Chương 88: Mộc Từ Thiên tìm cớ gây gổ
Vương Hà
23/02/2015
Đường Chân nghĩ Mộc Từ Thiên giận mình liền nói
“Này…ngươi không khóa cửa lát ta chạy trốn đó”
“Ta chuẩn bị chạy trốn này”. Cô ta bước tới gõ mạnh vào cánh cửa vài cái
Mạc Vô Phong biết đã hết nguy hiểm nên cậu ta vén chăn trở ra ngoài. Chiếc chăn ấy vừa được vén lên những ánh sáng nhỏ bắt đầu xuất hiện khiến cậu ấy trông rõ khuôn mặt nữ nhân nằm bên dưới mình. Cậu ấy bất ngờ tới mức không kêu lên nổi cũng không di chuyển nổi, khuôn mặt nàng đối với Mạc Vô Phong vừa lạ vừa quen. Lạ vì đã rất lâu cậu ta không trông thấy nàng, quen vì thỉnh thoảng hình ảnh nàng cứ hiện lên trong tâm trí cậu ta. Giờ nàng ở đây, nằm ngay trước mặt cậu ấy, chưa bao giờ cậu ấy trông thấy khuôn mặt nàng gần như vậy, gần hơn lúc nàng tiến sát tới chỗ cậu ta để hỏi về Tuyết Liên Hoa, gần hơn lúc nàng và cậu ta cùng lặn xuống hồ nước sau Khách Đường. Khuôn mặt nàng khi đang ngủ không còn lạnh lẽo như thường ngày nữa, khuôn mặt ấy khiến người khác cảm thấy yên bình mỗi khi nhìn vào. Mạc Vô Phong không tài nào cử động nổi, cậu ta cứ nhìn mãi nhìn mãi, trong lúc không làm chủ được bản thân cậu ấy cứ cúi dần xuống khuôn mặt nàng lúc nào không hay. Nhịp tim cậu ta tăng mạnh tới mức cả cơ thể nóng ran lên, tới khi cậu ta sắp chạm được vào đôi môi nàng thì chiếc rèm kia được kéo ra.
Ngay lập tức Mạc Vô Phong lấy lại ý thức bật ra khỏi giường, cậu ta ngồi bệt xuống đất thở liên hồi giúp bản thân bình tĩnh lại.
“Ta biết ngay mà…trông cái mặt huynh sáng sủa thế kia không ngờ tâm địa lại tối đen như mực. Khai thật đi khi ta đang chất vấn tên phản tặc kia huynh ở trong chăn làm gì người ta rồi hả”
“Ta…không có…ta chẳng làm điều gì cả cô nghĩ đi đâu vậy”
Đường Chân buộc cẩn thận chiếc rèm vào thành giường rồi ngồi xuống đắp lại chiếc chăn cho nàng. Cô ta bỗng thốt lên
“Cô nương ấy bớt lạnh hơn rồi…người cô ấy đang ấm dần lên. Xem ra chuyện xấu của huynh đã cứu sống một mạng người đấy”
“Mạng người…”. Mạc Vô Phong đứng lên tiến tới bên giường lấy tay mình đặt lên trán nàng kiểm tra, cậu ấy bộc lộ vẻ lo sợ rõ rệt trên khuôn mặt mình “Nhược Thủy Liên…tỉnh lại”
“Huynh quen cô nương ấy sao”. Đường Chân ngạc nhiên
“Nghe kỹ những lời ta nói đây. Mau giúp ta thay bộ y phục ấm hơn cho cô ấy sau đó kiếm ba chiếc khăn ấm chườm lên cổ và…dưới cổ một chút và…và huyệt Khí Xung”
Đường Chân há hốc miệng lên
“Huynh…huynh không nói linh tinh đấy chứ. Sao toàn những nơi cấm kỵ vậy”
Mạc Vô Phong nhìn thẳng vào Đường Chân và nói
“Thưa cô nương…ta sống hai mấy năm trên núi tuyết Côn Luân rồi. Cách chăm sóc người bị cảm lạnh ta thuộc lòng từ khi lên tám. Sau khi chườm khăn xong cô tuyệt đối không được làm ấm tay và chân cô ấy trước. Nhớ hết được không”
Đường Chân lẩm bẩm lại những phương pháp cậu ấy vừa nói
“Thay y phục khác này, chườm khăn vào…mấy nơi đó này, không được làm ấm tay và chân này. Ta nhớ rồi, ta thực hiện theo không có tác dụng gì huynh đừng đổ tại ta nhé”
“Cô nương làm đúng tính mạng cô ấy sẽ được bảo toàn”
“Nhưng huynh định đi đâu vậy”
“Kiếm thức ăn. Hơi thở cô ấy rất yếu chắc chắn đã bị bỏ đói ít nhất ba ngày”
“Thật vậy sao…tên phản tặc kia độc ác quá. Nhưng bây giờ huynh ra thể nào cũng chạm trán mấy người Tửu Ấp gì gì đó huynh nói là không muốn gây gổ với người ta mà”
“Gây gổ để cứu người ta không ái ngại”
Mạc Vô Phong khép cánh cửa lại tiến thẳng vào Tửu Khí Ấp với bộ dạng điềm tĩnh khác xa lúc lén lút bám theo Mộc Từ Thiên vào đây. Đúng như dự đoán Mộc Từ Thiên và huynh đệ Tửu Khí Ấp trông thấy người lạ lập tức vây lại ngay.
“Biết ngay có kẻ lén vào đây mà, sư muội yếu ớt đó của ta phá tan ổ khóa thế quái nào được”. Mộc Từ Thiên vẫn nằm dưới đất tiếp chuyệnvới Mạc Vô Phong nhưng miệng không rời khỏi mấy hũ rượu.
“Ngươi đã làm gì cô nương trong căn phòng đó”
“Cô ta hả…đợi ta nghĩ lại đã. Xem nào…làn da mịn màng, mùi hương ngào ngạt. Nói tóm lại là rất tuyệt vời. Ngươi muốn nghe thì lại đây ta kể cho”
Mạc Vô Phong bỗng nhiên cảm thấy tức giận và khó chịu vô cùng. Khuôn mặt cậu ta tối sầm lại, mọi khung cảnh, mọi không gian xung quanh cậu ta cứ như thể đã biến mất hoàn toàn, thứ duy nhất còn tồn tại chính là bộ dạng đáng khinh bỉ cùng những câu nói như đâm xuyên da thịt cậu ta của Mộc Từ Thiên. Từ khi sinh ra tới bây giờ chưa bao giờ Mạc Vô Phong tức giận như thế này. Lần đầu tiên trong đời khắp cơ thể cậu ta tỏa ra luồng sát khí sắc lạnh chẳng khác gì Lạc Hư. Cậu ấy bước thẳng tới chỗ Mộc Từ Thiên giật lấy hũ rượu trên tay hắn.
“Sao thế, muốn uống rượu với ta thì nói một câu ta kêu người mang tới cho ngươi một…”
Mạc Vô Phong cầm hũ rượu đó đập thẳng vào đầu Mộc Từ Thiên nhanh tới mức hắn chẳng kịp tránh né. Rượu và máu của hắn hòa quyện vào nhau bắn tung tóe khắp nơi. Huynh đệ Tửu Ấp Khí định tiến lên thì Mộc Từ Thiên giơ tay cản lại
“Hahaha…hắn muốn chơi với một mình ta thôi. Các huynh đệ lui ra xa đi”
Mạc Vô Phong túm lấy cổ áo Mộc Từ Thiên rồi ném cho hắn cái nhìn tồi tệ nhất
“Tên khốn kiếp…”
Mộc Từ Thiên ngửa mặt lên trời cười cợt trước cơn giận của Mạc Vô Phong. Điều ấy càng khiến cậu ta mất bình tĩnh hơn. Cậu ta đẩy hắn ra rồi lao vào tấn công điên cuồng nhưng lạ một nỗi Long Hổ Bá Vương Quyền mạnh mẽ là thế nhưng khi xuất chiêu nào chiêu ấy đều bị phá giải ngay tức thì.
Thứ công phu Mộc Từ Thiên dùng chính là công phu tâm đắc nhất của hắn – Tiên Tửu Quyền Pháp. Công phu này lấy nhu khắc cương là khắc tinh của Long Hổ Bá Vương Quyền. Hắn bắt đầu bước đi loạng choạng khiêu khích Mạc Vô Phong. Như một con thiêu thân cậu ta cứ thế lao thẳng vào hắn mà không nghi ngại gì. Mạc Vô Phong cứ lao tới tưởng chừng như đã đánh được vào hắn rồi nhưng hắn cứ liên tục né tránh dễ dàng trong tư thế nằm ngã lăn ra đất rồi bật lên như biểu diễn mãi võ.
Cứ để Mạc Vô Phong tấn công mãi thế này hắn dần mất đi hứng thú. Mộc Từ Thiên vòng ra phía sau dựa vào lưng cậu ta, chân hắn móc lấy chân cậu ta giật mạnh khiến Mạc Vô Phong ngã thẳng xuống đất. Hắn lại tiếp tục nằm đè lên người địch thủ đoạn dùng chân mình đẩy cậu ta lăn ra sang bên đồng thời lấy luôn hai chân nâng bụng cậu ấy lên hất văng lên trời. Chưa dừng lại ở đó chờ cậu ta chuẩn bị tiếp đất hắn tóm chặt hai tay cậu ta vật về phía trước.
“Dừng lại ở đây được rồi đấy huynh đệ”
Thấy Mộc Từ Thiên định bỏ đi Mạc Vô Phong vẫn gắng sức bò tới giữ chặt chân hắn lại
“Ta sẽ…giết ngươi…trả thù cho cô ấy”
Mộc Từ Thiên cười lên từng tiếng một
“Quyền cước của ta say nhưng tâm ta tĩnh còn quyền cước của ngươi mạnh nhưng tâm rối loạn. Tiếp tục đấu với một kẻ mất đi ý thức như ngươi ta chẳng có hứng”
Mạc Vô Phong tức giận nắm chặt đống đất bên dưới bởi không thể trút giận lên ai khác ngay lúc này còn Mộc Từ Thiên giải tán huynh đệ, hắn nhặt hai hũ rượu nằm lăn lóc dưới đất cầm trên tay. Một hũ để trước mặt Mạc Vô Phong còn hũ kia hắn uống.
“Ta nói câu này không biết làm ngươi tức giận thêm hay bớt giận đi”
“À…Hừm…Thực ra ta chẳng có hứng làm ra ba cái chuyện bỉ ổi đó, khuôn mặt cô ta ra sao ta còn chưa trông thấy. Trong lòng ta đang bực bội nên muốn trêu tức ngươi ai ngờ ngươi lại phản ứng mạnh như vậy”
Mộc Từ Thiên nằm ngửa lên trời ngẫm lại chuyện năm xưa
“Diệp Ngân Bình, mụ già quỷ quyệt đó hại ta phải bỏ môn phái, bỏ các sư huynh, sư muội. Đối với họ ta chỉ là tên phản tặc, tên tội đồ đáng khinh. Ta cứ nghĩ ít ra cô ấy cũng hiểu được lòng ta nhưng tiếc thay ngay cả cô ấy cũng coi ta như cái gai trong mắt, gọi ta là phản tặc, xa lánh ta, chửi bới ta”
Hắn nói một thôi một hồi cậu ta mới bò dậy khỏi mặt đất. Mạc Vô Phong cầm lấy hũ rượu đưa lên miệng uống, rượu trong hũ chảy ra rửa trôi vết máu và đất cát bám trên người cậu ấy.
Mộc Từ Thiên cười rầm rộ
“Phải vậy mới đúng là hảo hán chứ. Ra sau thôn tắm rửa cùng ta đi, người chúng ta bẩn quá”
Mạc Vô Phong đứng dậy cởi chiếc áo bám đầy đất cát đi theo hắn ra sau thôn. Dường như mọi sự tức giận trong lòng cậu ta đã được xóa bỏ, biết được nàng không bị làm nhục cậu ấy chỉ khẽ cười.
“Thôn này có từ bao giờ vậy”. Mạc Vô Phong hỏi
“Ta sống ở đây từ khi còn nhỏ. Các đại huynh nói thôn này họ cướp được trong một lần càn quét, người dân bỏ đi hết thấy thôn đẹp đẽ họ ở lại thôi”
“Các người là sơn tặc hả”
“Đại loại thế, cướp của người khác sống qua ngày, trộm đồ một tên tài phú nào đó băng qua trước mặt, dọa chết khiếp lũ trẻ trong thành. Nói chung là chẳng có việc xấu nào bọn ta không làm cả”
Mạc Vô Phong bước xuống con sông ngâm mình trong đó còn Mộc Từ Thiên phải bơi vài vòng quanh cậu ta hắn mới ngưng lại.
“Ngươi tên gì”. Hắn hỏi
“Mạc Vô Phong”. Cậu ta đáp
“Mộc Từ Thiên”. Hắn đáp lại
“Nữ nhân trong lòng ngươi là cô nương đó hả”. Mạc Vô Phong nói bừa
“Ta ghét cô ấy”. Mộc Từ Thiên không thừa nhận nhưng lại nói với vẻ giận dỗi
“Thế còn ngươi…cô nương đó là nữ nhân trong lòng ngươi hả”
“Ta không biết”
“Ngươi nói đùa sao. Nếu không phải sao ngươi lại nổi điên lên”
“Bởi vậy ta mới nói ta không biết”
“Haha…ngươi kỳ lạ thật đấy”
“Trong thôn có khu bếp không”. Mạc Vô Phong thắc mắc
“Ngươi nghĩ huynh đệ bọn ta uống rượu sống qua ngày hả”
Mạc Vô Phong đạp nước nhảy lên bờ, nói với hắn
“Chỉ đường cho ta”
“Này…ngươi không khóa cửa lát ta chạy trốn đó”
“Ta chuẩn bị chạy trốn này”. Cô ta bước tới gõ mạnh vào cánh cửa vài cái
Mạc Vô Phong biết đã hết nguy hiểm nên cậu ta vén chăn trở ra ngoài. Chiếc chăn ấy vừa được vén lên những ánh sáng nhỏ bắt đầu xuất hiện khiến cậu ấy trông rõ khuôn mặt nữ nhân nằm bên dưới mình. Cậu ấy bất ngờ tới mức không kêu lên nổi cũng không di chuyển nổi, khuôn mặt nàng đối với Mạc Vô Phong vừa lạ vừa quen. Lạ vì đã rất lâu cậu ta không trông thấy nàng, quen vì thỉnh thoảng hình ảnh nàng cứ hiện lên trong tâm trí cậu ta. Giờ nàng ở đây, nằm ngay trước mặt cậu ấy, chưa bao giờ cậu ấy trông thấy khuôn mặt nàng gần như vậy, gần hơn lúc nàng tiến sát tới chỗ cậu ta để hỏi về Tuyết Liên Hoa, gần hơn lúc nàng và cậu ta cùng lặn xuống hồ nước sau Khách Đường. Khuôn mặt nàng khi đang ngủ không còn lạnh lẽo như thường ngày nữa, khuôn mặt ấy khiến người khác cảm thấy yên bình mỗi khi nhìn vào. Mạc Vô Phong không tài nào cử động nổi, cậu ta cứ nhìn mãi nhìn mãi, trong lúc không làm chủ được bản thân cậu ấy cứ cúi dần xuống khuôn mặt nàng lúc nào không hay. Nhịp tim cậu ta tăng mạnh tới mức cả cơ thể nóng ran lên, tới khi cậu ta sắp chạm được vào đôi môi nàng thì chiếc rèm kia được kéo ra.
Ngay lập tức Mạc Vô Phong lấy lại ý thức bật ra khỏi giường, cậu ta ngồi bệt xuống đất thở liên hồi giúp bản thân bình tĩnh lại.
“Ta biết ngay mà…trông cái mặt huynh sáng sủa thế kia không ngờ tâm địa lại tối đen như mực. Khai thật đi khi ta đang chất vấn tên phản tặc kia huynh ở trong chăn làm gì người ta rồi hả”
“Ta…không có…ta chẳng làm điều gì cả cô nghĩ đi đâu vậy”
Đường Chân buộc cẩn thận chiếc rèm vào thành giường rồi ngồi xuống đắp lại chiếc chăn cho nàng. Cô ta bỗng thốt lên
“Cô nương ấy bớt lạnh hơn rồi…người cô ấy đang ấm dần lên. Xem ra chuyện xấu của huynh đã cứu sống một mạng người đấy”
“Mạng người…”. Mạc Vô Phong đứng lên tiến tới bên giường lấy tay mình đặt lên trán nàng kiểm tra, cậu ấy bộc lộ vẻ lo sợ rõ rệt trên khuôn mặt mình “Nhược Thủy Liên…tỉnh lại”
“Huynh quen cô nương ấy sao”. Đường Chân ngạc nhiên
“Nghe kỹ những lời ta nói đây. Mau giúp ta thay bộ y phục ấm hơn cho cô ấy sau đó kiếm ba chiếc khăn ấm chườm lên cổ và…dưới cổ một chút và…và huyệt Khí Xung”
Đường Chân há hốc miệng lên
“Huynh…huynh không nói linh tinh đấy chứ. Sao toàn những nơi cấm kỵ vậy”
Mạc Vô Phong nhìn thẳng vào Đường Chân và nói
“Thưa cô nương…ta sống hai mấy năm trên núi tuyết Côn Luân rồi. Cách chăm sóc người bị cảm lạnh ta thuộc lòng từ khi lên tám. Sau khi chườm khăn xong cô tuyệt đối không được làm ấm tay và chân cô ấy trước. Nhớ hết được không”
Đường Chân lẩm bẩm lại những phương pháp cậu ấy vừa nói
“Thay y phục khác này, chườm khăn vào…mấy nơi đó này, không được làm ấm tay và chân này. Ta nhớ rồi, ta thực hiện theo không có tác dụng gì huynh đừng đổ tại ta nhé”
“Cô nương làm đúng tính mạng cô ấy sẽ được bảo toàn”
“Nhưng huynh định đi đâu vậy”
“Kiếm thức ăn. Hơi thở cô ấy rất yếu chắc chắn đã bị bỏ đói ít nhất ba ngày”
“Thật vậy sao…tên phản tặc kia độc ác quá. Nhưng bây giờ huynh ra thể nào cũng chạm trán mấy người Tửu Ấp gì gì đó huynh nói là không muốn gây gổ với người ta mà”
“Gây gổ để cứu người ta không ái ngại”
Mạc Vô Phong khép cánh cửa lại tiến thẳng vào Tửu Khí Ấp với bộ dạng điềm tĩnh khác xa lúc lén lút bám theo Mộc Từ Thiên vào đây. Đúng như dự đoán Mộc Từ Thiên và huynh đệ Tửu Khí Ấp trông thấy người lạ lập tức vây lại ngay.
“Biết ngay có kẻ lén vào đây mà, sư muội yếu ớt đó của ta phá tan ổ khóa thế quái nào được”. Mộc Từ Thiên vẫn nằm dưới đất tiếp chuyệnvới Mạc Vô Phong nhưng miệng không rời khỏi mấy hũ rượu.
“Ngươi đã làm gì cô nương trong căn phòng đó”
“Cô ta hả…đợi ta nghĩ lại đã. Xem nào…làn da mịn màng, mùi hương ngào ngạt. Nói tóm lại là rất tuyệt vời. Ngươi muốn nghe thì lại đây ta kể cho”
Mạc Vô Phong bỗng nhiên cảm thấy tức giận và khó chịu vô cùng. Khuôn mặt cậu ta tối sầm lại, mọi khung cảnh, mọi không gian xung quanh cậu ta cứ như thể đã biến mất hoàn toàn, thứ duy nhất còn tồn tại chính là bộ dạng đáng khinh bỉ cùng những câu nói như đâm xuyên da thịt cậu ta của Mộc Từ Thiên. Từ khi sinh ra tới bây giờ chưa bao giờ Mạc Vô Phong tức giận như thế này. Lần đầu tiên trong đời khắp cơ thể cậu ta tỏa ra luồng sát khí sắc lạnh chẳng khác gì Lạc Hư. Cậu ấy bước thẳng tới chỗ Mộc Từ Thiên giật lấy hũ rượu trên tay hắn.
“Sao thế, muốn uống rượu với ta thì nói một câu ta kêu người mang tới cho ngươi một…”
Mạc Vô Phong cầm hũ rượu đó đập thẳng vào đầu Mộc Từ Thiên nhanh tới mức hắn chẳng kịp tránh né. Rượu và máu của hắn hòa quyện vào nhau bắn tung tóe khắp nơi. Huynh đệ Tửu Ấp Khí định tiến lên thì Mộc Từ Thiên giơ tay cản lại
“Hahaha…hắn muốn chơi với một mình ta thôi. Các huynh đệ lui ra xa đi”
Mạc Vô Phong túm lấy cổ áo Mộc Từ Thiên rồi ném cho hắn cái nhìn tồi tệ nhất
“Tên khốn kiếp…”
Mộc Từ Thiên ngửa mặt lên trời cười cợt trước cơn giận của Mạc Vô Phong. Điều ấy càng khiến cậu ta mất bình tĩnh hơn. Cậu ta đẩy hắn ra rồi lao vào tấn công điên cuồng nhưng lạ một nỗi Long Hổ Bá Vương Quyền mạnh mẽ là thế nhưng khi xuất chiêu nào chiêu ấy đều bị phá giải ngay tức thì.
Thứ công phu Mộc Từ Thiên dùng chính là công phu tâm đắc nhất của hắn – Tiên Tửu Quyền Pháp. Công phu này lấy nhu khắc cương là khắc tinh của Long Hổ Bá Vương Quyền. Hắn bắt đầu bước đi loạng choạng khiêu khích Mạc Vô Phong. Như một con thiêu thân cậu ta cứ thế lao thẳng vào hắn mà không nghi ngại gì. Mạc Vô Phong cứ lao tới tưởng chừng như đã đánh được vào hắn rồi nhưng hắn cứ liên tục né tránh dễ dàng trong tư thế nằm ngã lăn ra đất rồi bật lên như biểu diễn mãi võ.
Cứ để Mạc Vô Phong tấn công mãi thế này hắn dần mất đi hứng thú. Mộc Từ Thiên vòng ra phía sau dựa vào lưng cậu ta, chân hắn móc lấy chân cậu ta giật mạnh khiến Mạc Vô Phong ngã thẳng xuống đất. Hắn lại tiếp tục nằm đè lên người địch thủ đoạn dùng chân mình đẩy cậu ta lăn ra sang bên đồng thời lấy luôn hai chân nâng bụng cậu ấy lên hất văng lên trời. Chưa dừng lại ở đó chờ cậu ta chuẩn bị tiếp đất hắn tóm chặt hai tay cậu ta vật về phía trước.
“Dừng lại ở đây được rồi đấy huynh đệ”
Thấy Mộc Từ Thiên định bỏ đi Mạc Vô Phong vẫn gắng sức bò tới giữ chặt chân hắn lại
“Ta sẽ…giết ngươi…trả thù cho cô ấy”
Mộc Từ Thiên cười lên từng tiếng một
“Quyền cước của ta say nhưng tâm ta tĩnh còn quyền cước của ngươi mạnh nhưng tâm rối loạn. Tiếp tục đấu với một kẻ mất đi ý thức như ngươi ta chẳng có hứng”
Mạc Vô Phong tức giận nắm chặt đống đất bên dưới bởi không thể trút giận lên ai khác ngay lúc này còn Mộc Từ Thiên giải tán huynh đệ, hắn nhặt hai hũ rượu nằm lăn lóc dưới đất cầm trên tay. Một hũ để trước mặt Mạc Vô Phong còn hũ kia hắn uống.
“Ta nói câu này không biết làm ngươi tức giận thêm hay bớt giận đi”
“À…Hừm…Thực ra ta chẳng có hứng làm ra ba cái chuyện bỉ ổi đó, khuôn mặt cô ta ra sao ta còn chưa trông thấy. Trong lòng ta đang bực bội nên muốn trêu tức ngươi ai ngờ ngươi lại phản ứng mạnh như vậy”
Mộc Từ Thiên nằm ngửa lên trời ngẫm lại chuyện năm xưa
“Diệp Ngân Bình, mụ già quỷ quyệt đó hại ta phải bỏ môn phái, bỏ các sư huynh, sư muội. Đối với họ ta chỉ là tên phản tặc, tên tội đồ đáng khinh. Ta cứ nghĩ ít ra cô ấy cũng hiểu được lòng ta nhưng tiếc thay ngay cả cô ấy cũng coi ta như cái gai trong mắt, gọi ta là phản tặc, xa lánh ta, chửi bới ta”
Hắn nói một thôi một hồi cậu ta mới bò dậy khỏi mặt đất. Mạc Vô Phong cầm lấy hũ rượu đưa lên miệng uống, rượu trong hũ chảy ra rửa trôi vết máu và đất cát bám trên người cậu ấy.
Mộc Từ Thiên cười rầm rộ
“Phải vậy mới đúng là hảo hán chứ. Ra sau thôn tắm rửa cùng ta đi, người chúng ta bẩn quá”
Mạc Vô Phong đứng dậy cởi chiếc áo bám đầy đất cát đi theo hắn ra sau thôn. Dường như mọi sự tức giận trong lòng cậu ta đã được xóa bỏ, biết được nàng không bị làm nhục cậu ấy chỉ khẽ cười.
“Thôn này có từ bao giờ vậy”. Mạc Vô Phong hỏi
“Ta sống ở đây từ khi còn nhỏ. Các đại huynh nói thôn này họ cướp được trong một lần càn quét, người dân bỏ đi hết thấy thôn đẹp đẽ họ ở lại thôi”
“Các người là sơn tặc hả”
“Đại loại thế, cướp của người khác sống qua ngày, trộm đồ một tên tài phú nào đó băng qua trước mặt, dọa chết khiếp lũ trẻ trong thành. Nói chung là chẳng có việc xấu nào bọn ta không làm cả”
Mạc Vô Phong bước xuống con sông ngâm mình trong đó còn Mộc Từ Thiên phải bơi vài vòng quanh cậu ta hắn mới ngưng lại.
“Ngươi tên gì”. Hắn hỏi
“Mạc Vô Phong”. Cậu ta đáp
“Mộc Từ Thiên”. Hắn đáp lại
“Nữ nhân trong lòng ngươi là cô nương đó hả”. Mạc Vô Phong nói bừa
“Ta ghét cô ấy”. Mộc Từ Thiên không thừa nhận nhưng lại nói với vẻ giận dỗi
“Thế còn ngươi…cô nương đó là nữ nhân trong lòng ngươi hả”
“Ta không biết”
“Ngươi nói đùa sao. Nếu không phải sao ngươi lại nổi điên lên”
“Bởi vậy ta mới nói ta không biết”
“Haha…ngươi kỳ lạ thật đấy”
“Trong thôn có khu bếp không”. Mạc Vô Phong thắc mắc
“Ngươi nghĩ huynh đệ bọn ta uống rượu sống qua ngày hả”
Mạc Vô Phong đạp nước nhảy lên bờ, nói với hắn
“Chỉ đường cho ta”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.