Chương 84: Tiểu Chiêu Ta Tới Đây
Thạch Đầu
03/11/2018
– Nơi này rất náo nhiệt a!
Nam tử áo trắng này khuôn mặt anh tuấn, khí trời không nóng, lại cầm cái quạt nhỏ lay động, làm ra một bộ rất tiêu sái, nhìn chung quanh quần hào chính phái, chậm rãi nói︰
– Tại hạ ở từ phía xa nhìn hồi lâu, chờ các ngươi tới, vậy mà các người lề mề quá, tại hạ không thể làm gì khác hơn, là phải tự mình tới đây, hãy thả người ra! Những người này, ta muốn mang đi!
Diệt sạch sư thái cười lạnh một tiếng︰
– Ngươi là ai?
– Tại họ là Hân tên là Dã Vương!
Người đó vừa xưng tên xong, mọi người đứng quanh đó đều đồng thanh kêu ồ lên!
Nên rõ: tên tuổi của Dã Vương đã lừng lẫy trên giang hồ, trong hai mươi năm nay, cha y Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, vì mãi nghiên cứu võ học đã giao hết việc cho Bạch Mi Giáo cho con trai là Dã Vương trông nom. Về danh nghĩa Dã Vương chỉ là Hương chủ Thiên Vị Ðường thôi, nhưng sự thật thì y đã đại diện cho giáo chủ.
Diệt Tuyệt sư thái thấy người này bất quá mới hơn bốn mươi mấy tuổi, nhưng một đôi mắt sáng giống như lãnh điện, tinh quang bắn ra bốn phía, khí thế khiếp người, không thể khinh thường.
– Ngươi mới vừa nói cái gì? Thả người?
Diệt Tuyệt sư thái từ từ đi lên:
– Chỉ bằng vào ngươi sao?
Ân Dã Vương cười hắc hắc, nói︰
– Sao vậy? Diệt Tuyệt sư thái, dựa vào tại hạ còn chưa đủ sao? Như vậy thì…
Nói tới đây, bỗng nhiên người nhẹ nhàng phóng trở lui, lớn tiếng quát︰
– Hiện thân!
Ðội nhiên trong bãi cát có vô số đầu người nhô lên, mỗi người phía trước có chống một cái mộc, tay cầm cung tên đang nhắm mọi người định bắn, thì ra người của Bạch Mi Giáo đào hố cát ẩn núp và đã bao vây chặt hết tất cả mọi người rồi!
Mọi người đang chú ý đến Trương Siêu Quần, không ai để ý tới, chỉ lo phòng bị Bạch Mi Giáo đột nhiên từ xa xông lại tấn công thôi! Chứ không ngờ Bạch Mi Giáo lại đào hầm dưới đường cát, rần rần tới gần để vây chặt bọn mình như vậy! Bây giờ mọi người bỗng thấy Giáo chúng của Bạch Mi Giáo bao vây và giương cung lên, chỉ vào người mình ai ai cũng đều kinh hãi biến sắc mặt, vì họ đã nhận thấy đầu mũi tên của Giáo chúng Bạch Mi Giáo đều có ánh sáng xanh tỏa ra, hiển nhiên những mũi tên đó có tẩm chất độc rất mạnh, Dã Vương chỉ ra lệnh một tiếng cho chúng bắn tên thì ngoài mấy người có võ công cao siêu nhất, mới may ra thoát chết, còn thì những người khác khó mà bảo tồn được tính mạng.
Trong những tay cao thủ của năm môn phái hiện có mặt tại đó, thì chỉ có Diệt Tuyệt Sư thái là người có vai vế võ công cao hơn hết nên ai nấy đều đưa mắt nhìn nàng để chờ ra lệnh, Diệt Tuyệt Sư thái là người rất cố chấp, tuy trông thấy tình thế xảy ra rất hiểm nghèo thế mà bà ta vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Hân Dã Vương ở bên ngoài lớn tiếng cười nói︰
– Lúc này, tại hạ lại có đủ hay không đủ tư cách? Diệt Tuyệt sư thái, thả bọn họ ra, ta liền thôi, nếu không… haha…
Diệt Tuyệt sư thái trên mặt âm tình bất định, nàng muốn bắt những tên Ma Giáo kia khuất phục, thực là không có cam lòng, nhưng tánh mạng ngũ đại phái có mấy trăm người, không thể không lo, đang do dự lấy thì Trương Siêu Quần dời bước, đến bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái thấp giọng nói︰
– Sư thái, Ma Giáo Nhuệ Kim kỳ chỉ còn lại có hơn năm mươi người, trong đó hơn phân nửa cũng đã bị thương, Hân Dã Vương đang có lợi thế, chỉ cần hiệu lệnh một cái, những người trong phe chúng ta nửa tính mạng cũng khó giữ được.
Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, nhỏ giọng nói︰
– Cần ngươi nói sao?
Trương Siêu Quần nhẹ nhàng lắc đầu nói︰
– Hơn tánh mạng năm mươi người đổi lại nơi này mấy trăm người, xem như Lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh đánh một trận không công mà lui, Hân Dã Vương sẽ không phải là người ngư ông đắt lợi sao?
Diệt tuyệt sư thái trong lòng vừa động︰
– Vậy hắn vì sao lại…
Nơi xa xa Hân Dã Vương thấy Diệt Tuyệt sư thái cùng một thiếu niên áo trắng to nhỏ, liền quát lên︰
– Các ngươi cái gọi là danh môn chính phái, sao lề mề vậy!
Trương Siêu Quần lại đi lên một bước, đứng sát bên người Diệt Tuyệt sư thái, liếc qua thì thấy trước ngực nàng, mặc kệ cho cái áo đạo bào rủ xuống, đôi bầu vú vẫn ngạo nghễ vươn cao đứng thẳng như bản tính kiêu ngạo của nàng, bất chợt hắn ngửi thấy trên người Diệt Tuyệt sư thái một cổ nồng nặc mùi thơm của cơ thể hòa lẫn với cái mùi mồ hôi sâu kín thấm người, không khỏi ngẩn người ra︰
– Đó là hắn muốn thu phục lòng người, Bạch Mi giáo sớm không tới, cũng không tới trể, mà là đợi cho người của Nhuệ Kim kỳ mặc cho bị người chém giết, sau đó mới đến cứu viện, đây không phải là mượn hơi lòng người sao? Huống chi, Hân Thiên Chính một lòng muốn làm giáo chủ Ma giáo, tìm cách khuất phục Ngũ Hành Kỳ, trên căn bản việc lớn đã có tính toán, vừa lúc mượn đao giết người, để cho chúng ta ra tay diệt trừ các kỳ…
Diệt Tuyệt sư thái hiểu ra, gật đầu, nhớ tới mới vừa rồi, thảo nào Trương Siêu Quần có chết mạng cũng muốn giữ lại người của Ma Giáo, bội phục hắn tâm tư cẩn thận, vừa không khỏi có chút tức giận, thiếu niên này thông minh lanh lợi, võ công lại cao, nếu có thể đón tiếp nhận y bát của mình, chỉ cần vài năm, phái Nga Mi có thể áp đảo được phái Võ Đang rồi! Diệt Tuyệt sư thái đối với hắn là vừa thích vừa giận, hắn cái gì cũng tốt, chỉ sai là quá mức nhân từ.
Diệt Tuyệt sư thái nói︰
– Vậy theo như ngươi nói, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?
Trương Siêu Quần hướng nàng gật đầu, giọng nói càng thêm ép tới thấp︰
– Chuyện này sư thái không phải bận tâm, để cho vãn bối tự lo!
Hắn bước tới hai bước, lớn tiếng nói︰
– Hân Dã Vương, các hạ cho người lui về sau, chúng ta sẽ thả người!
Hân Dã Vương cau mày quát lên︰
– Ngươi là ai? Có tư cách gì mà nói chuyện với ta?
Trương Siêu Quần vận khởi toàn bộ chân khí, cất cao giọng nói︰
– Tại hạ là đệ tử phái Võ Đương, có tư cách nói chuyện hay không, các hạ cứ hỏi Lục sư huynh cùng Diệt Tuyệt sư thái thì rõ!
Giọng nói của hắn lúc này giống như chuông đồng, chấn động làm tê dại màng nhĩ người bên cạnh, kẻ nào nôi cung yếu kém, phải vận công chống đở.
Hắn biểu lộ ra công phu nội lực này, người người trong ngũ đại phái biến sắc, Đinh Bất Phá lại càng thở dài nói︰
– Vị Võ Đương thiếu hiệp này tu vi nội lực rất là tinh thâm! Vừa rồi ta bại ở dưới tay hắn, cũng không có uổng.
Hân Dã Vương sắc mặt hơi thay đổi, hùng hậu nội lực bực này, ngay cả mình cũng chưa sánh nổi, hắn không biết phái Võ Đương khi nào thì lại có cao thủ như thế, trong lòng khiếp sợ, quay đầu nhìn Ân Lê Đình và Diệt Tuyệt sư thái, thấy bọn họ cũng không mở miệng phản đối, lại càng kinh ngạc, thiếu niên này gọi Ân Lê Đình là Lục sư huynh, nhưng trước giờ chỉ nghe nói là Võ Đang thất hiệp Mạc Thanh Cốc là người nhỏ nhất, không ngờ phái Võ Đương bây giờ lại xuất ra một người cao thủ như thế này!
– Tốt! Ta tin tưởng Ân lục hiệp cùng Diệt Tuyệt sư thái là người nhất ngôn cửu đỉnh.
Nói xong Hân Dã Vương quay lại quát lớn ra lệnh với các Giáo chúng rằng:
– Mau hạ hết cung tên đi!
Giáo chúng của Bạch Mi Giáo nghe thấy mệnh lệnh của Dã Vương đều thu hết cung tên, lùi ra phía xa đứng xếp hàng rất chỉnh tề, như vậy đủ thấy Giáo chúng của Dã Vương rất có kỷ luật và đã có huấn luyện, nhất tiến nhất thoái, nhất cử nhất động của chúng đều theo thủ pháp trong binh thư.
Quần hùng nhìn thấy thì trong lòng nhảy loạn, vừa sợ vừa bội phục, bọn họ đơn đả độc đấu có lẽ không sợ ai, nhưng nếu bàn về binh pháp, thì hoàn toàn giông như người không biết võ công, ai cũng toát mồ hôi lạnh, Trương Siêu Quần dì là lính đặc công thời hiện đại mà cũng là kinh hãi, cất cao giọng nói︰
– Hân Dã Vương, sau này sẽ gặp lại!
Hắn xoay người hướng về phía diệt tuyệt sư thái gật đầu, nàng tay trái cũng vung lên tay trái lệnh cho chúng đệ tử hướng về phía tây đi.
Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động, cùng với Ân Lê Đình, Tống Thanh Thư cùng đi chung với nhau.
Trương Siêu Quần lại ngó lấy giáo chúng Thiên Ưng giáo thanh thế chỉnh tề nghiêm chỉnh, âm thầm gật đầu, chẳng trách sau này Minh Giáo dưới tay Chu Nguyên Chương lãnh đạo phá vỡ quân Nguyên, trong Minh Giáo nhân tài đông đúc, cao thủ hành quân bày trận không chỉ có Ngũ Hành Kỳ, mà Hân Dã Vương cũng là cao thủ a!
Hân Dã Vương ra lệnh thuộc hạ tới trị thương cho giáo chúng Nhuệ Kim kỳ, phó chưởng kỳ dùng Ngô Kính Thọ cánh tay phải đã đứt, cũng gượng chống lấy, lộ ra vẻ mỏi mệt, môi trắng bệch, đứng lên dừng bước hướng về Trương Siêu Quần nói︰
– Trương thiếu hiệp, hôm nay nếu không phải là Trương thiếu hiệp trượng nghĩa tương trợ, đám huynh đệ của ta đã sớm bỏ mạng, đại ân không lời nào cám ơn hết được, ngày sau nếu có cần đến Ngô mỗ, xin cứ nói, Ngô mỗ dù tan xương nát thịt cũng không chối từ.
Nhuệ Kim kỳ mọi người đều hướng đến Trương Siêu Quần nói cám ơn, bỏ mặc Hân Dã Vương, bọn họ cũng không phải là người không biết gì, Thiên Ưng Giáo luôn luôn tọa sơn quan hổ đấu, cho đến lúc cuối cùng mới đến trợ giúp, nếu Thiên Ưng Giáo sớm đi tới hiệp lực, Ngũ Hành Kỳ cùng Ngũ đại phái ai thắng ai thua, còn chưa biết được!
Trương Siêu Quần thấy Hân Dã Vương sắc mặt không được tốt, thầm nghĩ︰ “ Lúc này không thể nào giữa lẫn nhau sinh ra hiềm khích..”
Nên hắn vội vàng nói︰
– Hôm nay nếu không phải vào lúc khẩn yếu quan đầu nhờ có Thiên Ưng Giáo ra mặt, tại hạ cũng hơi cuồng vọng, vì không thể nào có thể đấu thắng mấy trăm cao thủ các phái, chư vị… Thiên Ưng Giáo cũng vậy, Minh Giáo cũng vậy, cùng là một nhà, trước mắt phải làm hợp tác chân thành, cùng chống chọi với cường địch mới là kế sách.
Hắn chợt thấy mình quá lời, lấy thân phận của mình bây giờ nói ra lời này, có vẻ còn hơi đột ngột, khó mà thành công được ngay, nên ha ha cười lại nói︰
– Lời cảm tạ cũng không cần nói, sau này tái ngộ!
Trương Siêu Quần xoay người về hướng tây phóng đi, thẳng ra hơn hai dặm đường, mới đứng lại, mắt nhìn thấy người ngũ đại năm phái lờ mờ tụ họp tại phía trước, hắn khẽ mỉm cười, tránh về hướng bắc đi.
Lục đại phái cùng Minh Giáo chém giết còn phải đến một thời gian ngắn ngủi nữa, hắn cũng không cần luôn là giả mạo bám theo, trên Quang Minh đỉnh còn có chuyện trọng yếu hơn đang đợi lấy hắn…
Càn Khôn Đại Na Di! Tiểu Chiêu ta tới đây!
Nam tử áo trắng này khuôn mặt anh tuấn, khí trời không nóng, lại cầm cái quạt nhỏ lay động, làm ra một bộ rất tiêu sái, nhìn chung quanh quần hào chính phái, chậm rãi nói︰
– Tại hạ ở từ phía xa nhìn hồi lâu, chờ các ngươi tới, vậy mà các người lề mề quá, tại hạ không thể làm gì khác hơn, là phải tự mình tới đây, hãy thả người ra! Những người này, ta muốn mang đi!
Diệt sạch sư thái cười lạnh một tiếng︰
– Ngươi là ai?
– Tại họ là Hân tên là Dã Vương!
Người đó vừa xưng tên xong, mọi người đứng quanh đó đều đồng thanh kêu ồ lên!
Nên rõ: tên tuổi của Dã Vương đã lừng lẫy trên giang hồ, trong hai mươi năm nay, cha y Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, vì mãi nghiên cứu võ học đã giao hết việc cho Bạch Mi Giáo cho con trai là Dã Vương trông nom. Về danh nghĩa Dã Vương chỉ là Hương chủ Thiên Vị Ðường thôi, nhưng sự thật thì y đã đại diện cho giáo chủ.
Diệt Tuyệt sư thái thấy người này bất quá mới hơn bốn mươi mấy tuổi, nhưng một đôi mắt sáng giống như lãnh điện, tinh quang bắn ra bốn phía, khí thế khiếp người, không thể khinh thường.
– Ngươi mới vừa nói cái gì? Thả người?
Diệt Tuyệt sư thái từ từ đi lên:
– Chỉ bằng vào ngươi sao?
Ân Dã Vương cười hắc hắc, nói︰
– Sao vậy? Diệt Tuyệt sư thái, dựa vào tại hạ còn chưa đủ sao? Như vậy thì…
Nói tới đây, bỗng nhiên người nhẹ nhàng phóng trở lui, lớn tiếng quát︰
– Hiện thân!
Ðội nhiên trong bãi cát có vô số đầu người nhô lên, mỗi người phía trước có chống một cái mộc, tay cầm cung tên đang nhắm mọi người định bắn, thì ra người của Bạch Mi Giáo đào hố cát ẩn núp và đã bao vây chặt hết tất cả mọi người rồi!
Mọi người đang chú ý đến Trương Siêu Quần, không ai để ý tới, chỉ lo phòng bị Bạch Mi Giáo đột nhiên từ xa xông lại tấn công thôi! Chứ không ngờ Bạch Mi Giáo lại đào hầm dưới đường cát, rần rần tới gần để vây chặt bọn mình như vậy! Bây giờ mọi người bỗng thấy Giáo chúng của Bạch Mi Giáo bao vây và giương cung lên, chỉ vào người mình ai ai cũng đều kinh hãi biến sắc mặt, vì họ đã nhận thấy đầu mũi tên của Giáo chúng Bạch Mi Giáo đều có ánh sáng xanh tỏa ra, hiển nhiên những mũi tên đó có tẩm chất độc rất mạnh, Dã Vương chỉ ra lệnh một tiếng cho chúng bắn tên thì ngoài mấy người có võ công cao siêu nhất, mới may ra thoát chết, còn thì những người khác khó mà bảo tồn được tính mạng.
Trong những tay cao thủ của năm môn phái hiện có mặt tại đó, thì chỉ có Diệt Tuyệt Sư thái là người có vai vế võ công cao hơn hết nên ai nấy đều đưa mắt nhìn nàng để chờ ra lệnh, Diệt Tuyệt Sư thái là người rất cố chấp, tuy trông thấy tình thế xảy ra rất hiểm nghèo thế mà bà ta vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Hân Dã Vương ở bên ngoài lớn tiếng cười nói︰
– Lúc này, tại hạ lại có đủ hay không đủ tư cách? Diệt Tuyệt sư thái, thả bọn họ ra, ta liền thôi, nếu không… haha…
Diệt Tuyệt sư thái trên mặt âm tình bất định, nàng muốn bắt những tên Ma Giáo kia khuất phục, thực là không có cam lòng, nhưng tánh mạng ngũ đại phái có mấy trăm người, không thể không lo, đang do dự lấy thì Trương Siêu Quần dời bước, đến bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái thấp giọng nói︰
– Sư thái, Ma Giáo Nhuệ Kim kỳ chỉ còn lại có hơn năm mươi người, trong đó hơn phân nửa cũng đã bị thương, Hân Dã Vương đang có lợi thế, chỉ cần hiệu lệnh một cái, những người trong phe chúng ta nửa tính mạng cũng khó giữ được.
Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, nhỏ giọng nói︰
– Cần ngươi nói sao?
Trương Siêu Quần nhẹ nhàng lắc đầu nói︰
– Hơn tánh mạng năm mươi người đổi lại nơi này mấy trăm người, xem như Lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh đánh một trận không công mà lui, Hân Dã Vương sẽ không phải là người ngư ông đắt lợi sao?
Diệt tuyệt sư thái trong lòng vừa động︰
– Vậy hắn vì sao lại…
Nơi xa xa Hân Dã Vương thấy Diệt Tuyệt sư thái cùng một thiếu niên áo trắng to nhỏ, liền quát lên︰
– Các ngươi cái gọi là danh môn chính phái, sao lề mề vậy!
Trương Siêu Quần lại đi lên một bước, đứng sát bên người Diệt Tuyệt sư thái, liếc qua thì thấy trước ngực nàng, mặc kệ cho cái áo đạo bào rủ xuống, đôi bầu vú vẫn ngạo nghễ vươn cao đứng thẳng như bản tính kiêu ngạo của nàng, bất chợt hắn ngửi thấy trên người Diệt Tuyệt sư thái một cổ nồng nặc mùi thơm của cơ thể hòa lẫn với cái mùi mồ hôi sâu kín thấm người, không khỏi ngẩn người ra︰
– Đó là hắn muốn thu phục lòng người, Bạch Mi giáo sớm không tới, cũng không tới trể, mà là đợi cho người của Nhuệ Kim kỳ mặc cho bị người chém giết, sau đó mới đến cứu viện, đây không phải là mượn hơi lòng người sao? Huống chi, Hân Thiên Chính một lòng muốn làm giáo chủ Ma giáo, tìm cách khuất phục Ngũ Hành Kỳ, trên căn bản việc lớn đã có tính toán, vừa lúc mượn đao giết người, để cho chúng ta ra tay diệt trừ các kỳ…
Diệt Tuyệt sư thái hiểu ra, gật đầu, nhớ tới mới vừa rồi, thảo nào Trương Siêu Quần có chết mạng cũng muốn giữ lại người của Ma Giáo, bội phục hắn tâm tư cẩn thận, vừa không khỏi có chút tức giận, thiếu niên này thông minh lanh lợi, võ công lại cao, nếu có thể đón tiếp nhận y bát của mình, chỉ cần vài năm, phái Nga Mi có thể áp đảo được phái Võ Đang rồi! Diệt Tuyệt sư thái đối với hắn là vừa thích vừa giận, hắn cái gì cũng tốt, chỉ sai là quá mức nhân từ.
Diệt Tuyệt sư thái nói︰
– Vậy theo như ngươi nói, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?
Trương Siêu Quần hướng nàng gật đầu, giọng nói càng thêm ép tới thấp︰
– Chuyện này sư thái không phải bận tâm, để cho vãn bối tự lo!
Hắn bước tới hai bước, lớn tiếng nói︰
– Hân Dã Vương, các hạ cho người lui về sau, chúng ta sẽ thả người!
Hân Dã Vương cau mày quát lên︰
– Ngươi là ai? Có tư cách gì mà nói chuyện với ta?
Trương Siêu Quần vận khởi toàn bộ chân khí, cất cao giọng nói︰
– Tại hạ là đệ tử phái Võ Đương, có tư cách nói chuyện hay không, các hạ cứ hỏi Lục sư huynh cùng Diệt Tuyệt sư thái thì rõ!
Giọng nói của hắn lúc này giống như chuông đồng, chấn động làm tê dại màng nhĩ người bên cạnh, kẻ nào nôi cung yếu kém, phải vận công chống đở.
Hắn biểu lộ ra công phu nội lực này, người người trong ngũ đại phái biến sắc, Đinh Bất Phá lại càng thở dài nói︰
– Vị Võ Đương thiếu hiệp này tu vi nội lực rất là tinh thâm! Vừa rồi ta bại ở dưới tay hắn, cũng không có uổng.
Hân Dã Vương sắc mặt hơi thay đổi, hùng hậu nội lực bực này, ngay cả mình cũng chưa sánh nổi, hắn không biết phái Võ Đương khi nào thì lại có cao thủ như thế, trong lòng khiếp sợ, quay đầu nhìn Ân Lê Đình và Diệt Tuyệt sư thái, thấy bọn họ cũng không mở miệng phản đối, lại càng kinh ngạc, thiếu niên này gọi Ân Lê Đình là Lục sư huynh, nhưng trước giờ chỉ nghe nói là Võ Đang thất hiệp Mạc Thanh Cốc là người nhỏ nhất, không ngờ phái Võ Đương bây giờ lại xuất ra một người cao thủ như thế này!
– Tốt! Ta tin tưởng Ân lục hiệp cùng Diệt Tuyệt sư thái là người nhất ngôn cửu đỉnh.
Nói xong Hân Dã Vương quay lại quát lớn ra lệnh với các Giáo chúng rằng:
– Mau hạ hết cung tên đi!
Giáo chúng của Bạch Mi Giáo nghe thấy mệnh lệnh của Dã Vương đều thu hết cung tên, lùi ra phía xa đứng xếp hàng rất chỉnh tề, như vậy đủ thấy Giáo chúng của Dã Vương rất có kỷ luật và đã có huấn luyện, nhất tiến nhất thoái, nhất cử nhất động của chúng đều theo thủ pháp trong binh thư.
Quần hùng nhìn thấy thì trong lòng nhảy loạn, vừa sợ vừa bội phục, bọn họ đơn đả độc đấu có lẽ không sợ ai, nhưng nếu bàn về binh pháp, thì hoàn toàn giông như người không biết võ công, ai cũng toát mồ hôi lạnh, Trương Siêu Quần dì là lính đặc công thời hiện đại mà cũng là kinh hãi, cất cao giọng nói︰
– Hân Dã Vương, sau này sẽ gặp lại!
Hắn xoay người hướng về phía diệt tuyệt sư thái gật đầu, nàng tay trái cũng vung lên tay trái lệnh cho chúng đệ tử hướng về phía tây đi.
Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động, cùng với Ân Lê Đình, Tống Thanh Thư cùng đi chung với nhau.
Trương Siêu Quần lại ngó lấy giáo chúng Thiên Ưng giáo thanh thế chỉnh tề nghiêm chỉnh, âm thầm gật đầu, chẳng trách sau này Minh Giáo dưới tay Chu Nguyên Chương lãnh đạo phá vỡ quân Nguyên, trong Minh Giáo nhân tài đông đúc, cao thủ hành quân bày trận không chỉ có Ngũ Hành Kỳ, mà Hân Dã Vương cũng là cao thủ a!
Hân Dã Vương ra lệnh thuộc hạ tới trị thương cho giáo chúng Nhuệ Kim kỳ, phó chưởng kỳ dùng Ngô Kính Thọ cánh tay phải đã đứt, cũng gượng chống lấy, lộ ra vẻ mỏi mệt, môi trắng bệch, đứng lên dừng bước hướng về Trương Siêu Quần nói︰
– Trương thiếu hiệp, hôm nay nếu không phải là Trương thiếu hiệp trượng nghĩa tương trợ, đám huynh đệ của ta đã sớm bỏ mạng, đại ân không lời nào cám ơn hết được, ngày sau nếu có cần đến Ngô mỗ, xin cứ nói, Ngô mỗ dù tan xương nát thịt cũng không chối từ.
Nhuệ Kim kỳ mọi người đều hướng đến Trương Siêu Quần nói cám ơn, bỏ mặc Hân Dã Vương, bọn họ cũng không phải là người không biết gì, Thiên Ưng Giáo luôn luôn tọa sơn quan hổ đấu, cho đến lúc cuối cùng mới đến trợ giúp, nếu Thiên Ưng Giáo sớm đi tới hiệp lực, Ngũ Hành Kỳ cùng Ngũ đại phái ai thắng ai thua, còn chưa biết được!
Trương Siêu Quần thấy Hân Dã Vương sắc mặt không được tốt, thầm nghĩ︰ “ Lúc này không thể nào giữa lẫn nhau sinh ra hiềm khích..”
Nên hắn vội vàng nói︰
– Hôm nay nếu không phải vào lúc khẩn yếu quan đầu nhờ có Thiên Ưng Giáo ra mặt, tại hạ cũng hơi cuồng vọng, vì không thể nào có thể đấu thắng mấy trăm cao thủ các phái, chư vị… Thiên Ưng Giáo cũng vậy, Minh Giáo cũng vậy, cùng là một nhà, trước mắt phải làm hợp tác chân thành, cùng chống chọi với cường địch mới là kế sách.
Hắn chợt thấy mình quá lời, lấy thân phận của mình bây giờ nói ra lời này, có vẻ còn hơi đột ngột, khó mà thành công được ngay, nên ha ha cười lại nói︰
– Lời cảm tạ cũng không cần nói, sau này tái ngộ!
Trương Siêu Quần xoay người về hướng tây phóng đi, thẳng ra hơn hai dặm đường, mới đứng lại, mắt nhìn thấy người ngũ đại năm phái lờ mờ tụ họp tại phía trước, hắn khẽ mỉm cười, tránh về hướng bắc đi.
Lục đại phái cùng Minh Giáo chém giết còn phải đến một thời gian ngắn ngủi nữa, hắn cũng không cần luôn là giả mạo bám theo, trên Quang Minh đỉnh còn có chuyện trọng yếu hơn đang đợi lấy hắn…
Càn Khôn Đại Na Di! Tiểu Chiêu ta tới đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.