Chương 188
Sơ Vẫn Giang Hồ
14/09/2023
Còn có vài vị triều thần như Vương Oản đang ngồi, lúc nhắc tới việc này đều thở ngắn than dài, chiến tranh làm gì không có người chết, mọi người chỉ là tăng thêm cảm thán mà thôi.
Doanh Chính biết cơ hội của hắn tới đây!
Lý Quý Dương đang ở nhà chơi với cháu nhỏ, hôm nay tiểu tử kia đột nhiên muốn leo cây!
- Vì sao phải leo cây?
Lý Quý Dương hứng thú hỏi.
- Muốn leo liền leo.
Tiểu tử kia ưỡn bộ ngực nhỏ chắp tay sau lưng nói:
- Những nhi đồng khác đều cũng đi, chỉ có con không biết, cho nên muốn leo cho biết!
- Con mới gặp qua mấy nhi đồng?
Lý Quý Dương cố ý dụ hắn.
- Con nghe các vị đại nương nói, các ca ca trước đây đều leo cây đào trứng chim!
Tiểu tử kia ủy khuất nhìn Lý Quý Dương:
- Tín nhi cũng muốn đào trứng chim.
- Hắn làm sao biết việc này?
Lý Quý Dương nhìn qua Lan nãi mẫu.
- Là nô tì không xem trọng tiểu thiếu gia, có vài người trong nhà bếp nhàn rỗi nói chuyện phiếm, nói về nhi đồng của mình, tiểu thiếu gia không biết từ khi nào thì chạy tới nên nghe được, trở về liền hỏi nô tì, nô tì nói đó đều là những nhi đồng không tốt mới làm.. nhưng mà tiểu thiếu gia hắn..
Nam hài sao, leo núi leo cây xuống sông bắt cá mới là hứng thú, cho dù tiểu Lý Tín từ nhỏ nuôi trong nhà lớn, hiện giờ hơn ba tuổi sắp bốn tuổi, đúng là thời điểm còn mê chơi.
- Muốn leo cây thì đi đi!
Lý Quý Dương ôm tiểu tử kia:
- Đi, thúc thúc mang con đi leo cây!
- Nga nga!
Tiểu tử kia nhất thời cười mở:
- Leo cây đi! Leo cây đi!
Vừa nói vừa vỗ tay, ồn ào nhanh lên, nhanh lên!
Đi tới ngoại viện đi vào một đại viện tử, lại có Cam La bọn họ đang chơi đùa, nơi này là luyện võ trường của bọn nhỏ.
- Học trưởng!
Mọi người cùng trường, nhìn thấy Lý Quý Dương đều hành lễ vấn an, thuận tiện trêu đùa tiểu tử kia, bởi vì bọn họ đều lớn hơn tiểu Lý Tín, cả đám đều xem mình là đại ca ca, tiểu Lý Tín ai cũng không sợ, ai ôm đều được, ai hỏi gì cũng trả lời, Lý Quý Dương rốt cục kiến thức được sự đáng yêu của nhi đồng.
- Sao lại mang theo tiểu thiếu gia tới đây?
Cam La nhỏ giọng hỏi.
- Hắn muốn leo cây, ta xem cây trong sân quá cao, bên này có cây mới trồng, thấp hơn một chút, để cho hắn qua chơi.
Lý Quý Dương chỉ vào cây dâu cao nửa người nói:
- Trải chút cỏ khô dưới đất, lại trải thêm hai đệm giường, dù rơi xuống cũng không bị đau.
Nhưng vừa mới nói xong, lại có người bẩm báo: Quốc chủ triệu kiến Tần An quân.
Lý Quý Dương cảm thấy là chuyện dược liệu, lập tức đem tiểu Lý Tín nhét vào trong tay nhi đồng choai choai đứng bên cạnh:
- Ôm hắn!
Bản thân hắn lập tức xoay người chạy ra ngoài, ở trong phòng khách quả nhiên có nội thị đang đợi hắn.
- Quốc chủ nghĩa phụ vì sao lại triệu kiến ta?
Lý Quý Dương chứng kiến là người quen, liền gom qua hỏi thăm tin tức.
Thuận tiện đút hai kim vào tay áo nội thị.
- Là chuyện dược liệu, đại công tử đề nghị, ngài biết là tốt rồi, tìm rất gấp, mời Tần An quân nhanh chóng cùng ta tiến cung.
Nội thị được ưu đãi, lại biết Lý Quý Dương là nghĩa tử của quốc chủ, cái gì đều nói ra.
Lý Quý Dương liền hiểu đực, thu thập xong liền theo sát vào Tần Vương cung.
Sau khi tới, quả nhiên có rất nhiều người có mặt, nhất là Lữ Bất Vi, rất rõ ràng!
- Tiểu Dương a!
Trang Tương Vương yêu thích hô:
- Ngồi bên cạnh nghĩa phụ!
Lý Quý Dương chào xong lập tức nhu thuận vội vàng tiến đến:
- Quốc chủ nghĩa phụ, gần đây thân thể khỏe không?
- Tốt, tốt lắm!
Trang Tương Vương cũng không nhiều lời vô nghĩa:
- Nghe nói sư huynh của ngươi có rất nhiều dược liệu?
- Dạ phải!
Lý Quý Dương gãi đầu:
- Đại sư huynh rất có nghiên cứu về y thuật dược lý, sư phụ cũng dốc túi tương thụ cho hắn.
Mọi người nghe nói như vậy cũng biết có thể là một thần y.
Nhắc tới thần y, người Tần quốc có cảm xúc rất sâu, bởi vì Biển Thước chính là bị ngự y Tần quốc ám sát chết!
Biển Thước vốn là họ Cơ, Tần thị, danh Hoãn, người Việt, còn có danh hào Lư Y, là danh y thời kỳ Xuân Thu chiến quốc.
Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc quận Bột Hải người Trịnh quốc. Bởi vì y thuật của hắn cao siêu, được xưng là thần y, cho nên mọi người mượn danh hào "Biển Thước" trong thần thoại thượng cổ Hoàng Đế làm thần y xưng hô hắn. Hắn học y với Trường Tang quân, truyền xuống cấm phương y thuật, am hiểu các khoa. Ở Triệu làm phụ khoa, ở Chu làm ngũ quan khoa, ở Tần làm nhi khoa, y thuật của hắn vang danh thiên hạ.
Sau chữa bệnh cho Tần Vũ Vương, bị ngự y Tần quốc Lý Ê ghen tỵ, phái người ám sát hắn.
Đợi khi hắn qua đời, về sau quốc chủ Tần quốc bệnh nặng lại không có thầy thuốc điều trị, hối hận không thôi.
Vả lại từ đó về sau thầy thuốc có y thuật giỏi không chịu đến Tần quốc, thế cho nên y thuật Tần quốc trình độ thấp nhất trong sáu nước, ở trong quân cũng là như thế.
- Chính nhi, ngươi nói với hắn!
Trang Tương Vương nghe được không ngừng hâm mộ, nhưng ngượng ngùng tự mình mở miệng, liền mệnh lệnh cho Doanh Chính nói với Lý Quý Dương.
- Nghe nói bên kia đánh giặc gay gắt, bị thương rất nhiều, ngươi không phải nói qua với ta sư huynh của ngươi trong người thường có dược liệu xài không hết, dùng không cạn sao?
- Phải đó!
Lý Quý Dương giả vờ ngây ngốc.
- Cho nên muốn thực nghiệm cầm máu, dược liệu ngoại thương cứ việc đưa vào trong quân là được.
Doanh Chính cùng hắn diễn trò.
- Sư huynh của ta.. đúng là có không ít dược liệu, nhưng không biết hắn có đồng ý hay không?
Lý Quý Dương còn giả ngu, không thể lập tức liền gật đầu.
- Ngươi cứ xem như xứng sẵn dược liệu, cấp trong quân dùng đi!
Trong lòng Doanh Chính cười thầm nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Lý Quý Dương nhìn Trang Tương Vương ra vẻ nói:
- Có không ít dược liệu, có thể đưa vào trong quân, nhưng cần có quốc chủ nghĩa phụ gánh cái danh, nói là ngài quan tâm quân tốt làm cho người ta đưa đi dược liệu.
Lời này của hắn rất được lòng Trang Tương Vương, Trang Tương Vương lập tức nở nụ cười:
- Được, nghĩa phụ chịu trách nhiệm là được.
Doanh Chính cùng Lý Quý Dương liếc nhìn nhau: Chuyện này thành!
- Được rồi, ngươi tiến cung đi thăm nghĩa mẫu của ngươi đi, hai ngày này nàng thật nhớ ngươi, từ sau khi ngươi phong Tần An quân, còn chưa đi gặp qua nàng đâu!
Trang Tương Vương đem hai người bọn họ đuổi đi.
- Dạ!
Doanh Chính cùng Lý Quý Dương ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Chờ hai người đi rồi, Trang Tương Vương mới nói:
- Các ngươi nghĩ như thế nào?
- Chỉ là thí nghiệm dược hiệu mà thôi, chung quy là có dược liệu đưa đi, cho dù chỉ cứu về một người cũng là tốt lắm!
Vương Oản mới nhập sĩ, được Trang Tương Vương xem trọng, hiện giờ mới có tư cách vào cung tham dự chính sự.
- Lữ tướng bang cảm thấy thế nào?
Trang Tương Vương nhìn Lữ Bất Vi.
- Thần cho rằng Vương đại nhân nói rất đúng!
Lữ Bất Vi chắp tay:
- Lại không quản dùng tốt hay không, phàm là thuốc trị thương đều sẽ cầm máu, chỉ cần cầm máu người sẽ khỏi hẳn. Chỉ cần bảo trụ được người binh lực cũng không bị giảm sút, cũng là sự tình tốt. Huống chi đây chỉ là lấy danh nghĩa của quốc chủ, tốt đương nhiên là về quốc chủ, không tốt có thể nói là do đối phương học nghệ không tinh.
Lữ Bất Vi nói.
Ánh mắt Vương Oản nhìn hắn không đúng lắm.
Đây là ưu đãi về Trang Tương Vương, chuyện hư hỏng thì đẩy cho Lý Quý Dương.
Việc này Cam Lỗi cũng nói qua với Dương Phi Anh, nhưng vẫn cảm thấy không có vấn đề gì.
Doanh Chính biết cơ hội của hắn tới đây!
Lý Quý Dương đang ở nhà chơi với cháu nhỏ, hôm nay tiểu tử kia đột nhiên muốn leo cây!
- Vì sao phải leo cây?
Lý Quý Dương hứng thú hỏi.
- Muốn leo liền leo.
Tiểu tử kia ưỡn bộ ngực nhỏ chắp tay sau lưng nói:
- Những nhi đồng khác đều cũng đi, chỉ có con không biết, cho nên muốn leo cho biết!
- Con mới gặp qua mấy nhi đồng?
Lý Quý Dương cố ý dụ hắn.
- Con nghe các vị đại nương nói, các ca ca trước đây đều leo cây đào trứng chim!
Tiểu tử kia ủy khuất nhìn Lý Quý Dương:
- Tín nhi cũng muốn đào trứng chim.
- Hắn làm sao biết việc này?
Lý Quý Dương nhìn qua Lan nãi mẫu.
- Là nô tì không xem trọng tiểu thiếu gia, có vài người trong nhà bếp nhàn rỗi nói chuyện phiếm, nói về nhi đồng của mình, tiểu thiếu gia không biết từ khi nào thì chạy tới nên nghe được, trở về liền hỏi nô tì, nô tì nói đó đều là những nhi đồng không tốt mới làm.. nhưng mà tiểu thiếu gia hắn..
Nam hài sao, leo núi leo cây xuống sông bắt cá mới là hứng thú, cho dù tiểu Lý Tín từ nhỏ nuôi trong nhà lớn, hiện giờ hơn ba tuổi sắp bốn tuổi, đúng là thời điểm còn mê chơi.
- Muốn leo cây thì đi đi!
Lý Quý Dương ôm tiểu tử kia:
- Đi, thúc thúc mang con đi leo cây!
- Nga nga!
Tiểu tử kia nhất thời cười mở:
- Leo cây đi! Leo cây đi!
Vừa nói vừa vỗ tay, ồn ào nhanh lên, nhanh lên!
Đi tới ngoại viện đi vào một đại viện tử, lại có Cam La bọn họ đang chơi đùa, nơi này là luyện võ trường của bọn nhỏ.
- Học trưởng!
Mọi người cùng trường, nhìn thấy Lý Quý Dương đều hành lễ vấn an, thuận tiện trêu đùa tiểu tử kia, bởi vì bọn họ đều lớn hơn tiểu Lý Tín, cả đám đều xem mình là đại ca ca, tiểu Lý Tín ai cũng không sợ, ai ôm đều được, ai hỏi gì cũng trả lời, Lý Quý Dương rốt cục kiến thức được sự đáng yêu của nhi đồng.
- Sao lại mang theo tiểu thiếu gia tới đây?
Cam La nhỏ giọng hỏi.
- Hắn muốn leo cây, ta xem cây trong sân quá cao, bên này có cây mới trồng, thấp hơn một chút, để cho hắn qua chơi.
Lý Quý Dương chỉ vào cây dâu cao nửa người nói:
- Trải chút cỏ khô dưới đất, lại trải thêm hai đệm giường, dù rơi xuống cũng không bị đau.
Nhưng vừa mới nói xong, lại có người bẩm báo: Quốc chủ triệu kiến Tần An quân.
Lý Quý Dương cảm thấy là chuyện dược liệu, lập tức đem tiểu Lý Tín nhét vào trong tay nhi đồng choai choai đứng bên cạnh:
- Ôm hắn!
Bản thân hắn lập tức xoay người chạy ra ngoài, ở trong phòng khách quả nhiên có nội thị đang đợi hắn.
- Quốc chủ nghĩa phụ vì sao lại triệu kiến ta?
Lý Quý Dương chứng kiến là người quen, liền gom qua hỏi thăm tin tức.
Thuận tiện đút hai kim vào tay áo nội thị.
- Là chuyện dược liệu, đại công tử đề nghị, ngài biết là tốt rồi, tìm rất gấp, mời Tần An quân nhanh chóng cùng ta tiến cung.
Nội thị được ưu đãi, lại biết Lý Quý Dương là nghĩa tử của quốc chủ, cái gì đều nói ra.
Lý Quý Dương liền hiểu đực, thu thập xong liền theo sát vào Tần Vương cung.
Sau khi tới, quả nhiên có rất nhiều người có mặt, nhất là Lữ Bất Vi, rất rõ ràng!
- Tiểu Dương a!
Trang Tương Vương yêu thích hô:
- Ngồi bên cạnh nghĩa phụ!
Lý Quý Dương chào xong lập tức nhu thuận vội vàng tiến đến:
- Quốc chủ nghĩa phụ, gần đây thân thể khỏe không?
- Tốt, tốt lắm!
Trang Tương Vương cũng không nhiều lời vô nghĩa:
- Nghe nói sư huynh của ngươi có rất nhiều dược liệu?
- Dạ phải!
Lý Quý Dương gãi đầu:
- Đại sư huynh rất có nghiên cứu về y thuật dược lý, sư phụ cũng dốc túi tương thụ cho hắn.
Mọi người nghe nói như vậy cũng biết có thể là một thần y.
Nhắc tới thần y, người Tần quốc có cảm xúc rất sâu, bởi vì Biển Thước chính là bị ngự y Tần quốc ám sát chết!
Biển Thước vốn là họ Cơ, Tần thị, danh Hoãn, người Việt, còn có danh hào Lư Y, là danh y thời kỳ Xuân Thu chiến quốc.
Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc quận Bột Hải người Trịnh quốc. Bởi vì y thuật của hắn cao siêu, được xưng là thần y, cho nên mọi người mượn danh hào "Biển Thước" trong thần thoại thượng cổ Hoàng Đế làm thần y xưng hô hắn. Hắn học y với Trường Tang quân, truyền xuống cấm phương y thuật, am hiểu các khoa. Ở Triệu làm phụ khoa, ở Chu làm ngũ quan khoa, ở Tần làm nhi khoa, y thuật của hắn vang danh thiên hạ.
Sau chữa bệnh cho Tần Vũ Vương, bị ngự y Tần quốc Lý Ê ghen tỵ, phái người ám sát hắn.
Đợi khi hắn qua đời, về sau quốc chủ Tần quốc bệnh nặng lại không có thầy thuốc điều trị, hối hận không thôi.
Vả lại từ đó về sau thầy thuốc có y thuật giỏi không chịu đến Tần quốc, thế cho nên y thuật Tần quốc trình độ thấp nhất trong sáu nước, ở trong quân cũng là như thế.
- Chính nhi, ngươi nói với hắn!
Trang Tương Vương nghe được không ngừng hâm mộ, nhưng ngượng ngùng tự mình mở miệng, liền mệnh lệnh cho Doanh Chính nói với Lý Quý Dương.
- Nghe nói bên kia đánh giặc gay gắt, bị thương rất nhiều, ngươi không phải nói qua với ta sư huynh của ngươi trong người thường có dược liệu xài không hết, dùng không cạn sao?
- Phải đó!
Lý Quý Dương giả vờ ngây ngốc.
- Cho nên muốn thực nghiệm cầm máu, dược liệu ngoại thương cứ việc đưa vào trong quân là được.
Doanh Chính cùng hắn diễn trò.
- Sư huynh của ta.. đúng là có không ít dược liệu, nhưng không biết hắn có đồng ý hay không?
Lý Quý Dương còn giả ngu, không thể lập tức liền gật đầu.
- Ngươi cứ xem như xứng sẵn dược liệu, cấp trong quân dùng đi!
Trong lòng Doanh Chính cười thầm nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Lý Quý Dương nhìn Trang Tương Vương ra vẻ nói:
- Có không ít dược liệu, có thể đưa vào trong quân, nhưng cần có quốc chủ nghĩa phụ gánh cái danh, nói là ngài quan tâm quân tốt làm cho người ta đưa đi dược liệu.
Lời này của hắn rất được lòng Trang Tương Vương, Trang Tương Vương lập tức nở nụ cười:
- Được, nghĩa phụ chịu trách nhiệm là được.
Doanh Chính cùng Lý Quý Dương liếc nhìn nhau: Chuyện này thành!
- Được rồi, ngươi tiến cung đi thăm nghĩa mẫu của ngươi đi, hai ngày này nàng thật nhớ ngươi, từ sau khi ngươi phong Tần An quân, còn chưa đi gặp qua nàng đâu!
Trang Tương Vương đem hai người bọn họ đuổi đi.
- Dạ!
Doanh Chính cùng Lý Quý Dương ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Chờ hai người đi rồi, Trang Tương Vương mới nói:
- Các ngươi nghĩ như thế nào?
- Chỉ là thí nghiệm dược hiệu mà thôi, chung quy là có dược liệu đưa đi, cho dù chỉ cứu về một người cũng là tốt lắm!
Vương Oản mới nhập sĩ, được Trang Tương Vương xem trọng, hiện giờ mới có tư cách vào cung tham dự chính sự.
- Lữ tướng bang cảm thấy thế nào?
Trang Tương Vương nhìn Lữ Bất Vi.
- Thần cho rằng Vương đại nhân nói rất đúng!
Lữ Bất Vi chắp tay:
- Lại không quản dùng tốt hay không, phàm là thuốc trị thương đều sẽ cầm máu, chỉ cần cầm máu người sẽ khỏi hẳn. Chỉ cần bảo trụ được người binh lực cũng không bị giảm sút, cũng là sự tình tốt. Huống chi đây chỉ là lấy danh nghĩa của quốc chủ, tốt đương nhiên là về quốc chủ, không tốt có thể nói là do đối phương học nghệ không tinh.
Lữ Bất Vi nói.
Ánh mắt Vương Oản nhìn hắn không đúng lắm.
Đây là ưu đãi về Trang Tương Vương, chuyện hư hỏng thì đẩy cho Lý Quý Dương.
Việc này Cam Lỗi cũng nói qua với Dương Phi Anh, nhưng vẫn cảm thấy không có vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.