Chương 110: Đại kết cục 2
Tô Lưu
12/10/2021
Vừa dứt lời, cà nhà lập tức cùng
cười ha hả. Phương Châm nghe tiếng cười ngập tràn trong phòng bệnh, trong lòng cô hơi chua xót. Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong
chớp mắt, tinh thần cô nhanh chóng trở lại sự phấn chấn, toàn
tâm toán ý tập trung vào “sự nghiệp” chăm sóc trẻ sơ sinh của
mình.
Trong những ngày ở cữ, Đoàn Vịnh Thi mang Vương Tử đến thăm cô một lần. Vương Tử vừa thấy cô bé nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu lập tức thèm thuồng chảy nước miếng, la hét ồn ào muốn cưới cô em gái này làm vợ. Nhân lúc cậu chơi đùa với cô bé, Đoàn Vịnh Thi nói chuyện phiếm vài câu với Phương Châm.
Chuyện xảy ra chín tháng trước tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn rất rõ ràng trước mắt hai người. Phương Châm không nhịn được hỏi: "Trương Thiệu Quân thế nào rồi?"
Đoàn Vịnh Thi nhìn Vương Tử, rồi cười khổ hai tiếng: "Còn thế nào nữa, đi tù chứ sao. Không những bắt cóc mà còn là bắt cóc trẻ em, tội này không nhỏ, chắc cũng phải vài năm. Tôi thật sự không nghĩ đến chuyện anh ta lại là một người si tình như vậy. Năm đó, khi tôi quen anh ta là khi tôi xỉn quắc cần câu, anh ta tròn hay méo tôi cũng chẳng biết, thế mà anh ta lại có thể nhớ rõ bộ dạng và tên của tôi. Tôi đã vào tù thăm anh ta vài lần, anh ta nói khi tôi mang thai năm đó anh ta có tới tìm tôi, nhưng bị mẹ tôi ngăn lại. Ý của mẹ tôi rất rõ ràng, bà muốn tôi sẽ ở bên Nghiêm Túc, nghĩ gạo đã nấu thành cơm thì đâm lao phải theo lao. Nếu bà biết rằng, cuối cùng tôi cũng sẽ vứt bỏ Nghiêm Túc, đi theo một người ngoại quốc, thì có khi bà thà rằng để tôi ở bên Trương Thiệu Quân."
Phương Châm nghe mà lòng thổn thức không thôi, trên đời này luôn có những chuyện như vậy xảy ra mỗi ngày, có lẽ nó quan hệ chặt chẽ với chúng ta, nhưng chúng ta cũng không biết. Cô, còn có Đoàn Vịnh Thi, đều là những người đã trải qua những chuyện như vậy.
"Cho nên anh ta đặt bom trong WC ở Thâm Lam..."
"Anh ta cho là tôi và Nghiêm Túc vẫn bên nhau, nên anh ta muốn gây ra chút phiền phức. Thật ra, con người anh ta không xấu, đối xử với Vương Tử cũng rất tốt. Tôi tính sẽ chờ đến khi anh ta ra tù sẽ để thằng bé gặp anh ta, nói rõ ràng mọi chuyện cho nó biết, dù quan hệ giữa tôi và anh ta là gì thì quan hệ giữa họ vẫn là máu mủ ruột thịt."
Phương Châm nghe cách nói năng Đoàn Vịnh Thi, cảm thấy hình như cô đã già dặn hơn trước đây rất nhiều, không còn là người chuyện gì cũng quyết tâm làm cho bằng được, chỉ biết sung cướng cho bản thân mình. Vương Tử lớn lên mà cô cũng trưởng thành hơn.
Nghĩ đến đây, Phương Châm nhìn con gái đang ngủ say trên giường nhỏ, tưởng tượng sau này khi lớn lên sẽ nó sẽ có bộ dạng như thế nào, nghĩ nghĩ một lúc lại xuất thần, suy nghĩ không khống chế được cứ thế rộng ra. Cô thậm chí còn nghĩ đến chuyện mười mấy năm sau con gái trưởng thành thành một thiếu nữ, rồi cả hình ảnh hai người cùng nắm tay nhau đi dạo phố.
Dựa vào những mơ tưởng xa xôi như thế, cô cố gắng chống đỡ ngày qua ngày. Đứa bé cũng như chờ mong của cô, dần dần lớn lên, chỉ chớp mắt một cái đã qua một năm.
Sau khi qua thôi nôi của đứa bé, Phương Châm quyết định đến Thâm Lam đi làm lại. Cô dứt sữa cho con gái, rồi cố gắng giảm 10 cân (=5kg), sau đó gọi điện cho Viên Mộc.
Chuyện làm ăn của Thâm Lam bây giờ đều là do Viên Mộc và em họ của Nghiêm Túc phụ trách, sắp xếp cho Phương Châm đi làm lại đối với Viên Mộc mà nói chỉ là một việc rất nhỏ. Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn mời Phương Châm đến công ty trước một chuyến, hai người gặp nhau một lần trong văn phòng của Nghiêm Túc.
Phương Châm chưa từng tới đây trước kia, nhưng khi nghĩ đến chuyện Nghiêm Túc đã từng ở đây đi ra đi vào, gọi điện thoại, phê duyệt quyết định, uống trà nói chuyện làm ăn với người ta, cô vô cớ thấy áp lực trong lòng, cảm xúc đã khôi phục như có dấu hiệu bị phá vỡ.
Viên Mộc nhìn thấu sự mất mát của cô, thế là chủ động nói về Nghiêm Túc: "Cô yên tâm, Nghiêm Túc đã tỉnh lại rồi."
Đây là lần đầu tiên có người nói chắc chắn về tình trạng của Nghiêm Túc với Phương Châm kể từ lúc Nghiêm Túc gặp chuyện không may ở Hongkong tới nay. Trước đó, dù là Lí Mặc hay Đoàn Vịnh Thi, chuyện bọn họ biết không đủ chắc chắn, nhà họ Nghiêm còn có ý giấu diếm tình hình thực tế, cũng chỉ có nhân viên quản lý cấp cao ở Thâm Lam như Viên Mộc mới có cơ hội biết tường tận.
Nghe được tin tức này, sự căng thẳng trên mặt Phương Châm rốt cuộc lộ ra sự thả lỏng. Nhưng mấy câu sau đó của Viên Mộc lại làm cô không tránh được khẩn trương: "Trước mắt anh ấy đang tiến hành trị liệu hồi phục trong một bệnh viện ở Mĩ. Từ những thứ tôi biết thì tình hình anh ấy chắc cũng không tệ lắm, không gãy tay gãy chân, chức năng đều bình thường."
Nói tới đây, Viên Mộc liếc mắt nhìn Phương Châm, rõ ràng là có ngầm ý. Khuôn mặt Phương Châm hơi đỏ lên, không tiếp lời cậu ta. Viên Mộc cũng thản nhiên nói tiếp: "Tuy phần cứng không sao, nhưng về mặt phần mềm thì chắc là có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Tôi nghe ý của người lớn nhà họ Nghiêm là, lần tai nạn giao thông đó, Nghiêm Túc bị chấn thương sọ não, nên bị mất một số ký ức, có một số việc anh ấy nhớ rõ nhưng có một số việc có thể anh ấy đã..."
"Ý của anh là, anh ấy không nhớ ra tôi sao?"
"Tôi không chắc chắn lắm. Bởi vì tôi cũng chưa từng gặp anh ấy, mà cô cũng chưa gặp anh ấy, cho nên chúng ta đều không biết rõ cuối cùng là anh ấy nhớ được bao nhiêu mà quên bao nhiêu. Ý của tôi cô có hiểu không?"
Phương Châm hiểu rõ, cô đương nhiên hiểu rõ. Viên Mộc nói như vậy chỉ là vì chú ý đến cảm xúc của cô thôi. Thực ra, trong lòng cô và cậu ta đều hiểu rõ, nếu Nghiêm Túc thật sự còn nhớ rõ Phương Châm, thì làm sao đến gần hai năm mà chẳng có tin tức gì?
Chuyện anh đã tỉnh không phải ngày một ngày hai, nếu vì lí do cơ thể không về nước được thì ít nhất cũng có thể gọi điện thoại mà. Mà trên thực tế, Nghiêm Túc đã từng gọi điện thoại cho Viên Mộc, hơn nữa không chỉ một lần, mà lại chưa bao giờ gọi cho Phương Châm. Hơn nữa, trong điện thoại anh cũng chưa bao giờ hỏi Viên Mộc những chuyện liên quan đến Phương Châm.
Tất cả những điều này ám chỉ cho Phương Châm biết, toàn bộ những chuyện trước đây của cô và Nghiêm Túc đều đã bị anh quên đi. Từ thời điểm xảy ra vụ tai nạn giao thông, cô và Nghiêm Túc đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Giữa bọn họ không có hứa hẹn cũng không có trách nhiệm, chỉ có một bé gái đáng yêu, nhưng Nghiêm Túc còn chưa biết.
Phương Châm mang theo tin dữ này nặng nề quay lại đi làm ở Thâm Lam. Trước đây khi còn ở nhà, nhân lúc chẳng có ai, cô đã khóc một trận đã đời. Sau khi khóc xong, cô tự nói với mình rằng, từ nay về sau cô sẽ chẳng thể dựa vào ai nữa cả, mà muốn tự mình nuôi nấng con gái trưởng thành.
Sau khi đi làm lại, thời gian cứ thế trôi đi. Vì không muốn để Phương Châm đứng ở quầy lễ tân chịu sự bàn tán của người ta, Viên Mộc viện cớ điều Phương Châm điều đến bộ phận chăm sóc khách hàng. Trước kia, Phương Châm từng làm phóng viên, coi như cũng có kinh nghiệm giao tiếp với người khác, còn có Viên Mộc ở trên che chở. Rất nhiều người nghi ngờ thân phận của cô nhưng cũng không dám chắc, vừa không dám đắc tội cô vừa không chĩa mũi nhọn vào cô, nên thời gian cô làm trong công ty cũng rất thuận lợi.
Phương Châm được Viên Mộc đặc biệt chiếu cố hơn mấy tháng, nháy mắt cái đã đến tháng 12, đã gần đến lễ Giáng Sinh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố S làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo từ ngoài vào thẳng trong tim.
Vài ngày trước Phương Châm nhận được điện thoại của Viên Mộc, nói cô chuẩn bị chút, đi tham gia bữa tiệc Giáng Sinh do công ty tổ chức. Khi Phương Châm nghe yêu cầu thì vô thức muốn từ chối, kết quả Viên Mộc giành nói trước: "Nghiêm Túc sẽ tới, tôi nghĩ cô sẽ không từ chối đâu nhỉ."
Khi vừa nghe cái tên "Nghiêm Túc" kia, thế mà Phương Châm lại hơi sửng sốt. Đến bây giờ, hai người đã tách nhau ra khoảng hai năm rưỡi. Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, con gái cũng đã dần lớn lên, Phương Châm lại có chút quên mất người đàn ông này.
Nếu có người nhắc đến lần nữa cô mới ý thức được rằng, thật ra cô không hề quên mất Nghiêm Túc, chỉ là cô đã quyết tâm cất giấu những ký ức có liên quan đến anh. Mà cái này tên chính là chiếc chìa khóa mở chiếc kho cất giấu ấy ra, chỉ cần nghe tên anh, những hồi ức của cô sẽ cuồn cuộn trào dâng, như một dòng thủy triều dữ dội muốn nhấn chìm cả người cô.
Cho nên, cô không nói nhiều mà đồng ý tham gia bữa tiệc luôn. Cô cũng rất muốn biết, không gặp lâu như vậy, hai người gặp nhau lại lần nữa sẽ là xử sự như thế nào đây.
Bữa tiệc Giáng Sinh của công ty được tổ chức vào ngày 25. Phương Châm đến hội trường mới biết được, thì ra không phải ai là nhân viên của Thâm Lam cũng đều có thể được tham dự. Khi cô mặc một bộ lễ phục váy dài màu đỏ sẫm đứng ngoài của phòng tiệc, chỉ cần quan sát sơ sơ là biết những ai có mặt đêm nay đều là những người có chút quyền lực cả.
Hình như tất cả mọi người đều là ở cấp bậc quản lý, lính mới như cô đây gần như không có. Khi cô chạm mặt trưởng bộ phận, cô thấy rõ trong mắt đối phương hiện lên sự kinh ngạc. Bình thường, người này là cấp trên của cô, bảo cô sao thì cô làm vậy, nhất định nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện cô lại có thể xuất hiện ở đây bây giờ.
Mà Phương Châm thấy rằng, những người khác cũng giống như cô, cũng đều là đến vì Nghiêm Túc. Chủ tịch Thâm Lam đã mất tích hai năm rưỡi, ai cũng đều rất ngạc nhiên, dù là nam hay nữ thì đều muốn gặp mặt anh, nhìn xem có phải sau vụ tai nạn giao thông gương mặt anh đã bị hủy hoại như lời đồn không, hay không thay đổi gì mà càng tỏa sáng hơn trước, hay có vài người còn nói là hôm nay anh sẽ mang cả phu nhân mới cưới đến tham dự.
Tóm lại tất cả mọi suy đoán đều sẽ được giải đáp trong đêm nay. Mà từ khi Phương Châm bước vào đại sảnh phòng tiệc thì cô có cảm giác trái tim đã không còn là của mình nữa. Cô không biết thì ra sẽ căng thẳng như vậy, thậm chí khi cô cầm dao đi giết Nghiêm Túc năm đó cũng chẳng căng thẳng như bây giờ.
Cô đứng ở nơi không ai để ý cầm ly rượu uống không ngừng, bất tri bất giác đã uống hơn nửa cốc. Đến cuối cùng khi Nghiêm Túc đẩy cửa đi vào, cô cảm thấy mình đã say vài phần.
Nghiêm Túc đến một mình, điều này làm Phương Châm thở phào một hơi. Vì cô rất sợ Nghiêm Túc sẽ mang một người phụ nữ cao gầy thanh lịch quý phái đi vào. Nếu như vậy, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà hất thẳng ly rượu trên tay vào mặt anh mất.
Hình ảnh người đàn ông cô nhớ nhung hơn ba mươi tháng đập thẳng vào trong mắt cô. Phương Châm đứng đó gần như không chớp mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiêm Túc. Anh không có khác biệt gì lớn so với trước đây, chỉ là đường nét khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn. Phương Châm biết vụ tai nạn giao thông đó nhất định đã làm tổn thương đến xương cốt khuôn mặt anh, dù đã trôi qua hai năm rưỡi, nhưng vẫn không có cách gì phục hồi lại nguyên trạng ban đầu.
Chỉ là, Phương Châm cảm thấy Nghiêm Túc như vậy còn hấp dẫn hơn so với trước đây. Khi anh đi tới, không chỉ cô, gần như tất cả mọi người trong hội trường đều ngừng thở, không khí và thời gian phảng phất như bị đông đặc, chỉ còn có những ánh mắt di chuyển theo bóng người duy nhất đang chuyển động trong hội trường.
Trong sự im lặng cực độ này, Phương Châm nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh như trong. Cô cố gắng hót thở sâu, lại phát hiện rượu như làm hoa mắt cô, bóng hình Nghiêm Túc bắt đầu mơ mơ hồ hồ trong mắt cô.
Để ổn định cảm xúc, Phương Châm uống cạn chất lỏng sóng sánh trong ly. Cô hoàn toàn không để ý thứ mình uống là rượu, sau khi uống hết nửa ly lại nhất định rót thêm một ly, lại một hơi uống hết nửa ly như uống nước.
Men rượu nhanh chóng bốc lên, Phương Châm chỉ cảm thấy cái gì đó trước mắt cứ lượn vòng. Trong lòng cô thầm nghĩ không ổn. Tuy rằng, cô rất muốn Nghiêm Túc chú ý đến mình, nhưng cô cũng không hy vọng sẽ lấy cách xấu mặt để gặp mặt anh.
Phụ nữ ấy mà, ai cũng muốn có biểu hiện tốt nhất trước mặt người đàn ông mình thích cả.
Vì thế, cô để ly rượu xuống, chậm rãi di chuyển đến nhà vệ sinh. Mỗi một bước đi cô đều cảm thấy đồ vật trước mặt lắt lư không ngừng, giống y như động đất vậy. Cô cũng không biết rõ bố cục của hội trường nên vừa vịn tường vừa nheo mắt tìm nhà vệ sinh, bỗng bất thình lình cô đâm sầm vào một người.
Sau đó, cô cảm thấy trên tay hơi lạnh, vừa nhìn đã thấy một mảng rượu đỏ hồng hồng trên tay. Lại nhìn người đàn ông đối diện kia, đường nét khuôn mặt dịu dàng, ngũ quan rõ ràng, nét mặt điềm đạm nhìn chằm chằm cô.
"Thư…thư kí Viên." Phương Châm gắng gượng nở một nụ cười. Nhìn xuống theo vẻ mặt của Viên Mộc, Phương Châm nhìn thấy trên tay cậu ta cũng bị rượu đỏ làm ướt một mảng, chắc chắn là vừa rồi cô đã đụng đổ ly rượ của người ta.
Viên Mộc đưa tay đỡ cô hỏi: "Phương Châm, cô làm sao vậy?"
"Không, không có gì. Tôi á, uống một chút rượu thôi mà. Xin lỗi, tửu lượng của tôi không được tốt lắm, hơi dễ say."
Phương Châm vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh có người cười khẽ một tiếng. Tiếng cười này mang theo chút hương vị trêu chọc, nghe vào tai thấy không thể nào thoải mái được. Cô quay đầu nhìn lại, khóe miệng Nghiêm Túc khẽ nhếch, thấy cô nhìn mình thì lập tức thu nụ cười kia lại, khôi phục khuôn mặt không cảm xúc ban đầu.
Nhìn người đàn ông này gần như vậy, oán hận trong lòng Phương Châm cứ muốn tuôn ra, vì thế cô tức giận hỏi: "Anh cười cái gì?"
Nghiêm Túc một bộ không quen cô, hai hàng lông mày hơi nhíu lại: "Không có gì, chỉ tán thưởng sự hiểu biết của cô thôi."
Đầu óc Phương Châm đã tràn ngập men rượu nên chẳng đủ dùng nữa, cũng lười nói nhảm với anh nên phất phất tay muốn đi. Viên Mộc kéo cô lại: "Có cần người đưa cô tới nhà vệ sinh không vậy?"
"Không cần, tuy tửu lượng của tôi không tốt lắm nhưng rượu phẩm thì không tệ đâu, anh cứ yên tâm." Phương Châm vừa nói vừa cố ý quét mắt nhìn Nghiêm Túc, đáy mắt là sự khinh thường không che dấu. Trong hội trường này, chắc cũng chỉ có cô có can đảm trợn trắng mắt với Nghiêm Túc thôi.
Hai năm rưỡi không gặp, vừa gặp mặt đã mở miệng châm chọc cô, Phương Châm thực tình nuốt không trôi cục tức này. Nên khi đi vào toilet, cô mang theo sự tức giận bừng bừng, quả thật y như một quả cầu lửa vậy. Mọi người thấy cô đều tránh xa ra, rất sợ cô nôn lên quần áo trên người mình, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người không có đầu óc, nhân lúc trong toilet bốn bề vắng lặng thì đến bên cạnh Phương Châm, vừa cầm son trang điểm lại vừa cười nói: "Tôi nói loại phụ nữ như cô này hay là thôi đi, muốn nhan sắc thì không có nhan sắc, muốn thân hình cũng chẳng có thân hình, cô giở trò thì có làm được gì đâu cơ chứ."
Hai tay Phương Châm chống ở mép bồn rửa tay, liếc mắt người phụ nữ kia: "Cô... có ý gì?"
"Tôi là khuyên cô thu tay lại đi, đừng để ý Nghiêm Túc nữa. Cô cho rằng cô mượn cớ đụng đổ ly rượu của người ta thì có thể tiếp cận người ta sao? Đã là chiêu từ cái đời nào rồi, bây giờ đã chẳng còn xài nữa đâu, nên cô đừng phí công tính toán nữa. Cô xem cô tính toán cả buổi cũng chẳng thành công, chỉ làm đổ ly rượu của thư kí Viên. Theo tôi thấy, thư kí Viên cô cũng trèo lên được đâu, nhân lúc còn sớm thì dẹp bỏ cái lòng kia đi."
Phương Châm hít sâu hai cái, mất cả buổi trời mới hiểu hết ý trong lời nói của người phụ nữ này, hóa ra cô ta cho rằng cô và cô ta đều giống nhau, đều là mượn cơ hội này chạy tới đây câu con rùa vàng.
Thật là buồn cười. Phương Châm vốn cảm thấy không sao, nhưng đột nhiên lại nhớ tới con gái ở nhà. Con gái đã sắp 2 tuổi rồi, đã biết đi biết chạy khắp nơi rồi. Cô bé cũng biết nói, rất thích đuổi theo cô hỏi: "Mẹ ơi, ba đâu rồi hả mẹ?"
Mỗi khi đến lúc này Phương Châm luôn không trả lời. Ngẫm lại thì Nghiêm Túc ở bên ngoài kia, con gái cô rõ ràng có ba, nhưng hai người lại không gặp nhau được, cô còn phải ở đây chịu đựng sự chế nhạo của loại phụ nữ này, nhiều năm qua rốt cuộc cô vì cái gì cơ chứ?
Nhất thời, cảm xúc của Phương Châm bốc lên đầu, thêm tác dụng của cồn, không chút suy nghĩ trực tiếp mở vào nước, dùng tay hứng ít nước rồi hất lên mặt người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia không đoán hành động này của Phương Châm, bị hất nước lạnh lên mặt thì cô ta hét ầm lên theo bản năng, vừa kêu vừa đưa tay lau đi. Kết quả, đưa tay lên lau mặt thì lớp trang điểm trên mặt lập tức biến hóa, xanh xanh đỏ đỏ y như cái mông con khỉ.
Người phụ nữ này thậm chí còn làm quá hơn, nhấc váy chạy ra khỏi toilet, vừa chạy vừa mắng không ngừng. Phương Châm cũng ra khỏi toilet, đi theo cô ta vào trong đại sảnh. Cô ta thấy Phương Châm tới đây, thì vô cùng sợ hãi, lập tức xông vào đám người tìm bạn bè của mình.
Trong chốc lát, hội trường có vài phần hỗn loạn, chuyện của người phụ nữ kia và Phương Châm thu hút không ít người, phần lớn là người mà người phụ nữ kia quen. Trong những người này, cũng có vài người biết Phương Châm, có nghe qua một ít lời đồn đãi về cô, lúc này đều tụ vào đó bàn luận xôn xao.
Phương Châm không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng có thể đoán ra nội dụng cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhất là biểu cảm trên mặt những người đó, mười phần là đang giễu cợt cô. Cô không giận cũng không giơ tay động chân, chỉ chậm rãi lấy một ly Champagne đi đến chỗ cô gái kia.
Sau một lần thì cô ta nào dám chọc vào Phương Châm nữa, sợ tới mức kêu la gọi bạn bè, rồi núp sau lưng họ. Những người đó cũng không dám lớn tiếng chọc Phương Châm, một đám người cứ liên tục lùi về sau.
Phương Châm cứ cầm cái ly vừa đi vừa cười như vậy, một bộ nước ấm nấu ếch xanh, dù không nấu chết cô ta thì cũng muốn dọa chết cô ta. Cô biết những cô gái này lo lắng điều gì, nếu ly rượu trong tay cô hất thẳng vào mặt họ thì kế hoạch câu rùa vàng đêm nay của họ sẽ hoàn toàn thất bại. So với các cô, Phương Châm là đầu trọc chả sợ bị nắm tóc.
*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Dù sao Nghiêm Túc không hề nhớ, cô còn phải sợ gì nữa chứ?
Trong lúc cô đang từ từ tiến sát về phía bọn họ, bỗng nhiên cô cảm thấy cô tay bị xiết chặt, chiếc ly Champagne trong tay cô lung lay nhưng không rớt giọt nào ra. Rồi chỉ trong chớp mắt có người cầm lấy chiếc ly trong tay cô ra, hơn nữa còn nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra.
Phương Châm quay đầu lại, thế mà lại phát hiện thì ra là Nghiêm Túc, cô cảm thấy hơi giật mình.
Thật ra chính bản thân Nghiêm Túc cũng cảm thấy có chút khó tin, anh rõ ràng không quen cô gái trước mặt này, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác muốn thân thiết với cô. Con người anh trước nay không tin chuyện vừa thấy đã yêu nhảm nhí này, nhưng người con gái tên Phương Châm trước mặt này lại làm anh hơi dao động, cứ như cơ thể anh đã không chịu sự khống chế của đại não nữa rồi, một loại cảm xúc nhiệt tình mãnh liệt như trào dâng làm náo loạn nội tâm anh.
Cho nên anh ra tay, hơn nữa còn chủ động cười với Phương Châm, nói: "Phương tiểu thư, không bằng bớt giận?"
"Bớt giận? Chủ tịch Nghiêm nghiêm trọng quá rồi, tôi vẫn chưa giận mà. Tôi chẳng qua chỉ muốn mời vị tiểu thư này uống một ly thôi mà."
"Vị tiểu thư này thoạt nhìn có vẻ tửu lượng không tốt, không bằng tôi uống với cô được không?"
Phương Châm nửa tỉnh nửa say, cũng đoán không ra dụng ý của Nghiêm Túc. Nhưng cô không từ chối, ngược lại còn nhiệt tình chủ động kéo cánh tay Nghiêm Túc, mỉm cười gật đầu nói: "Được. Trong phòng nóng quá, không bằng chúng ta ra ngoài uống đi?"
Ngày mùa đông lạnh lẽo, Phương Châm lại còn nói trong phòng nóng quá, còn hẹn Nghiêm Túc ra chỗ khác, ai cũng đều đoán ra được dụng ý của cô. Những cô gái vừa rồi còn thờ ơ lạnh nhạt kia giờ đã tức muốn nổ phổi. Nhưng Nghiêm Túc lại như không nhìn thấy, cứ để mặc Phương Châm kéo, hai người cứ vậy sóng vai đi ra ngoài, còn lại một đám người đứng đó nghiến răng nghiến lợi vỗ ngực liên tục.
Nghiêm Túc không mang Phương Châm ra bên ngoài, mà là chọn một gian phòng nghỉ trong khách sạn. Phòng nghỉ ở lầu hai, có một mặt tường là kính thủy tinh, đứng sát tường có thể nhìn rõ hoa viên khách sạn ở ngoài kia trong đêm đông giá rét, đúng thật là một nơi chốn hẹn hò hoàn mỹ.
Sau khi Nghiêm Túc đóng cửa lại thì rót hai ly rượu, đi đến trước mặt Phương Châm đưa cho cô một ly. Phương Châm nhận ly rượu nhưng lại không uống, trực tiếp đặt cái ly xuống bàn. Sau đó cô lại thò tay cầm lấy ly của Nghiêm Túc, đặt xuống cùng chỗ với cái ly của cô.
Sau khi xử lý xong hai cốc rượu, Phương Châm làm bộ như lơ đãng liếc mắt nhìn Nghiêm Túc, trong một cái liếc mắt kia tràn đầy nhu tình mật ý, quả thực chính là câu dẫn một cách trần trụi.
Nếu đổi thành cô gái khác làm động tác như vậy, Nghiêm Túc đã xoay người bỏ đi từ sớm. Nhưng Phương Châm không giống vậy, trên người cô gái này có một lực hấp dẫn cực mạnh, làm anh tưởng chừng như không thể kiềm chế nổi, dù cho biết rõ là cô đang câu dẫn mình, nhưng anh vẫn không do dự mà mắc câu .
Phương Châm tiến lên vài bước, đưa tay ôm lấy cơ thể Nghiêm Túc, đặt cằm trên vai anh, nhỏ nhẹ nói: "Cảnh đêm thật đẹp, chỉ uống rượu không thì vô vị quá, không bằng để tôi bồi chủ tich Nghiêm chơi cái khác đi."
Cơ thể Nghiêm Túc nháy mắt cứng đờ, một dòng điện lưu kì lạ bùng nổ trong người anh, nhảy nhót điên cuồng trong huyết quản anh. Nơi nào đó rất lâu rồi không có phản ứng thế mà một cái đã dựng thẳng lên.
Nghiêm Túc biết, dục hỏa trong cơ thể anh đã bị cô gái này đốt lên.
Phương Châm cứ ôm anh như vậy, hương thơm trên người cô như thuốc mê nhẹ nhàng tiến vào mũi anh, quả thực làm cho người ta thấy nghiện. Anh có chút tham lam hít nhẹ hương thơm này, hai tay giơ lên đang muốn ôm lấy cơ thể Phương Châm, lại cảm giác bên trái bụng truyền đến một cơn đau, như bị người ta nặng nề đánh một quyền.
Nghiêm Túc khẽ nhíu mày, có chút không tin nhìn chằm chằm Phương Châm. Chỉ thấy đối phương nở nụ cười như cũ, xuống tay lại không lưu tình chút nào, nhân lúc anh đang thất thần lại thụi thêm một quyền nữa, làm Nghiêm Túc đau muốn nhe răng.
Hôm nay anh nhất định đã dụng phải một cô gái không bình thường rồi. Trong lòng Nghiêm Túc nghĩ như vậy.
Khi Phương Châm chuẩn bị đánh quyền thứ ba, rốt cuộc Nghiêm Túc cũng hồi phục lại, đúng lúc đưa tay ra cầm lấy tay cô: "Phương tiểu thư xuống tay nặng như vậy ba mẹ cô có biết không?"
"Bọn họ chắc là không biết, nhưng anh nhất định phải biết. Vốn nên cho anh một đao, để anh nhớ thật lâu, đáng tiếc trong tay tôi lại không có đạo cụ, chỉ có thể đổi thành dùng tay thôi. Vết sẹo trên bụng chủ tịch Nghiêm con không? Có ngại để cho tôi xem không?"
Trong lòng Nghiêm Túc khẽ động. Sau vụ tai nạn xe cộ, vết thương nhỏ lớn trên người anh nhiều vô số, nhưng chỉ có vết thương này là đã có từ trước, vừa nhìn đã biết không phải mới. Anh cũng từng hỏi những người bên cạnh về nguyên nhân của vết thương này, nhưng ai cũng nói không biết. Nghiêm Túc nhìn thấu sauy nghĩ trong mắt bọn họ, anh biết vết thương này nhất định có ý nghĩa không bình thường. Không nghĩ tới tới hôm nay, cô gái tên Phương Châm này thế mà lại biết.
Anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Phương Châm, ôm cả người cô vào sát trong ngực mình: "Làm sao em biết vết sẹo này, nói anh nghe chút đi?"
"Chủ tịch Nghiêm muốn nghe sao, vậy không bằng chúng ta ngồi xuống từ từ nói?"
Nghiêm Túc nghe thấy tim đập bang bang trong lồng ngực, sự thiếu sót bộ phận nào đó dừng như rất rõ ràng trong trí nhớ. Mặc dù không thể nhớ ra cụ thể là thứ gì, nhưng anh có linh cảm, anh và Phương Châm đã quen nhau từ trước, hơn nữa còn có nguồn gốc rất sâu xa.
Chỉ bằng việc hôm nay vừa gặp anh đã sinh ra một cảm giác mãnh liệt với Phương Châm, có thể tưởng tượng được trước đây hai người thật sự có quen biết nhưng quan hệ lúc đó của bọn họ là gì?
Anh không tin mình sống ba mươi mấy năm mà chưa từng rung động với một người con gái nào. Mà nếu quả thật có một người con gái như vậy, có thể không nghi ngờ mà nghĩ ngay đến Phương Châm.
Nghĩ đến đây anh hơi suy nghĩ rồi bế ngang Phương Châm lên, ôm đến một chiếc ghế sô pha gần đó. Sau đó anh nặng nề đặt cơ thể mình lên người Phương Châm, không do dự hôn lên môi cô.
Phương Châm không hề từ chối anh, tất cả những hình ảnh hai người thân mật trong trí nhớ lập tức ùa về. Cô thành thạo đáp lại anh, phối hợp với hành động của anh, làm Nghiêm Túc cảm thấy hai người tựa như chưa từng có sự xa lạ, cứ chặt chẽ run sợ nhừ từ trước đây vậy.
Sau khi nụ hôn qua đi, Nghiêm Túc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh nhìn Phương Châm nhiều hơn một tia tình cảm nồng đượm: "Có phải cúng ta đã biết nhau từ trước không, Phương Châm?"
"Anh còn nhớ em tên Phương Châm à?"
"Không, anh cũng không nhớ rõ, là Viên Mộc mới nói vừa nãy. Tuy rằng trog trí nhớ của anh không có em, nhưng từ cái nhìn đầu tiên anh đã bắt đầu cảm thấy, chúng ta đã từng biết nhau."
"Chúng ta quả thật có quen biết."
"Không ngại nói với anh chuyện trước đây chứ?"
"Đương nhiên không ngại." Vừa nói Phương Châm vươn hai tay ra ôm lấy cổ Nghiêm Túc, "Chẳng qua cậu chuyện của chúng ta rất dài, có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian."
"Không sao cả, dù em nói bao lâu anh cũng đều sẽ nghe hết. Có điều bây giờ anh có một thỉnh cầu mới, không biết em có ngại không?"
Phương Châm hơi sửng sốt, rồi lập tức cảm thấy nửa người dưới đang bị một vật cứng nặng nề đụng vào. Cô không khỏi bật cười: "Nghiêm tiên sinh, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu thôi đấy."
"Nhưng chúng ta lại rất giống như đã yêu nhau rất nhiều năm."
"Cho nên nói..."
"Em để ý sao?"
Phương Châm ngẩng đầu lên nháy mắt hai lần, rốt cuộc lên tiếng nở nụ cười: "Có thể, em không ngại."
Đương nhiên không ngại, ngày tốt, cảnh đẹp, có rượu ngon, còn có anh chàng đẹp trai, thời điểm như vậy làm sao cô có khả năng để ý chuyện như vậy. Có điều...
"Nghiêm tiên sinh, anh có chịu trách nhiệm với em không?"
"Đương nhiên, nếu anh không chịu trách nhiệm, em có thể lấy dao đâm hai lần vào chỗ em đánh anh vừa nãy." Khi nói chuyện, Nghiêm Túc đã vươn tay ra, trực tiếp gạt quần áo của Phương Châm ra.
Tuy anh không nhớ rõ Phương Châm, nhưng không hề gây trở ngại chuyện anh nhất kiến chung tình với cô gái này. Kể từ giờ phút này, chủ tịch Nghiêm quyết định muốn yêu đương, hơn nữa còn muốn dây dưa một đời với cô gái đang nằm dưới thân mình bây giờ. Đây là chuyện anh chắc chắn mười phần, hơn nữa mãi mãi sẽ không thay đổi.
Bóng đêm lập tức trở nên nồng đượm hơn, trong không khí ngọt ngào, hương vị mập mờ càng ngày càng đậm, nặng nề bao trùm lên đôi nam nữ trên ghế sô pha.
Tác giả có lời muốn nói: được rồi, sau khi nam nữ chính của chúng ta trải qua nhiều chương chia cách như vậy, rốt cuộc cũng không biết xấu hổ ở bên nhau. Tuy rằng lão Nghiêm không nhớ Tiểu Châm Châm, nhưng chúng ta phải tin chắc rằng, chỉ cần nhiều lần OOXX, anh nhất định sẽ nhớ ra. Muốn thấy cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn của bọn họ thì phải chờ đến ngoại truyện, hôm nay Đại Tô có bữa tiệc, hai ngày nữa ngoại truyện sẽ lên sóng.
Về phần bản thảo tồn đọng, chờ thêm vài ngày lại tái xuất ha. Vừa về nước nên không có thời gian gõ chữ, tôi khổ lắm. Quả nhiên tôi vẫn thích làm trạch nữ ở nhà hơn. Mọi người cho tôi mặt mũi sưu tầm trước được không?
Trong những ngày ở cữ, Đoàn Vịnh Thi mang Vương Tử đến thăm cô một lần. Vương Tử vừa thấy cô bé nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu lập tức thèm thuồng chảy nước miếng, la hét ồn ào muốn cưới cô em gái này làm vợ. Nhân lúc cậu chơi đùa với cô bé, Đoàn Vịnh Thi nói chuyện phiếm vài câu với Phương Châm.
Chuyện xảy ra chín tháng trước tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn rất rõ ràng trước mắt hai người. Phương Châm không nhịn được hỏi: "Trương Thiệu Quân thế nào rồi?"
Đoàn Vịnh Thi nhìn Vương Tử, rồi cười khổ hai tiếng: "Còn thế nào nữa, đi tù chứ sao. Không những bắt cóc mà còn là bắt cóc trẻ em, tội này không nhỏ, chắc cũng phải vài năm. Tôi thật sự không nghĩ đến chuyện anh ta lại là một người si tình như vậy. Năm đó, khi tôi quen anh ta là khi tôi xỉn quắc cần câu, anh ta tròn hay méo tôi cũng chẳng biết, thế mà anh ta lại có thể nhớ rõ bộ dạng và tên của tôi. Tôi đã vào tù thăm anh ta vài lần, anh ta nói khi tôi mang thai năm đó anh ta có tới tìm tôi, nhưng bị mẹ tôi ngăn lại. Ý của mẹ tôi rất rõ ràng, bà muốn tôi sẽ ở bên Nghiêm Túc, nghĩ gạo đã nấu thành cơm thì đâm lao phải theo lao. Nếu bà biết rằng, cuối cùng tôi cũng sẽ vứt bỏ Nghiêm Túc, đi theo một người ngoại quốc, thì có khi bà thà rằng để tôi ở bên Trương Thiệu Quân."
Phương Châm nghe mà lòng thổn thức không thôi, trên đời này luôn có những chuyện như vậy xảy ra mỗi ngày, có lẽ nó quan hệ chặt chẽ với chúng ta, nhưng chúng ta cũng không biết. Cô, còn có Đoàn Vịnh Thi, đều là những người đã trải qua những chuyện như vậy.
"Cho nên anh ta đặt bom trong WC ở Thâm Lam..."
"Anh ta cho là tôi và Nghiêm Túc vẫn bên nhau, nên anh ta muốn gây ra chút phiền phức. Thật ra, con người anh ta không xấu, đối xử với Vương Tử cũng rất tốt. Tôi tính sẽ chờ đến khi anh ta ra tù sẽ để thằng bé gặp anh ta, nói rõ ràng mọi chuyện cho nó biết, dù quan hệ giữa tôi và anh ta là gì thì quan hệ giữa họ vẫn là máu mủ ruột thịt."
Phương Châm nghe cách nói năng Đoàn Vịnh Thi, cảm thấy hình như cô đã già dặn hơn trước đây rất nhiều, không còn là người chuyện gì cũng quyết tâm làm cho bằng được, chỉ biết sung cướng cho bản thân mình. Vương Tử lớn lên mà cô cũng trưởng thành hơn.
Nghĩ đến đây, Phương Châm nhìn con gái đang ngủ say trên giường nhỏ, tưởng tượng sau này khi lớn lên sẽ nó sẽ có bộ dạng như thế nào, nghĩ nghĩ một lúc lại xuất thần, suy nghĩ không khống chế được cứ thế rộng ra. Cô thậm chí còn nghĩ đến chuyện mười mấy năm sau con gái trưởng thành thành một thiếu nữ, rồi cả hình ảnh hai người cùng nắm tay nhau đi dạo phố.
Dựa vào những mơ tưởng xa xôi như thế, cô cố gắng chống đỡ ngày qua ngày. Đứa bé cũng như chờ mong của cô, dần dần lớn lên, chỉ chớp mắt một cái đã qua một năm.
Sau khi qua thôi nôi của đứa bé, Phương Châm quyết định đến Thâm Lam đi làm lại. Cô dứt sữa cho con gái, rồi cố gắng giảm 10 cân (=5kg), sau đó gọi điện cho Viên Mộc.
Chuyện làm ăn của Thâm Lam bây giờ đều là do Viên Mộc và em họ của Nghiêm Túc phụ trách, sắp xếp cho Phương Châm đi làm lại đối với Viên Mộc mà nói chỉ là một việc rất nhỏ. Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn mời Phương Châm đến công ty trước một chuyến, hai người gặp nhau một lần trong văn phòng của Nghiêm Túc.
Phương Châm chưa từng tới đây trước kia, nhưng khi nghĩ đến chuyện Nghiêm Túc đã từng ở đây đi ra đi vào, gọi điện thoại, phê duyệt quyết định, uống trà nói chuyện làm ăn với người ta, cô vô cớ thấy áp lực trong lòng, cảm xúc đã khôi phục như có dấu hiệu bị phá vỡ.
Viên Mộc nhìn thấu sự mất mát của cô, thế là chủ động nói về Nghiêm Túc: "Cô yên tâm, Nghiêm Túc đã tỉnh lại rồi."
Đây là lần đầu tiên có người nói chắc chắn về tình trạng của Nghiêm Túc với Phương Châm kể từ lúc Nghiêm Túc gặp chuyện không may ở Hongkong tới nay. Trước đó, dù là Lí Mặc hay Đoàn Vịnh Thi, chuyện bọn họ biết không đủ chắc chắn, nhà họ Nghiêm còn có ý giấu diếm tình hình thực tế, cũng chỉ có nhân viên quản lý cấp cao ở Thâm Lam như Viên Mộc mới có cơ hội biết tường tận.
Nghe được tin tức này, sự căng thẳng trên mặt Phương Châm rốt cuộc lộ ra sự thả lỏng. Nhưng mấy câu sau đó của Viên Mộc lại làm cô không tránh được khẩn trương: "Trước mắt anh ấy đang tiến hành trị liệu hồi phục trong một bệnh viện ở Mĩ. Từ những thứ tôi biết thì tình hình anh ấy chắc cũng không tệ lắm, không gãy tay gãy chân, chức năng đều bình thường."
Nói tới đây, Viên Mộc liếc mắt nhìn Phương Châm, rõ ràng là có ngầm ý. Khuôn mặt Phương Châm hơi đỏ lên, không tiếp lời cậu ta. Viên Mộc cũng thản nhiên nói tiếp: "Tuy phần cứng không sao, nhưng về mặt phần mềm thì chắc là có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Tôi nghe ý của người lớn nhà họ Nghiêm là, lần tai nạn giao thông đó, Nghiêm Túc bị chấn thương sọ não, nên bị mất một số ký ức, có một số việc anh ấy nhớ rõ nhưng có một số việc có thể anh ấy đã..."
"Ý của anh là, anh ấy không nhớ ra tôi sao?"
"Tôi không chắc chắn lắm. Bởi vì tôi cũng chưa từng gặp anh ấy, mà cô cũng chưa gặp anh ấy, cho nên chúng ta đều không biết rõ cuối cùng là anh ấy nhớ được bao nhiêu mà quên bao nhiêu. Ý của tôi cô có hiểu không?"
Phương Châm hiểu rõ, cô đương nhiên hiểu rõ. Viên Mộc nói như vậy chỉ là vì chú ý đến cảm xúc của cô thôi. Thực ra, trong lòng cô và cậu ta đều hiểu rõ, nếu Nghiêm Túc thật sự còn nhớ rõ Phương Châm, thì làm sao đến gần hai năm mà chẳng có tin tức gì?
Chuyện anh đã tỉnh không phải ngày một ngày hai, nếu vì lí do cơ thể không về nước được thì ít nhất cũng có thể gọi điện thoại mà. Mà trên thực tế, Nghiêm Túc đã từng gọi điện thoại cho Viên Mộc, hơn nữa không chỉ một lần, mà lại chưa bao giờ gọi cho Phương Châm. Hơn nữa, trong điện thoại anh cũng chưa bao giờ hỏi Viên Mộc những chuyện liên quan đến Phương Châm.
Tất cả những điều này ám chỉ cho Phương Châm biết, toàn bộ những chuyện trước đây của cô và Nghiêm Túc đều đã bị anh quên đi. Từ thời điểm xảy ra vụ tai nạn giao thông, cô và Nghiêm Túc đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Giữa bọn họ không có hứa hẹn cũng không có trách nhiệm, chỉ có một bé gái đáng yêu, nhưng Nghiêm Túc còn chưa biết.
Phương Châm mang theo tin dữ này nặng nề quay lại đi làm ở Thâm Lam. Trước đây khi còn ở nhà, nhân lúc chẳng có ai, cô đã khóc một trận đã đời. Sau khi khóc xong, cô tự nói với mình rằng, từ nay về sau cô sẽ chẳng thể dựa vào ai nữa cả, mà muốn tự mình nuôi nấng con gái trưởng thành.
Sau khi đi làm lại, thời gian cứ thế trôi đi. Vì không muốn để Phương Châm đứng ở quầy lễ tân chịu sự bàn tán của người ta, Viên Mộc viện cớ điều Phương Châm điều đến bộ phận chăm sóc khách hàng. Trước kia, Phương Châm từng làm phóng viên, coi như cũng có kinh nghiệm giao tiếp với người khác, còn có Viên Mộc ở trên che chở. Rất nhiều người nghi ngờ thân phận của cô nhưng cũng không dám chắc, vừa không dám đắc tội cô vừa không chĩa mũi nhọn vào cô, nên thời gian cô làm trong công ty cũng rất thuận lợi.
Phương Châm được Viên Mộc đặc biệt chiếu cố hơn mấy tháng, nháy mắt cái đã đến tháng 12, đã gần đến lễ Giáng Sinh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố S làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo từ ngoài vào thẳng trong tim.
Vài ngày trước Phương Châm nhận được điện thoại của Viên Mộc, nói cô chuẩn bị chút, đi tham gia bữa tiệc Giáng Sinh do công ty tổ chức. Khi Phương Châm nghe yêu cầu thì vô thức muốn từ chối, kết quả Viên Mộc giành nói trước: "Nghiêm Túc sẽ tới, tôi nghĩ cô sẽ không từ chối đâu nhỉ."
Khi vừa nghe cái tên "Nghiêm Túc" kia, thế mà Phương Châm lại hơi sửng sốt. Đến bây giờ, hai người đã tách nhau ra khoảng hai năm rưỡi. Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, con gái cũng đã dần lớn lên, Phương Châm lại có chút quên mất người đàn ông này.
Nếu có người nhắc đến lần nữa cô mới ý thức được rằng, thật ra cô không hề quên mất Nghiêm Túc, chỉ là cô đã quyết tâm cất giấu những ký ức có liên quan đến anh. Mà cái này tên chính là chiếc chìa khóa mở chiếc kho cất giấu ấy ra, chỉ cần nghe tên anh, những hồi ức của cô sẽ cuồn cuộn trào dâng, như một dòng thủy triều dữ dội muốn nhấn chìm cả người cô.
Cho nên, cô không nói nhiều mà đồng ý tham gia bữa tiệc luôn. Cô cũng rất muốn biết, không gặp lâu như vậy, hai người gặp nhau lại lần nữa sẽ là xử sự như thế nào đây.
Bữa tiệc Giáng Sinh của công ty được tổ chức vào ngày 25. Phương Châm đến hội trường mới biết được, thì ra không phải ai là nhân viên của Thâm Lam cũng đều có thể được tham dự. Khi cô mặc một bộ lễ phục váy dài màu đỏ sẫm đứng ngoài của phòng tiệc, chỉ cần quan sát sơ sơ là biết những ai có mặt đêm nay đều là những người có chút quyền lực cả.
Hình như tất cả mọi người đều là ở cấp bậc quản lý, lính mới như cô đây gần như không có. Khi cô chạm mặt trưởng bộ phận, cô thấy rõ trong mắt đối phương hiện lên sự kinh ngạc. Bình thường, người này là cấp trên của cô, bảo cô sao thì cô làm vậy, nhất định nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện cô lại có thể xuất hiện ở đây bây giờ.
Mà Phương Châm thấy rằng, những người khác cũng giống như cô, cũng đều là đến vì Nghiêm Túc. Chủ tịch Thâm Lam đã mất tích hai năm rưỡi, ai cũng đều rất ngạc nhiên, dù là nam hay nữ thì đều muốn gặp mặt anh, nhìn xem có phải sau vụ tai nạn giao thông gương mặt anh đã bị hủy hoại như lời đồn không, hay không thay đổi gì mà càng tỏa sáng hơn trước, hay có vài người còn nói là hôm nay anh sẽ mang cả phu nhân mới cưới đến tham dự.
Tóm lại tất cả mọi suy đoán đều sẽ được giải đáp trong đêm nay. Mà từ khi Phương Châm bước vào đại sảnh phòng tiệc thì cô có cảm giác trái tim đã không còn là của mình nữa. Cô không biết thì ra sẽ căng thẳng như vậy, thậm chí khi cô cầm dao đi giết Nghiêm Túc năm đó cũng chẳng căng thẳng như bây giờ.
Cô đứng ở nơi không ai để ý cầm ly rượu uống không ngừng, bất tri bất giác đã uống hơn nửa cốc. Đến cuối cùng khi Nghiêm Túc đẩy cửa đi vào, cô cảm thấy mình đã say vài phần.
Nghiêm Túc đến một mình, điều này làm Phương Châm thở phào một hơi. Vì cô rất sợ Nghiêm Túc sẽ mang một người phụ nữ cao gầy thanh lịch quý phái đi vào. Nếu như vậy, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà hất thẳng ly rượu trên tay vào mặt anh mất.
Hình ảnh người đàn ông cô nhớ nhung hơn ba mươi tháng đập thẳng vào trong mắt cô. Phương Châm đứng đó gần như không chớp mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiêm Túc. Anh không có khác biệt gì lớn so với trước đây, chỉ là đường nét khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn. Phương Châm biết vụ tai nạn giao thông đó nhất định đã làm tổn thương đến xương cốt khuôn mặt anh, dù đã trôi qua hai năm rưỡi, nhưng vẫn không có cách gì phục hồi lại nguyên trạng ban đầu.
Chỉ là, Phương Châm cảm thấy Nghiêm Túc như vậy còn hấp dẫn hơn so với trước đây. Khi anh đi tới, không chỉ cô, gần như tất cả mọi người trong hội trường đều ngừng thở, không khí và thời gian phảng phất như bị đông đặc, chỉ còn có những ánh mắt di chuyển theo bóng người duy nhất đang chuyển động trong hội trường.
Trong sự im lặng cực độ này, Phương Châm nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh như trong. Cô cố gắng hót thở sâu, lại phát hiện rượu như làm hoa mắt cô, bóng hình Nghiêm Túc bắt đầu mơ mơ hồ hồ trong mắt cô.
Để ổn định cảm xúc, Phương Châm uống cạn chất lỏng sóng sánh trong ly. Cô hoàn toàn không để ý thứ mình uống là rượu, sau khi uống hết nửa ly lại nhất định rót thêm một ly, lại một hơi uống hết nửa ly như uống nước.
Men rượu nhanh chóng bốc lên, Phương Châm chỉ cảm thấy cái gì đó trước mắt cứ lượn vòng. Trong lòng cô thầm nghĩ không ổn. Tuy rằng, cô rất muốn Nghiêm Túc chú ý đến mình, nhưng cô cũng không hy vọng sẽ lấy cách xấu mặt để gặp mặt anh.
Phụ nữ ấy mà, ai cũng muốn có biểu hiện tốt nhất trước mặt người đàn ông mình thích cả.
Vì thế, cô để ly rượu xuống, chậm rãi di chuyển đến nhà vệ sinh. Mỗi một bước đi cô đều cảm thấy đồ vật trước mặt lắt lư không ngừng, giống y như động đất vậy. Cô cũng không biết rõ bố cục của hội trường nên vừa vịn tường vừa nheo mắt tìm nhà vệ sinh, bỗng bất thình lình cô đâm sầm vào một người.
Sau đó, cô cảm thấy trên tay hơi lạnh, vừa nhìn đã thấy một mảng rượu đỏ hồng hồng trên tay. Lại nhìn người đàn ông đối diện kia, đường nét khuôn mặt dịu dàng, ngũ quan rõ ràng, nét mặt điềm đạm nhìn chằm chằm cô.
"Thư…thư kí Viên." Phương Châm gắng gượng nở một nụ cười. Nhìn xuống theo vẻ mặt của Viên Mộc, Phương Châm nhìn thấy trên tay cậu ta cũng bị rượu đỏ làm ướt một mảng, chắc chắn là vừa rồi cô đã đụng đổ ly rượ của người ta.
Viên Mộc đưa tay đỡ cô hỏi: "Phương Châm, cô làm sao vậy?"
"Không, không có gì. Tôi á, uống một chút rượu thôi mà. Xin lỗi, tửu lượng của tôi không được tốt lắm, hơi dễ say."
Phương Châm vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh có người cười khẽ một tiếng. Tiếng cười này mang theo chút hương vị trêu chọc, nghe vào tai thấy không thể nào thoải mái được. Cô quay đầu nhìn lại, khóe miệng Nghiêm Túc khẽ nhếch, thấy cô nhìn mình thì lập tức thu nụ cười kia lại, khôi phục khuôn mặt không cảm xúc ban đầu.
Nhìn người đàn ông này gần như vậy, oán hận trong lòng Phương Châm cứ muốn tuôn ra, vì thế cô tức giận hỏi: "Anh cười cái gì?"
Nghiêm Túc một bộ không quen cô, hai hàng lông mày hơi nhíu lại: "Không có gì, chỉ tán thưởng sự hiểu biết của cô thôi."
Đầu óc Phương Châm đã tràn ngập men rượu nên chẳng đủ dùng nữa, cũng lười nói nhảm với anh nên phất phất tay muốn đi. Viên Mộc kéo cô lại: "Có cần người đưa cô tới nhà vệ sinh không vậy?"
"Không cần, tuy tửu lượng của tôi không tốt lắm nhưng rượu phẩm thì không tệ đâu, anh cứ yên tâm." Phương Châm vừa nói vừa cố ý quét mắt nhìn Nghiêm Túc, đáy mắt là sự khinh thường không che dấu. Trong hội trường này, chắc cũng chỉ có cô có can đảm trợn trắng mắt với Nghiêm Túc thôi.
Hai năm rưỡi không gặp, vừa gặp mặt đã mở miệng châm chọc cô, Phương Châm thực tình nuốt không trôi cục tức này. Nên khi đi vào toilet, cô mang theo sự tức giận bừng bừng, quả thật y như một quả cầu lửa vậy. Mọi người thấy cô đều tránh xa ra, rất sợ cô nôn lên quần áo trên người mình, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người không có đầu óc, nhân lúc trong toilet bốn bề vắng lặng thì đến bên cạnh Phương Châm, vừa cầm son trang điểm lại vừa cười nói: "Tôi nói loại phụ nữ như cô này hay là thôi đi, muốn nhan sắc thì không có nhan sắc, muốn thân hình cũng chẳng có thân hình, cô giở trò thì có làm được gì đâu cơ chứ."
Hai tay Phương Châm chống ở mép bồn rửa tay, liếc mắt người phụ nữ kia: "Cô... có ý gì?"
"Tôi là khuyên cô thu tay lại đi, đừng để ý Nghiêm Túc nữa. Cô cho rằng cô mượn cớ đụng đổ ly rượu của người ta thì có thể tiếp cận người ta sao? Đã là chiêu từ cái đời nào rồi, bây giờ đã chẳng còn xài nữa đâu, nên cô đừng phí công tính toán nữa. Cô xem cô tính toán cả buổi cũng chẳng thành công, chỉ làm đổ ly rượu của thư kí Viên. Theo tôi thấy, thư kí Viên cô cũng trèo lên được đâu, nhân lúc còn sớm thì dẹp bỏ cái lòng kia đi."
Phương Châm hít sâu hai cái, mất cả buổi trời mới hiểu hết ý trong lời nói của người phụ nữ này, hóa ra cô ta cho rằng cô và cô ta đều giống nhau, đều là mượn cơ hội này chạy tới đây câu con rùa vàng.
Thật là buồn cười. Phương Châm vốn cảm thấy không sao, nhưng đột nhiên lại nhớ tới con gái ở nhà. Con gái đã sắp 2 tuổi rồi, đã biết đi biết chạy khắp nơi rồi. Cô bé cũng biết nói, rất thích đuổi theo cô hỏi: "Mẹ ơi, ba đâu rồi hả mẹ?"
Mỗi khi đến lúc này Phương Châm luôn không trả lời. Ngẫm lại thì Nghiêm Túc ở bên ngoài kia, con gái cô rõ ràng có ba, nhưng hai người lại không gặp nhau được, cô còn phải ở đây chịu đựng sự chế nhạo của loại phụ nữ này, nhiều năm qua rốt cuộc cô vì cái gì cơ chứ?
Nhất thời, cảm xúc của Phương Châm bốc lên đầu, thêm tác dụng của cồn, không chút suy nghĩ trực tiếp mở vào nước, dùng tay hứng ít nước rồi hất lên mặt người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia không đoán hành động này của Phương Châm, bị hất nước lạnh lên mặt thì cô ta hét ầm lên theo bản năng, vừa kêu vừa đưa tay lau đi. Kết quả, đưa tay lên lau mặt thì lớp trang điểm trên mặt lập tức biến hóa, xanh xanh đỏ đỏ y như cái mông con khỉ.
Người phụ nữ này thậm chí còn làm quá hơn, nhấc váy chạy ra khỏi toilet, vừa chạy vừa mắng không ngừng. Phương Châm cũng ra khỏi toilet, đi theo cô ta vào trong đại sảnh. Cô ta thấy Phương Châm tới đây, thì vô cùng sợ hãi, lập tức xông vào đám người tìm bạn bè của mình.
Trong chốc lát, hội trường có vài phần hỗn loạn, chuyện của người phụ nữ kia và Phương Châm thu hút không ít người, phần lớn là người mà người phụ nữ kia quen. Trong những người này, cũng có vài người biết Phương Châm, có nghe qua một ít lời đồn đãi về cô, lúc này đều tụ vào đó bàn luận xôn xao.
Phương Châm không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng có thể đoán ra nội dụng cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhất là biểu cảm trên mặt những người đó, mười phần là đang giễu cợt cô. Cô không giận cũng không giơ tay động chân, chỉ chậm rãi lấy một ly Champagne đi đến chỗ cô gái kia.
Sau một lần thì cô ta nào dám chọc vào Phương Châm nữa, sợ tới mức kêu la gọi bạn bè, rồi núp sau lưng họ. Những người đó cũng không dám lớn tiếng chọc Phương Châm, một đám người cứ liên tục lùi về sau.
Phương Châm cứ cầm cái ly vừa đi vừa cười như vậy, một bộ nước ấm nấu ếch xanh, dù không nấu chết cô ta thì cũng muốn dọa chết cô ta. Cô biết những cô gái này lo lắng điều gì, nếu ly rượu trong tay cô hất thẳng vào mặt họ thì kế hoạch câu rùa vàng đêm nay của họ sẽ hoàn toàn thất bại. So với các cô, Phương Châm là đầu trọc chả sợ bị nắm tóc.
*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Dù sao Nghiêm Túc không hề nhớ, cô còn phải sợ gì nữa chứ?
Trong lúc cô đang từ từ tiến sát về phía bọn họ, bỗng nhiên cô cảm thấy cô tay bị xiết chặt, chiếc ly Champagne trong tay cô lung lay nhưng không rớt giọt nào ra. Rồi chỉ trong chớp mắt có người cầm lấy chiếc ly trong tay cô ra, hơn nữa còn nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra.
Phương Châm quay đầu lại, thế mà lại phát hiện thì ra là Nghiêm Túc, cô cảm thấy hơi giật mình.
Thật ra chính bản thân Nghiêm Túc cũng cảm thấy có chút khó tin, anh rõ ràng không quen cô gái trước mặt này, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác muốn thân thiết với cô. Con người anh trước nay không tin chuyện vừa thấy đã yêu nhảm nhí này, nhưng người con gái tên Phương Châm trước mặt này lại làm anh hơi dao động, cứ như cơ thể anh đã không chịu sự khống chế của đại não nữa rồi, một loại cảm xúc nhiệt tình mãnh liệt như trào dâng làm náo loạn nội tâm anh.
Cho nên anh ra tay, hơn nữa còn chủ động cười với Phương Châm, nói: "Phương tiểu thư, không bằng bớt giận?"
"Bớt giận? Chủ tịch Nghiêm nghiêm trọng quá rồi, tôi vẫn chưa giận mà. Tôi chẳng qua chỉ muốn mời vị tiểu thư này uống một ly thôi mà."
"Vị tiểu thư này thoạt nhìn có vẻ tửu lượng không tốt, không bằng tôi uống với cô được không?"
Phương Châm nửa tỉnh nửa say, cũng đoán không ra dụng ý của Nghiêm Túc. Nhưng cô không từ chối, ngược lại còn nhiệt tình chủ động kéo cánh tay Nghiêm Túc, mỉm cười gật đầu nói: "Được. Trong phòng nóng quá, không bằng chúng ta ra ngoài uống đi?"
Ngày mùa đông lạnh lẽo, Phương Châm lại còn nói trong phòng nóng quá, còn hẹn Nghiêm Túc ra chỗ khác, ai cũng đều đoán ra được dụng ý của cô. Những cô gái vừa rồi còn thờ ơ lạnh nhạt kia giờ đã tức muốn nổ phổi. Nhưng Nghiêm Túc lại như không nhìn thấy, cứ để mặc Phương Châm kéo, hai người cứ vậy sóng vai đi ra ngoài, còn lại một đám người đứng đó nghiến răng nghiến lợi vỗ ngực liên tục.
Nghiêm Túc không mang Phương Châm ra bên ngoài, mà là chọn một gian phòng nghỉ trong khách sạn. Phòng nghỉ ở lầu hai, có một mặt tường là kính thủy tinh, đứng sát tường có thể nhìn rõ hoa viên khách sạn ở ngoài kia trong đêm đông giá rét, đúng thật là một nơi chốn hẹn hò hoàn mỹ.
Sau khi Nghiêm Túc đóng cửa lại thì rót hai ly rượu, đi đến trước mặt Phương Châm đưa cho cô một ly. Phương Châm nhận ly rượu nhưng lại không uống, trực tiếp đặt cái ly xuống bàn. Sau đó cô lại thò tay cầm lấy ly của Nghiêm Túc, đặt xuống cùng chỗ với cái ly của cô.
Sau khi xử lý xong hai cốc rượu, Phương Châm làm bộ như lơ đãng liếc mắt nhìn Nghiêm Túc, trong một cái liếc mắt kia tràn đầy nhu tình mật ý, quả thực chính là câu dẫn một cách trần trụi.
Nếu đổi thành cô gái khác làm động tác như vậy, Nghiêm Túc đã xoay người bỏ đi từ sớm. Nhưng Phương Châm không giống vậy, trên người cô gái này có một lực hấp dẫn cực mạnh, làm anh tưởng chừng như không thể kiềm chế nổi, dù cho biết rõ là cô đang câu dẫn mình, nhưng anh vẫn không do dự mà mắc câu .
Phương Châm tiến lên vài bước, đưa tay ôm lấy cơ thể Nghiêm Túc, đặt cằm trên vai anh, nhỏ nhẹ nói: "Cảnh đêm thật đẹp, chỉ uống rượu không thì vô vị quá, không bằng để tôi bồi chủ tich Nghiêm chơi cái khác đi."
Cơ thể Nghiêm Túc nháy mắt cứng đờ, một dòng điện lưu kì lạ bùng nổ trong người anh, nhảy nhót điên cuồng trong huyết quản anh. Nơi nào đó rất lâu rồi không có phản ứng thế mà một cái đã dựng thẳng lên.
Nghiêm Túc biết, dục hỏa trong cơ thể anh đã bị cô gái này đốt lên.
Phương Châm cứ ôm anh như vậy, hương thơm trên người cô như thuốc mê nhẹ nhàng tiến vào mũi anh, quả thực làm cho người ta thấy nghiện. Anh có chút tham lam hít nhẹ hương thơm này, hai tay giơ lên đang muốn ôm lấy cơ thể Phương Châm, lại cảm giác bên trái bụng truyền đến một cơn đau, như bị người ta nặng nề đánh một quyền.
Nghiêm Túc khẽ nhíu mày, có chút không tin nhìn chằm chằm Phương Châm. Chỉ thấy đối phương nở nụ cười như cũ, xuống tay lại không lưu tình chút nào, nhân lúc anh đang thất thần lại thụi thêm một quyền nữa, làm Nghiêm Túc đau muốn nhe răng.
Hôm nay anh nhất định đã dụng phải một cô gái không bình thường rồi. Trong lòng Nghiêm Túc nghĩ như vậy.
Khi Phương Châm chuẩn bị đánh quyền thứ ba, rốt cuộc Nghiêm Túc cũng hồi phục lại, đúng lúc đưa tay ra cầm lấy tay cô: "Phương tiểu thư xuống tay nặng như vậy ba mẹ cô có biết không?"
"Bọn họ chắc là không biết, nhưng anh nhất định phải biết. Vốn nên cho anh một đao, để anh nhớ thật lâu, đáng tiếc trong tay tôi lại không có đạo cụ, chỉ có thể đổi thành dùng tay thôi. Vết sẹo trên bụng chủ tịch Nghiêm con không? Có ngại để cho tôi xem không?"
Trong lòng Nghiêm Túc khẽ động. Sau vụ tai nạn xe cộ, vết thương nhỏ lớn trên người anh nhiều vô số, nhưng chỉ có vết thương này là đã có từ trước, vừa nhìn đã biết không phải mới. Anh cũng từng hỏi những người bên cạnh về nguyên nhân của vết thương này, nhưng ai cũng nói không biết. Nghiêm Túc nhìn thấu sauy nghĩ trong mắt bọn họ, anh biết vết thương này nhất định có ý nghĩa không bình thường. Không nghĩ tới tới hôm nay, cô gái tên Phương Châm này thế mà lại biết.
Anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Phương Châm, ôm cả người cô vào sát trong ngực mình: "Làm sao em biết vết sẹo này, nói anh nghe chút đi?"
"Chủ tịch Nghiêm muốn nghe sao, vậy không bằng chúng ta ngồi xuống từ từ nói?"
Nghiêm Túc nghe thấy tim đập bang bang trong lồng ngực, sự thiếu sót bộ phận nào đó dừng như rất rõ ràng trong trí nhớ. Mặc dù không thể nhớ ra cụ thể là thứ gì, nhưng anh có linh cảm, anh và Phương Châm đã quen nhau từ trước, hơn nữa còn có nguồn gốc rất sâu xa.
Chỉ bằng việc hôm nay vừa gặp anh đã sinh ra một cảm giác mãnh liệt với Phương Châm, có thể tưởng tượng được trước đây hai người thật sự có quen biết nhưng quan hệ lúc đó của bọn họ là gì?
Anh không tin mình sống ba mươi mấy năm mà chưa từng rung động với một người con gái nào. Mà nếu quả thật có một người con gái như vậy, có thể không nghi ngờ mà nghĩ ngay đến Phương Châm.
Nghĩ đến đây anh hơi suy nghĩ rồi bế ngang Phương Châm lên, ôm đến một chiếc ghế sô pha gần đó. Sau đó anh nặng nề đặt cơ thể mình lên người Phương Châm, không do dự hôn lên môi cô.
Phương Châm không hề từ chối anh, tất cả những hình ảnh hai người thân mật trong trí nhớ lập tức ùa về. Cô thành thạo đáp lại anh, phối hợp với hành động của anh, làm Nghiêm Túc cảm thấy hai người tựa như chưa từng có sự xa lạ, cứ chặt chẽ run sợ nhừ từ trước đây vậy.
Sau khi nụ hôn qua đi, Nghiêm Túc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh nhìn Phương Châm nhiều hơn một tia tình cảm nồng đượm: "Có phải cúng ta đã biết nhau từ trước không, Phương Châm?"
"Anh còn nhớ em tên Phương Châm à?"
"Không, anh cũng không nhớ rõ, là Viên Mộc mới nói vừa nãy. Tuy rằng trog trí nhớ của anh không có em, nhưng từ cái nhìn đầu tiên anh đã bắt đầu cảm thấy, chúng ta đã từng biết nhau."
"Chúng ta quả thật có quen biết."
"Không ngại nói với anh chuyện trước đây chứ?"
"Đương nhiên không ngại." Vừa nói Phương Châm vươn hai tay ra ôm lấy cổ Nghiêm Túc, "Chẳng qua cậu chuyện của chúng ta rất dài, có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian."
"Không sao cả, dù em nói bao lâu anh cũng đều sẽ nghe hết. Có điều bây giờ anh có một thỉnh cầu mới, không biết em có ngại không?"
Phương Châm hơi sửng sốt, rồi lập tức cảm thấy nửa người dưới đang bị một vật cứng nặng nề đụng vào. Cô không khỏi bật cười: "Nghiêm tiên sinh, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu thôi đấy."
"Nhưng chúng ta lại rất giống như đã yêu nhau rất nhiều năm."
"Cho nên nói..."
"Em để ý sao?"
Phương Châm ngẩng đầu lên nháy mắt hai lần, rốt cuộc lên tiếng nở nụ cười: "Có thể, em không ngại."
Đương nhiên không ngại, ngày tốt, cảnh đẹp, có rượu ngon, còn có anh chàng đẹp trai, thời điểm như vậy làm sao cô có khả năng để ý chuyện như vậy. Có điều...
"Nghiêm tiên sinh, anh có chịu trách nhiệm với em không?"
"Đương nhiên, nếu anh không chịu trách nhiệm, em có thể lấy dao đâm hai lần vào chỗ em đánh anh vừa nãy." Khi nói chuyện, Nghiêm Túc đã vươn tay ra, trực tiếp gạt quần áo của Phương Châm ra.
Tuy anh không nhớ rõ Phương Châm, nhưng không hề gây trở ngại chuyện anh nhất kiến chung tình với cô gái này. Kể từ giờ phút này, chủ tịch Nghiêm quyết định muốn yêu đương, hơn nữa còn muốn dây dưa một đời với cô gái đang nằm dưới thân mình bây giờ. Đây là chuyện anh chắc chắn mười phần, hơn nữa mãi mãi sẽ không thay đổi.
Bóng đêm lập tức trở nên nồng đượm hơn, trong không khí ngọt ngào, hương vị mập mờ càng ngày càng đậm, nặng nề bao trùm lên đôi nam nữ trên ghế sô pha.
Tác giả có lời muốn nói: được rồi, sau khi nam nữ chính của chúng ta trải qua nhiều chương chia cách như vậy, rốt cuộc cũng không biết xấu hổ ở bên nhau. Tuy rằng lão Nghiêm không nhớ Tiểu Châm Châm, nhưng chúng ta phải tin chắc rằng, chỉ cần nhiều lần OOXX, anh nhất định sẽ nhớ ra. Muốn thấy cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn của bọn họ thì phải chờ đến ngoại truyện, hôm nay Đại Tô có bữa tiệc, hai ngày nữa ngoại truyện sẽ lên sóng.
Về phần bản thảo tồn đọng, chờ thêm vài ngày lại tái xuất ha. Vừa về nước nên không có thời gian gõ chữ, tôi khổ lắm. Quả nhiên tôi vẫn thích làm trạch nữ ở nhà hơn. Mọi người cho tôi mặt mũi sưu tầm trước được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.