Tảng Băng Bắc Cực À!!! Em Là Của Tôi!!!
Chương 69
Min
14/03/2015
-Minh Thư.. mày tỉnh rồi. Tao cũng nhớ mày lắm - nó chạy đến ôm lấy Minh Thư, nước mắt nó chợt tuôn trào, chắc có lẽ chỉ có Minh Thư nó mới như vậy thôi..
-Ấy mày khóc sao?? Tao tỉnh lại mày phải vui chứ??? Bộ có chuyện gì sao????
-Hức...hức...hức.. Tao đau lắm Thư ơi. Thật sự tao sắp chịu không nổi nữa rồi. Mày hãy để cho tao khóc thật lớn đi...
-.... Khóc đi.. mày cứ khóc cho thật lớn đi, tao sẽ làm bờ vai cho mày, cứ khóc cho ướt vai tao đi.. - Minh Thư nhìn nó với ánh mắt đau xót rồi vuốt ve nó mặc cho nó khóc lớn đến nỗi 2 tên đứng ngoài còn nghe được tiếng nấc của nó..
-Thoải mái chưa???
-Ừ.. Bác sĩ đến khám cho mày chưa???
-Rồi.. Bác sĩ nói vì tay chân của tao còn đang bó bột nên bây giờ chưa thể đi lại được, chắc tao phải ngồi xe lăn quá....
-Khỏi lo rồi, anh Vĩnh sẽ đến chăm sóc cho mày.. Con Mỹ Mỹ nó nằm bệnh viện rồi.. Chừng nào nó xuất viện.. Tao sẽ để mày cho nó xử, nhưng xử nhẹ thôi..
-Ấy.. Mày bênh vực tụi nó sao???
-3 người đó bỏ cuộc rồi.. Bây giờ họ không dám làm gì chúng ta đâu.. 1 tí nữa tao sẽ kể tất cả mọi chuyện cho mày nghe
-Sao mày không kể bây giờ luôn đi???
-A... 11h30 rồi, vì lý do này nè. 3 2 1 - nó vừa đếm đến 1 thì
-Minh Thư ơi.. Anh lại đến thăm em nè, hôm nay đổi khẩu vị anh sẽ đem sôcôla đến ăn chung với em.... Ơ... Minh Thư.. em... - Chí Vĩnh đứng nhìn Thư ngơ ngác
-Vì lý do này sao??? Mày còn canh thời gian chuẩn xác nữa chứ.. Hay thiệt nha.. Anh sao đứng đó nhìn em như người ngoài hành tinh vậy??? Bộ gặp em anh không vui sao??? - Thư nhăn nhó nhìn Vĩnh
-Anh.. có mơ không vậy???? Em tỉnh rồi sao?? Băng Băng.. Em lại tát anh thử coi..
-Là thiệt đó..
-Nhưng em cứ đến tát anh thử đi...
-Em đánh anh đừng có khóc đấy...
-Ừ.. - nó bật dậy đi đến chỗ của Vĩnh, từ từ lấy hộp sôcôla để bên bàn rồi '' CHÁT''
-Ấy.. sao đánh mạnh quá vậy??? Chảy máu rồi kìa.. Anh có sao không???
-Em... Đúng là.. mới có 2 tuần này mà thay đổi nhanh quá.. Bác sĩ nói 2 tuần mà hơn 3 tuần mới tỉnh.. Đúng là...
-Thôi Minh Thư tỉnh là vui rồi... Anh ở đây nói chuyện với Minh Thư đi, em đi trước đây Thư ơi.. Tao nói chuyện với mày sau nha..
-Ok...
''cạch''
-Em khám bác sĩ chưa???
-Bác sĩ nói vì em còn yếu lắm. với lại tay chân chưa lành còn bó bột nên không đi lại được..
-Hais... Mà anh thấy hình như Băng Băng vừa khóc hã?? Có chuyện gì sao???
-Em không biết.. Vừa tỉnh thì nó chạy đến rồi ôm lấy em rồi khóc nhiều lắm. Trong lúc em hôn mê bộ có nhiều chuyện xảy ra lắm sao???
-Ừ.. Nhiều lắm tội nghiệp Băng Băng...
-Chuyện gì vậy?? Anh kể cho em đi
-Anh nghĩ là em nên hỏi Băng Băng thì tốt hơn...
-Ấy mày khóc sao?? Tao tỉnh lại mày phải vui chứ??? Bộ có chuyện gì sao????
-Hức...hức...hức.. Tao đau lắm Thư ơi. Thật sự tao sắp chịu không nổi nữa rồi. Mày hãy để cho tao khóc thật lớn đi...
-.... Khóc đi.. mày cứ khóc cho thật lớn đi, tao sẽ làm bờ vai cho mày, cứ khóc cho ướt vai tao đi.. - Minh Thư nhìn nó với ánh mắt đau xót rồi vuốt ve nó mặc cho nó khóc lớn đến nỗi 2 tên đứng ngoài còn nghe được tiếng nấc của nó..
-Thoải mái chưa???
-Ừ.. Bác sĩ đến khám cho mày chưa???
-Rồi.. Bác sĩ nói vì tay chân của tao còn đang bó bột nên bây giờ chưa thể đi lại được, chắc tao phải ngồi xe lăn quá....
-Khỏi lo rồi, anh Vĩnh sẽ đến chăm sóc cho mày.. Con Mỹ Mỹ nó nằm bệnh viện rồi.. Chừng nào nó xuất viện.. Tao sẽ để mày cho nó xử, nhưng xử nhẹ thôi..
-Ấy.. Mày bênh vực tụi nó sao???
-3 người đó bỏ cuộc rồi.. Bây giờ họ không dám làm gì chúng ta đâu.. 1 tí nữa tao sẽ kể tất cả mọi chuyện cho mày nghe
-Sao mày không kể bây giờ luôn đi???
-A... 11h30 rồi, vì lý do này nè. 3 2 1 - nó vừa đếm đến 1 thì
-Minh Thư ơi.. Anh lại đến thăm em nè, hôm nay đổi khẩu vị anh sẽ đem sôcôla đến ăn chung với em.... Ơ... Minh Thư.. em... - Chí Vĩnh đứng nhìn Thư ngơ ngác
-Vì lý do này sao??? Mày còn canh thời gian chuẩn xác nữa chứ.. Hay thiệt nha.. Anh sao đứng đó nhìn em như người ngoài hành tinh vậy??? Bộ gặp em anh không vui sao??? - Thư nhăn nhó nhìn Vĩnh
-Anh.. có mơ không vậy???? Em tỉnh rồi sao?? Băng Băng.. Em lại tát anh thử coi..
-Là thiệt đó..
-Nhưng em cứ đến tát anh thử đi...
-Em đánh anh đừng có khóc đấy...
-Ừ.. - nó bật dậy đi đến chỗ của Vĩnh, từ từ lấy hộp sôcôla để bên bàn rồi '' CHÁT''
-Ấy.. sao đánh mạnh quá vậy??? Chảy máu rồi kìa.. Anh có sao không???
-Em... Đúng là.. mới có 2 tuần này mà thay đổi nhanh quá.. Bác sĩ nói 2 tuần mà hơn 3 tuần mới tỉnh.. Đúng là...
-Thôi Minh Thư tỉnh là vui rồi... Anh ở đây nói chuyện với Minh Thư đi, em đi trước đây Thư ơi.. Tao nói chuyện với mày sau nha..
-Ok...
''cạch''
-Em khám bác sĩ chưa???
-Bác sĩ nói vì em còn yếu lắm. với lại tay chân chưa lành còn bó bột nên không đi lại được..
-Hais... Mà anh thấy hình như Băng Băng vừa khóc hã?? Có chuyện gì sao???
-Em không biết.. Vừa tỉnh thì nó chạy đến rồi ôm lấy em rồi khóc nhiều lắm. Trong lúc em hôn mê bộ có nhiều chuyện xảy ra lắm sao???
-Ừ.. Nhiều lắm tội nghiệp Băng Băng...
-Chuyện gì vậy?? Anh kể cho em đi
-Anh nghĩ là em nên hỏi Băng Băng thì tốt hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.