Chương 16: Chương 16
Updating...
12/10/2016
Nhìn chằm chằm máu tươi đang chảy trên bàn tay nhỏ bé của mình, trong sóng mắt không có chút dao động, tiểu hài tử nên có nước mắt, ngẩng đầu thản nhiên nhìn tiểu đao trên tay Lăng Sương Nhược còn lưu lại vài giọt máu, mặc cho máu trên tay từng giọt từng giọt chảy xuống, tựa như năm đó vết thương bị quất trên lưng chảy xuống mặt đất, khi đó hình như rất đau, hắn chưa bao giờ quên khuôn mặt của người quất hắn ngày ấy.
Gương mặt Lăng Sương Nhược âm trầm tức khắc trở nên sắc bén, vừa rồi Lăng Nguyệt Vụ vô luận như thế nào cũng không cho hắn lấy đi tiểu đao, ai biết một chút không chú ý, hắn lại bắt được lưỡi đao, vì thế liền xảy ra cảnh tượng trước mắt.
Diệp hạ đứng trước cảnh tượng này, ngơ ngác ngồi ở trên lan can thiếu chút nữa cả kinh muốn rơi xuống, cố gắng bình tĩnh trở lại, ngồi lại chỗ cũ không gây một chút động tĩnh.
Lại nhìn chất lỏng màu đỏ dính dính trong lòng bàn tay, Lăng Nguyệt Vụ uốn cong ngón tay nhẹ nắm thành quyền, máu chảy càng nhiều, một giọt lại một giọt rơi xuống, bàn tay nhỏ nhỏ tràn đầy máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vốn không có biểu tình, giờ lại không cảm giác được một tia sống, xoay người định rời đi. . . . .
Nhưng hắn vừa bước một bước đầu tiên đã bị người ôm lấy, tay hắn vẫn còn nắm quyền, cũng vẫn đang cúi đầu nhìn máu tươi trong tay, chẳng bao lâu sau hắn uống đi máu, máu đem miệng hắn so với mây đỏ trên trời còn đỏ hơn, làm cho hắn trở thành một tên khát máu chân chính.
“Diệp Hạ, còn không mau bước lại đây!”
Lãnh âm lạnh lùng đâm vào trong tai Lăng Nguyệt Vụ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Sương Nhược, máu chảy trên mặt đất ngược lại thổi tới xiêm y thuần trắng của hắn, vạt áo dính máu bồng bềnh giữa không trung, áo trắng hơn tuyết, hiện giờ lại mang điểm đỏ, rất giống dấu ấn của hoa mai.
Một giọt, hai giọt, ba giọt, chậm rãi chảy, Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy được một chút cũng không đau.
Ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, ngẩng đầu nhìn gian nhà xung quanh, đây quả thật không giống nơi ở của người thường, Lăng Nguyệt Vụ đại khái cũng biết được đây là nơi nào. Diệp Hạ rất nhanh lấy một bình lam nhạt từ trên giá chứa đầy chai lọ, sau đó rắc một chút phấn vào trong chén nước.
Bàn tay tràn đầy máu trong ánh mắt phẫn nộ của Lăng Sương Nhược chậm rãi mở ra, một vết thương dài lẫn trong máu như ẩn như hiện trước mắt hai vị đại nhân.
Lăng Nguyệt Vụ không khóc cũng không nháo, im lặng đến kỳ cục, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Hạ cùng cái chén chứa hỗn hợp nước cùng với phấn gì đó, tẩy trừ vết máu bên miệng vết thương, chén nước kia hẳn là dược phẩm chứa tác dụng tiêu độc.
“Xem, Lăng Nguyệt Vụ đáng yêu thông minh của chúng ta, Diệp thúc thúc thoa thuốc cho ngươi, không đau không đau, không khóc không khóc a. . . .” Không ngờ Lăng Nguyệt Vụ lại xem rằng những lời đó khó nghe như giọng vịt đực, máu trong tay nhanh chóng được rửa sạch, Diệp Hạ dùng băng vải màu trắng quấn quanh vết thương, thoạt nhìn giống như bánh bao mà hắn ăn trong bảy năm qua, thản nhiên liếc nhìn Diệp Hạ vừa thoa thuốc vừa nói nhiều, ý tứ thực sáng tỏ.
Chuyện bé xé ra to.
“Ai ai, tiểu Nguyệt Vụ, ánh mắt ngươi là gì đây, có phải cảm kích thúc thúc giỏi y thuật? Nếu ngươi trở thành đệ tử ta sẽ đem tuyệt học cả đời dạy cho ngươi, thế nào? Ngươi xem, toàn bộ đồ vật trong này đều là của ta – sư phụ tương lai của ngươi, có phải hâm mộ không, có phải thực kinh ngạc không, có phải tốt lắm không? Tiểu Nguyệt Vụ, chờ vết thương của ngươi lành lại ta sẽ dạy cho ngươi được không?. . . .”
Sau khi tự biên một tràng dài, Diệp Hạ vẻ mặt chờ mong ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ không chút thay đổi, hắn có thể đổi biểu tình khác hay không, biểu tình của cung chủ so với tiểu quỷ này còn nhiều hơn, ai kêu hắn có trái tim đòi hỏi nhiều như thế, thích tìm phiền toái, cho nên chỉ có thể ngồi chồm hổm chờ đợi kết quả. . . .
Lăng Nguyệt Vụ không đem mắt liếc về phía Diệp Hạ, nhấp đôi môi có chút khô, thẳng nhìn vào bàn tay nhỏ bé giống bánh bao, không trông thấy sự tồn tại của Diệp Hạ.
“Đau không?”
Từ lúc chưa bắt đầu sát trùng cho đến khi vết thương của Lăng Nguyệt Vụ được rửa sạch, máu đã ngừng, tay cũng được bó đến không ra hình dạng nào, Lăng Sương Nhược mới mở miệng hỏi đứa nhỏ trong lòng, hắn làm sao tại nơi được thoa nước thuốc đau đớn mà không hề hé răng, Diệp Hạ có lần Lăng Sương Nhược bị thương đã cho hắn dùng loại thuốc này, hắn biết dược tính của nó ra sao.
Lăng Nguyệt Vụ đem tiểu bánh bao đặt trên đầu gối, cúi đầu nhìn chằm chằm nó, không hé răng, trên mặt cũng không có biểu tình, lạnh lùng giống như người vừa rồi bị thương không phải là mình, ngược lại so với người không bị thương còn trấn định, bình tĩnh, cũng rất lạnh mạc, lạnh lùng đến ngay cả tay mình cũng không để ý.
“Lăng Nguyệt Vụ, từ nay về sau ngươi không được đùa giỡn với tiểu đao!” Ngón trỏ Lăng Sương Nhược nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu tình, có lẽ là chảy máu nhiều nên gương mặt trắng nõn có vẻ trở nên tái nhợt.
Lần đầu tiên không cho hắn chạm tiểu đao là vì phòng ngừa hắn tự sát.
Lần thứ hai không cho hắn chạm tiểu đao là vì không cho hắn tổn thương chính mình, cũng không để cho người khác tổn thương đến hắn.
Lăng Sương Nhược không biết chính mình đã bắt đầu chậm rãi chú ý đến đứa con đặc biệt này, mà Lăng Nguyệt Vụ cũng không biết bản thân đã bắt đầu có thói quen ôm ấp với người phụ thân có chung huyết thống với mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị người nâng lên, Lăng Nguyệt Vụ không nhìn sự kiên định trong mắt Lăng Sương Nhược, nhẹ nhàng hạ mắt, đem đầu mình bỏ qua một bên, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra muốn nói gì, nhưng cuối cùng là bỏ qua khép lại môi. Lăng Sương Nhược thấy hắn không mở miệng, cẩn thận không đụng đến miệng vết thương ôm lấy hắn rời đi lạc viện của Diệp Hạ, mùi dược thảo thật sự không thể ngửi nổi, dưới đáy lòng Lăng Nguyệt Vụ vang lên một câu như vậy.
Nhưng không ai nghĩ đến Lăng Nguyệt Vụ lại không hề mở miệng trong suốt ba ngày.
Lăng Nguyệt Vụ ba ngày không mở ra sát trùng, đem cằm đặt ở cẳng tay gác lên bàn học, nhìn chằm chằm cái cây bị gió thu thổi lay ngoài cửa sổ, gần đây hình như thích xem cảnh thu, nhưng cảnh thu tốt đẹp lại bị một thân hình màu lam nhạt phá huỷ, thân hình lam nhạt kia đứng dưới đại thụ gọi tới gọi lui, e ngại ánh mắt của hắn. Nhưng vẻ mặt Lăng Nguyệt Vụ không lộ ra thái độ chán ghét gì.
Đột nhiên thân ảnh lam nhạt giống như ma xuất hiện trước mắt hắn, hoàn toàn đem Lăng Nguyệt Vụ ngăn cách khỏi phong cảnh bên ngoài, giương mắt nhìn nam nhân trước mặt yêu mị giống như hồ ly, hơi thở nhạt nhoà trên người Lăng Nguyệt Vụ phát ra.
” Tiểu Nguyệt Vụ, ngươi vì sao có thể ba ngày không mở miệng?”
Mỹ nhân hai tay ghé vào cửa sổ gợi lên đôi môi mỏng, theo hắn tự nhận là vẻ mặt hấp dẫn nhất của mình, hướng đến tiểu cung chủ lạnh lùng, hắn không tin vị tiểu cung chủ này có thể chống đỡ được mị lực hấp dẫn mê người của hắn.
Lăng Nguyệt Vụ chỉ cảm thấy có người ngăn trở tầm mắt làm hắn có chút mất hứng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vạn năm không có biểu tình tất nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, dùng bàn tay không bị thương chống lên mép bàn nhảy xuống ghế dựa, còn mỹ nhân xinh đẹp bên cửa sổ kia toàn thân cùng gương mặt đều run rẩy, tiểu cung chủ hoàn toàn không để ý hắn.
“Tuyết Lộ, ngươi ở trong này làm gì, cung chủ còn chưa tới sương cư.”
Ngoài phòng truyền đến một thanh âm tao nhã như gió xuân. đây là Đông môn môn chủ Thanh Y, Thanh Y người mặc áo xanh, quạt giấy nhẹ mở, sáo ngọc cùng ngọc bội bên hông đan vào nhau tạo nên linh âm vô cùng dễ nghe, nhưng Lăng Nguyệt Vụ vốn thích yên tĩnh, chán ghét thanh âm tranh cãi ầm ĩ này, xoay người muốn rời đi sương cư.
Nhưng vừa mới mở cửa, toàn thân nhẹ rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc, hạ nhân trong cung không biết kẻ điên tứ thiếu gia vì sao lại bị thương, nhưng bọn hắn chỉ biết là tứ thiếu gia bị thương mỗi ngày đều có cung chủ đúc cơm, đó gọi là cuộc sống của thiếu gia, quần áo đến thì giơ tay mặc, cơm đến thì há miệng ra. Nhưng hắn chỉ chấp nhận một mình Lăng Sương Nhược, ở trong này hắn chỉ đụng chạm ôm ấp duy nhất một mình người kia, đó là vì sao hắn ba ngày cũng không mở miệng.
.
“Vừa theo phu tử chạy đi đâu?”
Vừa vào cửa, Lăng Sương Nhược căn bản hoàn toàn không để ý tới Thanh Y cùng Tuyết Lộ đang theo vào từ bên ngoài, chỉ hướng tới Lăng Nguyệt Vụ trong lòng mình nói chuyện, đương nhiên hắn cũng biết là sẽ không được đáp lại.
Kỳ thật từ ngày xảy ra sự cố đó, trong đầu Lăng Nguyệt Vụ lại hiện lên những cảnh tượng đầy máu ngày xưa, lo lắng trong ánh mắt từ từ tăng lên rồi lại nhạt dần, sau khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã nghĩ không muốn nói tới nữa, bởi vì không biết nên nói cái gì.
“Lăng Nguyệt Vụ, không được xem cha ngươi như người vô hình!”
Mỗi lần, cơ hồ mỗi lần đều là Lăng Sương Nhược một mình lầm bầm lầu bầu, Lăng Nguyệt Vụ chỉ cảm thấy thanh âm của hắn không cao không thấp, không nóng không lạnh, rất êm tai. Lấy ánh mắt đạm mạt nhìn Lăng Sương Nhược, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, đem đầu dựa vào hõm vai, chỉ có như vậy màu đỏ tươi sẽ không xuất hiện trước mắt hắn nữa.
“Cung chủ.” Tuyết Lộ không để ý tới hình tượng mỹ nhân nhu nhu cái mũi, hắn nhìn biểu tình của tiểu Nguyệt Vụ ba ngày, cũng không thấy hắn biến đổi, mà hắn lạnh lùng vô tình như vậy cung chủ còn có thể kiên nhẫn dây dưa với hắn, chẳng lẽ nói cung chủ thay lòng đổi dạ, tâm của hắn không hề vô tình?
“Chuyện gì, nói thẳng.”
“Theo viện của thuộc hạ nghe ngóng, gần đây Nhật Hồng giáo đã bắt đầu đối với phân bộ của Lăng Lạc cung chúng ta ra tay, mà thủ đoạn cực kỳ tàn bạo, theo Trung môn viện tìm kiếm, giáo chủ Nhật Hồng giáo Đồng Phượng đã nhập quan. . . . .” Tuyết Lộ âm thầm giương mắt quan sát biểu tình Lăng Sương Nhược có biến hoá không, chỉ là cảm giác trong không khí như ngưng kết băng.
“Tiếp tục.”
Trong mắt Lăng Sương Nhược vô tình hiện lên một tia đau ý, nhưng rất nhanh bị dấu đi, đương nhiên Lăng Nguyệt Vụ dựa vào hõm vai hắn không có khả năng biết được lúc này tâm của Lăng Sương Nhược đang thay đổi, chỉ biết là khi nghe đến Đồng Phượng hai chữ, thân thể hắn hơi có chút rung động.
Tuyết Lộ có chút khó xử bắt đầu lắp bắp “Cái kia, cái kia, cung chủ, sau khi nghe xong, ngươi đừng nổi giận.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi.”
Lăng Sương Nhược ôm Lăng Nguyệt Vụ ngồi ở trên ghế, lúc này hàn khí bức người, vài vị môn chủ tiến đến xem diễn đều lén lút dịch chuyển bước chân, hy vọng trước khi cung chủ ra tay có thể chạy ra ngoài cửa.
” Cái kia trên giang hồ nói, Đồng Phượng muốn. . . . . “
“Muốn thế nào.”
“Muốn, muốn. . . . .”
Bên trong một mảnh lạnh lùng, Lăng Nguyệt Vụ nghe được mơ màng ngủ, nhưng công hiệu của thuốc trên tay vừa hết, hơi hơi phát đau, ôm tay mình chặt một chút, hắn vặn vẹo không thoải mái, Lăng Sương Nhược mẫn cảm đương nhiên phát hiện không ổn “Làm sao vậy?”
Tựa vào trên người hắn không nói lời nào, Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nhắm lại hai mắt, chỉ hy vọng những người này mau chóng rời đi, hắn muốn tắm rửa.
Gặp Lăng Nguyệt Vụ lại không để ý tới hắn, Lăng Sương Nhược đem tầm mắt chuyển hướng Tuyết Lộ, “Tuyết Lộ, ngươi muốn nói cho hết lời hay ngậm ở đầu lưỡi?” Hàn âm nổi lên, bên trong vừa mới ấm một chút lại kết thành một tầng sương mù tích thành giọt nước.
“Ách, cung chủ, Đồng Phượng phát ngôn bừa bãi muốn đem cung chủ bắt sống trở về Nhật Hồng giáo. . . . .” Tiếp sau đó thì không nói được, khó nghe lắm, hắn vẫn còn muốn sống, nhưng cung chủ cùng Đồng Phượng rốt cuộc có ngọn nguồn gì?
Lăng Sương Nhược nhíu nhíu đôi mày dài nhỏ, ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ đi hướng ra cửa, thấp giọng nói câu “Ăn cơm rồi tắm rửa.”
Lăng Nguyệt Vụ biết hôm nay là mười lăm, lại muốn hắn cùng mấy đứa con kia ngồi ăn chung, vùi vào trong ngực Lăng Sương Nhược, hắn nhăn mày, phía sau mấy tên đổ mồ hôi lạnh đương nhiên cũng đuổi kịp bọn họ.
Lăng Nguyệt Vụ không hiểu, Đồng Phượng là ai?
Gương mặt Lăng Sương Nhược âm trầm tức khắc trở nên sắc bén, vừa rồi Lăng Nguyệt Vụ vô luận như thế nào cũng không cho hắn lấy đi tiểu đao, ai biết một chút không chú ý, hắn lại bắt được lưỡi đao, vì thế liền xảy ra cảnh tượng trước mắt.
Diệp hạ đứng trước cảnh tượng này, ngơ ngác ngồi ở trên lan can thiếu chút nữa cả kinh muốn rơi xuống, cố gắng bình tĩnh trở lại, ngồi lại chỗ cũ không gây một chút động tĩnh.
Lại nhìn chất lỏng màu đỏ dính dính trong lòng bàn tay, Lăng Nguyệt Vụ uốn cong ngón tay nhẹ nắm thành quyền, máu chảy càng nhiều, một giọt lại một giọt rơi xuống, bàn tay nhỏ nhỏ tràn đầy máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vốn không có biểu tình, giờ lại không cảm giác được một tia sống, xoay người định rời đi. . . . .
Nhưng hắn vừa bước một bước đầu tiên đã bị người ôm lấy, tay hắn vẫn còn nắm quyền, cũng vẫn đang cúi đầu nhìn máu tươi trong tay, chẳng bao lâu sau hắn uống đi máu, máu đem miệng hắn so với mây đỏ trên trời còn đỏ hơn, làm cho hắn trở thành một tên khát máu chân chính.
“Diệp Hạ, còn không mau bước lại đây!”
Lãnh âm lạnh lùng đâm vào trong tai Lăng Nguyệt Vụ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Sương Nhược, máu chảy trên mặt đất ngược lại thổi tới xiêm y thuần trắng của hắn, vạt áo dính máu bồng bềnh giữa không trung, áo trắng hơn tuyết, hiện giờ lại mang điểm đỏ, rất giống dấu ấn của hoa mai.
Một giọt, hai giọt, ba giọt, chậm rãi chảy, Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy được một chút cũng không đau.
Ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, ngẩng đầu nhìn gian nhà xung quanh, đây quả thật không giống nơi ở của người thường, Lăng Nguyệt Vụ đại khái cũng biết được đây là nơi nào. Diệp Hạ rất nhanh lấy một bình lam nhạt từ trên giá chứa đầy chai lọ, sau đó rắc một chút phấn vào trong chén nước.
Bàn tay tràn đầy máu trong ánh mắt phẫn nộ của Lăng Sương Nhược chậm rãi mở ra, một vết thương dài lẫn trong máu như ẩn như hiện trước mắt hai vị đại nhân.
Lăng Nguyệt Vụ không khóc cũng không nháo, im lặng đến kỳ cục, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Hạ cùng cái chén chứa hỗn hợp nước cùng với phấn gì đó, tẩy trừ vết máu bên miệng vết thương, chén nước kia hẳn là dược phẩm chứa tác dụng tiêu độc.
“Xem, Lăng Nguyệt Vụ đáng yêu thông minh của chúng ta, Diệp thúc thúc thoa thuốc cho ngươi, không đau không đau, không khóc không khóc a. . . .” Không ngờ Lăng Nguyệt Vụ lại xem rằng những lời đó khó nghe như giọng vịt đực, máu trong tay nhanh chóng được rửa sạch, Diệp Hạ dùng băng vải màu trắng quấn quanh vết thương, thoạt nhìn giống như bánh bao mà hắn ăn trong bảy năm qua, thản nhiên liếc nhìn Diệp Hạ vừa thoa thuốc vừa nói nhiều, ý tứ thực sáng tỏ.
Chuyện bé xé ra to.
“Ai ai, tiểu Nguyệt Vụ, ánh mắt ngươi là gì đây, có phải cảm kích thúc thúc giỏi y thuật? Nếu ngươi trở thành đệ tử ta sẽ đem tuyệt học cả đời dạy cho ngươi, thế nào? Ngươi xem, toàn bộ đồ vật trong này đều là của ta – sư phụ tương lai của ngươi, có phải hâm mộ không, có phải thực kinh ngạc không, có phải tốt lắm không? Tiểu Nguyệt Vụ, chờ vết thương của ngươi lành lại ta sẽ dạy cho ngươi được không?. . . .”
Sau khi tự biên một tràng dài, Diệp Hạ vẻ mặt chờ mong ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ không chút thay đổi, hắn có thể đổi biểu tình khác hay không, biểu tình của cung chủ so với tiểu quỷ này còn nhiều hơn, ai kêu hắn có trái tim đòi hỏi nhiều như thế, thích tìm phiền toái, cho nên chỉ có thể ngồi chồm hổm chờ đợi kết quả. . . .
Lăng Nguyệt Vụ không đem mắt liếc về phía Diệp Hạ, nhấp đôi môi có chút khô, thẳng nhìn vào bàn tay nhỏ bé giống bánh bao, không trông thấy sự tồn tại của Diệp Hạ.
“Đau không?”
Từ lúc chưa bắt đầu sát trùng cho đến khi vết thương của Lăng Nguyệt Vụ được rửa sạch, máu đã ngừng, tay cũng được bó đến không ra hình dạng nào, Lăng Sương Nhược mới mở miệng hỏi đứa nhỏ trong lòng, hắn làm sao tại nơi được thoa nước thuốc đau đớn mà không hề hé răng, Diệp Hạ có lần Lăng Sương Nhược bị thương đã cho hắn dùng loại thuốc này, hắn biết dược tính của nó ra sao.
Lăng Nguyệt Vụ đem tiểu bánh bao đặt trên đầu gối, cúi đầu nhìn chằm chằm nó, không hé răng, trên mặt cũng không có biểu tình, lạnh lùng giống như người vừa rồi bị thương không phải là mình, ngược lại so với người không bị thương còn trấn định, bình tĩnh, cũng rất lạnh mạc, lạnh lùng đến ngay cả tay mình cũng không để ý.
“Lăng Nguyệt Vụ, từ nay về sau ngươi không được đùa giỡn với tiểu đao!” Ngón trỏ Lăng Sương Nhược nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu tình, có lẽ là chảy máu nhiều nên gương mặt trắng nõn có vẻ trở nên tái nhợt.
Lần đầu tiên không cho hắn chạm tiểu đao là vì phòng ngừa hắn tự sát.
Lần thứ hai không cho hắn chạm tiểu đao là vì không cho hắn tổn thương chính mình, cũng không để cho người khác tổn thương đến hắn.
Lăng Sương Nhược không biết chính mình đã bắt đầu chậm rãi chú ý đến đứa con đặc biệt này, mà Lăng Nguyệt Vụ cũng không biết bản thân đã bắt đầu có thói quen ôm ấp với người phụ thân có chung huyết thống với mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị người nâng lên, Lăng Nguyệt Vụ không nhìn sự kiên định trong mắt Lăng Sương Nhược, nhẹ nhàng hạ mắt, đem đầu mình bỏ qua một bên, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra muốn nói gì, nhưng cuối cùng là bỏ qua khép lại môi. Lăng Sương Nhược thấy hắn không mở miệng, cẩn thận không đụng đến miệng vết thương ôm lấy hắn rời đi lạc viện của Diệp Hạ, mùi dược thảo thật sự không thể ngửi nổi, dưới đáy lòng Lăng Nguyệt Vụ vang lên một câu như vậy.
Nhưng không ai nghĩ đến Lăng Nguyệt Vụ lại không hề mở miệng trong suốt ba ngày.
Lăng Nguyệt Vụ ba ngày không mở ra sát trùng, đem cằm đặt ở cẳng tay gác lên bàn học, nhìn chằm chằm cái cây bị gió thu thổi lay ngoài cửa sổ, gần đây hình như thích xem cảnh thu, nhưng cảnh thu tốt đẹp lại bị một thân hình màu lam nhạt phá huỷ, thân hình lam nhạt kia đứng dưới đại thụ gọi tới gọi lui, e ngại ánh mắt của hắn. Nhưng vẻ mặt Lăng Nguyệt Vụ không lộ ra thái độ chán ghét gì.
Đột nhiên thân ảnh lam nhạt giống như ma xuất hiện trước mắt hắn, hoàn toàn đem Lăng Nguyệt Vụ ngăn cách khỏi phong cảnh bên ngoài, giương mắt nhìn nam nhân trước mặt yêu mị giống như hồ ly, hơi thở nhạt nhoà trên người Lăng Nguyệt Vụ phát ra.
” Tiểu Nguyệt Vụ, ngươi vì sao có thể ba ngày không mở miệng?”
Mỹ nhân hai tay ghé vào cửa sổ gợi lên đôi môi mỏng, theo hắn tự nhận là vẻ mặt hấp dẫn nhất của mình, hướng đến tiểu cung chủ lạnh lùng, hắn không tin vị tiểu cung chủ này có thể chống đỡ được mị lực hấp dẫn mê người của hắn.
Lăng Nguyệt Vụ chỉ cảm thấy có người ngăn trở tầm mắt làm hắn có chút mất hứng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vạn năm không có biểu tình tất nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, dùng bàn tay không bị thương chống lên mép bàn nhảy xuống ghế dựa, còn mỹ nhân xinh đẹp bên cửa sổ kia toàn thân cùng gương mặt đều run rẩy, tiểu cung chủ hoàn toàn không để ý hắn.
“Tuyết Lộ, ngươi ở trong này làm gì, cung chủ còn chưa tới sương cư.”
Ngoài phòng truyền đến một thanh âm tao nhã như gió xuân. đây là Đông môn môn chủ Thanh Y, Thanh Y người mặc áo xanh, quạt giấy nhẹ mở, sáo ngọc cùng ngọc bội bên hông đan vào nhau tạo nên linh âm vô cùng dễ nghe, nhưng Lăng Nguyệt Vụ vốn thích yên tĩnh, chán ghét thanh âm tranh cãi ầm ĩ này, xoay người muốn rời đi sương cư.
Nhưng vừa mới mở cửa, toàn thân nhẹ rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc, hạ nhân trong cung không biết kẻ điên tứ thiếu gia vì sao lại bị thương, nhưng bọn hắn chỉ biết là tứ thiếu gia bị thương mỗi ngày đều có cung chủ đúc cơm, đó gọi là cuộc sống của thiếu gia, quần áo đến thì giơ tay mặc, cơm đến thì há miệng ra. Nhưng hắn chỉ chấp nhận một mình Lăng Sương Nhược, ở trong này hắn chỉ đụng chạm ôm ấp duy nhất một mình người kia, đó là vì sao hắn ba ngày cũng không mở miệng.
.
“Vừa theo phu tử chạy đi đâu?”
Vừa vào cửa, Lăng Sương Nhược căn bản hoàn toàn không để ý tới Thanh Y cùng Tuyết Lộ đang theo vào từ bên ngoài, chỉ hướng tới Lăng Nguyệt Vụ trong lòng mình nói chuyện, đương nhiên hắn cũng biết là sẽ không được đáp lại.
Kỳ thật từ ngày xảy ra sự cố đó, trong đầu Lăng Nguyệt Vụ lại hiện lên những cảnh tượng đầy máu ngày xưa, lo lắng trong ánh mắt từ từ tăng lên rồi lại nhạt dần, sau khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã nghĩ không muốn nói tới nữa, bởi vì không biết nên nói cái gì.
“Lăng Nguyệt Vụ, không được xem cha ngươi như người vô hình!”
Mỗi lần, cơ hồ mỗi lần đều là Lăng Sương Nhược một mình lầm bầm lầu bầu, Lăng Nguyệt Vụ chỉ cảm thấy thanh âm của hắn không cao không thấp, không nóng không lạnh, rất êm tai. Lấy ánh mắt đạm mạt nhìn Lăng Sương Nhược, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, đem đầu dựa vào hõm vai, chỉ có như vậy màu đỏ tươi sẽ không xuất hiện trước mắt hắn nữa.
“Cung chủ.” Tuyết Lộ không để ý tới hình tượng mỹ nhân nhu nhu cái mũi, hắn nhìn biểu tình của tiểu Nguyệt Vụ ba ngày, cũng không thấy hắn biến đổi, mà hắn lạnh lùng vô tình như vậy cung chủ còn có thể kiên nhẫn dây dưa với hắn, chẳng lẽ nói cung chủ thay lòng đổi dạ, tâm của hắn không hề vô tình?
“Chuyện gì, nói thẳng.”
“Theo viện của thuộc hạ nghe ngóng, gần đây Nhật Hồng giáo đã bắt đầu đối với phân bộ của Lăng Lạc cung chúng ta ra tay, mà thủ đoạn cực kỳ tàn bạo, theo Trung môn viện tìm kiếm, giáo chủ Nhật Hồng giáo Đồng Phượng đã nhập quan. . . . .” Tuyết Lộ âm thầm giương mắt quan sát biểu tình Lăng Sương Nhược có biến hoá không, chỉ là cảm giác trong không khí như ngưng kết băng.
“Tiếp tục.”
Trong mắt Lăng Sương Nhược vô tình hiện lên một tia đau ý, nhưng rất nhanh bị dấu đi, đương nhiên Lăng Nguyệt Vụ dựa vào hõm vai hắn không có khả năng biết được lúc này tâm của Lăng Sương Nhược đang thay đổi, chỉ biết là khi nghe đến Đồng Phượng hai chữ, thân thể hắn hơi có chút rung động.
Tuyết Lộ có chút khó xử bắt đầu lắp bắp “Cái kia, cái kia, cung chủ, sau khi nghe xong, ngươi đừng nổi giận.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi.”
Lăng Sương Nhược ôm Lăng Nguyệt Vụ ngồi ở trên ghế, lúc này hàn khí bức người, vài vị môn chủ tiến đến xem diễn đều lén lút dịch chuyển bước chân, hy vọng trước khi cung chủ ra tay có thể chạy ra ngoài cửa.
” Cái kia trên giang hồ nói, Đồng Phượng muốn. . . . . “
“Muốn thế nào.”
“Muốn, muốn. . . . .”
Bên trong một mảnh lạnh lùng, Lăng Nguyệt Vụ nghe được mơ màng ngủ, nhưng công hiệu của thuốc trên tay vừa hết, hơi hơi phát đau, ôm tay mình chặt một chút, hắn vặn vẹo không thoải mái, Lăng Sương Nhược mẫn cảm đương nhiên phát hiện không ổn “Làm sao vậy?”
Tựa vào trên người hắn không nói lời nào, Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nhắm lại hai mắt, chỉ hy vọng những người này mau chóng rời đi, hắn muốn tắm rửa.
Gặp Lăng Nguyệt Vụ lại không để ý tới hắn, Lăng Sương Nhược đem tầm mắt chuyển hướng Tuyết Lộ, “Tuyết Lộ, ngươi muốn nói cho hết lời hay ngậm ở đầu lưỡi?” Hàn âm nổi lên, bên trong vừa mới ấm một chút lại kết thành một tầng sương mù tích thành giọt nước.
“Ách, cung chủ, Đồng Phượng phát ngôn bừa bãi muốn đem cung chủ bắt sống trở về Nhật Hồng giáo. . . . .” Tiếp sau đó thì không nói được, khó nghe lắm, hắn vẫn còn muốn sống, nhưng cung chủ cùng Đồng Phượng rốt cuộc có ngọn nguồn gì?
Lăng Sương Nhược nhíu nhíu đôi mày dài nhỏ, ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ đi hướng ra cửa, thấp giọng nói câu “Ăn cơm rồi tắm rửa.”
Lăng Nguyệt Vụ biết hôm nay là mười lăm, lại muốn hắn cùng mấy đứa con kia ngồi ăn chung, vùi vào trong ngực Lăng Sương Nhược, hắn nhăn mày, phía sau mấy tên đổ mồ hôi lạnh đương nhiên cũng đuổi kịp bọn họ.
Lăng Nguyệt Vụ không hiểu, Đồng Phượng là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.