Chương 106
Sơ Vẫn Giang Hồ
30/08/2023
Đến bây giờ Lý Quý Dương còn chưa thăm dò ra được thanh âm kia là gì đâu!
- Để ở chỗ này sẽ tốt hơn.
Thanh âm nói:
- Chính mình sẽ xử lý!
- Vậy được rồi!
Trong lòng Lý Quý Dương nghĩ thầm, nếu một lát mình đi ra ngoài rồi lập tức tiến vào, chẳng phải có thể chứng kiến thực thân của thanh âm kia sao?
Ngẫm lại vẫn là thôi đi, vạn nhất thực thân của thanh âm là một dị hình thì phải làm sao bây giờ? Buổi tối sẽ làm ác mộng!
Ra khỏi hệ thống, tiến vào không gian.
Trong không gian một mảnh cảnh sắc vui sướng hướng vinh, một mảng lớn đất vườn sóng lúa quay cuồng tản ra hương thóc thơm lừng, một mảng lớn dê bò trên thảo nguyên, một mảng lớn chuồng gà vịt ngỗng, thật nhiều trứng liên tục sản xuất.
Hoa quả đầy khắp núi đồi, thật nhiều người máy đang thu thập, vận chuyển vào kho hàng đã khuếch trương lớn như một tòa đại lầu.
001 cao hứng nói:
- Ngài đã tới? Tôi lần đầu tiên nuôi dưỡng gia cầm gia súc nguyên thủy, ngài xem hiệu quả như thế nào?
- Hiệu quả.. tốt lắm!
Quả thực là tốt quá!
Lý Quý Dương cảm giác mình nuôi sống cả một Tần quốc cũng không thành vấn đề!
Ngày hôm sau Lý Phúc bọn họ quay về Lý gia trang.
- Dương tiên sinh, không cần sớm như vậy đi?
Lý Quý Dương ăn mặc chỉnh tề đi ra đãi khách, nhịn không được ngáp dài một cái.
- Hiện tại đã không còn sớm.
Dương Phi Anh nói.
- Hôm nay ngài tới là?
Nhân lúc Thuần Nhã bọn họ ăn cơm, Lý Quý Dương hỏi.
- Hôm nay muốn mang ngươi đi xem tiệm châu báu.
Ngày hôm qua trở về hắn nói qua với Văn Tín hầu, người như Lý Quý Dương tốt nhất để cho hắn ý thức được của cải của Lữ tướng bang dày bao nhiêu!
Vì thế Lữ Bất Vi để cho hắn dẫn người đi xem tiệm châu báu tốt nhất, làm sao an bài đều nghe hắn, chỉ cần có thể thuyết phục Lý Quý Dương là được!
- Được!
Lý Quý Dương nở nụ cười:
- Ngài đợi, ta trở về phòng lấy hai kiện đồ vật!
Dùng thực lực nghiền áp đối phương mới đã ghiền!
Con phố châu báu nằm bên cạnh phố hương liệu, cách con phố tiệm ăn một con đường.
Hơn nữa bởi vì là mua bán vật phẩm quý trọng, kề bên này binh lính qua lại tuần tra đều rất nhiều, vả lại mỗi người đều thật cảnh giác.
Vả lại Tần quốc cũng không sản xuất châu báu, đa số đều từ nước khác buôn tới được, nhưng Lữ Bất Vi làm tới tướng bang, tiệm châu báu nhà hắn biến thành nơi chọn lựa đầu tiên của đại quý tộc.
Ở thời đại Chiến quốc, Lý Quý Dương thật may mắn mình thành người Tần quốc, nếu là nước khác sớm muộn gì cũng rơi vào kết quả bị diệt vong!
- Tiệm châu báu nhà này lớn nhất Hàm Dương thành, không còn nơi nào có châu báu càng tốt hơn nhà bọn họ!
Dương Phi Anh tự tin nói, hắn từng đi qua đô thành nước khác, xem qua đủ loại xa xỉ phẩm, nhưng không tốt bằng của Lữ tướng bang.
- Quả nhiên là lớn.
Lý Quý Dương cảm thấy chiếm diện tích còn lớn, một tiệm châu báu lại lớn gấp ba tiệm của người khác, cũng không biết bên trong rốt cục chứa bao nhiêu vàng bạc châu báu, cứ như vậy đỉnh đạc đặt ở nơi nào, rõ ràng cho thấy tư thế điếm lớn lấn khách.
Trong điếm nhà người ta một hai ngày, lạnh tanh, cửa hàng này rộng mở, hơn mười người ở bên trong còn tán gẫu sục sôi ngất trời.
Lý Quý Dương cẩn thận vừa nghe, trong những người này phú quý một nửa, người thường một nửa, người thường không nhìn trang sức châu báu, mà là đang đàm luận kế sách trị quốc!
Một đám làm như là quốc sĩ lợi hại bao nhiêu, nói mạnh miệng cũng không sợ bị đau đầu lưỡi.
Có lẽ vẻ mặt Lý Quý Dương ghét bỏ quá rõ ràng, Dương Phi Anh cười khổ nhỏ giọng giải thích:
- Những người này đều muốn đầu nhập Văn Tín hầu phủ làm môn khách, ở trong này cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội mở ra tài hoa.
Lý Quý Dương kỳ quái nhìn Dương Phi Anh, chẳng lẽ ngươi cũng làm môn khách kiểu như vậy?
- Ta không giống như bọn họ!
Dương Phi Anh lập tức phủi sạch quan hệ.
Lý Quý Dương quay đầu đánh giá tiệm châu báu.
Lầu một phần lớn là đồng thau, kim, bạc, gỗ sản phẩm, nhiều nhất là trâm cài đầu, vẫn còn rất dài, bởi vì thời đại này tóc của nữ nhân dài hơn nam nhân, trong sản phẩm gỗ cũng có một chút thứ tốt, ví dụ một trâm gỗ điêu khắc vô cùng xảo diệu, thành bộ dạng một đóa hoa, rất là tinh xảo.
Lý Quý Dương cầm lấy ướm lên đầu Thuần Nhã:
- Vật này đẹp hơn vật lần trước đã mua.
- Dạ!
Ánh mắt Thuần Nhã tỏa sáng nhìn trâm gỗ.
Lý Quý Dương mua cây trâm đưa cho Thuần Nhã, lần trước mua về Thuần Nhã chỉ lưu lại ba kiện, còn lại đều phân cho tỷ muội trong thôn trang.
- Để ở chỗ này sẽ tốt hơn.
Thanh âm nói:
- Chính mình sẽ xử lý!
- Vậy được rồi!
Trong lòng Lý Quý Dương nghĩ thầm, nếu một lát mình đi ra ngoài rồi lập tức tiến vào, chẳng phải có thể chứng kiến thực thân của thanh âm kia sao?
Ngẫm lại vẫn là thôi đi, vạn nhất thực thân của thanh âm là một dị hình thì phải làm sao bây giờ? Buổi tối sẽ làm ác mộng!
Ra khỏi hệ thống, tiến vào không gian.
Trong không gian một mảnh cảnh sắc vui sướng hướng vinh, một mảng lớn đất vườn sóng lúa quay cuồng tản ra hương thóc thơm lừng, một mảng lớn dê bò trên thảo nguyên, một mảng lớn chuồng gà vịt ngỗng, thật nhiều trứng liên tục sản xuất.
Hoa quả đầy khắp núi đồi, thật nhiều người máy đang thu thập, vận chuyển vào kho hàng đã khuếch trương lớn như một tòa đại lầu.
001 cao hứng nói:
- Ngài đã tới? Tôi lần đầu tiên nuôi dưỡng gia cầm gia súc nguyên thủy, ngài xem hiệu quả như thế nào?
- Hiệu quả.. tốt lắm!
Quả thực là tốt quá!
Lý Quý Dương cảm giác mình nuôi sống cả một Tần quốc cũng không thành vấn đề!
Ngày hôm sau Lý Phúc bọn họ quay về Lý gia trang.
- Dương tiên sinh, không cần sớm như vậy đi?
Lý Quý Dương ăn mặc chỉnh tề đi ra đãi khách, nhịn không được ngáp dài một cái.
- Hiện tại đã không còn sớm.
Dương Phi Anh nói.
- Hôm nay ngài tới là?
Nhân lúc Thuần Nhã bọn họ ăn cơm, Lý Quý Dương hỏi.
- Hôm nay muốn mang ngươi đi xem tiệm châu báu.
Ngày hôm qua trở về hắn nói qua với Văn Tín hầu, người như Lý Quý Dương tốt nhất để cho hắn ý thức được của cải của Lữ tướng bang dày bao nhiêu!
Vì thế Lữ Bất Vi để cho hắn dẫn người đi xem tiệm châu báu tốt nhất, làm sao an bài đều nghe hắn, chỉ cần có thể thuyết phục Lý Quý Dương là được!
- Được!
Lý Quý Dương nở nụ cười:
- Ngài đợi, ta trở về phòng lấy hai kiện đồ vật!
Dùng thực lực nghiền áp đối phương mới đã ghiền!
Con phố châu báu nằm bên cạnh phố hương liệu, cách con phố tiệm ăn một con đường.
Hơn nữa bởi vì là mua bán vật phẩm quý trọng, kề bên này binh lính qua lại tuần tra đều rất nhiều, vả lại mỗi người đều thật cảnh giác.
Vả lại Tần quốc cũng không sản xuất châu báu, đa số đều từ nước khác buôn tới được, nhưng Lữ Bất Vi làm tới tướng bang, tiệm châu báu nhà hắn biến thành nơi chọn lựa đầu tiên của đại quý tộc.
Ở thời đại Chiến quốc, Lý Quý Dương thật may mắn mình thành người Tần quốc, nếu là nước khác sớm muộn gì cũng rơi vào kết quả bị diệt vong!
- Tiệm châu báu nhà này lớn nhất Hàm Dương thành, không còn nơi nào có châu báu càng tốt hơn nhà bọn họ!
Dương Phi Anh tự tin nói, hắn từng đi qua đô thành nước khác, xem qua đủ loại xa xỉ phẩm, nhưng không tốt bằng của Lữ tướng bang.
- Quả nhiên là lớn.
Lý Quý Dương cảm thấy chiếm diện tích còn lớn, một tiệm châu báu lại lớn gấp ba tiệm của người khác, cũng không biết bên trong rốt cục chứa bao nhiêu vàng bạc châu báu, cứ như vậy đỉnh đạc đặt ở nơi nào, rõ ràng cho thấy tư thế điếm lớn lấn khách.
Trong điếm nhà người ta một hai ngày, lạnh tanh, cửa hàng này rộng mở, hơn mười người ở bên trong còn tán gẫu sục sôi ngất trời.
Lý Quý Dương cẩn thận vừa nghe, trong những người này phú quý một nửa, người thường một nửa, người thường không nhìn trang sức châu báu, mà là đang đàm luận kế sách trị quốc!
Một đám làm như là quốc sĩ lợi hại bao nhiêu, nói mạnh miệng cũng không sợ bị đau đầu lưỡi.
Có lẽ vẻ mặt Lý Quý Dương ghét bỏ quá rõ ràng, Dương Phi Anh cười khổ nhỏ giọng giải thích:
- Những người này đều muốn đầu nhập Văn Tín hầu phủ làm môn khách, ở trong này cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội mở ra tài hoa.
Lý Quý Dương kỳ quái nhìn Dương Phi Anh, chẳng lẽ ngươi cũng làm môn khách kiểu như vậy?
- Ta không giống như bọn họ!
Dương Phi Anh lập tức phủi sạch quan hệ.
Lý Quý Dương quay đầu đánh giá tiệm châu báu.
Lầu một phần lớn là đồng thau, kim, bạc, gỗ sản phẩm, nhiều nhất là trâm cài đầu, vẫn còn rất dài, bởi vì thời đại này tóc của nữ nhân dài hơn nam nhân, trong sản phẩm gỗ cũng có một chút thứ tốt, ví dụ một trâm gỗ điêu khắc vô cùng xảo diệu, thành bộ dạng một đóa hoa, rất là tinh xảo.
Lý Quý Dương cầm lấy ướm lên đầu Thuần Nhã:
- Vật này đẹp hơn vật lần trước đã mua.
- Dạ!
Ánh mắt Thuần Nhã tỏa sáng nhìn trâm gỗ.
Lý Quý Dương mua cây trâm đưa cho Thuần Nhã, lần trước mua về Thuần Nhã chỉ lưu lại ba kiện, còn lại đều phân cho tỷ muội trong thôn trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.