Chương 67: Hù dọa
Tô Lưu
06/07/2017
Phương Châm ngồi vào trong xe của Nghiêm Túc, nhiệt độ nóng lạnh luân phiên làm cô không tránh khỏi hắt hơi một cái.
"Xin lỗi." Cô nói một câu, vừa dứt lời Nghiêm Túc đã đưa khăn tay cho cô.
Phương Châm xoa xoa mũi rồi cũng không vòng vo, nói ngay vào điểm chính: " Tôi không tìm thấy em trai tôi.”
"Em trai em, chính là người lần trước bị anh đánh?"
"Phải, là người được anh đền cho một chiếc nhẫn kim cương."
Nghiêm Túc ngẫm một chút gật đầu: "Vậy em tìm anh là muốn anh giúp em tìm em trai về?"
"Ừm."
Phương Châm hít vào một hơi, mũi vì bị chà xát nên có chút đỏ, trước hết kể lại mọi chuyện. Từ chuyện Phương Pháp bán nhẫn mua nhà, đến lúc anh đi tìm Jenny hợp lại cùng từ đó gây ra một loạt chuyện sau này.
Nghiêm Túc chăm chú nghe, từ đầu tới đuôi đều không có nói chen vào, mãi đến khi Phương Châm nói xong anh mới mở miệng nói: "Không nghĩ tới chỉ vì một chiếc nhẫn của anh lại hại cả nhà em thành ra như vậy. Xem ra là anh suy nghĩ không chu đáo, chuyện em trai em anh sẽ chịu trách nhiệm, em yên tâm, cho anh thời gian nửa ngày, nhất định giúp em tìm được."
Phương Châm nói chuyện với Nghiêm Túc một hồi tâm tình tốt hơn rất nhiều, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Có Nghiêm Túc giúp đỡ cô tin tưởng rất nhanh có thể tìm thấy em trai mình. Nhưng cô vẫn có chút lo lắng: "Có thể tìm thấy nó trước khi bị cảnh sát bắt không, tôi muốn khuyên nó đi tự thú."
“ Không thành vấn đề." Nghiêm Túc lúc đang nói chuyện đã gọi điện thoại, đem chuyện này dặn dò lại. Nói được một nửa anh lại hỏi Phương Châm, "Điện thoại di động của em có bức ảnh nào của em trai em không?”
Phương Châm suy nghĩ một chút lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, điện thoại này cô vừa mới mua, bên trong không có bao nhiêu tấm hình, tìm nửa ngày cũng không tìm được. Nghiêm Túc liền bảo tài xế lái xe, nhìn Phương Châm nói: "Nói địa chỉ nhà em với tài xế đi, ngay bây giờ đến nhà em tìm ảnh."
Chiếc xe lập tức quay đầu lại, trực tiếp đi về nhà Phương Châm. Khoảng chừng nửa giờ sau, chiếc xe đã dừng ở trước cửa nhà cô. Cô do dự có nên để Nghiêm Túc đi vào hay không, cuối cùng vẫn là quyết định dẫn anh cùng nhau lên lầu.
Mẹ cô đang chăm sóc ba cô nằm viện, bây giờ trong nhà không có người. Hai người bọn họ sau khi lên lầu, Phương Châm đi thẳng đến phòng em trai, mở máy tính ra tìm. Nghiêm Túc thì lại kết nối điện thoại của mình với máy tính, chờ Phương Châm tìm thấy trong máy tính một số hình ảnh sinh hoạt thường ngày của Phương Pháp, anh chọn một tấm nhìn thấy rõ mặt nhất rồi ra khỏi phòng, chuyển ảnh qua điện thoại của mình, tiếp đó gửi ảnh đi, phân phó công việc.
Phương Châm nãy giờ đứng ngồi không yên, đợi sau khi được bức ảnh phát ra ngoài cô rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cả người nhìn có vẻ hơi chán nản. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế, vuốt cái trán hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng thở phào một hơi.
Nghiêm Túc đứng bên cạnh, vỗ vỗ bả vai cô: "Có anh ở đây em không cần lo lắng, chờ khi anh tìm được em trai em, trước tiên sẽ đưa đến trước mặt em để em đánh nó một trận."
Phương Châm không nhịn được cười khổ: "Hiện tại tôi đang nghĩ không biết làm sao khuyên nó đi tự thú đây. Tính tình của nó như vậy, lại bị ba mẹ làm hư, tôi thật không biết làm sao để khuyên bảo nó."
"Em trai em từ nhỏ đã như vậy?"
"Cũng không phải. Lúc trước nó cũng tốt lắm, tuy rằng bướng bỉnh nhưng bụng dạ không xấu. Mấy năm qua cũng không biết vì sao, giống như từ khi quen bạn gái, cả người nó liền thay đổi. Trước đây nó không phải dạng vừa thấy tiền là sáng mắt, từ nhỏ đến lớn tuy rằng ba mẹ rất cưng chiều nó, nhưng về phương diện vật chất nó không có đòi hỏi gì quá đáng. Nhưng bây giờ thì sao? Anh cũng thấy rồi, không nói hai lời liền lấy nhẫn của anh, vừa mua nhà đã tìm bạn gái muốn tái hợp, còn luôn trách tôi không cho nó tiền. Hiện tại trong mắt nó chỉ biết có tiền."
Nghiêm Túc suy nghĩ một chút, nói ra một câu: "Ai cũng sẽ thay đổi, em trai em rồi cũng trưởng thành thôi ."
Tuy rằng Nghiêm Túc nói giọng điệu rất đang hoàng nghiêm túc không có chút đùa cợt, nhưng Phương Châm vẫn không nhịn được cười một tiếng. Sau khi cười xong tâm tình cũng khá hơn, sau đó trước mặt Nghiêm Túc lần thứ hai bụng cô phát ra âm thanh " vườn không nhà trống" (đói bụng).
Phòng của Phương Pháp không lớn, trong không gian hơn mười mét vuống một chuỗi tiếng động vang lên, nghe đặc biệt rõ ràng. Phương Châm thực sự không biết nói gì, sau đó mới nhớ tới cả ngày nay mình vẫn chưa ăn gì. Chính xác mà nói, từ sau bữa cơm tối hôm qua đến hiện tại, cô vẫn chưa có gì vào bụng.
Lúc này đã sắp bảy giờ!
Nghiêm Túc bất đắc dĩ lắc đầu: "Em thế nào có mỗi chuyện ăn cơm cũng không nhớ. Trong nhà có gì ăn được không? "
Phương Châm đứng dậy đi vào bếp, mở ra tủ lạnh ra thấy đồ ăn cũng còn không ít, đều từ bữa cơm tất niên sót lại. Trong tủ lạnh đồ ăn thức uống bị nhét vào nhìn có chút bất mãn, nhìn qua rất là bừa bãi, cô ở trước mặt Nghiêm Túc xấu hổ mặt đỏ lên.
"Em định ăn những thứ này?"
"Đúng vậy, đều là mẹ tôi làm, không được sao?"
“Những món này được nấu từ lúc nào?"
"Có lẽ là ngày mấy ngày trước, đêm 30 còn sót lại."
Phương Châm vừa nói vừa đi lấy mâm, lại bị Nghiêm Túc khoát tay ngăn lại: “Để lâu như vậy rồi, em không sợ bị đau bụng sau. Hiện tại nấu cái khác đi…"
"Tôi đói. Lúc này bảo tôi làm cái gì cũng không làm nổi, vẫn là đồ ăn sẵn có tốt nhất."
"Phương Châm, em là phụ nữ..."
Phương Châm không hiểu rõ nhìn anh: "Vậy thì sao, có pháp luật nào quy định phụ nữ không thể ăn đồ ăn thừa không ?"
"Phụ nữ nên biết chăm sóc cho bản thân mình một chút. Mỗi lần ăn đồ ăn thừa sẽ lão hóa rất nhanh." Nghiêm Túc đang lúc nói chuyện tầm mắt rơi xuống mấy quả trứng gà trong tủ lạnh, thuận lợi lấy ra, "Rán hai cái trứng ăn đi, so với đồ ăn thừa vẫn có dinh dưỡng hơn."
Phương Châm còn chưa kịp từ chối, Nghiêm Túc đã kéo tay cô, cầm trong tay ba cái bốn trứng gà, dùng cùi chỏ đóng cửa tủ lạnh lại.
Sau đó anh đặt trứng gà xuống, lục lọi tìm chảo rán. Phương Châm nhìn anh như vậy buột miệng hỏi: “Anh sẽ rán trứng?"
"Sẽ không, có điều anh không ngại bây giờ học."
Anh đem chảo đặt trên bếp ga, bật lửa cho dầu vào, quay đầu hỏi Phương Châm: "Có tạp dề không, anh muốn mang."
Phương Châm nghĩ thầm người này cũng thật là tự nhiên, ở nhà người khác mà cứ như ở nhà mình, cũng không biết khách sáo một chút. Cô lầm bầm hai lần, nhưng nghĩ lại bây giờ cô có chuyện nhờ vả anh nên không tiện nói gì, chỉ có thể làm bé ngoan đưa tạp dề tới trước mặt Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc không nhận lấy, tay quơ quơ cái xẻng gỗ: "Anh đang rán trứng không rảnh tay, em đeo giúp anh đi."
Phương Châm âm thầm lườm một cái, cẩn thận giúp anh tròng tạp dề. Lúc đeo tạp dề hai người không tránh khỏi cơ thể áp sát vào nhau, mặt đối mặt khoảng cách chỉ tầm mưới cm. Phương Châm so Nghiêm Túc thấp hơn nhiều, chỉ có thể hơi kiễng hai chân.
Sau khi cô tròng tạp dề qua đầu Nghiêm Túc, đối phương đột nhiên đưa tay đụng nhẹ vào eo cô, Phương Châm liền bị mất trọng tâm, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của Nghiêm Túc.
Miệng của cô đánh vào nút áo của anh đau đến mức muốn mở miệng ra mắng. Cô không vui hỏi: "Anh làm gì thế?"
"Thật xin lỗi, vốn là muốn đem cái xẻng thả trong chảo dầu thử xem nhiệt độ, không cẩn thận đụng tới em."
Phương Châm xoa miệng ngẩng đầu, thận trọng quan sát kỹ vẻ mặt Nghiêm Túc. Tâm lý của người đàn ông này thực quá tốt, bộ dáng nghiêm chỉnh như vậy, hoàn toàn không nhìn ra là đang nói láo. Thật không biết anh vừa nãy là vô tình hay là cố ý.
Nghiêm Túc chú ý tới miệng của Phương Châm, chạm vào: "Miệng làm sao, có phải bị dập rồi không?"
"Không có không có, anh mau mau rán trứng đi, để dầu nóng quá không tốt." Phương Châm cười ha hả chuyển đề tài, cầm trứng đưa cho Nghiêm Túc, lại hỏi, "Biết đánh trứng không ?"
"Chưa từng ăn thịt heo tốt xấu còn gặp trư chạy."( ý bảo chưa từng làm nhưng ít nhất cũng từng nhìn người khác làm qua). Anh vừa nói liền đập trứng vào mép bát, sau đó vỏ trứng tách ra làm hai, lòng đỏ trứng lòng trắng trứng liền từ trong vỏ trứng rơi ra ngoài, hoàn hảo lọt vào trong chảo
Trong phòng bếp nhất thời vang lên những tiếng xèo xèo. Nghiêm Túc đứng trước chảo trứng có vẻ rất tự tin, thỉnh thoảng Phương Châm lên tiếng chỉ đạo vài thứ nhưng phần lớn đều do anh độc lập hoàn thành.
Nhìn động tác của anh, Phương Châm còn tưởng rằng dạo gần đây anh khẳng định là có ở nhà luyện tập làm cơm, kết quả Nghiêm Túc liếc nhìn cô một cái, cười nhạt nói: "Từ lần trước ở nhà em luyện tập qua một lần, anh cảm thấy anh bây giờ tay nghề cũng dần tiến bộ. Xem ra anh ở phương diện này cũng có chút tài năng."
Người này da mặt trước sau thật sự rất dày. Phương Châm ở trong lòng yên lặng nhổ nước bọt, ngoài miệng lại nói: “ Mau lật trứng lại đi, không kẻo lại cháy bây giờ."
Tầm gần mười phút sau, Nghiêm Túc liền rán bốn cái đẹp đẽ đem ra. Ban đầu Phương Châm có cho chút ý kiến, lúc sau cô thậm chí còn không nói lời nào. Dạy dỗ những học trò như Nghiêm Túc đối với thầy giáo quả thực rất dễ dàng, bởi vì bất luận cô nói với anh cái gì, chỉ cần nói một lần anh liền nhớ kỹ, thật sự khiến người khác yên tâm.
Trứng rán vùng với nước tương đều được đem ra bàn. Xong xuôi cô mở nồi cơm điện ra, thừa dịp đem đồ ăn thừa bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Nghiêm Túc không ngừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phương Châm, trong ánh mắt lộ ra một chút phức tạp. Phương Châm lúc xoay người vừa vặn nhìn thấy bộ dạng của anh, liền giải thích một câu: "Hiện tại nấu cơm quá phiền phức, để tôi ăn tạm tối nay đi."
Nói ra lời này cô cảm giác mình thật sự rất đáng thương, mình ăn cơm mà còn phải để Nghiêm Túc đồng ý.
"Em trước đây cũng thường ăn như thế?"
"Anh đang nói tới cơm thừa, đồ ăn thừa sao?" Phương Châm cười gật đầu, "Đúng vậy, tôi trước giờ vẫn hay ăn như thế. Thực sự có rất nhiều người đều giống tôi, không chắc mỗi ngày đều có thời gian nấu cơm. Bận bịu cả ngày về nhà còn phải nấu cơm, nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy không ngon miệng. Anh không cần ngạc nhiên, chuyện này thật sự rất bình thường, anh đại khái từ nhỏ sống sung túc quen rồi, cho nên mới không chịu được. Có điều rất nhiều người bình thường như tôi đều như vậy, chuyện này rất dễ gặp."
Vừa mới dứt lời lò vi sóng liền ngừng, Phương Châm đem cơm ra ngồi ở phòng ăn ăn cơm. Nghiêm Túc thế nhưng còn đứng ở trong phòng bếp không cùng đi ra, anh nhìn xung quanh , tưởng tượng đây chính là nơi Phương Châm sống từ nhỏ đến lớn.
Hai người bọn họ hoàn cảnh gia đình thực sự khác nhau một trời một vực nhưng dù vậy anh vẫn nhất quyết không bỏ đi ý nghĩ muốn kết hôn với Phương Châm. Người con gái này ở trước mặt anh biểu hiện càng "Đáng thương", anh liền càng muốn làm cho cô hưởng thụ qua hạnh phúc.
Nghiêm Túc đột nhiên cảm thấy run rẩy vì chính mình có chút thiên về khuynh hướng M.
Anh không nhịn được nở nụ cười, đi tới cửa phòng bếp nhìn về phòng ăn, Phương Châm đang ngồi nơi đó ăn cơm, ăn tương không tính là khó coi, nhưng cũng không giống những danh môn thục nữ chú trọng hình tượng. Cô hiện bày ra hẳn một mặt chân thật nhất.
Ngay lúc anh đang trầm tư nhìn cô, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Anh nói với đối phương vài câu liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn Phương Châm nói: "Em mau mau ăn đi, tìm thấy Phương Pháp rồi."
"Xin lỗi." Cô nói một câu, vừa dứt lời Nghiêm Túc đã đưa khăn tay cho cô.
Phương Châm xoa xoa mũi rồi cũng không vòng vo, nói ngay vào điểm chính: " Tôi không tìm thấy em trai tôi.”
"Em trai em, chính là người lần trước bị anh đánh?"
"Phải, là người được anh đền cho một chiếc nhẫn kim cương."
Nghiêm Túc ngẫm một chút gật đầu: "Vậy em tìm anh là muốn anh giúp em tìm em trai về?"
"Ừm."
Phương Châm hít vào một hơi, mũi vì bị chà xát nên có chút đỏ, trước hết kể lại mọi chuyện. Từ chuyện Phương Pháp bán nhẫn mua nhà, đến lúc anh đi tìm Jenny hợp lại cùng từ đó gây ra một loạt chuyện sau này.
Nghiêm Túc chăm chú nghe, từ đầu tới đuôi đều không có nói chen vào, mãi đến khi Phương Châm nói xong anh mới mở miệng nói: "Không nghĩ tới chỉ vì một chiếc nhẫn của anh lại hại cả nhà em thành ra như vậy. Xem ra là anh suy nghĩ không chu đáo, chuyện em trai em anh sẽ chịu trách nhiệm, em yên tâm, cho anh thời gian nửa ngày, nhất định giúp em tìm được."
Phương Châm nói chuyện với Nghiêm Túc một hồi tâm tình tốt hơn rất nhiều, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Có Nghiêm Túc giúp đỡ cô tin tưởng rất nhanh có thể tìm thấy em trai mình. Nhưng cô vẫn có chút lo lắng: "Có thể tìm thấy nó trước khi bị cảnh sát bắt không, tôi muốn khuyên nó đi tự thú."
“ Không thành vấn đề." Nghiêm Túc lúc đang nói chuyện đã gọi điện thoại, đem chuyện này dặn dò lại. Nói được một nửa anh lại hỏi Phương Châm, "Điện thoại di động của em có bức ảnh nào của em trai em không?”
Phương Châm suy nghĩ một chút lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, điện thoại này cô vừa mới mua, bên trong không có bao nhiêu tấm hình, tìm nửa ngày cũng không tìm được. Nghiêm Túc liền bảo tài xế lái xe, nhìn Phương Châm nói: "Nói địa chỉ nhà em với tài xế đi, ngay bây giờ đến nhà em tìm ảnh."
Chiếc xe lập tức quay đầu lại, trực tiếp đi về nhà Phương Châm. Khoảng chừng nửa giờ sau, chiếc xe đã dừng ở trước cửa nhà cô. Cô do dự có nên để Nghiêm Túc đi vào hay không, cuối cùng vẫn là quyết định dẫn anh cùng nhau lên lầu.
Mẹ cô đang chăm sóc ba cô nằm viện, bây giờ trong nhà không có người. Hai người bọn họ sau khi lên lầu, Phương Châm đi thẳng đến phòng em trai, mở máy tính ra tìm. Nghiêm Túc thì lại kết nối điện thoại của mình với máy tính, chờ Phương Châm tìm thấy trong máy tính một số hình ảnh sinh hoạt thường ngày của Phương Pháp, anh chọn một tấm nhìn thấy rõ mặt nhất rồi ra khỏi phòng, chuyển ảnh qua điện thoại của mình, tiếp đó gửi ảnh đi, phân phó công việc.
Phương Châm nãy giờ đứng ngồi không yên, đợi sau khi được bức ảnh phát ra ngoài cô rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cả người nhìn có vẻ hơi chán nản. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế, vuốt cái trán hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng thở phào một hơi.
Nghiêm Túc đứng bên cạnh, vỗ vỗ bả vai cô: "Có anh ở đây em không cần lo lắng, chờ khi anh tìm được em trai em, trước tiên sẽ đưa đến trước mặt em để em đánh nó một trận."
Phương Châm không nhịn được cười khổ: "Hiện tại tôi đang nghĩ không biết làm sao khuyên nó đi tự thú đây. Tính tình của nó như vậy, lại bị ba mẹ làm hư, tôi thật không biết làm sao để khuyên bảo nó."
"Em trai em từ nhỏ đã như vậy?"
"Cũng không phải. Lúc trước nó cũng tốt lắm, tuy rằng bướng bỉnh nhưng bụng dạ không xấu. Mấy năm qua cũng không biết vì sao, giống như từ khi quen bạn gái, cả người nó liền thay đổi. Trước đây nó không phải dạng vừa thấy tiền là sáng mắt, từ nhỏ đến lớn tuy rằng ba mẹ rất cưng chiều nó, nhưng về phương diện vật chất nó không có đòi hỏi gì quá đáng. Nhưng bây giờ thì sao? Anh cũng thấy rồi, không nói hai lời liền lấy nhẫn của anh, vừa mua nhà đã tìm bạn gái muốn tái hợp, còn luôn trách tôi không cho nó tiền. Hiện tại trong mắt nó chỉ biết có tiền."
Nghiêm Túc suy nghĩ một chút, nói ra một câu: "Ai cũng sẽ thay đổi, em trai em rồi cũng trưởng thành thôi ."
Tuy rằng Nghiêm Túc nói giọng điệu rất đang hoàng nghiêm túc không có chút đùa cợt, nhưng Phương Châm vẫn không nhịn được cười một tiếng. Sau khi cười xong tâm tình cũng khá hơn, sau đó trước mặt Nghiêm Túc lần thứ hai bụng cô phát ra âm thanh " vườn không nhà trống" (đói bụng).
Phòng của Phương Pháp không lớn, trong không gian hơn mười mét vuống một chuỗi tiếng động vang lên, nghe đặc biệt rõ ràng. Phương Châm thực sự không biết nói gì, sau đó mới nhớ tới cả ngày nay mình vẫn chưa ăn gì. Chính xác mà nói, từ sau bữa cơm tối hôm qua đến hiện tại, cô vẫn chưa có gì vào bụng.
Lúc này đã sắp bảy giờ!
Nghiêm Túc bất đắc dĩ lắc đầu: "Em thế nào có mỗi chuyện ăn cơm cũng không nhớ. Trong nhà có gì ăn được không? "
Phương Châm đứng dậy đi vào bếp, mở ra tủ lạnh ra thấy đồ ăn cũng còn không ít, đều từ bữa cơm tất niên sót lại. Trong tủ lạnh đồ ăn thức uống bị nhét vào nhìn có chút bất mãn, nhìn qua rất là bừa bãi, cô ở trước mặt Nghiêm Túc xấu hổ mặt đỏ lên.
"Em định ăn những thứ này?"
"Đúng vậy, đều là mẹ tôi làm, không được sao?"
“Những món này được nấu từ lúc nào?"
"Có lẽ là ngày mấy ngày trước, đêm 30 còn sót lại."
Phương Châm vừa nói vừa đi lấy mâm, lại bị Nghiêm Túc khoát tay ngăn lại: “Để lâu như vậy rồi, em không sợ bị đau bụng sau. Hiện tại nấu cái khác đi…"
"Tôi đói. Lúc này bảo tôi làm cái gì cũng không làm nổi, vẫn là đồ ăn sẵn có tốt nhất."
"Phương Châm, em là phụ nữ..."
Phương Châm không hiểu rõ nhìn anh: "Vậy thì sao, có pháp luật nào quy định phụ nữ không thể ăn đồ ăn thừa không ?"
"Phụ nữ nên biết chăm sóc cho bản thân mình một chút. Mỗi lần ăn đồ ăn thừa sẽ lão hóa rất nhanh." Nghiêm Túc đang lúc nói chuyện tầm mắt rơi xuống mấy quả trứng gà trong tủ lạnh, thuận lợi lấy ra, "Rán hai cái trứng ăn đi, so với đồ ăn thừa vẫn có dinh dưỡng hơn."
Phương Châm còn chưa kịp từ chối, Nghiêm Túc đã kéo tay cô, cầm trong tay ba cái bốn trứng gà, dùng cùi chỏ đóng cửa tủ lạnh lại.
Sau đó anh đặt trứng gà xuống, lục lọi tìm chảo rán. Phương Châm nhìn anh như vậy buột miệng hỏi: “Anh sẽ rán trứng?"
"Sẽ không, có điều anh không ngại bây giờ học."
Anh đem chảo đặt trên bếp ga, bật lửa cho dầu vào, quay đầu hỏi Phương Châm: "Có tạp dề không, anh muốn mang."
Phương Châm nghĩ thầm người này cũng thật là tự nhiên, ở nhà người khác mà cứ như ở nhà mình, cũng không biết khách sáo một chút. Cô lầm bầm hai lần, nhưng nghĩ lại bây giờ cô có chuyện nhờ vả anh nên không tiện nói gì, chỉ có thể làm bé ngoan đưa tạp dề tới trước mặt Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc không nhận lấy, tay quơ quơ cái xẻng gỗ: "Anh đang rán trứng không rảnh tay, em đeo giúp anh đi."
Phương Châm âm thầm lườm một cái, cẩn thận giúp anh tròng tạp dề. Lúc đeo tạp dề hai người không tránh khỏi cơ thể áp sát vào nhau, mặt đối mặt khoảng cách chỉ tầm mưới cm. Phương Châm so Nghiêm Túc thấp hơn nhiều, chỉ có thể hơi kiễng hai chân.
Sau khi cô tròng tạp dề qua đầu Nghiêm Túc, đối phương đột nhiên đưa tay đụng nhẹ vào eo cô, Phương Châm liền bị mất trọng tâm, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của Nghiêm Túc.
Miệng của cô đánh vào nút áo của anh đau đến mức muốn mở miệng ra mắng. Cô không vui hỏi: "Anh làm gì thế?"
"Thật xin lỗi, vốn là muốn đem cái xẻng thả trong chảo dầu thử xem nhiệt độ, không cẩn thận đụng tới em."
Phương Châm xoa miệng ngẩng đầu, thận trọng quan sát kỹ vẻ mặt Nghiêm Túc. Tâm lý của người đàn ông này thực quá tốt, bộ dáng nghiêm chỉnh như vậy, hoàn toàn không nhìn ra là đang nói láo. Thật không biết anh vừa nãy là vô tình hay là cố ý.
Nghiêm Túc chú ý tới miệng của Phương Châm, chạm vào: "Miệng làm sao, có phải bị dập rồi không?"
"Không có không có, anh mau mau rán trứng đi, để dầu nóng quá không tốt." Phương Châm cười ha hả chuyển đề tài, cầm trứng đưa cho Nghiêm Túc, lại hỏi, "Biết đánh trứng không ?"
"Chưa từng ăn thịt heo tốt xấu còn gặp trư chạy."( ý bảo chưa từng làm nhưng ít nhất cũng từng nhìn người khác làm qua). Anh vừa nói liền đập trứng vào mép bát, sau đó vỏ trứng tách ra làm hai, lòng đỏ trứng lòng trắng trứng liền từ trong vỏ trứng rơi ra ngoài, hoàn hảo lọt vào trong chảo
Trong phòng bếp nhất thời vang lên những tiếng xèo xèo. Nghiêm Túc đứng trước chảo trứng có vẻ rất tự tin, thỉnh thoảng Phương Châm lên tiếng chỉ đạo vài thứ nhưng phần lớn đều do anh độc lập hoàn thành.
Nhìn động tác của anh, Phương Châm còn tưởng rằng dạo gần đây anh khẳng định là có ở nhà luyện tập làm cơm, kết quả Nghiêm Túc liếc nhìn cô một cái, cười nhạt nói: "Từ lần trước ở nhà em luyện tập qua một lần, anh cảm thấy anh bây giờ tay nghề cũng dần tiến bộ. Xem ra anh ở phương diện này cũng có chút tài năng."
Người này da mặt trước sau thật sự rất dày. Phương Châm ở trong lòng yên lặng nhổ nước bọt, ngoài miệng lại nói: “ Mau lật trứng lại đi, không kẻo lại cháy bây giờ."
Tầm gần mười phút sau, Nghiêm Túc liền rán bốn cái đẹp đẽ đem ra. Ban đầu Phương Châm có cho chút ý kiến, lúc sau cô thậm chí còn không nói lời nào. Dạy dỗ những học trò như Nghiêm Túc đối với thầy giáo quả thực rất dễ dàng, bởi vì bất luận cô nói với anh cái gì, chỉ cần nói một lần anh liền nhớ kỹ, thật sự khiến người khác yên tâm.
Trứng rán vùng với nước tương đều được đem ra bàn. Xong xuôi cô mở nồi cơm điện ra, thừa dịp đem đồ ăn thừa bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Nghiêm Túc không ngừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phương Châm, trong ánh mắt lộ ra một chút phức tạp. Phương Châm lúc xoay người vừa vặn nhìn thấy bộ dạng của anh, liền giải thích một câu: "Hiện tại nấu cơm quá phiền phức, để tôi ăn tạm tối nay đi."
Nói ra lời này cô cảm giác mình thật sự rất đáng thương, mình ăn cơm mà còn phải để Nghiêm Túc đồng ý.
"Em trước đây cũng thường ăn như thế?"
"Anh đang nói tới cơm thừa, đồ ăn thừa sao?" Phương Châm cười gật đầu, "Đúng vậy, tôi trước giờ vẫn hay ăn như thế. Thực sự có rất nhiều người đều giống tôi, không chắc mỗi ngày đều có thời gian nấu cơm. Bận bịu cả ngày về nhà còn phải nấu cơm, nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy không ngon miệng. Anh không cần ngạc nhiên, chuyện này thật sự rất bình thường, anh đại khái từ nhỏ sống sung túc quen rồi, cho nên mới không chịu được. Có điều rất nhiều người bình thường như tôi đều như vậy, chuyện này rất dễ gặp."
Vừa mới dứt lời lò vi sóng liền ngừng, Phương Châm đem cơm ra ngồi ở phòng ăn ăn cơm. Nghiêm Túc thế nhưng còn đứng ở trong phòng bếp không cùng đi ra, anh nhìn xung quanh , tưởng tượng đây chính là nơi Phương Châm sống từ nhỏ đến lớn.
Hai người bọn họ hoàn cảnh gia đình thực sự khác nhau một trời một vực nhưng dù vậy anh vẫn nhất quyết không bỏ đi ý nghĩ muốn kết hôn với Phương Châm. Người con gái này ở trước mặt anh biểu hiện càng "Đáng thương", anh liền càng muốn làm cho cô hưởng thụ qua hạnh phúc.
Nghiêm Túc đột nhiên cảm thấy run rẩy vì chính mình có chút thiên về khuynh hướng M.
Anh không nhịn được nở nụ cười, đi tới cửa phòng bếp nhìn về phòng ăn, Phương Châm đang ngồi nơi đó ăn cơm, ăn tương không tính là khó coi, nhưng cũng không giống những danh môn thục nữ chú trọng hình tượng. Cô hiện bày ra hẳn một mặt chân thật nhất.
Ngay lúc anh đang trầm tư nhìn cô, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Anh nói với đối phương vài câu liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn Phương Châm nói: "Em mau mau ăn đi, tìm thấy Phương Pháp rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.