Chương 24
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
Thôi lão phu nhân nghe tin con cháu phải đi tất nhiên là thấy lưu luyến, suýt thì phát khóc. Mọi người vội vã vây quanh động viên bà cụ, Thôi thị nói: “Mẹ, con chỉ về phủ chờ tin tức thôi, chưa chưa đi ngay hôm nay mà. Mẹ con ta vẫn có thể gặp nhau mà.”
“A Niệm con đừng có lừa ta.” Thôi lão phu nhân nắm chặt tay Thôi thị, “Năm xưa lúc ta đưa con ra khỏi thành Trường An, con cũng bảo sẽ sớm trở lại gặp ta, thế mà ta đã phải chờ đợi ròng rã 16 năm đấy thôi. Ta sẽ không chờ nổi 16 năm nữa đâu.”
Những người quanh đấy thấy cảnh này thì đều lộ vẻ xúc động. Năm đó trong gia đình, lão phu nhân vốn thương Thôi thị nhất. Thư Vương phi nghe thấy thì cảm giác không thoải mái chút nào, bà ta năm ngày ba bận lại chạy về nhà mẹ đẻ, chăm sóc mẹ đẻ mọi chuyện, thế mà vẫn không sánh bằng cái người đi một mạch 16 năm mới về thăm nhà một lần. Nhưng Thư Vương phi vẫn phải an ủi lão phu nhân: “Mẹ, Nam Chiếu đã xảy ra đại sự, A Niệm phải về phủ để chuẩn bị trước, chứ chưa đi ngay đâu ạ.”
Lư thị cũng khuyên nhủ: “Mẹ, hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ, mẹ nên vui mới đúng. Vương phi thật sự có chuyện khẩn cấp mà, trước mắt mẹ cứ cho về đã nhé. Ngày khác con sẽ đích thân đưa Vương phi lại đến thăm người, có được không ạ?”
Lúc này Thôi lão phu nhân mới thả tay, bà cụ bày ra bộ dạng tủi thân như đứa bé. Thôi thị nhìn thôi cũng cảm thấy chua xót, bà dặn dò Lư thị chăm sóc thật tốt cho mẹ già rồi cùng người của Vương phủ rời đi.
Mọi người đều vội vã, xe ngựa đi thẳng từ cửa hông ra ngoài. Đằng trước có một số khách mời còn chưa về hết, Thôi Thực và Thôi Thời Chiếu đang đứng ở cổng chính tiễn khách, lúc nhìn thấy xe của đoàn người Thôi thị rời đi, Thôi Thời Chiếu hỏi: “Cha, Nam Chiếu không sao chứ ạ? Hay là chúng ta giúp cô một chút.”
Thôi Thực thở dài nói: “Lúc này không còn giống ngày xưa nữa rồi. Năm xưa Thiên tử coi trọng Vân Nam Vương, là bởi vì Vân Nam Vương có thể kìm giữ quân Thổ Phồn ở phía tây, cho nên dùng mọi cách lôi kéo. Nhưng bây giờ Thổ Phồn đã trở thành mãnh hổ, Vân Nam Vương không áp chế nổi nữa rồi. Nam Chiếu đã trở thành đứa con bị vứt bỏ, triều đình sẽ không xuất binh, càng không can thiệp vào nội bộ vùng ấy nữa. Chỉ có chúng ta thì làm sao mà giúp được việc khó khăn này đây?”
Thôi Thời Chiếu chợt thấy lòng nặng như đeo đá, bật thốt lên: “Vậy cô và mọi người … sẽ ra sao?”
Thôi Thực liếc mắt nhìn con trai, thằng bé này từ trước đến nay luôn thờ ơ với chuyện của người ngoài, sao giờ lại quan tâm chuyện nhà A Niệm như vậy nhỉ? Thật là khác thường. Tuy nhiên Thôi Thực vẫn giải thích: “Con yên tâm. Cha con Vân Nam Vương đều dũng mãnh thiện chiến, triều đình đã bỏ mặc Nam Chiếu mấy năm nay rồi, bọn họ vẫn lo liệu được đấy thôi. Đến lúc có chuyện lớn, cha ra mặt cũng không muộn. Lúc ấy Lý gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Lý Giáng giờ đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống. Đã kết thông gia với phủ Vân Nam Vương rồi, lẽ nào Nam Chiếu có chuyện mà ông ta có thể quăng đi không đoái hoài gì hay sao?
Có câu này của cha mình, Thôi Thời Chiếu cùng thấy yên tâm hơn. Bây giờ anh ta chưa có năng lực gì, cho nên càng muốn nỗ lực để trở nên mạnh mẽ. Thôi Thời Chiếu muốn trong tay có quyền, nhưng không phải là để giữ gìn vinh quang của gia tộc. Vinh quang của dòng họ Thôi đất Thanh Hà đã kéo dài mấy trăm năm, mà thói đời trăng tròn rồi thì phải đến khuyết, nước đầy thì sẽ tràn, không có đạo lý nào là chỉ thịnh không suy.
Thôi Thời Chiếu chỉ muốn có năng lực để bảo vệ người nhà, bảo vệ người mà mình coi trọng.
Thôi thị trở về phủ thì liền hỏi han người đưa tin đến từ Nam Chiếu thật kỹ càng, thế mới biết Nam Chiếu là đã xảy ra nội loạn thật. Bắt đầu từ chuyện xảy ra ở hội đua thuyền. Chuyện nọ kéo tiếp chuyện kia, các thị tộc mất lòng tin lẫn nhau, thậm chí còn đến nỗi nghi bóng nghi gió lẫn nhau. Đao thị và Cao thị mượn chuyện đó để làm lợi cho mình, lại thèm muốn sự giàu có của Điền thị, ba bên vì tranh chấp đất đai mà không ai nhường ai, cuối cùng huy động tư binh đánh nhau.
Mặc dù Mộc thị không bị cuốn vào cuộc chiến đó, nhưng cũng không có sức ngăn cản, sốt ruột quá bèn phái người truyền tin đến Trường An.
Gia Nhu đã biết trước chuyện này, Sau này Mộc Thành Tiết sẽ phán định Đao thị cùng Cao thị gây sự trước, để ngăn ngừa hậu hoạ thì không cho bọn họ nuôi dưỡng tư binh nữa, nếu không nghe theo thì sẽ bị đuổi khỏi thành Dương Tư Mị. Sau trận này, dưới sự hợp lực ép buộc của Điền thị và Mộc thị thì lực lượng của hai nhà Đao thị và Cao thị bị thương tổn rất lớn. Vì thế thời điểm Thổ Phồn đột kích, quân đội của bọn họ không phát huy tác dụng gì lớn.
Kiếp trước nàng không hiểu, vì sao quân đội Nam Chiếu lại yếu đến mức chỉ một đòn như vậy cũng không chịu nổi. Sau đó tìm hiểu nguyên nhân từ chỗ Ngu Bắc Huyền mới biết, thì ra tuy rằng bốn thị tộc lớn ngấm ngầm tranh đấu không ngừng, ngoài mặt cùng chẳng hòa thuận với nhau chút nào, thế nhưng trong mấy trăm năm qua, bọn họ sớm đã sống nương tựa lẫn nhau, quân đội Nam Chiếu không thể thiếu lực lượng của nhà nào, một nhà tổn hại thì những nhà còn lại đều tổn hại theo.
Từ ngày tổ chức hội đua thuyền thì đã có người muốn chia cắt Nam Chiếu. Để đạt được mục đích cuối cùng, chỉ sợ sẽ tiếp tục có nhiều chuyện như thế nữa. Cho nên nàng cần cảnh báo cho cha, tránh bị dắt mũi mà không biết.
Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh tiến cung chào từ biệt, cũng không gặp trở ngại gì lớn. Trinh Nguyên đế phiền lòng vì chuyện của Bùi Diên Linh nên không còn tâm tư mở lại yến tiệc nào nữa. Nghe nói Nam Chiếu phát sinh nội loạn, cần người giải quyết gấp thì chỉ căn dặn vài câu liền rộng lượng cho đi luôn.
Vốn Mộc Thành Tiết dự tính chỉ sai người gây ra một trận náo loạn nho nhỏ ở Nam Chiếu để lấy cớ đưa Mộc Cảnh Thanh quay về. Không ngờ trận nội loạn này lại đến đúng lúc như vậy, vừa khéo giúp cả nhà bọn họ an toàn trở về. Nhưng Mộc Thành Tiết thì cần về sớm hơn để giải quyết trước khi sự việc trở nên xấu hơn.
Trở về phủ, Mộc Thành Tiết đến nói với Thôi thị: “Sự tình như thế nào thì bà đều biết rồi, ta với Nhị lang thu dọn đồ đạc để đi luôn hôm nay, tránh có sự cố gì lại phát sinh. Bà giúp chúng ta thu xếp một số trang phục đơn giản là được, nhiều cũng không mang đi nổi. Còn lại mọi người chưa cần về Nam Chiếu vội, cứ ở lại Trường An đi, chờ ta ổn định tình hình thì sẽ cho người tới đón về sau.”
Lúc này khẳng định thành Dương Tư Mị đang loạn rối tinh rối mù, mấy người phụ nữ về đó cũng không an toàn, không bằng ở lại Trường An thì hơn. Thư Vương chắc chắn chỉ đối phó hai cha con bọn ông, sẽ không ra tay đối với mấy người đàn bà con trẻ. Nói gì thì A Niệm cũng là con gái Thôi gia, em gái ruột của Thư Vương phi, giờ lại có thêm mối quan hệ thông gia với Lý gia làm bảo đảm, tổng hợp lại thì Thư Vương cũng phải kiêng kỵ mấy tầng quan hệ này.
Thôi thị cũng biết như vậy là tốt nhất, nhưng vẫn lo lắng an nguy của cha con Mộc Thành Tiết. Mộc Cảnh Thanh vừa mặc áo giáp vừa nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Những cái khác con không làm được, nhưng đánh trận thì rất thành thạo.” Từ nhỏ cậu ta đã đi theo Mộc Thành Tiết, có kinh nghiệm qua vô số chiến dịch, lập được rất nhiều chiến công. Người trong quân nhắc đến Mộc Cảnh Thanh thì không ai gọi cậu là Thế tử của Vân Nam Vương, mà gọi là Mộc Đô úy. Khi mà người thừa kế các thị tộc khác của thành Dương Tư Mị còn đang leo cây đấu dế thì Mộc Cảnh Thanh đã gánh trách nhiệm bảo vệ đất nước trên vai.
Gia Nhu nghe câu nói này thì thấy chua xót trong lòng. Mộc Cảnh Thanh không hề nói ngoa, kiếp trước cậu chỉ có ba ngàn binh mã mà vẫn cố ngăn trở bẩy mươi ngàn quân Thổ Phồn ròng rã nửa tháng trời, để mấy vạn dân chúng có thể an toàn rút lui, cuối cùng chết trận sa trường. Triều đình truy phong Mộc Cảnh Thanh là Uy vũ đại tướng quân, là người trẻ tuổi nhất nhận được phong hào này trong quốc sử.
Thôi thị đi tới, giúp con trai buộc dây: “Chính con phải tự chăm lo nhé. Đừng có chuyện gì cũng xông lên phía trước, phải nghe lời cha con, biết không?”
Mộc Cảnh Thanh nhếch miệng, cúi đầu nói nhỏ: “Mẹ lo lắng cho cha, đúng không? Yên tâm đi, con sẽ bảo vệ tốt cho cha. Dù cho chết, đều sẽ…”
Thôi thị bịt miệng cậu lại, cau mày nói: “Không cho nói những lời xui xẻo! Phật tổ sẽ phù hộ hai người.”
Mộc Cảnh Thanh kéo tay bà ra, cười vô tư. Cậu biết mẹ tin Phật, nhưng cậu thì không, cậu chỉ tin chính mình.
Thuận Nương không giúp được việc gì, chỉ theo A Thường sửa soạn một chút hành trang. Lúc nàng ta nghe được tin tức thì như sét đánh ngang tai, tưởng phải rời Trường An ngay lập tức. Hiện tại biết có thể ở lại, tất nhiên là vui vẻ. Tình cảm của nàng ta đối với Mộc Thành Tiết cũng chả có gì sâu đậm, mười mấy năm qua cũng chỉ gặp mặt vài lần. Nhưng rốt cuộc cũng là cha con, máu mủ ruột rà, cho nên cũng có chút lo lắng cho ông.
Chỉ có điều người một nhà đang lưu luyến chia tay, Thuận Nương trông có vẻ hơi thừa ra, cho nên cũng không đến gần.
Trên dưới trong phủ đều đang bận rộn, Mộc Thành Tiết điểm danh mấy người đi theo mình, những người đắc lực nhất thì để lại bảo vệ mẹ con Thôi thị. Gia Nhu đi tới bên cạnh cha, hành lễ nói: “Cha, con có mấy câu muốn nói với cha.”
Mộc Thành Tiết nhìn nàng một cái: “Nói đi.”
“Đây chỉ là những điều con suy đoán, cha nghe xong, nếu cảm thấy không thích hợp thì coi như con chưa nói gì. Chuyện hội đua thuyền lần trước, chúng ta vẫn nghi là do có người của bốn gia tộc lớn động chân động tay. Nhưng cũng có khả năng là do người bên ngoài phải không ạ? Con nghĩ là, Tiết độ sứ các nơi đều muốn mỏ muổi, mỏ sắt của Nam Chiếu, nhưng cha luôn tuân thủ luật pháp triều đình, không chịu lén lút giao dịch, cho nên bọn họ đương nhiên muốn người khác được phong Vương. Chưa kể quân Thổ Phồn luôn nhìn chằm chằm chúng ta nữa chứ.” Gia Nhu nói tới chỗ này thì cố ý dừng lại một chút, quan sát phản ứng của cha mình.
Mộc Thành Tiết nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: “Con nói tiếp đi.”
“Chuyện lần này nghe nói là Cao gia với Đao gia gây sự, nhưng nếu có người ngấm ngầm cố ý giật dây nói dối thì sao đây? Mục đích chính là muốn chia rẽ bốn gia tộc, làm suy yếu sức chiến đấu của quân đội Nam Chiếu, cũng là làm cho thế lực bên ngoài có thể nuốt chửng Nam Chiếu. Mặc dù Thổ Phồn có thỏa thuận hoãn binh với chúng ta, nhưng bọn họ cũng từng trở mặt vô tình mấy lần. So với việc nghiêm trị hai nhà kia, chẳng bằng tìm ra nguyên nhân chân chính thì tốt hơn nhiều, cha nghĩ sao ạ?”
Mộc Thành Tiết nhìn con gái một lần nữa, nhưng ánh mắt lần này khác hẳn. Tính Gia Nhu vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo, chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong nhà. Vì để nàng giữ nguyên cá tính, Mộc Thành Tiết luôn cố gắng không can thiệp mọi chuyện của nàng. Mãi đến tận khi xảy ra chuyện Ngu Bắc Huyền, ông mới phát hiện hóa ra mình đã quá dung túng con, lúc ấy vì muốn quản chặt chẽ hơn cho nên giơ tay đánh nàng.
Nhưng điều làm Mộc Thành Tiết bất ngờ hơn là cái tát kia dường như đã thức tỉnh Gia Nhu hoàn toàn. Không chỉ có tính tình con gái thay đổi hẳn, trong đầu không hề còn chút chuyện tình ái nào, mà còn có hiểu biết của riêng mình đối với thù trong giặc ngoài của Nam Chiếu. Lại còn lo lắng nhắc nhở cha tỉnh táo, điều này làm cho ông vô cùng vui mừng.
Mộc Thành Tiết đặt tay lên vai Gia Nhu vai, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ thận trọng suy nghĩ lời con. Ta với Nhị lang không có ở đây, con là trưởng nữ, hãy quan tâm đến mẹ và các em nhé.”
“Cha yên tâm, chúng con ở Trường An chờ tin tốt của mọi người. Cha cẩn thận nhé.” Gia Nhu cúi người hành lễ. Trong lòng nàng, cha vẫn luôn là đại anh hùng. Mặc dù ông hơi cứng nhắc, đôi lúc không biết biến báo, nhưng đối với nhân dân Nam Chiếu mà nói, ông đã đảm nhiệm chức trách một cách đầy trách nhiệm.
Cha con Mộc Thành Tiết cưỡi ngựa ra khỏi thành, binh lính giữ thành kiểm tra giấy tờ xong thì liền cho họ đi. Lúc họ đi đến chỗ cây cầu bắc ngang sông Bá ở phía đông thành thì bỗng có một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh tiến đến ngăn lại. Mộc Cảnh Thanh miễn cưỡng ghìm cương ngựa, quát lên: “Ngươi là ai? Muốn chết à!”
Người đàn ông trung niên cúi đầu vái: “Các ngài là Vân Nam Vương và Thế tử phải không ạ? Tiểu nhân là Vương Nghị, Trưởng sử của phủ Quảng Lăng Vương, theo lệnh của Quảng Lăng Vương đến đưa cho ngài một phong thư.” Vương Nghị trình thư lên bằng hai tay, Mộc Thành Tiết cúi người tiếp nhận. Từ lúc biết tin Nam Chiếu sinh biến, rồi tiến cung chào từ biệt, đến lúc này khi đã ra khỏi thành mới hết có nửa ngày.
Tin tức của Quảng Lăng Vương đúng là quá nhanh, đã biết mà phái người chờ ở chỗ này rồi. Nhưng Mộc Thành Tiết với Quảng Lăng Vương vốn không có giao tình gì, gửi thư là muốn nói gì đây? Vương Nghị nói tiếp: “Quảng Lăng Vương biết ngài một lòng trung thành, nhưng giờ đây triều đình thực sự không có binh lực có thể trợ giúp cho Nam Chiếu. Bên trong thư này có mấy chiến thuật, biết đâu có thể giúp ngài chút ít.”
Mộc Thành Tiết cất thư vào trong ngực: “Xin Trưởng sử chuyển gửi lời cảm ơn của ta đến Quảng Lăng Vương. Ta phải giục ngựa tốc hành về Nam Chiếu gấp, không tiện nhiều lời nữa.”
Vương Nghị vội vã tránh ra, đưa mắt nhìn nhóm người Mộc Thành Tiết rời đi. Sau đó ông ta đi tới chỗ gốc cây liễu bên bờ sông Bá, nói với người đang đứng trong bóng cây: “Tiên sinh, xong việc rồi ạ. Vân Nam Vương đã nhận thư và an toàn rời đi rồi.”
“Làm phiền Trưởng sử, ông có thể trở về rồi.” Lý Diệp nhìn sông Bá, nói.
Vương Nghị cáo từ rời đi, Lý Diệp thì đi dọc theo bờ sông về phía trước. Trên cây cầu liễu nghiêng ngả ở bờ sông Bá, rất nhiều người lưu luyến chia tay ở chốn này. Vân Tùng ngồi ở trên xe ngựa chờ Lý Diệp, thấy chàng trở về thì hỏi: “Lang quân, chúng ta đi đâu tiếp đây ạ?” Hôm nay lang quân thực sự có chút kỳ lạ, hẹn Quảng Lăng Vương cùng đi Thôi gia chúc thọ, nhưng trên đường lang quân lại đột nhiên đổi ý, chạy đến chỗ này giải sầu.
“Đến chùa Đại Từ Ân đi.” Lý Diệp dặn dò.
Vân Tùng những muốn hỏi xem đến đấy làm gì, đi được nửa đường mới nhớ ra là Phu nhân đã mang ngày sinh tháng đẻ của lang quân và Quận chúa đến chùa Đại từ ân để xem tốt xấu, chắc là lang quân đến xem kết quả.
Thôi lão phu nhân nghe tin con cháu phải đi tất nhiên là thấy lưu luyến, suýt thì phát khóc. Mọi người vội vã vây quanh động viên bà cụ, Thôi thị nói: “Mẹ, con chỉ về phủ chờ tin tức thôi, chưa chưa đi ngay hôm nay mà. Mẹ con ta vẫn có thể gặp nhau mà.”
“A Niệm con đừng có lừa ta.” Thôi lão phu nhân nắm chặt tay Thôi thị, “Năm xưa lúc ta đưa con ra khỏi thành Trường An, con cũng bảo sẽ sớm trở lại gặp ta, thế mà ta đã phải chờ đợi ròng rã 16 năm đấy thôi. Ta sẽ không chờ nổi 16 năm nữa đâu.”
Những người quanh đấy thấy cảnh này thì đều lộ vẻ xúc động. Năm đó trong gia đình, lão phu nhân vốn thương Thôi thị nhất. Thư Vương phi nghe thấy thì cảm giác không thoải mái chút nào, bà ta năm ngày ba bận lại chạy về nhà mẹ đẻ, chăm sóc mẹ đẻ mọi chuyện, thế mà vẫn không sánh bằng cái người đi một mạch 16 năm mới về thăm nhà một lần. Nhưng Thư Vương phi vẫn phải an ủi lão phu nhân: “Mẹ, Nam Chiếu đã xảy ra đại sự, A Niệm phải về phủ để chuẩn bị trước, chứ chưa đi ngay đâu ạ.”
Lư thị cũng khuyên nhủ: “Mẹ, hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ, mẹ nên vui mới đúng. Vương phi thật sự có chuyện khẩn cấp mà, trước mắt mẹ cứ cho về đã nhé. Ngày khác con sẽ đích thân đưa Vương phi lại đến thăm người, có được không ạ?”
Lúc này Thôi lão phu nhân mới thả tay, bà cụ bày ra bộ dạng tủi thân như đứa bé. Thôi thị nhìn thôi cũng cảm thấy chua xót, bà dặn dò Lư thị chăm sóc thật tốt cho mẹ già rồi cùng người của Vương phủ rời đi.
Mọi người đều vội vã, xe ngựa đi thẳng từ cửa hông ra ngoài. Đằng trước có một số khách mời còn chưa về hết, Thôi Thực và Thôi Thời Chiếu đang đứng ở cổng chính tiễn khách, lúc nhìn thấy xe của đoàn người Thôi thị rời đi, Thôi Thời Chiếu hỏi: “Cha, Nam Chiếu không sao chứ ạ? Hay là chúng ta giúp cô một chút.”
Thôi Thực thở dài nói: “Lúc này không còn giống ngày xưa nữa rồi. Năm xưa Thiên tử coi trọng Vân Nam Vương, là bởi vì Vân Nam Vương có thể kìm giữ quân Thổ Phồn ở phía tây, cho nên dùng mọi cách lôi kéo. Nhưng bây giờ Thổ Phồn đã trở thành mãnh hổ, Vân Nam Vương không áp chế nổi nữa rồi. Nam Chiếu đã trở thành đứa con bị vứt bỏ, triều đình sẽ không xuất binh, càng không can thiệp vào nội bộ vùng ấy nữa. Chỉ có chúng ta thì làm sao mà giúp được việc khó khăn này đây?”
Thôi Thời Chiếu chợt thấy lòng nặng như đeo đá, bật thốt lên: “Vậy cô và mọi người … sẽ ra sao?”
Thôi Thực liếc mắt nhìn con trai, thằng bé này từ trước đến nay luôn thờ ơ với chuyện của người ngoài, sao giờ lại quan tâm chuyện nhà A Niệm như vậy nhỉ? Thật là khác thường. Tuy nhiên Thôi Thực vẫn giải thích: “Con yên tâm. Cha con Vân Nam Vương đều dũng mãnh thiện chiến, triều đình đã bỏ mặc Nam Chiếu mấy năm nay rồi, bọn họ vẫn lo liệu được đấy thôi. Đến lúc có chuyện lớn, cha ra mặt cũng không muộn. Lúc ấy Lý gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Lý Giáng giờ đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống. Đã kết thông gia với phủ Vân Nam Vương rồi, lẽ nào Nam Chiếu có chuyện mà ông ta có thể quăng đi không đoái hoài gì hay sao?
Có câu này của cha mình, Thôi Thời Chiếu cùng thấy yên tâm hơn. Bây giờ anh ta chưa có năng lực gì, cho nên càng muốn nỗ lực để trở nên mạnh mẽ. Thôi Thời Chiếu muốn trong tay có quyền, nhưng không phải là để giữ gìn vinh quang của gia tộc. Vinh quang của dòng họ Thôi đất Thanh Hà đã kéo dài mấy trăm năm, mà thói đời trăng tròn rồi thì phải đến khuyết, nước đầy thì sẽ tràn, không có đạo lý nào là chỉ thịnh không suy.
Thôi Thời Chiếu chỉ muốn có năng lực để bảo vệ người nhà, bảo vệ người mà mình coi trọng.
Thôi thị trở về phủ thì liền hỏi han người đưa tin đến từ Nam Chiếu thật kỹ càng, thế mới biết Nam Chiếu là đã xảy ra nội loạn thật. Bắt đầu từ chuyện xảy ra ở hội đua thuyền. Chuyện nọ kéo tiếp chuyện kia, các thị tộc mất lòng tin lẫn nhau, thậm chí còn đến nỗi nghi bóng nghi gió lẫn nhau. Đao thị và Cao thị mượn chuyện đó để làm lợi cho mình, lại thèm muốn sự giàu có của Điền thị, ba bên vì tranh chấp đất đai mà không ai nhường ai, cuối cùng huy động tư binh đánh nhau.
Mặc dù Mộc thị không bị cuốn vào cuộc chiến đó, nhưng cũng không có sức ngăn cản, sốt ruột quá bèn phái người truyền tin đến Trường An.
Gia Nhu đã biết trước chuyện này, Sau này Mộc Thành Tiết sẽ phán định Đao thị cùng Cao thị gây sự trước, để ngăn ngừa hậu hoạ thì không cho bọn họ nuôi dưỡng tư binh nữa, nếu không nghe theo thì sẽ bị đuổi khỏi thành Dương Tư Mị. Sau trận này, dưới sự hợp lực ép buộc của Điền thị và Mộc thị thì lực lượng của hai nhà Đao thị và Cao thị bị thương tổn rất lớn. Vì thế thời điểm Thổ Phồn đột kích, quân đội của bọn họ không phát huy tác dụng gì lớn.
Kiếp trước nàng không hiểu, vì sao quân đội Nam Chiếu lại yếu đến mức chỉ một đòn như vậy cũng không chịu nổi. Sau đó tìm hiểu nguyên nhân từ chỗ Ngu Bắc Huyền mới biết, thì ra tuy rằng bốn thị tộc lớn ngấm ngầm tranh đấu không ngừng, ngoài mặt cùng chẳng hòa thuận với nhau chút nào, thế nhưng trong mấy trăm năm qua, bọn họ sớm đã sống nương tựa lẫn nhau, quân đội Nam Chiếu không thể thiếu lực lượng của nhà nào, một nhà tổn hại thì những nhà còn lại đều tổn hại theo.
Từ ngày tổ chức hội đua thuyền thì đã có người muốn chia cắt Nam Chiếu. Để đạt được mục đích cuối cùng, chỉ sợ sẽ tiếp tục có nhiều chuyện như thế nữa. Cho nên nàng cần cảnh báo cho cha, tránh bị dắt mũi mà không biết.
Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh tiến cung chào từ biệt, cũng không gặp trở ngại gì lớn. Trinh Nguyên đế phiền lòng vì chuyện của Bùi Diên Linh nên không còn tâm tư mở lại yến tiệc nào nữa. Nghe nói Nam Chiếu phát sinh nội loạn, cần người giải quyết gấp thì chỉ căn dặn vài câu liền rộng lượng cho đi luôn.
Vốn Mộc Thành Tiết dự tính chỉ sai người gây ra một trận náo loạn nho nhỏ ở Nam Chiếu để lấy cớ đưa Mộc Cảnh Thanh quay về. Không ngờ trận nội loạn này lại đến đúng lúc như vậy, vừa khéo giúp cả nhà bọn họ an toàn trở về. Nhưng Mộc Thành Tiết thì cần về sớm hơn để giải quyết trước khi sự việc trở nên xấu hơn.
Trở về phủ, Mộc Thành Tiết đến nói với Thôi thị: “Sự tình như thế nào thì bà đều biết rồi, ta với Nhị lang thu dọn đồ đạc để đi luôn hôm nay, tránh có sự cố gì lại phát sinh. Bà giúp chúng ta thu xếp một số trang phục đơn giản là được, nhiều cũng không mang đi nổi. Còn lại mọi người chưa cần về Nam Chiếu vội, cứ ở lại Trường An đi, chờ ta ổn định tình hình thì sẽ cho người tới đón về sau.”
Lúc này khẳng định thành Dương Tư Mị đang loạn rối tinh rối mù, mấy người phụ nữ về đó cũng không an toàn, không bằng ở lại Trường An thì hơn. Thư Vương chắc chắn chỉ đối phó hai cha con bọn ông, sẽ không ra tay đối với mấy người đàn bà con trẻ. Nói gì thì A Niệm cũng là con gái Thôi gia, em gái ruột của Thư Vương phi, giờ lại có thêm mối quan hệ thông gia với Lý gia làm bảo đảm, tổng hợp lại thì Thư Vương cũng phải kiêng kỵ mấy tầng quan hệ này.
Thôi thị cũng biết như vậy là tốt nhất, nhưng vẫn lo lắng an nguy của cha con Mộc Thành Tiết. Mộc Cảnh Thanh vừa mặc áo giáp vừa nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Những cái khác con không làm được, nhưng đánh trận thì rất thành thạo.” Từ nhỏ cậu ta đã đi theo Mộc Thành Tiết, có kinh nghiệm qua vô số chiến dịch, lập được rất nhiều chiến công. Người trong quân nhắc đến Mộc Cảnh Thanh thì không ai gọi cậu là Thế tử của Vân Nam Vương, mà gọi là Mộc Đô úy. Khi mà người thừa kế các thị tộc khác của thành Dương Tư Mị còn đang leo cây đấu dế thì Mộc Cảnh Thanh đã gánh trách nhiệm bảo vệ đất nước trên vai.
Gia Nhu nghe câu nói này thì thấy chua xót trong lòng. Mộc Cảnh Thanh không hề nói ngoa, kiếp trước cậu chỉ có ba ngàn binh mã mà vẫn cố ngăn trở bẩy mươi ngàn quân Thổ Phồn ròng rã nửa tháng trời, để mấy vạn dân chúng có thể an toàn rút lui, cuối cùng chết trận sa trường. Triều đình truy phong Mộc Cảnh Thanh là Uy vũ đại tướng quân, là người trẻ tuổi nhất nhận được phong hào này trong quốc sử.
Thôi thị đi tới, giúp con trai buộc dây: “Chính con phải tự chăm lo nhé. Đừng có chuyện gì cũng xông lên phía trước, phải nghe lời cha con, biết không?”
Mộc Cảnh Thanh nhếch miệng, cúi đầu nói nhỏ: “Mẹ lo lắng cho cha, đúng không? Yên tâm đi, con sẽ bảo vệ tốt cho cha. Dù cho chết, đều sẽ…”
Thôi thị bịt miệng cậu lại, cau mày nói: “Không cho nói những lời xui xẻo! Phật tổ sẽ phù hộ hai người.”
Mộc Cảnh Thanh kéo tay bà ra, cười vô tư. Cậu biết mẹ tin Phật, nhưng cậu thì không, cậu chỉ tin chính mình.
Thuận Nương không giúp được việc gì, chỉ theo A Thường sửa soạn một chút hành trang. Lúc nàng ta nghe được tin tức thì như sét đánh ngang tai, tưởng phải rời Trường An ngay lập tức. Hiện tại biết có thể ở lại, tất nhiên là vui vẻ. Tình cảm của nàng ta đối với Mộc Thành Tiết cũng chả có gì sâu đậm, mười mấy năm qua cũng chỉ gặp mặt vài lần. Nhưng rốt cuộc cũng là cha con, máu mủ ruột rà, cho nên cũng có chút lo lắng cho ông.
Chỉ có điều người một nhà đang lưu luyến chia tay, Thuận Nương trông có vẻ hơi thừa ra, cho nên cũng không đến gần.
Trên dưới trong phủ đều đang bận rộn, Mộc Thành Tiết điểm danh mấy người đi theo mình, những người đắc lực nhất thì để lại bảo vệ mẹ con Thôi thị. Gia Nhu đi tới bên cạnh cha, hành lễ nói: “Cha, con có mấy câu muốn nói với cha.”
Mộc Thành Tiết nhìn nàng một cái: “Nói đi.”
“Đây chỉ là những điều con suy đoán, cha nghe xong, nếu cảm thấy không thích hợp thì coi như con chưa nói gì. Chuyện hội đua thuyền lần trước, chúng ta vẫn nghi là do có người của bốn gia tộc lớn động chân động tay. Nhưng cũng có khả năng là do người bên ngoài phải không ạ? Con nghĩ là, Tiết độ sứ các nơi đều muốn mỏ muổi, mỏ sắt của Nam Chiếu, nhưng cha luôn tuân thủ luật pháp triều đình, không chịu lén lút giao dịch, cho nên bọn họ đương nhiên muốn người khác được phong Vương. Chưa kể quân Thổ Phồn luôn nhìn chằm chằm chúng ta nữa chứ.” Gia Nhu nói tới chỗ này thì cố ý dừng lại một chút, quan sát phản ứng của cha mình.
Mộc Thành Tiết nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: “Con nói tiếp đi.”
“Chuyện lần này nghe nói là Cao gia với Đao gia gây sự, nhưng nếu có người ngấm ngầm cố ý giật dây nói dối thì sao đây? Mục đích chính là muốn chia rẽ bốn gia tộc, làm suy yếu sức chiến đấu của quân đội Nam Chiếu, cũng là làm cho thế lực bên ngoài có thể nuốt chửng Nam Chiếu. Mặc dù Thổ Phồn có thỏa thuận hoãn binh với chúng ta, nhưng bọn họ cũng từng trở mặt vô tình mấy lần. So với việc nghiêm trị hai nhà kia, chẳng bằng tìm ra nguyên nhân chân chính thì tốt hơn nhiều, cha nghĩ sao ạ?”
Mộc Thành Tiết nhìn con gái một lần nữa, nhưng ánh mắt lần này khác hẳn. Tính Gia Nhu vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo, chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong nhà. Vì để nàng giữ nguyên cá tính, Mộc Thành Tiết luôn cố gắng không can thiệp mọi chuyện của nàng. Mãi đến tận khi xảy ra chuyện Ngu Bắc Huyền, ông mới phát hiện hóa ra mình đã quá dung túng con, lúc ấy vì muốn quản chặt chẽ hơn cho nên giơ tay đánh nàng.
Nhưng điều làm Mộc Thành Tiết bất ngờ hơn là cái tát kia dường như đã thức tỉnh Gia Nhu hoàn toàn. Không chỉ có tính tình con gái thay đổi hẳn, trong đầu không hề còn chút chuyện tình ái nào, mà còn có hiểu biết của riêng mình đối với thù trong giặc ngoài của Nam Chiếu. Lại còn lo lắng nhắc nhở cha tỉnh táo, điều này làm cho ông vô cùng vui mừng.
Mộc Thành Tiết đặt tay lên vai Gia Nhu vai, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ thận trọng suy nghĩ lời con. Ta với Nhị lang không có ở đây, con là trưởng nữ, hãy quan tâm đến mẹ và các em nhé.”
“Cha yên tâm, chúng con ở Trường An chờ tin tốt của mọi người. Cha cẩn thận nhé.” Gia Nhu cúi người hành lễ. Trong lòng nàng, cha vẫn luôn là đại anh hùng. Mặc dù ông hơi cứng nhắc, đôi lúc không biết biến báo, nhưng đối với nhân dân Nam Chiếu mà nói, ông đã đảm nhiệm chức trách một cách đầy trách nhiệm.
Cha con Mộc Thành Tiết cưỡi ngựa ra khỏi thành, binh lính giữ thành kiểm tra giấy tờ xong thì liền cho họ đi. Lúc họ đi đến chỗ cây cầu bắc ngang sông Bá ở phía đông thành thì bỗng có một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh tiến đến ngăn lại. Mộc Cảnh Thanh miễn cưỡng ghìm cương ngựa, quát lên: “Ngươi là ai? Muốn chết à!”
Người đàn ông trung niên cúi đầu vái: “Các ngài là Vân Nam Vương và Thế tử phải không ạ? Tiểu nhân là Vương Nghị, Trưởng sử của phủ Quảng Lăng Vương, theo lệnh của Quảng Lăng Vương đến đưa cho ngài một phong thư.” Vương Nghị trình thư lên bằng hai tay, Mộc Thành Tiết cúi người tiếp nhận. Từ lúc biết tin Nam Chiếu sinh biến, rồi tiến cung chào từ biệt, đến lúc này khi đã ra khỏi thành mới hết có nửa ngày.
Tin tức của Quảng Lăng Vương đúng là quá nhanh, đã biết mà phái người chờ ở chỗ này rồi. Nhưng Mộc Thành Tiết với Quảng Lăng Vương vốn không có giao tình gì, gửi thư là muốn nói gì đây? Vương Nghị nói tiếp: “Quảng Lăng Vương biết ngài một lòng trung thành, nhưng giờ đây triều đình thực sự không có binh lực có thể trợ giúp cho Nam Chiếu. Bên trong thư này có mấy chiến thuật, biết đâu có thể giúp ngài chút ít.”
Mộc Thành Tiết cất thư vào trong ngực: “Xin Trưởng sử chuyển gửi lời cảm ơn của ta đến Quảng Lăng Vương. Ta phải giục ngựa tốc hành về Nam Chiếu gấp, không tiện nhiều lời nữa.”
Vương Nghị vội vã tránh ra, đưa mắt nhìn nhóm người Mộc Thành Tiết rời đi. Sau đó ông ta đi tới chỗ gốc cây liễu bên bờ sông Bá, nói với người đang đứng trong bóng cây: “Tiên sinh, xong việc rồi ạ. Vân Nam Vương đã nhận thư và an toàn rời đi rồi.”
“Làm phiền Trưởng sử, ông có thể trở về rồi.” Lý Diệp nhìn sông Bá, nói.
Vương Nghị cáo từ rời đi, Lý Diệp thì đi dọc theo bờ sông về phía trước. Trên cây cầu liễu nghiêng ngả ở bờ sông Bá, rất nhiều người lưu luyến chia tay ở chốn này. Vân Tùng ngồi ở trên xe ngựa chờ Lý Diệp, thấy chàng trở về thì hỏi: “Lang quân, chúng ta đi đâu tiếp đây ạ?” Hôm nay lang quân thực sự có chút kỳ lạ, hẹn Quảng Lăng Vương cùng đi Thôi gia chúc thọ, nhưng trên đường lang quân lại đột nhiên đổi ý, chạy đến chỗ này giải sầu.
“Đến chùa Đại Từ Ân đi.” Lý Diệp dặn dò.
Vân Tùng những muốn hỏi xem đến đấy làm gì, đi được nửa đường mới nhớ ra là Phu nhân đã mang ngày sinh tháng đẻ của lang quân và Quận chúa đến chùa Đại từ ân để xem tốt xấu, chắc là lang quân đến xem kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.