Chương 49:
Khanh Bạch Y
13/05/2021
Bãi đỗ xe của công ty sản xuất thuốc Tô thị.
Một chiếc xe thể thao bề ngoài khiêm tốn màu đen dừng ở khu trong cùng, đường nét trên xe lưu loát, tạo hình khiêm tốn không quá khoa trương, dường như không làm người khác chú ý, dưới ánh đèn của tầng hầm giữ xe u tối, thân xe sạch sẽ đến phản quang.
Tô An ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ.
Lưng Tô Diễn tùy ý dựa về phía sau, duỗi tay lấy bấm móng tay từ trong hộp chứa đồ trong xe ra, chuyển ánh mắt, tầm mắt rơi trên người Tô An.
Tô An đã sớm chú ý đến động tác của Tô Diễn, nhưng không động đậy.
"Muốn anh mời?" Đợi nửa phút, Tô Diễn gập ngón tay chống trán, lạnh nhạt nói.
"Em cũng không phải là Cư Cư." Tô An đến cùng vẫn duỗi tay về phía Tô Diễn.
Mỗi lần Cư Cư nhìn thấy Tô Diễn cầm bấm móng tay thì chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai, lần nào cũng nằm co dúm dưới gầm giường của Tô Bảo. Có lẽ nó nghĩ rằng Tô Diễn sĩ diện, nhất định sẽ không nằm xuống gầm giường mà ôm nó ra.
Tô Diễn nắm lấy ngón tay Tô An, không nói một lời.
Móng tay của cô rất mỏng, một tầng mỏng manh, mỏng mà sáng, rất trắng. Ngón tay rất đẹp, khung xương tinh tế.
"Cạch, cạch" một tiếng, móng tay dài dính vào móng tay bị gãy, cắt hết những phần thô ráp bên lề.
"Được rồi." Tô An đau lòng móng tay dài của mình, làm bộ muốn rút tay về.
Tô Diễn cũng không dùng lục, nắm chặt tay Tô An, mắt khẽ đảo qua, khí thế bức người.
Anh đã muốn tiễn móng tay của Tô An sớm rồi.
Để cho móng tay tùy ý rơi xuống hộp chứa đồ, Tô Diễn nắm tay Tô An, một tay khác đặt lên âu phục của chính mình, ung dung thong thả mà cởi khuy áo.
Nút áo âu phục màu đen đều bị cởi ra hết, lộ ra áo sơ mi và áo may ô sát người ở bên trong, ôm sát vòng eo nam tính.
Tô An: ???
Đây là muốn làm gì??
Tô An sửng sốt vài giây, theo bản năng hơi co lại về sau.
Bên môi Tô Diễn không có chút độ cong, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, trên mặt không có biểu tình gì.
Một bộ chính nhân quân tử.
Nhưng động tác trên tay lại không phải như vậy. Rõ ràng bề ngoài chỉ là động tác cởi áo khoác bình thường, nhưng anh lại làm hết sức quyến rũ.
Quá quyến rũ rồi.
Ngón tay dài cởi khuy cổ áo sơ mi, lộ ra hầu kết, trên hầu kết là dấu vết bị Tô An cắn.
Tô An nuốt nước miếng, đôi mắt đẹp đẽ khẽ híp lại, đuôi lông mày dài nhỏ khẽ nhướng lên.
Này trực tiếp là trừng phạt công khai.
Trời mới biết tối hôm qua cô đã làm cái gì.
Sau đó, khuy áo thứ hai cũng được cởi ra, lộ ra cái cổ thon dài, từ cổ đến chỗ xương quai xanh bị áo sơ mi che mất cũng có những dấu vết như vậy.
Nửa ẩn nửa hiện, rất mê người.
Hầu kết nhô ra của người đàn ông khẽ chuyển động lên xuống, ngay cả xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện cũng càng thêm sâu.
Ngay sau đó, khuy áo thứ ba bị cởi ra, xương quai xanh tinh xảo lại lộ ra một mảnh lớn, trên đó chẳng những có dấu hôn, mà còn có dấu móng tay cào, vừa sâu vừa dài, vết máu khẽ hiện ra.
"Còn cắt không?" Tô Diễn ngừng động tác, lạnh nhạt hỏi một câu.
Nếu như không cắt, anh lại có xu hướng cởi sâu hơn.
"Cắt cắt cắt!"
Tô An duỗi tay, nhìn Tô Diễn một lần nữa cầm lấy bấm móng tay tỉ mỉ cắt móng tay cho mình.
Bên trong tầng hầm để xe rất tối, bên trong khoang xe bật đèn, chỉ có âm thanh móng tay bị gãy nho nhỏ.
Tô An vô thức lẩm bẩm một câu.
"Em nói cái gì?" Tô Diễn hỏi.
"Không có gì." Tô An phủ nhận.
"Anh nghe rất rõ ràng." Cắt xong móng tay cho Tô An, Tô Diễn nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Tô An, ánh mắt tà tứ.
Tô Diễn đặt móng tay vào lòng bàn tay Tô An, dựa lưng vào ghế lái, tư thế tùy ý mà lại lười biếng.
Âu phục của anh đều đã bị cởi ra, cổ áo sơ mi mở ra, dáng vẻ lười biếng lại tùy ý phát ra gợi cảm.
Một tay Tô Diễn khoát lên tay lái, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Tô An. Nghĩ đến câu nói thầm của cô vừa nãy, một tay khác không khỏi gõ gõ vô lăng.
Bà xã anh thật sự hơi thù dai.
"Bên đó vẫn còn đau?" Tô Diễn đột nhiên hỏi một câu.
Tay Tô An trượt đi, thiếu chút nữa cào xước tay Tô Diễn. Khi nãy cô vừa nói thầm tư bản chỉ lo cho chính mình, sao không nghĩ đến kiệt tác anh để lại trên ngực cô.
"Em muốn lần sau anh nhẹ chút?" Tô Diễn cố ý thấp giọng hỏi.
Tô An ném bấm móng tay, ngẩng đầu dựa vào một bên mặt đang khiêu khích của Tô Diễn, gật đầu, mở miệng nói: "Tô Diễn, con trai anh năm nay hai tuổi rưỡi, em hy vọng anh có thể làm tấm gương tốt cho con trai mình, ví dụ như ---" Tô An nói được nửa câu, đột nhiên dừng lại.
Vắt óc suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được khuyết điểm gì của Tô Diễn.
"Ví dụ như ----"
Tô Diễn giơ tay, nới lỏng đồng hồ trên cổ tay, nói: "Ví dụ như lần sau nhẹ một chút?"
Tô An: "....."
Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Cổ nhân dạy không hề sai.
Trở lại nhà Tô Linh, Tô Linh cũng không phải như là trong tưởng tượng, cũng không yếu ớt đến chịu không nổi một đòn, cũng không khóc đến đứt từng khúc ruột, ngược lại, cô ấy hết sức bình tĩnh.
Bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.
Bà bình tĩnh dặn dò người giúp việc nấu cơm, bình tĩnh pha trà, bình tĩnh chơi đùa với Tô Bảo.
Không hề nhắc đến Đường Sĩ Nhân một câu nào.
Tô An ôm Tô Bảo, cằm chống lên bả vai Tô Bảo, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tô Linh, muốn nói lại thôi.
Bình trà nhỏ sôi lên, hơi nóng cuồn cuộn từ miệng của bình trà nhỏ bốc lên, mơ hồ tầm mắt.
Tô Linh xoay tay, nhấc ấm trà, cổ tay giơ lên trên không trung, ấm trà từ từ rót vào trong chén sứ màu trắng, một dòng nước nóng chảy ra.
Hơi nóng màu trắng lập tức tản ra.
Hai tay Tô Bảo cầm bánh mochi lúc trước Tô Diễn lén đưa cho bé, nghiêm túc gặm.
Trên bàn gỗ sẫm màu nhanh chóng có không ít mảnh vụn.
Trước mắt Tô Linh đột nhiên tối sầm, tay run run lên.
Dòng nước chảy xuống bị lệch khỏi chén sứ, không ít nước nóng bắn ra ngoài bàn, nước trà bắn tung tóe, trên bàn thấp hiện ra một đóa hoa bị tàn phá.
Tô Bảo nghe được động tĩnh, dừng lại để bánh mochi ra bàn tay, trong miệng bé đang tràn đầy, quai hàm phồng lên.
Tô An duỗi tay chọc chọc.
Má Tô Bảo lún xuống một chút, như một chú ếch.
"Bà cô đã lớn tuổi rồi sao? Mẹ?" Âm thanh của Tô Bảo không rõ ràng.
"Ừ." Tô An từng dạy Tô Bảo, trẻ nhỏ phải biết giúp người lớn, đặc biệt là những ông bà đã lớn tuổi làm một số việc vừa sức mình, ví dụ như việc rót nước này.
Tô Bảo nghe lời, giãy khỏi lòng Tô An, đứng lên, nói: "Cháu giúp ----"
Bánh mochi nhét quá nhiều, Tô Bảo bị nghẹn, hồi lâu không nói được ra.
Tô Bảo hai tuổi rưỡi có dây thần kinh xấu hổ.
Có lẽ là ngại mình mất mặt, hai tay Tô Bảo bụm mặt, yên lặng mà xoay người, hai tay ôm bả vai mẹ, vùi đầu vào lòng Tô An, nhỏ giọng nói một câu: "An An."
Tô Linh bật cười một tiếng, cầm lấy khăn ở bên cạnh lau sạch bàn, lau hết nước trà bị bắn ra bàn.
"An An, đội lát nữa dẫn ta đi thăm ông ấy." Tô Linh thật sự rất bình tĩnh, không kích động chút nào, cũng không có biểu hiện ra bất kỳ ý tứ hối hận nào cả.
Một lâu sau, lâu đến mức nước trà sôi đã nguội đi, Tô An mới mở miệng nói: "Được."
"Tô Bảo thật đáng yêu." Tô Linh lẩm bẩm nói.
Đợi này của bà, trên phương diện tình yêu không có gì tiếc nuối, khi gặp được Đường Sĩ Nhân làm cho bà kinh diễm, Tô lão gia tử cũng là người khai sáng, dường như không cản trở bà và Đường Sĩ Nhân bên nhau.
Khi ba Tô An còn sống, Đường Sĩ Nhân trở thành bác sĩ chủ trì đầy quyền uy, bà và Đường Sĩ Nhân vẫn rất ân ái, bởi vì sức khỏe bà không tốt, ngay cả con Đường Sĩ Nhân cũng không muốn.
Thật ra bà biết Đường Sĩ Nhân rất yêu thích trẻ con, khi Tô An sinh ra, ngoại trừ anh trai, chị dâu và lão gia tử, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Đường Sĩ Nhân.
Đồ chơi lớn đồ chơi nhỏ đều đưa đến chỗ Tô An, không ít lần ôm Tô An ra ngoài đi bộ.
Đến cùng, là thay đổi từ khi nào?
Không nói rõ, cũng không thể tả được, người đàn ông đã từng trị bệnh cứu người làm người ta hâm mộ, đã biến thành như vậy?
Màn đêm dần buông xuống.
Buổi tối, Tô An chờ sau khi Tô Bảo ngủ, dẫn Tô Linh đến cục cảnh sát N thị.
Bên ngoài cục cảnh sát N thị, đèn đuốc sáng chưng.
Hàng dài đèn đường, giống như những ngọn đèn chỉ đường cho những người bị lạc.
Đêm dài dằng dặc, đèn đuốc không ngừng.
Tô An không theo Tô Linh đi vào, một mình ngồi trên ghế đá dưới ánh đèn mà cam. Gió thu ở bên ngoài thổi qua, tạo thành những âm thanh xào xạc.
Giống như tiếng khóc.
Tô Linh vào không bao lâu, lại đi ra, bà vỗ vai Tô An, âm thanh nhẹ bẫng: "Chú con muốn gặp con."
"An An, lát nữa Tô Diễn sẽ đến đón con. Ta về trước."
"Cô đêm nay quá mệt rồi, về nghỉ ngơi trước."
"Cô ơi ------" Không đợi Tô An nói xong, Tô Linh đã thoát khỏi tay của cô, một mình lên xe.
Tài xế hiểu ý bà, nhanh chóng lái xe rời đi.
Liếc mắt nhìn cục cảnh sát cách đó không xa, hai tay Tô An chống ghế đá, từ từ đứng dậy.
Quần dài bị gió thổi tung một góc, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, dưới gió thu hiu quạnh, bóng lưng Tô An dường như rất cô đơn.
Ngẫm lại rất châm chọc, Tô An và cô của mình, tự tay đẩy Đường Sĩ Nhân vào ngục giam.
Trong Hồng Lâu Mộng có một vài hát, trong đó có câu: "Giống như lương hết chim bỏ rừng, để lại một mảnh sạch sẽ trống trải. Tiền tài phú quý đều tan, người vô tình, nhận báo ứng.
Tô Thị đã từng vang vọng khắp sông Hoài, lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Quần dài màu trắng biến mất ở chỗ rẽ.
"Kít" một tiếng, thắng gấp một cái, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Tô Diễn đẩy cửa xe ra, xuống xe, nâng mí mắt, trở tay đóng cửa xe lại, nửa tựa người vào xe, gọi điện cho Tô An.
Sau những giây chờ đợi dài dòng, không có người nghe.
Bên trong cục cảnh sát.
"An An, thật ra ba mẹ cháu không phải qua đời ngoài ý muốn." Lời nói của Đường Sĩ Nhân đập vào tai Tô An.
Trong nháy mắt Tô An như bị ù tai, chỉ cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu quá chói mắt, mắt vừa chua xót lại vừa khó chịu.
"Mỗi năm công ty sản xuất thuốc Tô thị đều phái người đến khu vực dân tộc thiểu số hoặc là vùng núi có điều kiện khó khăn khám chữa bệnh miễn phí. Khi ba cháu vừa tiếp nhận công ty sản xuất thuốc Tô thị, hàng năm ông ấy và mẹ cháu sẽ theo đội đến khám bệnh cho người dân bản xứ. Ta nghĩ, cái này cháu cũng biết."
"Lần này Tô thị bị mấy công ty thuốc ở thủ đô và S thi nhau đánh lén, những chuyện này Tô Diễn đã nói cho cháu." Đường Sĩ Nhân dừng một chút, nói tiếp: "Năm đó, Tô thị bị y dược Thường Thanh để mắt, bọn họ đã nhiều lần động chân tay trong bóng tối, nhưng đều bị ba cháu hóa giải, trong họa có phúc, Tô thị ngược lại còn nghiên cứu được vắc xin phòng bệnh kiểu mới. Sau đó, bọn họ liền mưu đồ bào lần khám bệnh từ thiện kia..."
Đường Sĩ Nhân nói đến đây thì ngừng lại.
Trong lúc hoảng hốt, Tô An cái gì cũng không nghe được. Chỉ có thể nhìn miệng Đường Sĩ Nhân không ngừng khép mở.
Ba đời Tô gia nhà cô, đều là người trung hiếu giữ tiết nghĩa.
Những năm tháng biến động, nâng đèn gây dựng giang sơn, nếu như giang sơn vỡ vụn, mưa gió bấp bênh, chúng ta tất lấy cái chết đền bù.
Gia phả tổ tiên vẫn còn rõ ràng trước mắt, Tô An tức giận đến run người.
Lợi ích trước mắt, mạng người hình như không còn đáng giá.
Sản xuất vắc xin phòng bệnh, những người này không hề có chút gánh nặng trong lòng mà bán cho bệnh viện, để bệnh viện sử dụng, tiêm phòng cho những thanh thiếu nhi đồng đang trong tuổi trưởng thành kia.
Giống như qua rất lâu, Tô An mới tìm lại được tiếng nói của mình, bình tĩnh mà nói: "Pháp luật sẽ đưa ra phán xét công bằng nhất cho mọi người."
Cho dù là công ty sản xuất thuốc Tô thị, hay là y dược Thường Thanh, đều sẽ có phán xét công bằng nhất.
Tất cả những chuyện sai lầm, đều sẽ được giải quyết, quy tắc bị bẻ cong, rồi cũng được nắn lại từng chút một.
Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu. (*)
"Rầm" một tiếng, cửa giam bằng sắt bị đóng lại.
Đường Sĩ Nhân mới vừa rồi còn đứng thẳng lưng, ngay lập tức như lọm khọm đi. Tô Linh hỏi ông ta, từ khi nào mà trở nên bất chấp vương pháp, dĩ nhiên ông ta không trả lời được.
Lợi ích trước mặt, lòng người khó giữ.
Chờ đến khi ông ta phản ứng lại, đã sớm không dừng lại được. Sau lưng như có một đôi tay vô hình đẩy ông đi về phía trước, lời tuyên thệ ngày đầu tiên thành bác sĩ đã sớm bị lãng quên trong một góc.
Khi Tô An đi ra ngoài, Tô Diễn đang dựa vào xe hút thuốc, đốm lửa đỏ rực trên tay rất rõ ràng.
Hai chân dài của anh tùy ý giao nhau.
Khí trời vào thu, chỉ mặt một chiếc áo sơ mi mỏng, cổ tay áo đã bị cởi ra.
Tô An đi đến, dập tắt thuốc trên đầu ngón tay anh, nói: "Muốn con gái thì ít hút thuốc đi."
Một chiếc xe thể thao bề ngoài khiêm tốn màu đen dừng ở khu trong cùng, đường nét trên xe lưu loát, tạo hình khiêm tốn không quá khoa trương, dường như không làm người khác chú ý, dưới ánh đèn của tầng hầm giữ xe u tối, thân xe sạch sẽ đến phản quang.
Tô An ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ.
Lưng Tô Diễn tùy ý dựa về phía sau, duỗi tay lấy bấm móng tay từ trong hộp chứa đồ trong xe ra, chuyển ánh mắt, tầm mắt rơi trên người Tô An.
Tô An đã sớm chú ý đến động tác của Tô Diễn, nhưng không động đậy.
"Muốn anh mời?" Đợi nửa phút, Tô Diễn gập ngón tay chống trán, lạnh nhạt nói.
"Em cũng không phải là Cư Cư." Tô An đến cùng vẫn duỗi tay về phía Tô Diễn.
Mỗi lần Cư Cư nhìn thấy Tô Diễn cầm bấm móng tay thì chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai, lần nào cũng nằm co dúm dưới gầm giường của Tô Bảo. Có lẽ nó nghĩ rằng Tô Diễn sĩ diện, nhất định sẽ không nằm xuống gầm giường mà ôm nó ra.
Tô Diễn nắm lấy ngón tay Tô An, không nói một lời.
Móng tay của cô rất mỏng, một tầng mỏng manh, mỏng mà sáng, rất trắng. Ngón tay rất đẹp, khung xương tinh tế.
"Cạch, cạch" một tiếng, móng tay dài dính vào móng tay bị gãy, cắt hết những phần thô ráp bên lề.
"Được rồi." Tô An đau lòng móng tay dài của mình, làm bộ muốn rút tay về.
Tô Diễn cũng không dùng lục, nắm chặt tay Tô An, mắt khẽ đảo qua, khí thế bức người.
Anh đã muốn tiễn móng tay của Tô An sớm rồi.
Để cho móng tay tùy ý rơi xuống hộp chứa đồ, Tô Diễn nắm tay Tô An, một tay khác đặt lên âu phục của chính mình, ung dung thong thả mà cởi khuy áo.
Nút áo âu phục màu đen đều bị cởi ra hết, lộ ra áo sơ mi và áo may ô sát người ở bên trong, ôm sát vòng eo nam tính.
Tô An: ???
Đây là muốn làm gì??
Tô An sửng sốt vài giây, theo bản năng hơi co lại về sau.
Bên môi Tô Diễn không có chút độ cong, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, trên mặt không có biểu tình gì.
Một bộ chính nhân quân tử.
Nhưng động tác trên tay lại không phải như vậy. Rõ ràng bề ngoài chỉ là động tác cởi áo khoác bình thường, nhưng anh lại làm hết sức quyến rũ.
Quá quyến rũ rồi.
Ngón tay dài cởi khuy cổ áo sơ mi, lộ ra hầu kết, trên hầu kết là dấu vết bị Tô An cắn.
Tô An nuốt nước miếng, đôi mắt đẹp đẽ khẽ híp lại, đuôi lông mày dài nhỏ khẽ nhướng lên.
Này trực tiếp là trừng phạt công khai.
Trời mới biết tối hôm qua cô đã làm cái gì.
Sau đó, khuy áo thứ hai cũng được cởi ra, lộ ra cái cổ thon dài, từ cổ đến chỗ xương quai xanh bị áo sơ mi che mất cũng có những dấu vết như vậy.
Nửa ẩn nửa hiện, rất mê người.
Hầu kết nhô ra của người đàn ông khẽ chuyển động lên xuống, ngay cả xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện cũng càng thêm sâu.
Ngay sau đó, khuy áo thứ ba bị cởi ra, xương quai xanh tinh xảo lại lộ ra một mảnh lớn, trên đó chẳng những có dấu hôn, mà còn có dấu móng tay cào, vừa sâu vừa dài, vết máu khẽ hiện ra.
"Còn cắt không?" Tô Diễn ngừng động tác, lạnh nhạt hỏi một câu.
Nếu như không cắt, anh lại có xu hướng cởi sâu hơn.
"Cắt cắt cắt!"
Tô An duỗi tay, nhìn Tô Diễn một lần nữa cầm lấy bấm móng tay tỉ mỉ cắt móng tay cho mình.
Bên trong tầng hầm để xe rất tối, bên trong khoang xe bật đèn, chỉ có âm thanh móng tay bị gãy nho nhỏ.
Tô An vô thức lẩm bẩm một câu.
"Em nói cái gì?" Tô Diễn hỏi.
"Không có gì." Tô An phủ nhận.
"Anh nghe rất rõ ràng." Cắt xong móng tay cho Tô An, Tô Diễn nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Tô An, ánh mắt tà tứ.
Tô Diễn đặt móng tay vào lòng bàn tay Tô An, dựa lưng vào ghế lái, tư thế tùy ý mà lại lười biếng.
Âu phục của anh đều đã bị cởi ra, cổ áo sơ mi mở ra, dáng vẻ lười biếng lại tùy ý phát ra gợi cảm.
Một tay Tô Diễn khoát lên tay lái, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Tô An. Nghĩ đến câu nói thầm của cô vừa nãy, một tay khác không khỏi gõ gõ vô lăng.
Bà xã anh thật sự hơi thù dai.
"Bên đó vẫn còn đau?" Tô Diễn đột nhiên hỏi một câu.
Tay Tô An trượt đi, thiếu chút nữa cào xước tay Tô Diễn. Khi nãy cô vừa nói thầm tư bản chỉ lo cho chính mình, sao không nghĩ đến kiệt tác anh để lại trên ngực cô.
"Em muốn lần sau anh nhẹ chút?" Tô Diễn cố ý thấp giọng hỏi.
Tô An ném bấm móng tay, ngẩng đầu dựa vào một bên mặt đang khiêu khích của Tô Diễn, gật đầu, mở miệng nói: "Tô Diễn, con trai anh năm nay hai tuổi rưỡi, em hy vọng anh có thể làm tấm gương tốt cho con trai mình, ví dụ như ---" Tô An nói được nửa câu, đột nhiên dừng lại.
Vắt óc suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được khuyết điểm gì của Tô Diễn.
"Ví dụ như ----"
Tô Diễn giơ tay, nới lỏng đồng hồ trên cổ tay, nói: "Ví dụ như lần sau nhẹ một chút?"
Tô An: "....."
Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Cổ nhân dạy không hề sai.
Trở lại nhà Tô Linh, Tô Linh cũng không phải như là trong tưởng tượng, cũng không yếu ớt đến chịu không nổi một đòn, cũng không khóc đến đứt từng khúc ruột, ngược lại, cô ấy hết sức bình tĩnh.
Bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.
Bà bình tĩnh dặn dò người giúp việc nấu cơm, bình tĩnh pha trà, bình tĩnh chơi đùa với Tô Bảo.
Không hề nhắc đến Đường Sĩ Nhân một câu nào.
Tô An ôm Tô Bảo, cằm chống lên bả vai Tô Bảo, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tô Linh, muốn nói lại thôi.
Bình trà nhỏ sôi lên, hơi nóng cuồn cuộn từ miệng của bình trà nhỏ bốc lên, mơ hồ tầm mắt.
Tô Linh xoay tay, nhấc ấm trà, cổ tay giơ lên trên không trung, ấm trà từ từ rót vào trong chén sứ màu trắng, một dòng nước nóng chảy ra.
Hơi nóng màu trắng lập tức tản ra.
Hai tay Tô Bảo cầm bánh mochi lúc trước Tô Diễn lén đưa cho bé, nghiêm túc gặm.
Trên bàn gỗ sẫm màu nhanh chóng có không ít mảnh vụn.
Trước mắt Tô Linh đột nhiên tối sầm, tay run run lên.
Dòng nước chảy xuống bị lệch khỏi chén sứ, không ít nước nóng bắn ra ngoài bàn, nước trà bắn tung tóe, trên bàn thấp hiện ra một đóa hoa bị tàn phá.
Tô Bảo nghe được động tĩnh, dừng lại để bánh mochi ra bàn tay, trong miệng bé đang tràn đầy, quai hàm phồng lên.
Tô An duỗi tay chọc chọc.
Má Tô Bảo lún xuống một chút, như một chú ếch.
"Bà cô đã lớn tuổi rồi sao? Mẹ?" Âm thanh của Tô Bảo không rõ ràng.
"Ừ." Tô An từng dạy Tô Bảo, trẻ nhỏ phải biết giúp người lớn, đặc biệt là những ông bà đã lớn tuổi làm một số việc vừa sức mình, ví dụ như việc rót nước này.
Tô Bảo nghe lời, giãy khỏi lòng Tô An, đứng lên, nói: "Cháu giúp ----"
Bánh mochi nhét quá nhiều, Tô Bảo bị nghẹn, hồi lâu không nói được ra.
Tô Bảo hai tuổi rưỡi có dây thần kinh xấu hổ.
Có lẽ là ngại mình mất mặt, hai tay Tô Bảo bụm mặt, yên lặng mà xoay người, hai tay ôm bả vai mẹ, vùi đầu vào lòng Tô An, nhỏ giọng nói một câu: "An An."
Tô Linh bật cười một tiếng, cầm lấy khăn ở bên cạnh lau sạch bàn, lau hết nước trà bị bắn ra bàn.
"An An, đội lát nữa dẫn ta đi thăm ông ấy." Tô Linh thật sự rất bình tĩnh, không kích động chút nào, cũng không có biểu hiện ra bất kỳ ý tứ hối hận nào cả.
Một lâu sau, lâu đến mức nước trà sôi đã nguội đi, Tô An mới mở miệng nói: "Được."
"Tô Bảo thật đáng yêu." Tô Linh lẩm bẩm nói.
Đợi này của bà, trên phương diện tình yêu không có gì tiếc nuối, khi gặp được Đường Sĩ Nhân làm cho bà kinh diễm, Tô lão gia tử cũng là người khai sáng, dường như không cản trở bà và Đường Sĩ Nhân bên nhau.
Khi ba Tô An còn sống, Đường Sĩ Nhân trở thành bác sĩ chủ trì đầy quyền uy, bà và Đường Sĩ Nhân vẫn rất ân ái, bởi vì sức khỏe bà không tốt, ngay cả con Đường Sĩ Nhân cũng không muốn.
Thật ra bà biết Đường Sĩ Nhân rất yêu thích trẻ con, khi Tô An sinh ra, ngoại trừ anh trai, chị dâu và lão gia tử, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Đường Sĩ Nhân.
Đồ chơi lớn đồ chơi nhỏ đều đưa đến chỗ Tô An, không ít lần ôm Tô An ra ngoài đi bộ.
Đến cùng, là thay đổi từ khi nào?
Không nói rõ, cũng không thể tả được, người đàn ông đã từng trị bệnh cứu người làm người ta hâm mộ, đã biến thành như vậy?
Màn đêm dần buông xuống.
Buổi tối, Tô An chờ sau khi Tô Bảo ngủ, dẫn Tô Linh đến cục cảnh sát N thị.
Bên ngoài cục cảnh sát N thị, đèn đuốc sáng chưng.
Hàng dài đèn đường, giống như những ngọn đèn chỉ đường cho những người bị lạc.
Đêm dài dằng dặc, đèn đuốc không ngừng.
Tô An không theo Tô Linh đi vào, một mình ngồi trên ghế đá dưới ánh đèn mà cam. Gió thu ở bên ngoài thổi qua, tạo thành những âm thanh xào xạc.
Giống như tiếng khóc.
Tô Linh vào không bao lâu, lại đi ra, bà vỗ vai Tô An, âm thanh nhẹ bẫng: "Chú con muốn gặp con."
"An An, lát nữa Tô Diễn sẽ đến đón con. Ta về trước."
"Cô đêm nay quá mệt rồi, về nghỉ ngơi trước."
"Cô ơi ------" Không đợi Tô An nói xong, Tô Linh đã thoát khỏi tay của cô, một mình lên xe.
Tài xế hiểu ý bà, nhanh chóng lái xe rời đi.
Liếc mắt nhìn cục cảnh sát cách đó không xa, hai tay Tô An chống ghế đá, từ từ đứng dậy.
Quần dài bị gió thổi tung một góc, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, dưới gió thu hiu quạnh, bóng lưng Tô An dường như rất cô đơn.
Ngẫm lại rất châm chọc, Tô An và cô của mình, tự tay đẩy Đường Sĩ Nhân vào ngục giam.
Trong Hồng Lâu Mộng có một vài hát, trong đó có câu: "Giống như lương hết chim bỏ rừng, để lại một mảnh sạch sẽ trống trải. Tiền tài phú quý đều tan, người vô tình, nhận báo ứng.
Tô Thị đã từng vang vọng khắp sông Hoài, lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Quần dài màu trắng biến mất ở chỗ rẽ.
"Kít" một tiếng, thắng gấp một cái, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Tô Diễn đẩy cửa xe ra, xuống xe, nâng mí mắt, trở tay đóng cửa xe lại, nửa tựa người vào xe, gọi điện cho Tô An.
Sau những giây chờ đợi dài dòng, không có người nghe.
Bên trong cục cảnh sát.
"An An, thật ra ba mẹ cháu không phải qua đời ngoài ý muốn." Lời nói của Đường Sĩ Nhân đập vào tai Tô An.
Trong nháy mắt Tô An như bị ù tai, chỉ cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu quá chói mắt, mắt vừa chua xót lại vừa khó chịu.
"Mỗi năm công ty sản xuất thuốc Tô thị đều phái người đến khu vực dân tộc thiểu số hoặc là vùng núi có điều kiện khó khăn khám chữa bệnh miễn phí. Khi ba cháu vừa tiếp nhận công ty sản xuất thuốc Tô thị, hàng năm ông ấy và mẹ cháu sẽ theo đội đến khám bệnh cho người dân bản xứ. Ta nghĩ, cái này cháu cũng biết."
"Lần này Tô thị bị mấy công ty thuốc ở thủ đô và S thi nhau đánh lén, những chuyện này Tô Diễn đã nói cho cháu." Đường Sĩ Nhân dừng một chút, nói tiếp: "Năm đó, Tô thị bị y dược Thường Thanh để mắt, bọn họ đã nhiều lần động chân tay trong bóng tối, nhưng đều bị ba cháu hóa giải, trong họa có phúc, Tô thị ngược lại còn nghiên cứu được vắc xin phòng bệnh kiểu mới. Sau đó, bọn họ liền mưu đồ bào lần khám bệnh từ thiện kia..."
Đường Sĩ Nhân nói đến đây thì ngừng lại.
Trong lúc hoảng hốt, Tô An cái gì cũng không nghe được. Chỉ có thể nhìn miệng Đường Sĩ Nhân không ngừng khép mở.
Ba đời Tô gia nhà cô, đều là người trung hiếu giữ tiết nghĩa.
Những năm tháng biến động, nâng đèn gây dựng giang sơn, nếu như giang sơn vỡ vụn, mưa gió bấp bênh, chúng ta tất lấy cái chết đền bù.
Gia phả tổ tiên vẫn còn rõ ràng trước mắt, Tô An tức giận đến run người.
Lợi ích trước mắt, mạng người hình như không còn đáng giá.
Sản xuất vắc xin phòng bệnh, những người này không hề có chút gánh nặng trong lòng mà bán cho bệnh viện, để bệnh viện sử dụng, tiêm phòng cho những thanh thiếu nhi đồng đang trong tuổi trưởng thành kia.
Giống như qua rất lâu, Tô An mới tìm lại được tiếng nói của mình, bình tĩnh mà nói: "Pháp luật sẽ đưa ra phán xét công bằng nhất cho mọi người."
Cho dù là công ty sản xuất thuốc Tô thị, hay là y dược Thường Thanh, đều sẽ có phán xét công bằng nhất.
Tất cả những chuyện sai lầm, đều sẽ được giải quyết, quy tắc bị bẻ cong, rồi cũng được nắn lại từng chút một.
Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu. (*)
"Rầm" một tiếng, cửa giam bằng sắt bị đóng lại.
Đường Sĩ Nhân mới vừa rồi còn đứng thẳng lưng, ngay lập tức như lọm khọm đi. Tô Linh hỏi ông ta, từ khi nào mà trở nên bất chấp vương pháp, dĩ nhiên ông ta không trả lời được.
Lợi ích trước mặt, lòng người khó giữ.
Chờ đến khi ông ta phản ứng lại, đã sớm không dừng lại được. Sau lưng như có một đôi tay vô hình đẩy ông đi về phía trước, lời tuyên thệ ngày đầu tiên thành bác sĩ đã sớm bị lãng quên trong một góc.
Khi Tô An đi ra ngoài, Tô Diễn đang dựa vào xe hút thuốc, đốm lửa đỏ rực trên tay rất rõ ràng.
Hai chân dài của anh tùy ý giao nhau.
Khí trời vào thu, chỉ mặt một chiếc áo sơ mi mỏng, cổ tay áo đã bị cởi ra.
Tô An đi đến, dập tắt thuốc trên đầu ngón tay anh, nói: "Muốn con gái thì ít hút thuốc đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.