Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 27:

Khanh Bạch Y

01/05/2021

Ban đêm, trong sân bay quốc tế Giang Bắc sáng rực ánh đèn, một người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ trẻ trung và khí chất khép cuốn tạp chí trong tay lại, chậm rãi thả đôi đôi chân thẳng tắp xuống, giày cao gót rơi trên gạch sứ sáng đến mức có thể soi bóng người phát ra âm thanh giòn giã.

Cao Lâm và Thịnh Minh Trí đứng ở bên cạnh, khẽ cúi người về phía người phụ nữ kia, chào hỏi: “Chào phu nhân.’’

Nhuế Như Thị uể oải mỉm cười, đứng dậy, nói: “Đi thôi.’’

Hai vị trợ lý của Tô Diễn vội vàng giúp Nhuế Như Thị đẩy hành lý, đi theo bà ra khỏi sân bay quốc tế Giang Bắc.

Đèn đường bên ngoài sân bay trải dài vô tận, trên đầu là bầu trời đêm tối mịt đến mức không thấy một vì sao.

“Tô Diễn biết chuyện tôi đến đây không?’’

Thịnh Minh Trí: “……”

“Chắc là không biết ạ.’’ Cao Lâm lau mồ hôi, thầm nghĩ ngay cả hai người bọn họ cũng chỉ mới biết đêm nay, ngài lại không thông báo cho ông chủ biết, nếu như anh ấy biết thì chắc chắn là nhà tiên tri, có thể ngồi bên vỉa hè dựng quầy hàng xem bói được rồi.

Nhuế Như Thị hài lòng gật gật đầu, chắp hai tay sau lưng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thành phố N, một thành phố khiến người ta hoài niệm, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng bà cũng đã trở lại.

Hai cha con nhà này thật đúng là chẳng có một ai khiến người ta bớt lo cả.

Cao Lâm lái xe, Thịnh Minh Trí ngồi bên trên ghế phụ đang trao đổi với thư ký về bản báo cáo đánh giá rủi ro của kế hoạch thu mua và sát nhập một công ty năng lượng nước ngoài ở Trung Quốc sẽ được nộp lên vào sáng mai.

Nhuế Như Thị ngồi ở hàng ghế sau, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với Cao Lâm một hai câu. Thịnh Minh Trí cúp điện thoại rồi nói xin lỗi với Nhuế Như Thị, Nhuế Như Thị mỉm cười lắc lắc đầu tỏ ý bà có thể hiểu.

Đến Thấm Viên, Thịnh Minh Trí giúp Nhuế Như Thị xách vali hành lý từ sau cốp xe xuống, Nhuế Như Thị cầm lấy, nói: “Không còn chuyện gì lớn mà còn phải làm phiền các cậu như thế, các cậu về trước rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi.’’

Nói xong, bà kéo vali hành lý nhỏ nhẹ của mình đi vào thang máy.

Cao Lâm và Thịnh Minh Trí liếc mắt nhìn nhau một cái, Cao Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trêu đùa nói: “Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy phu nhân đấy, không ngờ ngài ấy lại “thân dân*” như thế.’’

(*Gần gũi với nhân dân, thường được dùng cho vua chúa.)

Thịnh Minh Trí gật đầu, phong cách làm việc không theo lẽ thường, cực kỳ giống với ông chủ của bọn họ.

Hắn và Cao Lâm vốn dĩ đều làm việc trong bộ phận đầu tư ngân hàng ở trụ sở chính, hơn nửa năm trước sau khi Tô Diễn thay thế người được mệnh danh là đệ nhất thư ký trong giới ngân hàng đầu tư kia, hắn và Cao Lâm mới bắt đầu đi theo Tô Diễn, sau đó Tô Diễm được điều động và bổ nhiệm, hai người bọn họ cũng đi theo anh về nước.

Trong suốt gần một năm qua, hắn và Cao Lâm gần như không tiếp xúc nhiều với người nhà Tô Diễn, nhưng tối nay lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý của ba ông chủ, bảo bọ họ đến sân bay đón nghệ sĩ dương cầm tiếng tăm lừng lẫy Nhuế Như Thị, cũng chính là mẹ của Tô Diễn.

Dựa theo thông tin mà trợ lý Tô Diễn cung cấp, Nhuế Như Thế đi thang máy lên đến tầng lầu nơi con dâu bà đang ở. Đứng trước cửa, Nhuế Như Thị sửa sang lại mái tóc dài bị gió đêm thổi hơi rối, đưa tay ấn chuông cửa.

Tô An vừa mới tắm xong, đang dỗ Tô Bảo ngủ, dựa vào đầu giường đọc truyện cổ tích cho cậu nhóc nghe.

Tô Bảo mở to mắt nhìn chằm chằm người mẹ đại mỹ nhân đang dựa vào đầu giường của mình, không hề buồn ngủ chút nào, trong miệng không ngừng lẩm bẩm hỏi đủ loại vấn đề kỳ lạ.

“Hôm nay, sóc con đi theo mẹ vào rừng hái quả thông. Trên đường đi, nó gặp người bạn tốt của mình, thế là sóc mẹ mang theo Tiểu bảo bối của mình và bạn của Tiểu bảo bối cùng nhau vào rừng chơi đùa…’’

Tô An còn chưa kịp nói xong thì đã bị mười vạn câu hỏi vì sao Tô Bảo ngắt lời.

Tô Bảo rụt rụt người vào trong ngực người mẹ đại mỹ nhân, bàn tay đặt lên trên bụng nhỏ của Tô An, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao sóc con lại muốn ăn quả thông ạ?’’

Tô An: “……”

Ngẫm nghĩ một lát, Tô An mở miệng nói: “Tại sao sóc con lại muốn ăn quả thông à? Bởi vì đây là quy luật và phương pháp sinh tồn sinh học trong tự nhiên, giống như mèo thích ăn cá, còn Tô Bảo thích ăn bánh pudding vậy.’’

Tô An tự cho điểm tuyệt đối vì câu giải thích của mình.

“Ngoài trừ pudding, Tô Bảo còn thích ăn bánh quy nhỏ nữa.’’ Tô Bảo bất mãn, bắt đầu sửa lại câu nói của Tô An.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Tô Bảo lăn một vòng rồi bò dậy từ trên giường. Ba Thỏ của nhóc đã giao ước với nhóc, nếu An An không ở nhà, chuông cửa vang lên thì không được đi mở của, gõ gõ ba tiếng rồi tạm dừng một chút mới có thể đi mở.

Tô An buông tập truyện cổ tích trong tay xuống, cảm thấy hơi kỳ lạ. Tô Diễn sẽ không ấn chuông cửa, hơn nữa anh ấy vừa mới lên lầu đi tắm, tính thời gian một chút chắc chắn sẽ không thể tắm nhanh như thế được.

“Mẹ đi mở cửa, con ngoan ngoãn nhé.’’ Tô An xỏ dép lê, chuẩn bị đi mở cửa.

Cái đuôi nhỏ Tô Bảo bò xuống từ trên chiếc giường thấp hình mặt trăng của mình, tìm được đôi dép lê nhỏ của mình tuỳ tiện xỏ vào, đôi chân ngắn nhỏ lạch bạch đi theo sau Tô An.



Nghe được tiếng động, con Cư Cư đang nằm trong ổ chó cũng tỉnh, bò ra khỏi ổ chó, khẽ lắc người, bốn chân ngắn nhỏ lạch bạch chạy đến bên cạnh Tô Bảo.

Vừa nói Tô An vừa quay đầu lại nhìn hai cái đuôi đi theo sau lưng mình.

Cửa mở.

Tô An một tay chống ở cạnh cửa, ngước mặt nhìn người người đang đứng bên ngoài.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, xinh đẹp, lông mày thanh mảnh tựa như ngọn núi nhỏ xa xa, đôi mắt như biết nói, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, uể oải.

Tô An ngơ ngác nhìn người phụ nữ ngoài cửa.

Đây là mẹ của Tô Diễn, mẹ chồng của cô!

Nhuế Như Thị mỉm cười với cô, gọi: “Bảo bối?’’

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?’’ Tô An nghiêng người, để Nhuế Như Thị vào nhà.

Nhuế Như Thị là mẹ của Tô Diễn, sau khi cô và Tô Diễn xác nhận quan hệ rồi thông báo muốn kết hôn, Nhuế Như Thế bảo cô sửa miệng gọi là mẹ.

Ở Tô gia, người mà Tô An sợ nhất không phải là ông nội và ba chồng ít nói ít người của Tô Diễn, mà chính là Nhuế Như Thị, người luôn luôn mỉm cười tủm tỉm nhìn qua có vẻ trông rất hiền lành này.

Không vì cái gì khác, mà bởi vì Nhuế Như Thị luôn đào hố cho cô nhảy vào.

Ví dụ, Nhuế Như Thị hẹn cô đến một buổi hoà nhạc, mấy ngày trước đó mỗi ngày sẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại nhấn mạnh rằng cô nhất định phải đến đấy. Sau đó khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng thì cuối cùng trong ngày hôm đó, Nhuế Như Thị lại kiếm một cái cớ nói bà cảm thấy không khoẻ trong người rồi gọi điện cho Tô Diễn, bảo Tô Diễn cùng đi đến buổi hoà nhạc với cô, còn nhấn mạnh với anh rằng mấy ngày trước bà xã bảo bối của con nói rất muốn đi ra ngoài và đến nghe buổi hoà nhạc.

Nhuế Như Thị không nhắc đến chuyện của hai người bọn họ, giang tay nói với Tô An: “Lại đây nào, để mẹ ôm một cái.’’

Tô An đi qua, chủ động đưa tay ôm lấy Nhuế Như Thị.

Mặc dù Nhuế Như Thị luôn đào hồ cho cô nhảy vào, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản việc cô thích người mẹ chồng này. Nhuế Như Thế thực sự rất muốn mối quan hệ giữa cô và Tô Diễn tốt đẹp hơn, vẫn luôn là người mẹ đáng yêu.

“Bảo bối, sao con lại gầy đi nhiều như thế này.’’ Bàn tay Nhuế Như Thị vuốt ve sống lưng Tô An, hình dạng xương bả vai sau lưng Tô An vô cùng rõ ràng, gầy đến mức khiến người ta đau lòng.

“Không gầy mà mẹ.’’ Tô An đưa tay sờ mũi, cô nói thật, sau khi sinh Tô Bảo xong cô đã béo lên không ít.

Tô Bảo ngửa đầu nhìn người mẹ đại mỹ nhân đang được ôm, xoa xoa mặt. Nhóc cũng muốn mẹ đại mỹ nhân ôm một cái.

“Nhớ bảo bối, nên đến đây thăm.’’ Nhuế Như Thị buông tay ra, đưa tay vén mấy sợi tóc buông xoã xuống trước ngực của Tô An ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng.

Bà nhìn Tô An, không nói gì.

Sống mũi Tô An chua xót.

Nhuế Như Thị lại ôm lấy Tô An, ghé sát bên tai cô thì thầm: “Bảo bối ngoan, đợi lát nữa mẹ sẽ giúp con dạy dỗ Tô Diễn.’’

Nói xong, bà nhìn cậu bé cực kỳ giống Tô Diễn đang đứng bên cạnh, dùng giọng điệu hoàn toàn khách với khi nói sẽ dạy dỗ Tô Diễn lúc nãy, nói: “Mẹ đến thăm cháu nội bảo bối của mẹ nữa.’’

“Lại đây nào, bà nội ôm một cái.”

Tô Bảo nhìn Nhuế Như Thị, lại nhìn sang Tô An, thấy Tô An gật gật đầu, nhóc con mới bước đến chỗ Nhuế Như Thị.

Nhuế Như Thị duỗi tay ôm cơ thể nhỏ bé của Tô Bảo vào trong lòng, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhưng lại sợ Tô An nhìn thấy nên lặng lẽ lau đi.

Tô Diễn là một tên khốn nạn.

Nhưng khốn nạn thuộc về khốn nạn, tóm lại là con trai ruột thịt của mình, cho nên bà mới sốt ruột trực tiếp bay đến đây.

Tô Bảo không ngừng ngọ nguậy trong lòng Nhuế Như Thế, khiến bà phải dịu dàng dỗ dành.

Tô An nhìn thấy cảnh này, đột nhiên ý thức được một vấn đề, bây giờ quan hệ của cô với Tô Diễn vẫn chưa tốt đến mức có thể cùng ngủ chung trên một giường, nhưng tối nay trước mặt Nhuế Như Thị cũng không thể làm trò một người ngủ trên lầu, một người ngủ dưới lầu được.

Cầm di động lặng lẽ gửi cho Tô Diễn một tin nhắn, Tô An lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng thấp thỏm.

Nhuế Như Thị càng không muốn đề cập đến chuyện Tô Diễn, cô càng lo lắng bất an, sợ chỉ cần không chú ý một chút thì lại bị bà đào hố. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nhuế Như Thị chắc cùng lắm cũng chỉ đẩy mình về phía Tô Diễn mà thôi, bây giờ Tô Diễn cũng sẽ không làm gì cô, cô cũng sẽ bất chấp tất cả.

Sau khi tắm xong, Tô Diễn chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài màu đen, mái tóc vẫn còn ướt, trên đầu đặt một chiếc khăn lông khô. Đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động trước đó bị anh tiện tay ném trên giường lại đúng lúc vừa tối màn hình.



Cầm điện thoại lên, vừa mới mở khoá thì tin nhắn của Tô An lập tức nhảy ra.

[Tô An: Mẹ đến đây.]

Nhìn thấy chữ mẹ, Tô Diễn nhíu chặt chân mày, cha mẹ Tô An mất sớm, người mẹ này chỉ có thể là mẹ ruột của anh, Nhuế Như Thị mà thôi.

Lấy khăn lông trên đỉnh đầu xuống, Tô Diễn cởi dây lưng áo choàng tắm ra, thay áo sơ mi vào rồi đi xuống lầu tìm Tô An.

Mẹ anh giống như hồ ly, Tô An tuyệt đối không phải là đối thủ của bà.

Từ đầu đến cuối Nhuế Như Thị một câu cũng không hề nhắc đến Tô Diễn, cùng Tô Bảo trêu chọc con chó, vẻ mặt nhàn nhã. Nhưng Nhuế Như Thị càng nhàn nhã như thế, Tô An càng sợ hãi.

“Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ cửa vang lên, cách gõ cửa vô cùng quen thuộc.

Tô Bảo nhẹ nhàng a một tiếng mềm nhũn, nằm trong lòng Nhuế Như Thị quay đầu nhìn về phía cửa, trong miệng lẩm bẩm: “Ba!’’

Tô An như nhận được lệnh đặc xá lập tức đi ra mở cửa.

Nhuế Như Thị vẫn bình tĩnh bế Tô Bảo lên, ý cười trên khoé môi càng sâu.

Tô Diễn đi vào nhà, Tô An ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Diễn, tay bị anh nắm chặt.

Tô Diễn nhìn về phía Nhuế Như Thị gọi một tiếng: “Mẹ.’’

Tô Bảo ngáp một cái, dụi dụi hai mắt, con Corgi Cư Cư xoay quanh chân Nhuế Như Thị và Tô An một vòng, rên lên một tiếng rồi trở về ổ của mình.

“Bảo bối, con cũng muốn ngủ rồi sao?’’ Nhuế Như Thị không thèm quan tâm đến con trai mình mà vỗ vỗ lưng Tô Bảo, giọng nói dịu dàng.

Tô Bảo gật gật đầu, đưa hai tay về phía mẹ tỏ ý muốn mẹ ôm.

Tô An bế Tô Bảo rồi ôm nhóc con vào phòng ngủ.

Tô Bảo đã quá buồn ngủ, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Chờ nhóc con ngủ say, Nhuế Như Thị mới đứng dậy từ trên mép giường Tô Bảo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tô Diễn đóng cửa phòng ngủ Tô Bảo lại, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?’’

“Ba đâu ạ?’’

Nhuế Như Thị liếc mắt nhìn Tô Diễn một cái, nói: “Mẹ tới thăm con dâu mà mẹ xem như con gái bảo bối và cháu nội bảo bối của mình, chẳng lẽ cũng phải thông báo cho con sao?’’

Tô Diễn: “……”

“Thời gian này ba con đang đi công tác, khai mạc hội nghị thượng đỉnh gì gì đó.’’ Nhuế Như Thị nhớ lại hành trình mà vị đại nhân trong nhà kia đã báo cáo cho bà trước khi đi, nhưng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nhớ ra.

Nháy mắt với Tô An, Nhuế Như Thị thở dài một tiếng, nói: “Biết đi tham gia hội nghị gì đó là được rồi.’’

“Được rồi, không còn sớm nữa, con với An An nghỉ ngơi sớm một chút đi, mẹ tự lên lầu được.’’ Nhuế Như Thị không có Tô An cơ hội mở miệng, trực tiếp sắp xếp Tô Diễn và Tô An ở cạnh nhau.

Ý tứ vừa đơn giản vừa dễ hiểu.

Hai người ngủ cùng nhau, mẹ sẽ tự giải quyết.

Tô An: “……”

Đúng là gừng càng già càng cay, cô thấp thỏm đề phòng như thế mà vẫn không thể đánh lại một câu nói nhẹ nhàng của bà.

Tô Diễn đi theo Nhuế Như Thị lên lầu, lúc Tô An muốn đi theo thì lại bị bà ngăn cản, nói: “Tô Bảo đang ngủ một mình ở dưới này đấy, con ở lại với Tô Bảo đi, lát nữa Tô Diễn cũng sẽ xuống.’’

Tô Diễn đi lên lầu, Tô An quanh quẩn đi đi lại lại trong phòng ngủ vài vòng, sau đó tìm được một chiếc gối sạch sẽ ở trong tủ quần áo ra, đặt ở bên cạnh gối của mình.

Làm xong mọi việc, Tô An vén góc chăn lên giường, lưng dựa vào đầu giường, tim đập càng lúc càng nhanh. Lần trước là do cô say rượu mới nằm ngủ cùng một giường với Tô Diễn, nhưng lần này cô hoàn toàn tỉnh táo.

Cắn móng tay, Tô An lật xem tạp chí, nhưng không thể đọc được dù chỉ là một chữ, móng tay còn bị cô cắn đứt.

Tô Diễn lên lầu rất nhanh, xuống cũng rất nhanh, đường nhiên không phải anh muốn xuống nhanh như thế mà là trực tiếp bị chính mẹ đẻ của mình đuổi ra ngoài. Tô Diễn bị chính mẹ đẻ của mình đuổi ra ngoài đứng trước cửa nhà Tô An, phát hiện cánh cửa đang khép hờ, anh đẩy rửa đi vào rồi nhẹ nhàng khép lại.

Chỗ Tô An chí có hai phòng ngủ, anh không thể chen chúc ngủ chung giường với Tô Bảo được.

Tô Diễn rũ mắt, đẩy cánh cửa phòng ngủ Tô An ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook