Chương 112: Ngoại truyện 2
Tô Lưu
12/10/2021
Khi Phương Châm đã kết hôn với Nghiêm Túc cô rất thích làm một việc.
Đó chính là mỗi lúc trời tối khi đã tắm rửa xong xuôi, hai người mặc quần áo mát mẻ nằm trên giường, cô sẽ ghé vào trên người Nghiêm Túc, nghiên cứu kĩ càng mỗi một vết sẹo trên cơ thể anh.
Trong tất cả cả những vết sẹo này, Phương Châm chỉ biết một cái, chính là vết sẹo cô làm Nghiêm Túc bị thương tám năm trước, ở phía bụng trái. Còn rất nhiều những vết sẹo khác rải rác ở từng vị trí, nhưng đối với chúng nó Phương Châm đều chưa quen lắm. Những vết sẹo này mới hơn nhiều so với vết sẹo cũ kia, chắc chắn đều là do vụ tai nạn kia để lại.
Phương Châm vừa mơn trớn những vết sẹo, vừa hỏi Nghiêm Túc: "Đã có tất cả bao nhiêu ca phẫu thuật trên cơ thể anh vậy?"
"Anh không rõ lắm. Sau khi xảy ra tai nạn anh vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, để mặc người khác chuyển qua chuyển lại. Nghe nói trước khi anh tỉnh lại đã trải qua mấy cuộc phẫu thuật lớn, từ đầu đến lồng ngực rồi đến tứ chi đều có. Mừng cái là, những cuộc phẫu thuật này đều được tiến hành trong lúc anh đang hôn mê, sau khi kết thúc anh cũng chưa tỉnh lại, đợi đến khi ý thức được khôi phục thì những vết thương trên người anh đã gần như khỏi hẳn rồi. Nên anh chẳng chịu đựng cái gì cả, khi tỉnh lại cũng không cảm thấy đau đớn chỗ nào hết."
Phương Châm nghe anh nói nhẹ như gió mây, cô có thể nghĩ ngay đến cảnh tượng lúc đó, trong lòng cô lại hơi khó chịu. Trong lúc Nghiêm Túc trải qua những khoảnh khắc sống chết như vậy thì cô lại không thể ở bên cạnh chăm sóc anh được, ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt Nghiêm Túc: "Khuôn mặt anh có cần phải làm phẫu thuật gì không ạ?"
"Lại đây. Em nhìn kỹ thì có thể thấy vết sẹo rất nhỏ dưới tóc mai của anh này. Đây cũng là do phẫu thuật thẩm mỹ để lại đấy."
Phương Châm liền cảm thấy rất hứng thú, cô rời khỏi cơ thể anh, bổ nhào vào trước mặt anh đào bới mái tóc anh. Vết sẹo được che dấu dưới sợi tóc đen cứ như vậy lộ ra rõ ràng. Phương Châm vừa đưa tay sờ vết sẹo, vừa nói một mình: "Thảo nào lần này gặp lại anh, cứ cảm thấy khuôn mặt anh khác khác trước đây."
"Chỗ nào không giống, không phải lúc trước cũng đã đẹp trai rồi sao?"
"Không phải." Phương Châm cười, "Nhìn hơi gầy hơn so với lúc trước, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn."
Vụ tai nạn xe cộ nhất định đã làm tổn thương đến xương đầu của Nghiêm Túc, dù đã làm phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng không thể hoàn toàn trở về bộ dạng như trước được. Chẳng qua Nghiêm Túc như vậy hình như lại càng có hương vị hơn trước, Phương Châm cảm thấy cô đã lời to rồi.
Trên người cô mặc không nhiều, vì trong phòng khá ấm áp, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ lụa khá ngắn, trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, như có như không cọ trên cằm Nghiêm Túc, y hệt như đang câu dẫn một cách trần trụi.
Nghiêm Túc nhìn vợ yêu trước mắt chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, trong lúc nhất thời khó kiềm chế chính mình, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo Phương Châm.
Phương Châm cũng không giãy dụa, mặc anh ôm mình, cô cũng thuận theo tay anh đổ nhào lên người Nghiêm Túc, sau đó bị thân hình đàn ông cao lớn phủ lên.
Bầu không khí hết sức căng thẳng. Ngay khi ngọn lửa sắp bùng cháy dữ dội, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Bên ngoài có người gõ cửa, sau đó thì nghe thấy tiếng dì bảo mẫu chăm sóc cho bé con cẩn thận nói từng chữ: "Cô chủ, cậu chủ, hai người đã ngủ chưa?"
Phương Châm nháy nháy mắt, bị dọa đến mức nghiêng người nhảy xuống giường, mặc đại bộ quần áo ra mở cửa. Mở cửa quan sát, bảo mẫu mang theo bé con đứng trước cửa ra vào, khó xử nhìn cô.
"Thật không tiện cô chủ, cô nhìn con bé đi, con bé cứ khăng khăng muốn qua ngủ cùng cô cậu."
Khi nói chuyện bà cố ý cúi đầu, nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được nhìn vào trong phòng. Bà là người từng trải, đương nhiên biết chuyện ban đêm vợ chồng mới cưới đóng cửa làm gì. Nói không tò mò là giả, bà đã đến tuổi trung niên nên thích nhất vẫn là hóng chuyện.
Chẳng qua, bà liếc mắt nhìn hồi lâu vẫn không bắt gặp hình ảnh gì cả, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Phương Châm đang bất đắc dĩ nhìn bé con, đứng đó cò kè mặc cả với cô bé: "Bảo bối, con ngủ một mình có được không?"
"Không muốn." Đây là từ bé con mới học được, nói khá nhiều lần.
"Vậy con ngủ chung với bảo mẫu có được không? Để dì kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé."
"Đúng đúng đúng, dì ngủ với con nhé, kể cho con nghe chuyện bé thỏ trắng được không nào?" dì bảo mẫu thức thời lên tiếng phụ họa.
Nhưng bé con mặt không biểu cảm kiên quyết lắc đầu: "Không muốn."
Nói xong lời này, cô bé đẩy Phương Châm ra, nhanh chân chạy vào trong phòng. Dì bảo mẫu ở phía sau muốn kéo cô bé lại nhưng vô ích, bà khó xử cười khổ với Phương Châm: "Con bé nói muốn ba của nó, cho nên muốn đi qua..."
"Thôi được rồi, vậy tối nay cứ để nó ngủ cùng chúng tôi đi. Không còn sớm nữa, dì cũng đi ngủ sớm đi."
Sau khi Phương Châm đuổi dì bảo mẫu đi, cô bất đắc dĩ đóng cửa phòng, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng cười nói vô cùng vui vẻ của bé con. Cô đi qua nhìn xem, chỉ thấy bé con để chân trần đứng trên tấm thảm cạnh giường, duỗi hai cái tay nhỏ nhắn ra đùa giỡn với Nghiêm Túc.
Thấy Phương Châm đi tới, cô bé toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng nhỏ xíu thưa thớt. Sau đó, cô bé nhanh nhẹn leo lên giường, chọn vị trí ở giữ nằm xuống. Có lẽ là cảm thấy không quá dễ chịu, cô bé kéo gối của Nghiêm Túc xuống dưới gối của mình, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, quan tâm nói với Nghiêm Túc: "Ba ơi, ngủ thôi."
Ánh đèn vàng nhạt dìu dịu chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay của bé con, làm cô bé mang nét vô cùng mượt mà đáng yêu. Lúc đầu Nghiêm Túc cảm thấy không thể OOXX với Phương Châm thì rất tiếc nuối, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, loại tiếc nuối này dường như đã tan biến thành mây khói trong nháy mắt.
Thế là anh nghe lời nằm bên cạnh bé con, vừa định đưa tay kéo chăn, đã thấy bé con nhanh hơn anh một bước, vất vả kéo chăn tới, đắp lung tung trên người mình rồi lại quan tâm thăm hỏi Phương Châm: "Mẹ ơi, ngủ thôi."
Phương Châm bất đắc dĩ cười cười với Nghiêm Túc, cũng chả có cách gì từ chối ý tốt của con gái, chỉ có thể nghe lời lên giường kéo chăn lên.
Thế là đêm hôm đó, Phương Châm và Nghiêm Túc ngủ một giấc đến hừng đông với một “chướng ngại vật” ở giữa. Lúc rời giường vào sáng hôm sau, khi bé con đã được dì bảo mẫu mang đi đánh răng rửa mặt, Phương Châm liền xin lỗi Nghiêm Túc, cô giải thích: "Chắc là con bé vui quá. Rất vất vả mới có ba, nên nó muốn gần gũi với anh hơn."
Nghiêm Túc đang cạo râu ở một bên cười nói: "Nó chịu gần gũi với anh làm anh rất vui. Chẳng qua lần sau phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không được để nó đến sau khi anh bị đốt lửa được. Em biết tối qua anh ngủ thế nào không?"
Nói xong câu này, Nghiêm Túc đặt dao cạo râu xuống, rửa mặt lung tung xong thì trực tiếp ôm lấy Phương Châm đi ra giường lớn bên ngoài. Sau đó, anh dùng hành động thực tế nói cho Phương Châm biết tình trạng của anh trước khi ngủ tối hôm qua.
Phương Châm bị anh dày vò đến mức toàn thân bủn rủn. Sau một ngày đáng xấu hổ, khi tới ban đêm, hai người đã cơm nước tắm rửa xong xuôi, lại nằm trong ổ chăn nghiên cứu những vết sẹo trên người Nghiêm Túc.
Hoạt động này đúng là chơi hoài không chán, Phương Châm thích mà Nghiêm Túc cũng hưởng thụ, hai người em sờ anh anh sờ em, cùng ăn đậu hủ của nhau. Ngay tại thời điểm hai người không thể kìm chế được muốn làm đại sự, thì tiếng đập cửa chết tiệt lại vang lên.
Vẫn là dì bảo mẫu mang bé con đáng thương đứng ngoài cửa, dù Phương Châm dỗ dành thế nào bé con cũng chẳng chịu rời đi, vô cùng kiên định bước vào căn phòng của bọn họ, đồng thời chiếm lấy vị trị ở giữa giường lớn như lần trước.
Giống như hôm qua, sau khi bé con lên giường vẫn rất không khách sáo kéo chăn, nhưng có điểm khác biệt chính là hôm nay cô bé tự mang theo một cái gối đầu nhỏ. Theo Phương Châm nhớ, chắc là tối hôm qua cô bé và Nghiêm Túc cùng chen nhau trên một cái gối đầu hơi không thoải mái, nên mới đem theo bảo bối của mình tới.
Chắc cô bé cũng biết mình sẽ làm ba mẹ cảm thấy không vui, thế nên cô bé lại biết cách làm bọn họ vui vẻ. Trước khi đi ngủ, cô bé thân thiết hôn lên mặt Nghiêm Túc và Phương Châm, sau đó mới thỏa mãn nằm xuống, kéo chăn đến trước ngực, ngoan ngoãn nhắm mắt lại thôi miên bản thân.
Lúc ngủ cô bé thích nói chuyện, bình thường nói càng nhiều thì sẽ càng buồn ngủ, cũng càng dễ đi ngủ hơn. Phương Châm gối tay dưới đầu, chăm chú nghe con gái nói mê. Mặc dù nghe không hiểu chữ nào, nhưng nghe âm thanh bi bô của trẻ con cũng rất thú vị. Sau khi thì thầm mười mấy phút, tiếng bé con nhỏ dần, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, hơi thở đều đều, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ say.
So với giấc ngủ ngon của bé con, Phương Châm và Nghiêm Túc đều hơi không buồn ngủ. Hai người ngồi dậy tựa vào đầu giường, sau khi trầm mặc một lát, Nghiêm Túc mở miệng trước: "Phương Châm, anh nghĩ chúng ta phải nghĩ cách mới được."
Phương Châm đồng cảm sâu sắc.
Ngủ cùng con gái tuy có thể đem lại hạnh phúc gia đình, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt vợ chồng của cô và Nghiêm Túc. Giống như bây giờ, hai người bọn họ rõ ràng đều rất cần nhau, nhưng lại có trở ngại là con gái ngủ ở giữa, bọn họ cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Thật sự nhìn mà không được ăn là vô cùng giày dò.
Thế là trong bữa sáng ngày hôm sau, Phương Châm bắt lấy cơ hội bắt đầu "giáo dục tư tưởng" cho con gái: "... Con thấy những bạn nhỏ trên TV không, họ đều ngủ một mình cả. Một mình một phòng không tốt sao?"
"Không muốn." Bé con bưng ly lên nhấp một hớp sữa, lắc đầu như trống bỏi.
"Sao con lại không muốn?"
Bé con nghĩ nghĩ, phun ra hai chữ: "Tối, sợ."
Phương Châm hiểu rồi, thế là ra chiêu tiếp theo: "Vậy để bảo mẫu ngủ với con nhé, sẽ không sợ tối nữa đâu."
Bé con nhìn mẹ rồi đột nhiên nhảy từ trên ghế xuống, nhào thẳng vào lòng Nghiêm Túc, hơi sốt sắng nói: "Muốn ba cơ, muốn ba... ngủ chung cơ."
Phương Châm muốn ngất, bó tay vuốt trán. Đầu năm nay, trai đẹp chính là đãi ngộ tốt nhất, chỉ cần là nữ dù lớn hay nhỏ tất cả đều có thể nắm bắt được. Lúc trước, câu nói của Nghiêm Túc "Chỉ cần là nữ thì không có chuyện gì anh không giải quyết được" tựa như vẫn còn vang vọng bên tai cô. Cho tới hôm nay Phương Châm mới triệt để hiểu hết hàm nghĩa của câu nói này.
Có đôi khi đàn ông quá hấp dẫn cũng không phải là một chuyện tốt ha.
Thế là từ ngày đó trở đi, bé con dính vào người Nghiêm Túc cả ngày, tất nhiên mỗi đêm đều chen vào giữa hai người họ làm bóng đèn. Mặc dù Nghiêm Túc tự xưng là có thể giải quyết mọi chuyện liên quan đến nữ giới, nhưng đối với con gái nhỏ thì lại bó tay toàn tập.
Song đây cũng không có nghĩa là anh và Phương Châm từ bây giờ phải trải qua sinh hoạt “riêng tư” một cách gian khổ. Cái gọi bên trên có chính sách dưới có đối sách là đây, nhà của nhà họ Nghiêm rất lớn, chỉ tính phòng ở thì từ trên xuống dưới ba tầng đã có hơn mười phòng. Bé con dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể chiếm một căn phòng thôi. Mỗi lúc trời tối, sau khi đợi cô bé ngủ say Phương Châm và Nghiêm Túc sẽ rút sang căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại muốn làm gì thì làm. Có đôi khi động tĩnh lớn quá sẽ làm Phương Châm rất ngượng, vừa nghĩ đến chuyện bảo mẫu đang ngủ cùng bé con ở phòng bên cạnh, cô không khỏi có chút xấu hổ.
Thế là nơi hai người hoạt động cũng được điều chỉnh lại, từ căn phòng bên cạnh chuyển sang phòng dành cho khách trên lầu. Hai người đang độ tuổi trẻ sục sôi, cái gọi là đàn bà ba mươi như hổ bốn mươi như sói, lúc trước đối chuyện này Phương Châm còn lờ mờ giờ thì đã hiểu là như nào, mỗi ngày giống như ăn không đủ no vậy. May mà thể lực Nghiêm Túc khá tốt, năng lực đủ mạnh, nếu không thay bằng một người đàn ông ốm yếu chỉ sợ là không thỏa mãn được cô.
Chỉ là sau khi vận động mạnh như vậy qua đi, hai người khó tránh khỏi cũng khá rã rời. Đặc biệt là Phương Châm, thường xuyên đến cuối cùng cơ thể mệt mỏi không nghe lời cứ như nhũn ra, ngay cả sức để nhấc chân cũng không có. Cho nên cô lung tung tắm rửa xong sẽ đổ nhào lên giường, hai mắt vừa nhắm vừa nói vài lời mơ mơ màng màng chuyện hoang đường nào đó, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nghiêm Túc thấy cô như vậy cũng lười chuyển địa điểm, dứt khoát ngủ với Phương Châm ở trong phòng cho khách trên lầu luôn.
Kết quả, cứ ngủ như vậy được hai lần, buổi sáng một ngày nào đó hai người rửa mặt sạch sẽ xong xuống lầu ăn sáng, khi đi ngang qua lầu hai thì nghe thấy tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến từ phía bên kia hành lang. Cẩn thận nghe thì ra là bé con đang khóc, còn vừa khóc vừa kêu to: "Ba ơi, ba ơi."
Phương Châm bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Túc, lại phát hiện đối phương duỗi tay vỗ vỗ trán, hiển nhiên là cũng cảm thấy khá khó giải quyết.
Bé con vừa khóc vừa chạy, rõ ràng là đang tìm Nghiêm Túc. Khi đang băng qua hành lang trông thấy Nghiêm Túc, cô bé liền ngừng khóc, nụ cười xán lạn lộ ra trên khuôn mặt dính đầy nước mắt, chạy như bay vào lòng Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc bồng cô bé lên, cô bé thuận thế ôm lấy cổ anh, rồi ra sức hôn lên mặt anh, nước mắt nước mũi cũng dính vào mặt Nghiêm Túc, phá hỏng hoàn toàn hình tượng soái ca lạnh lùng tự kiềm chế của anh.
Đêm hôm đó, sau khi Phương Châm dỗ con gái ngủ xong thì lại thảo luận với Nghiêm Túc về vấn đề này. So với Phương Châm buồn thiu, Nghiêm Túc lại có vẻ rất bình tĩnh. Rõ ràng trong lòng anh đã có chủ ý, đồng thời còn khá hài lòng với suy nghĩ này của mình.
Anh nói với Phương Châm: "Lấp không bằng khai thông. Nhìn thấy anh là con gái giống như một đời này chưa thấy soái ca bao giờ, không bằng làm vậy đi, chúng ta tìm cho con bé một soái ca, di dời bớt sự chú ý của con bé thì sao?"
Phương Châm khá không hài lòng với nửa trước, nhưng nửa sau lại làm cô cảm thấy khả thi. Nhưng vấn đề là đi đâu tìm soái ca thích hợp đây?
Nghiêm Túc hơi nhướng mày lên, khóe miệng lộ ra ý cười. Sau đó anh đưa tay xoa đầu Phương Châm, vuốt tóc cô nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, giao cho anh là được. Hai ngày nữa anh sẽ đem người về cho em xem."
Phương Châm nửa tin nửa ngờ, mang theo sự nghi hoặc đầy mình lên giường đi ngủ. Hai ngày sau, cô vẫn luôn suy đoán soái ca này sẽ là ai đây. Cô cẩn thận nhớ đến toàn bộ những người có diện mạo không tệ, nhân phẩm đàng hoàng mà mình quen biết, ngay cả Viên Mộc cũng kể vào thì cũng không có lấy một ai thích hợp cả.
Nói cho cùng, những người này đều quá lớn tuổi, thực sự không thích hợp để kết đôi với con gái cô. Dù đối phương đồng ý thì cô cũng không đồng ý.
Kết quả đến tối ngày thứ ba, Nghiêm Túc đem một người về. Phương Châm nhìn người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức giơ ngón tay với Nghiêm Túc.
Người Nghiêm Túc mang về không phải ai khác, chính là anh chàng Vương Tử đẹp trai. Bây giờ Vương Tử đã không còn mang bộ dạng trẻ nhỏ như trước nữa, năm nay cậu đã tám tuổi, ngay ngắn như một ông cụ non. Còn cả chuyện cậu trưởng thành sớm, phong cách ăn mặc cũng rất thời thượng, chợt nhìn giống y như phiên bản thu nhỏ của thần tượng hay minh tinh.
Nỗi lo lắng trong lòng Phương Châm rốt cuộc cũng được để xuống. Dùng mắt nhìn của cô thì Vương tử khá hấp dẫn, con gái cô theo Nghiêm Túc nói là "cả đời chưa thấy con trai bao giờ" chẳng phải sẽ lập tức nhào tới sao?
Không ngoài suy đoán của Phương Châm, lúc bé con được mang ra gặp mặt với "anh trai Vương Tử", hai mắt vốn chỉ dính vào người Nghiêm Túc, lần đầu tiên tiểu nha đầu này “phản bội” ba mình, thoáng cái đã dán mắt lên người Vương Tử.
Phương Châm nghĩ thầm, quả nhiên sự thưởng thức của trẻ con khác với người trưởng thành. Dưới cái nhìn của cô, Nghiêm Túc đương nhiên là thiên hạ vô địch, nhưng trong lòng con gái, có lẽ vóc dáng không quá cao to như Vương Tử lại càng làm cô bé “cảm mến” hơn.
Nghiêm Túc đẩy Vương Tử đến trước mặt bé con, cười nói: "Đến đây nào, gọi anh đi con."
Bé con ngượng ngùng cười một tiếng, bi bô kêu một tiếng: "Anh."
Vốn là Vương Tử còn khá mất tự nhiên, kết quả khi nghe được một tiếng này, trái tim lạnh lùng từ trước đến nay của cậu bé thế mà lại trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Cậu còn nhỏ không hiểu được tình yêu nam nữ, chẳng qua khi nhìn thấy cô bé lại cảm thấy khá thân thiết, cũng khá thích em gái non nớt mập mạp trắng trẻo này, nên nhanh chóng đưa tay cầm tay đối phương.
"Đi thôi, chúng ta cùng ra vườn hoa chơi đi."
Bé con không ưa người lạ mảy may không hề có ý định từ chối, nghe lời kéo tay của đối phương, ngượng ngùng đi với cậu bé. Sau khi đi được mấy bước, cô bé còn quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc một cái, hình như là đang so sánh trong lòng. Nhưng cuối cùng cô bé chỉ cười quay đầu, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài với Vương Tử.
Phương Châm nhìn Nghiêm Túc đắc ý mà buồn cười, sau đó cô hỏi: "Sao anh lại nghĩ đến chuyện tìm Vương Tử vậy?"
"Phù sa không chảy ruộng ngoài."
Phương Châm sững sờ: "Anh chuẩn bị để bọn nhỏ bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ sao?"
"Làm sao, em không muốn sao? Là ngại ba ruột Vương Tử không đàng hoàng, hay cảm thấy tác phong của Vịnh Thi khoa trương quá?"
"Sớm quá." Phương Châm cân nhắc trả lời, "Bọn nhỏ còn nhỏ mà, sau này lớn bộ dạng ra sao cũng không biết, em không nghĩ sẽ can thiệp vào chuyện tình cảm của bọn nó sớm như vậy."
"Anh cũng không muốn." Nghiêm Túc đi tới ôm lấy Phương Châm cười nói, "Thanh mai trúc mã chưa chắc sẽ ra hoa kết quả, ví dụ như anh và Vịnh Thi vậy. Nhưng để bé con kết bạn với nhiều người thì sẽ rất tốt, chúng ta bây giờ đừng nhắc đến chuyện bọn nhỏ sau này làm gì, chỉ để bọn nó kết bạn với nhau cũng rất tốt mà, không phải sao?"
Phương Châm cảm thấy rất có lý, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, kết quả vừa gật đầu hai cái cô đã cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng đi, cả người bị Nghiêm Túc ôm lấy.
"Anh làm gì vậy?"
Nghiêm Túc vừa đi lên lầu vừa cười nói: "Nhân lúc bọn nhỏ chơi với nhau, chúng ta cũng nắm chặt thời gian chơi đùa vui vẻ đi. Phương Châm, anh cảm thấy đã đến thời điểm sinh thêm em trai hay em gái cho bé con rồi đấy. Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay thế nào?"
Phương Châm bật cười thất thanh, cuối cùng không nói gì cả, chỉ đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Nghiêm Túc.
Rốt cục, đem tất cả những người không liên quan bỏ hết sang một bên, người đàn ông này lại hoàn toàn thuộc về một mình cô.
Đó chính là mỗi lúc trời tối khi đã tắm rửa xong xuôi, hai người mặc quần áo mát mẻ nằm trên giường, cô sẽ ghé vào trên người Nghiêm Túc, nghiên cứu kĩ càng mỗi một vết sẹo trên cơ thể anh.
Trong tất cả cả những vết sẹo này, Phương Châm chỉ biết một cái, chính là vết sẹo cô làm Nghiêm Túc bị thương tám năm trước, ở phía bụng trái. Còn rất nhiều những vết sẹo khác rải rác ở từng vị trí, nhưng đối với chúng nó Phương Châm đều chưa quen lắm. Những vết sẹo này mới hơn nhiều so với vết sẹo cũ kia, chắc chắn đều là do vụ tai nạn kia để lại.
Phương Châm vừa mơn trớn những vết sẹo, vừa hỏi Nghiêm Túc: "Đã có tất cả bao nhiêu ca phẫu thuật trên cơ thể anh vậy?"
"Anh không rõ lắm. Sau khi xảy ra tai nạn anh vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, để mặc người khác chuyển qua chuyển lại. Nghe nói trước khi anh tỉnh lại đã trải qua mấy cuộc phẫu thuật lớn, từ đầu đến lồng ngực rồi đến tứ chi đều có. Mừng cái là, những cuộc phẫu thuật này đều được tiến hành trong lúc anh đang hôn mê, sau khi kết thúc anh cũng chưa tỉnh lại, đợi đến khi ý thức được khôi phục thì những vết thương trên người anh đã gần như khỏi hẳn rồi. Nên anh chẳng chịu đựng cái gì cả, khi tỉnh lại cũng không cảm thấy đau đớn chỗ nào hết."
Phương Châm nghe anh nói nhẹ như gió mây, cô có thể nghĩ ngay đến cảnh tượng lúc đó, trong lòng cô lại hơi khó chịu. Trong lúc Nghiêm Túc trải qua những khoảnh khắc sống chết như vậy thì cô lại không thể ở bên cạnh chăm sóc anh được, ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt Nghiêm Túc: "Khuôn mặt anh có cần phải làm phẫu thuật gì không ạ?"
"Lại đây. Em nhìn kỹ thì có thể thấy vết sẹo rất nhỏ dưới tóc mai của anh này. Đây cũng là do phẫu thuật thẩm mỹ để lại đấy."
Phương Châm liền cảm thấy rất hứng thú, cô rời khỏi cơ thể anh, bổ nhào vào trước mặt anh đào bới mái tóc anh. Vết sẹo được che dấu dưới sợi tóc đen cứ như vậy lộ ra rõ ràng. Phương Châm vừa đưa tay sờ vết sẹo, vừa nói một mình: "Thảo nào lần này gặp lại anh, cứ cảm thấy khuôn mặt anh khác khác trước đây."
"Chỗ nào không giống, không phải lúc trước cũng đã đẹp trai rồi sao?"
"Không phải." Phương Châm cười, "Nhìn hơi gầy hơn so với lúc trước, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn."
Vụ tai nạn xe cộ nhất định đã làm tổn thương đến xương đầu của Nghiêm Túc, dù đã làm phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng không thể hoàn toàn trở về bộ dạng như trước được. Chẳng qua Nghiêm Túc như vậy hình như lại càng có hương vị hơn trước, Phương Châm cảm thấy cô đã lời to rồi.
Trên người cô mặc không nhiều, vì trong phòng khá ấm áp, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ lụa khá ngắn, trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, như có như không cọ trên cằm Nghiêm Túc, y hệt như đang câu dẫn một cách trần trụi.
Nghiêm Túc nhìn vợ yêu trước mắt chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, trong lúc nhất thời khó kiềm chế chính mình, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo Phương Châm.
Phương Châm cũng không giãy dụa, mặc anh ôm mình, cô cũng thuận theo tay anh đổ nhào lên người Nghiêm Túc, sau đó bị thân hình đàn ông cao lớn phủ lên.
Bầu không khí hết sức căng thẳng. Ngay khi ngọn lửa sắp bùng cháy dữ dội, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Bên ngoài có người gõ cửa, sau đó thì nghe thấy tiếng dì bảo mẫu chăm sóc cho bé con cẩn thận nói từng chữ: "Cô chủ, cậu chủ, hai người đã ngủ chưa?"
Phương Châm nháy nháy mắt, bị dọa đến mức nghiêng người nhảy xuống giường, mặc đại bộ quần áo ra mở cửa. Mở cửa quan sát, bảo mẫu mang theo bé con đứng trước cửa ra vào, khó xử nhìn cô.
"Thật không tiện cô chủ, cô nhìn con bé đi, con bé cứ khăng khăng muốn qua ngủ cùng cô cậu."
Khi nói chuyện bà cố ý cúi đầu, nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được nhìn vào trong phòng. Bà là người từng trải, đương nhiên biết chuyện ban đêm vợ chồng mới cưới đóng cửa làm gì. Nói không tò mò là giả, bà đã đến tuổi trung niên nên thích nhất vẫn là hóng chuyện.
Chẳng qua, bà liếc mắt nhìn hồi lâu vẫn không bắt gặp hình ảnh gì cả, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Phương Châm đang bất đắc dĩ nhìn bé con, đứng đó cò kè mặc cả với cô bé: "Bảo bối, con ngủ một mình có được không?"
"Không muốn." Đây là từ bé con mới học được, nói khá nhiều lần.
"Vậy con ngủ chung với bảo mẫu có được không? Để dì kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé."
"Đúng đúng đúng, dì ngủ với con nhé, kể cho con nghe chuyện bé thỏ trắng được không nào?" dì bảo mẫu thức thời lên tiếng phụ họa.
Nhưng bé con mặt không biểu cảm kiên quyết lắc đầu: "Không muốn."
Nói xong lời này, cô bé đẩy Phương Châm ra, nhanh chân chạy vào trong phòng. Dì bảo mẫu ở phía sau muốn kéo cô bé lại nhưng vô ích, bà khó xử cười khổ với Phương Châm: "Con bé nói muốn ba của nó, cho nên muốn đi qua..."
"Thôi được rồi, vậy tối nay cứ để nó ngủ cùng chúng tôi đi. Không còn sớm nữa, dì cũng đi ngủ sớm đi."
Sau khi Phương Châm đuổi dì bảo mẫu đi, cô bất đắc dĩ đóng cửa phòng, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng cười nói vô cùng vui vẻ của bé con. Cô đi qua nhìn xem, chỉ thấy bé con để chân trần đứng trên tấm thảm cạnh giường, duỗi hai cái tay nhỏ nhắn ra đùa giỡn với Nghiêm Túc.
Thấy Phương Châm đi tới, cô bé toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng nhỏ xíu thưa thớt. Sau đó, cô bé nhanh nhẹn leo lên giường, chọn vị trí ở giữ nằm xuống. Có lẽ là cảm thấy không quá dễ chịu, cô bé kéo gối của Nghiêm Túc xuống dưới gối của mình, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, quan tâm nói với Nghiêm Túc: "Ba ơi, ngủ thôi."
Ánh đèn vàng nhạt dìu dịu chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay của bé con, làm cô bé mang nét vô cùng mượt mà đáng yêu. Lúc đầu Nghiêm Túc cảm thấy không thể OOXX với Phương Châm thì rất tiếc nuối, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, loại tiếc nuối này dường như đã tan biến thành mây khói trong nháy mắt.
Thế là anh nghe lời nằm bên cạnh bé con, vừa định đưa tay kéo chăn, đã thấy bé con nhanh hơn anh một bước, vất vả kéo chăn tới, đắp lung tung trên người mình rồi lại quan tâm thăm hỏi Phương Châm: "Mẹ ơi, ngủ thôi."
Phương Châm bất đắc dĩ cười cười với Nghiêm Túc, cũng chả có cách gì từ chối ý tốt của con gái, chỉ có thể nghe lời lên giường kéo chăn lên.
Thế là đêm hôm đó, Phương Châm và Nghiêm Túc ngủ một giấc đến hừng đông với một “chướng ngại vật” ở giữa. Lúc rời giường vào sáng hôm sau, khi bé con đã được dì bảo mẫu mang đi đánh răng rửa mặt, Phương Châm liền xin lỗi Nghiêm Túc, cô giải thích: "Chắc là con bé vui quá. Rất vất vả mới có ba, nên nó muốn gần gũi với anh hơn."
Nghiêm Túc đang cạo râu ở một bên cười nói: "Nó chịu gần gũi với anh làm anh rất vui. Chẳng qua lần sau phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không được để nó đến sau khi anh bị đốt lửa được. Em biết tối qua anh ngủ thế nào không?"
Nói xong câu này, Nghiêm Túc đặt dao cạo râu xuống, rửa mặt lung tung xong thì trực tiếp ôm lấy Phương Châm đi ra giường lớn bên ngoài. Sau đó, anh dùng hành động thực tế nói cho Phương Châm biết tình trạng của anh trước khi ngủ tối hôm qua.
Phương Châm bị anh dày vò đến mức toàn thân bủn rủn. Sau một ngày đáng xấu hổ, khi tới ban đêm, hai người đã cơm nước tắm rửa xong xuôi, lại nằm trong ổ chăn nghiên cứu những vết sẹo trên người Nghiêm Túc.
Hoạt động này đúng là chơi hoài không chán, Phương Châm thích mà Nghiêm Túc cũng hưởng thụ, hai người em sờ anh anh sờ em, cùng ăn đậu hủ của nhau. Ngay tại thời điểm hai người không thể kìm chế được muốn làm đại sự, thì tiếng đập cửa chết tiệt lại vang lên.
Vẫn là dì bảo mẫu mang bé con đáng thương đứng ngoài cửa, dù Phương Châm dỗ dành thế nào bé con cũng chẳng chịu rời đi, vô cùng kiên định bước vào căn phòng của bọn họ, đồng thời chiếm lấy vị trị ở giữa giường lớn như lần trước.
Giống như hôm qua, sau khi bé con lên giường vẫn rất không khách sáo kéo chăn, nhưng có điểm khác biệt chính là hôm nay cô bé tự mang theo một cái gối đầu nhỏ. Theo Phương Châm nhớ, chắc là tối hôm qua cô bé và Nghiêm Túc cùng chen nhau trên một cái gối đầu hơi không thoải mái, nên mới đem theo bảo bối của mình tới.
Chắc cô bé cũng biết mình sẽ làm ba mẹ cảm thấy không vui, thế nên cô bé lại biết cách làm bọn họ vui vẻ. Trước khi đi ngủ, cô bé thân thiết hôn lên mặt Nghiêm Túc và Phương Châm, sau đó mới thỏa mãn nằm xuống, kéo chăn đến trước ngực, ngoan ngoãn nhắm mắt lại thôi miên bản thân.
Lúc ngủ cô bé thích nói chuyện, bình thường nói càng nhiều thì sẽ càng buồn ngủ, cũng càng dễ đi ngủ hơn. Phương Châm gối tay dưới đầu, chăm chú nghe con gái nói mê. Mặc dù nghe không hiểu chữ nào, nhưng nghe âm thanh bi bô của trẻ con cũng rất thú vị. Sau khi thì thầm mười mấy phút, tiếng bé con nhỏ dần, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, hơi thở đều đều, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ say.
So với giấc ngủ ngon của bé con, Phương Châm và Nghiêm Túc đều hơi không buồn ngủ. Hai người ngồi dậy tựa vào đầu giường, sau khi trầm mặc một lát, Nghiêm Túc mở miệng trước: "Phương Châm, anh nghĩ chúng ta phải nghĩ cách mới được."
Phương Châm đồng cảm sâu sắc.
Ngủ cùng con gái tuy có thể đem lại hạnh phúc gia đình, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt vợ chồng của cô và Nghiêm Túc. Giống như bây giờ, hai người bọn họ rõ ràng đều rất cần nhau, nhưng lại có trở ngại là con gái ngủ ở giữa, bọn họ cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Thật sự nhìn mà không được ăn là vô cùng giày dò.
Thế là trong bữa sáng ngày hôm sau, Phương Châm bắt lấy cơ hội bắt đầu "giáo dục tư tưởng" cho con gái: "... Con thấy những bạn nhỏ trên TV không, họ đều ngủ một mình cả. Một mình một phòng không tốt sao?"
"Không muốn." Bé con bưng ly lên nhấp một hớp sữa, lắc đầu như trống bỏi.
"Sao con lại không muốn?"
Bé con nghĩ nghĩ, phun ra hai chữ: "Tối, sợ."
Phương Châm hiểu rồi, thế là ra chiêu tiếp theo: "Vậy để bảo mẫu ngủ với con nhé, sẽ không sợ tối nữa đâu."
Bé con nhìn mẹ rồi đột nhiên nhảy từ trên ghế xuống, nhào thẳng vào lòng Nghiêm Túc, hơi sốt sắng nói: "Muốn ba cơ, muốn ba... ngủ chung cơ."
Phương Châm muốn ngất, bó tay vuốt trán. Đầu năm nay, trai đẹp chính là đãi ngộ tốt nhất, chỉ cần là nữ dù lớn hay nhỏ tất cả đều có thể nắm bắt được. Lúc trước, câu nói của Nghiêm Túc "Chỉ cần là nữ thì không có chuyện gì anh không giải quyết được" tựa như vẫn còn vang vọng bên tai cô. Cho tới hôm nay Phương Châm mới triệt để hiểu hết hàm nghĩa của câu nói này.
Có đôi khi đàn ông quá hấp dẫn cũng không phải là một chuyện tốt ha.
Thế là từ ngày đó trở đi, bé con dính vào người Nghiêm Túc cả ngày, tất nhiên mỗi đêm đều chen vào giữa hai người họ làm bóng đèn. Mặc dù Nghiêm Túc tự xưng là có thể giải quyết mọi chuyện liên quan đến nữ giới, nhưng đối với con gái nhỏ thì lại bó tay toàn tập.
Song đây cũng không có nghĩa là anh và Phương Châm từ bây giờ phải trải qua sinh hoạt “riêng tư” một cách gian khổ. Cái gọi bên trên có chính sách dưới có đối sách là đây, nhà của nhà họ Nghiêm rất lớn, chỉ tính phòng ở thì từ trên xuống dưới ba tầng đã có hơn mười phòng. Bé con dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể chiếm một căn phòng thôi. Mỗi lúc trời tối, sau khi đợi cô bé ngủ say Phương Châm và Nghiêm Túc sẽ rút sang căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại muốn làm gì thì làm. Có đôi khi động tĩnh lớn quá sẽ làm Phương Châm rất ngượng, vừa nghĩ đến chuyện bảo mẫu đang ngủ cùng bé con ở phòng bên cạnh, cô không khỏi có chút xấu hổ.
Thế là nơi hai người hoạt động cũng được điều chỉnh lại, từ căn phòng bên cạnh chuyển sang phòng dành cho khách trên lầu. Hai người đang độ tuổi trẻ sục sôi, cái gọi là đàn bà ba mươi như hổ bốn mươi như sói, lúc trước đối chuyện này Phương Châm còn lờ mờ giờ thì đã hiểu là như nào, mỗi ngày giống như ăn không đủ no vậy. May mà thể lực Nghiêm Túc khá tốt, năng lực đủ mạnh, nếu không thay bằng một người đàn ông ốm yếu chỉ sợ là không thỏa mãn được cô.
Chỉ là sau khi vận động mạnh như vậy qua đi, hai người khó tránh khỏi cũng khá rã rời. Đặc biệt là Phương Châm, thường xuyên đến cuối cùng cơ thể mệt mỏi không nghe lời cứ như nhũn ra, ngay cả sức để nhấc chân cũng không có. Cho nên cô lung tung tắm rửa xong sẽ đổ nhào lên giường, hai mắt vừa nhắm vừa nói vài lời mơ mơ màng màng chuyện hoang đường nào đó, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nghiêm Túc thấy cô như vậy cũng lười chuyển địa điểm, dứt khoát ngủ với Phương Châm ở trong phòng cho khách trên lầu luôn.
Kết quả, cứ ngủ như vậy được hai lần, buổi sáng một ngày nào đó hai người rửa mặt sạch sẽ xong xuống lầu ăn sáng, khi đi ngang qua lầu hai thì nghe thấy tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến từ phía bên kia hành lang. Cẩn thận nghe thì ra là bé con đang khóc, còn vừa khóc vừa kêu to: "Ba ơi, ba ơi."
Phương Châm bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Túc, lại phát hiện đối phương duỗi tay vỗ vỗ trán, hiển nhiên là cũng cảm thấy khá khó giải quyết.
Bé con vừa khóc vừa chạy, rõ ràng là đang tìm Nghiêm Túc. Khi đang băng qua hành lang trông thấy Nghiêm Túc, cô bé liền ngừng khóc, nụ cười xán lạn lộ ra trên khuôn mặt dính đầy nước mắt, chạy như bay vào lòng Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc bồng cô bé lên, cô bé thuận thế ôm lấy cổ anh, rồi ra sức hôn lên mặt anh, nước mắt nước mũi cũng dính vào mặt Nghiêm Túc, phá hỏng hoàn toàn hình tượng soái ca lạnh lùng tự kiềm chế của anh.
Đêm hôm đó, sau khi Phương Châm dỗ con gái ngủ xong thì lại thảo luận với Nghiêm Túc về vấn đề này. So với Phương Châm buồn thiu, Nghiêm Túc lại có vẻ rất bình tĩnh. Rõ ràng trong lòng anh đã có chủ ý, đồng thời còn khá hài lòng với suy nghĩ này của mình.
Anh nói với Phương Châm: "Lấp không bằng khai thông. Nhìn thấy anh là con gái giống như một đời này chưa thấy soái ca bao giờ, không bằng làm vậy đi, chúng ta tìm cho con bé một soái ca, di dời bớt sự chú ý của con bé thì sao?"
Phương Châm khá không hài lòng với nửa trước, nhưng nửa sau lại làm cô cảm thấy khả thi. Nhưng vấn đề là đi đâu tìm soái ca thích hợp đây?
Nghiêm Túc hơi nhướng mày lên, khóe miệng lộ ra ý cười. Sau đó anh đưa tay xoa đầu Phương Châm, vuốt tóc cô nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, giao cho anh là được. Hai ngày nữa anh sẽ đem người về cho em xem."
Phương Châm nửa tin nửa ngờ, mang theo sự nghi hoặc đầy mình lên giường đi ngủ. Hai ngày sau, cô vẫn luôn suy đoán soái ca này sẽ là ai đây. Cô cẩn thận nhớ đến toàn bộ những người có diện mạo không tệ, nhân phẩm đàng hoàng mà mình quen biết, ngay cả Viên Mộc cũng kể vào thì cũng không có lấy một ai thích hợp cả.
Nói cho cùng, những người này đều quá lớn tuổi, thực sự không thích hợp để kết đôi với con gái cô. Dù đối phương đồng ý thì cô cũng không đồng ý.
Kết quả đến tối ngày thứ ba, Nghiêm Túc đem một người về. Phương Châm nhìn người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức giơ ngón tay với Nghiêm Túc.
Người Nghiêm Túc mang về không phải ai khác, chính là anh chàng Vương Tử đẹp trai. Bây giờ Vương Tử đã không còn mang bộ dạng trẻ nhỏ như trước nữa, năm nay cậu đã tám tuổi, ngay ngắn như một ông cụ non. Còn cả chuyện cậu trưởng thành sớm, phong cách ăn mặc cũng rất thời thượng, chợt nhìn giống y như phiên bản thu nhỏ của thần tượng hay minh tinh.
Nỗi lo lắng trong lòng Phương Châm rốt cuộc cũng được để xuống. Dùng mắt nhìn của cô thì Vương tử khá hấp dẫn, con gái cô theo Nghiêm Túc nói là "cả đời chưa thấy con trai bao giờ" chẳng phải sẽ lập tức nhào tới sao?
Không ngoài suy đoán của Phương Châm, lúc bé con được mang ra gặp mặt với "anh trai Vương Tử", hai mắt vốn chỉ dính vào người Nghiêm Túc, lần đầu tiên tiểu nha đầu này “phản bội” ba mình, thoáng cái đã dán mắt lên người Vương Tử.
Phương Châm nghĩ thầm, quả nhiên sự thưởng thức của trẻ con khác với người trưởng thành. Dưới cái nhìn của cô, Nghiêm Túc đương nhiên là thiên hạ vô địch, nhưng trong lòng con gái, có lẽ vóc dáng không quá cao to như Vương Tử lại càng làm cô bé “cảm mến” hơn.
Nghiêm Túc đẩy Vương Tử đến trước mặt bé con, cười nói: "Đến đây nào, gọi anh đi con."
Bé con ngượng ngùng cười một tiếng, bi bô kêu một tiếng: "Anh."
Vốn là Vương Tử còn khá mất tự nhiên, kết quả khi nghe được một tiếng này, trái tim lạnh lùng từ trước đến nay của cậu bé thế mà lại trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Cậu còn nhỏ không hiểu được tình yêu nam nữ, chẳng qua khi nhìn thấy cô bé lại cảm thấy khá thân thiết, cũng khá thích em gái non nớt mập mạp trắng trẻo này, nên nhanh chóng đưa tay cầm tay đối phương.
"Đi thôi, chúng ta cùng ra vườn hoa chơi đi."
Bé con không ưa người lạ mảy may không hề có ý định từ chối, nghe lời kéo tay của đối phương, ngượng ngùng đi với cậu bé. Sau khi đi được mấy bước, cô bé còn quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc một cái, hình như là đang so sánh trong lòng. Nhưng cuối cùng cô bé chỉ cười quay đầu, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài với Vương Tử.
Phương Châm nhìn Nghiêm Túc đắc ý mà buồn cười, sau đó cô hỏi: "Sao anh lại nghĩ đến chuyện tìm Vương Tử vậy?"
"Phù sa không chảy ruộng ngoài."
Phương Châm sững sờ: "Anh chuẩn bị để bọn nhỏ bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ sao?"
"Làm sao, em không muốn sao? Là ngại ba ruột Vương Tử không đàng hoàng, hay cảm thấy tác phong của Vịnh Thi khoa trương quá?"
"Sớm quá." Phương Châm cân nhắc trả lời, "Bọn nhỏ còn nhỏ mà, sau này lớn bộ dạng ra sao cũng không biết, em không nghĩ sẽ can thiệp vào chuyện tình cảm của bọn nó sớm như vậy."
"Anh cũng không muốn." Nghiêm Túc đi tới ôm lấy Phương Châm cười nói, "Thanh mai trúc mã chưa chắc sẽ ra hoa kết quả, ví dụ như anh và Vịnh Thi vậy. Nhưng để bé con kết bạn với nhiều người thì sẽ rất tốt, chúng ta bây giờ đừng nhắc đến chuyện bọn nhỏ sau này làm gì, chỉ để bọn nó kết bạn với nhau cũng rất tốt mà, không phải sao?"
Phương Châm cảm thấy rất có lý, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, kết quả vừa gật đầu hai cái cô đã cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng đi, cả người bị Nghiêm Túc ôm lấy.
"Anh làm gì vậy?"
Nghiêm Túc vừa đi lên lầu vừa cười nói: "Nhân lúc bọn nhỏ chơi với nhau, chúng ta cũng nắm chặt thời gian chơi đùa vui vẻ đi. Phương Châm, anh cảm thấy đã đến thời điểm sinh thêm em trai hay em gái cho bé con rồi đấy. Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay thế nào?"
Phương Châm bật cười thất thanh, cuối cùng không nói gì cả, chỉ đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Nghiêm Túc.
Rốt cục, đem tất cả những người không liên quan bỏ hết sang một bên, người đàn ông này lại hoàn toàn thuộc về một mình cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.