Chương 16
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
Hai người đang nói chuyện trong phòng thì nghe có tiếng gọi ở bên ngoài. Lý Thuần ngoái đầu lại, thấy Phượng Tiêu đi tới. Thân phận thật sự của Phượng Tiêu là Trưởng nội vệ của phủ Quảng Lăng Vương, phụ trách bảo vệ an toàn cho Lý Thuần, có thể nói là tâm phúc của y.
“Thuộc hạ vừa nhận được tin, Tiết độ sứ Hoài Tây đã đến Trường An, sau khi trình diện ở viện Tiến Tấu thì đã đến thẳng phủ Thư Vương, tới giờ vẫn chưa ra.” Phượng Tiêu bẩm báo.
“Sau trận chiến ở phía Đông Sơn Nam, dù Ngu Bắc Huyền không có được năm châu của vùng ấy, nhưng triều đình vẫn gả Trường Bình cho y để động viên, đúng là rất coi trọng.” Lý Thuần nhếch mép, “Bây giờ triều đình đang ở thế yếu, chỉ có thể hi sinh hạnh phúc của Trường Bình để đổi lấy bình yên ở vùng sông Hoài. Nhưng tương lai, Ngu Bắc Huyền sẽ còn khó đối phó hơn cả ba trấn của Hà Sóc. Y càng liên kết chặt chẽ với hoàng thúc thì địa vị của cha ta càng thêm nguy khốn.”
“Vì thế chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm. Trước tiên ngài cần hết sức bình tĩnh, đừng làm Thánh nhân và Thái tử bực tức vì chuyện của Quận chúa Trường Bình. Thánh chỉ đã hạ, khó mà thay đổi.” Lý Diệp nói thấm thía.
Sở dĩ lần này Lý Thuần tới Ly Sơn giải sầu, chính là bởi vì đã góp lời với Thái tử, muốn thay đổi việc cưới hỏi của Trường Bình, kết quả bị Thái tử nghiêm khắc quở trách, y nản lòng thoái chí nên mới rời khỏi kinh đô.
Trường Bình được nuôi ở trong cung từ nhỏ, Lý Thuần không có em gái ruột, lại thương xót cho thân thế của Trường Bình nên càng thêm yêu quý nàng ta. Trường Bình cũng luôn miệng gọi Lý Thuần anh ơi… anh à, nên giờ thì y chẳng còn mặt mũi nào mà đối mặt với nàng ấy.
Lý Thuần trấn tĩnh lại, cười nói: “Ta đi xem bọn họ thu xếp thế nào đây. Có vẻ Mộc thế tử kia rất muốn đi săn đấy.”
Lý Diệp nở nụ cười theo: “Đã đến đây thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ở kinh thành nữa, Mộc thế tử rất vô tư, Ngài đi cùng cậu ấy sẽ vô cùng thoải mái đấy.”
“Anh… rõ ràng là ít tuổi hơn ta, thế mà lại còn dạy đời cho ta nữa. Khó trách chị anh luôn nói tâm tư anh quá nặng.” Lý Thuần lắc lắc ngón tay trước mặt chàng rồi cùng Phượng Tiêu đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lý Diệp dần dần lắng lại, trong mắt chàng lộ ra một tia lạnh lẽo.
Trong mắt Quảng Lăng Vương, chàng và Lý Mộ Vân là chị em cùng mẹ, tình cảm thâm hậu, Trước mặt mọi người chị gái cũng hết sức cố gắng tỏ vẻ thân thiết với chàng. Có điều chỉ mình chàng biết, Lý Mộ Vân ghét chàng vô dụng nhiều như thế nào.
Hồi nhỏ chàng vốn có chút thiên phú, được mọi người tâng bốc thành thiên tài, được phụ thân chú ý. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà suýt chút nữa mất mạng. Sau đó chàng biết cách tự bảo vệ mình, giấu đi tài năng, giả vờ thành dáng vẻ tầm thường không có chí tiến thủ như bây giờ.
Nếu nói chàng tâm tư quá nặng, là bởi vì trên đời này, ngay cả người thân cận nhất trong nhà chàng không thể tin tưởng được. Việc chàng làm là vì thiên hạ đại nghĩa, nhưng có khả năng chính vì thế sẽ phải quay lưng lại với lợi ích của gia tộc. Chị gái là người biết rõ ràng chuyện đó.
Nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn cô độc cô quả, lủi thủi một mình.
Không khao khát có được cái gì, cũng không cần bất cứ ai thấu hiểu.
***
Gia Nhu ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt, chẳng thà cùng Lý Diệp nói cho rõ ràng. Mặc dù nàng đã kiên quyết vạch rõ giới hạn với Ngu Bắc Huyền, nhưng nếu Lý Diệp để bụng việc này thì hai bên có thể thương lượng một cách nào đó để giải trừ hôn ước một cách ôn hòa.
Hạ quyết tâm rồi, nàng bèn ra khỏi phòng, vừa khéo chạm mặt Thôi Vũ Dung.
“Quảng Lăng Vương muốn dẫn em họ đi săn ở sau núi. Anh cả và ta đều muốn đi, muội có muốn đi chung hay không?”
“Lang quân Lý gia cũng đi ạ?” Gia Nhu thuận miệng hỏi.
Thôi Vũ Dung cười ám muội: “Anh ta không đi, nói muốn chuẩn bị món cá chờ tối chúng ta về còn ăn. Xem ra là muội muốn ở cùng anh ta hử?”
Mặc dù Gia Nhu chẳng có chuyện gì mờ ám với Lý Diệp, nhưng bị Thôi Vũ Dung chọc ghẹo cũng thấy đỏ cả tai: “Tỷ, tỷ đừng có nói lung tung.”
“Được rồi, ta không cười muội nữa. Ta đưa Thuận Nương theo, bọn ta sẽ đi chừng một, hai canh giờ, biệt viện này để lại cho các người.” Thôi Vũ Dung nói xong thì vô cùng hào hứng quay người đi luôn.
Gia Nhu thở dài, chuyện giữa bọn họ không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng, nên trước mắt cứ kệ cho chị họ hiểu lầm cũng được. Nàng hỏi người làm trong biệt viện xem Lý Diệp đang ở chỗ nào, rồi liền đi tìm chàng.
Lý Diệp đang ngồi ngoài mái hiên, ống tay áo cuộn lên để lộ ra hai cánh tay gầy guộc. Trước mặt chàng có dao thớt, trong cái thùng gỗ bên cạnh có mấy con cá cỡ trung đang quẫy đạp mà không biết rằng chúng sắp lên thớt đến nơi.
Quân tử thường xa nhà bếp, có tay nghề cắt thái là một chuyện nhưng trình bầy trước mặt người khác thì cũng coi như trào lưu mới.
Gia Nhu dừng lại xem ở hành lang, rõ ràng là việc sát sinh mà vào tay chàng chàng lại thấy đến là ung dung tự tại, phong nhã như đang pha trà đánh cờ, chỉ nhìn thôi mà thấy như có làn gió mát lướt qua. Nàng không khỏi nghĩ ngợi, nếu cùng người như vậy kết làm vợ chồng, đời này có lẽ sẽ trôi qua rất bình an.
Kiếp trước nàng đi theo phản thần Ngu Bắc Huyền, ngày nào cũng là khói lửa chiến chinh, lo lắng đề phòng, dù cho chưa từng nói ra thì trong lòng vẫn luôn khát vọng bình an như vậy.
Thật kỳ lạ, rõ ràng nàng không hề hiểu rõ nam nhân này, chỉ mới có duyên gặp mặt hai lần, nhưng lại có một niềm tin không giải thích nổi, là chàng sẽ mang đến cho nàng một cuộc đời hoàn toàn khác, vợ chồng hài hòa, tháng ngày yên ả.
Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu thật mạnh, chối bỏ ý nghĩ trong đầu. Rất có thể sau ngày hôm nay, cuộc đời của bọn họ sẽ không còn liên quan đến nhau nữa rồi.
Lý Diệp xếp những lát thịt cá trắng mịn, mỏng như cánh ve ngay ngắn lên trên lớp băng vụn trong một cái đĩa to, vừa cúi đầu rửa tay, vừa nhỏ nhẹ hỏi: “Quận chúa tìm ta có việc ư?”
Lúc này Gia Nhu mới biết chàng đã phát hiện ra mình từ sớm, vội ho một tiếng che giấu sự lúng túng: “Ta muốn nói chuyện riêng với huynh.”
Rửa tay xong, Lý Diệp đứng dậy, nhìn ra bên ngoài tường viện mà nói: “Vừa lúc ta định đi hái một ít lá trúc, Quận chúa có muốn đi cùng không?”
Gia Nhu gật đầu ra hiệu đồng ý. Chàng đi tới, mùi thơm thanh nhã trên người tản vào không khí xung quanh.
Trong kinh thành, nam giới hay mặc xiêm y đã được xông hương, đa số thường dùng long tiên hương quý giá hoặc là tinh dầu thông, thế nhưng mùi hương trên người Lý Diệp không giống. Gia Nhu nhớ mùi hương này là hương sen Tây tạng, vốn do công chúa Văn Thành dùng những hương liệu quý báu chế thành rồi đưa (từ Trung Nguyên) vào Thổ phồn. Khi được mang quay lại Trung Nguyên lần thứ hai, hương liệu này thường dùng trong các chùa chiền, dùng khi trai giới tắm rửa.
Ở chùa Sùng Thánh, Gia Nhu từng ngửi qua mùi hương này trong từ đường. Bình an tĩnh lặng, thư thái tinh thần, chỉ có điều hơi thiếu nhân khí.
Rừng trúc ở bên ngoài biệt viện, tre trúc đan xen, vút tầm mắt là một màu xanh tươi. Lý Diệp đưa tay hái mấy cái lá trúc, ngón tay chàng thon dài trắng loáng như ngọc, làm cho Gia Nhu cứ nhìn mãi. Khi chàng phát giác ra, nàng mới dời mắt.
Lý Diệp hỏi: “Nàng muốn nói chuyện gì với ta thế?”
Gia Nhu cũng không quanh co: “Đáng ra lần trước ta không nên bỏ chạy, mà nên nói chuyện với huynh cho rõ ràng. Năm xưa phụ thân ta định ra mối hôn nhân này, do chưa từng gặp huynh nên trong lòng ta rất bất mãn. Vì thế sau khi quen biết với Ngu Bắc Huyền, ta từng nghĩ muốn từ bỏ hôn ước này.”
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Tuy ta với y có chút tư tình, nhưng không hề tùy tiện, đến giờ cũng đã hoàn toàn cắt đứt. Nhưng dù sao chuyện đó cũng không công bằng đối với huynh, cho nên huynh có quyền từ hôn. Ta chỉ xin huynh, khi từ hôn thì giữ chút thể diện cho cha mẹ ta. Ta vô cùng cảm kích.”
Thật là một cô nương liều lĩnh và thẳng thắn, Lý Diệp vô cùng khâm phục dũng khí của nàng. Chàng khe khẽ cười: “Ai nói ta muốn từ hôn?”
Gia Nhu kinh ngạc nhìn chàng, một lúc sau mới nói tiếp được: “Huynh…huynh thật sự không để ý sao? vẫn đồng ý cưới ta?”
Vừa nói xong, nàng liền thấy hơi xấu hổ, nghe có vẻ như nàng sợ chàng đổi ý vậy.
Hôn sự này tuy không phải là việc nàng mong muốn, nhưng cha nàng cần Lý gia. Cho dù có được Lý Giáng coi trọng hay không, bản thân có công danh hay không, Lý Diệp vẫn là con trai của Lý Giáng, xuất thân danh môn.
Vân Nam Vương là chức vị Thiên tử đích thân phong cho tổ tiên Mộc thị, đại biểu cho sức mạnh của hoàng quyền ở Nam Chiếu. Nhưng hôm nay triều đình đã suy yếu, ảnh hưởng của Vân Nam Vương ở Nam Chiếu giảm bớt rất nhiều. Những thị tộc khác ở Nam Chiếu thì đều có hậu thuẫn, hoặc là Tiết độ sứ, hoặc có Thổ Phồn, hoặc có thế lực nào đó trong triều ngấm ngầm chống lưng, bất cứ lúc nào đều muốn thế chỗ cha nàng. Chuyện xảy ra trong hội đua thuyền ngày ấy, cuối cùng không thể tra ra bất kỳ manh mối nào, đã hoàn toàn chứng tỏ những người kia sắp đặt kín kẽ như thế nào.
Thời điểm này nếu nàng gả vào Lý gia thì cũng trợ lực được cho cha nàng ít nhiều.
Lý Diệp thấy trong mắt nàng lướt qua các loại suy tính, không giống chút nào với một thiếu nữ 15 tuổi. Ở tuổi này, lẽ ra phải ngây thơ hoạt bát mới phải. Chàng bèn nói: “Nàng vừa nói đã hoàn toàn cắt đứt với y, vậy ta cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Chàng biết, nàng lấy chàng không phải vì yêu thích, mà là vì thân phận con trai Lý gia.
Nàng khờ dại cho rằng Lý gia sẽ giúp đỡ Vân Nam Vương.
Lý Diệp biết rất rõ, tình cảnh bây giờ đã không giống với mười năm trước, phụ thân chàng chắc chắn sẽ không giúp bọn họ. Nhưng nếu nàng trở thành vợ của chàng, chàng sẽ tận lực bảo vệ nàng cùng người nhà của nàng, đấy là trách nhiệm làm chồng của chàng.
Gia Nhu dù sao cũng chỉ là cô gái mới lớn, da mặt vẫn chưa dày đến mức có thể thoải mái bàn luận việc hôn nhân của chính mình với nam nhân. Nàng ngượng ngùng muốn rời đi. Chàng vẫn bằng lòng cưới nàng làm cho nàng thấy vô cùng cảm động, nguyện nỗ lực vì tương lai sau này của hai người.
Có thể do đời trước, nàng đã bị tổn thương quá lớn, cho nên giờ nàng không biết mình còn có thể yêu một lần nữa hay không. Vì vậy trong thâm tâm cũng không hi vọng chàng đối xử quá tốt với mình.
Vì như thế, nàng sẽ thấy vô cùng hổ thẹn, khó xử.
Hai người cùng yên lặng một lúc. Gió thổi, rừng trúc lay động, một vài âm thanh nhè nhẹ vang lên. Gia Nhu cảnh giác ngẩng đầu lên, đưa tay ngăn Lý Diệp lại: “Có kẻ địch! Lùi lại mau!”
Trong rừng đột nhiên xuất hiện mấy kẻ mặc áo đen che mặt, nhanh chóng chạy về phía họ
Gia Nhu che chở Lý Diệp cùng lùi về phía sau, nàng hét lớn: “Người đâu tới mau, có địch!” Cũng không biết bên trong biệt viện của Quảng Lăng Vương có hộ vệ hay không.
Kiếp trước nàng từng nhiều lần gặp ám sát, nhưng hồi ấy người đứng bên cạnh nàng là Ngu Bắc Huyền. Gia Nhu không cần bảo vệ y, thậm chí còn được y bảo vệ. Nhưng bây giờ bên cạnh nàng là một thư sinh trói gà không chặt (chết cười với chị :)))))), nàng không biết có bảo vệ nổi chàng hay không.
Lý Diệp nhìn thân hình nho nhỏ che ở trước mặt mình, vừa thấy buồn cười vừa thấy lòng vô cùng mềm mại. Chàng kéo tay nàng nói: “Theo ta mau.”
Bọn họ chạy vào biệt viện, Lý Diệp đóng cổng lại, Gia Nhu kinh hãi hỏi: “Huynh…huynh nghĩ làm thế này sẽ ngăn được bọn chúng à?”
Lý Diệp nghiêm túc gật đầu. Bàn tay ở sau lưng ra dấu với mấy người đang núp trong bóng tối.
Gia Nhu suy sụp, người này ở trên núi quá lâu nên u mê rồi chăng? Lại nhìn mấy người làm đang lao từ trong biệt viện ra ngoài, ai nấy chỉ có gậy trúc, chổi tre thì hiểu ra bọn họ không mảy may biết võ.
Nàng giơ tay đỡ trán, gọi một người trong số đó lại: “Nhanh chạy vào sau núi báo cho Quảng Lăng Vương và Thế tử biết.” Có em trai, cộng với bên người Quảng Lăng Vương chắc chắn phải có hộ vệ, vậy thì có thể chống cự được.
Người kia gật mạnh đầu, quay người chạy đi.
Gia Nhu lấy dao găm bên hông ra, nhét vào tay Lý Diệp, vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa nói: “Huynh cầm đi. Lát nữa nếu không chống đỡ được thì hãy chạy cho nhanh. Nếu bọn chúng đuổi theo thì cứ vung dao chém bừa, không cho chúng đến gần. Huynh rõ chưa?”
Lý Diệp cầm dao găm, trong lòng biết chắc những thích khách kia chẳng có cách nào tới gần chỗ này, nhưng chàng vẫn ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng.
Mấy người ở bên trong biệt thự đều nín thở tập trung, chuẩn bị cho trận ác chiến. Được một lúc, Gia Nhu cảm thấy động tĩnh bên ngoài là lạ, bèn lặng lẽ kéo một cánh cửa ra. Bên ngoài yên tĩnh, chỉ có âm thanh rừng trúc xào xạc, không hề thấy bóng dáng một ai.
Gia Nhu đi ra ngoài ngó nghiêng một lúc, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Bọn thích khách lại không cần hoàn thành mục tiêu, tự nhiên rút lui?
Lý Diệp đi tới bên người nàng, giả vờ không biết gì: “Hình như đi thật rồi.”
Đúng lúc, hội Lý Thuần chạy về đến nơi, Mộc Cảnh Thanh chạy đến trước mặt Gia Nhu, tóm lấy bờ vai của nàng kêu lên: “A tỷ, nghe nói có kẻ địch đến đây, tỷ có sao không!”
Gia Nhu bị cậu tóm đau liền đánh một cái vào tay cậu: “Không sao, bọn chúng không tấn công mà đi luôn rồi.”
Lúc này Mộc Cảnh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, xong cậu lại cảm thấy kỳ quái, thích khách đã đến tận đây, mà lại chịu trắng tay trở về?
Trong lòng Lý Thuần đã đoán ra mấy phần, liền ra lệnh cho người hầu phía sau: “Mang người đến vùng núi quanh đây tra xét cẩn thận một lượt đi, đảm bảo không có bất kỳ nguy hiểm nào khác mới được trở về. Mọi người đừng ở bên ngoài nữa, đều vào đi thôi.”
Người hầu nghe lệnh rời đi, mọi người đi trở vào biệt thự. Thôi Vũ Dung cùng Thuận Nương đều đến an ủi Gia Nhu, cả hai cùng cho rằng nàng đã bị một phen kinh hãi mà không hề biết là Gia Nhu đã quen với mấy chuyện như này rồi, thậm chí có chuyện còn nguy hiểm hơn ấy chứ.
Lý Thuần trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với Lý Diệp.
Một lát sau, trong nhà sau của biệt thự đã có bảy xác người áo đen được xếp trên đất. Nội vệ bẩm báo với Lý Thuần: “Trên người chúng không có bất kỳ manh mối nào, sau khi bị bắt thì tự vẫn ngay tức khắc. Bên chúng ta cũng bị chết hai người.”
Lý Thuần trầm mặt: “Ta vừa rời khỏi Kinh thành, lập tức có người phái kẻ cướp đến Ly Sơn. Chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ là mấy kẻ này có thể giết được ta?”
Lý Diệp đứng ở phía sau lên tiếng: “Có thể không phải là ám sát, mà chỉ thăm dò thực lực của ngài. Trước mắt xử lý mấy thi thể này trước đã, kẻo lại dọa đến mấy…người bạn nhỏ kia.”
Lý Thuần gật đầu, giơ tay ra hiệu cho nội vệ kéo mấy xác chết đi. Ông ta nói với Lý Diệp: “Anh cũng phải cẩn thận đấy. Tuy rằng rất ít người biết được thân phận của anh, bên ngoài đều nghĩ chúng ta thân thiết là vì anh là em trai của Mộ Vân, nhưng một khi bị phát hiện ra, anh sẽ rất nguy hiểm. Anh phải biết là hoàng thúc vẫn liên tục truy tìm tung tích Bạch Thạch sơn nhân các người đấy, quyết tâm diệt trừ cho bằng hết.”
“Ngài yên tâm đi, không ai để ý đến tôi đâu.” Lý Diệp thoải mái cười nói.
“Ừ, bận bịu nửa ngày, cũng có chút đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn thôi, ta đã sai làm rất nhiều món ăn dân dã.” Lý Thuần đưa tay quàng vai Lý Diệp, “Sẽ cho phần anh nhiều thịt dê hơn, cho anh đỡ sợ.”
Thực ra Lý Diệp chẳng hề kinh hãi tý nào, chàng chỉ thấy bất ngờ trước phản ứng của Gia Nhu. Nàng vô cùng bình tĩnh, như người đã từng chinh chiến sa trường. Ngẫm lại từ bé nàng đã rất liều lĩnh, quả nhiên là cha tài không sinh con kém.
Vậy thì nhất định chàng sẽ đóng vai yếu đuối, để cho nàng bảo vệ.
Hai người đang nói chuyện trong phòng thì nghe có tiếng gọi ở bên ngoài. Lý Thuần ngoái đầu lại, thấy Phượng Tiêu đi tới. Thân phận thật sự của Phượng Tiêu là Trưởng nội vệ của phủ Quảng Lăng Vương, phụ trách bảo vệ an toàn cho Lý Thuần, có thể nói là tâm phúc của y.
“Thuộc hạ vừa nhận được tin, Tiết độ sứ Hoài Tây đã đến Trường An, sau khi trình diện ở viện Tiến Tấu thì đã đến thẳng phủ Thư Vương, tới giờ vẫn chưa ra.” Phượng Tiêu bẩm báo.
“Sau trận chiến ở phía Đông Sơn Nam, dù Ngu Bắc Huyền không có được năm châu của vùng ấy, nhưng triều đình vẫn gả Trường Bình cho y để động viên, đúng là rất coi trọng.” Lý Thuần nhếch mép, “Bây giờ triều đình đang ở thế yếu, chỉ có thể hi sinh hạnh phúc của Trường Bình để đổi lấy bình yên ở vùng sông Hoài. Nhưng tương lai, Ngu Bắc Huyền sẽ còn khó đối phó hơn cả ba trấn của Hà Sóc. Y càng liên kết chặt chẽ với hoàng thúc thì địa vị của cha ta càng thêm nguy khốn.”
“Vì thế chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm. Trước tiên ngài cần hết sức bình tĩnh, đừng làm Thánh nhân và Thái tử bực tức vì chuyện của Quận chúa Trường Bình. Thánh chỉ đã hạ, khó mà thay đổi.” Lý Diệp nói thấm thía.
Sở dĩ lần này Lý Thuần tới Ly Sơn giải sầu, chính là bởi vì đã góp lời với Thái tử, muốn thay đổi việc cưới hỏi của Trường Bình, kết quả bị Thái tử nghiêm khắc quở trách, y nản lòng thoái chí nên mới rời khỏi kinh đô.
Trường Bình được nuôi ở trong cung từ nhỏ, Lý Thuần không có em gái ruột, lại thương xót cho thân thế của Trường Bình nên càng thêm yêu quý nàng ta. Trường Bình cũng luôn miệng gọi Lý Thuần anh ơi… anh à, nên giờ thì y chẳng còn mặt mũi nào mà đối mặt với nàng ấy.
Lý Thuần trấn tĩnh lại, cười nói: “Ta đi xem bọn họ thu xếp thế nào đây. Có vẻ Mộc thế tử kia rất muốn đi săn đấy.”
Lý Diệp nở nụ cười theo: “Đã đến đây thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ở kinh thành nữa, Mộc thế tử rất vô tư, Ngài đi cùng cậu ấy sẽ vô cùng thoải mái đấy.”
“Anh… rõ ràng là ít tuổi hơn ta, thế mà lại còn dạy đời cho ta nữa. Khó trách chị anh luôn nói tâm tư anh quá nặng.” Lý Thuần lắc lắc ngón tay trước mặt chàng rồi cùng Phượng Tiêu đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lý Diệp dần dần lắng lại, trong mắt chàng lộ ra một tia lạnh lẽo.
Trong mắt Quảng Lăng Vương, chàng và Lý Mộ Vân là chị em cùng mẹ, tình cảm thâm hậu, Trước mặt mọi người chị gái cũng hết sức cố gắng tỏ vẻ thân thiết với chàng. Có điều chỉ mình chàng biết, Lý Mộ Vân ghét chàng vô dụng nhiều như thế nào.
Hồi nhỏ chàng vốn có chút thiên phú, được mọi người tâng bốc thành thiên tài, được phụ thân chú ý. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà suýt chút nữa mất mạng. Sau đó chàng biết cách tự bảo vệ mình, giấu đi tài năng, giả vờ thành dáng vẻ tầm thường không có chí tiến thủ như bây giờ.
Nếu nói chàng tâm tư quá nặng, là bởi vì trên đời này, ngay cả người thân cận nhất trong nhà chàng không thể tin tưởng được. Việc chàng làm là vì thiên hạ đại nghĩa, nhưng có khả năng chính vì thế sẽ phải quay lưng lại với lợi ích của gia tộc. Chị gái là người biết rõ ràng chuyện đó.
Nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn cô độc cô quả, lủi thủi một mình.
Không khao khát có được cái gì, cũng không cần bất cứ ai thấu hiểu.
***
Gia Nhu ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt, chẳng thà cùng Lý Diệp nói cho rõ ràng. Mặc dù nàng đã kiên quyết vạch rõ giới hạn với Ngu Bắc Huyền, nhưng nếu Lý Diệp để bụng việc này thì hai bên có thể thương lượng một cách nào đó để giải trừ hôn ước một cách ôn hòa.
Hạ quyết tâm rồi, nàng bèn ra khỏi phòng, vừa khéo chạm mặt Thôi Vũ Dung.
“Quảng Lăng Vương muốn dẫn em họ đi săn ở sau núi. Anh cả và ta đều muốn đi, muội có muốn đi chung hay không?”
“Lang quân Lý gia cũng đi ạ?” Gia Nhu thuận miệng hỏi.
Thôi Vũ Dung cười ám muội: “Anh ta không đi, nói muốn chuẩn bị món cá chờ tối chúng ta về còn ăn. Xem ra là muội muốn ở cùng anh ta hử?”
Mặc dù Gia Nhu chẳng có chuyện gì mờ ám với Lý Diệp, nhưng bị Thôi Vũ Dung chọc ghẹo cũng thấy đỏ cả tai: “Tỷ, tỷ đừng có nói lung tung.”
“Được rồi, ta không cười muội nữa. Ta đưa Thuận Nương theo, bọn ta sẽ đi chừng một, hai canh giờ, biệt viện này để lại cho các người.” Thôi Vũ Dung nói xong thì vô cùng hào hứng quay người đi luôn.
Gia Nhu thở dài, chuyện giữa bọn họ không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng, nên trước mắt cứ kệ cho chị họ hiểu lầm cũng được. Nàng hỏi người làm trong biệt viện xem Lý Diệp đang ở chỗ nào, rồi liền đi tìm chàng.
Lý Diệp đang ngồi ngoài mái hiên, ống tay áo cuộn lên để lộ ra hai cánh tay gầy guộc. Trước mặt chàng có dao thớt, trong cái thùng gỗ bên cạnh có mấy con cá cỡ trung đang quẫy đạp mà không biết rằng chúng sắp lên thớt đến nơi.
Quân tử thường xa nhà bếp, có tay nghề cắt thái là một chuyện nhưng trình bầy trước mặt người khác thì cũng coi như trào lưu mới.
Gia Nhu dừng lại xem ở hành lang, rõ ràng là việc sát sinh mà vào tay chàng chàng lại thấy đến là ung dung tự tại, phong nhã như đang pha trà đánh cờ, chỉ nhìn thôi mà thấy như có làn gió mát lướt qua. Nàng không khỏi nghĩ ngợi, nếu cùng người như vậy kết làm vợ chồng, đời này có lẽ sẽ trôi qua rất bình an.
Kiếp trước nàng đi theo phản thần Ngu Bắc Huyền, ngày nào cũng là khói lửa chiến chinh, lo lắng đề phòng, dù cho chưa từng nói ra thì trong lòng vẫn luôn khát vọng bình an như vậy.
Thật kỳ lạ, rõ ràng nàng không hề hiểu rõ nam nhân này, chỉ mới có duyên gặp mặt hai lần, nhưng lại có một niềm tin không giải thích nổi, là chàng sẽ mang đến cho nàng một cuộc đời hoàn toàn khác, vợ chồng hài hòa, tháng ngày yên ả.
Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu thật mạnh, chối bỏ ý nghĩ trong đầu. Rất có thể sau ngày hôm nay, cuộc đời của bọn họ sẽ không còn liên quan đến nhau nữa rồi.
Lý Diệp xếp những lát thịt cá trắng mịn, mỏng như cánh ve ngay ngắn lên trên lớp băng vụn trong một cái đĩa to, vừa cúi đầu rửa tay, vừa nhỏ nhẹ hỏi: “Quận chúa tìm ta có việc ư?”
Lúc này Gia Nhu mới biết chàng đã phát hiện ra mình từ sớm, vội ho một tiếng che giấu sự lúng túng: “Ta muốn nói chuyện riêng với huynh.”
Rửa tay xong, Lý Diệp đứng dậy, nhìn ra bên ngoài tường viện mà nói: “Vừa lúc ta định đi hái một ít lá trúc, Quận chúa có muốn đi cùng không?”
Gia Nhu gật đầu ra hiệu đồng ý. Chàng đi tới, mùi thơm thanh nhã trên người tản vào không khí xung quanh.
Trong kinh thành, nam giới hay mặc xiêm y đã được xông hương, đa số thường dùng long tiên hương quý giá hoặc là tinh dầu thông, thế nhưng mùi hương trên người Lý Diệp không giống. Gia Nhu nhớ mùi hương này là hương sen Tây tạng, vốn do công chúa Văn Thành dùng những hương liệu quý báu chế thành rồi đưa (từ Trung Nguyên) vào Thổ phồn. Khi được mang quay lại Trung Nguyên lần thứ hai, hương liệu này thường dùng trong các chùa chiền, dùng khi trai giới tắm rửa.
Ở chùa Sùng Thánh, Gia Nhu từng ngửi qua mùi hương này trong từ đường. Bình an tĩnh lặng, thư thái tinh thần, chỉ có điều hơi thiếu nhân khí.
Rừng trúc ở bên ngoài biệt viện, tre trúc đan xen, vút tầm mắt là một màu xanh tươi. Lý Diệp đưa tay hái mấy cái lá trúc, ngón tay chàng thon dài trắng loáng như ngọc, làm cho Gia Nhu cứ nhìn mãi. Khi chàng phát giác ra, nàng mới dời mắt.
Lý Diệp hỏi: “Nàng muốn nói chuyện gì với ta thế?”
Gia Nhu cũng không quanh co: “Đáng ra lần trước ta không nên bỏ chạy, mà nên nói chuyện với huynh cho rõ ràng. Năm xưa phụ thân ta định ra mối hôn nhân này, do chưa từng gặp huynh nên trong lòng ta rất bất mãn. Vì thế sau khi quen biết với Ngu Bắc Huyền, ta từng nghĩ muốn từ bỏ hôn ước này.”
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Tuy ta với y có chút tư tình, nhưng không hề tùy tiện, đến giờ cũng đã hoàn toàn cắt đứt. Nhưng dù sao chuyện đó cũng không công bằng đối với huynh, cho nên huynh có quyền từ hôn. Ta chỉ xin huynh, khi từ hôn thì giữ chút thể diện cho cha mẹ ta. Ta vô cùng cảm kích.”
Thật là một cô nương liều lĩnh và thẳng thắn, Lý Diệp vô cùng khâm phục dũng khí của nàng. Chàng khe khẽ cười: “Ai nói ta muốn từ hôn?”
Gia Nhu kinh ngạc nhìn chàng, một lúc sau mới nói tiếp được: “Huynh…huynh thật sự không để ý sao? vẫn đồng ý cưới ta?”
Vừa nói xong, nàng liền thấy hơi xấu hổ, nghe có vẻ như nàng sợ chàng đổi ý vậy.
Hôn sự này tuy không phải là việc nàng mong muốn, nhưng cha nàng cần Lý gia. Cho dù có được Lý Giáng coi trọng hay không, bản thân có công danh hay không, Lý Diệp vẫn là con trai của Lý Giáng, xuất thân danh môn.
Vân Nam Vương là chức vị Thiên tử đích thân phong cho tổ tiên Mộc thị, đại biểu cho sức mạnh của hoàng quyền ở Nam Chiếu. Nhưng hôm nay triều đình đã suy yếu, ảnh hưởng của Vân Nam Vương ở Nam Chiếu giảm bớt rất nhiều. Những thị tộc khác ở Nam Chiếu thì đều có hậu thuẫn, hoặc là Tiết độ sứ, hoặc có Thổ Phồn, hoặc có thế lực nào đó trong triều ngấm ngầm chống lưng, bất cứ lúc nào đều muốn thế chỗ cha nàng. Chuyện xảy ra trong hội đua thuyền ngày ấy, cuối cùng không thể tra ra bất kỳ manh mối nào, đã hoàn toàn chứng tỏ những người kia sắp đặt kín kẽ như thế nào.
Thời điểm này nếu nàng gả vào Lý gia thì cũng trợ lực được cho cha nàng ít nhiều.
Lý Diệp thấy trong mắt nàng lướt qua các loại suy tính, không giống chút nào với một thiếu nữ 15 tuổi. Ở tuổi này, lẽ ra phải ngây thơ hoạt bát mới phải. Chàng bèn nói: “Nàng vừa nói đã hoàn toàn cắt đứt với y, vậy ta cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Chàng biết, nàng lấy chàng không phải vì yêu thích, mà là vì thân phận con trai Lý gia.
Nàng khờ dại cho rằng Lý gia sẽ giúp đỡ Vân Nam Vương.
Lý Diệp biết rất rõ, tình cảnh bây giờ đã không giống với mười năm trước, phụ thân chàng chắc chắn sẽ không giúp bọn họ. Nhưng nếu nàng trở thành vợ của chàng, chàng sẽ tận lực bảo vệ nàng cùng người nhà của nàng, đấy là trách nhiệm làm chồng của chàng.
Gia Nhu dù sao cũng chỉ là cô gái mới lớn, da mặt vẫn chưa dày đến mức có thể thoải mái bàn luận việc hôn nhân của chính mình với nam nhân. Nàng ngượng ngùng muốn rời đi. Chàng vẫn bằng lòng cưới nàng làm cho nàng thấy vô cùng cảm động, nguyện nỗ lực vì tương lai sau này của hai người.
Có thể do đời trước, nàng đã bị tổn thương quá lớn, cho nên giờ nàng không biết mình còn có thể yêu một lần nữa hay không. Vì vậy trong thâm tâm cũng không hi vọng chàng đối xử quá tốt với mình.
Vì như thế, nàng sẽ thấy vô cùng hổ thẹn, khó xử.
Hai người cùng yên lặng một lúc. Gió thổi, rừng trúc lay động, một vài âm thanh nhè nhẹ vang lên. Gia Nhu cảnh giác ngẩng đầu lên, đưa tay ngăn Lý Diệp lại: “Có kẻ địch! Lùi lại mau!”
Trong rừng đột nhiên xuất hiện mấy kẻ mặc áo đen che mặt, nhanh chóng chạy về phía họ
Gia Nhu che chở Lý Diệp cùng lùi về phía sau, nàng hét lớn: “Người đâu tới mau, có địch!” Cũng không biết bên trong biệt viện của Quảng Lăng Vương có hộ vệ hay không.
Kiếp trước nàng từng nhiều lần gặp ám sát, nhưng hồi ấy người đứng bên cạnh nàng là Ngu Bắc Huyền. Gia Nhu không cần bảo vệ y, thậm chí còn được y bảo vệ. Nhưng bây giờ bên cạnh nàng là một thư sinh trói gà không chặt (chết cười với chị :)))))), nàng không biết có bảo vệ nổi chàng hay không.
Lý Diệp nhìn thân hình nho nhỏ che ở trước mặt mình, vừa thấy buồn cười vừa thấy lòng vô cùng mềm mại. Chàng kéo tay nàng nói: “Theo ta mau.”
Bọn họ chạy vào biệt viện, Lý Diệp đóng cổng lại, Gia Nhu kinh hãi hỏi: “Huynh…huynh nghĩ làm thế này sẽ ngăn được bọn chúng à?”
Lý Diệp nghiêm túc gật đầu. Bàn tay ở sau lưng ra dấu với mấy người đang núp trong bóng tối.
Gia Nhu suy sụp, người này ở trên núi quá lâu nên u mê rồi chăng? Lại nhìn mấy người làm đang lao từ trong biệt viện ra ngoài, ai nấy chỉ có gậy trúc, chổi tre thì hiểu ra bọn họ không mảy may biết võ.
Nàng giơ tay đỡ trán, gọi một người trong số đó lại: “Nhanh chạy vào sau núi báo cho Quảng Lăng Vương và Thế tử biết.” Có em trai, cộng với bên người Quảng Lăng Vương chắc chắn phải có hộ vệ, vậy thì có thể chống cự được.
Người kia gật mạnh đầu, quay người chạy đi.
Gia Nhu lấy dao găm bên hông ra, nhét vào tay Lý Diệp, vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa nói: “Huynh cầm đi. Lát nữa nếu không chống đỡ được thì hãy chạy cho nhanh. Nếu bọn chúng đuổi theo thì cứ vung dao chém bừa, không cho chúng đến gần. Huynh rõ chưa?”
Lý Diệp cầm dao găm, trong lòng biết chắc những thích khách kia chẳng có cách nào tới gần chỗ này, nhưng chàng vẫn ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng.
Mấy người ở bên trong biệt thự đều nín thở tập trung, chuẩn bị cho trận ác chiến. Được một lúc, Gia Nhu cảm thấy động tĩnh bên ngoài là lạ, bèn lặng lẽ kéo một cánh cửa ra. Bên ngoài yên tĩnh, chỉ có âm thanh rừng trúc xào xạc, không hề thấy bóng dáng một ai.
Gia Nhu đi ra ngoài ngó nghiêng một lúc, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Bọn thích khách lại không cần hoàn thành mục tiêu, tự nhiên rút lui?
Lý Diệp đi tới bên người nàng, giả vờ không biết gì: “Hình như đi thật rồi.”
Đúng lúc, hội Lý Thuần chạy về đến nơi, Mộc Cảnh Thanh chạy đến trước mặt Gia Nhu, tóm lấy bờ vai của nàng kêu lên: “A tỷ, nghe nói có kẻ địch đến đây, tỷ có sao không!”
Gia Nhu bị cậu tóm đau liền đánh một cái vào tay cậu: “Không sao, bọn chúng không tấn công mà đi luôn rồi.”
Lúc này Mộc Cảnh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, xong cậu lại cảm thấy kỳ quái, thích khách đã đến tận đây, mà lại chịu trắng tay trở về?
Trong lòng Lý Thuần đã đoán ra mấy phần, liền ra lệnh cho người hầu phía sau: “Mang người đến vùng núi quanh đây tra xét cẩn thận một lượt đi, đảm bảo không có bất kỳ nguy hiểm nào khác mới được trở về. Mọi người đừng ở bên ngoài nữa, đều vào đi thôi.”
Người hầu nghe lệnh rời đi, mọi người đi trở vào biệt thự. Thôi Vũ Dung cùng Thuận Nương đều đến an ủi Gia Nhu, cả hai cùng cho rằng nàng đã bị một phen kinh hãi mà không hề biết là Gia Nhu đã quen với mấy chuyện như này rồi, thậm chí có chuyện còn nguy hiểm hơn ấy chứ.
Lý Thuần trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với Lý Diệp.
Một lát sau, trong nhà sau của biệt thự đã có bảy xác người áo đen được xếp trên đất. Nội vệ bẩm báo với Lý Thuần: “Trên người chúng không có bất kỳ manh mối nào, sau khi bị bắt thì tự vẫn ngay tức khắc. Bên chúng ta cũng bị chết hai người.”
Lý Thuần trầm mặt: “Ta vừa rời khỏi Kinh thành, lập tức có người phái kẻ cướp đến Ly Sơn. Chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ là mấy kẻ này có thể giết được ta?”
Lý Diệp đứng ở phía sau lên tiếng: “Có thể không phải là ám sát, mà chỉ thăm dò thực lực của ngài. Trước mắt xử lý mấy thi thể này trước đã, kẻo lại dọa đến mấy…người bạn nhỏ kia.”
Lý Thuần gật đầu, giơ tay ra hiệu cho nội vệ kéo mấy xác chết đi. Ông ta nói với Lý Diệp: “Anh cũng phải cẩn thận đấy. Tuy rằng rất ít người biết được thân phận của anh, bên ngoài đều nghĩ chúng ta thân thiết là vì anh là em trai của Mộ Vân, nhưng một khi bị phát hiện ra, anh sẽ rất nguy hiểm. Anh phải biết là hoàng thúc vẫn liên tục truy tìm tung tích Bạch Thạch sơn nhân các người đấy, quyết tâm diệt trừ cho bằng hết.”
“Ngài yên tâm đi, không ai để ý đến tôi đâu.” Lý Diệp thoải mái cười nói.
“Ừ, bận bịu nửa ngày, cũng có chút đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn thôi, ta đã sai làm rất nhiều món ăn dân dã.” Lý Thuần đưa tay quàng vai Lý Diệp, “Sẽ cho phần anh nhiều thịt dê hơn, cho anh đỡ sợ.”
Thực ra Lý Diệp chẳng hề kinh hãi tý nào, chàng chỉ thấy bất ngờ trước phản ứng của Gia Nhu. Nàng vô cùng bình tĩnh, như người đã từng chinh chiến sa trường. Ngẫm lại từ bé nàng đã rất liều lĩnh, quả nhiên là cha tài không sinh con kém.
Vậy thì nhất định chàng sẽ đóng vai yếu đuối, để cho nàng bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.