Chương 102: Bẫy
Tô Lưu
12/10/2021
Con người Hứa Minh Lượng này còn rác rưởi hơn so với tưởng tượng của Nghiêm Túc.
Anh xem tài liệu cảnh sát Sở đưa cho, phát hiện cái tên này đúng là đồ rắn rết, không có chuyện ác gì là không làm. Cái công ty của hắn đòi tiền không có tiền, muốn người cũng chẳng có ai, nghe Viên Mộc nói, sở dĩ trước đây quyết định hợp tác với công ty của bọn họ khai phá mảnh đất kia, là do người phụ trách của chi nhánh ở Hongkong nhận lợi ích từ bên hắn, còn cộng thêm việc Hứa Minh Lượng tỏ vẻ bên ngoài rất tốt, khoác lác khoa trương vô cùng vi diệu. Người phụ trách bị hắn khoe khoang đến mức không rõ Đông Tây Nam Bắc, lúc này mới nhận hắn.
Bây giờ, xem tài liệu của cảnh sát Sở, Nghiêm Túc không khỏi cười lạnh. Thật ra, gần đây cảnh sát cũng có để mắt tới hắn. Là do cảnh sát nhận được một luồng tin báo lại, có hai quan chức chính phủ nhận hối lộ trong một vụ đấu thầu đất của nhà nước. Khi điều tra hai quan chức này thì lại có liên quan tới tên Hứa Minh Lượng này.
Chuyện này cũng là vừa mới phát hiện được, cảnh sát đang muốn tìm Hứa Minh Lượng thẩm vấn, nhưng sau khi đến công ty Vĩnh Vượng của hắn ta ở Hongkong tìm hiểu, thì ở đó đã trống không từ lâu, nhân viên cũng không còn lại mấy người, còn Hứa Minh Lượng thì không thấy tung tích đâu cả. Có điều là, ghi chép trong hồ sơ nhập cảnh cho thấy hắn ta còn ở trong Hongkong, nên hai ngày nay cảnh sát Hongkong đang khẩn cấp tìm kiếm hắn khắp nơi.
Bây giờ đây đang là hai vụ án lồng ghép với nhau thành một vụ, phạm tội thương mại với bắt cóc là hai tội, Hứa Minh Lượng có cánh cũng khó thoát được lưới pháp luật. Bắt hắn chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng đối với Nghiêm Túc mà nói, chắc chắn phải nhanh chóng bắt được hắn. Phương Châm còn trong tay hắn, trễ một giây thôi thì nguy hiểm đối với cô sẽ càng nhiều hơn.
Nghiêm Túc cầm tài liệu về Hứa Minh Lượng im lặng rất lâu, rồi xoay người bước ra khỏi phòng an ninh đi tìm Viên Mộc. Cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm, mà trong nháy mắt ngắn ngủi ở đây anh đã nghĩ tới nhiều thứ hơn.
Trong khi cảnh sát truy lùng Hứa Minh Lượng trên khắp đảo, Hứa Minh Lượng lại đang nằm trên sàn nhà của một nhà trọ cách Lệ Tinh không xa. Đầu óc hắn mê mang, sau đó, trong một cơn đau dữ dội hắn dần dần tỉnh táo lại, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà không chớp ánh mắt.
Cảm giác đau đớn ập đến từng đợt, không ngừng kích thích thần kinh hắn. Hắn ta cảm thấy cả cái đầu như muốn nổ tung, vì thế đã tức giận chửi thầm. Nhưng một câu này, âm thanh cũng không lớn, cổ họng của hắn khô cằn rất khó phát ra tiếng, khóe miệng vừa khẽ động, đầu đã đau đớn vô cùng, làm hắn nổi giận đùng đùng.
Hắn ta thử đứng lên, vừa động một cái đã đau đến kêu to “A”. Nỗi đau toàn thân đều tập trung ở trên trán, hết lần này đến lần khác cứ động một cái là đau nhức toàn thân, hắn chẳng qua chỉ cố ngồi dậy khỏi sàn nhà thôi mà đã đau tới mức kêu ma gọi quỷ đến mấy lần.
Trong lòng hắn ta không khỏi mắng người kia một trận, kế hoạch đang êm đẹp còn dám đến đây làm loạn. Không tính tới chuyện cướp mất người mà còn làm hắn bị thương. Đây quả thật là ông trời đang muốn cưỡng ép hắn mà.
Nghĩ đến đây, tinh thần Hứa Minh Lượng lập tức tỉnh táo hơn, hắn ta cố chịu đựng cơn đau đầu bò dậy khỏi mặt đất, rồi ngã vào trong chiếc sô pha nhỏ thở phì phò. Bây giờ, Phương Châm đã bị người khác bắt đi rồi, trong tay hắn ta một con tin cũng chẳng có, làm sao đấu với Nghiêm Túc được đây? Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?
Hắn không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng. Hắn vẫn cảm thấy bản thân mình có thiên phú làm ăn. Năm đó, khi hắn ta gian lận từ từ đổi họ của công ty La Thế từ họ La thành họ Hứa, hắn biết là cuối cùng cũng sẽ có một ngày mình đạt được thành công. Mấy năm nay, rõ ràng hắn còn chưa hồ đồ, nhưng vì sao sự huy hoàng lúc ban đầu càng về sau càng xuống dốc, rồi ngày càng tồi tệ cơ chứ?
Hứa Minh Lượng nghĩ không ra, nguyên nhân làm ăn thất bại có lẽ có rất nhiều loại, nhưng bây giờ xem ra, người mấu chốt nhất chính là Nghiêm Túc. Nếu không phải anh tạm dừng hạng mục hợp tác với công ty mình, thì con đường làm ăn bây giờ của hắn ta đã có thể rộng mở rồi.
Vĩnh Vượng là một công ty nhỏ, không dễ dàng gì mà trèo lên cành cây cao như Thâm Lam được, hắn còn tưởng rằng đây là cơ hội cho mình một bước lên trời, lại không ngờ rằng vừa mới bay đến giữa chừng đã rớt xuống. Không chỉ thế, vì hạng mục hợp tác bị hủy bỏ, lúc đó hắn không thể không tìm một con đường khác, vì thế mới nghĩ đến việc dùng tiền hối lộ cho quan chức, chính là để kiếm được một chút lợi lộc từ dự án của chính phủ. Tuy rằng dự án đó không thuộc phạm vi kinh doanh của công ty, nhưng vì kiếm tiền hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng cứ như cố ý, hai người này lại bị lật ngã, đồng thời làm liên lụy tới hắn ta, khoản phí đã chuẩn bị cũng chẳng cầm về được. Hắn mơ hồ cảm thấy cảnh sát Hongkong đang đi tìm hắn, hai gã đó đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi mà không khai ra tên hắn mới là lạ. Xem ra đến ngày hôm nay hắn đã cùng đường bí lối, mà người tạo nên tất cả những hậu quả này chỉ có thể là Nghiêm Túc.
Hắn bắt cóc Phương Châm, một mặt là nhằm lợi dụng Nghiêm Túc để vơ vét một ít phí chạy trốn, mặt khác là muốn trả thù Nghiêm Túc, cho anh nếm thử cảm giác mất người yêu là thế nào. Lẽ ra toàn bộ kế hoạch đều hoàn hảo, ngoại trừ chuyện khi hắn bắt cóc Phương Châm bị một đứa trẻ thấy mặt, nhưng lúc ấy thời gian cấp bách hắn không thể giết chết đứa nhỏ được, chỉ có thể ôm tâm lý may mắn bỏ chạy.
Chỉ là một đứa bé thôi mà, không ai để tâm đến lời nó nói đâu, huống chi, trong tình huống như thế thì sao nó có thể nhận ra hắn được, chỉ là chuyện vô ích thôi.
Hắn ta còn cố ý sắp xếp Phương Châm ở trong một nhà trọ cũ nát, bởi vì theo suy đoán của hắn, Nghiêm Túc sẽ không nghĩ đến chuyện hắn đang ở gần anh như vậy. Để khi anh tìm kiếm Phương Châm khắp nơi, bản thân hắn sẽ có cơ hội từ từ nói điều kiện với anh.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều sụp đổ, không có Phương Châm cũng là không có lợi thế để đàm phán, nhất thời, Hứa Minh Lượng hơi không biết phải làm sao.
Đúng lúc này có người gõ cửa, trái tim Hứa Minh Lượng run lên, vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, phát hiện là đồng bọn đang gõ ám hiệu, mới giùng giằng ra mở cửa cho đối phương.
Sau khi cửa mở ra, Vưu Tố Cầm vẻ mặt khẩn trương đi vào, mở đầu đã hỏi ngay: "Con đàn bà họ Phương kia đâu?"
Vẻ mặt Hứa Minh Lượng ảo não: "Bị người khác cướp mất rồi."
"Cái gì? Ai làm?"
"Là lão tứ."
"Sao lại là anh ta." Vẻ mặt Vưu Tố Cầm khiếp sợ, "Sao anh ta biết được kế hoạch của anh?"
"Tôi cũng không biết. Có trời mới biết anh ta làm cách nào để tìm được tới đây, đầu tiên là cãi nhau với tôi, sau đó tôi bị anh ta đánh ngất xỉu. Chắc chắn là anh ta đã mang Phương Châm đi."
Vưu Tố Cầm đứng trong phòng khách nhỏ hẹp nhìn ngó bốn phía, cuối cùng ánh mắt bà dừng trên một cánh cửa nhỏ ở phía trên. Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, đi qua kéo cửa ra, bật đèn lên nhìn, quả nhiên thấy một chiếc giường hỗn độn không có ai, sắc mặt Vưu Tố Cầm thay đổi, quay lại nhìn Hứa Minh Lượng: "Làm sao bây giờ?"
Hứa Minh Lượng gãi gãi miệng vết thương trên đầu, di chuyển đến ghế sô pha ngồi xuống, hắn vẫy tay: "Bà lại đây, tìm cái khăn ướt xử lý vết thương cho tôi trước đã, rồi từ từ tôi nghĩ cách."
Vưu Tố Cầm tùy tiện tìm một cái khăn mặt ướt nhẹp, một bên lau vết máu trên thái dương cho Hứa Minh Lượng, một bên nôn nóng hỏi: "Không có Phương Châm, chúng ta còn có thể làm cái gì? Không bằng cứ như vậy thu tay lại đi."
"Vậy cũng không được, bây giờ có thu tay lại thì hai chúng ta cũng xong đời rồi."
"Vậy anh còn muốn thế nào nữa? Không cầm chắc thời cơ mà chạy trốn, sau này Phương Châm kể lại với Nghiêm Túc, thì hai chúng ta chết chắc."
Hứa Minh Lượng híp mắt cười lạnh nói: "Tôi dám khẳng định, lão tứ tuyệt đối sẽ không mang Phương Châm đi gặp Nghiêm Túc đâu. Anh ta thích Phương Châm như vậy, sao có thể bỏ được người đã dâng tới miệng, rồi chắp tay nhường cho người ta. Vừa rồi, tuy rằng anh ta tức giận với tôi, nhưng tôi hiểu ý của anh ta, tôi làm gì Nghiêm Túc anh ta mặc kệ, chỉ cần không làm Phương Châm bị thương là được. Lúc này, chắc chắn anh ta đã mang Phương Châm đến một nơi khác rồi, và sẽ không để cho Nghiêm Túc biết được. Nghiêm Túc vừa xuất hiện, chuyện tốt anh ta đều hỏng hết, sao anh ta bỏ được."
"Ý của anh là?"
"Chúng ta cứ giả vờ diễn tiếp đi. Chỉ cần Nghiêm Túc không biết tin Phương Châm đã được cứu ra, chúng ta sẽ có cơ hội. Cứ để hắn hiểu lầm đi."
Vưu Tố Cầm không khỏi có chút sợ hãi: "Nếu tiếp tục, chuyện sẽ ngày càng ồn ào hơn, sau này bị cảnh sát điều tra cả hai chúng ta đều không thoát được đâu."
"Cảnh sát có cái gì có thể điều tra được, Phương Châm không ở trong tay chúng ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ xuất hiện. Chỉ cần cô ta không sao cả thì cảnh sát sẽ chẳng làm gì chúng ta được đâu."
"Nhưng cô ta sẽ chỉ tội anh, chắc là cô ta đã thấy mặt anh rồi."
"Cho nên chúng ta mới phải nắm chặt thời gian nhanh chóng đòi Nghiêm Túc một khoản. Chúng ta phải ép hắn nghĩ cách đưa chúng ta xuất ngoại, rồi cho chúng ta một số tiền lớn, như thế mới là cách tốt nhất. Còn ở trong nước thì sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ có bỏ đi luôn mới được."
"Nhưng mà..." Vẻ mặt Vưu Tố Cầm do dự, rõ ràng là còn chưa nghĩ kĩ.
Hứa Minh Lượng liếc mắt nhìn bà ta, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Sao, bà còn muốn ở lại trong nước à? Bà cho rằng bà tẩy trắng được hết sao. Tôi làm việc này nhiều năm như vậy, việc nào mà chẳng có phần của bà. Từ chuyện năm đó ngầm chiếm công ty lập nghiệp của La Thế, rồi sau đó phóng hỏa thiêu chết hắn, rồi đến bây giờ, mỗi một khoản mờ ám của Vĩnh Vượng, một việc bà đều trốn không thoát đâu. Sao tôi lại có thể dễ dàng bắt cóc được Phương Châm, còn không phải nhờ bà tìm người quen trong khách sạn giới thiệu cho tôi sao. Còn ông chồng vô đạo đức của bà nữa, nếu ông ta biết bà đã làm nhiều chuyện như vậy, ông ta sẽ bỏ qua cho bà sao? Không thuê người chém chết bà là đã may mắn lắm rồi đấy. Huống chi những tên cảnh sát kia cũng không phải ngồi không, tôi khuyên bà vẫn nên ngồi cùng một thuyền với tôi, tốt xấu gì trốn ra nước ngoài rồi sau này còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Nếu không, kết cục của bà chưa chắc đã tốt hơn của tôi đâu."
Thần sắc Vưu Tố Cầm dần dần trở nên ảm đạm. Quả thật, bà ta đã không còn đường nào để đi, chỉ có tiếp tục đi trên con đường sai trái với Hứa Minh Lượng. Bây giờ, trong lòng bà ta đang vô cùng rối bời, luôn có cảm giác trống trải. Chuyện đến bước đường này đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bà ta, bây giờ, mỗi một hành động đều là đánh cược, hơn nữa, dù biết rõ khả năng giành được phần thắng sẽ rất nhỏ, nhưng lại không chịu từ bỏ.
Đối mặt với sống với chết thì muốn sống chính là bản năng của con người.
Vì thế bà ta cắn răng nói: "Được, vậy theo anh nên làm gì bây giờ?"
Hứa Minh Lượng vừa lòng cười: "Bà lái xe tới sao?"
"Ừm."
"Được, vậy bây giờ chúng ta đi. Ngoài ra, tôi muốn tìm giúp tôi ít đồ, càng nhanh càng tốt."
Hứa Minh Lượng và Vưu Tố Cầm vừa nói vừa xuống lầu, nhanh chóng chui một chiếc xe hơi màu đỏ đậu ở gần đó, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi đây.
Mà trong khách sạn Lệ Tinh cách đó không xa, Nghiêm Túc đang ngồi trong một góc của phòng nghỉ, cầm một phần bản đồ toàn cảnh Hongkong nghiên cứu cặn kẽ. Viên Mộc đã đưa toàn bộ những tài liệu liên quan đến Hứa Minh Lượng và công ty Vĩnh Vượng của hắn đến tay anh. Nghiêm Túc ngồi trên sô pha không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên bản đồ.
Anh đang định đứng dậy nói gì đó với cảnh sát Sở thì di động nhẹ nhàng reo lên, một tin nhắn gửi tới. Nghiêm Túc cầm lên nhìn, là một dãy số lạ, trong tin nhắn chỉ có một câu: "Phương Châm đang ở trong tay tôi."
Anh xem tài liệu cảnh sát Sở đưa cho, phát hiện cái tên này đúng là đồ rắn rết, không có chuyện ác gì là không làm. Cái công ty của hắn đòi tiền không có tiền, muốn người cũng chẳng có ai, nghe Viên Mộc nói, sở dĩ trước đây quyết định hợp tác với công ty của bọn họ khai phá mảnh đất kia, là do người phụ trách của chi nhánh ở Hongkong nhận lợi ích từ bên hắn, còn cộng thêm việc Hứa Minh Lượng tỏ vẻ bên ngoài rất tốt, khoác lác khoa trương vô cùng vi diệu. Người phụ trách bị hắn khoe khoang đến mức không rõ Đông Tây Nam Bắc, lúc này mới nhận hắn.
Bây giờ, xem tài liệu của cảnh sát Sở, Nghiêm Túc không khỏi cười lạnh. Thật ra, gần đây cảnh sát cũng có để mắt tới hắn. Là do cảnh sát nhận được một luồng tin báo lại, có hai quan chức chính phủ nhận hối lộ trong một vụ đấu thầu đất của nhà nước. Khi điều tra hai quan chức này thì lại có liên quan tới tên Hứa Minh Lượng này.
Chuyện này cũng là vừa mới phát hiện được, cảnh sát đang muốn tìm Hứa Minh Lượng thẩm vấn, nhưng sau khi đến công ty Vĩnh Vượng của hắn ta ở Hongkong tìm hiểu, thì ở đó đã trống không từ lâu, nhân viên cũng không còn lại mấy người, còn Hứa Minh Lượng thì không thấy tung tích đâu cả. Có điều là, ghi chép trong hồ sơ nhập cảnh cho thấy hắn ta còn ở trong Hongkong, nên hai ngày nay cảnh sát Hongkong đang khẩn cấp tìm kiếm hắn khắp nơi.
Bây giờ đây đang là hai vụ án lồng ghép với nhau thành một vụ, phạm tội thương mại với bắt cóc là hai tội, Hứa Minh Lượng có cánh cũng khó thoát được lưới pháp luật. Bắt hắn chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng đối với Nghiêm Túc mà nói, chắc chắn phải nhanh chóng bắt được hắn. Phương Châm còn trong tay hắn, trễ một giây thôi thì nguy hiểm đối với cô sẽ càng nhiều hơn.
Nghiêm Túc cầm tài liệu về Hứa Minh Lượng im lặng rất lâu, rồi xoay người bước ra khỏi phòng an ninh đi tìm Viên Mộc. Cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm, mà trong nháy mắt ngắn ngủi ở đây anh đã nghĩ tới nhiều thứ hơn.
Trong khi cảnh sát truy lùng Hứa Minh Lượng trên khắp đảo, Hứa Minh Lượng lại đang nằm trên sàn nhà của một nhà trọ cách Lệ Tinh không xa. Đầu óc hắn mê mang, sau đó, trong một cơn đau dữ dội hắn dần dần tỉnh táo lại, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà không chớp ánh mắt.
Cảm giác đau đớn ập đến từng đợt, không ngừng kích thích thần kinh hắn. Hắn ta cảm thấy cả cái đầu như muốn nổ tung, vì thế đã tức giận chửi thầm. Nhưng một câu này, âm thanh cũng không lớn, cổ họng của hắn khô cằn rất khó phát ra tiếng, khóe miệng vừa khẽ động, đầu đã đau đớn vô cùng, làm hắn nổi giận đùng đùng.
Hắn ta thử đứng lên, vừa động một cái đã đau đến kêu to “A”. Nỗi đau toàn thân đều tập trung ở trên trán, hết lần này đến lần khác cứ động một cái là đau nhức toàn thân, hắn chẳng qua chỉ cố ngồi dậy khỏi sàn nhà thôi mà đã đau tới mức kêu ma gọi quỷ đến mấy lần.
Trong lòng hắn ta không khỏi mắng người kia một trận, kế hoạch đang êm đẹp còn dám đến đây làm loạn. Không tính tới chuyện cướp mất người mà còn làm hắn bị thương. Đây quả thật là ông trời đang muốn cưỡng ép hắn mà.
Nghĩ đến đây, tinh thần Hứa Minh Lượng lập tức tỉnh táo hơn, hắn ta cố chịu đựng cơn đau đầu bò dậy khỏi mặt đất, rồi ngã vào trong chiếc sô pha nhỏ thở phì phò. Bây giờ, Phương Châm đã bị người khác bắt đi rồi, trong tay hắn ta một con tin cũng chẳng có, làm sao đấu với Nghiêm Túc được đây? Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?
Hắn không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng. Hắn vẫn cảm thấy bản thân mình có thiên phú làm ăn. Năm đó, khi hắn ta gian lận từ từ đổi họ của công ty La Thế từ họ La thành họ Hứa, hắn biết là cuối cùng cũng sẽ có một ngày mình đạt được thành công. Mấy năm nay, rõ ràng hắn còn chưa hồ đồ, nhưng vì sao sự huy hoàng lúc ban đầu càng về sau càng xuống dốc, rồi ngày càng tồi tệ cơ chứ?
Hứa Minh Lượng nghĩ không ra, nguyên nhân làm ăn thất bại có lẽ có rất nhiều loại, nhưng bây giờ xem ra, người mấu chốt nhất chính là Nghiêm Túc. Nếu không phải anh tạm dừng hạng mục hợp tác với công ty mình, thì con đường làm ăn bây giờ của hắn ta đã có thể rộng mở rồi.
Vĩnh Vượng là một công ty nhỏ, không dễ dàng gì mà trèo lên cành cây cao như Thâm Lam được, hắn còn tưởng rằng đây là cơ hội cho mình một bước lên trời, lại không ngờ rằng vừa mới bay đến giữa chừng đã rớt xuống. Không chỉ thế, vì hạng mục hợp tác bị hủy bỏ, lúc đó hắn không thể không tìm một con đường khác, vì thế mới nghĩ đến việc dùng tiền hối lộ cho quan chức, chính là để kiếm được một chút lợi lộc từ dự án của chính phủ. Tuy rằng dự án đó không thuộc phạm vi kinh doanh của công ty, nhưng vì kiếm tiền hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng cứ như cố ý, hai người này lại bị lật ngã, đồng thời làm liên lụy tới hắn ta, khoản phí đã chuẩn bị cũng chẳng cầm về được. Hắn mơ hồ cảm thấy cảnh sát Hongkong đang đi tìm hắn, hai gã đó đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi mà không khai ra tên hắn mới là lạ. Xem ra đến ngày hôm nay hắn đã cùng đường bí lối, mà người tạo nên tất cả những hậu quả này chỉ có thể là Nghiêm Túc.
Hắn bắt cóc Phương Châm, một mặt là nhằm lợi dụng Nghiêm Túc để vơ vét một ít phí chạy trốn, mặt khác là muốn trả thù Nghiêm Túc, cho anh nếm thử cảm giác mất người yêu là thế nào. Lẽ ra toàn bộ kế hoạch đều hoàn hảo, ngoại trừ chuyện khi hắn bắt cóc Phương Châm bị một đứa trẻ thấy mặt, nhưng lúc ấy thời gian cấp bách hắn không thể giết chết đứa nhỏ được, chỉ có thể ôm tâm lý may mắn bỏ chạy.
Chỉ là một đứa bé thôi mà, không ai để tâm đến lời nó nói đâu, huống chi, trong tình huống như thế thì sao nó có thể nhận ra hắn được, chỉ là chuyện vô ích thôi.
Hắn ta còn cố ý sắp xếp Phương Châm ở trong một nhà trọ cũ nát, bởi vì theo suy đoán của hắn, Nghiêm Túc sẽ không nghĩ đến chuyện hắn đang ở gần anh như vậy. Để khi anh tìm kiếm Phương Châm khắp nơi, bản thân hắn sẽ có cơ hội từ từ nói điều kiện với anh.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều sụp đổ, không có Phương Châm cũng là không có lợi thế để đàm phán, nhất thời, Hứa Minh Lượng hơi không biết phải làm sao.
Đúng lúc này có người gõ cửa, trái tim Hứa Minh Lượng run lên, vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, phát hiện là đồng bọn đang gõ ám hiệu, mới giùng giằng ra mở cửa cho đối phương.
Sau khi cửa mở ra, Vưu Tố Cầm vẻ mặt khẩn trương đi vào, mở đầu đã hỏi ngay: "Con đàn bà họ Phương kia đâu?"
Vẻ mặt Hứa Minh Lượng ảo não: "Bị người khác cướp mất rồi."
"Cái gì? Ai làm?"
"Là lão tứ."
"Sao lại là anh ta." Vẻ mặt Vưu Tố Cầm khiếp sợ, "Sao anh ta biết được kế hoạch của anh?"
"Tôi cũng không biết. Có trời mới biết anh ta làm cách nào để tìm được tới đây, đầu tiên là cãi nhau với tôi, sau đó tôi bị anh ta đánh ngất xỉu. Chắc chắn là anh ta đã mang Phương Châm đi."
Vưu Tố Cầm đứng trong phòng khách nhỏ hẹp nhìn ngó bốn phía, cuối cùng ánh mắt bà dừng trên một cánh cửa nhỏ ở phía trên. Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, đi qua kéo cửa ra, bật đèn lên nhìn, quả nhiên thấy một chiếc giường hỗn độn không có ai, sắc mặt Vưu Tố Cầm thay đổi, quay lại nhìn Hứa Minh Lượng: "Làm sao bây giờ?"
Hứa Minh Lượng gãi gãi miệng vết thương trên đầu, di chuyển đến ghế sô pha ngồi xuống, hắn vẫy tay: "Bà lại đây, tìm cái khăn ướt xử lý vết thương cho tôi trước đã, rồi từ từ tôi nghĩ cách."
Vưu Tố Cầm tùy tiện tìm một cái khăn mặt ướt nhẹp, một bên lau vết máu trên thái dương cho Hứa Minh Lượng, một bên nôn nóng hỏi: "Không có Phương Châm, chúng ta còn có thể làm cái gì? Không bằng cứ như vậy thu tay lại đi."
"Vậy cũng không được, bây giờ có thu tay lại thì hai chúng ta cũng xong đời rồi."
"Vậy anh còn muốn thế nào nữa? Không cầm chắc thời cơ mà chạy trốn, sau này Phương Châm kể lại với Nghiêm Túc, thì hai chúng ta chết chắc."
Hứa Minh Lượng híp mắt cười lạnh nói: "Tôi dám khẳng định, lão tứ tuyệt đối sẽ không mang Phương Châm đi gặp Nghiêm Túc đâu. Anh ta thích Phương Châm như vậy, sao có thể bỏ được người đã dâng tới miệng, rồi chắp tay nhường cho người ta. Vừa rồi, tuy rằng anh ta tức giận với tôi, nhưng tôi hiểu ý của anh ta, tôi làm gì Nghiêm Túc anh ta mặc kệ, chỉ cần không làm Phương Châm bị thương là được. Lúc này, chắc chắn anh ta đã mang Phương Châm đến một nơi khác rồi, và sẽ không để cho Nghiêm Túc biết được. Nghiêm Túc vừa xuất hiện, chuyện tốt anh ta đều hỏng hết, sao anh ta bỏ được."
"Ý của anh là?"
"Chúng ta cứ giả vờ diễn tiếp đi. Chỉ cần Nghiêm Túc không biết tin Phương Châm đã được cứu ra, chúng ta sẽ có cơ hội. Cứ để hắn hiểu lầm đi."
Vưu Tố Cầm không khỏi có chút sợ hãi: "Nếu tiếp tục, chuyện sẽ ngày càng ồn ào hơn, sau này bị cảnh sát điều tra cả hai chúng ta đều không thoát được đâu."
"Cảnh sát có cái gì có thể điều tra được, Phương Châm không ở trong tay chúng ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ xuất hiện. Chỉ cần cô ta không sao cả thì cảnh sát sẽ chẳng làm gì chúng ta được đâu."
"Nhưng cô ta sẽ chỉ tội anh, chắc là cô ta đã thấy mặt anh rồi."
"Cho nên chúng ta mới phải nắm chặt thời gian nhanh chóng đòi Nghiêm Túc một khoản. Chúng ta phải ép hắn nghĩ cách đưa chúng ta xuất ngoại, rồi cho chúng ta một số tiền lớn, như thế mới là cách tốt nhất. Còn ở trong nước thì sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ có bỏ đi luôn mới được."
"Nhưng mà..." Vẻ mặt Vưu Tố Cầm do dự, rõ ràng là còn chưa nghĩ kĩ.
Hứa Minh Lượng liếc mắt nhìn bà ta, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Sao, bà còn muốn ở lại trong nước à? Bà cho rằng bà tẩy trắng được hết sao. Tôi làm việc này nhiều năm như vậy, việc nào mà chẳng có phần của bà. Từ chuyện năm đó ngầm chiếm công ty lập nghiệp của La Thế, rồi sau đó phóng hỏa thiêu chết hắn, rồi đến bây giờ, mỗi một khoản mờ ám của Vĩnh Vượng, một việc bà đều trốn không thoát đâu. Sao tôi lại có thể dễ dàng bắt cóc được Phương Châm, còn không phải nhờ bà tìm người quen trong khách sạn giới thiệu cho tôi sao. Còn ông chồng vô đạo đức của bà nữa, nếu ông ta biết bà đã làm nhiều chuyện như vậy, ông ta sẽ bỏ qua cho bà sao? Không thuê người chém chết bà là đã may mắn lắm rồi đấy. Huống chi những tên cảnh sát kia cũng không phải ngồi không, tôi khuyên bà vẫn nên ngồi cùng một thuyền với tôi, tốt xấu gì trốn ra nước ngoài rồi sau này còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Nếu không, kết cục của bà chưa chắc đã tốt hơn của tôi đâu."
Thần sắc Vưu Tố Cầm dần dần trở nên ảm đạm. Quả thật, bà ta đã không còn đường nào để đi, chỉ có tiếp tục đi trên con đường sai trái với Hứa Minh Lượng. Bây giờ, trong lòng bà ta đang vô cùng rối bời, luôn có cảm giác trống trải. Chuyện đến bước đường này đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bà ta, bây giờ, mỗi một hành động đều là đánh cược, hơn nữa, dù biết rõ khả năng giành được phần thắng sẽ rất nhỏ, nhưng lại không chịu từ bỏ.
Đối mặt với sống với chết thì muốn sống chính là bản năng của con người.
Vì thế bà ta cắn răng nói: "Được, vậy theo anh nên làm gì bây giờ?"
Hứa Minh Lượng vừa lòng cười: "Bà lái xe tới sao?"
"Ừm."
"Được, vậy bây giờ chúng ta đi. Ngoài ra, tôi muốn tìm giúp tôi ít đồ, càng nhanh càng tốt."
Hứa Minh Lượng và Vưu Tố Cầm vừa nói vừa xuống lầu, nhanh chóng chui một chiếc xe hơi màu đỏ đậu ở gần đó, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi đây.
Mà trong khách sạn Lệ Tinh cách đó không xa, Nghiêm Túc đang ngồi trong một góc của phòng nghỉ, cầm một phần bản đồ toàn cảnh Hongkong nghiên cứu cặn kẽ. Viên Mộc đã đưa toàn bộ những tài liệu liên quan đến Hứa Minh Lượng và công ty Vĩnh Vượng của hắn đến tay anh. Nghiêm Túc ngồi trên sô pha không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên bản đồ.
Anh đang định đứng dậy nói gì đó với cảnh sát Sở thì di động nhẹ nhàng reo lên, một tin nhắn gửi tới. Nghiêm Túc cầm lên nhìn, là một dãy số lạ, trong tin nhắn chỉ có một câu: "Phương Châm đang ở trong tay tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.