Tàng Châu

Chương 107

Bạc Yên

04/11/2020

Edit: Châu

Hai vị Tiết Độ sứ Lô Long và Ngụy Bác do làm phản nên bị áp giải vào Kinh thành. Còn Vương Thừa Nguyên tỏ rõ lập trường quy thuận triều đình ngay từ đầu, nên giờ chẳng những không bị áp giải, trái lại còn được tính là công thần.

Vốn Vương Thừa Nguyên định tiến cung gặp mặt Thiên Tử, nhưng thái giám trong cung nói, hôm nay Thiên Tử không rảnh, bảo họ trước mắt nghỉ lại ở Hồng Lư Tự.

Chờ thái giám đi khỏi, Vương Thừa Nguyên quay về phòng một mình, cứ thấy chuyện hôm nay không giống bình thường chút nào. Hà Sóc quy hàng là việc đại sự như vậy, thế mà Thiên Tử vẫn gạt sang một bên, tóm lại có chuyện gì mà quan trọng hơn nhỉ?

Vương Thừa Nguyên tự rót cho mình một chén rượu, cầm lấy cái túi thơm thêu trăng trong và mây ngũ sắc trên eo, gương mặt hơi cứng lại.

Hôm nay Vương Thừa Nguyên muốn vào chầu Thiên tử, thật ra là muốn xin tứ hôn.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Vương Thừa Nguyên hỏi: “Ai thế?”

“Ta đây.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Vương Thừa Nguyên lập tức ra mở cửa thì nhìn thấy Thôi Thời Chiếu đang chắp tay đứng ngoài cửa: “Tử Chiêm hiền đệ, sao đệ lại tới đây?”

Thôi Thời Chiếu nhìn hai bên: “Vương huynh, có thể vào trong phòng nói chuyện hay không?”

Vương Thừa Nguyên nghiêng người tránh ra, Thôi Thời Chiếu theo vào, rồi Vương Thừa Nguyên đóng cửa lại: “Tin tức của đệ đúng là linh thông, ta vừa mới ngồi xuống thôi. Nào, cùng uống chén rượu đi. Lâu rồi ta và đệ không nâng chén cùng nhau rồi.”

Thôi Thời Chiếu lắc đầu, ngồi luôn xuống rồi nói: “Hôm nay ta đến đây không phải muốn uống rượu với hiền huỵn. Hiền huynh có thể nói cho ta biết, lần này vào Đô thành có tổng cộng bao nhiêu nhân mã hay không?”

“Hỏi thế là có ý gì đây?” Vương Thừa Nguyên ngồi xuống đối diện, nói “Đại khái chỉ mấy ngàn người, có điều phần lớn cũng không thể vào thành, chỉ ở ngoài thành thôi. Hai vị Tiết Độ sứ Ngụy Bác cùng Lô Long thì bị giải đến Hình bộ giam trong đại lao rồi.”

Thôi Thời Chiếu lấy mấy chén trà trên bàn bày ra: “Ba trấn Hà Sóc có tổng cộng mười lăm vạn nhân mã, lần này Quảng Lăng Vương xuất binh, tuy rằng bắt được hai vị Tiết độ sứ làm tù binh, nhưng thuộc cấp của bọn họ vẫn tiếp tục phản kháng. Triều đình muốn xử trí hai người kia, cũng chỉ nhằm làm các chư hầu khác kinh sợ. Nếu những người này liên hợp với nhau, thì binh lực có bao nhiêu, bao lâu có thể đánh hạ Lạc Dương?”

Vương Thừa Nguyên kinh hãi, sắc mặt cũng thay đổi. Nhìn bề ngoài, lần này Quảng Lăng Vương thắng trận, Tiết độ sứ ba trấn kẻ thì bị bắt, người thì quy hàng. Thế nhưng vùng Hà Sóc tam trấn đã cắt cứ nhiều năm, sớm không phụ thuộc vào trung ương nữa, gốc rễ các thế lực phức tạp đan chéo. Mất đi ba Tiết độ sứ, vẫn có rất nhiều người có thể lĩnh binh tác chiến. Những người này nếu là đều được tổ chức vào, khả năng binh lực không dưới mấy vạn!

“Vương huynh chưa cần hốt hoảng đâu, bây giờ không có ai hiểu rõ tình hình phân bổ binh lực vùng Hà Sóc hơn so với huynh. Lúc này chỉ là đề phòng cẩn thận thôi, huynh ngẫm nghĩ thật kỹ, nói cho ta biết những điểm quan trọng nhất đi.” Thôi Thời Chiếu trấn an Vương Thừa Nguyên.

Vương Thừa Nguyên gật đầu, lấy một tấm bản đồ ra, chăm chú bàn bạc với Thôi Thời Chiếu.

Đến lúc Thôi Thời Chiếu đã rời khỏi Hồng Lư Tự, Vương Thừa Nguyên vẫn còn toát mồ hồi lạnh sau lưng. Trước đây Vương Thừa Nguyên qua lại với Thôi Thời Chiếu thì chỉ cho rằng đối phương là người rất có suy nghĩ, là con cháu thế gia có lý tưởng, không ngờ người này còn nhạy cảm và bình tĩnh được như vậy. Cứ như thế này, người này tất rất thành công.

Vương Thừa Nguyên vỗ đùi, vừa nãy mải nói chuyện Hà Sóc, lại quên hỏi Thôi Thời Chiếu chuyện quan trọng nhất rồi!

Bên ngoài Hồng Lư Tự, Thôi Thời Chiếu ngồi trên xe ngựa, nói với người đánh xe rằng: “Ta hỏi rồi, đây là bản đồ những nhánh thế lực còn lại ở vùng Hà Sóc, ngươi cầm về giao cho người đó đi. Còn có chuyện gì cần ta làm không?” Thôi Thời Chiếu thò từ trong rèm ra. Phu xe nhận lấy, khuôn mặt xấu xí lộ ra dưới cái nón rộng vành, chính là Trương Hiến.



“Tiên sinh nói, xin Lang quân chú ý giúp cho chỗ đại lao Hình bộ, có khi sẽ có người đến gặp hai vị Tiết độ sứ đấy ạ.” Trương Hiến nói.

Sau khi Thôi Thời Chiếu biết Lý Diệp chính là Ngọc Hành thì Thôi Thời Chiếu thấy thông suốt tất cả hành vi cùng hành động của chàng. Người kia có khả năng nhìn thấy cũng như suy nghĩ đến những chuyện mà làm người ta cảm thấy lạ lùng, nhưng theo thời gian, sẽ phát hiện ra những dự kiến đó đều hợp tình hợp lý. Chắc đó là chỗ hơn người của Lý Diệp.

Nếu vì nghi ngại mà Quảng Lăng Vương đánh mất mưu sĩ này, chỉ có thể nói Lý Thuần không biết nhận thức người.

“Ta còn phải tiến cung, ngươi đưa ta đến gần Hoàng Thành đi.” Thôi Thời Chiếu lạnh nhạt nói. Kỳ thực nếu Thôi Thời Chiếu giúp Thư Vương, thì Thư Vương có thể nhanh đạt được mục đích hơn. Vào thời điểm này mà nói, Thư Vương có cơ hơn hẳn. Nhưng Thôi Thời Chiếu có cùng suy nghĩa với Lý Diệp, thiên hạ này nên để cho người có đức, thế mới là phúc lớn của muôn dân trăm họ.

Mấy năm qua, Thôi Thời Chiếu vẫn luôn lặng lẽ điều tra bản án Diên Quang cùng sự kiện Phụng thiên năm xưa, phát hiện ra đều có dấu vết của bàn tay Thư Vương tham dự vào. Nam nhân này vì lợi ích cá nhân mà có thể làm trăm họ lầm than, chắc chắn sẽ không thể là minh quân.

*

Ngày tiếp theo, như thường lệ, Lý Diệp đến Đại Lý Tự làm việc. Đại Lý Tự ở góc tây bắc Hoàng Thành, so với những công sở khác thì có vẻ nghiêm ngặt hơn. Trên thềm đá cao là một gian đình năm gian rộng lớn, hai bên trái phải cửa lớn có đặt hai con Hải trĩ bằng đá, đại biểu cho pháp luật công bằng.

Lý Diệp bước vào trong viện, trước mặt có mấy đồng liêu đi tới, Lý Diệp chắp tay hành lễ. Bọn họ lơ đãng đáp lễ lại, sau đó đi qua bên cạnh chàng, tựa như đang to nhỏ bàn luận cái gì.

Loại tiểu lại cấp thấp như Lý Diệp thì chỉ làm mấy việc công văn lặt vặt ở sân sau. Nơi đó yên tĩnh quạnh quẽ, mấy vị quan lại cũng không thích qua lại chỗ đó. Lý Diệp đi tới phòng của mình, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi ẩm mốc. Chàng giơ tay, vừa định nhấc thuongf đụng nước hôm qua đặt ở góc phòng lên thì bỗng nhiên có một cánh tay thò ra từ chỗ khuất, túm lấy tay chàng.

Theo bản năng, Lý Diệp định rút trở về, nhưng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Chàng hơi ngẩn người, sau đó liền bị người kia kéo vào phòng trong.

Buồng trong la liệt giá sách, tài liệu đến chỗ đặt chân đều có rất ít, mấy tia sáng xuyên qua cửa sổ rách nát, chiếu rõ bụi bậm trong không khí.

Người kia xoay người lại, nhìn Lý Diệp: “Sao ngươi cũng không tới tìm ta? Ngày ấy ta nhìn thấy Mộc Gia Nhu, còn tưởng rằng ngươi gợi ý nàng tới chứ.”

“Đại Lý Tự là nơi trọng địa, sao ngài vào được. . .” Lý Diệp nhìn trái nhìn phải, nói với Lý Thuần.

Lý Thuần tựa vào giá sách, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt nói: “Chỗ ta muốn tới thì không người nào có thể ngăn trở được. Hôm nay ta đến là muốn chính miệng hỏi một câu, ước định lúc trước của ta và ngươi có còn giá trị hay không. Ngươi đứng về bên nào?”

Lý Diệp không ngờ Lý THuần hỏi trực tiếp như vậy, nhẹ nhàng cười nói: “Nếu ta tỏ rõ lập trường, ngài sẽ tin tưởng sao?”

Lý Thuần mở mắt ra, nhìn người trước mắt. Gương mặt Lý Diệp hòa nhã đến không ngờ, mái tóc đen được buộc cẩn thận không rối sợi nào, quan bào cấp thấp trên người chàng không che lấp được dáng vẻ cao quý. Từ khi được Từ thị nói cho biết thân thế của Lý Diệp, phản ứng đầu tiên của Lý Thuần cũng là khiếp sợ, không thể nào tiếp nhận được.

Từ thị bảo Lý Thuần nghĩ kỹ về quan hệ với Lý Diệp. Lý Thuần tỉnh táo nghĩ đến mấy ngày, vẫn chờ Lý Diệp tìm đến, nhưng không chờ được. Cuối cũng không nhịn, Lý THuần phải tự mình chạy tới.

“Chỉ cần là ngươi nói, ta đều sẽ tin.” Vào lúc này, giọng Lý Thuần bướng bỉnh như hài tử.

Coi như biết được Lý diệp là nhi tử của Thư Vương thì sao? Lý Diệp do Bạch Thạch sơn nhân một tay dạy dỗ, rất nhiều thứ đã nhập vào xương tủy, nhất định chàng không thể nào đồng tình với Thư Vương làm bậy được. Đối với sự lựa chọn của Lý Diệp, Lý Thuần vẫn có mấy phần tự tin. Hơn nữa bọn họ đã bên nhau nhiều năm, đã trở thành thân quan lâu rồi.

Lý Thuần tin tưởng Lý Diệp, phụ thuộc vào Lý Diệp nhiều hơn so với suy nghĩ của ông ta.



Ví như chuyện hôm qua, điều đầu tiên Lý THuần nghĩ đến là tìm Lý Diệp đến thảo luận. Nhưng những câu hỏi này không thể không hỏi được, bằng không Lý Thuần không thể nào an tâm nổi.

Lý Diệp tán thưởng Lý Thuần, một phần cũng do tấm lòng của ông ấy. Có thể Hoàng thất có rất nhiều người giỏi toan tính, nhưng từ đầu đến cuối Lý Thuần không phải vì quyền lực mà tranh giành. Ở vào địa vị và lập trường như vậy, người khác nhất định sẽ nghi kỵ. Nhưng Lý Thuần vẫn cứ tin.

Lý Diệp đi tới, thẳng thắn nói: “Ta chỉ có thể nói, bất luận ta là ai, ước nguyện ban đầu của ta chưa từng thay đổi. Dù cho đó là người có ơn sinh thành, nhưng trước thiên hạ đại nghĩa, ta sẽ không nối giáo cho giặc. Còn có dùng ta hay không là tùy quyết định của ngài.”

Vẻ mặt Lý Thuần lập tức thay đổi, nắm lấy cánh tay Lý Diệp: “Được, tất nhiên ta tin ngươi, bằng không hôm nay ta đã không đến đây. Nói thật ta tới tìm ngươi, là vì chuyện trong cung hôm qua. Ngươi có biết là Thư Vương phi đã bị Thánh Nhân giam lỏng ở Phức viên không? Nhưng Đông cung cũng không dễ chịu hơn chút nào. Thánh Nhân vô cùng tức giận, hôm nay không gặp ai hết.”

Chắc chắn là những việc bí ẩn cung đình bị nghiêm cấm truyền ra ngoài, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy kết quả mà rất khó suy đoán nội tình bên trong.

“Việc này tại sao lại liên quan đến Đông cung? Đông cung là bên bị hại mới đúng chứ?” Lý Diệp ngạc nhiên hỏi.

Lý Thuần liền kể lại một lượt những gì đã xảy ra.

Hôm qua ở trong cung, cha con Vệ Quốc Công tố giác Thư Vương phi sử dụng bí thuốc trong cung để ám hại hai nữ quyến trong phủ Quảng Lăng Vương. Kiếm tra trong hồ sơ lưu tại Thượng dược cục thì đúng là có ghi chép về việc Thư Vương phi sử dụng những thuốc kia. Nhưng trong nội cung, việc nữ quyến dùng những thuốc này để điều trị thì cũng là chuyện thường, không thể làm căn cứ nói Thư Vương phi hại người được.

Sau đó Từ thị đưa tỳ nữ của Thư Vương lên điện, trước mặt mọi người chỉ đích danh Thư Vương phi, còn nói thêm không chỉ có Quảng Lăng Vương phủ, mà cả Vân Nam Vương phi cũng bị Thư Vương phi bỏ độc suýt chết.

Quan hệ giữa Thôi Thanh Tư cùng Từ thị vốn không tệ, không ngờ Từ thị lại bố trí nội gian bên cạnh Thôi Thanh Tư từ đời nào, làm Thôi Thanh Tư không kịp trở tay.

Đương nhiên Trinh Nguyên đế nổi sùng lên, định xử trí Thôi Thanh Tư. Đúng lúc này, Thư Vương bèn kể lại sự kiện chạy loạn Phụng Thiên năm xưa. Lúc trước, vì quân lương thiếu hụt trầm trọng, một số Tiết độ sứ cùng quân đội nổi loạn liên tiếp, đánh chiếm Trường An.

Quân của Thư Vương cùng quân của Thái tử chia thành hai đội, một đội hộ tống Thiên Tử trốn đi, một đội đi viện binh. Bất ngờ trên đường viện binh, Thư Vương gặp phục kích, trở về từ cõi chết nhưng tàn tật suốt đời.

Thư Vương tra ra, đội phục binh kia lại do Đông cung phái người giả trang, định lấy tính mạng lão. Nếu nói là khiến người khác tuyệt tự thì phải nói là Đông cung ra tay ác độc trước mới đúng.

Đương nhiên là Lý Tụng phải phủ nhận rồi, nhưng Lý Mô có chứng cứ, hai bên tranh chấp không bên nào chịu thua. Trinh Nguyên Đế nối điên, bắt Lý Tụng cũng trở về Đông cung đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không có chỉ thì không được ra ngoài.

“Sự tình là như thế đấy. Hôm nay ta tiến cung, nghe tiếng phụ thân và mẫu thân ở trong điện cãi nhau rất to. Thấy ta đến, bọn họ mới dừng lại, nhưng sắc mặt cả hai đều rất khó coi. Bọn họ bảo ta sắp tới nếu không có chuyện gì thì đừng chạy vào Đông cung, xưa nay ta chưa thấy bọn họ ầm ý đến mức thế bao giờ.” Lý Thuần buồn rầu nói.

Lý Diệp thì lại nghĩ tới chuyện khác. Nếu nói về tình cảm của là Thư Vương đối với Thư Vương phi thì tuyệt đối không sâu nặng đến mức không nề gì để bênh vực cho Thư Vương phi. Vào lúc này, Thư Vương dám trở mặt với Đông cung, không ngại kể lể chuyện hơn mười năm trước ra, xác định trạng chết chúa cũng băng hà, chuyện này chỉ có thể chứng minh là Thư Vương đã có kế hoạch tiếp theo.

“Sức khỏe Thánh Nhân thế nào?” Lý Diệp hỏi.

Lý Thuần thở dài một tiếng: “Nghe nói hôm qua quá tức giận, hôm nay đến thượng triều cũng không đi, đừng nói đến triệu kiến tông thân, đại thần. Chỉ thấy Trần Triêu Ân kín đáo đi Thượng dược cục gọi hai ngự y đến điện Cam Lộ. Ngọc Hành, ngươi đang lo cái gì thế?”

Trinh Nguyên Đế là ông cụ đã sáu mươi tuổi, trước đây từng bị bệnh nhiều lần, lần này chịu kích thích lớn như vậy thì không thể nào ổn được. Lý Diệp sợ là việc Ngu Bắc Huyền vào Kinh thành không đơn giản như vậy. Có thể đàng hoàng, cũng có thể là âm mưu, thêm vào đó vùng Hà Sóc vẫn tồn tại mầm họa rất lớn, nếu hai bên đồng thời gay hấn thì có thể thành Trường An không chống đỡ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tàng Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook