Chương 74: Muốn hòa hợp tâm tính phải đổi
Vương Hà
13/02/2015
Mạc Vô Phong đang nhờ Vân Dĩnh dạy cậu ta cách ăn tiệc ngoài trời kiểu này. Vân Dĩnh cầm lấy một que gỗ nhỏ cắm xuyên qua miếng thịt lớn và nói với chưởng môn sư huynh nếu thích ăn thêm dược thảo, nấm hương chỉ việc cắm vào que thịt kia sau đó hơ trước ngọn lửa chờ thịt chín.
Lần đầu biết được cách chế biến thịt nướng như thế này Mạc Vô Phong không khỏi hứng thú ngồi xiên rất nhiều que thịt lại, mỗi que cậu ta đều cho một loại dược thảo vào xem hương vị khác nhau bao nhiêu. Cứ thế cả một đĩa thịt lớn đã bị cậu ta ăn hết sạch.
Vân Dĩnh ôm quyền bái phục
“Giờ đệ mới biết huynh ăn khỏe như vậy đấy”
Đường Yên mỉm cười
“Người của Vạn Thú sơn trang yêu thú vật hơn bất cứ thứ gì nên họ chẳng bao giờ ăn thịt. Xem ra Phong ca ở đó đã chịu khổ rồi…huynh đói đến vậy kia à”
Đường Hy trông thấy Diệp sư tỷ của mình hôm nay hơi lạ liền bịt miệng cười thầm. Nghe tiếng cười cô ta véo nhẹ Đường Hy một cái
“Sao thế, có chuyện gì đáng cười sao”
Đường Hy nói
“Có…Diệp sư tỷ rất đáng cười. Không lẽ tỷ đã thích chưởng môn phái người ta”
Đường Yên cố quay đi nơi khác tránh Đường Hy thấy mình đỏ mặt
“Ai nói tỷ thích huynh ấy. Muội đó…chuyện của mình không lo đi lo chuyện của tỷ làm gì. Ra chỗ Vân đại ca của muội mà hàn huyên tiếp đi”
Đường Hy giận dỗi
“Sao tỷ lại kêu tên huynh ấy to như vậy…Làm muội xấu hổ muốn chết”
Thấy hai cô nương cứ mỗi lúc lại véo nhau một cái khiến Vân Dĩnh và Mạc Vô Phong không khỏi thắc mắc.
“Nữ nhân nói chuyện với nhau thường như vậy à”. Mạc Vô Phong hỏi
Vân Dĩnh nhún vai
“Có lẽ thế. Phải rồi, huynh tới trung nguyên lâu như vậy có chuyện gì hay kể cho đệ nghe đi”
Mạc Vô Phong vẫn cố nhồi nhét hết đống thịt vừa nướng xong vào miệng, cậu ta vừa ăn vừa nói
“Chuyện xấu thì có nhiều chứ chuyện hay chẳng có điều gì hết”
Vân Dĩnh lắc đầu
“Không thể nào…Người ta nói trong cái xấu cũng xuất hiện cái hay mà, huynh cố nhớ lại xem những tháng qua có gặp chuyện gì hay người nào đó khiến huynh nhớ như in trong tâm không, sau này nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình. Đó là chuyện hay đấy”
Mạc Vô Phong nuốt ực miếng thịt trong miệng xuống bụng rồi ngẫm lại
“Nhớ như in hả…Xem nào…bị trúng độc này, bị gãy tay này, suýt chết đuối nữa…Hình như hết rồi huynh chỉ nhớ như in mấy chuyện đó thôi”
Vân Dĩnh nổi hết da gà lên
“Chà…xem ra đúng là toàn chuyện xấu thật. Có lẽ đệ phải yêu cầu các đệ tử theo sát bảo vệ huynh từ bây giờ mới được”
Mạc Vô Phong vỗ vai hắn
“Khỏi đi…khỏi đi giờ huynh khỏe hơn xưa rồi. Để mọi người ở lại phái Không Động một thời gian cho thoải mái. Huynh cũng có chuyện cần nhờ đệ thông báo dùm cho mọi người, từ nay phái Không Động và phái ta sẽ liên minh với nhau cùng giúp đỡ nhau mọi chuyện”
Vân Dĩnh gật đầu
“Tuân mệnh chưởng môn sư huynh”
Mạc Vô Phong lại tiếp tục tạo ra những que thịt mới, ngồi hơ thịt trước ngọn lửa bất giác cậu ta bật cười
“Nhớ như in trong tâm…sau này nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình…Nhược cô nương…không biết sau này có thể gặp lại cô nương kỳ lạ ấy không”
“Phong ca”. Đường Yên khẽ gọi
Mạc Vô Phong đáp
“Có chuyện gì vậy Đường Yên”
Đường Yên nói
“Huynh đã ăn xong chưa, muội muốn đưa huynh tới một nơi”
Mạc Vô Phong mang theo cả miếng thịt đó rồi dìu Đường Yên đi theo lời chỉ dẫn của cô ấy.
“Đi thẳng ra cổng…Rẽ trái…bước hết mười sáu bước chân…Rẽ phải…bước thêm hai mươi bước chân nữa…Khoan đã huynh đi theo bước chân của muội đi, bước chân của huynh lớn quá suýt nữa kéo theo cả muội rồi”. Trong đêm tối tiếng của Đường Yên cứ vang lên như vậy
Mạc Vô Phong lùi lại cố gắng bước theo bước chân của Đường Yên
“Hóa ra muội nhớ đường như thế này. Đôi mắt ấy…chắc muội đã có một khoảng thời gian rất khó khăn”
Đường Yên mỉm cười
“Muội đã quen với bóng tối từ lâu rồi nên chẳng còn thấy khó khăn nữa. Có điều…nhìn thấy ánh sáng vẫn tốt hơn”
Mạc Vô Phong chợt nhớ ra
“Sao muội không tới tìm thần y cô nương. Cô nương ấy y thuật rất cao siêu có lẽ sẽ chữa khỏi đôi mắt cho muội đấy”
Đường Yên nói
“Huynh nghĩ từ nhỏ tới giờ mẫu thân không tìm thần y nào về cho muội sao. Chỉ tiếc là bao nhiêu người như vậy nhưng ai nấy đều bất lực. Mỗi một thần y tới muội lại rất hồi hộp nhưng khi họ buông tay muội lại thấy…rất…Dù sao chuyện cũng qua rồi, không nhìn thấy đường muội vẫn sống được việc gì phải tự hành hạ tâm trí mình như thế. Muội hiện nay rất mãn nguyện với những gì mình có”
Mạc Vô Phong nói khẽ
“Huynh không biết muội lại lạc quan như vậy. À…bước hết bước chân rồi đấy. Đó là…”
Đường Yên nói
“Là phòng của muội, huynh muốn vào chứ”
Mạc Vô Phong ngại ngùng
“Huynh đưa muội tới đây thôi…muội…vào phòng nghỉ sớm đi”
Đường Yên quay người bước vào trong phòng
“Nếu huynh không muốn thì thôi vậy. Muội vào nghỉ đây”
Mạc Vô Phong nắm lấy bàn tay Đường Yên trước khi cô ta đi vào trong
“Chuyện ở sơn trang…Xin lỗi muội”
Đường Yên mỉm cười chào tạm biệt cậu ấy rồi đóng cánh cửa lại. Cô ta tự nhủ trong lòng
“Muội…cũng xin lỗi huynh. Mong huynh hiểu cho muội”
Mạc Vô Phong ôm cái bụng no căng của mình dạo quanh phái Không Động, cậu ta cứ đi mãi trong đêm tối mà không biết mình đã đi quá xa bản phái từ khi nào. Nhìn thấy con suối nhỏ trước mặt cậu ấy mới nhận ra mình nên quay trở về thôi.
“Quang cảnh này…quen quá”. Mạc Vô Phong quay mình lại nhìn xung quanh nơi này từ cái hồ kia.
“Sao mình cứ có cảm giác đã từng ở đây một lần rồi”
Mạc Vô Phong cố nhớ lại xem mình đã thấy khung cảnh này ở đâu nhưng đầu cậu ta trống rỗng, cậu ta không thể nhớ được chút nào cả. Cứ mỗi lần lục tìm ký ức của mình Mạc Vô Phong chỉ thấy hình ảnh của sư phụ, hình ảnh bản thân chơi đùa cùng các sư đệ khi còn nhỏ nhưng lần này cậu ấy tìm thấy cả hình ảnh một cô nương nhảy múa cùng lũ thỏ trong rừng, một cô nương thổ huyết ngay trước mặt cậu ấy, một cô nương chẳng bao giờ mỉm cười trước người khác, một cô nương có vẻ đẹp lạnh lẽo.
Bất giác cậu ấy lại cười một mình, không biết từ bao giờ những hình ảnh của nàng đã in sâu vào tâm trí cậu ta. Nhìn hồ nước trong veo kia cậu ta tự hỏi
“Không biết khi nào mới gặp lại Nhược Thủy Liên”
Không chỉ một mình Mạc Vô Phong bất giác nhớ về Nhược Thủy Liên mà ngay cả nàng thỉnh thoảng cũng nhớ lại những câu nói trong hang động đêm hôm ấy.
Thần y cô nương ngồi thu mình trên chiếc giường nhỏ của nàng nhìn ra bên ngoài. Nàng thấy Nhuận Nhi đang bưng thuốc tới cho người ta, thấy Tam Tặc đang bị Đại Tặc và Nhị Tặc bắt nạt. Nàng thầm nhủ
“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện và cười nhiều hơn…”
Nàng bước ra khỏi giường mở toang cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Thần y cô nương điều khí để bản thân bình tĩnh hơn rồi nàng cất tiếng gọi
“Nhuận Nhi”
Nhuận Nhi nghe bên tai hình như có ai đó đang gọi mình sao giống giọng của thần y cô nương nhưng rồi tiểu cô nương gạt phăng suy nghĩ đó đi ngay
“Chắc mình mệt quá sinh ra tưởng tượng tới những chuyện…”
Tiểu cô nương chưa nói dứt câu nhưng vẫn muốn quay lại nhìn cho chắc xem đúng là thần y tỷ tỷ gọi mình không. Thấy thần y cô nương đứng cạnh đó Nhuận Nhi bất ngờ tới mức suýt làm đổ bát thuốc ra y phục của người ta.
“Tỷ tỷ…không lẽ vừa rồi tỷ tỷ gọi muội…Ý muội là…tỷ gọi muội có chuyện gì vậy. Muội làm sai…điều gì sao”
Thần y cô nương nói
“Ta muốn hỏi ngươi đã mệt chưa để ta giúp lão bá uống nốt bát thuốc cho”
Nhuận Nhi như không tin vào tai mình nữa, đời nào thần y cô nương lại quan tâm tới mình như vậy nhưng sự thật là thần y cô nương vừa nói câu đó
“Muội…muội không mệt. Tỷ vừa đi dự đại tiệc về không lâu chắc vẫn còn mệt, tỷ hãy nghỉ ngơi đi”
Nàng gật nhẹ rồi tiến tới chỗ Tam Đại Tặc đang chúi đầu vào chữa trị cho một bệnh nhân bị gãy xương. Tam Tặc đang cố cuốn băng sao cho đẹp nhưng cố thế nào cũng chẳng khác gì Mạc Vô Phong nên Nhị Tặc và Đại Tặc mới thay nhau nện vào đầu hắn.
Thần y cô nương ho nhẹ vài tiếng rồi nói
“Tay cầm băng phải thật chắc nhưng lúc cuốn thì phải nhẹ nhàng. Ngươi cầm lỏng thế kia không cuốn được là phải”
Tam Tặc há hốc miệng ra nhìn thần y cô nương. Đại Tặc và Nhị Tặc thì nhìn nhau với ánh mắt ngỡ ngàng. Thấy bọn họ có vẻ chưa thích ứng khi nàng mở lời bắt chuyện nên nàng trở về phòng ngồi suy ngẫm
“Ngươi nói thì dễ lắm Mạc Vô Phong. Không lẽ mình bắt chuyện không đúng cách, tại sao họ lại sững sờ như vậy”
Nhuận Nhi giúp lão bá uống xong bát thuốc liền chạy tới chỗ Tam Đại Tặc kể lại chuyện thần y tỷ tỷ bắt chuyện với cô ấy. Tam Tặc vẫn há hốc mồm từ nãy tới giờ, hắn nói
“Cô ấy…cũng vừa bắt chuyện với ta”
Tên nam nhân đang được Tam Tặc cuốn băng quanh cái chân gãy tặc lưỡi
“Thần y cô nương lúc nào chẳng bắt chuyện với người tới khám bệnh. Ta thấy có gì lạ đâu”
Nhị Tặc trợn mắt dọa hắn
“Ngươi khác…bọn ta khác”
Đại Tặc thót tim
“Trời…có phải…Thần y cô nương sắp đuổi chúng ta đi nên mới thay đổi tính nết nhanh như vậy đúng không”
Nhị Tặc nói
“Có thể lắm…không đời nào cô nương ấy chẳng có việc gì lại tới bắt chuyện với chúng ta cả”
Nhuận Nhi chống cằm nhìn ba tên đại tặc
“Các huynh bắt đầu thích nơi này rồi sao”
Tam Tặc nói
“Tất nhiên rồi, Thủy Phong cốc vừa đẹp vừa an toàn. Sống trong cốc cùng thần y cô nương chẳng sợ kẻ nào tới bắt nạt cả”
Nhị Tặc mếu máo
“Ban đầu tới đây học y thuật theo lệnh của thần y cô nương ta ngày đêm nghĩ cách làm sao thoát được ra ngoài để đi uống rượu nhưng giờ hình như ta cũng dần yêu nơi này rồi. Giả dụ cô nương ấy đuổi chúng ta đi bọn ta biết đi về đâu chứ”
Lần đầu biết được cách chế biến thịt nướng như thế này Mạc Vô Phong không khỏi hứng thú ngồi xiên rất nhiều que thịt lại, mỗi que cậu ta đều cho một loại dược thảo vào xem hương vị khác nhau bao nhiêu. Cứ thế cả một đĩa thịt lớn đã bị cậu ta ăn hết sạch.
Vân Dĩnh ôm quyền bái phục
“Giờ đệ mới biết huynh ăn khỏe như vậy đấy”
Đường Yên mỉm cười
“Người của Vạn Thú sơn trang yêu thú vật hơn bất cứ thứ gì nên họ chẳng bao giờ ăn thịt. Xem ra Phong ca ở đó đã chịu khổ rồi…huynh đói đến vậy kia à”
Đường Hy trông thấy Diệp sư tỷ của mình hôm nay hơi lạ liền bịt miệng cười thầm. Nghe tiếng cười cô ta véo nhẹ Đường Hy một cái
“Sao thế, có chuyện gì đáng cười sao”
Đường Hy nói
“Có…Diệp sư tỷ rất đáng cười. Không lẽ tỷ đã thích chưởng môn phái người ta”
Đường Yên cố quay đi nơi khác tránh Đường Hy thấy mình đỏ mặt
“Ai nói tỷ thích huynh ấy. Muội đó…chuyện của mình không lo đi lo chuyện của tỷ làm gì. Ra chỗ Vân đại ca của muội mà hàn huyên tiếp đi”
Đường Hy giận dỗi
“Sao tỷ lại kêu tên huynh ấy to như vậy…Làm muội xấu hổ muốn chết”
Thấy hai cô nương cứ mỗi lúc lại véo nhau một cái khiến Vân Dĩnh và Mạc Vô Phong không khỏi thắc mắc.
“Nữ nhân nói chuyện với nhau thường như vậy à”. Mạc Vô Phong hỏi
Vân Dĩnh nhún vai
“Có lẽ thế. Phải rồi, huynh tới trung nguyên lâu như vậy có chuyện gì hay kể cho đệ nghe đi”
Mạc Vô Phong vẫn cố nhồi nhét hết đống thịt vừa nướng xong vào miệng, cậu ta vừa ăn vừa nói
“Chuyện xấu thì có nhiều chứ chuyện hay chẳng có điều gì hết”
Vân Dĩnh lắc đầu
“Không thể nào…Người ta nói trong cái xấu cũng xuất hiện cái hay mà, huynh cố nhớ lại xem những tháng qua có gặp chuyện gì hay người nào đó khiến huynh nhớ như in trong tâm không, sau này nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình. Đó là chuyện hay đấy”
Mạc Vô Phong nuốt ực miếng thịt trong miệng xuống bụng rồi ngẫm lại
“Nhớ như in hả…Xem nào…bị trúng độc này, bị gãy tay này, suýt chết đuối nữa…Hình như hết rồi huynh chỉ nhớ như in mấy chuyện đó thôi”
Vân Dĩnh nổi hết da gà lên
“Chà…xem ra đúng là toàn chuyện xấu thật. Có lẽ đệ phải yêu cầu các đệ tử theo sát bảo vệ huynh từ bây giờ mới được”
Mạc Vô Phong vỗ vai hắn
“Khỏi đi…khỏi đi giờ huynh khỏe hơn xưa rồi. Để mọi người ở lại phái Không Động một thời gian cho thoải mái. Huynh cũng có chuyện cần nhờ đệ thông báo dùm cho mọi người, từ nay phái Không Động và phái ta sẽ liên minh với nhau cùng giúp đỡ nhau mọi chuyện”
Vân Dĩnh gật đầu
“Tuân mệnh chưởng môn sư huynh”
Mạc Vô Phong lại tiếp tục tạo ra những que thịt mới, ngồi hơ thịt trước ngọn lửa bất giác cậu ta bật cười
“Nhớ như in trong tâm…sau này nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình…Nhược cô nương…không biết sau này có thể gặp lại cô nương kỳ lạ ấy không”
“Phong ca”. Đường Yên khẽ gọi
Mạc Vô Phong đáp
“Có chuyện gì vậy Đường Yên”
Đường Yên nói
“Huynh đã ăn xong chưa, muội muốn đưa huynh tới một nơi”
Mạc Vô Phong mang theo cả miếng thịt đó rồi dìu Đường Yên đi theo lời chỉ dẫn của cô ấy.
“Đi thẳng ra cổng…Rẽ trái…bước hết mười sáu bước chân…Rẽ phải…bước thêm hai mươi bước chân nữa…Khoan đã huynh đi theo bước chân của muội đi, bước chân của huynh lớn quá suýt nữa kéo theo cả muội rồi”. Trong đêm tối tiếng của Đường Yên cứ vang lên như vậy
Mạc Vô Phong lùi lại cố gắng bước theo bước chân của Đường Yên
“Hóa ra muội nhớ đường như thế này. Đôi mắt ấy…chắc muội đã có một khoảng thời gian rất khó khăn”
Đường Yên mỉm cười
“Muội đã quen với bóng tối từ lâu rồi nên chẳng còn thấy khó khăn nữa. Có điều…nhìn thấy ánh sáng vẫn tốt hơn”
Mạc Vô Phong chợt nhớ ra
“Sao muội không tới tìm thần y cô nương. Cô nương ấy y thuật rất cao siêu có lẽ sẽ chữa khỏi đôi mắt cho muội đấy”
Đường Yên nói
“Huynh nghĩ từ nhỏ tới giờ mẫu thân không tìm thần y nào về cho muội sao. Chỉ tiếc là bao nhiêu người như vậy nhưng ai nấy đều bất lực. Mỗi một thần y tới muội lại rất hồi hộp nhưng khi họ buông tay muội lại thấy…rất…Dù sao chuyện cũng qua rồi, không nhìn thấy đường muội vẫn sống được việc gì phải tự hành hạ tâm trí mình như thế. Muội hiện nay rất mãn nguyện với những gì mình có”
Mạc Vô Phong nói khẽ
“Huynh không biết muội lại lạc quan như vậy. À…bước hết bước chân rồi đấy. Đó là…”
Đường Yên nói
“Là phòng của muội, huynh muốn vào chứ”
Mạc Vô Phong ngại ngùng
“Huynh đưa muội tới đây thôi…muội…vào phòng nghỉ sớm đi”
Đường Yên quay người bước vào trong phòng
“Nếu huynh không muốn thì thôi vậy. Muội vào nghỉ đây”
Mạc Vô Phong nắm lấy bàn tay Đường Yên trước khi cô ta đi vào trong
“Chuyện ở sơn trang…Xin lỗi muội”
Đường Yên mỉm cười chào tạm biệt cậu ấy rồi đóng cánh cửa lại. Cô ta tự nhủ trong lòng
“Muội…cũng xin lỗi huynh. Mong huynh hiểu cho muội”
Mạc Vô Phong ôm cái bụng no căng của mình dạo quanh phái Không Động, cậu ta cứ đi mãi trong đêm tối mà không biết mình đã đi quá xa bản phái từ khi nào. Nhìn thấy con suối nhỏ trước mặt cậu ấy mới nhận ra mình nên quay trở về thôi.
“Quang cảnh này…quen quá”. Mạc Vô Phong quay mình lại nhìn xung quanh nơi này từ cái hồ kia.
“Sao mình cứ có cảm giác đã từng ở đây một lần rồi”
Mạc Vô Phong cố nhớ lại xem mình đã thấy khung cảnh này ở đâu nhưng đầu cậu ta trống rỗng, cậu ta không thể nhớ được chút nào cả. Cứ mỗi lần lục tìm ký ức của mình Mạc Vô Phong chỉ thấy hình ảnh của sư phụ, hình ảnh bản thân chơi đùa cùng các sư đệ khi còn nhỏ nhưng lần này cậu ấy tìm thấy cả hình ảnh một cô nương nhảy múa cùng lũ thỏ trong rừng, một cô nương thổ huyết ngay trước mặt cậu ấy, một cô nương chẳng bao giờ mỉm cười trước người khác, một cô nương có vẻ đẹp lạnh lẽo.
Bất giác cậu ấy lại cười một mình, không biết từ bao giờ những hình ảnh của nàng đã in sâu vào tâm trí cậu ta. Nhìn hồ nước trong veo kia cậu ta tự hỏi
“Không biết khi nào mới gặp lại Nhược Thủy Liên”
Không chỉ một mình Mạc Vô Phong bất giác nhớ về Nhược Thủy Liên mà ngay cả nàng thỉnh thoảng cũng nhớ lại những câu nói trong hang động đêm hôm ấy.
Thần y cô nương ngồi thu mình trên chiếc giường nhỏ của nàng nhìn ra bên ngoài. Nàng thấy Nhuận Nhi đang bưng thuốc tới cho người ta, thấy Tam Tặc đang bị Đại Tặc và Nhị Tặc bắt nạt. Nàng thầm nhủ
“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện và cười nhiều hơn…”
Nàng bước ra khỏi giường mở toang cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Thần y cô nương điều khí để bản thân bình tĩnh hơn rồi nàng cất tiếng gọi
“Nhuận Nhi”
Nhuận Nhi nghe bên tai hình như có ai đó đang gọi mình sao giống giọng của thần y cô nương nhưng rồi tiểu cô nương gạt phăng suy nghĩ đó đi ngay
“Chắc mình mệt quá sinh ra tưởng tượng tới những chuyện…”
Tiểu cô nương chưa nói dứt câu nhưng vẫn muốn quay lại nhìn cho chắc xem đúng là thần y tỷ tỷ gọi mình không. Thấy thần y cô nương đứng cạnh đó Nhuận Nhi bất ngờ tới mức suýt làm đổ bát thuốc ra y phục của người ta.
“Tỷ tỷ…không lẽ vừa rồi tỷ tỷ gọi muội…Ý muội là…tỷ gọi muội có chuyện gì vậy. Muội làm sai…điều gì sao”
Thần y cô nương nói
“Ta muốn hỏi ngươi đã mệt chưa để ta giúp lão bá uống nốt bát thuốc cho”
Nhuận Nhi như không tin vào tai mình nữa, đời nào thần y cô nương lại quan tâm tới mình như vậy nhưng sự thật là thần y cô nương vừa nói câu đó
“Muội…muội không mệt. Tỷ vừa đi dự đại tiệc về không lâu chắc vẫn còn mệt, tỷ hãy nghỉ ngơi đi”
Nàng gật nhẹ rồi tiến tới chỗ Tam Đại Tặc đang chúi đầu vào chữa trị cho một bệnh nhân bị gãy xương. Tam Tặc đang cố cuốn băng sao cho đẹp nhưng cố thế nào cũng chẳng khác gì Mạc Vô Phong nên Nhị Tặc và Đại Tặc mới thay nhau nện vào đầu hắn.
Thần y cô nương ho nhẹ vài tiếng rồi nói
“Tay cầm băng phải thật chắc nhưng lúc cuốn thì phải nhẹ nhàng. Ngươi cầm lỏng thế kia không cuốn được là phải”
Tam Tặc há hốc miệng ra nhìn thần y cô nương. Đại Tặc và Nhị Tặc thì nhìn nhau với ánh mắt ngỡ ngàng. Thấy bọn họ có vẻ chưa thích ứng khi nàng mở lời bắt chuyện nên nàng trở về phòng ngồi suy ngẫm
“Ngươi nói thì dễ lắm Mạc Vô Phong. Không lẽ mình bắt chuyện không đúng cách, tại sao họ lại sững sờ như vậy”
Nhuận Nhi giúp lão bá uống xong bát thuốc liền chạy tới chỗ Tam Đại Tặc kể lại chuyện thần y tỷ tỷ bắt chuyện với cô ấy. Tam Tặc vẫn há hốc mồm từ nãy tới giờ, hắn nói
“Cô ấy…cũng vừa bắt chuyện với ta”
Tên nam nhân đang được Tam Tặc cuốn băng quanh cái chân gãy tặc lưỡi
“Thần y cô nương lúc nào chẳng bắt chuyện với người tới khám bệnh. Ta thấy có gì lạ đâu”
Nhị Tặc trợn mắt dọa hắn
“Ngươi khác…bọn ta khác”
Đại Tặc thót tim
“Trời…có phải…Thần y cô nương sắp đuổi chúng ta đi nên mới thay đổi tính nết nhanh như vậy đúng không”
Nhị Tặc nói
“Có thể lắm…không đời nào cô nương ấy chẳng có việc gì lại tới bắt chuyện với chúng ta cả”
Nhuận Nhi chống cằm nhìn ba tên đại tặc
“Các huynh bắt đầu thích nơi này rồi sao”
Tam Tặc nói
“Tất nhiên rồi, Thủy Phong cốc vừa đẹp vừa an toàn. Sống trong cốc cùng thần y cô nương chẳng sợ kẻ nào tới bắt nạt cả”
Nhị Tặc mếu máo
“Ban đầu tới đây học y thuật theo lệnh của thần y cô nương ta ngày đêm nghĩ cách làm sao thoát được ra ngoài để đi uống rượu nhưng giờ hình như ta cũng dần yêu nơi này rồi. Giả dụ cô nương ấy đuổi chúng ta đi bọn ta biết đi về đâu chứ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.