Chương 7: Hán Thủy Kinh Biến
Thạch Đầu
03/11/2018
Trương Siêu Quần cười lắc lắc đầu, xách ra cái ba lô lớn dã chiến của mình, chuẩn bị kiểm tra một chút bên trong còn sót lại những thứ gì, mấy ngày nay hắn dưỡng thương, cũng không kịp kiểm kê lại đồ vật.
Ba lô của Trương Siêu Quần bao là chất liệu gia công đặc thù mà thành, nước lửa bất xâm, đồ vật bên trong đều không có vì rơi vào trong nước mà bị ướt.
Cẩn thận kiểm lại, ngoại trừ còn 10 viên đạn bắn tỉa, nhưng đáng tiếc là không còn súng, cũng may là còn một khẩu súng ngắn CZ -75 *, với hơn 150 phát đạn có mấy viên đạn lửa vạch đường, cùng hai trái lựu đạn, đây là toàn bộ vũ khí còn lại hắn, khi gặp phải nguy hiểm sẽ là vương bài bảo mệnh cho hắn. (Súng sử dụng cỡ đạn 9 x 19 mm, hộp tiếp đạn cơ số 15 viên, sơ tốc đầu nòng 360 m/s, tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m. CZ-75 hiện diện rộng rãi trong Quân đội Cộng hòa Czech và xuất khẩu sang nhiều quốc gia khác.) Trương Siêu Quần lục lấy điện thoại di động của mình đặt ở dưới tận cùng dưới đáy ba lô, điện thoại di động của hắn sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất bằng hệ thống năng lượng mặt trời, cho nên không sợ hết điện, chỉ là hiện tại không có tín hiệu mà thôi.
Tiện tay mở ra điện thoại di động, Trương Siêu Quần ánh mắt chợt dịu lại, ngoài mặt là hình kết hôn, nam nhân chính là Trương Siêu Quần, còn nữ kia đương nhiên là vợ của hắn Cố Ngưng Hề.
Nam anh tuấn tiêu sái, mày kiếm mắt sao, mang theo nụ cười sảng khoái, nữ phong thái nổi bật, quốc sắc thiên hương, khóe miệng hơi vểnh lên, trong hình là một đôi một đôi hạnh phúc như thế, chỉ là duy nhất không được hoàn mỹ là người đàn bà trong hình giống như là rất lãnh cảm, trong con ngươi lộ ra một luồng sắc lạnh, khí khái anh hùng hừng hực, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt.
Nhìn thấy tấm hình này Trương Siêu Quần lúc này mới phát hiện cho dù là cùng mình đã kết hôn, Cố Ngưng Hề vẫn là lạnh lùng như vậy, căn bản không có phải là một cô dâu vui sướng hạnh phúc.
– Ca ca, trong bức họa kia nữ nhân là ai vậy? Dung mạo của nàng thật là đẹp nha! Chỉ có cặp mắt kia thật là doạ người, lạnh lùng, khiến người ta có loại cảm giác không dám tới gần.
Không biết lúc nào Chu Chỉ Nhược đã đứng ở phía sau Trương Siêu Quần, một đôi mắt to linh động tràn đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.
Tiểu cô nương làm cho Trương Siêu Quần có loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, tiểu cô nương thường thì lời không nói dối, mình và Cố Ngưng Hề bây giờ đã sớm mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, đây có lẽ cũng là thời điểm bọn họ nên tản ra.
Quên một người đúng ra cũng không phải dễ dàng như vậy, thấy vật tư tình càng sẽ làm Trương Siêu Quần nhớ tới chuyện cũ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, vì lẽ đó Trương Siêu Quần to lớn quyết tâm sau khi nhìn lại lần cuối, dứt khoát đem tấm hình này loại bỏ.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ ung dung, nếu không thể gặp lại, làm sao cần hoài niệm? Cứ để chuyện cũ trôi bay theo gió, bụi thời gian sẽ phủ lên tất cả.
Chu Chỉ Nhược thấy hắn không nói lời nào, ôm cánh tay của hắn làm nũng nói:
– Ca ca vẫn chưa trả lời thì muội… úi.. làm sao tấm họa kia không còn rồi?
Đối mặt Chu Chỉ Nhược kêu sợ hãi, Trương Siêu Quần chỉ là cười lắc lắc đầu, nói:
– Không còn thì không còn… ngược lại chỉ là thương tâm chuyện cũ! Không nên đề cập nữa….
Chu Chỉ Nhược tức giận nói:
– Ca ca, huynh đừng nói đến chuyện thương cảm tang thương có được không? xem ra huynh cũng đâu có lớn gì hơn ai đâu mà than thở như vậy?
Trương Siêu Quần sững sờ, lập tức nở nụ cười mới nhớ tới vì sao Chu Chỉ Nhược tại sao thích gọi mình là tiểu ca ca, bởi vì chính mình xuyên qua xem ra dáng dấp nhiều nhất cũng chỉ có chừng 17- 18 tuổi, ngoại trừ khuôn mặt khá là non nớt ở ngoài, tướng mạo cũng không có nhiều biến hóa lớn…..
Chỉ là hắn có chút dở khóc dở cười, không thể nào tưởng tượng nổi chuyện ly kỳ quái lạ lại phát sinh ở trên người mình, đơn giản là để Chu Chỉ Nhược hiểu lầm tuổi của mình cũng tốt.
Trương Siêu Quần nói:
– Tiểu bảo bối để huynh vẽ cho muội tấm tranh, chắc chắn là rất đẹp đẽ.
Trương Siêu Quần kẻ này lừa dối lấy lòng mặt không biết đỏ, tiếp tục lừa Chu Chỉ Nhược khi định dùng điện thoại chụp ảnh cho nàng.
Dưới sự hướng dẫn xếp đặt của Trương Siêu Quần, hắn ấn xuống nút chụp hình điện thoại, đem Chu Chỉ Nhược xinh đẹp bóng người vững vàng ghi lại ở trên chiếc điện thoại di động đặc chế của hắn.
Khi hắn đem ảnh chụp đưa cho tiểu cô nương xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Chu Chỉ Nhược tràn đầy kinh ngạc:
– Ca ca, huynh làm sao họa tranh nhanh quá vậy? Quá thần kỳ..hi hi.. không nghĩ tới nhân gia xinh đẹp như vậy đây! Hì hì.
Trương Siêu Quần thấy Chu Chỉ Nhược tự yêu thích mình, hắn giả vờ cao thâm nói:
– Tiểu bảo bối, ca ca họa kỹ đã đến mức nhập thần, đương nhiên có thể trong nháy mắt đem người vẽ ra.”
Chu Chỉ Nhược nói:
– Hừm, ca ca thật là lợi hại, bất quá không phải là huynh họa cho muội đâu, vừa rồi đâu có bút họa gì, thực sự là kỳ quái.
Trương Siêu Quần âm thầm đổ mồ hôi, liền nói lãng sang chuyện khác.
Đến buổi trưa, Chu Chỉ Nhược lại nếm trải ăn qua đồ hộp của Trương Siêu Quần, tuy rằng thức ăn còn lại không nhiều, nhưng Trương Siêu Quần nhìn thấy Chu Chỉ Nhược thích thú món ăn đồ hộp này, nên tất cả đều khui mở cho nàng ăn.
Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy nụ cười, Trương Siêu Quần trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Khoảng chừng đến giờ thân*, Trương Siêu Quần thấy Chu bá cùng Chu thẩm đều chưa có trở về, không khỏi có chút lo lắng, đột nhiên trong lòng có loại dự cảm bất tường. (Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều) Nguyên bản bên trong Ỷ Thiên Đồ Long, Chu Chỉ Nhược cha mẹ là bị quân Nguyên Mông sát hại, dẫn đến nữ hài thành cô nhi, hai vợ chồng họ Chu đều đối với mình tốt như vậy, đối với hắn lại có ân cứu mạng, nhất định không thể để cho bọn họ bị quân mông Cổ tàn nhẫn sát hại.
Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần trong lòng như lửa đốt, chặn ngang ôm Chu Chỉ Nhược, bị giật mình nàng kinh hãi với ánh mắt khó hiểu, cả hai xuống thuyền, liền theo hướng từ sáng sớm hai vợ chồng họ Chu ly khai đuổi theo.
Tiểu cô nương bị Trương Siêu Quần ôm chạy có chút bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
– Ca ca, làm sao vậy? Huynh làm gì mà ôm muội vội vã chạy đi….
Trương Siêu Quần không hề trả lời, hắn dùng tốc độ siêu tuyệt của đệ nhất đặc công bước đi như bay….
Chạy đến khoảng chừng chạy hai dặm, Trương Siêu Quần không thể tin được, lửa giận trong lòng thiêu cháy, căm phẫn sục sôi sắp bộc phát ra….
Cảnh tượng thê thảm, mười phần cảnh tượng thê thảm, dù đã dự liệu trước nhưng chuyện vẫn là phát sinh, trên bờ sông nằm rất nhiều thi thể, nhìn vào quần áo có thể thấy được đó là thi thể những người ngư dân cùng với gia đình Chu bá, Chu mẫu….
Máu thịt be bét, thi thể không đầu tán lạc khắp mặt đất, hài nhi có, đại nhân có, lão nhân có, phụ nữ có, quả thực là không đành lòng nhìn thấy, hầu như không có một người nào thi thể hoàn chỉnh.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ dòng sông lớn, tựa như huyết hà vậy, quỷ dị…khát máu… tàn sát…thô bạo……
Ba lô của Trương Siêu Quần bao là chất liệu gia công đặc thù mà thành, nước lửa bất xâm, đồ vật bên trong đều không có vì rơi vào trong nước mà bị ướt.
Cẩn thận kiểm lại, ngoại trừ còn 10 viên đạn bắn tỉa, nhưng đáng tiếc là không còn súng, cũng may là còn một khẩu súng ngắn CZ -75 *, với hơn 150 phát đạn có mấy viên đạn lửa vạch đường, cùng hai trái lựu đạn, đây là toàn bộ vũ khí còn lại hắn, khi gặp phải nguy hiểm sẽ là vương bài bảo mệnh cho hắn. (Súng sử dụng cỡ đạn 9 x 19 mm, hộp tiếp đạn cơ số 15 viên, sơ tốc đầu nòng 360 m/s, tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m. CZ-75 hiện diện rộng rãi trong Quân đội Cộng hòa Czech và xuất khẩu sang nhiều quốc gia khác.) Trương Siêu Quần lục lấy điện thoại di động của mình đặt ở dưới tận cùng dưới đáy ba lô, điện thoại di động của hắn sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất bằng hệ thống năng lượng mặt trời, cho nên không sợ hết điện, chỉ là hiện tại không có tín hiệu mà thôi.
Tiện tay mở ra điện thoại di động, Trương Siêu Quần ánh mắt chợt dịu lại, ngoài mặt là hình kết hôn, nam nhân chính là Trương Siêu Quần, còn nữ kia đương nhiên là vợ của hắn Cố Ngưng Hề.
Nam anh tuấn tiêu sái, mày kiếm mắt sao, mang theo nụ cười sảng khoái, nữ phong thái nổi bật, quốc sắc thiên hương, khóe miệng hơi vểnh lên, trong hình là một đôi một đôi hạnh phúc như thế, chỉ là duy nhất không được hoàn mỹ là người đàn bà trong hình giống như là rất lãnh cảm, trong con ngươi lộ ra một luồng sắc lạnh, khí khái anh hùng hừng hực, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt.
Nhìn thấy tấm hình này Trương Siêu Quần lúc này mới phát hiện cho dù là cùng mình đã kết hôn, Cố Ngưng Hề vẫn là lạnh lùng như vậy, căn bản không có phải là một cô dâu vui sướng hạnh phúc.
– Ca ca, trong bức họa kia nữ nhân là ai vậy? Dung mạo của nàng thật là đẹp nha! Chỉ có cặp mắt kia thật là doạ người, lạnh lùng, khiến người ta có loại cảm giác không dám tới gần.
Không biết lúc nào Chu Chỉ Nhược đã đứng ở phía sau Trương Siêu Quần, một đôi mắt to linh động tràn đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.
Tiểu cô nương làm cho Trương Siêu Quần có loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, tiểu cô nương thường thì lời không nói dối, mình và Cố Ngưng Hề bây giờ đã sớm mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, đây có lẽ cũng là thời điểm bọn họ nên tản ra.
Quên một người đúng ra cũng không phải dễ dàng như vậy, thấy vật tư tình càng sẽ làm Trương Siêu Quần nhớ tới chuyện cũ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, vì lẽ đó Trương Siêu Quần to lớn quyết tâm sau khi nhìn lại lần cuối, dứt khoát đem tấm hình này loại bỏ.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ ung dung, nếu không thể gặp lại, làm sao cần hoài niệm? Cứ để chuyện cũ trôi bay theo gió, bụi thời gian sẽ phủ lên tất cả.
Chu Chỉ Nhược thấy hắn không nói lời nào, ôm cánh tay của hắn làm nũng nói:
– Ca ca vẫn chưa trả lời thì muội… úi.. làm sao tấm họa kia không còn rồi?
Đối mặt Chu Chỉ Nhược kêu sợ hãi, Trương Siêu Quần chỉ là cười lắc lắc đầu, nói:
– Không còn thì không còn… ngược lại chỉ là thương tâm chuyện cũ! Không nên đề cập nữa….
Chu Chỉ Nhược tức giận nói:
– Ca ca, huynh đừng nói đến chuyện thương cảm tang thương có được không? xem ra huynh cũng đâu có lớn gì hơn ai đâu mà than thở như vậy?
Trương Siêu Quần sững sờ, lập tức nở nụ cười mới nhớ tới vì sao Chu Chỉ Nhược tại sao thích gọi mình là tiểu ca ca, bởi vì chính mình xuyên qua xem ra dáng dấp nhiều nhất cũng chỉ có chừng 17- 18 tuổi, ngoại trừ khuôn mặt khá là non nớt ở ngoài, tướng mạo cũng không có nhiều biến hóa lớn…..
Chỉ là hắn có chút dở khóc dở cười, không thể nào tưởng tượng nổi chuyện ly kỳ quái lạ lại phát sinh ở trên người mình, đơn giản là để Chu Chỉ Nhược hiểu lầm tuổi của mình cũng tốt.
Trương Siêu Quần nói:
– Tiểu bảo bối để huynh vẽ cho muội tấm tranh, chắc chắn là rất đẹp đẽ.
Trương Siêu Quần kẻ này lừa dối lấy lòng mặt không biết đỏ, tiếp tục lừa Chu Chỉ Nhược khi định dùng điện thoại chụp ảnh cho nàng.
Dưới sự hướng dẫn xếp đặt của Trương Siêu Quần, hắn ấn xuống nút chụp hình điện thoại, đem Chu Chỉ Nhược xinh đẹp bóng người vững vàng ghi lại ở trên chiếc điện thoại di động đặc chế của hắn.
Khi hắn đem ảnh chụp đưa cho tiểu cô nương xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Chu Chỉ Nhược tràn đầy kinh ngạc:
– Ca ca, huynh làm sao họa tranh nhanh quá vậy? Quá thần kỳ..hi hi.. không nghĩ tới nhân gia xinh đẹp như vậy đây! Hì hì.
Trương Siêu Quần thấy Chu Chỉ Nhược tự yêu thích mình, hắn giả vờ cao thâm nói:
– Tiểu bảo bối, ca ca họa kỹ đã đến mức nhập thần, đương nhiên có thể trong nháy mắt đem người vẽ ra.”
Chu Chỉ Nhược nói:
– Hừm, ca ca thật là lợi hại, bất quá không phải là huynh họa cho muội đâu, vừa rồi đâu có bút họa gì, thực sự là kỳ quái.
Trương Siêu Quần âm thầm đổ mồ hôi, liền nói lãng sang chuyện khác.
Đến buổi trưa, Chu Chỉ Nhược lại nếm trải ăn qua đồ hộp của Trương Siêu Quần, tuy rằng thức ăn còn lại không nhiều, nhưng Trương Siêu Quần nhìn thấy Chu Chỉ Nhược thích thú món ăn đồ hộp này, nên tất cả đều khui mở cho nàng ăn.
Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy nụ cười, Trương Siêu Quần trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Khoảng chừng đến giờ thân*, Trương Siêu Quần thấy Chu bá cùng Chu thẩm đều chưa có trở về, không khỏi có chút lo lắng, đột nhiên trong lòng có loại dự cảm bất tường. (Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều) Nguyên bản bên trong Ỷ Thiên Đồ Long, Chu Chỉ Nhược cha mẹ là bị quân Nguyên Mông sát hại, dẫn đến nữ hài thành cô nhi, hai vợ chồng họ Chu đều đối với mình tốt như vậy, đối với hắn lại có ân cứu mạng, nhất định không thể để cho bọn họ bị quân mông Cổ tàn nhẫn sát hại.
Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần trong lòng như lửa đốt, chặn ngang ôm Chu Chỉ Nhược, bị giật mình nàng kinh hãi với ánh mắt khó hiểu, cả hai xuống thuyền, liền theo hướng từ sáng sớm hai vợ chồng họ Chu ly khai đuổi theo.
Tiểu cô nương bị Trương Siêu Quần ôm chạy có chút bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
– Ca ca, làm sao vậy? Huynh làm gì mà ôm muội vội vã chạy đi….
Trương Siêu Quần không hề trả lời, hắn dùng tốc độ siêu tuyệt của đệ nhất đặc công bước đi như bay….
Chạy đến khoảng chừng chạy hai dặm, Trương Siêu Quần không thể tin được, lửa giận trong lòng thiêu cháy, căm phẫn sục sôi sắp bộc phát ra….
Cảnh tượng thê thảm, mười phần cảnh tượng thê thảm, dù đã dự liệu trước nhưng chuyện vẫn là phát sinh, trên bờ sông nằm rất nhiều thi thể, nhìn vào quần áo có thể thấy được đó là thi thể những người ngư dân cùng với gia đình Chu bá, Chu mẫu….
Máu thịt be bét, thi thể không đầu tán lạc khắp mặt đất, hài nhi có, đại nhân có, lão nhân có, phụ nữ có, quả thực là không đành lòng nhìn thấy, hầu như không có một người nào thi thể hoàn chỉnh.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ dòng sông lớn, tựa như huyết hà vậy, quỷ dị…khát máu… tàn sát…thô bạo……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.