Chương 59: Tuyết Liên Hoa nằm trong cấm địa?
Vương Hà
13/02/2015
Trông sắc mặt cậu ta tái mét đi nàng nói
“Xong rồi đấy, tiểu tử”
Câu nói của nàng khiến Mạc Vô Phong quên đi đau đớn trong người, cậu ta ngạc nhiên hỏi Lão Tứ
“Cô nương đó vừa gọi tôi là…tiểu tử?”
Lão Tứ nói
“À…đúng…đúng vậy”
Mạc Vô Phong ôm lấy cánh tay cố gượng dậy
“Cô nương…cô hơn tôi…bao nhiêu tuổi vậy”
Nhược Thủy Liên nói
“Hơn rất nhiều…Cánh tay đó không được cử động, không được nhúng nước đúng ba tháng nếu không làm theo sau này có thành phế nhân đừng có trách ta”
Lão Tứ trấn an Mạc Vô Phong
“Tính cách Nhược cô nương hơi kì lạ một chút…cô ấy nói chuyện với ai cũng như vậy cả. Cậu nghe nhiều rồi sẽ quen nhanh thôi”
Mạc Vô Phong nói
“Dù sao cũng đa tạ Nhược cô nương đã chữa trị cho tôi”
Nàng liếc mắt nhìn cậu ta nghĩ thầm
“Hắn nói được tiếng Hán rồi sao”
Lão Tứ nói
“Nếu huynh đệ đã là bằng hữu của Nhị ca vậy coi như cũng là khách của Vạn Thú sơn trang rồi. Ta đang đưa Nhược cô nương trở về Khách Đường huynh cùng đi luôn đi”
Mạc Vô Phong nghe Lão Tứ nói vậy như trút được hết mệt nhọc trong người
“Vậy thì may quá dù sao tôi cũng không biết đường lối nơi này nếu không may lại gặp thêm đàn thú nữa chắc tôi khó mà qua nổi”
Lão Tứ cười
“Haha…huynh đệ biết đùa thật đấy. Nào chúng ta đi thôi đừng để Nhược cô nương chờ”
Mạc Vô Phong và Lão Tứ mải mê trò chuyện không để ý Nhược cô nương đã bỏ xa họ từ lâu rồi. Lão Tứ thở dài “Ta quên mất, cô nương ấy có đợi ai bao giờ đâu” sau đó họ tức tốc đi theo nàng.
Bắt kịp nàng rồi Lão Tứ mới tiếp tục câu chuyện đang nói dở với nhau trước khi hai người họ trông thấy Mạc Vô Phong sắp bị đàn hổ bao vây
“Trước khi tới đây ta có nói sẽ cho cô nương xem một điều rất thú vị tại sơn trang của ta, giờ cô nương muốn xem luôn không”
Nhược Thủy Liên nói
“Sơn trang của ngươi nằm phía Đông phải không, ta đã nhớ được đường đi nước bước tại đây rồi. Ngày mai ngươi không cần dẫn ta đi nữa, ta muốn tự mình thăm thú nơi này”
Lão Tứ đáp
“Cô nương quyết định như vậy ta cũng không có ý kiến gì. Ba ngày sau đại tiệc bắt đầu ta sẽ tới đón cô nương tại Khách Đường”
Nhược Thủy Liên gật đầu
“Ta nhớ rồi”
Lão Tứ quay ra trông Mạc Vô Phong
“Này, cánh tay đó đau lắm sao. Từ nãy tới giờ chẳng thấy huynh nói câu nào cả”
Mạc Vô Phong nhìn cánh tay được băng kín của mình
“Sau khi băng lại thì không đau nữa. Chỉ là tôi không ngờ lại mất tới ba tháng chỗ xương gãy mới hồi phục thôi. Có tay mà không được dùng thật bất tiện”
Lão Tứ nói
“Đàn hổ của Nhị ca thật là…Lát ta phải báo cho huynh ấy biết mà quản lí chúng chặt chẽ hơn mới được”
Mạc Vô Phong cười trừ
“Lỗi tại tôi đi vào khu vực của chúng hơn nữa cánh tay này đã bị gãy trước đó chứ không trách đàn hổ được”
Lão Tứ nói
“Bị gãy lúc nào ta không cần biết nhưng huynh đệ đã tới sơn trang trị thương thì phải ở lại sơn trang tới khi vết thương hồi phục nếu không Vạn Thú sơn trang lại bị người ta nói này nói kia”
Mạc Vô Phong bối rối
“Gì cơ…ở lại sơn trang tới ba tháng liền hả. Chuyện này…tôi…”
Lão Tứ dừng bước
“Khách Đường ở trước mặt huynh rồi, căn phòng chính giữa dành cho Nhược cô nương. Trừ phòng đó ra huynh có thể tìm một phòng bất kỳ để ở lại dưỡng thương. Ta phải ra đài tỷ võ chuẩn bị đại tiệc cùng các huynh đệ đây. Cáo từ”
Mạc Vô Phong không kịp nói thêm câu nào nữa thì Lão Tứ đã phi thân đi mất, cậu ta thầm nghĩ
“Chết rồi…phen này chắc phải tìm cách trốn ra quá. Mình còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong sao có thể bị cầm chân ở đây tới ba tháng được”
Nhược Thủy Liên mở lời khiến Mạc Vô Phong giật mình
“Ngươi đang nghĩ cách chuồn ra hả”
Mạc Vô Phong lắc đầu lia lịa
“Không…không có. Sao tôi phải trốn chứ, nơi này rất…tốt mà”
Nàng nói tiếp
“Xung quanh sơn trang nơi nào cũng đầy thú dữ chỉ có cửa chính trước đài tỷ võ có thể đi ra ngoài được. Nhưng cửa chính lại có đầy người canh giữ có chuyện gì xảy ra họ sẽ lập tức thông báo với bốn đại trang chủ ngay. Trừ khi ngươi mọc cánh mới mong thoát khỏi đây trong bí mật”
Mạc Vô Phong quay mặt đi tránh ánh mắt của nàng
“Trời ạ…cô nương đó sao có thể đoán được mình đang nghĩ gì chứ. Đáng sợ thật”
Thấy nàng trở vào Khách Đường cậu ta mới luống cuống chạy theo
“Thất lễ quá..từ nãy cứ mải nghĩ đến cánh tay tôi quên chưa giới thiệu tên mình. Tôi là Mạc Vô Phong xin hỏi quý tính đại danh của Nhược cô nương”
Nàng lặng im một hồi rồi khẽ nói
“Nhược Thủy Liên”
Mạc Vô Phong nhẩm lại tên nàng
“Nhược Thủy Liên…từ Liên trong Tuyết Liên Hoa sao?”
Nhược Thủy Liên khẽ run nhẹ
“Những người nghe tên ta đều quan tâm tới chữ ‘Thủy’ có mỗi mình ngươi lại để ý tới chữ ‘Liên’ nhưng sao ngươi lại nghĩ đó là ‘Liên’ trong Tuyết Liên Hoa”
Mạc Vô Phong nói
“Nghe tên cô nương không hiểu sao trong đầu tôi chỉ nghĩ tới Tuyết Liên Hoa. Có lẽ…”. Cậu ta định nói “Có lẽ đêm đặt chân tới cốc Thủy Phong trông thấy một cô nương đáp nhẹ xuống mặt nước, trông những vạt áo của cô ấy tung bay trong gió, cơ thể cô ấy lại tỏa ra mùi hương ngào ngạt khiến mình liên tưởng đến bông hoa Tuyết Liên” nhưng lại rút lại lời nói mà đáp rằng “Có lẽ nơi tôi sinh sống cũng chính là vùng đất của thần dược Tuyết Liên Hoa nên tôi mới đoán vậy”
Nhược Thủy Liên tiến lại gần cậu ta hỏi chuyện
“Tuyết Liên Hoa…ngươi biết chúng mọc ở đâu sao”
Mạc Vô Phong thấy nàng đứng gần mình như vậy có chút ngại ngùng, cậu ta lùi lại vài bước ấp úng trả lời
“Tất nhiên rồi…sống ở Tây Vực ai mà không biết tới Tuyết Liên Hoa chứ có điều thần dược lại nằm ở cấm địa phái Côn Luân không ai được phép đặt chân vào cho nên từ trước tới nay chẳng có ai may mắn được trông thấy Tuyết Liên Hoa cả. Ngay cả tôi cũng vậy”
Nhược Thủy Liên nói
“Cấm địa phái Côn Luân?”
Mạc Vô Phong dựa người vào cánh cửa tại căn phòng của nàng kể lại
“Nơi đó là đỉnh Ngọc Phong cao hàng trăm trượng…là nơi lạnh lẽo nhất trên dãy Côn Luân. Ngay cả lũ gấu trắng cũng không thể chịu nổi cái lạnh nơi đó. Nghe nói hễ cứ ai đặt chân tới gần đỉnh Ngọc Phong sẽ gặp họa diệt thân lí do vì sao thì tôi không biết”
Nhược Thủy Liên thấy cậu ta hiểu rõ như vậy liền hỏi
“Ngươi là đệ tử Côn Luân phái sao”
Mạc Vô Phong chối ngay
“Đâu có…tôi nghe một bằng hữu của mình là đệ tử phái Côn Luân kể lại như vậy”
Nàng nghĩ thầm
“Mình đã biết trước Tuyết Liên Hoa sẽ sinh ra tại những nơi khắc nghiệt như vậy mà nhưng nếu những điều hắn kể là đúng thì nơi đó có vẻ rất nguy hiểm. Cẩn tắc vô áy náy, khi đông tới phải chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đỉnh Ngọc Phong”
Mạc Vô Phong thấy khuôn mặt đăm chiêu của nàng liền hỏi
“Nhưng sao cô nương lại hứng thú với Tuyết Liên Hoa vậy. Đừng nói là cô nương định liều mình lên đó hái thần dược đấy nhé”
Nàng trừng mắt nhìn hắn
“Ngươi thật nhiều chuyện, có biết ngươi đang chắn đường ta không hả. Mau tránh ra”
Mạc Vô Phong lùi sang trái vài bước nhường đường cho nàng vào phòng. Đợi cánh cửa phòng nàng đóng sầm lại cậu ta mới hoàn hồn
“Cô nương ấy đáng sợ thật”
“Xong rồi đấy, tiểu tử”
Câu nói của nàng khiến Mạc Vô Phong quên đi đau đớn trong người, cậu ta ngạc nhiên hỏi Lão Tứ
“Cô nương đó vừa gọi tôi là…tiểu tử?”
Lão Tứ nói
“À…đúng…đúng vậy”
Mạc Vô Phong ôm lấy cánh tay cố gượng dậy
“Cô nương…cô hơn tôi…bao nhiêu tuổi vậy”
Nhược Thủy Liên nói
“Hơn rất nhiều…Cánh tay đó không được cử động, không được nhúng nước đúng ba tháng nếu không làm theo sau này có thành phế nhân đừng có trách ta”
Lão Tứ trấn an Mạc Vô Phong
“Tính cách Nhược cô nương hơi kì lạ một chút…cô ấy nói chuyện với ai cũng như vậy cả. Cậu nghe nhiều rồi sẽ quen nhanh thôi”
Mạc Vô Phong nói
“Dù sao cũng đa tạ Nhược cô nương đã chữa trị cho tôi”
Nàng liếc mắt nhìn cậu ta nghĩ thầm
“Hắn nói được tiếng Hán rồi sao”
Lão Tứ nói
“Nếu huynh đệ đã là bằng hữu của Nhị ca vậy coi như cũng là khách của Vạn Thú sơn trang rồi. Ta đang đưa Nhược cô nương trở về Khách Đường huynh cùng đi luôn đi”
Mạc Vô Phong nghe Lão Tứ nói vậy như trút được hết mệt nhọc trong người
“Vậy thì may quá dù sao tôi cũng không biết đường lối nơi này nếu không may lại gặp thêm đàn thú nữa chắc tôi khó mà qua nổi”
Lão Tứ cười
“Haha…huynh đệ biết đùa thật đấy. Nào chúng ta đi thôi đừng để Nhược cô nương chờ”
Mạc Vô Phong và Lão Tứ mải mê trò chuyện không để ý Nhược cô nương đã bỏ xa họ từ lâu rồi. Lão Tứ thở dài “Ta quên mất, cô nương ấy có đợi ai bao giờ đâu” sau đó họ tức tốc đi theo nàng.
Bắt kịp nàng rồi Lão Tứ mới tiếp tục câu chuyện đang nói dở với nhau trước khi hai người họ trông thấy Mạc Vô Phong sắp bị đàn hổ bao vây
“Trước khi tới đây ta có nói sẽ cho cô nương xem một điều rất thú vị tại sơn trang của ta, giờ cô nương muốn xem luôn không”
Nhược Thủy Liên nói
“Sơn trang của ngươi nằm phía Đông phải không, ta đã nhớ được đường đi nước bước tại đây rồi. Ngày mai ngươi không cần dẫn ta đi nữa, ta muốn tự mình thăm thú nơi này”
Lão Tứ đáp
“Cô nương quyết định như vậy ta cũng không có ý kiến gì. Ba ngày sau đại tiệc bắt đầu ta sẽ tới đón cô nương tại Khách Đường”
Nhược Thủy Liên gật đầu
“Ta nhớ rồi”
Lão Tứ quay ra trông Mạc Vô Phong
“Này, cánh tay đó đau lắm sao. Từ nãy tới giờ chẳng thấy huynh nói câu nào cả”
Mạc Vô Phong nhìn cánh tay được băng kín của mình
“Sau khi băng lại thì không đau nữa. Chỉ là tôi không ngờ lại mất tới ba tháng chỗ xương gãy mới hồi phục thôi. Có tay mà không được dùng thật bất tiện”
Lão Tứ nói
“Đàn hổ của Nhị ca thật là…Lát ta phải báo cho huynh ấy biết mà quản lí chúng chặt chẽ hơn mới được”
Mạc Vô Phong cười trừ
“Lỗi tại tôi đi vào khu vực của chúng hơn nữa cánh tay này đã bị gãy trước đó chứ không trách đàn hổ được”
Lão Tứ nói
“Bị gãy lúc nào ta không cần biết nhưng huynh đệ đã tới sơn trang trị thương thì phải ở lại sơn trang tới khi vết thương hồi phục nếu không Vạn Thú sơn trang lại bị người ta nói này nói kia”
Mạc Vô Phong bối rối
“Gì cơ…ở lại sơn trang tới ba tháng liền hả. Chuyện này…tôi…”
Lão Tứ dừng bước
“Khách Đường ở trước mặt huynh rồi, căn phòng chính giữa dành cho Nhược cô nương. Trừ phòng đó ra huynh có thể tìm một phòng bất kỳ để ở lại dưỡng thương. Ta phải ra đài tỷ võ chuẩn bị đại tiệc cùng các huynh đệ đây. Cáo từ”
Mạc Vô Phong không kịp nói thêm câu nào nữa thì Lão Tứ đã phi thân đi mất, cậu ta thầm nghĩ
“Chết rồi…phen này chắc phải tìm cách trốn ra quá. Mình còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong sao có thể bị cầm chân ở đây tới ba tháng được”
Nhược Thủy Liên mở lời khiến Mạc Vô Phong giật mình
“Ngươi đang nghĩ cách chuồn ra hả”
Mạc Vô Phong lắc đầu lia lịa
“Không…không có. Sao tôi phải trốn chứ, nơi này rất…tốt mà”
Nàng nói tiếp
“Xung quanh sơn trang nơi nào cũng đầy thú dữ chỉ có cửa chính trước đài tỷ võ có thể đi ra ngoài được. Nhưng cửa chính lại có đầy người canh giữ có chuyện gì xảy ra họ sẽ lập tức thông báo với bốn đại trang chủ ngay. Trừ khi ngươi mọc cánh mới mong thoát khỏi đây trong bí mật”
Mạc Vô Phong quay mặt đi tránh ánh mắt của nàng
“Trời ạ…cô nương đó sao có thể đoán được mình đang nghĩ gì chứ. Đáng sợ thật”
Thấy nàng trở vào Khách Đường cậu ta mới luống cuống chạy theo
“Thất lễ quá..từ nãy cứ mải nghĩ đến cánh tay tôi quên chưa giới thiệu tên mình. Tôi là Mạc Vô Phong xin hỏi quý tính đại danh của Nhược cô nương”
Nàng lặng im một hồi rồi khẽ nói
“Nhược Thủy Liên”
Mạc Vô Phong nhẩm lại tên nàng
“Nhược Thủy Liên…từ Liên trong Tuyết Liên Hoa sao?”
Nhược Thủy Liên khẽ run nhẹ
“Những người nghe tên ta đều quan tâm tới chữ ‘Thủy’ có mỗi mình ngươi lại để ý tới chữ ‘Liên’ nhưng sao ngươi lại nghĩ đó là ‘Liên’ trong Tuyết Liên Hoa”
Mạc Vô Phong nói
“Nghe tên cô nương không hiểu sao trong đầu tôi chỉ nghĩ tới Tuyết Liên Hoa. Có lẽ…”. Cậu ta định nói “Có lẽ đêm đặt chân tới cốc Thủy Phong trông thấy một cô nương đáp nhẹ xuống mặt nước, trông những vạt áo của cô ấy tung bay trong gió, cơ thể cô ấy lại tỏa ra mùi hương ngào ngạt khiến mình liên tưởng đến bông hoa Tuyết Liên” nhưng lại rút lại lời nói mà đáp rằng “Có lẽ nơi tôi sinh sống cũng chính là vùng đất của thần dược Tuyết Liên Hoa nên tôi mới đoán vậy”
Nhược Thủy Liên tiến lại gần cậu ta hỏi chuyện
“Tuyết Liên Hoa…ngươi biết chúng mọc ở đâu sao”
Mạc Vô Phong thấy nàng đứng gần mình như vậy có chút ngại ngùng, cậu ta lùi lại vài bước ấp úng trả lời
“Tất nhiên rồi…sống ở Tây Vực ai mà không biết tới Tuyết Liên Hoa chứ có điều thần dược lại nằm ở cấm địa phái Côn Luân không ai được phép đặt chân vào cho nên từ trước tới nay chẳng có ai may mắn được trông thấy Tuyết Liên Hoa cả. Ngay cả tôi cũng vậy”
Nhược Thủy Liên nói
“Cấm địa phái Côn Luân?”
Mạc Vô Phong dựa người vào cánh cửa tại căn phòng của nàng kể lại
“Nơi đó là đỉnh Ngọc Phong cao hàng trăm trượng…là nơi lạnh lẽo nhất trên dãy Côn Luân. Ngay cả lũ gấu trắng cũng không thể chịu nổi cái lạnh nơi đó. Nghe nói hễ cứ ai đặt chân tới gần đỉnh Ngọc Phong sẽ gặp họa diệt thân lí do vì sao thì tôi không biết”
Nhược Thủy Liên thấy cậu ta hiểu rõ như vậy liền hỏi
“Ngươi là đệ tử Côn Luân phái sao”
Mạc Vô Phong chối ngay
“Đâu có…tôi nghe một bằng hữu của mình là đệ tử phái Côn Luân kể lại như vậy”
Nàng nghĩ thầm
“Mình đã biết trước Tuyết Liên Hoa sẽ sinh ra tại những nơi khắc nghiệt như vậy mà nhưng nếu những điều hắn kể là đúng thì nơi đó có vẻ rất nguy hiểm. Cẩn tắc vô áy náy, khi đông tới phải chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đỉnh Ngọc Phong”
Mạc Vô Phong thấy khuôn mặt đăm chiêu của nàng liền hỏi
“Nhưng sao cô nương lại hứng thú với Tuyết Liên Hoa vậy. Đừng nói là cô nương định liều mình lên đó hái thần dược đấy nhé”
Nàng trừng mắt nhìn hắn
“Ngươi thật nhiều chuyện, có biết ngươi đang chắn đường ta không hả. Mau tránh ra”
Mạc Vô Phong lùi sang trái vài bước nhường đường cho nàng vào phòng. Đợi cánh cửa phòng nàng đóng sầm lại cậu ta mới hoàn hồn
“Cô nương ấy đáng sợ thật”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.