang nói với nữ tử
“Ta cho phép bọn chúng đi theo con đâu có nghĩa ta coi thường năng lực của con. Nếu còn tỏ thái độ giận dỗi đó nữa chuyện bây giờ ta định giao cho con ta sẽ rút lại”
Diệp Đường Yên nghe tới nhiệm vụ liền bị cám dỗ theo ngay, cô ta nói
“Chuyện đó là gì vậy, mẫu thân cho con biết được không”
Diệp Ngân Bình để Đường Chân và Đường Hy lui ra bà ta mới đi vào vấn đề
“Ta nghĩ thời khắc trả thù đã tới rồi”
Diệp Đường Yên hỏi
“Chuyện người giao cho con liên quan tới nó đúng không”
Diệp Ngân Bình nói
“Nhớ năm xưa tên Tả Lãnh Thiền đó âm mưu hợp nhất Ngũ Nhạc Kiếm phái đã sai người diệt sạch những phái nhỏ lẻ khác như chúng ta. Hắn muốn khi nhắc tới danh môn chính phái người ta sẽ nghĩ ngay tới Ngũ Nhạc, nghĩ ngay tới tên mộng tưởng như hắn. Người động vào ta thì ta trả đũa ngươi thôi, lúc này Ngũ Nhạc đã tan rã chỉ còn hai tàn dư là Hoa Sơn và Hằng Sơn. Ta sẽ khiến cho hai môn phái đó biến mất hoàn toàn trong giang hồ trả lại mối thù năm xưa. Dù cho có phải biến phái Không Động trở thành bàng môn tà đạo thì có sao, mang danh chính phái nhưng bọn chúng cũng đâu có tha chúng ta”
Diệp Đường Yên nói
“Dù tàn dư Ngũ Nhạc giờ chỉ còn Hoa Sơn và Hằng Sơn nhưng đệ tử hai phái đó cũng không phải ít. Hơn nữa đệ nhất ma giáo giờ không phải cũng theo phe chúng rồi sao. Thánh cô ma giáo kết hôn với Lệnh Hồ Xung, kẻ từng là đệ tử Hoa Sơn phái lại từng là chưởng môn Hằng Sơn phái. Sợi dây gắn kết tàn dư Ngũ Nhạc với Nhật Nguyệt thần giáo rất lớn. Chúng ta động vào tàn dư Ngũ Nhạc chẳng khác gì động vào Nhật Nguyệt thần giáo cả. Phái Không Động chúng ta so với quân số của Nhật Nguyệt thần giáo và tàn dư Ngũ Nhạc chẳng khác gì những chiếc lá cây nhỏ đấu với cả khu rừng. Trừ khi…”
Diệp Ngân Bình nghe tới đây thì cười lớn
“Đúng là chỉ có con gái mới hiểu rõ lòng ta nhất. Đấy chính là nhiệm vụ quan trọng ta giao cho con đấy”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Phái ta từ trước tới nay chưa từng giao du với bên đó. Con nghĩ sẽ mất một khoảng thời gian đấy”
Diệp Ngân Bình nói
“Chúng ta vẫn ở thế chủ động, có gì mà phải lo. Cứ để mấy con chuột tình báo Nhật Nguyệt moi móc thông tin đi”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân muốn bọn chúng lấy được tin tức từ phái ta nhưng lại sai người đoạt lại tin tình báo là có ý gì”
Diệp Ngân Bình nhấp một ngụm trà
“Đã lừa thì phải làm cho giống thật. Ta phải khiến chúng nghĩ rằng lấy được tin tình báo của phái Không Động rất khó khăn, khi nhận được tin nào chúng sẽ tin ngay mà không nghi vấn. Sau này con sẽ hiểu tác dụng của những tin tình báo đó, giờ con chỉ cần giúp ta hoàn thành chuyện này thôi, ngày chúng ta tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc sẽ không còn xa nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.