Chương 98: Cái Chết Của Thành Côn
Thạch Đầu
03/11/2018
– Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể được!
Trương Siêu Quần lớn tiếng nói, hắn phải nhất định phải giả vờ khách sáo, mặc dù trong lòng ý thích làm giáo chủ đã nổi lên, ngoài miệng phải kiên quyết chối từ, mục đích đừng để người bên ngoài ghanh ghét hoài nghi ngươi động cơ không thuần, Trương Siêu Quần, là người từng trãi làm sao mà không nắm rõ cái lý lẽ này? Thời Tam quốc, Tào Phi muốn hiến đế nhường ngôi, cũng giả mù sa mưa từ chối đến ba lần, rồi mới ỡm ờ chịu làm Hoàng đế, kết thúc triều Hán mấy trăm năm cơ nghiệp.
– Vãn bối có tài đức gì, làm sao có thể làm giáo chủ một phương! Ưng Vương, Dương tả sứ, việc này không cần phải nhắc lại!
Dương Tiêu nói:
– Thần công hộ giáo Càn Khôn Đại Na Di của Minh giáo, cả trăm năm qua đều không có người luyện đến tầng thứ năm, Trương thiếu hiệp, phúc phận thâm hậu, đã luyện xong tầng năm Càn Khôn Đại Na Di, có tư cách làm giáo chủ so với bất cứ người nào trong bản giáo chúng ta, với lại đã giúp cho bản giáo cùng Lục đại môn phái dừng tay tranh đấu mà giảng hòa, giúp cho Minh giáo tránh khỏi bị hủy diệt, Trương thiếu hiệp có công lao rất lớn, tất cả mọi người đều phục, nếu Trương thiếu hiệp không chịu nhận làm giáo chủ, tương lai hoàn cảnh sau này của Minh Giáo, chẳng phải là lại trở lại như trước kia chia năm xẻ bảy sao?
Vi Nhất Tiếu cũng nói thêm vào:
– Trương thiếu hiệp, trước đó Ưng Vương muốn làm giáo chủ, Vi Nhất Tiếu ta cũng muốn làm giáo chủ, Dương tả sứ cũng muốn làm, Ngũ tán nhân cũng muốn làm, mọi người ai cũng đều không phục ta, ta không phục ngươi, liều mình đến mức ngươi chết ta sống, do đó ngày hôm nay Minh Giáo mới có thể suýt bị sụp đổ, năm bè bảy mảng, bây giờ, nếu như Trương thiếu hiệp không ra mặt điều đình cho chúng ta, mọi người ở đây, còn có ai có thể sống sót?
Thuyết Bất Đắc của Ngũ tán nhân nói:
– Ngày đó huynh đệ Nhuệ kim kỳ bị Lục Đại phái vây quanh, đều nhờ vào Trương thiếu hiệp đứng ra, Thuyết Bất Đắc ta cũng rất phục ngươi.
Những người còn lại Ngũ tán nhân cũng liên tục gật đầu, mắt thấy đại bộ phận nhân vật thực quyền của Minh giáo đều muốn mình làm giáo chủ, Trương Siêu Quần không khỏi tâm hoa nộ phóng, đang muốn tìm lời thích hợp để nói thì nghe một tiếng “A di đà phật” của phái Thiếu Lâm, Không Tính đại sư bước tới, cao giọng:
– Phái Nga Mi, phái Hoa Sơn đều tin vào Trương thí chủ? Nhưng lão nạp lại là không tin, đệ tử tục gia Thiếu Lâm Đô Đại Cẩm của chúng ta, cả Long Môn tiêu cục từ trên xuống dưới mấy chục nhân mạng, thì nên tính như thế nào? Chẳng lẽ đây cũng là do Thành Côn giở trò sao? Trương thí chủ nhiều lần che chở Ma giáo, đem một đám ma đầu nói trở thành nghĩa sĩ đại dũng của dân tộc, lão nạp tạm thời mặc kệ không vần biết là đúng hay sai, nhưng món nợ máu Long Môn tiêu cục thí chủ hãy nói rõ ràng đi!
Năm xưa, Tiểu Ngư oán hận Đô Đại Cẩm hành sự bất cẩn, nên đã đem Long Môn tiêu cục diệt môn, sau đó, Tiểu Ngư tự sát mà chết, phái Thiếu Lâm cũng đành tạm thời đem thù này gác lại, mặc dù sự tình cách đã nhiều năm, nhưng bên trong tăng nhân Thiếu Lâm, làm sao quên được? Thiếu Lâm vi tôn, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, phái Thiếu Lâm chưa bao giờ từng thua thiệt lớn như thế? Thiếu Lâm phương trượng lại vô ý bị Tiểu Ngư lừa gạt, thì thầm vào bên tai trước khi tự sát, gieo xuống võ lâm phong vân, phái Thiếu Lâm từ đó bị phiền phức gặp nhiều chuyện, thử hỏi Thiếu Lâm sao không hận nàng đến tận xương tủy?
Trương Siêu Quần đương nhiên biết câu chuyện cũ, Tiểu Ngư đã làm chuyện này, đúng là không thể chối cải, cho nên hắn hơi do dự.
– Đại sư, việc này đã trãi qua nhiều năm, Trương ngũ hiệp cùng Tiểu Ngư sớm đã tự vẫn bỏ mình, thù oán gì cũng nên hóa giải, oan oan tương báo khi nào mới xong? Đại sư là người xuất gia, tứ đại giai không, làm gì mà đối với chuyện xưa lại một mực canh cánh trong lòng?
Không Tính ngẩn ngơ, nói không ra lời, cảm thấy mình xác thực không nên đối với chuyện này cứ nhớ mãi không quên, kẻ gây nên chuyện đều đã chết qua nhiều năm, thù này chẳng lẽ còn có thể lại tính lại trên đầu những người khác của Minh giáo? Huống hồ, Long Môn tiêu cục chết mấy chục người, ngày hôm nay giáo chúng Minh giáo tử thương dưới tay phái Thiếu Lâm cũng là có mấy trăm người, thù gì cũng đã báo xong…
– A di đà phật.
Không Tính gục đầu xuống đến, chấp tay thi lễ với Trương Siêu Quần nói:
– Trương thí chủ nói rất đúng, nguyên là lão nạp quá cố chấp rồi.
Không Trí khe khẽ thở dài, bỗng nhiên quay đầu lại nói:
– Trương thí chủ, nếu như thí chủ đồng ý làm giáo chủ Minh giáo, có thể cùng với Minh giáo vứt bỏ điều ác, làm việc thiện, đi theo ngã chính đồ, đó là một chuyện may lớn trong chốn võ lâm.
Không Tính ở trong phái Thiếu Lâm thân phận cực kỳ cao, mặc dù trời sinh tính chất phác, hoàn toàn không có ra mặt, tại trong chùa không đảm nhiệm chức vụ trọng yếu nào, nhưng võ công và nhân phẩm, toàn bộ tăng chúng đều khâm phục, lúc đại sư đã thừa nhận Trương Siêu Quần, thì có ý là phái Thiếu Lâm muốn thối lui ra khỏi nơi đây, quả nhiên, Không Tính cùng Không Trí nhìn nhau, Không Tính nhân tiện nói:
– Không Trí sư đệ nói không sai, nếu như Trương thí chủ đảm nhiệm chức giáo chủ Minh Giáo, phái Thiếu Lâm nguyện ý bỏ qua hiềm khích lúc trước cùng với Minh Giáo.
Không Trí nói ra lời này đến, xem như chính thức thối lui ra khỏi đấu trường, Trương Siêu Quần nguyên là đệ tử của Trường Tam Phong, phái Võ Đang cũng xem như là sẽ không phản đối, trong Lục đại phái, các uy vọng thế lực lớn nhất đều đã coi như xong, chỉ còn lại Côn Luân cùng Không Động hai phái, thì còn có thể nói lên được tác dụng cái gì nữa?
Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, hắn tự cho mình là thông minh, nhưng cũng không nghĩ ra lại phát triển nhanh thành dạng này, Minh Giáo bởi vì cảm kích hắn động thân cứu giúp, lại tập được hộ giáo thần công Càn Khôn Đại Na Di, ý định muốn làm giáo chủ, đó là hắn sớm đã tính bên trong, nhưng ngay cả Không Trí đại sư phái Thiếu Lâm thế mà cũng muốn hắn làm giáo chủ Minh giáo, việc này quá mức không thể tưởng tượng nổi, hiện tại đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây rồi? Tình cảnh như vậy, thật là quá mức thần kỳ.
Trương Siêu Quần ngơ ngác ngó lấy bầu trời, trong lúc này nói không ra lời, bỗng nhiên, bên dưới thân một luồn âm hàn chợt hiện, cả đám người lên tiếng kinh hô, Trương Siêu Quần chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, một luồng chỉ lực sắc bén đã đâm trúng ngay trên huyệt Thần Đạo của hắn, ngay lập tức hàn băng thấu xương âm lãnh chi khí từ huyệt Thần Đạo lật lên đi, phi tốc lan đến Đại Chuy, Phong Phủ, từ yếu huyệt mạch Đốc khuếch tán ra, Trương Siêu Quần đột ngột bị đại biến, toàn thân nội lực phản ứng căng phồng, vô hình ngăn chặn lại một sợi tơ mỏng hàn khí, hắn hét lớn một tiếng, trở tay móc ngược một trọng quyền, chỉ nghe bịch một tiếng, khi nắm đấm tiếp xúc, một tiếng người hét thê thảm lên hừ một tiếng, xương ngực vỡ vụn, bị nội lực mạnh mẽ vô cùng của Trương Siêu Quần chấn động đến văng bay ra ngoài.
Trương Siêu Quần cấp tốc quay người, thì thấy Viên Chân mặt mày méo mó trắng bệch, ngã lăn trên mặt đất, khóe môi bên cạnh đang tràn ra máu.
Thì ra là Viên Chân quả nhiên là chưa chết, y thừa dịp lúc Trương Siêu Quần cùng người Lục Đại phái nói chuyện, âm thầm tích súc nội lực, ra một chiêu cuối cùng một kích phải trúng, nhưng trước đó y bị thọ thương rất nặng, còn Trương Siêu Quần thì nội lực dồi dào, hắn trúng một đòn âm chỉ, không thể có hiệu quả làm hắn bị vong mạng! Ngược lại còn bị Trương Siêu Quần dùng thuật cận chiến bên trong móc ngược một cái trọng quyền đánh trúng ngang xương sườn, tâm mạch bị đứt đoạn.
– Hay cho tiểu tử! …
Viên Chân nói ra một câu, trong miệng máu tuôn chảy ồ ạt.
Thiếu Lâm Không Trí, Không Tính cùng Không Nghiệp ba vị lão tăng đại sư cùng bước lên một loạt, đứng nagy bên cạnh Viên Chân, để phòng y đào tẩu, nhưng Viên Chân bị thương nặng, mắt thấy đã không thể còn mệnh sống, thì còn khả năng chỗ nào còn có thể chạy trốn?
Trương Siêu Quần mặc dù ngăn chặn được chỉ lực hàn khí, nhưng hàn khí này tựa như băng tảng, nội lực của hắn tuy rất mạnh, thế mà cũng không thể đem hàn khí trục hết ra ngoài thân thể, hắn không khỏi kinh ngạc.
– Viên Chân, ngươi quả nhiên là giả chết!
Không Trí quát lớn.
Không Tính nóng vội hỏi:
– Ngươi chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn sao?
Không Nghiệp lại niệm tiếng “A di đà phật”
Thành Côn lại không để ý tới, chỉ ngó lấy Trương Siêu Quần, mắt lộ ra hung quang:
– Không nghĩ tới ta có ngày hôm nay, Thành Côn này lại chết dưới tay tên tiểu tặc miệng còn hôi sữa này!
Trương Siêu Quần cười lạnh nói:
– Thành Côn! Ngươi lợi dụng lòng từ bi của Không Kiến Thần Tăng, đem ông hại chết, ngươi vì bản thân chi tư, cưỡng gian thê tử Tạ đại hiệp, giết cha mẹ vợ con cả nhà của Tạ đại hiệp, làm hại cho Tạ đại hiệp cửa nát nhà tan, tính tình đại biến, thân bại danh liệt, hôm nay ngươi còn đặt bẫy, xúi giục Minh Giáo cùng Lục Đại phái chi chiến, tử thương vô số kể, ngươi làm nhiều việc ác, sớm đã đáng chết! Chết tại trên tay của ta, xem như tiện nghi cho ngươi, nếu như Tạ đại hiệp có ở đây, có xẻ thịt ăn ngươi cũng không trút hết nỗi hận thù!
Thành Côn tức giận nói:
– Nếu không phải có tiểu tử ngươi cản trở, Thành Côn ta trù tính hơn ba mươi năm kế hoạch đã có thể thành công, ngươi… ngươi tiểu tặc này, ta hận không thể ăn thịt uống máu của ngươi… của ngươi!”
Không Trí quát mắng:
– Viên Chân, thì ra đây hết thảy đều là do một tay ngươi làm!
Thành Côn nói xong, ánh mắt dần dần thất thần, trong miệng máu tươi phún ra như bọt biển, một quyền của Trương Siêu Quần, đã làm cho nội tạng của y bị chấn vỡ, giờ phút này, nếu có Đại La Kim Tiên trùng sinh, cũng cứu không được mạng của Thành Côn
Trương Siêu Quần lớn tiếng nói, hắn phải nhất định phải giả vờ khách sáo, mặc dù trong lòng ý thích làm giáo chủ đã nổi lên, ngoài miệng phải kiên quyết chối từ, mục đích đừng để người bên ngoài ghanh ghét hoài nghi ngươi động cơ không thuần, Trương Siêu Quần, là người từng trãi làm sao mà không nắm rõ cái lý lẽ này? Thời Tam quốc, Tào Phi muốn hiến đế nhường ngôi, cũng giả mù sa mưa từ chối đến ba lần, rồi mới ỡm ờ chịu làm Hoàng đế, kết thúc triều Hán mấy trăm năm cơ nghiệp.
– Vãn bối có tài đức gì, làm sao có thể làm giáo chủ một phương! Ưng Vương, Dương tả sứ, việc này không cần phải nhắc lại!
Dương Tiêu nói:
– Thần công hộ giáo Càn Khôn Đại Na Di của Minh giáo, cả trăm năm qua đều không có người luyện đến tầng thứ năm, Trương thiếu hiệp, phúc phận thâm hậu, đã luyện xong tầng năm Càn Khôn Đại Na Di, có tư cách làm giáo chủ so với bất cứ người nào trong bản giáo chúng ta, với lại đã giúp cho bản giáo cùng Lục đại môn phái dừng tay tranh đấu mà giảng hòa, giúp cho Minh giáo tránh khỏi bị hủy diệt, Trương thiếu hiệp có công lao rất lớn, tất cả mọi người đều phục, nếu Trương thiếu hiệp không chịu nhận làm giáo chủ, tương lai hoàn cảnh sau này của Minh Giáo, chẳng phải là lại trở lại như trước kia chia năm xẻ bảy sao?
Vi Nhất Tiếu cũng nói thêm vào:
– Trương thiếu hiệp, trước đó Ưng Vương muốn làm giáo chủ, Vi Nhất Tiếu ta cũng muốn làm giáo chủ, Dương tả sứ cũng muốn làm, Ngũ tán nhân cũng muốn làm, mọi người ai cũng đều không phục ta, ta không phục ngươi, liều mình đến mức ngươi chết ta sống, do đó ngày hôm nay Minh Giáo mới có thể suýt bị sụp đổ, năm bè bảy mảng, bây giờ, nếu như Trương thiếu hiệp không ra mặt điều đình cho chúng ta, mọi người ở đây, còn có ai có thể sống sót?
Thuyết Bất Đắc của Ngũ tán nhân nói:
– Ngày đó huynh đệ Nhuệ kim kỳ bị Lục Đại phái vây quanh, đều nhờ vào Trương thiếu hiệp đứng ra, Thuyết Bất Đắc ta cũng rất phục ngươi.
Những người còn lại Ngũ tán nhân cũng liên tục gật đầu, mắt thấy đại bộ phận nhân vật thực quyền của Minh giáo đều muốn mình làm giáo chủ, Trương Siêu Quần không khỏi tâm hoa nộ phóng, đang muốn tìm lời thích hợp để nói thì nghe một tiếng “A di đà phật” của phái Thiếu Lâm, Không Tính đại sư bước tới, cao giọng:
– Phái Nga Mi, phái Hoa Sơn đều tin vào Trương thí chủ? Nhưng lão nạp lại là không tin, đệ tử tục gia Thiếu Lâm Đô Đại Cẩm của chúng ta, cả Long Môn tiêu cục từ trên xuống dưới mấy chục nhân mạng, thì nên tính như thế nào? Chẳng lẽ đây cũng là do Thành Côn giở trò sao? Trương thí chủ nhiều lần che chở Ma giáo, đem một đám ma đầu nói trở thành nghĩa sĩ đại dũng của dân tộc, lão nạp tạm thời mặc kệ không vần biết là đúng hay sai, nhưng món nợ máu Long Môn tiêu cục thí chủ hãy nói rõ ràng đi!
Năm xưa, Tiểu Ngư oán hận Đô Đại Cẩm hành sự bất cẩn, nên đã đem Long Môn tiêu cục diệt môn, sau đó, Tiểu Ngư tự sát mà chết, phái Thiếu Lâm cũng đành tạm thời đem thù này gác lại, mặc dù sự tình cách đã nhiều năm, nhưng bên trong tăng nhân Thiếu Lâm, làm sao quên được? Thiếu Lâm vi tôn, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, phái Thiếu Lâm chưa bao giờ từng thua thiệt lớn như thế? Thiếu Lâm phương trượng lại vô ý bị Tiểu Ngư lừa gạt, thì thầm vào bên tai trước khi tự sát, gieo xuống võ lâm phong vân, phái Thiếu Lâm từ đó bị phiền phức gặp nhiều chuyện, thử hỏi Thiếu Lâm sao không hận nàng đến tận xương tủy?
Trương Siêu Quần đương nhiên biết câu chuyện cũ, Tiểu Ngư đã làm chuyện này, đúng là không thể chối cải, cho nên hắn hơi do dự.
– Đại sư, việc này đã trãi qua nhiều năm, Trương ngũ hiệp cùng Tiểu Ngư sớm đã tự vẫn bỏ mình, thù oán gì cũng nên hóa giải, oan oan tương báo khi nào mới xong? Đại sư là người xuất gia, tứ đại giai không, làm gì mà đối với chuyện xưa lại một mực canh cánh trong lòng?
Không Tính ngẩn ngơ, nói không ra lời, cảm thấy mình xác thực không nên đối với chuyện này cứ nhớ mãi không quên, kẻ gây nên chuyện đều đã chết qua nhiều năm, thù này chẳng lẽ còn có thể lại tính lại trên đầu những người khác của Minh giáo? Huống hồ, Long Môn tiêu cục chết mấy chục người, ngày hôm nay giáo chúng Minh giáo tử thương dưới tay phái Thiếu Lâm cũng là có mấy trăm người, thù gì cũng đã báo xong…
– A di đà phật.
Không Tính gục đầu xuống đến, chấp tay thi lễ với Trương Siêu Quần nói:
– Trương thí chủ nói rất đúng, nguyên là lão nạp quá cố chấp rồi.
Không Trí khe khẽ thở dài, bỗng nhiên quay đầu lại nói:
– Trương thí chủ, nếu như thí chủ đồng ý làm giáo chủ Minh giáo, có thể cùng với Minh giáo vứt bỏ điều ác, làm việc thiện, đi theo ngã chính đồ, đó là một chuyện may lớn trong chốn võ lâm.
Không Tính ở trong phái Thiếu Lâm thân phận cực kỳ cao, mặc dù trời sinh tính chất phác, hoàn toàn không có ra mặt, tại trong chùa không đảm nhiệm chức vụ trọng yếu nào, nhưng võ công và nhân phẩm, toàn bộ tăng chúng đều khâm phục, lúc đại sư đã thừa nhận Trương Siêu Quần, thì có ý là phái Thiếu Lâm muốn thối lui ra khỏi nơi đây, quả nhiên, Không Tính cùng Không Trí nhìn nhau, Không Tính nhân tiện nói:
– Không Trí sư đệ nói không sai, nếu như Trương thí chủ đảm nhiệm chức giáo chủ Minh Giáo, phái Thiếu Lâm nguyện ý bỏ qua hiềm khích lúc trước cùng với Minh Giáo.
Không Trí nói ra lời này đến, xem như chính thức thối lui ra khỏi đấu trường, Trương Siêu Quần nguyên là đệ tử của Trường Tam Phong, phái Võ Đang cũng xem như là sẽ không phản đối, trong Lục đại phái, các uy vọng thế lực lớn nhất đều đã coi như xong, chỉ còn lại Côn Luân cùng Không Động hai phái, thì còn có thể nói lên được tác dụng cái gì nữa?
Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, hắn tự cho mình là thông minh, nhưng cũng không nghĩ ra lại phát triển nhanh thành dạng này, Minh Giáo bởi vì cảm kích hắn động thân cứu giúp, lại tập được hộ giáo thần công Càn Khôn Đại Na Di, ý định muốn làm giáo chủ, đó là hắn sớm đã tính bên trong, nhưng ngay cả Không Trí đại sư phái Thiếu Lâm thế mà cũng muốn hắn làm giáo chủ Minh giáo, việc này quá mức không thể tưởng tượng nổi, hiện tại đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây rồi? Tình cảnh như vậy, thật là quá mức thần kỳ.
Trương Siêu Quần ngơ ngác ngó lấy bầu trời, trong lúc này nói không ra lời, bỗng nhiên, bên dưới thân một luồn âm hàn chợt hiện, cả đám người lên tiếng kinh hô, Trương Siêu Quần chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, một luồng chỉ lực sắc bén đã đâm trúng ngay trên huyệt Thần Đạo của hắn, ngay lập tức hàn băng thấu xương âm lãnh chi khí từ huyệt Thần Đạo lật lên đi, phi tốc lan đến Đại Chuy, Phong Phủ, từ yếu huyệt mạch Đốc khuếch tán ra, Trương Siêu Quần đột ngột bị đại biến, toàn thân nội lực phản ứng căng phồng, vô hình ngăn chặn lại một sợi tơ mỏng hàn khí, hắn hét lớn một tiếng, trở tay móc ngược một trọng quyền, chỉ nghe bịch một tiếng, khi nắm đấm tiếp xúc, một tiếng người hét thê thảm lên hừ một tiếng, xương ngực vỡ vụn, bị nội lực mạnh mẽ vô cùng của Trương Siêu Quần chấn động đến văng bay ra ngoài.
Trương Siêu Quần cấp tốc quay người, thì thấy Viên Chân mặt mày méo mó trắng bệch, ngã lăn trên mặt đất, khóe môi bên cạnh đang tràn ra máu.
Thì ra là Viên Chân quả nhiên là chưa chết, y thừa dịp lúc Trương Siêu Quần cùng người Lục Đại phái nói chuyện, âm thầm tích súc nội lực, ra một chiêu cuối cùng một kích phải trúng, nhưng trước đó y bị thọ thương rất nặng, còn Trương Siêu Quần thì nội lực dồi dào, hắn trúng một đòn âm chỉ, không thể có hiệu quả làm hắn bị vong mạng! Ngược lại còn bị Trương Siêu Quần dùng thuật cận chiến bên trong móc ngược một cái trọng quyền đánh trúng ngang xương sườn, tâm mạch bị đứt đoạn.
– Hay cho tiểu tử! …
Viên Chân nói ra một câu, trong miệng máu tuôn chảy ồ ạt.
Thiếu Lâm Không Trí, Không Tính cùng Không Nghiệp ba vị lão tăng đại sư cùng bước lên một loạt, đứng nagy bên cạnh Viên Chân, để phòng y đào tẩu, nhưng Viên Chân bị thương nặng, mắt thấy đã không thể còn mệnh sống, thì còn khả năng chỗ nào còn có thể chạy trốn?
Trương Siêu Quần mặc dù ngăn chặn được chỉ lực hàn khí, nhưng hàn khí này tựa như băng tảng, nội lực của hắn tuy rất mạnh, thế mà cũng không thể đem hàn khí trục hết ra ngoài thân thể, hắn không khỏi kinh ngạc.
– Viên Chân, ngươi quả nhiên là giả chết!
Không Trí quát lớn.
Không Tính nóng vội hỏi:
– Ngươi chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn sao?
Không Nghiệp lại niệm tiếng “A di đà phật”
Thành Côn lại không để ý tới, chỉ ngó lấy Trương Siêu Quần, mắt lộ ra hung quang:
– Không nghĩ tới ta có ngày hôm nay, Thành Côn này lại chết dưới tay tên tiểu tặc miệng còn hôi sữa này!
Trương Siêu Quần cười lạnh nói:
– Thành Côn! Ngươi lợi dụng lòng từ bi của Không Kiến Thần Tăng, đem ông hại chết, ngươi vì bản thân chi tư, cưỡng gian thê tử Tạ đại hiệp, giết cha mẹ vợ con cả nhà của Tạ đại hiệp, làm hại cho Tạ đại hiệp cửa nát nhà tan, tính tình đại biến, thân bại danh liệt, hôm nay ngươi còn đặt bẫy, xúi giục Minh Giáo cùng Lục Đại phái chi chiến, tử thương vô số kể, ngươi làm nhiều việc ác, sớm đã đáng chết! Chết tại trên tay của ta, xem như tiện nghi cho ngươi, nếu như Tạ đại hiệp có ở đây, có xẻ thịt ăn ngươi cũng không trút hết nỗi hận thù!
Thành Côn tức giận nói:
– Nếu không phải có tiểu tử ngươi cản trở, Thành Côn ta trù tính hơn ba mươi năm kế hoạch đã có thể thành công, ngươi… ngươi tiểu tặc này, ta hận không thể ăn thịt uống máu của ngươi… của ngươi!”
Không Trí quát mắng:
– Viên Chân, thì ra đây hết thảy đều là do một tay ngươi làm!
Thành Côn nói xong, ánh mắt dần dần thất thần, trong miệng máu tươi phún ra như bọt biển, một quyền của Trương Siêu Quần, đã làm cho nội tạng của y bị chấn vỡ, giờ phút này, nếu có Đại La Kim Tiên trùng sinh, cũng cứu không được mạng của Thành Côn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.