Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Ii

Chương 6: Dưới chân núi gặp mặt danh y

Vương Hà

12/02/2015

Bỗng một nhóm người Hán vận y phục tím chen lấn xô đẩy đi qua giữa đám thương nhân làm mọi người rất khó chịu. Dẫn đầu bọn chúng là một nam tử trông còn khá trẻ hắn chẳng phải ai khác chính là sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ còn đám người kia chắc hẳn là đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo. Thấy bọn đệ tử Nhật Nguyệt người dân gần đó ai nấy cũng đều tránh mặt. Chuyện là năm nào Nhật Nguyệt thần giáo cũng cho người tới Tây Vực đặt hàng nhiều loại độc dược ngay cả Tam thi não thần đan cũng xuất sứ từ đây nhưng từ khi ma giáo kí kết hiệp ước hòa bình với chính phái lại thêm Hướng Vấn Thiên giáo chủ bản tính không độc ác như những thời giáo chủ trước nên ông ta đã sai đệ tử Nhật Nguyệt tới Tây Vực hủy hết số độc dược đặt hàng từ tay những tên lái buôn bí mật. Từ nay về sau sẽ không bao giờ nhập độc dược về thần giáo nữa. Còn Bình Nhất Chỉ hắn đi theo làm gì? Thực lòng sâu trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy day dứt khi không tìm được thuốc giải Tam thi não thần đan khiến câu chuyện thay tim đẫm nước mắt xảy ra. Giờ đây tuy Đông Phương giáo chủ đã chết nhưng hắn vẫn muốn tìm Thánh độc Tây Vực thỉnh giáo cách giải loại độc này để tâm hồn mình được thanh thản vì vậy hắn nói với Hướng Vấn Thiên để hắn dẫn theo đệ tử Nhật Nguyệt tới đây.

Xung quanh nơi Mạc Vô Phong đứng người Tây Vực bắt đầu chửi bới

“Lại là lũ người Hán này lúc nào tới địa phận của chúng ta cũng đều hung hãn như thể đây là trung thổ ấy”

“Nghe nói bọn chúng là người của ma giáo trung thổ, tàn sát người dã man lắm ngươi nói nhỏ thôi không lại mang họa vào thân”

“Bọn Hán tặc không hiểu được chúng ta nói gì sao phải sợ chứ”

Không may cho bọn họ, những đệ tử Nhật Nguyệt được cử đi giao dịch độc dược đều được học tiếng Tây Vực. Một đệ tử Nhật Nguyệt nghe loáng thoáng thấy những lời như vậy mới tiến lại gần xách cổ tên vừa mới gọi bọn chúng là Hán tặc lên dọa nạt tên đó bằng tiếng Tây Vực

“Các người gọi ai là Hán tặc hả”

Thấy vậy người Tây Vực tức nước vỡ bờ họ không thể chấp nhận cảnh người Hán bắt nạt người Tây Vực ngay tại đây. Nhiều người tới đẩy tên đệ tử Nhật Nguyệt ra, rút dao chém tới tấp nhưng hắn đều né được. Thấy người Tây Vực ai nấy đằng đằng sát khí, những tên đệ tử Nhật Nguyệt khác cũng tới tấn công khiến nơi này xảy ra xô xát lớn. Bình Nhất Chỉ tức giận quát bọn đệ tử Nhật Nguyệt lui lại phía sau đồng thời bước lên phía trước nói

“Xin lỗi các vị hảo hán Tây Vực, bọn tôi còn có việc phải làm không có thời gian tiếp đấu với các vị. Mong các vị hãy bỏ qua cho người của tôi lần này”

Ban đầu Mạc Vô Phong cứ ngỡ người Hán độc ác như những gì hắn được nghe kể nhưng trông thấy Bình Nhất Chỉ cư xử như vậy hắn bắt đầu có suy nghĩ khác. Đám người Tây Vực nghe Bình Nhất Chỉ nói thế lại tưởng là bọn người Hán sợ thua không dám đánh nữa lại ồ ạt xông lên. Mạc Vô Phong bỗng cất tiếng nói làm cho chúng dừng lại

“Tôi thấy người Hán không muốn đấu nữa thì mọi người hãy bỏ qua đi, sao phải cố hơn thua bằng được làm gì”

Một tên Tây Vực nói

“Ngươi không phải người Hán lại đi bênh vực cho bọn chúng là sao”

Mạc Vô Phong đáp

“Tôi không phải người Hán nên tôi mới bảo vệ các người đấy”. Hắn chỉ tay vào Bình Nhất Chỉ “Tôi thấy nếu huynh đệ người Hán này mà ra tay chắc mọi người sẽ thương tích đầy mình cho xem”

Tên Tây Vực lại nói

“Ngươi dựa vào đâu mà biết được hắn có thể đánh thắng bọn ta chứ”

Mạc Vô Phong nhặt lấy một thanh đoản đao ném lên không trung vận hàn lực vào bàn tay đánh mạnh một cái lập tức thanh đoản đao xấu số vỡ tan nát thành trăm mảnh rơi xuống mặt đất



“Tôi có biết chút ít võ công trông thấy vị huynh đệ kia tôi nhận ra ngay người đó là một kỳ tài võ học. Nếu bây giờ tôi cùng huynh ấy giao chiến mà tôi thua chắc các vị sẽ ngừng chiến chứ”

Đám Tây Vực trông thấy hắn một chưởng đập nát thanh đoản đao lớn thì biết ngay võ công hắn chẳng phải hạng xoàng, ngay cả bọn chúng có dùng rìu chặt hết sức cũng không thể khiến thanh đoản đao lớn vỡ nát như vậy được nhưng nếu hắn mà còn thua cả tên người Hán kia thì bọn chúng chẳng thể nào là đối thủ với tên người Hán đó.

Bình Nhất Chỉ nghe Mạc Vô Phong nói vậy còn chưa kịp định hình thì hắn đã rút lấy kiếm của một tên Tây Vực gần đó xông lên. Bình Nhất Chỉ dùng chỉ lực bắn thẳng vào thanh kiếm hắn đang vung lên cao khiến cả người hắn theo đà đó mà văng ra xa. Thấy vậy Bình Nhất Chỉ biết ngay huynh đệ này có ý giúp mình giải vây. Mạc Vô Phong lồm cồm bò dậy vứt thanh kiếm đi cười lớn

“Tôi đã nói rồi mà vị huynh đệ người Hán này rất mạnh. Nay họ đã không muốn đấu các huynh xí xóa bỏ qua chuyện này cũng đâu mang tiếng là thua”

Bọn Tây Vực không nói thêm câu nào nữa hậm hực bỏ đi. Đám đông đứng xem ai quay lại chỗ người nấy tiếp tục làm việc. Bình Nhất Chỉ vỗ tay vài cái tấm tắc khen ngợi Mạc Vô Phong

“Huynh là người Tây Vực nhưng không hung hăng như bọn họ. Lần này phải cảm ơn chiêu giả vờ chịu thua của huynh rồi. Với sức của ta mà đấu với huynh chắc chỉ trong vòng vài chiêu là đã bị hạ. Tôi tên Bình Nhất Chỉ không biết quý tánh đại danh của huynh là gì”

Mạc Vô Phong nói

“Tôi tên Mạc Vô Phong. Huynh là người Hán nhưng cũng chẳng hung hăng như những gì tôi được nghe kể hơn nữa tiếng Tây Vực lại rất chuẩn. Tôi đây thì cố học mãi tiếng Hán nhưng chẳng được. Bái phục”

Bình Nhất Chỉ cười

“Tiếng Hán tuy khó nhưng không phải là không thể học, huynh có thể tới trung nguyên sống ở đó một thời gian nghe người trung thổ nói hàng ngày tự khắc huynh sẽ hiểu được”

Mạc Vô Phong cam đoan

“Nếu có cơ hội chắc chắc tôi sẽ thử làm như huynh nói. Phải rồi còn huynh tới Tây Vực này làm gì vậy”

Bình Nhất Chỉ nói một tràng tiếng Hán ra lệnh cho đệ tử Nhật Nguyệt đi chấm dứt độc dược với bọn lái buôn bí mật xong mới trả lời

“Tôi muốn tìm Thánh độc Tây Vực thỉnh giáo vài điều, huynh sống ở đây chắc biết bà ta chứ”

Mạc Vô Phong chẳng lạ gì lão bà kinh dị này. Bà ta được liệt vào danh sách những tên kỳ nhân dị sỹ nguy hiểm nhất Tây Vực của phái Côn Luân

“Kim Xà lão quái là người có khả năng chế ra rất nhiều loại độc dược kỳ bí, nhiều trong số chúng độc tới mức không thuốc nào có thể giải. Không biết huynh tới tìm bà ta thỉnh giáo điều gì”

Bình Nhất Chỉ vứt một đĩnh bạc cho tên thương nhân bán rượu gần đấy với lấy hai hũ rượu nhỏ ném cho Mạc Vô Phong một hũ. Nhấp một ngụm rượu hắn bắt đầu có tâm trạng hồi tưởng lại chuyện đã qua

“Tam thi não thần đan là vua trong các loại độc dược, người bị trúng độc hàng tháng đều phải uống thuốc giải nếu không độc sẽ phát tác sau khi độc phát tác chỉ có đường chết mà thôi. Hồi ấy đại tiểu thư của chúng tôi trúng độc này nhưng thuốc giải thì đã bị hủy hết, cha của tiểu thư nhờ ta chế ra thuốc giải để cứu sống con gái mình nhưng ta khi ấy thật sự bó tay, sau đó độc trong người đại tiểu thư cứ thế mà dần dần ngấm vào lục phủ ngũ tạng, cuối cùng ăn sâu vào tim. Những tưởng đại tiểu thư chỉ có thể chờ chết nhưng có một…cô nương đã tới gặp ta vào lúc nguy cấp ấy và nói với ta rằng cô nương ấy có cách giải độc”

Mạc Vô Phong cũng cầm hũ rượu lên uống một ngụm lớn



“Sau đó huynh làm theo cách của cô nương ấy có công hiệu không”

Bình Nhất Chỉ gật gù

“Công hiệu…rất công hiệu. Bằng chứng là hiện giờ đại tiểu thư đã gần như lành lặn, độc tính trong người đã được giải hết còn cô nương kia thì yên giấc ngàn thu”

Mạc Vô Phong đang định uống thêm một ngụm nữa thì ngừng lại, hắn nhíu mày hỏi

“Cách giải độc đó là gì vậy”

Bình Nhất Chỉ khóe mắt ngấn lệ rồi chợt nở một nụ cười ai oán

“Cô nương ấy nói máu của cơ thể thì tuần hoàn vào tim, nếu như thay cho đại tiểu thư một trái tim kháng độc cộng với dùng thuốc bổ thì trong vòng nửa năm đại tiểu thư sẽ lại khỏe mạnh. Lúc ấy ta hỏi biết kiếm đâu ra trên đời một trái tim như vậy thì cô nương ấy liền nói trái tim như vậy cô ấy có”

Mạc Vô Phong đặt hũ rượu xuống đất thở dài

“Trên đời còn có chuyện như vậy sao, hy sinh để người khác được sống”

Bình Nhất Chỉ nói

“Từ đó tới giờ ngày nào tôi cũng tự trách bản thân sao không tìm được thuốc giải Tam thi não thần đan, để sau này không xảy ra chuyện như thế nữa tôi mới phải lặn lội tới Tây Vực xa xôi thỉnh giáo Thánh độc nâng tầm kiến thức”

Mạc Vô Phong vội từ biệt Bình Nhất Chỉ

“Đã không còn sớm tôi phải trở về rồi tiếc là không cùng huynh đi tới nơi huynh muốn đến được. Sau này nếu có cơ hội tới trung nguyên nhất định tôi sẽ tới tìm gặp huynh”

Bình Nhất Chỉ nói

“Tôi sống tại Ngũ Bá Cương ở trung thổ nếu có dịp mời huynh ghé thăm”

Mạc Vô Phong quả quyết

“Nhất định lúc đó tôi sẽ tới tìm huynh”

Từ biệt nhau xong họ đi về hai hướng khác nhau. Mạc Vô Phong trở về phái Côn Luân còn Bình Nhất Chỉ tới nơi ở của Kim Xà lão quái hắn cảm thấy vị huynh đệ Tây Vực này rất thú vị không biết sau này có thể gặp lại nữa không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Ii

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook