Chương 9:
Khanh Bạch Y
01/05/2021
Tô An ôm Tô Bảo, ngồi ngay ngắn một bên trên ghế sô pha, môi gần như mím thành một đường thẳng.
Đèn chùm phức tạp tản ra ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, đổ bóng râm lên mặt Tô An, Tô Bảo được Tô An ôm vào trong ngực, cố sức ngước cổ nhìn đèn trên đỉnh đầu.
Mũ của bộ đồ ngủ bò sữa đội trên đầu Tô Bảo, ngăn cản phần lớn tầm mắt của cậu, Tô Bảo ngửa ra một lúc thì cổ mỏi nhừ, nản lòng mà cúi thấp đầu.
Sừng bò sữa lông xù mà mềm mại liền hướng về phía Tô Diễn.
Một cái tay béo mập mũm mĩm khoác lên trên đầu vai của Tô An, tay còn lại úp trên bàn tay đang ôm cậu của Tô An. Lúc Tô An ôm Tô Bảo vừa tắm rửa xong ra ngoài không mang giày cho cậu, Tô Bảo liền để chân trần đứng trên đùi Tô An, một đôi bàn chân trắng nõn lại mập mạp.
Trong không khí nổi lên một tầng hương sữa nhàn nhạt.
Tô Diễn vừa về, còn chưa kịp thay quần áo thì Tô An đã gõ cửa, giờ phút này chỉ cởi áo khoác, mặc com lê màu đen và áo sơ mi. Tô Bảo cúi đầu, trên đầu lại đội mũ, anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Bảo Bảo.
Ánh mắt Tô Diễn rơi lên trên người Bảo Bảo, dừng lại chốc lát, cuối cùng đưa tay đút vào túi quần tây.
Tô An không ngước mắt, từ trong tầm mắt có hạn chỉ có thể nhìn thấy đôi chân lôi cuốn trong quần tây hoa văn tối màu đen của Tô Diễn, dáng chân đẹp mắt thon dài, ngay cả quần tây cũng không có một nút nếp nhăn.
Bà mẹ đại mỹ nhân không nói chuyện.
Tô Bảo nhìn bà mẹ đại mỹ nhân của mình, lại nhìn về phía người đứng trước mặt mình, phát hiện ra người rất rất đẹp trai kia cũng đang nhìn mình, Tô Bảo lần đầu tiên nở nụ cười.
Lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái như ẩn như hiện.
Tô Diễn đối diện với con ngươi trong trẻo lại trắng đen rõ ràng của Tô Bảo, ngón tay đút trong túi quần tây nhúc nhích khó mà nhận ra, đầu ngón tay nhảy qua một trận cảm giác tê dại.
“Cục cưng?” Tô Diễn thử thăm dò gọi một tiếng.
Một tiếng cục cưng này hoàn toàn không chủ định, hoàn toàn xuất phát từ huyết mạch.
Bất kể là thời gian trôi qua bao lâu, cách nhau bao xa, chỉ cần trên người chảy dòng máu giống nhau, kiểu gì cũng sẽ không thể kiềm chế được mà muốn gần gũi với đối phương.
Tô Bảo “A” một tiếng, lại nở nụ cười với Tô Diễn.
Lúm đồng tiền ở khóe môi hoàn toàn hiện ra.
Yết hầu của Tô Diễn ngứa ngáy, trong đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Thật ra từ hơn nửa năm trước anh đã biết Tô An có con. Thông qua ảnh chụp, anh biết Tô An một mình chăm con cảm giác khiếp sợ đau lòng nhiều hơn. Hiện tại, tiếp xúc gần gũi với con, tâm tình gì cũng có đủ cả.
Đau lòng cho Tô An lại vui mừng vì lúc trước Tô An lựa chọn giữ con lại, cảm giác đau xót và viên mãn cùng nhau cuồn cuộn chạy lên não.
Tô An đột nhiên mở miệng uốn nắn Tô Diễn: “Là Tô Bảo, Su-Bao!”
Bảo Bảo có hàng ngàn hàng vạn, Tô Bảo thì chỉ có một.
(Ở Trung Quốc thường gọi con cái là bảo bảo, có nghĩa là cục cưng, bé yêu. Tên của Tô Bảo trong tiếng Trung phát âm là sūbǎo.)
Tô An rất che chở cho con cái, nhất là không thích người khác gọi Tô Bảo là Bảo Bảo.
“Con tên là Tô Bảo?” Tô Diễn nhíu mày, môi cong lên mấy phần.
Tô Bảo? Cục cưng của nhà họ Tô sao?”
“Đúng.”
“Ừm, Tô Bảo?”
Tô An lấy cái khay trong ngực Tô Bảo ra, để trên bàn trà. Tô Bảo một tay ôm cái cổ mảnh khảnh của Tô An, cái tay kia bóp “sừng bò sữa” của mình, không ngừng gật đầu: “Là Tô Bảo!”
Đối với Tô Bảo vô cùng phối hợp với Tô Diễn, Tô An đưa tay bóp cằm Tô Bảo qua, nhón miếng bánh quy nhét vào miệng Tô Bảo.
Sự chú ý của Tô Bảo rất nhanh mà chuyển qua việc ăn, phồng má nghiêm túc nhai nuốt.
Trên bàn trà khắc hoa màu đậm có để một khay bánh quy hình thù trẻ con, trên bánh quy rắc vụn socola, mùi thơm ngào ngạt.
Tô An thuận theo ánh mắt Tô Diễn nhìn về phía khay bánh quy xem như là lời cảm ơn kia.
“Quà cảm ơn?” Tô Diễn hỏi.
Tô An cười lạnh một tiếng, lấy một cái bánh quy hình gấu nhỏ, “Răng rắc” một tiếng cắn vỡ: “Anh nghĩ anh là ai?”
Vẻ mặt Tô Diễn không thay đổi, đưa tay lật tách trà nhỏ úp trong đĩa sứ, lấy ấm trà bằng sứ xương* trên bàn trà chậm rãi rót nước trà vào tách trà.
(*:Sứ xương hay còn gọi Bone China là sản phẩm sứ được chế tác từ tro xương động vật, chủ yếu là xương bò, được nghiền mịn thành tro xương, trộn với đất sét và những loại khoáng chất khác, như tràng thạch, đặc điểm của dòng sứ xương này là độ thấu quang cao, mỏng, trọng lượng nhẹ, có màu trắng ngà, chất lượng sứ xương phụ thuộc vào tỉ lệ phần trăm xương trông hỗn hợp, sản phẩm sứ xương chất lượng thường có trên 30% tỉ lệ xương, đến 40-50%.)
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, tách trà bằng sứ xương mơ hồ trong suốt, nước trà màu nâu nhạt từng tấc từng tấc chiếm lấy thành tách màu trắng sữa.
Chưa rớt xong, Tô Diễn giống như là nghĩ đến cái gì đó, lông mày cau lại, nhìn lướt qua Tô An đang gặm bánh quy, đặt ấm trà và tách trà lên bàn.
Thẳng người dậy, Tô Diễn từ trên cao nhìn xuống Tô An có rất nhiều bánh quy chưa ăn hết, xoay người đi vào phòng bếp.
Tô An lại nhét một miếng bánh quy cho Tô Bảo, nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút, tốt nhất là ăn hết, không chừa lại miếng nào.”
Tô Bảo liếm liếm liếm vụn bánh dính trên đầu ngón tay, nghiêm túc mà gật gật đầu.
Rất nhanh Tô Diễn đã quay lại, trong tay bưng một ly nước, Tô Bảo còn đang ra sức ăn bánh quy.
Tô Diễn đứng vững trước mặt Tô An, khoanh tay, không lên tiếng.
Chờ Tô Bảo nuốt xuống bánh quy trong miệng, lúc Tô An còn chưa kịp đút, Tô Diễn cúi người đưa ly nước đến bên môi Tô Bảo.
Tô Bảo lập tức mở to hai mắt nhìn, lông mi thật dài nhấp nháy, trên đôi môi màu hồng dính vụn sô cô la.
“Tô Bảo có khát nước không?” Tô Diễn hỏi thì hỏi Tô Bảo nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô An.
Tô Bảo nhéo nhéo ngón tay, gật gật đầu, bàn tay dính vụn bánh quy phủ lên ngón tay thon dài sạch sẽ của Tô Diễn, bưng ly nước uống ừng ực.
Trong ly thủy tinh trong suốt chứa nước lọc ấm, không có ống hút. Tô Bảo quá nhỏ, Tô An chưa từng để Tô Bảo dùng kiểu ly thế này.
Tô Diễn lần đầu tiên cho Tô Bảo uống nước, không nắm bắt được góc độ hơn nữa Tô Bảo uống gấp, nước thuận theo bên mép của Tô Bảo tràn ra ngoài, có mấy giọt nhỏ lên mu bàn tay, lên váy Tô An.
Cô ôm Tô Bảo ngồi một bên trên ghế sô pha, Tô Diễn cúi người áp sát quá gần, gần như là đầu sát bên đầu với cô.
Dường như nhiệt độ xung quanh đều nóng hơn một chút.
Đầu ngón tay của Tô An cuộn lại, yết hầu của Tô Diễn trong tầm mắt hạn hẹp chuyển động lên xuống, đôi môi mỏng của anh cách tai cô vài thước.
Tô Bảo uống no nước, nghiêng đầu, liếm liếm đôi môi ẩm ướt của mình.
Tô Diễn đặt ly nước xuống, lấy hai viên kẹo từ trên bàn trà, mở giấy gói kẹo ra, nhét một viên vào miệng Tô Bảo.
Tô Bảo vừa uống nước xong, trên môi ẩm ướt, lúc Tô Diễn nhét kẹo vào miệng cậu, Tô Bảo còn theo thói quen mà liếm đầu ngón tay Tô Diễn.
Tô Diễn rút ngón tay bị con trai mình mút cho đầy nước bọt, lại có chút thỏa mãn.
Tối nay đầu óc Tô An chậm chạp, nhìn đến trợn mắt hốc mồm. Cô sống với Tô Diễn lâu như thế, biết Tô Diễn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, đừng nói là nước bọt, cho dù là nước lọc dính vào ngón tay cũng không được.
Tô Diễn lột giấy gói của viên kẹo thứ hai, nhét vào miệng Tô An.
Tô An đắm chìm trong suy nghĩ của mình, xúc cảm trên môi thô ráp, cô theo bản năng lè lưỡi liếm liếm. Phát hiện ra vị ngọt, đầu lưỡi vòng quanh viên kẹo lướt qua đầu ngón tay Tô Diễn, cuốn viên kẹo vào trong miệng.
Thói quen giống Tô Bảo như đúc.
Theo bản năng mà liếm láp, bất kể là ngón tay hay viên kẹo, không buông tha cái nào.
Tô Diễn cụp mắt nhìn ngón tay bị Tô Bảo và Tô An liếm đến ẩm ướt sáng bóng, yết hầu có chút khô khốc.
Đầu răng của Tô An chạm vào viên kẹo trong miệng mới kịp phản ứng lại tình cảnh của mình.
Tô Diễn và Tô An im lặng nhìn nhau, giữa hai người kẹp lấy một Tô Bảo chăm chú ăn kẹo.
Tô An liếm liếm khóe môi, lấy đi một chút son môi, màu môi hơi phai nhạt đi. Liếc mắt xuống, nhìn thấy son môi màu hồng nhòe trên đầu ngón tay Tô Diễn.
Tô Diễn rút một tờ khăn giấy, dựa vào kệ gỗ phong cách cổ xưa, chậm rãi lau sạch nước bọt của một lớn một nhỏ dính trên đầu ngón tay, giương mắt lên, dừng giọng điệu nói chuyện thời tiết hỏi: “Khi nào thì anh vì nước quên mình rồi?”
Tô An: “…”
Chuyện nên đến vẫn sẽ đến, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được.
Tô Bảo nghe thấy danh từ quen thuộc, trong miệng ngậm kẹo lẩm bẩm: “Ba!”
Tô An cảm thấy Tô Bảo có đôi khi đều là phối hợp không đúng lúc, giống như bây giờ… yên lặng ăn kẹo không được sao!
Từ rất sớm cô đã nói với Tô Bảo ba của cậu vì sự vẻ vang của quốc gia mà đã hy sinh thân mình, dẫn đến việc Tô bảo cực kỳ nhạy cảm với bốn chữ “vì nước quên mình”.
Tô Diễn hiếm thấy mà giật mình.
Trong khoảnh khắc Tô Bảo mở miệng, cảm xúc phức tạp cuộn trào kịch liệt, giống như muốn nhấn chìm anh, tra tấn đến chết.
Lần đầu tiên nghe con trai gọi ba, đã ba năm rồi.
Ba năm dài bao nhiêu?
Hơn một ngàn ngày đêm gian nan biết bao, giờ phút này anh muốn nhào nặn Tô An vào trong máu cỡ nào, từng chút một đòi lại cả vốn lẫn lãi.
“Thật sự không dám giấu giếm tên mụ của tôi là Quốc, hai năm trước Tô tiên sinh đã từng vì tôi mà hy sinh thân thể.” Tô An nhắm mắt lại bắt đầu nói bậy.
(Quốc ở đây có nghĩa là nước, nước trong “Vì nước quên mình” mà Tô An nói.)
“Vậy xem ra, anh đã vì ‘nước’ mà không ít lần hy sinh thân thể, vả lại tình cảnh mỗi một lần hy sinh thân mình đều vô cùng kịch liệt.” Tô Diễn cong môi lên, giọng nói tràn đầy từ tính chui vào tai Tô An.
Ngứa ngáy.
“…” Tô An hiện tại vô cùng muốn úp một mâm bánh quy kia lên trán Tô Diễn.
Anh ngậm miệng lại đi.
Tô Bảo ăn kẹo xong, khuôn mặt núc ních cọ cọ vào mặt Tô An, mí mắt rủ xuống: “An An, đi ngủ.”
Tô An cuống quýt đứng dậy, vỗ về mà vuốt lưng Tô Bảo, dỗ dành: “Ngủ đi, chúng ta về nhà.”
“Dạ.” Tô Bảo nằm sấp trên bả vai Tô An, ngáp một cái mang theo mùi sữa.
Sau khi Tô An đi, Tô Diễn tắm rửa xong, không có tâm tư làm việc nữa, ngồi xuống ghế sô pha, đầu ngón tay kẹp bánh quy nhỏ do Tô An nướng, nhét bánh quy vào miệng.
Bánh quy giòn thơm, độ ngọt của vụn sôcôla vừa phải.
Là Tô Bảo, Su-Bao.
Anh nghĩ anh là ai.
Thật sự không dám giấu giếm tên mụ của tôi là Quốc, hai năm trước Tô tiên sinh đã từng vì tôi mà hy sinh thân thể.
Tô An thật sự là càng ngày càng quyến rũ, càng ngày càng thú vị.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, màn đêm buông ngân hà, trần gian nhà nhà đốt đèn.
Sau khi Tô An dỗ Tô Bảo ngủ, lại một lần nữa lên lầu, gõ cửa nhà Tô Diễn.
Tô Diễn mở cửa, nhìn thấy Tô An, nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt đứng đắn: “Đến hy sinh thân mình?”
Tô An đập lên cửa, cong môi, tặng cho hai tiếng cười lạnh: “Nằm mơ giữa ban ngày?”
“Bây giờ là ban đêm.”
“…” Tô An khoanh tay, dựa vào cạnh cửa, hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói Tô tiên sinh suy nghĩ thế nào rồi?”
Tô Diễn vừa tắm xong, mặc chiếc áo sơ mi cổ áo hình chữ V màu đen, chất vải thoải mái, phía dưới là quần dài màu đen nhàn nhã, tóc đen ướt át.
“Chuyện gì?” Một cánh tay của Tô Diễn chống vào khung cửa nơi Tô An dựa vào, hơi cúi người xuống, cổ áo hình chữ V càng sâu hơn, lộ ra vùng lớn lồng ngực với vân da rõ ràng.
“Chuyện đến khoa não khám bệnh.”
“Anh có bệnh, em trị sao?”
Đèn chùm phức tạp tản ra ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, đổ bóng râm lên mặt Tô An, Tô Bảo được Tô An ôm vào trong ngực, cố sức ngước cổ nhìn đèn trên đỉnh đầu.
Mũ của bộ đồ ngủ bò sữa đội trên đầu Tô Bảo, ngăn cản phần lớn tầm mắt của cậu, Tô Bảo ngửa ra một lúc thì cổ mỏi nhừ, nản lòng mà cúi thấp đầu.
Sừng bò sữa lông xù mà mềm mại liền hướng về phía Tô Diễn.
Một cái tay béo mập mũm mĩm khoác lên trên đầu vai của Tô An, tay còn lại úp trên bàn tay đang ôm cậu của Tô An. Lúc Tô An ôm Tô Bảo vừa tắm rửa xong ra ngoài không mang giày cho cậu, Tô Bảo liền để chân trần đứng trên đùi Tô An, một đôi bàn chân trắng nõn lại mập mạp.
Trong không khí nổi lên một tầng hương sữa nhàn nhạt.
Tô Diễn vừa về, còn chưa kịp thay quần áo thì Tô An đã gõ cửa, giờ phút này chỉ cởi áo khoác, mặc com lê màu đen và áo sơ mi. Tô Bảo cúi đầu, trên đầu lại đội mũ, anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Bảo Bảo.
Ánh mắt Tô Diễn rơi lên trên người Bảo Bảo, dừng lại chốc lát, cuối cùng đưa tay đút vào túi quần tây.
Tô An không ngước mắt, từ trong tầm mắt có hạn chỉ có thể nhìn thấy đôi chân lôi cuốn trong quần tây hoa văn tối màu đen của Tô Diễn, dáng chân đẹp mắt thon dài, ngay cả quần tây cũng không có một nút nếp nhăn.
Bà mẹ đại mỹ nhân không nói chuyện.
Tô Bảo nhìn bà mẹ đại mỹ nhân của mình, lại nhìn về phía người đứng trước mặt mình, phát hiện ra người rất rất đẹp trai kia cũng đang nhìn mình, Tô Bảo lần đầu tiên nở nụ cười.
Lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái như ẩn như hiện.
Tô Diễn đối diện với con ngươi trong trẻo lại trắng đen rõ ràng của Tô Bảo, ngón tay đút trong túi quần tây nhúc nhích khó mà nhận ra, đầu ngón tay nhảy qua một trận cảm giác tê dại.
“Cục cưng?” Tô Diễn thử thăm dò gọi một tiếng.
Một tiếng cục cưng này hoàn toàn không chủ định, hoàn toàn xuất phát từ huyết mạch.
Bất kể là thời gian trôi qua bao lâu, cách nhau bao xa, chỉ cần trên người chảy dòng máu giống nhau, kiểu gì cũng sẽ không thể kiềm chế được mà muốn gần gũi với đối phương.
Tô Bảo “A” một tiếng, lại nở nụ cười với Tô Diễn.
Lúm đồng tiền ở khóe môi hoàn toàn hiện ra.
Yết hầu của Tô Diễn ngứa ngáy, trong đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Thật ra từ hơn nửa năm trước anh đã biết Tô An có con. Thông qua ảnh chụp, anh biết Tô An một mình chăm con cảm giác khiếp sợ đau lòng nhiều hơn. Hiện tại, tiếp xúc gần gũi với con, tâm tình gì cũng có đủ cả.
Đau lòng cho Tô An lại vui mừng vì lúc trước Tô An lựa chọn giữ con lại, cảm giác đau xót và viên mãn cùng nhau cuồn cuộn chạy lên não.
Tô An đột nhiên mở miệng uốn nắn Tô Diễn: “Là Tô Bảo, Su-Bao!”
Bảo Bảo có hàng ngàn hàng vạn, Tô Bảo thì chỉ có một.
(Ở Trung Quốc thường gọi con cái là bảo bảo, có nghĩa là cục cưng, bé yêu. Tên của Tô Bảo trong tiếng Trung phát âm là sūbǎo.)
Tô An rất che chở cho con cái, nhất là không thích người khác gọi Tô Bảo là Bảo Bảo.
“Con tên là Tô Bảo?” Tô Diễn nhíu mày, môi cong lên mấy phần.
Tô Bảo? Cục cưng của nhà họ Tô sao?”
“Đúng.”
“Ừm, Tô Bảo?”
Tô An lấy cái khay trong ngực Tô Bảo ra, để trên bàn trà. Tô Bảo một tay ôm cái cổ mảnh khảnh của Tô An, cái tay kia bóp “sừng bò sữa” của mình, không ngừng gật đầu: “Là Tô Bảo!”
Đối với Tô Bảo vô cùng phối hợp với Tô Diễn, Tô An đưa tay bóp cằm Tô Bảo qua, nhón miếng bánh quy nhét vào miệng Tô Bảo.
Sự chú ý của Tô Bảo rất nhanh mà chuyển qua việc ăn, phồng má nghiêm túc nhai nuốt.
Trên bàn trà khắc hoa màu đậm có để một khay bánh quy hình thù trẻ con, trên bánh quy rắc vụn socola, mùi thơm ngào ngạt.
Tô An thuận theo ánh mắt Tô Diễn nhìn về phía khay bánh quy xem như là lời cảm ơn kia.
“Quà cảm ơn?” Tô Diễn hỏi.
Tô An cười lạnh một tiếng, lấy một cái bánh quy hình gấu nhỏ, “Răng rắc” một tiếng cắn vỡ: “Anh nghĩ anh là ai?”
Vẻ mặt Tô Diễn không thay đổi, đưa tay lật tách trà nhỏ úp trong đĩa sứ, lấy ấm trà bằng sứ xương* trên bàn trà chậm rãi rót nước trà vào tách trà.
(*:Sứ xương hay còn gọi Bone China là sản phẩm sứ được chế tác từ tro xương động vật, chủ yếu là xương bò, được nghiền mịn thành tro xương, trộn với đất sét và những loại khoáng chất khác, như tràng thạch, đặc điểm của dòng sứ xương này là độ thấu quang cao, mỏng, trọng lượng nhẹ, có màu trắng ngà, chất lượng sứ xương phụ thuộc vào tỉ lệ phần trăm xương trông hỗn hợp, sản phẩm sứ xương chất lượng thường có trên 30% tỉ lệ xương, đến 40-50%.)
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, tách trà bằng sứ xương mơ hồ trong suốt, nước trà màu nâu nhạt từng tấc từng tấc chiếm lấy thành tách màu trắng sữa.
Chưa rớt xong, Tô Diễn giống như là nghĩ đến cái gì đó, lông mày cau lại, nhìn lướt qua Tô An đang gặm bánh quy, đặt ấm trà và tách trà lên bàn.
Thẳng người dậy, Tô Diễn từ trên cao nhìn xuống Tô An có rất nhiều bánh quy chưa ăn hết, xoay người đi vào phòng bếp.
Tô An lại nhét một miếng bánh quy cho Tô Bảo, nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút, tốt nhất là ăn hết, không chừa lại miếng nào.”
Tô Bảo liếm liếm liếm vụn bánh dính trên đầu ngón tay, nghiêm túc mà gật gật đầu.
Rất nhanh Tô Diễn đã quay lại, trong tay bưng một ly nước, Tô Bảo còn đang ra sức ăn bánh quy.
Tô Diễn đứng vững trước mặt Tô An, khoanh tay, không lên tiếng.
Chờ Tô Bảo nuốt xuống bánh quy trong miệng, lúc Tô An còn chưa kịp đút, Tô Diễn cúi người đưa ly nước đến bên môi Tô Bảo.
Tô Bảo lập tức mở to hai mắt nhìn, lông mi thật dài nhấp nháy, trên đôi môi màu hồng dính vụn sô cô la.
“Tô Bảo có khát nước không?” Tô Diễn hỏi thì hỏi Tô Bảo nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô An.
Tô Bảo nhéo nhéo ngón tay, gật gật đầu, bàn tay dính vụn bánh quy phủ lên ngón tay thon dài sạch sẽ của Tô Diễn, bưng ly nước uống ừng ực.
Trong ly thủy tinh trong suốt chứa nước lọc ấm, không có ống hút. Tô Bảo quá nhỏ, Tô An chưa từng để Tô Bảo dùng kiểu ly thế này.
Tô Diễn lần đầu tiên cho Tô Bảo uống nước, không nắm bắt được góc độ hơn nữa Tô Bảo uống gấp, nước thuận theo bên mép của Tô Bảo tràn ra ngoài, có mấy giọt nhỏ lên mu bàn tay, lên váy Tô An.
Cô ôm Tô Bảo ngồi một bên trên ghế sô pha, Tô Diễn cúi người áp sát quá gần, gần như là đầu sát bên đầu với cô.
Dường như nhiệt độ xung quanh đều nóng hơn một chút.
Đầu ngón tay của Tô An cuộn lại, yết hầu của Tô Diễn trong tầm mắt hạn hẹp chuyển động lên xuống, đôi môi mỏng của anh cách tai cô vài thước.
Tô Bảo uống no nước, nghiêng đầu, liếm liếm đôi môi ẩm ướt của mình.
Tô Diễn đặt ly nước xuống, lấy hai viên kẹo từ trên bàn trà, mở giấy gói kẹo ra, nhét một viên vào miệng Tô Bảo.
Tô Bảo vừa uống nước xong, trên môi ẩm ướt, lúc Tô Diễn nhét kẹo vào miệng cậu, Tô Bảo còn theo thói quen mà liếm đầu ngón tay Tô Diễn.
Tô Diễn rút ngón tay bị con trai mình mút cho đầy nước bọt, lại có chút thỏa mãn.
Tối nay đầu óc Tô An chậm chạp, nhìn đến trợn mắt hốc mồm. Cô sống với Tô Diễn lâu như thế, biết Tô Diễn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, đừng nói là nước bọt, cho dù là nước lọc dính vào ngón tay cũng không được.
Tô Diễn lột giấy gói của viên kẹo thứ hai, nhét vào miệng Tô An.
Tô An đắm chìm trong suy nghĩ của mình, xúc cảm trên môi thô ráp, cô theo bản năng lè lưỡi liếm liếm. Phát hiện ra vị ngọt, đầu lưỡi vòng quanh viên kẹo lướt qua đầu ngón tay Tô Diễn, cuốn viên kẹo vào trong miệng.
Thói quen giống Tô Bảo như đúc.
Theo bản năng mà liếm láp, bất kể là ngón tay hay viên kẹo, không buông tha cái nào.
Tô Diễn cụp mắt nhìn ngón tay bị Tô Bảo và Tô An liếm đến ẩm ướt sáng bóng, yết hầu có chút khô khốc.
Đầu răng của Tô An chạm vào viên kẹo trong miệng mới kịp phản ứng lại tình cảnh của mình.
Tô Diễn và Tô An im lặng nhìn nhau, giữa hai người kẹp lấy một Tô Bảo chăm chú ăn kẹo.
Tô An liếm liếm khóe môi, lấy đi một chút son môi, màu môi hơi phai nhạt đi. Liếc mắt xuống, nhìn thấy son môi màu hồng nhòe trên đầu ngón tay Tô Diễn.
Tô Diễn rút một tờ khăn giấy, dựa vào kệ gỗ phong cách cổ xưa, chậm rãi lau sạch nước bọt của một lớn một nhỏ dính trên đầu ngón tay, giương mắt lên, dừng giọng điệu nói chuyện thời tiết hỏi: “Khi nào thì anh vì nước quên mình rồi?”
Tô An: “…”
Chuyện nên đến vẫn sẽ đến, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được.
Tô Bảo nghe thấy danh từ quen thuộc, trong miệng ngậm kẹo lẩm bẩm: “Ba!”
Tô An cảm thấy Tô Bảo có đôi khi đều là phối hợp không đúng lúc, giống như bây giờ… yên lặng ăn kẹo không được sao!
Từ rất sớm cô đã nói với Tô Bảo ba của cậu vì sự vẻ vang của quốc gia mà đã hy sinh thân mình, dẫn đến việc Tô bảo cực kỳ nhạy cảm với bốn chữ “vì nước quên mình”.
Tô Diễn hiếm thấy mà giật mình.
Trong khoảnh khắc Tô Bảo mở miệng, cảm xúc phức tạp cuộn trào kịch liệt, giống như muốn nhấn chìm anh, tra tấn đến chết.
Lần đầu tiên nghe con trai gọi ba, đã ba năm rồi.
Ba năm dài bao nhiêu?
Hơn một ngàn ngày đêm gian nan biết bao, giờ phút này anh muốn nhào nặn Tô An vào trong máu cỡ nào, từng chút một đòi lại cả vốn lẫn lãi.
“Thật sự không dám giấu giếm tên mụ của tôi là Quốc, hai năm trước Tô tiên sinh đã từng vì tôi mà hy sinh thân thể.” Tô An nhắm mắt lại bắt đầu nói bậy.
(Quốc ở đây có nghĩa là nước, nước trong “Vì nước quên mình” mà Tô An nói.)
“Vậy xem ra, anh đã vì ‘nước’ mà không ít lần hy sinh thân thể, vả lại tình cảnh mỗi một lần hy sinh thân mình đều vô cùng kịch liệt.” Tô Diễn cong môi lên, giọng nói tràn đầy từ tính chui vào tai Tô An.
Ngứa ngáy.
“…” Tô An hiện tại vô cùng muốn úp một mâm bánh quy kia lên trán Tô Diễn.
Anh ngậm miệng lại đi.
Tô Bảo ăn kẹo xong, khuôn mặt núc ních cọ cọ vào mặt Tô An, mí mắt rủ xuống: “An An, đi ngủ.”
Tô An cuống quýt đứng dậy, vỗ về mà vuốt lưng Tô Bảo, dỗ dành: “Ngủ đi, chúng ta về nhà.”
“Dạ.” Tô Bảo nằm sấp trên bả vai Tô An, ngáp một cái mang theo mùi sữa.
Sau khi Tô An đi, Tô Diễn tắm rửa xong, không có tâm tư làm việc nữa, ngồi xuống ghế sô pha, đầu ngón tay kẹp bánh quy nhỏ do Tô An nướng, nhét bánh quy vào miệng.
Bánh quy giòn thơm, độ ngọt của vụn sôcôla vừa phải.
Là Tô Bảo, Su-Bao.
Anh nghĩ anh là ai.
Thật sự không dám giấu giếm tên mụ của tôi là Quốc, hai năm trước Tô tiên sinh đã từng vì tôi mà hy sinh thân thể.
Tô An thật sự là càng ngày càng quyến rũ, càng ngày càng thú vị.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, màn đêm buông ngân hà, trần gian nhà nhà đốt đèn.
Sau khi Tô An dỗ Tô Bảo ngủ, lại một lần nữa lên lầu, gõ cửa nhà Tô Diễn.
Tô Diễn mở cửa, nhìn thấy Tô An, nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt đứng đắn: “Đến hy sinh thân mình?”
Tô An đập lên cửa, cong môi, tặng cho hai tiếng cười lạnh: “Nằm mơ giữa ban ngày?”
“Bây giờ là ban đêm.”
“…” Tô An khoanh tay, dựa vào cạnh cửa, hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói Tô tiên sinh suy nghĩ thế nào rồi?”
Tô Diễn vừa tắm xong, mặc chiếc áo sơ mi cổ áo hình chữ V màu đen, chất vải thoải mái, phía dưới là quần dài màu đen nhàn nhã, tóc đen ướt át.
“Chuyện gì?” Một cánh tay của Tô Diễn chống vào khung cửa nơi Tô An dựa vào, hơi cúi người xuống, cổ áo hình chữ V càng sâu hơn, lộ ra vùng lớn lồng ngực với vân da rõ ràng.
“Chuyện đến khoa não khám bệnh.”
“Anh có bệnh, em trị sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.