Chương 15:
Khanh Bạch Y
01/05/2021
Tô An rũ mắt xuống nhìn hai viên thuốc nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay của Tô Diễn, chính là không có ý muốn uống thuốc.
Tô Diễn cũng không vội.
Cháo đậu đỏ đun sôi ùng ục mà nổi lên bong bóng, từng hạt gạo chắc nịch nở ra như hoa, mùi hương thơm ngọt tản ra.
“Tôi không ---” hai chữ uống thuốc chưa nói xong, trong miệng Tô An bị nhét vào hai viên thuốc.
Lớp bên ngoài của thuốc cảm con nhộng rất đắng, trượt vào trong miệng liền trở nên mềm tan ra, bột phấn bên trong càng đắng hơn.
Tô An sợ đắng, lúc cô còn nhỏ, mỗi lần thay mùa lúc nào cũng bị cảm, trong thuốc Đông y đút cho cô đều phải bỏ thêm đường đỏ, trong canh tuyết lê nấu với lá sơn tra đều phải cho thêm không ít đường phèn, sau khi kết hôn với Tô Diễn cô mới có lần đầu tiên uống thuốc cảm con nhộng chát chát, sau này sự đau khổ nhận được từ trên người Tô Diễn cũng tới tấp giống như uống thuốc cảm vậy.
“Khụ khụ.” Tô An bị vị đắng nồng đậm trong miệng làm cho sặc đến bắt đầu ho khan.
Tô Diễn bưng ly nước: “Tự em uống hay là anh đút cho em?”
Tô An nghe xong, cướp lấy ly nước trong tay Tô Diễn, ngửa đầu một hơi uống hơn một nửa.
Dòng nước ấm áp đưa thuốc con nhộng đắng chát vào yết hầu, thực quản, trong mũi cũng bắt đầu xâm lấn, Tô An nhắm mắt lại, lông mi ở đuôi mắt bị nước mắt làm ướt nhẹp.
Lúc cô và Tô Diễn kết hôn đang là giữa mùa hè, ở với nhau không bao lâu Tô Diễn liền đi công tác. Một mình cô cũng tự do, lúc giao mùa hè thu cô lại bị cảm không bất ngờ chút nào, cảm vặt mà thôi, hàng năm cô gần như đều sẽ bị cảm, có đôi khi ngủ một giấc là khỏi. Nhưng lần đó cô không uống thuốc, ngơ ngơ ngác ngác mà trôi qua hai ngày, mỗi ngày thời gian ở trong mộng chiếm hơn một nửa. Lão quản gia lấy thuốc cho cô, cô uống hai viên rồi uống không vô nữa, vụng trộm giấu thuốc đi.
Thế nhưng đêm hôm ấy Tô Diễn trở về, cả người cô nóng lên giống như lò lửa. Nằm đưa lưng về phía Tô Diễn, co lại thành một khối vùi vào trong góc. Tô Diễn tắm rửa xong chỉ mặc áo choàng tắm, bàn tay mang theo hơi nước đụng vào bả vai Tô An hỏi một câu: “Bị cảm rồi?”
Tô An rụt vào trong chăn.
“Uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.”
Tay của Tô Diễn thăm dò cái trán trơn bóng của Tô An, không nói chuyện. Đứng dậy gọi điện thoại, không bao lâu sau lão quản gia dẫn theo bác sĩ gia đình đến gõ cửa. Cũng là đêm đó, Tô An tự nhiên chịu một mũi chích, lão quản gia cũng bởi vì cô mà tự trách.
Tô An chịu một mũi chích thì hơi cáu kỉnh một chút, nhưng đối tượng là Tô Diễn, cô lại không thể không thu liễm một chút, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm, im lặng nhìn anh chằm chằm, hy vọng Tô Diễn nếu còn có một chút đồng cảm thì sẽ không đút cô uống thuốc nữa.
Nhưng đêm đó Tô Diễn không có nhãn lực để thấy, tìm được thuốc cảm bị Tô An giấu dưới gối, lấy ra hai viên, bưng một ly nước đứng bên giường, trên mặt không có biểu lộ gì mà nhìn Tô An.
Giằng co thật lâu, miệng Tô An vẫn luôn ngậm lại, chính là không há miệng.
Tô Diễn nhìn một lúc, buông ly nước xuống.
Tô An thở phào nhẹ nhõm, lúc cho rằng đêm nay cứ như vậy mà qua đi, cái tay trống không của Tô Diễn trực tiếp bóp cằm Tô An qua, tư thế giữa hai người cực kỳ giống tư thế hôn.
Tô An bởi vì kinh ngạc mà môi hơi tách ra, Tô Diễn liền trực tiếp nhét thuốc vào miệng cô.
Tô An bệnh đến đầu óc choáng váng đương nhiên sẽ không chịu thua, thuốc đảo qua một vòng trong miệng cô lại bị cô phun ra.
Lớp ngoài của thuốc cảm con nhộng đã bị ướt, trở nên mềm nhũn biến hình nằm trong lòng bàn tay Tô Diễn.
Cô phun thuốc ra rồi ngẩng đầu nhìn Tô Diễn.
Tô Diễn cụp mắt xuống, thần sắc trong mắt tối đi mấy phần. Ném đi viên thuốc bị Tô An phun ra, lại lấy ra hai viên, lạnh lùng ung dung mà liếc nhìn Tô An.
Tô An bị Tô Diễn nhìn mà có chút sợ, ôm chăn mền rụt về sau.
Anh hỏi: “Tự em uống hay là anh đút cho em?”
Lúc ấy Tô An cảm thấy mình phải có khí phách từ trước đến nay của người nhà họ Tô, ngẩng đầu: “Em không ---”
Chữ không chưa nói xong đã bị Tô Diễn bóp cằm kéo vào trong ngực anh, Tô An lập tức ngậm chặt miệng. Tô Diễn chậm rãi nhìn cô, cúi đầu ngậm lấy thuốc.
Mắt Tô An trừng lớn hơn, nghĩ thầm nhà tư bản có thể trở thành nhà tư bản cũng không phải là không có lý. Trung Quốc vẫn luôn có truyền thuốc tốt đẹp cần cù tiết kiệm, nếu đã cần cù tiết kiệm rồi, vậy thì chắc chắn là đã có vốn liếng nho nhỏ, có vốn liếng nho nhỏ với có thể từng bước tích góp thành vốn liếng lớn, cuối cùng trở thành nhà tư bản lớn.
Hiển nhiên, chuyện tiếp theo chứng minh cô nghĩ sai rồi.
Tô Diễn cũng không phải là cần cù tiết kiệm.
Tô Diễn ngậm thuốc, bóp cằm cô trực tiếp hôn lên, cạy mở đôi môi mím chặt của cô đưa thuốc cảm con nhộng vào miệng cô. Cô bị Tô Diễn hôn đến mơ màng.
Cảm cúm có vi khuẩn, uống nước cũng phải chia ly riêng, Tô Diễn chơi trội trực tiếp hôn lên.
Bởi vì trên mông tự nhiên chịu một mũi chích, cô đành phải nằm sấp để ngủ. Sau khi Tô Diễn thu dọn hộp thuốc xong lên giường liền ôm cô lên trên người mình, để cô nằm sấp trên người mình ngủ một đêm. Chuyện sau nửa đêm cô quên gần hết rồi.
Mở to mắt, trong phòng chứa đầy ánh nắng sớm tươi đẹp.
“Khóc rồi?” Ngón trỏ của Tô Diễn đảo qua đuôi mắt Tô An.
Tô An trừng Tô Diễn một cái.
Nếu không phải là Tô Diễn, trước kia cô không cần phải bị chích, hiện tại cũng không cần phải uống thuốc đắng chát.
Nấu cháo xong, Tô An ôm Tô Bảo ngồi lên ghế cho Tô Bảo ăn sáng. Sau khi Tô Diễn cho cô uống thuốc xong liền rời đi.
“Diễn Diễn đâu?” Tô Bảo ngậm lấy thìa gỗ nhỏ, giọng nói mơ hồ.
“Diễn Diễn đi làm.” Tô An dùng thìa ép vỡ lòng đỏ trứng, rắc vụn lòng đỏ trứng lên cháo, dùng thìa gỗ trộn đều rồi đút cho Tô Bảo. Tô Diễn là nhà tư bản, hơi thở của nhà tư bản đều là đại phát tài, có thể không bận sao? Cho nên Tô An mới cảm thấy Tô Diễn so với trước kia, có thể đầu óc hỏng mất rồi, lãng phí thời gian trên người cô.
“Con nhớ mẹ nhỏ không?”
“Nhớ.”
“Vậy đợi lát nữa gọi điện cho mẹ nhỏ được không? Con cùng mẹ nhỏ đến trường, trong trường có rất nhiều anh chị.” Tô An dụ dỗ.
Tô Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới gật gật đầu.
Cho Tô Bảo ăn sáng xong, Tô An ráng chống đỡ sự khó chịu đi thay quần áo, tìm được thẻ bảo hiểm y tế chuẩn bị chút nữa đi bệnh viện.
Chuông cửa vang lên.
Tô An đi mở cửa: “Đông Thanh? Ờ, anh là?”
Đứng ngoài cửa là một bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo khoác trắng, đeo kính mắt viền vàng, nụ cười ấm áp.
Tô An sửng sốt một chút: “Chào hàng?”
Đầu năm nay, bệnh viện vì thành tích nghề nghiệp cũng rất liều mạng, chào hàng cũng đến tận cửa chào hàng sao.
Nụ cười của bác sĩ nam trẻ tuổi cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục sự bình thường, hơi khom người: “Chào phu nhân, tôi tên là Hứa Sâm, là bác sĩ tư nhân của Tô tiên sinh. Nhận sự nhờ vả của Tô tiên sinh đến giúp phu nhân xem bệnh cảm.”
Tô An: “…”
Hứa Sâm vào phòng, nói: “Làm phiền rồi, phu nhân.”
Không bao lâu, Tô Diễn cũng đi vào.
Tô An nhìn Tô Diễn, lại nhìn Hứa Sâm nụ cười ấm áp, nhất thời không nói chuyện.
“Phu nhân, cô muốn truyền nước hay là chích?” Hứa Sâm thu lại ống nghe.
“Thành thật mà nói…”
“Hửm?” Nụ cười của Hứa Sâm càng thêm ấm áp.
Tô An nhìn Tô Diễn mặt không cảm xúc, nhắm mắt lại: “Thành thật mà nói, tôi không muốn gì cả.”
Hứa Sâm: “…”
Đẩy kính mắt trên sống mũi, Hứa Sâm trầm tư một giây, nói: “Truyền nước trước vậy.”
“Có thuốc Đông y không?” Tô Diễn hỏi.
“Hả?” Hứa Sâm hơi kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục sự bình thường, nói: “Có, Thuốc Đông y hơi phiền phức.”
Hứa Sâm cúi đầu xuống, rất nhanh viết ra một tờ đơn, nói: “Tô diệp 4,5g, cát cánh 3g, bạc hà 3g, cam thảo 1,5g… Một liều sắc hai lần, chia uống ấm thành 2 lần sáng và tối.”
Cuối cùng, Tô An rốt cuộc lại bị chích một phát. Tô Bảo được Tô Diễn ôm nhìn người mẹ đại mỹ nhân truyền dịch một lúc, không bao lâu đã ngủ thiếp đi dưới sự vỗ về của Tô Diễn.
Hứa Sâm đi lấy thuốc, Tô Bảo được Tô Diễn đưa về phòng của cậu bé.
Sau lưng Tô An lót hai cái gối, cái tay không đâm kim cầm điện thoại qua, mở xem nhu cầu của khách hàng, trong đầu suy tư bản vẽ.
Tô Diễn đi vào nhìn thấy Tô An vừa truyền dịch vừa làm việc, cau mày lại: “Công việc rất vất vả?”
Bàn tay lướt trên màn hình điện thoại của Tô An ngừng một chút, nhìn chữ trên màn hình: “Cái gì?”
Tô Diễn đút tay trong túi quần tây, hơi dựa vào cạnh cửa, nhìn Tô An.
Cuộc điện thoại Tô An nhận được vào sáng hôm qua, anh vẫn nhớ rõ.
Tôi nói cho các cô biết đừng cho rằng chúng tôi thật sự không biết gì, những vật liệu các cô đưa tới đắt hơn trên thị trường không ít, đây có tính là lừa gạt không! Con gái tuổi còn trẻ đã bắt đầu kiếm tiền bẩn, ba mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy?
Tô An nhất tắt điện thoại, hỏi lại: “Anh vất vả không?”
Tô Diễn không nói chuyện.
Tô An tự nhiên nói tiếp: “Anh xem, trên thế giới có nhiều công việc như vậy, mỗi một loại công việc đều cần có người đi làm, bất kể công việc đó cao quý hay thấp kém, người tham gia làm việc đều bình đẳng, công việc cũng bình đẳng giống như vậy. Lúc tôi và anh kết hôn, mỗi ngày anh đều bề bộn nhiều việc, họp hành công tác còn có xã giao phải tham gia, anh cảm thấy anh vất vả không?”
“Hẳn là anh không nghĩ tới vấn đề vất vả hay không này, đối với anh mà nói công việc của ngân hàng đầu tư không thể thiếu giống như ăn cơm ngủ nghỉ vậy. Mà đổi lại là tôi thì cũng thế, những khách hàng muôn hình muôn vẻ và đủ loại nhu cầu kia, đều là một phần công việc của chúng tôi. Những nhu cầu lặp đi lặp lại và thị trường chứng khoán rung chuyển cũng rất giống nhau, nhu cầu của tất cả các kiểu khách hàng giống như chính sách tài chính của các quốc gia khác nhau, có rộng rãi có hà khắc.”
“Đổi lại mà nói, tôi cần thông qua công việc để nuôi sống bản thân và Tô Bảo.” Tô An nói một hơi, hỏi: “Cho nên, Tô Diễn, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tô Diễn vừa thuyên chuyển công tác về làm Tổng giám đốc ngân hàng đầu tư Chase khu vực châu Á – Thái Bình Dương, công việc hẳn là chồng chất như núi, nhưng toàn bộ thời gian hiện tại của anh đều một mực hao tổn trên người cô và Tô Bảo.
“Anh không muốn ly hôn.”
Tô An xoay người lại, đưa lưng về phía Tô Diễn, thật lâu mới nói: “Tôi muốn.”
Dừng lại một chút, Tô An còn nói: “Tổng kết công việc của ngân hàng đầu tư cuối năm, anh có thể nào vì tinh thần sa sút chây lười mà bị ban giám đốc cấp cao chỉ đích danh khiếu nại rồi sau đó đuổi việc không?”
Tô Diễn: “…”
“Sa thải tôi và anh ly hôn cũng dễ dàng hơn.” Tô An nhắm mắt lại nói.
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Tô Diễn đi ra ngoài.
Tô An gối lên gối đầu, xuyên qua màn cửa lụa mỏng màu trắng che đậy mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ có hai con chim sẻ xám đang đậu, tiếng chim hót chiêm chiếp.
Hàng loạt hành động của Tô Diễn khiến cô càng ngày càng hoảng hốt.
Động lòng, đó là gương vỡ khó lành, vạn kiếp bất phục.
Tô Diễn cũng không vội.
Cháo đậu đỏ đun sôi ùng ục mà nổi lên bong bóng, từng hạt gạo chắc nịch nở ra như hoa, mùi hương thơm ngọt tản ra.
“Tôi không ---” hai chữ uống thuốc chưa nói xong, trong miệng Tô An bị nhét vào hai viên thuốc.
Lớp bên ngoài của thuốc cảm con nhộng rất đắng, trượt vào trong miệng liền trở nên mềm tan ra, bột phấn bên trong càng đắng hơn.
Tô An sợ đắng, lúc cô còn nhỏ, mỗi lần thay mùa lúc nào cũng bị cảm, trong thuốc Đông y đút cho cô đều phải bỏ thêm đường đỏ, trong canh tuyết lê nấu với lá sơn tra đều phải cho thêm không ít đường phèn, sau khi kết hôn với Tô Diễn cô mới có lần đầu tiên uống thuốc cảm con nhộng chát chát, sau này sự đau khổ nhận được từ trên người Tô Diễn cũng tới tấp giống như uống thuốc cảm vậy.
“Khụ khụ.” Tô An bị vị đắng nồng đậm trong miệng làm cho sặc đến bắt đầu ho khan.
Tô Diễn bưng ly nước: “Tự em uống hay là anh đút cho em?”
Tô An nghe xong, cướp lấy ly nước trong tay Tô Diễn, ngửa đầu một hơi uống hơn một nửa.
Dòng nước ấm áp đưa thuốc con nhộng đắng chát vào yết hầu, thực quản, trong mũi cũng bắt đầu xâm lấn, Tô An nhắm mắt lại, lông mi ở đuôi mắt bị nước mắt làm ướt nhẹp.
Lúc cô và Tô Diễn kết hôn đang là giữa mùa hè, ở với nhau không bao lâu Tô Diễn liền đi công tác. Một mình cô cũng tự do, lúc giao mùa hè thu cô lại bị cảm không bất ngờ chút nào, cảm vặt mà thôi, hàng năm cô gần như đều sẽ bị cảm, có đôi khi ngủ một giấc là khỏi. Nhưng lần đó cô không uống thuốc, ngơ ngơ ngác ngác mà trôi qua hai ngày, mỗi ngày thời gian ở trong mộng chiếm hơn một nửa. Lão quản gia lấy thuốc cho cô, cô uống hai viên rồi uống không vô nữa, vụng trộm giấu thuốc đi.
Thế nhưng đêm hôm ấy Tô Diễn trở về, cả người cô nóng lên giống như lò lửa. Nằm đưa lưng về phía Tô Diễn, co lại thành một khối vùi vào trong góc. Tô Diễn tắm rửa xong chỉ mặc áo choàng tắm, bàn tay mang theo hơi nước đụng vào bả vai Tô An hỏi một câu: “Bị cảm rồi?”
Tô An rụt vào trong chăn.
“Uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.”
Tay của Tô Diễn thăm dò cái trán trơn bóng của Tô An, không nói chuyện. Đứng dậy gọi điện thoại, không bao lâu sau lão quản gia dẫn theo bác sĩ gia đình đến gõ cửa. Cũng là đêm đó, Tô An tự nhiên chịu một mũi chích, lão quản gia cũng bởi vì cô mà tự trách.
Tô An chịu một mũi chích thì hơi cáu kỉnh một chút, nhưng đối tượng là Tô Diễn, cô lại không thể không thu liễm một chút, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm, im lặng nhìn anh chằm chằm, hy vọng Tô Diễn nếu còn có một chút đồng cảm thì sẽ không đút cô uống thuốc nữa.
Nhưng đêm đó Tô Diễn không có nhãn lực để thấy, tìm được thuốc cảm bị Tô An giấu dưới gối, lấy ra hai viên, bưng một ly nước đứng bên giường, trên mặt không có biểu lộ gì mà nhìn Tô An.
Giằng co thật lâu, miệng Tô An vẫn luôn ngậm lại, chính là không há miệng.
Tô Diễn nhìn một lúc, buông ly nước xuống.
Tô An thở phào nhẹ nhõm, lúc cho rằng đêm nay cứ như vậy mà qua đi, cái tay trống không của Tô Diễn trực tiếp bóp cằm Tô An qua, tư thế giữa hai người cực kỳ giống tư thế hôn.
Tô An bởi vì kinh ngạc mà môi hơi tách ra, Tô Diễn liền trực tiếp nhét thuốc vào miệng cô.
Tô An bệnh đến đầu óc choáng váng đương nhiên sẽ không chịu thua, thuốc đảo qua một vòng trong miệng cô lại bị cô phun ra.
Lớp ngoài của thuốc cảm con nhộng đã bị ướt, trở nên mềm nhũn biến hình nằm trong lòng bàn tay Tô Diễn.
Cô phun thuốc ra rồi ngẩng đầu nhìn Tô Diễn.
Tô Diễn cụp mắt xuống, thần sắc trong mắt tối đi mấy phần. Ném đi viên thuốc bị Tô An phun ra, lại lấy ra hai viên, lạnh lùng ung dung mà liếc nhìn Tô An.
Tô An bị Tô Diễn nhìn mà có chút sợ, ôm chăn mền rụt về sau.
Anh hỏi: “Tự em uống hay là anh đút cho em?”
Lúc ấy Tô An cảm thấy mình phải có khí phách từ trước đến nay của người nhà họ Tô, ngẩng đầu: “Em không ---”
Chữ không chưa nói xong đã bị Tô Diễn bóp cằm kéo vào trong ngực anh, Tô An lập tức ngậm chặt miệng. Tô Diễn chậm rãi nhìn cô, cúi đầu ngậm lấy thuốc.
Mắt Tô An trừng lớn hơn, nghĩ thầm nhà tư bản có thể trở thành nhà tư bản cũng không phải là không có lý. Trung Quốc vẫn luôn có truyền thuốc tốt đẹp cần cù tiết kiệm, nếu đã cần cù tiết kiệm rồi, vậy thì chắc chắn là đã có vốn liếng nho nhỏ, có vốn liếng nho nhỏ với có thể từng bước tích góp thành vốn liếng lớn, cuối cùng trở thành nhà tư bản lớn.
Hiển nhiên, chuyện tiếp theo chứng minh cô nghĩ sai rồi.
Tô Diễn cũng không phải là cần cù tiết kiệm.
Tô Diễn ngậm thuốc, bóp cằm cô trực tiếp hôn lên, cạy mở đôi môi mím chặt của cô đưa thuốc cảm con nhộng vào miệng cô. Cô bị Tô Diễn hôn đến mơ màng.
Cảm cúm có vi khuẩn, uống nước cũng phải chia ly riêng, Tô Diễn chơi trội trực tiếp hôn lên.
Bởi vì trên mông tự nhiên chịu một mũi chích, cô đành phải nằm sấp để ngủ. Sau khi Tô Diễn thu dọn hộp thuốc xong lên giường liền ôm cô lên trên người mình, để cô nằm sấp trên người mình ngủ một đêm. Chuyện sau nửa đêm cô quên gần hết rồi.
Mở to mắt, trong phòng chứa đầy ánh nắng sớm tươi đẹp.
“Khóc rồi?” Ngón trỏ của Tô Diễn đảo qua đuôi mắt Tô An.
Tô An trừng Tô Diễn một cái.
Nếu không phải là Tô Diễn, trước kia cô không cần phải bị chích, hiện tại cũng không cần phải uống thuốc đắng chát.
Nấu cháo xong, Tô An ôm Tô Bảo ngồi lên ghế cho Tô Bảo ăn sáng. Sau khi Tô Diễn cho cô uống thuốc xong liền rời đi.
“Diễn Diễn đâu?” Tô Bảo ngậm lấy thìa gỗ nhỏ, giọng nói mơ hồ.
“Diễn Diễn đi làm.” Tô An dùng thìa ép vỡ lòng đỏ trứng, rắc vụn lòng đỏ trứng lên cháo, dùng thìa gỗ trộn đều rồi đút cho Tô Bảo. Tô Diễn là nhà tư bản, hơi thở của nhà tư bản đều là đại phát tài, có thể không bận sao? Cho nên Tô An mới cảm thấy Tô Diễn so với trước kia, có thể đầu óc hỏng mất rồi, lãng phí thời gian trên người cô.
“Con nhớ mẹ nhỏ không?”
“Nhớ.”
“Vậy đợi lát nữa gọi điện cho mẹ nhỏ được không? Con cùng mẹ nhỏ đến trường, trong trường có rất nhiều anh chị.” Tô An dụ dỗ.
Tô Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới gật gật đầu.
Cho Tô Bảo ăn sáng xong, Tô An ráng chống đỡ sự khó chịu đi thay quần áo, tìm được thẻ bảo hiểm y tế chuẩn bị chút nữa đi bệnh viện.
Chuông cửa vang lên.
Tô An đi mở cửa: “Đông Thanh? Ờ, anh là?”
Đứng ngoài cửa là một bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo khoác trắng, đeo kính mắt viền vàng, nụ cười ấm áp.
Tô An sửng sốt một chút: “Chào hàng?”
Đầu năm nay, bệnh viện vì thành tích nghề nghiệp cũng rất liều mạng, chào hàng cũng đến tận cửa chào hàng sao.
Nụ cười của bác sĩ nam trẻ tuổi cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục sự bình thường, hơi khom người: “Chào phu nhân, tôi tên là Hứa Sâm, là bác sĩ tư nhân của Tô tiên sinh. Nhận sự nhờ vả của Tô tiên sinh đến giúp phu nhân xem bệnh cảm.”
Tô An: “…”
Hứa Sâm vào phòng, nói: “Làm phiền rồi, phu nhân.”
Không bao lâu, Tô Diễn cũng đi vào.
Tô An nhìn Tô Diễn, lại nhìn Hứa Sâm nụ cười ấm áp, nhất thời không nói chuyện.
“Phu nhân, cô muốn truyền nước hay là chích?” Hứa Sâm thu lại ống nghe.
“Thành thật mà nói…”
“Hửm?” Nụ cười của Hứa Sâm càng thêm ấm áp.
Tô An nhìn Tô Diễn mặt không cảm xúc, nhắm mắt lại: “Thành thật mà nói, tôi không muốn gì cả.”
Hứa Sâm: “…”
Đẩy kính mắt trên sống mũi, Hứa Sâm trầm tư một giây, nói: “Truyền nước trước vậy.”
“Có thuốc Đông y không?” Tô Diễn hỏi.
“Hả?” Hứa Sâm hơi kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục sự bình thường, nói: “Có, Thuốc Đông y hơi phiền phức.”
Hứa Sâm cúi đầu xuống, rất nhanh viết ra một tờ đơn, nói: “Tô diệp 4,5g, cát cánh 3g, bạc hà 3g, cam thảo 1,5g… Một liều sắc hai lần, chia uống ấm thành 2 lần sáng và tối.”
Cuối cùng, Tô An rốt cuộc lại bị chích một phát. Tô Bảo được Tô Diễn ôm nhìn người mẹ đại mỹ nhân truyền dịch một lúc, không bao lâu đã ngủ thiếp đi dưới sự vỗ về của Tô Diễn.
Hứa Sâm đi lấy thuốc, Tô Bảo được Tô Diễn đưa về phòng của cậu bé.
Sau lưng Tô An lót hai cái gối, cái tay không đâm kim cầm điện thoại qua, mở xem nhu cầu của khách hàng, trong đầu suy tư bản vẽ.
Tô Diễn đi vào nhìn thấy Tô An vừa truyền dịch vừa làm việc, cau mày lại: “Công việc rất vất vả?”
Bàn tay lướt trên màn hình điện thoại của Tô An ngừng một chút, nhìn chữ trên màn hình: “Cái gì?”
Tô Diễn đút tay trong túi quần tây, hơi dựa vào cạnh cửa, nhìn Tô An.
Cuộc điện thoại Tô An nhận được vào sáng hôm qua, anh vẫn nhớ rõ.
Tôi nói cho các cô biết đừng cho rằng chúng tôi thật sự không biết gì, những vật liệu các cô đưa tới đắt hơn trên thị trường không ít, đây có tính là lừa gạt không! Con gái tuổi còn trẻ đã bắt đầu kiếm tiền bẩn, ba mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy?
Tô An nhất tắt điện thoại, hỏi lại: “Anh vất vả không?”
Tô Diễn không nói chuyện.
Tô An tự nhiên nói tiếp: “Anh xem, trên thế giới có nhiều công việc như vậy, mỗi một loại công việc đều cần có người đi làm, bất kể công việc đó cao quý hay thấp kém, người tham gia làm việc đều bình đẳng, công việc cũng bình đẳng giống như vậy. Lúc tôi và anh kết hôn, mỗi ngày anh đều bề bộn nhiều việc, họp hành công tác còn có xã giao phải tham gia, anh cảm thấy anh vất vả không?”
“Hẳn là anh không nghĩ tới vấn đề vất vả hay không này, đối với anh mà nói công việc của ngân hàng đầu tư không thể thiếu giống như ăn cơm ngủ nghỉ vậy. Mà đổi lại là tôi thì cũng thế, những khách hàng muôn hình muôn vẻ và đủ loại nhu cầu kia, đều là một phần công việc của chúng tôi. Những nhu cầu lặp đi lặp lại và thị trường chứng khoán rung chuyển cũng rất giống nhau, nhu cầu của tất cả các kiểu khách hàng giống như chính sách tài chính của các quốc gia khác nhau, có rộng rãi có hà khắc.”
“Đổi lại mà nói, tôi cần thông qua công việc để nuôi sống bản thân và Tô Bảo.” Tô An nói một hơi, hỏi: “Cho nên, Tô Diễn, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tô Diễn vừa thuyên chuyển công tác về làm Tổng giám đốc ngân hàng đầu tư Chase khu vực châu Á – Thái Bình Dương, công việc hẳn là chồng chất như núi, nhưng toàn bộ thời gian hiện tại của anh đều một mực hao tổn trên người cô và Tô Bảo.
“Anh không muốn ly hôn.”
Tô An xoay người lại, đưa lưng về phía Tô Diễn, thật lâu mới nói: “Tôi muốn.”
Dừng lại một chút, Tô An còn nói: “Tổng kết công việc của ngân hàng đầu tư cuối năm, anh có thể nào vì tinh thần sa sút chây lười mà bị ban giám đốc cấp cao chỉ đích danh khiếu nại rồi sau đó đuổi việc không?”
Tô Diễn: “…”
“Sa thải tôi và anh ly hôn cũng dễ dàng hơn.” Tô An nhắm mắt lại nói.
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Tô Diễn đi ra ngoài.
Tô An gối lên gối đầu, xuyên qua màn cửa lụa mỏng màu trắng che đậy mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ có hai con chim sẻ xám đang đậu, tiếng chim hót chiêm chiếp.
Hàng loạt hành động của Tô Diễn khiến cô càng ngày càng hoảng hốt.
Động lòng, đó là gương vỡ khó lành, vạn kiếp bất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.