Chương 27
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
Gia Nhu núp bên trong cửa sổ, theo dõi Ngu Bắc Huyền di chuyển. Nàng nhìn thấy có hai người đến gặp Ngu Bắc Huyền, hai bên chào hỏi lẫn nhau. Trong hai người kia thì Gia Nhu nhận ra một người, đó là Kinh Triệu doãn Tằng Ứng Hiền. Người này háo sắc thành tính, kiếp trước lúc đến Thái Châu, ánh mắt Tằng Ứng Hiền lúc nào cũng vô tình mà cố ý rơi trên người nàng. Gia Nhu nói cho Ngu Bắc Huyền biết, y rất không vui, liền bảo nàng tránh đi cho đến lúc Tằng Ứng Hiền rời khỏi.
Ngu Bắc Huyền rất ít nói chuyện chính sự, chuyện thăm viếng ngoại giao với nàng, mặc dù sau này chiến sự bùng lên, y cũng để nàng yên ổn ở lại Thái Châu. Do tự nàng lo lắng cho an nguy của Ngu Bắc Huyền, nên mới đi theo quân đội để chăm sóc y.
Ngu Bắc Huyền và Tằng Ứng Hiền biết nhau đã lâu, Tằng Ứng Hiền lại là người của Thư Vương, cho nên thế lực chống lưng cho Ngu Bắc Huyền chính là Thư Vương, chuyện này chỉ nhoáng một cái là suy ra được. Không trách y còn trẻ tuổi thế mà đã có thể xây dựng vùng Hoài Tây lớn mạnh như thế. Tất nhiên năng lực của bản thân Ngu Bắc Huyền là không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận ngọn núi lớn y đang dựa vào. Gia Nhu chỉ còn thắc mắc người bên cạnh Tằng Ứng Hiền kia…, dường như nàng đã gặp ở nơi nào đó. Nhưng ấn tượng về người đó quá mơ hồ, sao cũng không nhớ ra được.
Trực giác nói cho Gia Nhu biết, người này đóng vai trò rất then chốt.
Bọn họ đi vào một quán rươu bên cạnh, Gia Nhu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nảy sinh một ý tưởng liều lĩnh.
Đến lúc chủ quán ôm một đống lớn vải vóc các loại trở lại phòng riêng thì phát hiện bên trong trống không, chả thấy ai nữa.
Vào quán rượu, Ngu Bắc Huyền và Tằng Ứng Hiền cùng vào một phòng riêng, sau khi ngồi xuống, hai người gọi vài hũ rượu cùng một ít món ăn. Mặc dù quán rượu nằm ở khu phố sầm uất, nhưng vì diện tích không lớn, khách khứa không nhiều lắm, rất tiện nói chuyện riêng. Tằng Ứng Hiền chắp tay nói: “Ta có lời chúc mừng sứ quân, ngài cùng Quận chúa Trường Bình thật vô cùng đẹp đôi, làm người hâm mộ. Ngày nào đó ngài được thăng quan tiến chức, mong ngài nhất định phải nhớ đến Tăng mỗ, nói tốt trước mặt Thư Vương nhé.”
Ngu Bắc Huyền trả lời: “Kinh Triệu doãn là quan lớn tam phẩm cao quý, phụ trách toàn bộ thành Trường An, sao còn cần một Tiết độ sứ nho nhỏ như Ngu mỗ dẫn đường cơ chứ? Ai cũng biết ngài là phụ tá đắc lực của Thư Vương, Ngu mỗ phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều mới phải.”
Tằng Ứng Hiền nghe những lời này thì trong lòng vô cùng khoan khoái, bèn tự mình rót đầy ly cho Ngu Bắc Huyền. Ngu Bắc Huyền nhìn về phía người ngồi phía sau Tằng Ứng Hiền, hỏi: “Không biết vị này là..?” Từ sau khi đi vào thì Tằng Ứng Hiền chưa hề giới thiệu người này, mà người đó cũng không mở miệng nói gì.
Lúc này Tằng Ứng Hiền mới phục hồi tinh thần, cười nói: “Đây là một người bạn từ phía nam tới, không phải người trong quan trường, hôm nay đúng lúc may mắn gặp sứ quân. Hắn ta nói năng hơi vụng, xin bỏ quá cho.”
Người kia cung kính gật đầu một cái, Ngu Bắc Huyền ngoài mặt tỏ ra không để ý gì, nhưng trong lòng lặng lẽ đánh giá người kia. Bề ngoài trông không giống người Trung Nguyên lắm, không lên tiếng chắc là sợ lộ giọng địa phương. Ngay cả họ tên cũng không nói, xem ra chỉ là quan hệ ngầm. Tằng Ứng Hiền không hổ là cáo già, đa mưu túc trí, quản lý địa bàn phức tạp như Trường An vốn vô cùng khó, trước Tằng Ứng Hiền, vị trí này thay người như thay áo, mười năm chín vị, thế mà Tằng Ứng Hiền có thể vững vàng ngồi đấy mấy năm trời, có thể thấy lão ta ranh ma như nào.
Lúc này có người đi vào, nói bên tai người kia mấy câu, Ngu Bắc Huyền lập tức nghe ra là tiếng địa phương của Nam Chiếu, y thản nhiên uống rượu tiếp, người kia nói với Tằng Ứng Hiền hai câu, rồi Tằng Ứng Hiền nói: “Ngươi mau đi đi.”
Người kia cáo từ rời đi, Tằng Ứng Hiền nói với Ngu Bắc Huyền: “Hắn ta có một số việc phải xử lý, kệ đi. Nào, chúng ta tiếp tục uống hết mình, hôm nay không say không về nhé!”
Lúc bọn họ đang say sưa uống, thì Thường Sơn cũng đi tới, nói nhỏ mấy câu với Ngu Bắc Huyền. Ngu Bắc Huyền cau mày, đứng lên nói: “Kinh Triệu doãn cứ tiếp tục uống nhé, ta đi ra ngoài một chút sẽ vào ngay.”
Gia Nhu vòng ra mặt sau quán rượu, ngửa đầu nhìn lên, không biết bọn họ ở trong phòng nào. Lầu một có một cái thang sơ sài, chắc có thể sử dụng được, từ đó có thể bò tiếp đến lan can lầu hai. Lan can đóng bằng mấy tấm gỗ, hy vọng có thể chịu được sức nặng của nàng. Hôm nay ra đường, Gia Nhu vốn mặc nam trang, nàng bôi mặt lem luốc, bên cạnh đặt một cái thùng đựng nước cùng vải lau nhà. Vạn nhất bị phát hiện, cũng có thể nói dối cho qua. Gia Nhu trèo lên thang, cái thang kêu cọt kẹt ầm ĩ, vô cùng bất ổn.
Gia Nhu nhắm mắt, cố hết sức bò thật nhẹ. Nàng cố gắng lục lọi thông tin của người kia trong đầu, nhưng mãi không nhớ nổi. Đây nhất định là nhân vật mấu chốt đã bị nàng bỏ qua, cho nên phải nghe ngóng tìm hiểu cho kỹ.
Lan can lầu hai vừa ở trước mắt, bỗng nhiên cửa sổ bên cạnh mở ra, Gia Nhu chưa kịp chuẩn bị đã thấy mình đối mặt với người trong khung cửa. Chưa kịp kinh ngạc đã thấy một bàn tay lớn duỗi ra, túm lấy sau gáy nàng kéo vào bên trong cửa sổ.
Nàng rơi vào trong lòng người kia, ngửi thấy hơi thở quen thuộc.
“Ngu…” Gia Nhu vừa muốn nói, đã bị Ngu Bắc Huyền lấy tay che miệng lại. Bên dưới cửa sổ có tiếng bước chân nhốn nháo, chậm một tý nữa thôi, có khi nàng bị phát hiện rồi. Ngu Bắc Huyền nói nhỏ bên tai Gia Nhu: “Nhóc con to gan thật đấy. Chắc nàng nghĩ bên người ta với Kinh Triệu doãn không có ám vệ hửm? Hay nàng ỷ vào thân phận Quận chúa, ỷ có ta, cảm thấy bọn họ không dám làm gì nàng chăng?”
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn con ngươi màu nâu sẫm của Ngu Bắc Huyền, không khỏi nhớ tới chuyện năm ngoái ở chợ ngựa, con ngựa nàng cưỡi bị hoảng sợ, chồm lên đá lung tung, nàng không làm sao mà kiềm chế nó được. Lúc đó Ngu Bắc Huyền từ đâu nhảy lên, ngồi phía sau Gia Nhu, hai ba lần kéo cương liền thuần phục được con ngựa kia. Khi nàng quay đầu lại nhìn Ngu Bắc Huyền, ánh mắt y cũng như thế này, nói nàng to gan, nụ cười mang theo ý dung túng, thoáng cái đánh trúng tim nàng.
Sau đó, trong miếu Nguyệt lão, Gia Nhu tung vòng hoa, vô tình lại ném trúng Ngu Bắc Huyền, trong lòng nàng liền có cảm giác trời cao đã định. Đối với một thiếu nữ mươi lăm tuổi mà nói, đây là một tình yêu nóng bỏng đủ cho người ta choáng váng đầu óc, bất chấp tất cả.
Chuyện xưa như sương khói, như bát nước đã hắt ra không thể nào hốt lại. Gia Nhu đẩy Ngu Bắc Huyền ra, đứng lên, phủi xiêm y trên người, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”
Nơi này hẳn là nơi nhà hàng cất giữ rượu, không gian nho nhỏ, trên các giá bày đầy vò rượu. Có vò còn niêm phong, có vò trống không, không khí nồng nặc mùi rượu.
Ngu Bắc Huyền cười cười, bây giờ đúng là Gia Nhu chỉ lo tránh y như tránh tà, toàn tâm toàn ý muốn làm dâu Lý gia. Ngu Bắc Huyền là người Hồ, y chưa bao giờ thèm để người Hán vào trong mắt. Hiện tại y đang ở thế cưỡi hổ khó xuống, cho nên không thể không cưới Trường Bình. Tuy nhiên nếu Mộc Gia Nhu là người của y thì dù nàng lập gia đình, hay trở thành quả phụ, tương lai chắc chắn y sẽ đoạt lại. Lý Diệp kia chỉ là con ma ốm, không đáng sợ.
Ngu Bắc Huyền vẫn ngồi dưới đất, hỏi: “Nàng muốn nghe trộm cái gì? Cứ trực tiếp hỏi ta đừng ngại.”
Gia Nhu ngẫm lại thấy cũng phải, liền hỏi thẳng: “Người ở bên cạnh Tằng Ứng Hiền là ai?”
Nàng lại còn biết cả tên Tằng Ứng Hiền. “Nàng hỏi hắn ta làm gì?” Ngu Bắc Huyền thấy Gia Nhu cau mày thì nói tiếp “Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta gặp người đó, có điều nghe giọng nói của hắn ta thì có vẻ như là người Nam Chiếu.” Ngu Bắc Huyền vốn lớn lên trong đoàn thương khách đi nam về bắc, cho nên vô cùng quen thuộc với tiếng địa phương các vùng.
Người Nam Chiếu! Tằng Ứng Hiền có qua lại với người Nam Chiếu… Gia Nhu đi đi lại lại trong phòng, trong đầu có tia chớp lóe sáng, rốt cục nàng đã nhớ ra, nàng từng gặp người kia ở nhà bác ruột nàng! Lúc đó Gia Nhu cùng Nhị nương chơi trốn tìm, trong lúc vô tình đã trốn vào thư phòng của bác, nhìn thấy bác nói chuyện với người kia, sau đó lập tức cho hắn ta lui ra.
“Phía trên mắt phải người kia có một cái bớt màu xanh đúng không?” Chính vì cái bớt nên Gia Nhu có ấn tượng với người này, cảm thấy hắn ta rất quan trọng.
Vừa nãy Ngu Bắc Huyền cũng nhìn thấy, gật đầu: “Nàng đã từng gặp hắn ta à? Nếu đã biết, vì sao còn hỏi ta?”
Gia Nhu không hề trả lời. Lúc này nàng đang có một giả thiết, mà giả thiết này đủ để lật đổ mọi nhận thức của nàng từ lúc sinh ra tới giờ. Bác có quan hệ ngầm với Tằng Ứng Hiền. Chắc chắn là cha cũng không biết chuyện này rồi.
Gia Nhu bước đi bước lại, lại quay đầu nhìn chằm chằm Ngu Bắc Huyền: “Chuyện của Tằng Ứng Hiền không liên quan đến ngươi chứ?” Nếu như Ngu Bắc Huyền cùng phe với Tằng Ứng Hiền thì đáng ra y không nên giúp nàng mới đúng.
Ngu Bắc Huyền đứng lên, cả người giống như ngọn núi áp sát Gia Nhu: “Ta không biết Tằng Ứng Hiền đang làm gì, đương nhiên sẽ không thông đồng với gã làm bậy rồi. Nàng cứ ở yên đây một lát đã nhé, chớ lộn xộn, ta sẽ gọi Thường Sơn đến đưa nàng rời đi.” Nói xong, Ngu Bắc Huyền tiện tay chọn một bình rượu, cũng không chờ Gia Nhu trả lời, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Y trở về chỗ ngồi, tự mình rót đầy chén cho Tằng Ứng Hiền: “Xin lỗi, để ngài đợi lâu. Vừa nãy rượu không được ngon lắm, ta phải tự mình đi chọn một bình khác. Rượu này thời gian ủ vừa vặn, uống cũng đủ độ hơn.”
“Nghe nói tửu lượng sứ quân rất cao, xem ra cũng rất hiểu biết về rượu. Hôm nay ta được chứng kiến tận mắt.” Tằng Ứng Hiền cười nói, cùng y chạm cốc.
Gia Nhu ngồi lại một mình, tiếp tục suy nghĩ chuyện tình hôm nay. Không biết Ngu Bắc Huyền nói thật hay giả, giờ đây nàng không thể nào tin tưởng y nữa, chẳng lẽ y lại thừa nhận mọi chuyện mình làm hay sao? Một chuyện khác càng khó tiếp nhận hơn nữa, là có khả năng bác nàng đã phản bội mọi người.
Trước đây dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bác ấy đều kiên định đứng bên cha, chuyện lớn nhỏ gì cha cũng thảo luận với bác. Bác còn là một bậc bề trên vô cùng hòa ái dễ gần, đối với các cháu đều rất tốt, hầu như chưa hề có sơ xuất gì. Một người như vậy mà lại ngấm ngầm lui tới với những thế lực triều đình. Chả lẽ chuyện trong hội đua thuyền là do bác gây nên chăng?
Gia Nhu không hề muốn tin chuyện đó, chỉ cảm thấy chân tay lạnh toát. Trên đời có rất nhiều chuyện, mà thật sự phải cân nhắc nhiều lần, mới có thể biết đến cùng đã bỏ lỡ cái gì.
Thường Sơn nhanh chóng đến nơi, mang theo một cái áo có mũ trùm qua đầu Gia Nhu, giả trang cho nàng làm hộ vệ đi theo xuống lầu, lại tự mình đưa nàng đến tiệm vải bên cạnh. Thường Sơn dặn dò thêm Gia Nhu: “Sau này Quận chúa đừng mạo hiểm làm chuyện như vậy nữa. Những người kia đáng sợ hơn so với tưởng tượng của người rất nhiều, lần này may là sứ quân ra tay, bằng không thì khó nói.”
Những lời này của Thường Sơn nghe thật quen thuộc, y như đã từng nói ở Nam Chiếu vậy. Gia Nhu cười, cảm ơn Thường Sơn. Cho dù Ngu Bắc Huyền làm gì, Thường Sơn vẫn là người đôn hậu thật thà, trung thành tuyệt đối. Lúc nãy Gia Nhu chỉ nóng lòng muốn biết thân phận của người kia, cho nên không suy nghĩ nhiều, giờ thì nàng đã nhận ra đúng là mình đã quá liều lĩnh. Nàng chưa hề biết gì về Tằng Ứng Hiền, nên không nhận thức được mức độ nguy hiểm. Trong tiềm thức, Gia Nhu chỉ biết, có Ngu Bắc Huyền ở đó thì nàng chẳng sợ gì nữa rồi.
Bởi vì đời trước bất luận nàng cùng Trường Bình huyên náo ghê gớm bao nhiêu, luôn có y lẳng lặng khắc phục hậu quả.
Gia Nhu cảm khái lần thứ hai, thói quen đúng là thứ rất đáng sợ.
Từ biệt Thường Sơn, Gia Nhu lau khô mặt, bình tĩnh đi lên lầu. Thuận Nương đã trở về, đang ở trong phòng bên cạnh chờ nàng: “Quận chúa đi đâu thế? Muội vừa bảo tùy tùng đi xung quanh tìm đấy.”
“Sát vách có người chơi cờ song lục, ta thấy hay nên qua xem một chút. Ta chọn vải xong rồi, chúng ta về đi thôi.”
Nói xong, Gia Nhu tiện tay cầm một thớt vải, xuống lầu trả tiền. Trên mặt nàng bình thản, nhưng lòng như lửa đốt, nghĩ nhất định phải mau chóng báo cho cha biết.
Thuận Nương yên lặng mà theo Gia Nhu trở về. Nàng ta đã đi qua chỗ đó, không có ai ở đấy cả nên đành phải để tờ giấy lại, không biết có phát huy tác dụng gì không.
Gia Nhu núp bên trong cửa sổ, theo dõi Ngu Bắc Huyền di chuyển. Nàng nhìn thấy có hai người đến gặp Ngu Bắc Huyền, hai bên chào hỏi lẫn nhau. Trong hai người kia thì Gia Nhu nhận ra một người, đó là Kinh Triệu doãn Tằng Ứng Hiền. Người này háo sắc thành tính, kiếp trước lúc đến Thái Châu, ánh mắt Tằng Ứng Hiền lúc nào cũng vô tình mà cố ý rơi trên người nàng. Gia Nhu nói cho Ngu Bắc Huyền biết, y rất không vui, liền bảo nàng tránh đi cho đến lúc Tằng Ứng Hiền rời khỏi.
Ngu Bắc Huyền rất ít nói chuyện chính sự, chuyện thăm viếng ngoại giao với nàng, mặc dù sau này chiến sự bùng lên, y cũng để nàng yên ổn ở lại Thái Châu. Do tự nàng lo lắng cho an nguy của Ngu Bắc Huyền, nên mới đi theo quân đội để chăm sóc y.
Ngu Bắc Huyền và Tằng Ứng Hiền biết nhau đã lâu, Tằng Ứng Hiền lại là người của Thư Vương, cho nên thế lực chống lưng cho Ngu Bắc Huyền chính là Thư Vương, chuyện này chỉ nhoáng một cái là suy ra được. Không trách y còn trẻ tuổi thế mà đã có thể xây dựng vùng Hoài Tây lớn mạnh như thế. Tất nhiên năng lực của bản thân Ngu Bắc Huyền là không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận ngọn núi lớn y đang dựa vào. Gia Nhu chỉ còn thắc mắc người bên cạnh Tằng Ứng Hiền kia…, dường như nàng đã gặp ở nơi nào đó. Nhưng ấn tượng về người đó quá mơ hồ, sao cũng không nhớ ra được.
Trực giác nói cho Gia Nhu biết, người này đóng vai trò rất then chốt.
Bọn họ đi vào một quán rươu bên cạnh, Gia Nhu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nảy sinh một ý tưởng liều lĩnh.
Đến lúc chủ quán ôm một đống lớn vải vóc các loại trở lại phòng riêng thì phát hiện bên trong trống không, chả thấy ai nữa.
Vào quán rượu, Ngu Bắc Huyền và Tằng Ứng Hiền cùng vào một phòng riêng, sau khi ngồi xuống, hai người gọi vài hũ rượu cùng một ít món ăn. Mặc dù quán rượu nằm ở khu phố sầm uất, nhưng vì diện tích không lớn, khách khứa không nhiều lắm, rất tiện nói chuyện riêng. Tằng Ứng Hiền chắp tay nói: “Ta có lời chúc mừng sứ quân, ngài cùng Quận chúa Trường Bình thật vô cùng đẹp đôi, làm người hâm mộ. Ngày nào đó ngài được thăng quan tiến chức, mong ngài nhất định phải nhớ đến Tăng mỗ, nói tốt trước mặt Thư Vương nhé.”
Ngu Bắc Huyền trả lời: “Kinh Triệu doãn là quan lớn tam phẩm cao quý, phụ trách toàn bộ thành Trường An, sao còn cần một Tiết độ sứ nho nhỏ như Ngu mỗ dẫn đường cơ chứ? Ai cũng biết ngài là phụ tá đắc lực của Thư Vương, Ngu mỗ phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều mới phải.”
Tằng Ứng Hiền nghe những lời này thì trong lòng vô cùng khoan khoái, bèn tự mình rót đầy ly cho Ngu Bắc Huyền. Ngu Bắc Huyền nhìn về phía người ngồi phía sau Tằng Ứng Hiền, hỏi: “Không biết vị này là..?” Từ sau khi đi vào thì Tằng Ứng Hiền chưa hề giới thiệu người này, mà người đó cũng không mở miệng nói gì.
Lúc này Tằng Ứng Hiền mới phục hồi tinh thần, cười nói: “Đây là một người bạn từ phía nam tới, không phải người trong quan trường, hôm nay đúng lúc may mắn gặp sứ quân. Hắn ta nói năng hơi vụng, xin bỏ quá cho.”
Người kia cung kính gật đầu một cái, Ngu Bắc Huyền ngoài mặt tỏ ra không để ý gì, nhưng trong lòng lặng lẽ đánh giá người kia. Bề ngoài trông không giống người Trung Nguyên lắm, không lên tiếng chắc là sợ lộ giọng địa phương. Ngay cả họ tên cũng không nói, xem ra chỉ là quan hệ ngầm. Tằng Ứng Hiền không hổ là cáo già, đa mưu túc trí, quản lý địa bàn phức tạp như Trường An vốn vô cùng khó, trước Tằng Ứng Hiền, vị trí này thay người như thay áo, mười năm chín vị, thế mà Tằng Ứng Hiền có thể vững vàng ngồi đấy mấy năm trời, có thể thấy lão ta ranh ma như nào.
Lúc này có người đi vào, nói bên tai người kia mấy câu, Ngu Bắc Huyền lập tức nghe ra là tiếng địa phương của Nam Chiếu, y thản nhiên uống rượu tiếp, người kia nói với Tằng Ứng Hiền hai câu, rồi Tằng Ứng Hiền nói: “Ngươi mau đi đi.”
Người kia cáo từ rời đi, Tằng Ứng Hiền nói với Ngu Bắc Huyền: “Hắn ta có một số việc phải xử lý, kệ đi. Nào, chúng ta tiếp tục uống hết mình, hôm nay không say không về nhé!”
Lúc bọn họ đang say sưa uống, thì Thường Sơn cũng đi tới, nói nhỏ mấy câu với Ngu Bắc Huyền. Ngu Bắc Huyền cau mày, đứng lên nói: “Kinh Triệu doãn cứ tiếp tục uống nhé, ta đi ra ngoài một chút sẽ vào ngay.”
Gia Nhu vòng ra mặt sau quán rượu, ngửa đầu nhìn lên, không biết bọn họ ở trong phòng nào. Lầu một có một cái thang sơ sài, chắc có thể sử dụng được, từ đó có thể bò tiếp đến lan can lầu hai. Lan can đóng bằng mấy tấm gỗ, hy vọng có thể chịu được sức nặng của nàng. Hôm nay ra đường, Gia Nhu vốn mặc nam trang, nàng bôi mặt lem luốc, bên cạnh đặt một cái thùng đựng nước cùng vải lau nhà. Vạn nhất bị phát hiện, cũng có thể nói dối cho qua. Gia Nhu trèo lên thang, cái thang kêu cọt kẹt ầm ĩ, vô cùng bất ổn.
Gia Nhu nhắm mắt, cố hết sức bò thật nhẹ. Nàng cố gắng lục lọi thông tin của người kia trong đầu, nhưng mãi không nhớ nổi. Đây nhất định là nhân vật mấu chốt đã bị nàng bỏ qua, cho nên phải nghe ngóng tìm hiểu cho kỹ.
Lan can lầu hai vừa ở trước mắt, bỗng nhiên cửa sổ bên cạnh mở ra, Gia Nhu chưa kịp chuẩn bị đã thấy mình đối mặt với người trong khung cửa. Chưa kịp kinh ngạc đã thấy một bàn tay lớn duỗi ra, túm lấy sau gáy nàng kéo vào bên trong cửa sổ.
Nàng rơi vào trong lòng người kia, ngửi thấy hơi thở quen thuộc.
“Ngu…” Gia Nhu vừa muốn nói, đã bị Ngu Bắc Huyền lấy tay che miệng lại. Bên dưới cửa sổ có tiếng bước chân nhốn nháo, chậm một tý nữa thôi, có khi nàng bị phát hiện rồi. Ngu Bắc Huyền nói nhỏ bên tai Gia Nhu: “Nhóc con to gan thật đấy. Chắc nàng nghĩ bên người ta với Kinh Triệu doãn không có ám vệ hửm? Hay nàng ỷ vào thân phận Quận chúa, ỷ có ta, cảm thấy bọn họ không dám làm gì nàng chăng?”
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn con ngươi màu nâu sẫm của Ngu Bắc Huyền, không khỏi nhớ tới chuyện năm ngoái ở chợ ngựa, con ngựa nàng cưỡi bị hoảng sợ, chồm lên đá lung tung, nàng không làm sao mà kiềm chế nó được. Lúc đó Ngu Bắc Huyền từ đâu nhảy lên, ngồi phía sau Gia Nhu, hai ba lần kéo cương liền thuần phục được con ngựa kia. Khi nàng quay đầu lại nhìn Ngu Bắc Huyền, ánh mắt y cũng như thế này, nói nàng to gan, nụ cười mang theo ý dung túng, thoáng cái đánh trúng tim nàng.
Sau đó, trong miếu Nguyệt lão, Gia Nhu tung vòng hoa, vô tình lại ném trúng Ngu Bắc Huyền, trong lòng nàng liền có cảm giác trời cao đã định. Đối với một thiếu nữ mươi lăm tuổi mà nói, đây là một tình yêu nóng bỏng đủ cho người ta choáng váng đầu óc, bất chấp tất cả.
Chuyện xưa như sương khói, như bát nước đã hắt ra không thể nào hốt lại. Gia Nhu đẩy Ngu Bắc Huyền ra, đứng lên, phủi xiêm y trên người, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”
Nơi này hẳn là nơi nhà hàng cất giữ rượu, không gian nho nhỏ, trên các giá bày đầy vò rượu. Có vò còn niêm phong, có vò trống không, không khí nồng nặc mùi rượu.
Ngu Bắc Huyền cười cười, bây giờ đúng là Gia Nhu chỉ lo tránh y như tránh tà, toàn tâm toàn ý muốn làm dâu Lý gia. Ngu Bắc Huyền là người Hồ, y chưa bao giờ thèm để người Hán vào trong mắt. Hiện tại y đang ở thế cưỡi hổ khó xuống, cho nên không thể không cưới Trường Bình. Tuy nhiên nếu Mộc Gia Nhu là người của y thì dù nàng lập gia đình, hay trở thành quả phụ, tương lai chắc chắn y sẽ đoạt lại. Lý Diệp kia chỉ là con ma ốm, không đáng sợ.
Ngu Bắc Huyền vẫn ngồi dưới đất, hỏi: “Nàng muốn nghe trộm cái gì? Cứ trực tiếp hỏi ta đừng ngại.”
Gia Nhu ngẫm lại thấy cũng phải, liền hỏi thẳng: “Người ở bên cạnh Tằng Ứng Hiền là ai?”
Nàng lại còn biết cả tên Tằng Ứng Hiền. “Nàng hỏi hắn ta làm gì?” Ngu Bắc Huyền thấy Gia Nhu cau mày thì nói tiếp “Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta gặp người đó, có điều nghe giọng nói của hắn ta thì có vẻ như là người Nam Chiếu.” Ngu Bắc Huyền vốn lớn lên trong đoàn thương khách đi nam về bắc, cho nên vô cùng quen thuộc với tiếng địa phương các vùng.
Người Nam Chiếu! Tằng Ứng Hiền có qua lại với người Nam Chiếu… Gia Nhu đi đi lại lại trong phòng, trong đầu có tia chớp lóe sáng, rốt cục nàng đã nhớ ra, nàng từng gặp người kia ở nhà bác ruột nàng! Lúc đó Gia Nhu cùng Nhị nương chơi trốn tìm, trong lúc vô tình đã trốn vào thư phòng của bác, nhìn thấy bác nói chuyện với người kia, sau đó lập tức cho hắn ta lui ra.
“Phía trên mắt phải người kia có một cái bớt màu xanh đúng không?” Chính vì cái bớt nên Gia Nhu có ấn tượng với người này, cảm thấy hắn ta rất quan trọng.
Vừa nãy Ngu Bắc Huyền cũng nhìn thấy, gật đầu: “Nàng đã từng gặp hắn ta à? Nếu đã biết, vì sao còn hỏi ta?”
Gia Nhu không hề trả lời. Lúc này nàng đang có một giả thiết, mà giả thiết này đủ để lật đổ mọi nhận thức của nàng từ lúc sinh ra tới giờ. Bác có quan hệ ngầm với Tằng Ứng Hiền. Chắc chắn là cha cũng không biết chuyện này rồi.
Gia Nhu bước đi bước lại, lại quay đầu nhìn chằm chằm Ngu Bắc Huyền: “Chuyện của Tằng Ứng Hiền không liên quan đến ngươi chứ?” Nếu như Ngu Bắc Huyền cùng phe với Tằng Ứng Hiền thì đáng ra y không nên giúp nàng mới đúng.
Ngu Bắc Huyền đứng lên, cả người giống như ngọn núi áp sát Gia Nhu: “Ta không biết Tằng Ứng Hiền đang làm gì, đương nhiên sẽ không thông đồng với gã làm bậy rồi. Nàng cứ ở yên đây một lát đã nhé, chớ lộn xộn, ta sẽ gọi Thường Sơn đến đưa nàng rời đi.” Nói xong, Ngu Bắc Huyền tiện tay chọn một bình rượu, cũng không chờ Gia Nhu trả lời, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Y trở về chỗ ngồi, tự mình rót đầy chén cho Tằng Ứng Hiền: “Xin lỗi, để ngài đợi lâu. Vừa nãy rượu không được ngon lắm, ta phải tự mình đi chọn một bình khác. Rượu này thời gian ủ vừa vặn, uống cũng đủ độ hơn.”
“Nghe nói tửu lượng sứ quân rất cao, xem ra cũng rất hiểu biết về rượu. Hôm nay ta được chứng kiến tận mắt.” Tằng Ứng Hiền cười nói, cùng y chạm cốc.
Gia Nhu ngồi lại một mình, tiếp tục suy nghĩ chuyện tình hôm nay. Không biết Ngu Bắc Huyền nói thật hay giả, giờ đây nàng không thể nào tin tưởng y nữa, chẳng lẽ y lại thừa nhận mọi chuyện mình làm hay sao? Một chuyện khác càng khó tiếp nhận hơn nữa, là có khả năng bác nàng đã phản bội mọi người.
Trước đây dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bác ấy đều kiên định đứng bên cha, chuyện lớn nhỏ gì cha cũng thảo luận với bác. Bác còn là một bậc bề trên vô cùng hòa ái dễ gần, đối với các cháu đều rất tốt, hầu như chưa hề có sơ xuất gì. Một người như vậy mà lại ngấm ngầm lui tới với những thế lực triều đình. Chả lẽ chuyện trong hội đua thuyền là do bác gây nên chăng?
Gia Nhu không hề muốn tin chuyện đó, chỉ cảm thấy chân tay lạnh toát. Trên đời có rất nhiều chuyện, mà thật sự phải cân nhắc nhiều lần, mới có thể biết đến cùng đã bỏ lỡ cái gì.
Thường Sơn nhanh chóng đến nơi, mang theo một cái áo có mũ trùm qua đầu Gia Nhu, giả trang cho nàng làm hộ vệ đi theo xuống lầu, lại tự mình đưa nàng đến tiệm vải bên cạnh. Thường Sơn dặn dò thêm Gia Nhu: “Sau này Quận chúa đừng mạo hiểm làm chuyện như vậy nữa. Những người kia đáng sợ hơn so với tưởng tượng của người rất nhiều, lần này may là sứ quân ra tay, bằng không thì khó nói.”
Những lời này của Thường Sơn nghe thật quen thuộc, y như đã từng nói ở Nam Chiếu vậy. Gia Nhu cười, cảm ơn Thường Sơn. Cho dù Ngu Bắc Huyền làm gì, Thường Sơn vẫn là người đôn hậu thật thà, trung thành tuyệt đối. Lúc nãy Gia Nhu chỉ nóng lòng muốn biết thân phận của người kia, cho nên không suy nghĩ nhiều, giờ thì nàng đã nhận ra đúng là mình đã quá liều lĩnh. Nàng chưa hề biết gì về Tằng Ứng Hiền, nên không nhận thức được mức độ nguy hiểm. Trong tiềm thức, Gia Nhu chỉ biết, có Ngu Bắc Huyền ở đó thì nàng chẳng sợ gì nữa rồi.
Bởi vì đời trước bất luận nàng cùng Trường Bình huyên náo ghê gớm bao nhiêu, luôn có y lẳng lặng khắc phục hậu quả.
Gia Nhu cảm khái lần thứ hai, thói quen đúng là thứ rất đáng sợ.
Từ biệt Thường Sơn, Gia Nhu lau khô mặt, bình tĩnh đi lên lầu. Thuận Nương đã trở về, đang ở trong phòng bên cạnh chờ nàng: “Quận chúa đi đâu thế? Muội vừa bảo tùy tùng đi xung quanh tìm đấy.”
“Sát vách có người chơi cờ song lục, ta thấy hay nên qua xem một chút. Ta chọn vải xong rồi, chúng ta về đi thôi.”
Nói xong, Gia Nhu tiện tay cầm một thớt vải, xuống lầu trả tiền. Trên mặt nàng bình thản, nhưng lòng như lửa đốt, nghĩ nhất định phải mau chóng báo cho cha biết.
Thuận Nương yên lặng mà theo Gia Nhu trở về. Nàng ta đã đi qua chỗ đó, không có ai ở đấy cả nên đành phải để tờ giấy lại, không biết có phát huy tác dụng gì không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.