Chương 2:
Khanh Bạch Y
30/04/2021
Tám giờ mười lăm phút, Tô An đúng giờ bước vào Thượng Phẩm.
Công ty cô làm việc nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, chủ yếu là nhận trang trí nội thất cá nhân đặt làm riêng, đi con đường số lượng hạn chế. Giờ làm việc khá thoải mái, có thể lựa chọn làm việc ở nhà, bất luận làm việc ở đâu, chỉ cần giao bản vẽ đúng hạn hoàn thành yêu cầu của khách hàng là được.
Tô An vừa bước vào cửa bộ phận liền nghe thấy một trận tiếng kêu rên.
“Hôm nay sau khi ông chủ mở cuộc họp xong, dẫn người chạy đến thị trường vật liệu, tôi bôi kem chống nắng vô dụng rồi.”
“Ông chủ nói lúc nào?”
“Sáng nay, thông báo trong nhóm cô không thấy sao?”
“Hôm nay tôi bận đưa Tiểu Điềm Điềm đi học, vẫn chưa xem tin nhắn. Ôi, An An cô đến rồi, Tô Bảo nhà cô đâu?”
Tô An ngồi xuống vị trí của mình, rút ra một cây bút chì bấm từ trong ống bút, nói: “Tô Bảo ở nhà một mình.”
“Tô Bảo lớn hơn một chút nữa là tốt rồi, đưa đến nhà trẻ sẽ tốt hơn nhiều.”
Tô An cười cười, gật đầu.
Sau khi chào hỏi đơn giản liền ai bận việc người nấy.
Tô An mở máy tính, đăng nhập vào mã số công việc của mình, nhấn vào hòm thư.
Có một email mới nhất nằm trong hòm thư.
Đánh dấu chưa đọc.
Tô An nhấn mở, đại khái mà đọc qua một lần.
[Tô tiểu thư, chào cô, tôi là Cao Lâm của ngân hàng đầu tư Chase. Vấn đề liên quan đến thiết kế, tôi nghĩ vẫn cần cải tiến, yêu cầu liên quan đến bước cải tiến, tôi sẽ gửi trong email lần sau gửi đến cô hoặc là chúng ta có thể hẹn thời gian, nói chuyện trực tiếp. Thời gian do Tô tiểu thư quyết định.]
Tô An mặt không biến sắc xem hết cả email, bắt đầu trả lời.
Phản hồi từ ngân hàng đầu tư bên kia cũng rất kịp thời, rất nhanh đã quyết định thời gian gặp mặt.
Rời khỏi hòm thư công việc, Tô An nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sửng sốt một hồi lâu.
Ngân hàng đầu tư Chase New York của Mỹ.
Thật đúng là nghiệt duyên không cạn đấy.
Điều may mắn duy nhất là để cô tiếp tục làm lại, người phủ định thiết kế làm lại cũng không phải là người đó.
Trong ấn tượng của cô người đó cho tới bây giờ đều sẽ không làm chuyện vô ích, mọi chuyện cần thiết đều sẽ được sắp xếp rõ ràng trước, yêu cầu cũng sẽ viết rõ ràng giấy trắng mực đen.
Cong cong khóe môi, Tô An mở phần mềm vẽ bản đồ ra, lấy máy tính bảng một bên qua xem ghi chép và nhu cầu cuối cùng của khách hàng trong văn kiện, chuẩn bị phác họa.
Vừa cầm bút lên, Tô An liền nghe thấy nữ thực tập sinh mới tới ấp úng nói: “Chị Tô An, chị thật sự rất đẹp, một chút cũng không nhìn ra là người đã có con.”
Tô An xinh đẹp, không phải là kiểu đẹp phong trần tầm thường, mà là trong sự xinh đẹp mang theo ý vị cổ điển, một cái nhăn mày một nụ cười đều linh động.
Quyến rũ và cổ điển vốn đối nghịch nhau, nhưng hai khí chất này lại cùng tồn tại một cách hài hòa trên người Tô An.
Mọi người trong công ty đều biết bộ phận thiết kế có một đại mỹ nhân nổi danh, trời sinh một khuôn mặt bất an vu thất*, dáng dấp quyến rũ, khí chất lại giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh mỹ nữ triều đại Ngụy và Tấn.
(*:不安于室: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người phụ nữ đã lập gia đình lại làm loạn quan hệ nam nữ. Xuất phát từ .)
Điều duy nhất khiến người ta không hiểu nổi là đại mỹ nhân còn trẻ tuổi đơn thân chăm một cục cưng.
Cục cưng ruột thịt.
Tô An ngẩng đầu, trông thấy nữ sinh còn chưa ra trường mặt mũi tràn đầy ngây thơ hơi ghé vào một bên bàn làm việc của cô, trong mắt có sự hâm mộ không che giấu chút nào.
Dừng bút, Tô An từ trong ngăn kéo phía dưới rút ra một cây kẹo que bình thường lấy ra dỗ Tô Bảo, đưa cho cô gái nhỏ: “Em cũng rất đáng yêu.”
Lúc cô gái nhỏ nhận lấy kẹo que nghe thấy lời của Tô An, thẹn thùng hồi hộp mà đẩy kính mắt trên sống mũi: “Cảm ơn chị Tô An.”
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, không chịu được lời khen.
Tô An tắt máy tính, thu dọn đồ đạc xong, xách túi lên, chào hỏi với tổ trưởng: “Chị Tần Thấm, em tạm thời ra ngoài một chút.”
Tần Thấm theo bản năng hỏi: “Em đi đâu vậy? Đợi lát nữa lão đại mở họp đấy.”
“Quản lý cấp cao của ngân hàng đầu tư Chase bên kia vẫn không hài lòng với thiết kế văn phòng, muốn trực tiếp thảo luận nhu cầu với em.” Tô An hơi dựa vào kính thủy tinh đẩy cửa, ngón tay vén sợi tóc xoăn dài trượt xuống ngực, một lần nữa vén ra sau tai, lộ ra hoa tai chuỗi mảnh bằng bạc trên tai.
Tần Thấm còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy một nhà thiết kế khách tên Tiểu Viên nói: “Bọn họ bên kia không phải có bệnh chứ? Lại không hài lòng? Không hài lòng thì thay người, trước trước sau sau đổi bao nhiêu lần rồi?”
“Đúng vậy, Thượng Phẩm chúng ta cũng không phải là công ty lắp đặt công cộng. Chỉ đích danh muốn Thượng Phẩm tới làm mà lại không hài lòng là sao đây?”
Tiểu Viên bĩu môi, nói tiếp: “Tôi thấy ngân hàng đầu tư Chase chính là tiền nhiều quá nên thích lấy ra đốt chơi. May là Tô An của chúng ta tốt tính, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã sớm không làm nữa rồi, thích làm gì thì làm. Thiết kế nhỏ chúng ta đây không trèo lên được ngân hàng đầu tư Mỹ lớn như vậy.”
Tô An cười khẽ một tiếng: “Xin nhờ các cô và tổ trưởng nói một tiếng, tôi ra ngoài thảo luận nhu cầu với khách hàng.”
“Đi đi đi đi.” Tần Thấm xua tay: “Không muốn làm nữa thì nói thẳng với bọn họ, hoạnh họe người ta quá rồi.”
Tô An gật đầu đáp lại.
Phòng thiết kế nhỏ chưa có tác phẩm kinh điển như Thượng Phẩm tiếp nhận thiết kế văn phòng thành viên ban giám đốc của ngân hàng đầu tư Chase, quả thật là trèo cao rồi.
Hơn nửa năm trước, ông chủ xách cô tới văn phòng đưa cho cô một phần hợp đồng, nói ngân hàng đầu tư Chase bên kia chỉ đích danh Thượng Phẩm muốn cô đi làm thiết kế.
Khi đó, cô nhìn mấy chữ ngân hàng đầu tư Chase trái tim liền lộp bộp một cái, từ chối mấy lần đều bị ông chủ bác bỏ.
Sau khi cô nhận thiết xong trao đổi nhu cầu với người phụ trách bên kia rồi mới quyết định thiết kế. Gửi thiết kế qua cho bên kia, sau khi bên kia trả lời mới có thể thi công.
Gần đến kết thúc, bên kia lại không ngừng đưa ra yêu cầu mới, làm cho cô trước trước sau sau sửa đổi thiết kế không ít lần.
Loại chuyện vô dụng này tuyệt đối sẽ không phải là người đó.
Tô An có thể khẳng định.
Q50 màu đỏ rượu dừng ở bãi đậu xe dưới mặt đất của trung tâm tài chính, Tô An rút chìa khóa xe ra, xuống xe.
Thời tiết đầu tháng 10 của thành phố N không nóng không lạnh, không khí ẩm ướt, ngay cả nước sông Hoài cũng nổi lên kinh trập*.
(*:Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở. Vào mùa đông- xuân, mọi vật ngủ đông không hoạt động gọi là trập, khi tiết kinh trập đến vạn vật tỉnh giấc gọi là kinh, nên tiết kinh trập có ý nghĩa là khí hậu dần chuyển ẩm, sinh vật và cả con người thức giấc bắt đầu làm việc. Khí hậu ấm áp và có phần ẩm ướt tạo điều kiện cho côn trùng sâu bọ sinh sôi.)
Tô An giẫm lên giày cao gót mảnh màu đen, váy ngắn lụa mỏng siết eo, siết chặt tới lộ ra vòng eo thon gầy, nước da lộ ra bên ngoài có vẻ trắng như sứ dưới bóng cây.
Ánh nắng xuyên qua lá cây và kẽ lá, tạo ra quầng sáng cái này đến cái khác to nhỏ không đồng đều trên mặt đất.
Một thành phố, muốn khiến người ta nhớ đến bao nhiêu thì phải có lịch sử sâu sắc bấy nhiêu.
Mà thành phố N đúng là thành phố cảm giác lịch sử cực kỳ lâu đời.
Một buổi sáng mưa bụi, che khuất chuyện xưa ngủ vùi trong các triều đại cũ.
Đi về phía trước, tổng bộ của ngân hàng đầu tư Chase New York của Mỹ khu vực châu Á – Thái Bình Dương đặt trong một tòa kiến trúc chủ nghĩa chiết trung* được bảo tồn hoàn hảo.
(*:折衷主义: Chủ nghĩa chiết trung là một cách tiếp cận khái niệm mà không giữ một cách cứng nhắc đến một mẫu hình đơn hoặc một loạt các giả định, nhưng thay vào đó rút ra từ nhiều lý thuyết, phong cách, hoặc ý tưởng để đạt được những hiểu biết bổ sung vào một chủ đề, hoặc áp dụng các lý thuyết khác nhau vào những trường hợp cụ thể. Tuy nhiên, điều này thường không có quy ước, hay quy định làm thế nào để kết hợp những lý thuyết.)
Cách ngân hàng đầu tư Chase còn một đoạn, kiến trúc xung quanh dần dần kéo dài từ hiện đại hướng về thế kỷ 19, sự thay đổi thế này không có một chút không hài hòa nào. Kiến trúc chủ nghĩa cổ điển phân bố lẻ tẻ giữa những cao ốc chọc trời, phủ lên một tầng cảm giác lịch sử cho trung tâm tài chính bận rộn, cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh nhàn nhạt.
Chục cây nhãn thơm trăm năm kéo dài từ trong ra ngoài, xuyên qua bức tường điêu khắc nổi, tụ hợp với cành lá nhãn thơm ở phía bên kia đường, đổ bóng râm dày đặc, trên mặt đường nhựa rải một loại hoa giống binh khí cổ có màu xanh biếc không rõ tên.
Tô An xuyên qua bức tường điêu khắc được chạm trổ từ khối đá cẩm thạch, dừng lại ở cổng ngân hàng đầu từ Chase, mang theo tâm tình tự do mà thưởng thức tòa kiến trúc chủ nghĩa chiết trung này.
Kiến trúc chủ nghĩa chiết trung năm tầng lầu, tường ngoài làm từ gạch màu sáng, nơi góc cua theo hướng mặt trời có tháp chuông mà đỉnh chóp lợp ngói cao chừng tám tầng. Hai đến bốn tầng là kiểu cửa sổ đôi màu trắng, tầng thứ năm thì là cửa sổ sát đất hoàn chỉnh, kèm theo ban công nửa hình cung độc lập. Mái hiên trên cùng hơi sâu một chút, bên ngoài cửa sổ và mái hiên đều có điêu khắc tinh tế.
Tỷ lệ hoàn mỹ.
Phá vỡ sự hạn chế của chủ nghĩa cổ điển và chủ nghĩa lãng mạn, mặc dù không bỏ đi được sự bảo thủ, nhưng lại ít nhiều mang tới sự lãng mạn của tự do.
Tô An thưởng thức xong, phút chốc, nhếch đuôi mắt hẹp dài, giày cao gót mảnh rơi trên bậc thang cẩm thạch trước ngân hàng đầu tư Chase, phát ra tiếng “cộc cộc” thanh thúy.
Mang theo một chút nhịp điệu lười biếng, rời rạc.
Khách hàng không ngừng sửa đổi mặc dù đáng ghét, nhưng bản thân kiến trúc cũng vô tội.
Máy điều hòa trong đại sảnh ở lầu một mở tối đa, Tô An không nhanh không chậm đi về phía lễ tân.
Số lần lui tới không ít, nhân viên lễ tân đã sớm quen biết Tô An, nhìn thấy Tô An thì mỉm cười chào hỏi: “Tô tiểu thư, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tô An nhàn nhạt đáp lời, cúi đầu đăng ký.
Đăng ký xong, thang máy cách đó không xa “Ding” một tiếng mở ra.
Tô An vén mái tóc dài màu nâu trượt xuống, trả lại cây bút, sau đó giày cao gót mảnh lần nữa rơi xuống, gót nhọn gõ lên gạch men sứ sáng đến mức có thể soi gương, tiếng động càng rõ ràng hơn.
Tô An đi vào thang máy, sau khi nhấn chọn tầng cao nhất liền dựa vào phía trong cùng của thang máy.
Trong không gian nhỏ hẹp chật chội đáng ghét, thứ cô nghe thấy tất cả đều là danh từ kinh tế tài chính sâu xa, ngay cả màn hình điện tử treo lơ lửng cũng không dám tẻ ngắt, chuyển động phát tin tức mới nhất.
“Căn cứ theo báo cáo thông báo mới nhất cho thấy, khi nền kinh tế của Trung Quốc chậm lại và Cục Dự trữ Liên bang Mỹ tiếp tục nâng cao lãi suất, tỷ lệ đổi từ đô la Úc sang đô la Mỹ năm nay có khả năng đứng trước nguy cơ giảm xuống mức 0,70. Bởi vì chính sách khác nhau, đô la Úc đứng trước nguy cơ lớn hơn.”
“Trong vài tháng tới đồng đô la Úc có thể giảm đến 60 xu Mỹ, tập đoàn ngân hàng đầu tư Chase New York bày tỏ đồng đô la Úc có thể sẽ giảm xuống mức 0,70 vào năm 201X, Tô Diễn tiên sinh kiên định đánh giá nó mất giá.
Tô An nhíu mày lại, không còn dồn hết tâm trí nghe tin tức phát ra nữa.
Cửa thang máy mở ra, Tô An trực tiếp đi về phía căn phòng trong cùng.
Cánh cửa đóng chặt, trên vách tường hai bên có treo tranh sơn dầu thời kỳ văn hóa phục hưng.
Tô An đưa tay, nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng.
Cửa mở ra từ bên trong, Cao Lâm nhìn thấy Tô An, gật đầu một cái, xem như chào hỏi: “Tô tiểu thư, mời vào bên trong.”
Sau khi Tô An đi vào, cửa lại được nhẹ nhàng đóng lại, trợ lý đi ra ngoài rồi.
Nhìn một vòng xung quanh căn phòng mình thiết kế, Tô An im lặng hơi cong môi, giày cao gót rơi xuống, rơi trên mặt thảm, lặng yên không tiếng động.
Đi đến bên bàn làm việc, Tô An khoanh tay, hơi dựa vào, khẽ nhả ra một câu: “Tôi cảm thấy ánh mắt của tiên sinh đây đã lên trời rồi, tôi nghĩ cũng không cần phải bàn luận lại về nhu cầu nữa. Năng lực của tôi có hạn, tự cảm thấy không thể đảm nhiệm.”
Nhu cầu nhiều như thế?
Thay đổi liên tục nhiều lần, lúc hài lòng lúc không hài lòng.
Hôm nay sẽ nói cho anh biết, thích tìm ai thì tìm, Tô An cô đây không hầu hạ nữa.
“Tôi không nhận nữa…” Mấy chữ này Tô An còn chưa nói ra miệng, người đàn ông vẫn luôn đưa lưng về phía cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ chậm rãi xoay người.
Âu phục màu đen cổ điển ủi thẳng vừa người, cà vạt nhạt nhẽo cấm dục cẩn thận tỉ mỉ vuông vức, lên trên nữa là yết hầu gợi cảm nhô lên, và khuôn mặt như một khuôn đúc ra với Tô Bảo.
Xương lông mày vô cùng đẹp đẽ, giống như được điêu khắc từ lối vẽ tinh tế tỉ mỉ, hình dáng đường cong rõ ràng. Mắt khẽ híp, đuôi mắt hơi nhếch lên, mí mắt mỏng.
Vẻ mặt tẻ nhạt.
Tô Diễn đã nghe rõ lời của Tô An, hơi cau mày lại, rất nhanh giãn ra, nhìn về phía người phụ nữ cách anh chưa tới mấy thước.
Người phụ nữ môi đỏ rực rỡ, không quyến rũ mà xinh đẹp, một bộ váy ngắn thắt eo ôm sát đến tinh tế, eo nhỏ mềm mại, xương đùi cân xứng thon dài, giày cao gót mảnh màu đen lộ ra mắt cá chân tinh xảo.
Công ty cô làm việc nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, chủ yếu là nhận trang trí nội thất cá nhân đặt làm riêng, đi con đường số lượng hạn chế. Giờ làm việc khá thoải mái, có thể lựa chọn làm việc ở nhà, bất luận làm việc ở đâu, chỉ cần giao bản vẽ đúng hạn hoàn thành yêu cầu của khách hàng là được.
Tô An vừa bước vào cửa bộ phận liền nghe thấy một trận tiếng kêu rên.
“Hôm nay sau khi ông chủ mở cuộc họp xong, dẫn người chạy đến thị trường vật liệu, tôi bôi kem chống nắng vô dụng rồi.”
“Ông chủ nói lúc nào?”
“Sáng nay, thông báo trong nhóm cô không thấy sao?”
“Hôm nay tôi bận đưa Tiểu Điềm Điềm đi học, vẫn chưa xem tin nhắn. Ôi, An An cô đến rồi, Tô Bảo nhà cô đâu?”
Tô An ngồi xuống vị trí của mình, rút ra một cây bút chì bấm từ trong ống bút, nói: “Tô Bảo ở nhà một mình.”
“Tô Bảo lớn hơn một chút nữa là tốt rồi, đưa đến nhà trẻ sẽ tốt hơn nhiều.”
Tô An cười cười, gật đầu.
Sau khi chào hỏi đơn giản liền ai bận việc người nấy.
Tô An mở máy tính, đăng nhập vào mã số công việc của mình, nhấn vào hòm thư.
Có một email mới nhất nằm trong hòm thư.
Đánh dấu chưa đọc.
Tô An nhấn mở, đại khái mà đọc qua một lần.
[Tô tiểu thư, chào cô, tôi là Cao Lâm của ngân hàng đầu tư Chase. Vấn đề liên quan đến thiết kế, tôi nghĩ vẫn cần cải tiến, yêu cầu liên quan đến bước cải tiến, tôi sẽ gửi trong email lần sau gửi đến cô hoặc là chúng ta có thể hẹn thời gian, nói chuyện trực tiếp. Thời gian do Tô tiểu thư quyết định.]
Tô An mặt không biến sắc xem hết cả email, bắt đầu trả lời.
Phản hồi từ ngân hàng đầu tư bên kia cũng rất kịp thời, rất nhanh đã quyết định thời gian gặp mặt.
Rời khỏi hòm thư công việc, Tô An nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sửng sốt một hồi lâu.
Ngân hàng đầu tư Chase New York của Mỹ.
Thật đúng là nghiệt duyên không cạn đấy.
Điều may mắn duy nhất là để cô tiếp tục làm lại, người phủ định thiết kế làm lại cũng không phải là người đó.
Trong ấn tượng của cô người đó cho tới bây giờ đều sẽ không làm chuyện vô ích, mọi chuyện cần thiết đều sẽ được sắp xếp rõ ràng trước, yêu cầu cũng sẽ viết rõ ràng giấy trắng mực đen.
Cong cong khóe môi, Tô An mở phần mềm vẽ bản đồ ra, lấy máy tính bảng một bên qua xem ghi chép và nhu cầu cuối cùng của khách hàng trong văn kiện, chuẩn bị phác họa.
Vừa cầm bút lên, Tô An liền nghe thấy nữ thực tập sinh mới tới ấp úng nói: “Chị Tô An, chị thật sự rất đẹp, một chút cũng không nhìn ra là người đã có con.”
Tô An xinh đẹp, không phải là kiểu đẹp phong trần tầm thường, mà là trong sự xinh đẹp mang theo ý vị cổ điển, một cái nhăn mày một nụ cười đều linh động.
Quyến rũ và cổ điển vốn đối nghịch nhau, nhưng hai khí chất này lại cùng tồn tại một cách hài hòa trên người Tô An.
Mọi người trong công ty đều biết bộ phận thiết kế có một đại mỹ nhân nổi danh, trời sinh một khuôn mặt bất an vu thất*, dáng dấp quyến rũ, khí chất lại giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh mỹ nữ triều đại Ngụy và Tấn.
(*:不安于室: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người phụ nữ đã lập gia đình lại làm loạn quan hệ nam nữ. Xuất phát từ .)
Điều duy nhất khiến người ta không hiểu nổi là đại mỹ nhân còn trẻ tuổi đơn thân chăm một cục cưng.
Cục cưng ruột thịt.
Tô An ngẩng đầu, trông thấy nữ sinh còn chưa ra trường mặt mũi tràn đầy ngây thơ hơi ghé vào một bên bàn làm việc của cô, trong mắt có sự hâm mộ không che giấu chút nào.
Dừng bút, Tô An từ trong ngăn kéo phía dưới rút ra một cây kẹo que bình thường lấy ra dỗ Tô Bảo, đưa cho cô gái nhỏ: “Em cũng rất đáng yêu.”
Lúc cô gái nhỏ nhận lấy kẹo que nghe thấy lời của Tô An, thẹn thùng hồi hộp mà đẩy kính mắt trên sống mũi: “Cảm ơn chị Tô An.”
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, không chịu được lời khen.
Tô An tắt máy tính, thu dọn đồ đạc xong, xách túi lên, chào hỏi với tổ trưởng: “Chị Tần Thấm, em tạm thời ra ngoài một chút.”
Tần Thấm theo bản năng hỏi: “Em đi đâu vậy? Đợi lát nữa lão đại mở họp đấy.”
“Quản lý cấp cao của ngân hàng đầu tư Chase bên kia vẫn không hài lòng với thiết kế văn phòng, muốn trực tiếp thảo luận nhu cầu với em.” Tô An hơi dựa vào kính thủy tinh đẩy cửa, ngón tay vén sợi tóc xoăn dài trượt xuống ngực, một lần nữa vén ra sau tai, lộ ra hoa tai chuỗi mảnh bằng bạc trên tai.
Tần Thấm còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy một nhà thiết kế khách tên Tiểu Viên nói: “Bọn họ bên kia không phải có bệnh chứ? Lại không hài lòng? Không hài lòng thì thay người, trước trước sau sau đổi bao nhiêu lần rồi?”
“Đúng vậy, Thượng Phẩm chúng ta cũng không phải là công ty lắp đặt công cộng. Chỉ đích danh muốn Thượng Phẩm tới làm mà lại không hài lòng là sao đây?”
Tiểu Viên bĩu môi, nói tiếp: “Tôi thấy ngân hàng đầu tư Chase chính là tiền nhiều quá nên thích lấy ra đốt chơi. May là Tô An của chúng ta tốt tính, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã sớm không làm nữa rồi, thích làm gì thì làm. Thiết kế nhỏ chúng ta đây không trèo lên được ngân hàng đầu tư Mỹ lớn như vậy.”
Tô An cười khẽ một tiếng: “Xin nhờ các cô và tổ trưởng nói một tiếng, tôi ra ngoài thảo luận nhu cầu với khách hàng.”
“Đi đi đi đi.” Tần Thấm xua tay: “Không muốn làm nữa thì nói thẳng với bọn họ, hoạnh họe người ta quá rồi.”
Tô An gật đầu đáp lại.
Phòng thiết kế nhỏ chưa có tác phẩm kinh điển như Thượng Phẩm tiếp nhận thiết kế văn phòng thành viên ban giám đốc của ngân hàng đầu tư Chase, quả thật là trèo cao rồi.
Hơn nửa năm trước, ông chủ xách cô tới văn phòng đưa cho cô một phần hợp đồng, nói ngân hàng đầu tư Chase bên kia chỉ đích danh Thượng Phẩm muốn cô đi làm thiết kế.
Khi đó, cô nhìn mấy chữ ngân hàng đầu tư Chase trái tim liền lộp bộp một cái, từ chối mấy lần đều bị ông chủ bác bỏ.
Sau khi cô nhận thiết xong trao đổi nhu cầu với người phụ trách bên kia rồi mới quyết định thiết kế. Gửi thiết kế qua cho bên kia, sau khi bên kia trả lời mới có thể thi công.
Gần đến kết thúc, bên kia lại không ngừng đưa ra yêu cầu mới, làm cho cô trước trước sau sau sửa đổi thiết kế không ít lần.
Loại chuyện vô dụng này tuyệt đối sẽ không phải là người đó.
Tô An có thể khẳng định.
Q50 màu đỏ rượu dừng ở bãi đậu xe dưới mặt đất của trung tâm tài chính, Tô An rút chìa khóa xe ra, xuống xe.
Thời tiết đầu tháng 10 của thành phố N không nóng không lạnh, không khí ẩm ướt, ngay cả nước sông Hoài cũng nổi lên kinh trập*.
(*:Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở. Vào mùa đông- xuân, mọi vật ngủ đông không hoạt động gọi là trập, khi tiết kinh trập đến vạn vật tỉnh giấc gọi là kinh, nên tiết kinh trập có ý nghĩa là khí hậu dần chuyển ẩm, sinh vật và cả con người thức giấc bắt đầu làm việc. Khí hậu ấm áp và có phần ẩm ướt tạo điều kiện cho côn trùng sâu bọ sinh sôi.)
Tô An giẫm lên giày cao gót mảnh màu đen, váy ngắn lụa mỏng siết eo, siết chặt tới lộ ra vòng eo thon gầy, nước da lộ ra bên ngoài có vẻ trắng như sứ dưới bóng cây.
Ánh nắng xuyên qua lá cây và kẽ lá, tạo ra quầng sáng cái này đến cái khác to nhỏ không đồng đều trên mặt đất.
Một thành phố, muốn khiến người ta nhớ đến bao nhiêu thì phải có lịch sử sâu sắc bấy nhiêu.
Mà thành phố N đúng là thành phố cảm giác lịch sử cực kỳ lâu đời.
Một buổi sáng mưa bụi, che khuất chuyện xưa ngủ vùi trong các triều đại cũ.
Đi về phía trước, tổng bộ của ngân hàng đầu tư Chase New York của Mỹ khu vực châu Á – Thái Bình Dương đặt trong một tòa kiến trúc chủ nghĩa chiết trung* được bảo tồn hoàn hảo.
(*:折衷主义: Chủ nghĩa chiết trung là một cách tiếp cận khái niệm mà không giữ một cách cứng nhắc đến một mẫu hình đơn hoặc một loạt các giả định, nhưng thay vào đó rút ra từ nhiều lý thuyết, phong cách, hoặc ý tưởng để đạt được những hiểu biết bổ sung vào một chủ đề, hoặc áp dụng các lý thuyết khác nhau vào những trường hợp cụ thể. Tuy nhiên, điều này thường không có quy ước, hay quy định làm thế nào để kết hợp những lý thuyết.)
Cách ngân hàng đầu tư Chase còn một đoạn, kiến trúc xung quanh dần dần kéo dài từ hiện đại hướng về thế kỷ 19, sự thay đổi thế này không có một chút không hài hòa nào. Kiến trúc chủ nghĩa cổ điển phân bố lẻ tẻ giữa những cao ốc chọc trời, phủ lên một tầng cảm giác lịch sử cho trung tâm tài chính bận rộn, cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh nhàn nhạt.
Chục cây nhãn thơm trăm năm kéo dài từ trong ra ngoài, xuyên qua bức tường điêu khắc nổi, tụ hợp với cành lá nhãn thơm ở phía bên kia đường, đổ bóng râm dày đặc, trên mặt đường nhựa rải một loại hoa giống binh khí cổ có màu xanh biếc không rõ tên.
Tô An xuyên qua bức tường điêu khắc được chạm trổ từ khối đá cẩm thạch, dừng lại ở cổng ngân hàng đầu từ Chase, mang theo tâm tình tự do mà thưởng thức tòa kiến trúc chủ nghĩa chiết trung này.
Kiến trúc chủ nghĩa chiết trung năm tầng lầu, tường ngoài làm từ gạch màu sáng, nơi góc cua theo hướng mặt trời có tháp chuông mà đỉnh chóp lợp ngói cao chừng tám tầng. Hai đến bốn tầng là kiểu cửa sổ đôi màu trắng, tầng thứ năm thì là cửa sổ sát đất hoàn chỉnh, kèm theo ban công nửa hình cung độc lập. Mái hiên trên cùng hơi sâu một chút, bên ngoài cửa sổ và mái hiên đều có điêu khắc tinh tế.
Tỷ lệ hoàn mỹ.
Phá vỡ sự hạn chế của chủ nghĩa cổ điển và chủ nghĩa lãng mạn, mặc dù không bỏ đi được sự bảo thủ, nhưng lại ít nhiều mang tới sự lãng mạn của tự do.
Tô An thưởng thức xong, phút chốc, nhếch đuôi mắt hẹp dài, giày cao gót mảnh rơi trên bậc thang cẩm thạch trước ngân hàng đầu tư Chase, phát ra tiếng “cộc cộc” thanh thúy.
Mang theo một chút nhịp điệu lười biếng, rời rạc.
Khách hàng không ngừng sửa đổi mặc dù đáng ghét, nhưng bản thân kiến trúc cũng vô tội.
Máy điều hòa trong đại sảnh ở lầu một mở tối đa, Tô An không nhanh không chậm đi về phía lễ tân.
Số lần lui tới không ít, nhân viên lễ tân đã sớm quen biết Tô An, nhìn thấy Tô An thì mỉm cười chào hỏi: “Tô tiểu thư, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tô An nhàn nhạt đáp lời, cúi đầu đăng ký.
Đăng ký xong, thang máy cách đó không xa “Ding” một tiếng mở ra.
Tô An vén mái tóc dài màu nâu trượt xuống, trả lại cây bút, sau đó giày cao gót mảnh lần nữa rơi xuống, gót nhọn gõ lên gạch men sứ sáng đến mức có thể soi gương, tiếng động càng rõ ràng hơn.
Tô An đi vào thang máy, sau khi nhấn chọn tầng cao nhất liền dựa vào phía trong cùng của thang máy.
Trong không gian nhỏ hẹp chật chội đáng ghét, thứ cô nghe thấy tất cả đều là danh từ kinh tế tài chính sâu xa, ngay cả màn hình điện tử treo lơ lửng cũng không dám tẻ ngắt, chuyển động phát tin tức mới nhất.
“Căn cứ theo báo cáo thông báo mới nhất cho thấy, khi nền kinh tế của Trung Quốc chậm lại và Cục Dự trữ Liên bang Mỹ tiếp tục nâng cao lãi suất, tỷ lệ đổi từ đô la Úc sang đô la Mỹ năm nay có khả năng đứng trước nguy cơ giảm xuống mức 0,70. Bởi vì chính sách khác nhau, đô la Úc đứng trước nguy cơ lớn hơn.”
“Trong vài tháng tới đồng đô la Úc có thể giảm đến 60 xu Mỹ, tập đoàn ngân hàng đầu tư Chase New York bày tỏ đồng đô la Úc có thể sẽ giảm xuống mức 0,70 vào năm 201X, Tô Diễn tiên sinh kiên định đánh giá nó mất giá.
Tô An nhíu mày lại, không còn dồn hết tâm trí nghe tin tức phát ra nữa.
Cửa thang máy mở ra, Tô An trực tiếp đi về phía căn phòng trong cùng.
Cánh cửa đóng chặt, trên vách tường hai bên có treo tranh sơn dầu thời kỳ văn hóa phục hưng.
Tô An đưa tay, nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng.
Cửa mở ra từ bên trong, Cao Lâm nhìn thấy Tô An, gật đầu một cái, xem như chào hỏi: “Tô tiểu thư, mời vào bên trong.”
Sau khi Tô An đi vào, cửa lại được nhẹ nhàng đóng lại, trợ lý đi ra ngoài rồi.
Nhìn một vòng xung quanh căn phòng mình thiết kế, Tô An im lặng hơi cong môi, giày cao gót rơi xuống, rơi trên mặt thảm, lặng yên không tiếng động.
Đi đến bên bàn làm việc, Tô An khoanh tay, hơi dựa vào, khẽ nhả ra một câu: “Tôi cảm thấy ánh mắt của tiên sinh đây đã lên trời rồi, tôi nghĩ cũng không cần phải bàn luận lại về nhu cầu nữa. Năng lực của tôi có hạn, tự cảm thấy không thể đảm nhiệm.”
Nhu cầu nhiều như thế?
Thay đổi liên tục nhiều lần, lúc hài lòng lúc không hài lòng.
Hôm nay sẽ nói cho anh biết, thích tìm ai thì tìm, Tô An cô đây không hầu hạ nữa.
“Tôi không nhận nữa…” Mấy chữ này Tô An còn chưa nói ra miệng, người đàn ông vẫn luôn đưa lưng về phía cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ chậm rãi xoay người.
Âu phục màu đen cổ điển ủi thẳng vừa người, cà vạt nhạt nhẽo cấm dục cẩn thận tỉ mỉ vuông vức, lên trên nữa là yết hầu gợi cảm nhô lên, và khuôn mặt như một khuôn đúc ra với Tô Bảo.
Xương lông mày vô cùng đẹp đẽ, giống như được điêu khắc từ lối vẽ tinh tế tỉ mỉ, hình dáng đường cong rõ ràng. Mắt khẽ híp, đuôi mắt hơi nhếch lên, mí mắt mỏng.
Vẻ mặt tẻ nhạt.
Tô Diễn đã nghe rõ lời của Tô An, hơi cau mày lại, rất nhanh giãn ra, nhìn về phía người phụ nữ cách anh chưa tới mấy thước.
Người phụ nữ môi đỏ rực rỡ, không quyến rũ mà xinh đẹp, một bộ váy ngắn thắt eo ôm sát đến tinh tế, eo nhỏ mềm mại, xương đùi cân xứng thon dài, giày cao gót mảnh màu đen lộ ra mắt cá chân tinh xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.