Chương 35
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
“Đây là chuyện giữa anh em chúng ta, tốt nhất Quận chúa đừng nhúng tay vào.” Lý Sưởng nói.
Gia Nhu lạnh lùng nói lại: “Vợ chồng tuy hai, nhưng là một, sao lại không liên quan hệ đến ta? Lang quân vẫn còn đang sốt, mà ta lại vừa thấy nhị huynh đẩy lang quân. Nếu nhị huynh không nói cho rõ ràng, ta sẽ đi nói cho đại nhân biết, để đại nhân phân xử. Nhị huynh làm quan trong triều, chẳng lẽ không biết sát hạch quan lại hàng năm có những nội dung gì sao?”
Nàng vừa mở miệng, liền nói luôn đến hai chuyện mà Lý Sưởng để ý nhất, đó là ông bố Tể tướng và chức quan, nhất thời Lý Sưởng không còn lời nào để nói.
Từ trước đến nay, những lúc Lý Sưởng bắt nạt Lý Diệp, Lý Diệp chưa bao giờ đánh lại, cũng chưa bao giờ nói lại. Lý Sưởng sớm coi chuyện này là đương nhiên, giờ đây đột nhiên nhẩy ra một người quản việc không đâu, bệnh vực Lý Diệp, đương nhiên Lý Sưởng không vui vẻ gì.
Nhưng Mộc Gia Nhu có phong hào Quận chúa, cho nên Lý Sưởng cũng không dám vô lễ, chỉ cười nói: “Sao lại phải phiền đến cha ta chứ? Hai chúng ta chỉ đùa giỡn chút thôi, tứ đệ, ngươi nói xem?” Ánh mắt Lý Sưởng lộ ra mấy phần nham hiểm, lời nói cũng có hàm ý nhắc nhở.
Lý Diệp biết lòng dạ Lý Sưởng vốn độc ác, hẹp hòi, tự phụ, nếu để cho hắn chiếm được phần hơn, thì đương nhiên sẽ dễ sống hơn. Chàng bèn đến bên cạnh Gia Nhu nói: “Nhị huynh không cố ý đâu, chúng ta đang đùa nhau thôi, đừng quấy rầy cha nhé.”
“Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy hắn…” Gia Nhu còn không chịu bỏ qua, bỗng nhiên thấy Lý Diệp ôm mình: “Đừng nóng giận nữa, ta không sao.” Nghe giọng chàng mềm như nước, nàng lập tức an tĩnh lại. Mùi thơm trên người chàng vẫn thanh nhã, vòng tay chàng tựa như biển rộng, dường như có thể bao dung vạn vật trên thế gian. Gia Nhu cũng chìm vào trong đó.
Lý Diệp ngước mắt nhìn về phía Lý Sưởng, ra hiệu cho hắn rời đi.
Trên bầu trời đêm, đám mây đen kia đã bay đi, ánh trăng lại tiếp tục tỏa sáng. Lý Diệp cảm giác được người trong lòng mình thật ngoan, vẫn im lặng tựa sát vào chàng, trong lòng chàng thấy thật vui mừng. Nàng bênh vực chàng, điều đó làm chàng càng vui hơn. Chỉ có điều lúc này hai tay nàng đều đang thả xuống, từ đầu đến cuối không hề có ý định ôm lại chàng, làm chàng không tránh khỏi cảm thấy mất mát. Chàng thấy Lý Sưởng đi rồi thì buông nàng ra nói: “Trở về đi thôi.”
Gia Nhu gật gật đầu, nàng vẫn đang nghĩ về chuyện Lý Sưởng. Vừa nãy nàng vừa tắm rửa xong xuôi, còn đang lau tóc thì thấy Vân Tùng quay về một mình, nói là Lý Sưởng tìm chàng. Nàng nhớ tới cách Lý Sưởng nhìn Lý Diệp sáng nay ở nhà chính, trong lòng lo lắng, liền khoác áo đi tìm chàng. Đến nơi thì vừa vặn nhìn thấy cảnh Lý Sưởng đẩy Lý Diệp, hiển nhiên nàng phải tiến lên bảo vệ.
Gia Nhu không biết rốt cuộc giữa hai anh em có thâm cừu đại hận gì, mà đẩy mối quan hệ đến bờ vực bùng nổ như vậy.
“Trước đây nhị huynh cũng hay bắt nạt chàng như vậy à?” Nàng hỏi Lý Diệp.
Vẻ mặt Lý Diệp nhạt đi mấy phần: “Ta không ở trong nhà, chúng ta rất ít khi gặp nhau, cho nên cũng không thường xuyên có chuyện ấy.”
“Thế vì sao nhìn hai người có vẻ như có chuyện?” Gia Nhu không nhịn được hỏi.
Lý Diệp dừng bước, Gia Nhu nghĩ mình nhiều chuyện, liền vội vàng nói: “Nếu chàng không muốn nói thì đừng nói. Ta chỉ để ý thái độ của nhị huynh đối với chàng thôi, để sau này còn liệu xem ở chung như thế nào.”
Lý Diệp lắc đầu: “Không có gì mà không thể nói cả, ta chỉ đang nghĩ xem nói từ đâu. Trước khi ta sinh ra, nhị huynh vốn được coi là thần đồng của thành Trường An. Nghe mẹ ta nói, lúc ta còn quấn tã, nhị huynh đối với ta cũng rất tốt. Thậm chí lần đầu ta cầm bút, là hắn cầm tay dạy ta.” Lý Diệp ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời đêm, “Sau đó ta lớn lên, ở lĩnh vực văn thơ cũng có chút thiên phú, người bên ngoài liền bắt đầu nói là tài năng của ta hơn huynh ấy.”
“Tính nhị huynh tự phụ, từ đó thái độ đối với ta dần khác đi. Có một năm phủ Vệ Quốc công tổ chức tiệc Trung thu, phá lệ mời cả ba anh em chúng ta cùng đến. Phủ Vệ Quốc công đầy vàng bạc châu báu, đối với chúng ta lúc đó thì như tiên cảnh vậy. Tại bữa tiệc, Vệ Quốc công bảo mọi người thi thơ, người thắng được thưởng mười vàng. Vì ta muốn mua một bộ bút vẽ đẹp, nên cố hết sức thi thố, kết quả may mắn thắng được. Sau đó ta mới biết, trước khi khai tiệc, Vệ Quốc công từng hứa riêng với nhị huynh là nếu huynh ấy có thể giành chiến thắng, sẽ bảo đảm cho vào Quốc tử học đọc sách.”
Gia Nhu nghe đến đó, đại khái đã rõ ràng. Lý Diệp đã cướp đi cơ hội của Lý Sưởng, bởi thế Lý Sưởng mới ghi hận trong lòng. Tài nguyên trong các thế gia đại tộc từ trước đến giờ vốn không phải chia đều, người giỏi hơn đương nhiên có thể có nhiều cơ hội hơn, người nào kém hơn một chút thì chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình.
Đối với Lý Sưởng mà nói, Lý Diệp là sự uy hiếp to lớn, tất nhiên Lý Sưởng không thể dung thứ chàng.
Lý Diệp nói xong, nở nụ cười với Gia Nhu: “Vậy đấy, nói cho nàng biết hết rồi đấy.”
Rõ ràng là chàng đang cười, mà Gia Nhu lại thấy có chút khổ sở. Tuy rằng quan hệ giữa cha mẹ nàng lạnh nhạt nhiều năm nay, nhưng ngày lễ ngày tết, người một nhà vẫn vui vẻ ngồi cùng nhau. Tình cảm của cha mẹ đối với nàng, dù chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng đều có thể cảm nhận được từ mỗi hành động thông thường. Thế nhưng Lý Diệp thì có cái gì đâu? Chỉ có Trịnh thị là thật lòng với chàng, nhưng nếu địa vị trong gia đình của Trịnh thị mà được như Thôi thị, thì không đến nỗi Lý Diệp bị ép đến mức phải rời nhà sống riêng.
Chàng thật là một người cô đơn.
Hai người trở lại phòng, Ngọc Hồ đã dọn giường xong xuôi. Hành lễ xong, Ngọc Hồ nhìn Gia Nhu lén nháy mắt cười: “Bốn tắm vẫn để đằng sau tấm bình phong, nước nóng cũng vừa tầm. Vân Tùng nói là lang quân không thích nữ tỳ hầu hạ, em lui xuống trước ạ, nếu có chuyện ngài lại gọi.” Nói xong thì lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Diệp và Gia Nhu, đèn cũng chỉ để lại hai ngọn ở trước giường, ánh sáng mờ mờ có chút tế nhị. Lý Diệp nói: “Nàng ngủ trước đi, ta đi tắm.”
Gia Nhu gật đầu, hít một hơi thật sâu, cởi váy ngoài, nằm lên giường. Nàng có thể trì hoãn một đêm, chứ không thể trốn cả đời được. Vợ chồng sao có khả năng không cùng giường chung gối? Thế thì quá khác người rồi. Gia Nhu nghe thấy tiếng nước ở bên kia, lại càng lăn qua lộn lại, không biết là trong phòng lửa than quá nóng, hay là đệm chăn quá dầy, mà giữa mùa đông khắc nghiệt, cả người nàng lại đổ mồ hôi, ướt hết cả quần áo.
Hơn nữa chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu nàng liền hiện ra hình ảnh trên bức lụa, bên tai dường như nghe thấy cả tiếng thở dốc liên hồi.
Gia Nhu ngồi bật dậy, hai tay ôm đầu gối, miệng lẩm bẩm, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại.
Ngọn nến trước giường hơi hơi lung lay, Lý Diệp đã tắm rửa xong đi ra. Chàng tới bên giường, nhìn thấy Gia Nhu bày ra dáng vẻ như đang chuẩn bị sẵn sàng đón địch thì có chút buồn cười, nghiêng người xuống lấy chăn.
Gia Nhu quay đầu lại nhìn chàng: “Chàng đi đâu vậy?”
“Ta vẫn chưa hết cảm cúm, lúc ngủ còn ho khan, làm phiền nàng nghỉ ngơi, tối nay ta sẽ ngủ trên sập.” Lý Diệp cầm chăn lên, không ngờ Gia Nhu lại nhào tới, chộp lên cánh tay chàng: “Không được!”
Lý Diệp cảm thấy thật vi diệu, Gia Nhu thì không dám nhìn chàng.
Lòng bàn tay của nàng nóng bỏng, lại còn đầy mồ hôi, chắc hẳn vừa trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Đêm qua tỉnh lại, Lý Diệp thấy Gia Nhu ngủ ở cuối giường, người co như con tôm, cần thận hết sức để không đụng tới chàng, chàng đã biết trong lòng nàng bài xích mình, bởi vậy chỉ đắp chăn cho nàng thôi.
“Gia Nhu, ta không muốn nàng phải miễn cưỡng.” Lý Diệp đặt tay lên trên bàn tay Gia Nhu. Dĩ nhiên chàng muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, muốn cùng nàng làm chuyện thân mật nhất. Nhưng chàng không muốn làm nàng sợ, cũng không muốn sự phòng bị mà nàng khó khăn lắm mới bỏ xuống được, lại bị dựng lên.
“Không miễn cưỡng chút nào, kết hôn rồi thì phải ngủ chung chứ!” Gia Nhu kiên trì nói. Lúc này trong đầu nàng cũng rất loạn, cảm tình đối với Lý Diệp vô cùng phức tạp, cùng với bao nhiêu suy nghĩ kiếp trước kiếp này, nhất thời không phân biệt được. Nhưng nàng biết một khi mình buông tay, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa. Đây không phải là ước muốn ban đầu của nàng khi gả cho chàng.
Lý Diệp lặng lẽ nhìn Gia Nhu trong chốc lát, thỏa hiệp ngồi xuống giường ngủ, lúc này Gia Nhu mới buông tay. Hai người đắp riêng chăn, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Gia Nhu hồi hộp đợi một lúc lâu, nhưng thấy Lý Diệp không có cử động nào tỏ ý muốn tiến thêm một bước, nàng dần dần bình tĩnh lại, nhắm mắt lại.
Trước đây hầu như hôm nào nàng cũng phải lén uống chút rượu mới có thể ngủ được, vì trong lòng chứa chất quá nhiều chuyện, suy nghĩ về các cảnh ngộ kiếp trước, hoặc liên tục bị ác mộng quấn quanh, cho nên đều ngủ không ngon. Nhưng đêm qua cùng đêm nay, nàng chỉ vừa nhắm mắt, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Lý Diệp đợi người bên cạnh thở đều, mới mở mắt ra, quay đầu nhìn nàng.
Gia Nhu nằm cách chàng một khoảng, đầu gối lên trên cánh tay, tóc dài buông xuống che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp như hoa. Chàng đưa tay tới gần, gạt mớ tóc dài của nàng khỏi che mặt, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Lúc nàng ngủ thật biết điều, như một con thỏ nhỏ dịu ngoan, đáng yêu đến cực điểm.
Chàng bằng lòng chờ, chờ ngày nàng chủ động đến gần mình.
***
Trong phủ Thư Vương, Lý Mô còn chưa đi nghỉ. Lão ngồi sau án thư, chờ Tề Việt lấy bài thi của Lý Diệp mang tới. Khoa thi lần này lão đã nắm hết trong lòng bàn tay, ngoại trừ thớt ngựa ô Lý Diệp bỗng nhiên lọt vào. Tuy rằng thi đậu Tiến sĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khó tránh làm Lý Mô chú ý đến.
Lý Diệp hồi nhỏ từng là thần đồng nổi tiếng Trường An, sau nhiều năm cực kỳ yên lặng thì cuối cùng lấy tư thế cực kỳ nhanh mạnh tái xuất hiện trong mắt mọi người, bản thân chuyện này đã vô cùng thú vị.
Tề Việt đi vào, đưa quyển trục đang cầm trong tay cho Thư Vương: “Bài thi đang niêm phong cất trong kho của bộ Lễ, bất cứ lúc nào Thánh Nhân cũng có thể truyền đọc, cho nên không tiện mang về đây. Thuộc hạ liền gọi người giỏi về bút tích sao lại một bản, mời ngài xem.”
Thư Vương gật đầu, lấy quyển trục trong túi giấy vàng ra, xem dưới đèn.
Tề Việt lùi lại, đứng bên cạnh, ẩn mình trong bóng tối, giống như không tồn tại.
“Không trách.” Sau khi xem xong, Lý Mô cười một tiếng, “Ta đang thắc mắc sao mấy vị chủ khảo kia lại đánh giá khác nhau như vậy, thì ra là do cái giọng điệu ngông cuồng của thằng cháu này, giữa những hàng chữ bộc lộ tài năng rất rõ, giọng văn châm chích thì lại chẳng ra sao, tràn đầy tri thức vừa hủ lậu vừa chính trực. Nếu nói Lý Giáng không động tay động chân đằng sau, ta thực sự không tin nó có thể trúng Tiến sĩ.”
“Ý Đại vương là, người này cũng không phải tài năng tuyệt diễm gì, chẳng qua có Lý tướng công giúp đỡ, mới có thể vào cao trung phải không ạ? Vậy người này không thể là…”
Lý Mô gật đầu, ném quyển trục qua một bên: “Ta cũng không nghĩ nó là người đó. Nhưng lần đầu nó thi đã đỗ, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý. Ta cũng từng cho là nó có gì đó hơn người, nhưng nhìn bài thi này mới biết, chỉ thường thường thôi. Môn khách của Quảng Lăng Vương đông đảo, các ngươi cứ thong thả tìm, không vội.”
Tề Việt đáp vâng, lại nói: “Kinh Triệu doãn sai người đến truyền lời, nói là gia chủ Mộc thị của Nam Chiếu đang có mặt ở Trường An lo việc kết hôn cho Quận chúa Ly Châu, ngài có muốn gặp ông ta không?”
Lý Mô ngắm nghía cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, nhếch miệng:
“Chẳng qua chỉ một gia chủ, cần gì bản vương phải đích thân gặp chứ? Chờ hắn có bản lĩnh làm Vân Nam Vương đích thực, có thể làm chủ Nam Chiếu, lúc ấy hãy nói với ta sau.”
“Đây là chuyện giữa anh em chúng ta, tốt nhất Quận chúa đừng nhúng tay vào.” Lý Sưởng nói.
Gia Nhu lạnh lùng nói lại: “Vợ chồng tuy hai, nhưng là một, sao lại không liên quan hệ đến ta? Lang quân vẫn còn đang sốt, mà ta lại vừa thấy nhị huynh đẩy lang quân. Nếu nhị huynh không nói cho rõ ràng, ta sẽ đi nói cho đại nhân biết, để đại nhân phân xử. Nhị huynh làm quan trong triều, chẳng lẽ không biết sát hạch quan lại hàng năm có những nội dung gì sao?”
Nàng vừa mở miệng, liền nói luôn đến hai chuyện mà Lý Sưởng để ý nhất, đó là ông bố Tể tướng và chức quan, nhất thời Lý Sưởng không còn lời nào để nói.
Từ trước đến nay, những lúc Lý Sưởng bắt nạt Lý Diệp, Lý Diệp chưa bao giờ đánh lại, cũng chưa bao giờ nói lại. Lý Sưởng sớm coi chuyện này là đương nhiên, giờ đây đột nhiên nhẩy ra một người quản việc không đâu, bệnh vực Lý Diệp, đương nhiên Lý Sưởng không vui vẻ gì.
Nhưng Mộc Gia Nhu có phong hào Quận chúa, cho nên Lý Sưởng cũng không dám vô lễ, chỉ cười nói: “Sao lại phải phiền đến cha ta chứ? Hai chúng ta chỉ đùa giỡn chút thôi, tứ đệ, ngươi nói xem?” Ánh mắt Lý Sưởng lộ ra mấy phần nham hiểm, lời nói cũng có hàm ý nhắc nhở.
Lý Diệp biết lòng dạ Lý Sưởng vốn độc ác, hẹp hòi, tự phụ, nếu để cho hắn chiếm được phần hơn, thì đương nhiên sẽ dễ sống hơn. Chàng bèn đến bên cạnh Gia Nhu nói: “Nhị huynh không cố ý đâu, chúng ta đang đùa nhau thôi, đừng quấy rầy cha nhé.”
“Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy hắn…” Gia Nhu còn không chịu bỏ qua, bỗng nhiên thấy Lý Diệp ôm mình: “Đừng nóng giận nữa, ta không sao.” Nghe giọng chàng mềm như nước, nàng lập tức an tĩnh lại. Mùi thơm trên người chàng vẫn thanh nhã, vòng tay chàng tựa như biển rộng, dường như có thể bao dung vạn vật trên thế gian. Gia Nhu cũng chìm vào trong đó.
Lý Diệp ngước mắt nhìn về phía Lý Sưởng, ra hiệu cho hắn rời đi.
Trên bầu trời đêm, đám mây đen kia đã bay đi, ánh trăng lại tiếp tục tỏa sáng. Lý Diệp cảm giác được người trong lòng mình thật ngoan, vẫn im lặng tựa sát vào chàng, trong lòng chàng thấy thật vui mừng. Nàng bênh vực chàng, điều đó làm chàng càng vui hơn. Chỉ có điều lúc này hai tay nàng đều đang thả xuống, từ đầu đến cuối không hề có ý định ôm lại chàng, làm chàng không tránh khỏi cảm thấy mất mát. Chàng thấy Lý Sưởng đi rồi thì buông nàng ra nói: “Trở về đi thôi.”
Gia Nhu gật gật đầu, nàng vẫn đang nghĩ về chuyện Lý Sưởng. Vừa nãy nàng vừa tắm rửa xong xuôi, còn đang lau tóc thì thấy Vân Tùng quay về một mình, nói là Lý Sưởng tìm chàng. Nàng nhớ tới cách Lý Sưởng nhìn Lý Diệp sáng nay ở nhà chính, trong lòng lo lắng, liền khoác áo đi tìm chàng. Đến nơi thì vừa vặn nhìn thấy cảnh Lý Sưởng đẩy Lý Diệp, hiển nhiên nàng phải tiến lên bảo vệ.
Gia Nhu không biết rốt cuộc giữa hai anh em có thâm cừu đại hận gì, mà đẩy mối quan hệ đến bờ vực bùng nổ như vậy.
“Trước đây nhị huynh cũng hay bắt nạt chàng như vậy à?” Nàng hỏi Lý Diệp.
Vẻ mặt Lý Diệp nhạt đi mấy phần: “Ta không ở trong nhà, chúng ta rất ít khi gặp nhau, cho nên cũng không thường xuyên có chuyện ấy.”
“Thế vì sao nhìn hai người có vẻ như có chuyện?” Gia Nhu không nhịn được hỏi.
Lý Diệp dừng bước, Gia Nhu nghĩ mình nhiều chuyện, liền vội vàng nói: “Nếu chàng không muốn nói thì đừng nói. Ta chỉ để ý thái độ của nhị huynh đối với chàng thôi, để sau này còn liệu xem ở chung như thế nào.”
Lý Diệp lắc đầu: “Không có gì mà không thể nói cả, ta chỉ đang nghĩ xem nói từ đâu. Trước khi ta sinh ra, nhị huynh vốn được coi là thần đồng của thành Trường An. Nghe mẹ ta nói, lúc ta còn quấn tã, nhị huynh đối với ta cũng rất tốt. Thậm chí lần đầu ta cầm bút, là hắn cầm tay dạy ta.” Lý Diệp ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời đêm, “Sau đó ta lớn lên, ở lĩnh vực văn thơ cũng có chút thiên phú, người bên ngoài liền bắt đầu nói là tài năng của ta hơn huynh ấy.”
“Tính nhị huynh tự phụ, từ đó thái độ đối với ta dần khác đi. Có một năm phủ Vệ Quốc công tổ chức tiệc Trung thu, phá lệ mời cả ba anh em chúng ta cùng đến. Phủ Vệ Quốc công đầy vàng bạc châu báu, đối với chúng ta lúc đó thì như tiên cảnh vậy. Tại bữa tiệc, Vệ Quốc công bảo mọi người thi thơ, người thắng được thưởng mười vàng. Vì ta muốn mua một bộ bút vẽ đẹp, nên cố hết sức thi thố, kết quả may mắn thắng được. Sau đó ta mới biết, trước khi khai tiệc, Vệ Quốc công từng hứa riêng với nhị huynh là nếu huynh ấy có thể giành chiến thắng, sẽ bảo đảm cho vào Quốc tử học đọc sách.”
Gia Nhu nghe đến đó, đại khái đã rõ ràng. Lý Diệp đã cướp đi cơ hội của Lý Sưởng, bởi thế Lý Sưởng mới ghi hận trong lòng. Tài nguyên trong các thế gia đại tộc từ trước đến giờ vốn không phải chia đều, người giỏi hơn đương nhiên có thể có nhiều cơ hội hơn, người nào kém hơn một chút thì chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình.
Đối với Lý Sưởng mà nói, Lý Diệp là sự uy hiếp to lớn, tất nhiên Lý Sưởng không thể dung thứ chàng.
Lý Diệp nói xong, nở nụ cười với Gia Nhu: “Vậy đấy, nói cho nàng biết hết rồi đấy.”
Rõ ràng là chàng đang cười, mà Gia Nhu lại thấy có chút khổ sở. Tuy rằng quan hệ giữa cha mẹ nàng lạnh nhạt nhiều năm nay, nhưng ngày lễ ngày tết, người một nhà vẫn vui vẻ ngồi cùng nhau. Tình cảm của cha mẹ đối với nàng, dù chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng đều có thể cảm nhận được từ mỗi hành động thông thường. Thế nhưng Lý Diệp thì có cái gì đâu? Chỉ có Trịnh thị là thật lòng với chàng, nhưng nếu địa vị trong gia đình của Trịnh thị mà được như Thôi thị, thì không đến nỗi Lý Diệp bị ép đến mức phải rời nhà sống riêng.
Chàng thật là một người cô đơn.
Hai người trở lại phòng, Ngọc Hồ đã dọn giường xong xuôi. Hành lễ xong, Ngọc Hồ nhìn Gia Nhu lén nháy mắt cười: “Bốn tắm vẫn để đằng sau tấm bình phong, nước nóng cũng vừa tầm. Vân Tùng nói là lang quân không thích nữ tỳ hầu hạ, em lui xuống trước ạ, nếu có chuyện ngài lại gọi.” Nói xong thì lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Diệp và Gia Nhu, đèn cũng chỉ để lại hai ngọn ở trước giường, ánh sáng mờ mờ có chút tế nhị. Lý Diệp nói: “Nàng ngủ trước đi, ta đi tắm.”
Gia Nhu gật đầu, hít một hơi thật sâu, cởi váy ngoài, nằm lên giường. Nàng có thể trì hoãn một đêm, chứ không thể trốn cả đời được. Vợ chồng sao có khả năng không cùng giường chung gối? Thế thì quá khác người rồi. Gia Nhu nghe thấy tiếng nước ở bên kia, lại càng lăn qua lộn lại, không biết là trong phòng lửa than quá nóng, hay là đệm chăn quá dầy, mà giữa mùa đông khắc nghiệt, cả người nàng lại đổ mồ hôi, ướt hết cả quần áo.
Hơn nữa chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu nàng liền hiện ra hình ảnh trên bức lụa, bên tai dường như nghe thấy cả tiếng thở dốc liên hồi.
Gia Nhu ngồi bật dậy, hai tay ôm đầu gối, miệng lẩm bẩm, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại.
Ngọn nến trước giường hơi hơi lung lay, Lý Diệp đã tắm rửa xong đi ra. Chàng tới bên giường, nhìn thấy Gia Nhu bày ra dáng vẻ như đang chuẩn bị sẵn sàng đón địch thì có chút buồn cười, nghiêng người xuống lấy chăn.
Gia Nhu quay đầu lại nhìn chàng: “Chàng đi đâu vậy?”
“Ta vẫn chưa hết cảm cúm, lúc ngủ còn ho khan, làm phiền nàng nghỉ ngơi, tối nay ta sẽ ngủ trên sập.” Lý Diệp cầm chăn lên, không ngờ Gia Nhu lại nhào tới, chộp lên cánh tay chàng: “Không được!”
Lý Diệp cảm thấy thật vi diệu, Gia Nhu thì không dám nhìn chàng.
Lòng bàn tay của nàng nóng bỏng, lại còn đầy mồ hôi, chắc hẳn vừa trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Đêm qua tỉnh lại, Lý Diệp thấy Gia Nhu ngủ ở cuối giường, người co như con tôm, cần thận hết sức để không đụng tới chàng, chàng đã biết trong lòng nàng bài xích mình, bởi vậy chỉ đắp chăn cho nàng thôi.
“Gia Nhu, ta không muốn nàng phải miễn cưỡng.” Lý Diệp đặt tay lên trên bàn tay Gia Nhu. Dĩ nhiên chàng muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, muốn cùng nàng làm chuyện thân mật nhất. Nhưng chàng không muốn làm nàng sợ, cũng không muốn sự phòng bị mà nàng khó khăn lắm mới bỏ xuống được, lại bị dựng lên.
“Không miễn cưỡng chút nào, kết hôn rồi thì phải ngủ chung chứ!” Gia Nhu kiên trì nói. Lúc này trong đầu nàng cũng rất loạn, cảm tình đối với Lý Diệp vô cùng phức tạp, cùng với bao nhiêu suy nghĩ kiếp trước kiếp này, nhất thời không phân biệt được. Nhưng nàng biết một khi mình buông tay, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa. Đây không phải là ước muốn ban đầu của nàng khi gả cho chàng.
Lý Diệp lặng lẽ nhìn Gia Nhu trong chốc lát, thỏa hiệp ngồi xuống giường ngủ, lúc này Gia Nhu mới buông tay. Hai người đắp riêng chăn, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Gia Nhu hồi hộp đợi một lúc lâu, nhưng thấy Lý Diệp không có cử động nào tỏ ý muốn tiến thêm một bước, nàng dần dần bình tĩnh lại, nhắm mắt lại.
Trước đây hầu như hôm nào nàng cũng phải lén uống chút rượu mới có thể ngủ được, vì trong lòng chứa chất quá nhiều chuyện, suy nghĩ về các cảnh ngộ kiếp trước, hoặc liên tục bị ác mộng quấn quanh, cho nên đều ngủ không ngon. Nhưng đêm qua cùng đêm nay, nàng chỉ vừa nhắm mắt, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Lý Diệp đợi người bên cạnh thở đều, mới mở mắt ra, quay đầu nhìn nàng.
Gia Nhu nằm cách chàng một khoảng, đầu gối lên trên cánh tay, tóc dài buông xuống che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp như hoa. Chàng đưa tay tới gần, gạt mớ tóc dài của nàng khỏi che mặt, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Lúc nàng ngủ thật biết điều, như một con thỏ nhỏ dịu ngoan, đáng yêu đến cực điểm.
Chàng bằng lòng chờ, chờ ngày nàng chủ động đến gần mình.
***
Trong phủ Thư Vương, Lý Mô còn chưa đi nghỉ. Lão ngồi sau án thư, chờ Tề Việt lấy bài thi của Lý Diệp mang tới. Khoa thi lần này lão đã nắm hết trong lòng bàn tay, ngoại trừ thớt ngựa ô Lý Diệp bỗng nhiên lọt vào. Tuy rằng thi đậu Tiến sĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khó tránh làm Lý Mô chú ý đến.
Lý Diệp hồi nhỏ từng là thần đồng nổi tiếng Trường An, sau nhiều năm cực kỳ yên lặng thì cuối cùng lấy tư thế cực kỳ nhanh mạnh tái xuất hiện trong mắt mọi người, bản thân chuyện này đã vô cùng thú vị.
Tề Việt đi vào, đưa quyển trục đang cầm trong tay cho Thư Vương: “Bài thi đang niêm phong cất trong kho của bộ Lễ, bất cứ lúc nào Thánh Nhân cũng có thể truyền đọc, cho nên không tiện mang về đây. Thuộc hạ liền gọi người giỏi về bút tích sao lại một bản, mời ngài xem.”
Thư Vương gật đầu, lấy quyển trục trong túi giấy vàng ra, xem dưới đèn.
Tề Việt lùi lại, đứng bên cạnh, ẩn mình trong bóng tối, giống như không tồn tại.
“Không trách.” Sau khi xem xong, Lý Mô cười một tiếng, “Ta đang thắc mắc sao mấy vị chủ khảo kia lại đánh giá khác nhau như vậy, thì ra là do cái giọng điệu ngông cuồng của thằng cháu này, giữa những hàng chữ bộc lộ tài năng rất rõ, giọng văn châm chích thì lại chẳng ra sao, tràn đầy tri thức vừa hủ lậu vừa chính trực. Nếu nói Lý Giáng không động tay động chân đằng sau, ta thực sự không tin nó có thể trúng Tiến sĩ.”
“Ý Đại vương là, người này cũng không phải tài năng tuyệt diễm gì, chẳng qua có Lý tướng công giúp đỡ, mới có thể vào cao trung phải không ạ? Vậy người này không thể là…”
Lý Mô gật đầu, ném quyển trục qua một bên: “Ta cũng không nghĩ nó là người đó. Nhưng lần đầu nó thi đã đỗ, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý. Ta cũng từng cho là nó có gì đó hơn người, nhưng nhìn bài thi này mới biết, chỉ thường thường thôi. Môn khách của Quảng Lăng Vương đông đảo, các ngươi cứ thong thả tìm, không vội.”
Tề Việt đáp vâng, lại nói: “Kinh Triệu doãn sai người đến truyền lời, nói là gia chủ Mộc thị của Nam Chiếu đang có mặt ở Trường An lo việc kết hôn cho Quận chúa Ly Châu, ngài có muốn gặp ông ta không?”
Lý Mô ngắm nghía cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, nhếch miệng:
“Chẳng qua chỉ một gia chủ, cần gì bản vương phải đích thân gặp chứ? Chờ hắn có bản lĩnh làm Vân Nam Vương đích thực, có thể làm chủ Nam Chiếu, lúc ấy hãy nói với ta sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.