Chương 7: Chương 7
Updating...
12/10/2016
“Có cay không?”
Tất cả mọi người trầm mặc ,trông thấy Lăng Nguyệt Vụ toàn thân run lên, Lăng Sương Nhược ngoài ý muốn mở miệng.
Quay đầu đối nhìn Lăng Sương Nhược, lắc đầu, thực ra hắn vẫn còn muốn uống nữa, chỉ vào cái chén ý bảo Lăng Sương Nhược rót thêm rượu.
“Ngươi còn muốn uống?”
Lãnh âm thêm vài phần kinh ngạc, không rõ tiểu quỷ này tại sao lại nghĩ như vậy, điều đó kích thích ý muốn giết người của hắn. Vậy mà còn cả gan chỉ vào hắn kêu rót rượu.
“Tiểu hài tử không thể uống rượu, thương thân, uống nữa sẽ say.”
Lãnh âm lần đầu tiên có thêm một tia ôn nhu, cũng không biết có phải Nam Cung Phó nghe lầm hay không, mọi người ngồi ở trên bàn đều cảm giác được ở Lăng Sương Nhược có một chút biến hóa rất nhỏ, nhưng lại không lộ ra mà thôi.
Lăng Nguyệt Vụ ‘ăn uống no đủ’ bất đắc dĩ liếc mắt xuống đất bảo Lăng Sương Nhược thả hắn xuống, cảm giác của mọi người chính là cái tên tiểu quỷ to gan lớn mật này dám sai khiến cung chủ mà ai nấy đều phi thường kính sợ, không biết vì tiểu quỷ này mà đổ ra bao nhiêu mồ hôi rồi.
Lăng Sương Nhược đương nhiên không có ý muốn đó, hắn không có khả năng thuận theo ý của Lăng Nguyệt Vụ mà thả tiểu quỷ xuống được, có lẽ tiểu quỷ không biết chưa từng có một tiểu hài tử nào có thể dẫn dắt chú ý của hắn, sự vắng lặng trong mắt Lăng Nguyệt Vụ cùng vẻ tùy ý đó đều khơi dậy ý muốn chinh phục của hắn, thế nhưng đối với một tiểu hài tử lại có ý muốn chinh phục như thế này, e rằng đến thời điểm khi hắn biết sẽ cười nhạo bản thân mình.
Được rồi.
Lão cha muốn thế nào mà lại giống như không cho hắn rời đi, hiện nay Lăng Nguyệt Vụ mới bảy tuổi dáng người không cao, nghiêng đầu đánh giá nam nhân đang ôm mình, mùi bạc hà thản nhiên dâng lên thực thoải mái, hẳn là có tác dụng nhắc nhở, có thể luôn luôn bảo trì thanh tỉnh, cho dù có người muốn đến gần ám sát cũng không thể.
Từng làm sát thủ nên hắn hiểu được cái gì là thanh tỉnh, nhìn nhìn lại Lăng Sương Nhước có khuôn mặt tuấn tú không giống với thường nhân, hắn không biết nên hình dung nam nhân này ra sao, tóm lại là làn da rất trắng, tóc dài suôn và mượt, đặt ở trong lòng bàn tay đều có thể vuột đi, khuôn mặt lại rất mị, so với nữ nhân còn yêu còn mị hơn, thật đẹp ,cho nên không có từ ngữ để hình dung.
Ngồi ở trong lòng Lăng Sương Nhược, ăn no nhưng lại không thể rời đi, Lăng Nguyệt Vụ nhàm chán cầm những sợi tóc đen của Lăng Sương Nhược trong tay một phen thưởng thức, ngón tay lướt qua những sợi tóc dài mượt như tơ, nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán, thực nhàm chán.
Tất cả mọi người đã đều tuân theo khẩu lệnh của Lăng Sương Nhược ngồi ăn cơm, nhưng ai cũng tò mò nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ. Một bé gái ước chừng mười tuổi tựa hồ là con của Lăng Sương Nhược truyền mắt lạnh liếc nhìn Lăng Nguyệt Vụ, vốn có rất mẫn cảm như Lăng Nguyệt Vụ đã sớm chú ý ánh mắt không tầm thường kia, kỳ thật cũng không chỉ có một, ngược lại có hai tiểu hài tử loại nam tính cũng sử dụng ánh mắt sắc bén xem người, vì cái gì nói bọn họ nam tính, kia đương nhiên bởi vì gien di truyền của Lăng Sương Nhược rất hảo, tất cả hài tử từ nhỏ đã được nhìn ra sau này khi lớn lên sẽ trở thành mỹ nhân; nhưng hắn có lẽ sẽ trở thành ngoại lệ.
Tiếp tục đùa bỡn với mái tóc dài mềm mại của Lăng Sương Nhược, nếu tên này muốn làm ghế dựa vậy thì không bằng trực tiếp dựa vào lòng tên này luôn, dù sao hắn hiện tại cũng không phải Thành Viên của quá khứ, không cần nhiều phòng bị, không cần nhiều đề phòng, lại càng không cần bảo hộ mình.
Cảm giác được tiểu quỷ dựa vào trong lòng, Lăng Sương Nhược không phải không biết bọn họ im lặng ăn cơm khiến tiểu quỷ nhàm chán, “Buồn ngủ sao?”
Không rõ hắn vì sao cứ như vậy nói ra , không phải đối thoại của một người lớn đối với một tiểu hài tử, cảm giác giống như là lời nói nhỏ nhẹ của tình nhân vô cùng thân mật khăng khít.
Lăng Nguyệt Vụ không để ý tới lời nói của đối phương vẫn tiếp tục tựa vào khuôn ngực kia, hắn hoàn toàn không cảm giác được hơi thở lạnh lùng làm người ta phát run trên người của đối phương, ngược lại cảm thấy trong ngực này rất ấm áp, rất thoải mái, hắn đột nhiên có một loại ý tưởng: nếu vẫn có thể tiếp tục dựa như vậy thì sẽ tốt biết bao.
Có lẽ nguyên nhân chính là do rượu mà hắn đã nhắm mắt rồi đột nhiên lại mở ra, sợi tóc đang nắm trong tay bị đứt, Lăng Sương Nhược cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ không hề tình nguyện lại im lặng hết mức, đứng lên, “Chúng ta đi xem pháo hoa.”
Đương nhiên những người phía sau cũng đi theo một hàng dài, trừ bỏ phu nhân và con của hắn còn lại là người hầu. Nam Cung Phó hiểu chuyện hiển nhiên là đi bên cạnh Lăng Sương Nhược, thuận tiện quan sát tiểu quỷ làm cho người ta hiểu được thế nào là đáng yêu kia.
Lăng Nguyệt Vụ bất đắc dĩ ôm cổ Lăng Sương Nhược, xem pháo hoa không phải là xem pháo hoa, nói vậy nghĩa là pháo hoa ở thời cổ đại không có gì đẹp. Vừa bước đến sân thượng rộng như một bãi bóng, tiếng ầm ầm vang lên chấn động cả Lăng Lạc cung. Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy pháo hoa rơi rụng, tuy rằng kĩ thuật so với thời hiện đại kém rất xa, nhưng nhìn lại cũng không thể không nói đó là một điều an ủi.
Trước kia, hắn đã từng bảo hộ một người, một người mà hắn không biết nên sử dụng tình cảm gì để đối mặt. Người đó thích pháo hoa, cho nên thường kéo hắn đi khắp nơi để xem đủ loại kiểu dáng pháo hoa khác nhau, mỗi lần người đó đều thực thoả mãn, cũng hiểu được pháo hoa chiếu ánh sáng kia vẫn màu sắc rực rỡ, càng làm cho hắn nhớ lại ngày xưa muôn phần.
Viên, ngươi có thích pháo hoa không
Người đã từng được hắn bảo hộ đã hỏi hắn như thế.
.
Lúc ấy hắn trầm mặc vẫn chưa trả lời, lúc trước, tiếp cận người kia bởi vì còn có một mục đích khác, cuối cùng cũng đã đạt được mục đích đó, nhưng tai ương cũng xảy ra từ đó.
Thành Viên vẫn không biết vì sao người kia lại hỏi mình có thích pháo hoa hay không, chỉ biết là hắn rất thích xem, tới khi hắn phun ra một búng máu cuối cùng hắn mới hiểu được, người ấy cùng hắn đi xem pháo hoa, người ấy thích cảm giác pháo hoa xoè ra ở trên đỉnh đầu của bọn họ, và người ấy. . . . . . thích hắn.
Lâm Tiên, hắn thích mình.
Thành Viên cuối cùng sử dụng cây súng đã theo mình mười năm bắn vào ngực của người ấy, lúc đó chưa bao giờ hiểu được vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện một thứ cảm giác đau xót như xé rách tâm can, cuối cùng hắn cũng dùng súng tự hướng vào đầu mình, chấm dứt tất cả.
Nếu ta không biết được tình yêu của ngươi, mà ngươi lại không chiếm được tình cảm của ta, vậy tại sao chúng ta không chấm dứt để mất đi phiền não không đáng có. Về sau hắn không bao giờ giết người nữa, giết người, rất nhàm chán.
Sát thủ, người giết cuối cùng chính là bản thân mình.
Đột nhiên Lăng Nguyệt Vụ quay đầu ôm sát cổ Lăng Sương Nhược, chôn đầu mình vào trong cổ đối phương, pháo hoa rực rỡ gợi lên cho hắn quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại, hắn thật sự thích pháo hoa sao?
Dựa sát vào một chút, hắn trong lòng nghĩ thầm, vô tình sát thủ, sát thủ vô tình, rốt cuộc là vô tình hay là không hiểu tình?
Pháo hoa tàn, tiếng hoan hô náo nhiệt xung quanh cũng giảm dần. Lăng Sương Nhược trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, hắn không biết tiểu quỷ này ở đâu đến, nhưng đêm nay hắn sẽ không tha tiểu quỷ này đi.
“Nam Cung Phó, gọi Diệp Hạ vào Sương Cư .”
Sương cư, tên nghĩa là chỗ ở của Lăng Sương Nhược.
Lăng Nguyệt Vụ im lặng trên mặt không một chút biểu tình cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mái tóc đen phiếm ánh sáng của Lăng Sương Nhược dưới ánh trăng tròn vạnh ban đêm.
Tất cả mọi người trầm mặc ,trông thấy Lăng Nguyệt Vụ toàn thân run lên, Lăng Sương Nhược ngoài ý muốn mở miệng.
Quay đầu đối nhìn Lăng Sương Nhược, lắc đầu, thực ra hắn vẫn còn muốn uống nữa, chỉ vào cái chén ý bảo Lăng Sương Nhược rót thêm rượu.
“Ngươi còn muốn uống?”
Lãnh âm thêm vài phần kinh ngạc, không rõ tiểu quỷ này tại sao lại nghĩ như vậy, điều đó kích thích ý muốn giết người của hắn. Vậy mà còn cả gan chỉ vào hắn kêu rót rượu.
“Tiểu hài tử không thể uống rượu, thương thân, uống nữa sẽ say.”
Lãnh âm lần đầu tiên có thêm một tia ôn nhu, cũng không biết có phải Nam Cung Phó nghe lầm hay không, mọi người ngồi ở trên bàn đều cảm giác được ở Lăng Sương Nhược có một chút biến hóa rất nhỏ, nhưng lại không lộ ra mà thôi.
Lăng Nguyệt Vụ ‘ăn uống no đủ’ bất đắc dĩ liếc mắt xuống đất bảo Lăng Sương Nhược thả hắn xuống, cảm giác của mọi người chính là cái tên tiểu quỷ to gan lớn mật này dám sai khiến cung chủ mà ai nấy đều phi thường kính sợ, không biết vì tiểu quỷ này mà đổ ra bao nhiêu mồ hôi rồi.
Lăng Sương Nhược đương nhiên không có ý muốn đó, hắn không có khả năng thuận theo ý của Lăng Nguyệt Vụ mà thả tiểu quỷ xuống được, có lẽ tiểu quỷ không biết chưa từng có một tiểu hài tử nào có thể dẫn dắt chú ý của hắn, sự vắng lặng trong mắt Lăng Nguyệt Vụ cùng vẻ tùy ý đó đều khơi dậy ý muốn chinh phục của hắn, thế nhưng đối với một tiểu hài tử lại có ý muốn chinh phục như thế này, e rằng đến thời điểm khi hắn biết sẽ cười nhạo bản thân mình.
Được rồi.
Lão cha muốn thế nào mà lại giống như không cho hắn rời đi, hiện nay Lăng Nguyệt Vụ mới bảy tuổi dáng người không cao, nghiêng đầu đánh giá nam nhân đang ôm mình, mùi bạc hà thản nhiên dâng lên thực thoải mái, hẳn là có tác dụng nhắc nhở, có thể luôn luôn bảo trì thanh tỉnh, cho dù có người muốn đến gần ám sát cũng không thể.
Từng làm sát thủ nên hắn hiểu được cái gì là thanh tỉnh, nhìn nhìn lại Lăng Sương Nhước có khuôn mặt tuấn tú không giống với thường nhân, hắn không biết nên hình dung nam nhân này ra sao, tóm lại là làn da rất trắng, tóc dài suôn và mượt, đặt ở trong lòng bàn tay đều có thể vuột đi, khuôn mặt lại rất mị, so với nữ nhân còn yêu còn mị hơn, thật đẹp ,cho nên không có từ ngữ để hình dung.
Ngồi ở trong lòng Lăng Sương Nhược, ăn no nhưng lại không thể rời đi, Lăng Nguyệt Vụ nhàm chán cầm những sợi tóc đen của Lăng Sương Nhược trong tay một phen thưởng thức, ngón tay lướt qua những sợi tóc dài mượt như tơ, nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán, thực nhàm chán.
Tất cả mọi người đã đều tuân theo khẩu lệnh của Lăng Sương Nhược ngồi ăn cơm, nhưng ai cũng tò mò nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ. Một bé gái ước chừng mười tuổi tựa hồ là con của Lăng Sương Nhược truyền mắt lạnh liếc nhìn Lăng Nguyệt Vụ, vốn có rất mẫn cảm như Lăng Nguyệt Vụ đã sớm chú ý ánh mắt không tầm thường kia, kỳ thật cũng không chỉ có một, ngược lại có hai tiểu hài tử loại nam tính cũng sử dụng ánh mắt sắc bén xem người, vì cái gì nói bọn họ nam tính, kia đương nhiên bởi vì gien di truyền của Lăng Sương Nhược rất hảo, tất cả hài tử từ nhỏ đã được nhìn ra sau này khi lớn lên sẽ trở thành mỹ nhân; nhưng hắn có lẽ sẽ trở thành ngoại lệ.
Tiếp tục đùa bỡn với mái tóc dài mềm mại của Lăng Sương Nhược, nếu tên này muốn làm ghế dựa vậy thì không bằng trực tiếp dựa vào lòng tên này luôn, dù sao hắn hiện tại cũng không phải Thành Viên của quá khứ, không cần nhiều phòng bị, không cần nhiều đề phòng, lại càng không cần bảo hộ mình.
Cảm giác được tiểu quỷ dựa vào trong lòng, Lăng Sương Nhược không phải không biết bọn họ im lặng ăn cơm khiến tiểu quỷ nhàm chán, “Buồn ngủ sao?”
Không rõ hắn vì sao cứ như vậy nói ra , không phải đối thoại của một người lớn đối với một tiểu hài tử, cảm giác giống như là lời nói nhỏ nhẹ của tình nhân vô cùng thân mật khăng khít.
Lăng Nguyệt Vụ không để ý tới lời nói của đối phương vẫn tiếp tục tựa vào khuôn ngực kia, hắn hoàn toàn không cảm giác được hơi thở lạnh lùng làm người ta phát run trên người của đối phương, ngược lại cảm thấy trong ngực này rất ấm áp, rất thoải mái, hắn đột nhiên có một loại ý tưởng: nếu vẫn có thể tiếp tục dựa như vậy thì sẽ tốt biết bao.
Có lẽ nguyên nhân chính là do rượu mà hắn đã nhắm mắt rồi đột nhiên lại mở ra, sợi tóc đang nắm trong tay bị đứt, Lăng Sương Nhược cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ không hề tình nguyện lại im lặng hết mức, đứng lên, “Chúng ta đi xem pháo hoa.”
Đương nhiên những người phía sau cũng đi theo một hàng dài, trừ bỏ phu nhân và con của hắn còn lại là người hầu. Nam Cung Phó hiểu chuyện hiển nhiên là đi bên cạnh Lăng Sương Nhược, thuận tiện quan sát tiểu quỷ làm cho người ta hiểu được thế nào là đáng yêu kia.
Lăng Nguyệt Vụ bất đắc dĩ ôm cổ Lăng Sương Nhược, xem pháo hoa không phải là xem pháo hoa, nói vậy nghĩa là pháo hoa ở thời cổ đại không có gì đẹp. Vừa bước đến sân thượng rộng như một bãi bóng, tiếng ầm ầm vang lên chấn động cả Lăng Lạc cung. Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy pháo hoa rơi rụng, tuy rằng kĩ thuật so với thời hiện đại kém rất xa, nhưng nhìn lại cũng không thể không nói đó là một điều an ủi.
Trước kia, hắn đã từng bảo hộ một người, một người mà hắn không biết nên sử dụng tình cảm gì để đối mặt. Người đó thích pháo hoa, cho nên thường kéo hắn đi khắp nơi để xem đủ loại kiểu dáng pháo hoa khác nhau, mỗi lần người đó đều thực thoả mãn, cũng hiểu được pháo hoa chiếu ánh sáng kia vẫn màu sắc rực rỡ, càng làm cho hắn nhớ lại ngày xưa muôn phần.
Viên, ngươi có thích pháo hoa không
Người đã từng được hắn bảo hộ đã hỏi hắn như thế.
.
Lúc ấy hắn trầm mặc vẫn chưa trả lời, lúc trước, tiếp cận người kia bởi vì còn có một mục đích khác, cuối cùng cũng đã đạt được mục đích đó, nhưng tai ương cũng xảy ra từ đó.
Thành Viên vẫn không biết vì sao người kia lại hỏi mình có thích pháo hoa hay không, chỉ biết là hắn rất thích xem, tới khi hắn phun ra một búng máu cuối cùng hắn mới hiểu được, người ấy cùng hắn đi xem pháo hoa, người ấy thích cảm giác pháo hoa xoè ra ở trên đỉnh đầu của bọn họ, và người ấy. . . . . . thích hắn.
Lâm Tiên, hắn thích mình.
Thành Viên cuối cùng sử dụng cây súng đã theo mình mười năm bắn vào ngực của người ấy, lúc đó chưa bao giờ hiểu được vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện một thứ cảm giác đau xót như xé rách tâm can, cuối cùng hắn cũng dùng súng tự hướng vào đầu mình, chấm dứt tất cả.
Nếu ta không biết được tình yêu của ngươi, mà ngươi lại không chiếm được tình cảm của ta, vậy tại sao chúng ta không chấm dứt để mất đi phiền não không đáng có. Về sau hắn không bao giờ giết người nữa, giết người, rất nhàm chán.
Sát thủ, người giết cuối cùng chính là bản thân mình.
Đột nhiên Lăng Nguyệt Vụ quay đầu ôm sát cổ Lăng Sương Nhược, chôn đầu mình vào trong cổ đối phương, pháo hoa rực rỡ gợi lên cho hắn quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại, hắn thật sự thích pháo hoa sao?
Dựa sát vào một chút, hắn trong lòng nghĩ thầm, vô tình sát thủ, sát thủ vô tình, rốt cuộc là vô tình hay là không hiểu tình?
Pháo hoa tàn, tiếng hoan hô náo nhiệt xung quanh cũng giảm dần. Lăng Sương Nhược trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, hắn không biết tiểu quỷ này ở đâu đến, nhưng đêm nay hắn sẽ không tha tiểu quỷ này đi.
“Nam Cung Phó, gọi Diệp Hạ vào Sương Cư .”
Sương cư, tên nghĩa là chỗ ở của Lăng Sương Nhược.
Lăng Nguyệt Vụ im lặng trên mặt không một chút biểu tình cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mái tóc đen phiếm ánh sáng của Lăng Sương Nhược dưới ánh trăng tròn vạnh ban đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.