Chương 37
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
Gia Nhu ngồi ở trong phòng, nghĩ xem ngày mai nên nói chuyện đời trước với Mộc Thành Tiết thế nào cho ổn. Vài năm sau khi chuyện Đao gia và Cao gia xảy ra thì Trinh Nguyên đế sẽ băng hà, quân Thổ Phồn thừa cơ đánh vào Nam Chiếu. Quân Nam Chiếu liên tục tháo chạy, cuối cùng Mộc Cảnh Thanh chết trận, phủ Vân Nam Vương không còn tồn tại nữa. Nàng từng cầu xin Ngu Bắc Huyền trợ giúp, nhưng Hoài Tây cách Nam Chiếu rất xa, ở giữa còn là địa bàn cát cứ của mấy phiên trấn khác, muốn xuất binh đi qua khu vực của bọn họ căn bản là không thể.
Sau đó Ngu Bắc Huyền vẫn tự mình đi một chuyến đến Nam Chiếu để cứu viện cha mẹ Gia Nhu. Sau khi trở lại, y nói cho nàng biết, cha mẹ nàng vẫn còn sống, đã được đưa đến chỗ an toàn, còn đưa thư của mẹ viết cho nàng xem. Lúc đó trong lòng Gia Nhu đã thực sự cảm động.
Nàng đi theo Ngu Bắc Huyền mấy năm, y đối với nàng đã luôn rất tốt, cầu được ước thấy, nếu không nàng cũng không cam tâm tình nguyện mà đi theo. Nhưng trong lòng Ngu Bắc Huyền, đại nghiệp chiếm vị trí thực sự quá quan trọng, thậm chí không tiếc hi sinh bất luận người nào. Đời trước, lúc thái giám nói mấy câu kia ở pháp trường, tình cảnh ấy đâu phải nàng chưa từng nghĩ tới, chỉ là nghe được trọn vẹn câu ấy từ miệng người khác nói ra trước khi chết, nỗi đau lớn hơn gấp bội.
Những chuyện lừa mình dối người kia, thật quá nực cười.
Gia Nhu chưa bao giờ thích chiến trường, không thích giết người, lại càng không bao giờ muốn bị xem là loạn thần tặc tử, bị cả người trong thiên hạ hợp lực tấn công. Nhưng nàng tự chọn đi theo Ngu Bắc Huyền, coi y là chồng, vì thế, dù y lựa chọn con đường nào, nàng cùng đều sẽ đi theo.
Cho nên khi Gia Nhu thương tích đầy mình, sắp phải chịu cực hình của Thiên tử, chính sự thực tàn khốc kia đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết nàng. Được làm lại một lần, chắc chắn nàng không bao giờ lại chọn Ngu Bắc Huyền. Mặc kệ ngày xưa tình cảm hai người từng có là thật tâm hay giả dối.
Ngọc Hồ từ bên ngoài đi vào, nói với Gia Nhu: “Quận chúa, phu nhân mời người sang bên kia ạ.”
Gia Nhu vốn đang đợi Lý Diệp về, thế nhưng lúc này đích thân mẹ chồng gọi đến, nàng là con dâu, không thể kiếm cớ mà kéo dài thời gian được, Gia Nhu đành phải gọi tỳ nữ và vú già cùng đi về hướng sân viện của Trịnh thị.
Trịnh thị đang ngồi nghiêm túc trong nhà chính, đúng là dáng vẻ bề trên, ăn trên ngồi chốc. Trịnh thị vốn cũng có chút e ngại khi đối mặt với Gia Nhu. Vương Tuệ Lan kia chỉ có phong hào huyện chủ mà đã bầy ra phong thái chèn ép bà ta như thế. Gia Nhu lại là Quận chúa, nghe nói còn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, vốn tưởng phải có khí thế hơn nhiều. Có điều gặp mặt mấy lần, Trịnh thị thấy Gia Nhu hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu căng gì, càng không lấy thân phận Quận chúa chèn ép bà ta, cho nên khí thế của Trịnh thị cũng mạnh hơn.
Gia Nhu vào phòng, mọi người trong phòng hành lễ với nàng xong, nàng hỏi Trịnh thị: “Không biết đại gia gọi con có chuyện gì không ạ?”
“Ta có chuyện muốn nói riêng với con.” Trịnh thị giơ tay ra hiệu, để Tô Nương cùng tỳ nữ đi ra ngoài hết. Tô Nương do dự nhìn Gia Nhu một chút, không có cách nào ra hiệu cảnh báo, chỉ đành cúi đầu đi ra. Gia Nhu không nghi ngờ gì, cũng cho Ngọc Hồ cùng với người của mình lui xuống.
Trịnh thị vẫy vẫy tay: “Con đến gần đây, ngồi vào bên cạnh ta.”
Gia Nhu nghe lời, nàng cởi giầy, ngồi xuống cạnh Trịnh thị. Trịnh thị mặc một cái áo vải bông bình thường thêu hoa văn cát tường, kiểu dáng cũng hơi cũ. Ngày đông giá rét nhưng trong phòng cũng chỉ có mấy chậu than, sàn nhà vẫn rất lạnh. Gia Nhu chờ Trịnh thị lên tiếng, nhưng Trịnh thị vẫn đang quan sát nàng.
Nhan sắc con bé này xác thực xuất chúng, làn da như ngọc không chút tì vết, các nét tinh tế, đặc biệt là đôi mắt, long lanh như cất chứa cảnh xuân vô hạn, quyến rũ mê người. Một đại mỹ nhân như thế, ngày ngày nằm bên người, đàn ông làm sao có thể nhịn mà không động vào được đây?
Trịnh thị nói: “Hàng ngày con đều đến thăm hỏi, nhưng ta vẫn chưa có dịp hỏi, con cùng tứ lang có hoà thuận không?”
Gia Nhu không nghĩ Trịnh thị sẽ hỏi cái này, nàng bất giác hoảng hốt, trả lời quanh co: “Lang quân tốt với con lắm ạ.”
“Con biết ta không hỏi cái này mà. Các con đã động phòng chưa?” Trịnh thị cũng không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.
Gia Nhu không phải người giỏi nói dối, nhưng nếu nói thật, thì chắc chắn sẽ chọc giận Trịnh thị. Nàng với Lý Diệp đã kết hôn, mặc dù nàng không chính miệng nói không cho chàng chạm vào. Nhưng thực tế đến nay bọn họ thực sự chưa có tiếp xúc da thịt. Cho dù người làm mẹ nào chăng nữa mà nghe được, đều sẽ cảm thấy lạ lùng và không thích.
Thấy Gia Nhu không trả lời, Trịnh thị cũng biết tin tức Tô Nương hỏi thăm được là đúng, bà ta nói tiếp: “Ta nói câu này chắc không xuôi tai lắm. Mặc dù thân phận con cao quý, nhưng nếu đã gả cho tứ lang, thì là vợ của nó. Trong thiên hạ này, nào có đạo lý vợ chồng lại không động phòng, hử? Nếu con thực sự không muốn hầu hạ nó, thì cưới vợ lẽ cho nó đi, để Lý gia nhà ta có người nối dõi. Như vậy chắc được chứ hả?”
“Con…” Gia Nhu vừa định nói, Trịnh thị đã giơ tay ngăn lại : “Ta biết các con trước chưa từng gặp, hai người đối với nhau còn rất lạ lẫm, trong lòng con chắc cũng chẳng cam lòng gả cho tứ lang. Nhưng tính tình con ta thế nào, ta là người hiểu rõ nhất. Mặc dù nó chưa từng gặp con, nhưng chỉ vì hôn ước kia mà luôn giữ mình, kể cả vợ lẽ nàng hầu đều không có. Từ hình thức đến tính tình thằng bé có chỗ nào không tốt? Ngoại trừ thân thể yếu hơn người thường một chút, nhưng chuyện ấy chắc không hề ảnh hưởng chuyện ấy chứ hả? Ta thấy nó bận bịu gấp rút lo lắng cho đám cưới, vô cùng có tâm, chứng tỏ nó cũng rất yêu thích con. Nếu không phải con từ chối, còn có lý do gì có thể làm cho nó không động vào con hả?”
Gia Nhu thấy xấu hổ, không có cách nào cãi lại.
Yên lặng một lát, Trịnh thị mới nói tiếp: “Ta cũng không giấu con, lần này tứ lang đậu Tiến sĩ, trước khi tổ chức lễ thành hôn, đã có vài vị phu nhân giới thiệu người cho ta, để cho tứ lang làm vợ lẽ. Những năm này, vì chữa bệnh mà nó không sống trong nhà, cho nên ta cũng khó mà chăm sóc tốt cho nó. Nguyên tưởng nó cưới vợ, thì có người chăm sóc ấm lạnh. Thế nhưng sự thực xem ra, ta nghĩ sai rồi. Con thân là vợ nó, nhưng ngay cả việc cơ bản nhất đều không làm nổi, vậy cũng đừng trách ta tìm người mới cho tứ lang.”
Trịnh thị nói làm cho mặt Gia Nhu lúc đỏ bừng lúc trắng bệch. Trước khi cưới, Thôi thị cũng đã tế nhị chỉ bảo cho nàng. Nàng cũng không phải là người không biết gì, chẳng qua chỉ hơi kháng cự lại chuyện kia. Chắc chắn là Lý Diệp đã phát hiện ra, vì thế vẫn không chạm vào nàng. Nhưng đúng như Trịnh thị nói, thân là vợ, nàng như vậy thật là thất trách.
“Xác thực chúng con còn chưa động phòng, sai là do con. Nhưng chuyện vợ lẽ thì con không thể đồng ý.” Gia Nhu hít thở thật sâu, thuyết phục, “Con với lang quân đang còn tân hôn, chính là thời điểm xây đắp tình cảm. Vào lúc này nhét một người thứ ba vào, con biết xử lý làm sao bây giờ? Con sẽ nỗ lực chăm sóc cho lang quân, xin đại gia cân nhắc.”
Tuy nàng nói chuyện khá khách khí, nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết. Những gì Trịnh thị vừa nói, chẳng qua cũng chỉ là ra vẻ, muốn hù dọa Gia Nhu, làm cho nàng ở thế hạ phong mà thôi. Nếu cưới vợ lẽ thật, chắc chắc Lý Diệp sẽ nổi điên lên với bà ta. Trịnh thị lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đặt lên bàn: “Quận chúa tuổi còn nhỏ, chưa trải qua sự đời, cho nên nếu có sợ hãi trong lòng thì ta cũng có thể hiểu được . Trong này là loại thuốc bí truyền “Hồi xuân” ở trong cung, chỉ cần nửa viên thì sẽ không thấy đau đớn chút nào, thậm chí còn làm người ta thấy rất hưởng thụ. Trong cung rất nhiều nương nương đều bí mật dùng mỗi khi hầu hạ hoàng thượng. Có cần dùng cho mình hay không, chính con liệu đi.”
Gia Nhu mở to hai mắt, không biết Trịnh thị lấy đâu ra vật này. Nhưng nàng biết, đúng là trong cung có những bài thuốc bí truyền rất huyền diệu, Trường Bình ngày trước từng có rất nhiều. Gia Nhu cảm thấy các đầu ngón tay nóng lên, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy bình thuốc rồi cất đi.
“Tứ lang quân…” Bên ngoài có tiếng Tô Nương vang lên, sau đó Lý Diệp liền bước vào phòng.
Chàng vừa về phủ thì nghe nói Trịnh thị gọi Gia Nhu tới. Lại nghe nói hôm nay Tô Nương cũng tới hỏi những người hầu hạ chàng một số chuyện, chàng đoán được ngay là mẹ muốn tìm Gia Nhu gây phiền. Nhưng lúc Lý Diệp vào phòng, chỉ thấy hai người mẹ chồng nàng dâu đang ngồi cạnh nhau, hình như chỉ đang nói chuyện phiếm trong nhà.
“Lang quân.” Gia Nhu nhẹ nhàng gọi một tiếng. Ở trước mặt Trịnh thị, thế nào cũng phải ra vẻ thân mật chứ nhỉ. Gọi chàng như vậy là chuyện đương nhiên rồi, gọi xong, lòng nàng chợt thấy một cảm giác là lạ không nói ra lời.
Lý Diệp được nàng gọi mà trong lòng tê rần, chàng cởi giày ngồi vào bên người nàng, bầy ra một dáng vẻ người bảo vệ mà nói với Trịnh thị: “Mẹ thừa dịp con không có ở nhà mà gọi Gia Nhu đến là có chuyện gì?”
Trịnh thị chột dạ bưng chén lên, uống một ngụm nước: “Thế nào, ta tìm vợ con đến tâm sự, không được à?”
Lý Diệp cúi đầu nhìn Gia Nhu một chút, thấy ngoại trừ mặt đỏ, thì nàng cũng không có gì khác thường, liền nói: “Đương nhiên là được ạ. Đúng lúc chúng con cũng có chuyện muốn nói với mẹ. Nhạc phụ đại nhân sắp về Nam Chiếu, ngày mai Gia Nhu muốn về bên kia tạm biệt mọi người. Tuy rằng không được hợp với lễ chế, nhưng là tình cảm con người, không biết mẹ có thể cho phép hay không?”
Trịnh thị thấy Lý Diệp tự mình nói ra, biết con trai thiên vị Gia Nhu, nếu bà ta không đồng ý, chính là không cho con trai thể diện. Trịnh thị bèn thuận theo mà nói: “Nam Chiếu cách nơi này quá xa, sau này Gia Nhu khó gặp được người nhà, cũng thật đáng thương, về đấy cũng không sao. Ta sẽ chuẩn bị mấy thứ, các con cùng mang đi đi, coi như tấm lòng của Lý gia chúng ta.”
“Đa tạ đại gia. Con xin thay mặt cha mẹ cảm ơn người.” Gia Nhu cảm kích nói.
“Được rồi, không có chuyện gì khác thì về nghỉ ngơi sớm đi.” Trịnh thị nhìn Gia Nhu, nhấn mạnh, “Nhớ lời ta vừa nói với con đấy.”
Gia Nhu đáp vâng, bàn tay ở trong ống tay áo nắm thật chặt bình sứ, đứng dậy theo Lý Diệp đi ra ngoài.
Lúc này Tô Nương mới từ bên ngoài đi vào, thầm thở phào nói: “Phu nhân, suýt thì người hù chết bà già này rồi, cứ tưởng…”
Trịnh thị tức giận nói: “Bà tưởng cái gì, tưởng ta định bỏ thuốc cho nó ư? Nó là Quận chúa được triều đình phong, ta dám sao? Còn nữa, bà nhìn dáng vẻ sốt sắng của tứ lang lúc nãy xem, nếu đúng ta làm gì vợ nó, khẳng định nó sẽ trở mặt với ta đấy! Tốt nhất là Quận chúa kia nên biết điều, nếu làm chuyện gì hồ đồ ngu xuẩn, ta sẽ cưới vợ lẽ cho tứ lang.”
Trịnh thị không thích Gia Nhu, bởi vì nàng có thân phận cao quý từ lúc sinh ra, làm cho người làm mẹ chồng như bà ta thấy yếu thế mất phân nửa, càng không thể lập quy như đối với con dâu bình thường khác. Nhưng mà con trai bà ta thích, trông dáng vẻ còn giống như yêu thích vô cùng, cho nên Trịnh thị đành bó tay.
***
Gia Nhu cùng Lý Diệp trở lại nơi ở, Lý Diệp thấy nàng không nói lời nào, liền nói: “Mẹ ta đã lâu chỉ ở trong nhà, tính tình hơi cô độc một chút. Nếu như trong lời nói có chỗ nào không thoả đáng, ta thay mẹ bù cho nàng nhé.”
Gia Nhu lắc đầu: “Đại gia có nói gì đâu, chỉ gọi ta tán gẫu thôi. Chàng đã tắm rửa chưa?”
Sao Lý Diệp không biết tính tình của mẹ mình cơ chứ, bà vốn đã không có chút địa vị nào trong nhà, hai chị dâu từ trước đến giờ hầu như không mấy khi vui vẻ gần gũi với bà, thật vất vả mới thêm một người con dâu, thì con dâu lại có phong hào Quận chúa. Với những định kiến sẵn có, đương nhiên mẹ sẽ không thể đối xử thân thiết với Gia Nhu rồi. Cũng may Gia Nhu không có vướng mắc gì với Trịnh thị, ngược lại trong lời nói của nàng cũng có ý tứ giữ thể diện cho mẹ mình, điều đó làm Lý Diệp rất vui mừng.
Nàng sinh ra trong phủ Vân Nam Vương, cao lương mỹ vị từ nhỏ, lại có phong hào Quận chúa, nhưng nàng không hề có những tật xấu do được nuông chiều, trái lại vô cùng bao dung lương thiện, ví như đêm đó nàng chạy đến chùa Sùng Thánh cầu thần y cho em nhỏ con vợ lẽ của cha mình. Đây cũng là một điểm ở nàng mà chàng thấy rất thu hút.
Gia Nhu thấy Lý Diệp vẫn đang nhìn mình, nàng thấy hơi xấu hổ, muốn quay ra, nhưng Lý Diệp đã nắm lấy tay nàng, kéo nhẹ nàng tới trước mặt mình, một tay chàng ôm eo của nàng, cười hỏi: “Vừa rồi ở chỗ mẹ, nàng gọi ta là gì?”
Gia Nhu không đề phòng, được chàng ôm vào lòng, hai tay nàng đặt trên ngực chàng, mắt nàng nhìn thẳng vào cổ áo màu xanh của chàng, lời lẽ úp mở: “Chẳng gọi là gì cả. Để ta gọi bọn họ chuẩn bị tắm rửa…”
Lý Diệp hơi siết chặt cánh tay, cả người Gia Nhu liền kề sát vào lồng ngực chàng, hơi thở cả hai đều rối loạn. Thực sự là sức tay chàng rất lớn. Nếu so với các thiếu nữ khác, Gia Nhu không phải yếu, dù sao nàng cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung, nhưng vẫn không thoát được vòng tay chàng. Loại sức mạnh này nào có giống với một người đau ốm kinh niên nhỉ?
Lý Diệp nâng cằm Gia Nhu lên, nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt này tràn đầy linh khí, năm đó lúc cô gái nho nhỏ bò đến bên cạnh chàng, cũng chính đôi mắt này đã để lại cho chàng ấn tượng sâu đậm nhất. Đôi mắt linh động như mắt nai con nhảy nhót trên sườn núi. Sau khi lớn lên, Gia Nhu có thêm sắc đẹp rung động lòng người, làm người ta không thể dời mắt.
Lý Diệp cúi đầu hôn Gia Nhu, lông mi nàng run rẩy, trên mi mắt có cảm giác rất ấm áp, nàng nhắm hai mắt lại. Nụ hôn của chàng rất nhẹ, rơi lên chóp mũi, sau đó dời xuống môi nàng. Tuy chàng chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi rời đi ngay, nhưng Gia Nhu vẫn không mở mắt ra.
Có một số việc, sớm muộn đều phải tới. Huống chi, nàng không hề ghét chàng.
Lý Diệp cảm nhận được người trong lòng vẫn cứng ngắc, chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng nàng, cúi đầu hôn Gia Nhu lần thứ hai. Quần áo mùa đông dày nặng, hai người đều đang mặc áo khoác ngoài, tay chàng chỉ vuốt ve được lớp áo lông cừu. Nhưng nhìn làn da như ngọc lộ ra ở cổ áo, có thể tượng tượng được cảm giác mịn màng trên người nàng.
Hơi thở Lý Diệp dần trở nên nặng nề, nàng thơm ngọt mềm mại như mật như hoa, làm chàng không thể khống chế lý trí của mình, chỉ muốn được nhiều hơn. Chờ người trong lòng buông lỏng hơn một chút, chàng ôm nàng lên, đặt lên giường.
Gia Nhu liên tục thở dốc, ngơ ngẩn nhìn chàng. Nàng biết tiếp theo sẽ xẩy ra chuyện gì, ánh sáng trong mắt chàng đổi với nàng vô cùng quen thuộc. Tuy rằng sợ, nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại.
Màn kéo xuống, xiêm y dày nặng rơi từ trên giường xuống từng cái một, trong giường ấm áp như ngày xuân.
Gia Nhu nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được động tác của Lý Diệp rất dịu dàng, mềm mại như mưa xuân. Đến lúc lồng ngực khỏe mạnh của chàng áp xuống, làn môi nóng ẩm lưu luyến hôn lên trước ngực nàng, ham muốn của nàng không tránh khỏi bị khơi dậy.
Nhưng khi Lý Diệp tách hai chân của nàng ra, dùng tay thăm dò thấy nàng đã đủ ướt át, chuẩn bị tiến vào, thì những hồi ức kiếp trước như dòng nước lũ ào tới, nàng bắt đầu đẩy vai Lý Diệp: “Không muốn…”
Màn dạo đầu kéo dài đã làm cho thân thể Lý Diệp nóng rực như lò lửa, thật khó để dừng lại ở chỗ này. Chàng cúi người ôm lấy nàng, khàn khàn nói bên tai nàng: “Nếu đau, ta sẽ dừng lại.”
Gia Nhu ra sức lắc đầu, hai chân đá đạp lung tung, thậm chí nàng còn khóc thành tiếng.
Lý Diệp nhận ra nàng sợ thật sự, cả người đều run rẩy kịch liệt, kháng cự chàng tiến vào. Nàng vốn đã chặt, đi vào vô cùng khó, giờ lại thêm sự kháng cự, nếu cố tiếp tục sợ là sẽ làm nàng bị thương.
“Đừng sợ, không sao rồi.” Lý Diệp dừng lại, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng an ủi. Trong người chàng vẫn còn đầy lửa nóng, nhưng sự thương tiếc nàng đã vượt lên trên.
Gia Nhu vẫn còn đang khóc, bờ vai run lên một cách đáng thương, mái tóc ướt mồ hôi che trên mặt, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
“Là ta không tốt.” Lý Diệp áp mặt vào mái tóc nàng, “Dọa nàng sợ.”
Ở trong lòng chàng, Gia Nhu vẫn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, sợ cũng là hợp tình hợp lí. Chàng chỉ không nghĩ là nàng lại sợ đến vậy, trong lòng thầm trách mình nôn nóng. Có lẽ là trong một số chuyện, lý trí đã không khống chế được. Hơn nữa tình cảm càng ngày càng thân thiết, nên sự tự chủ của chàng cũng càng ngày càng yếu.
Gia Nhu cũng biết mình đã làm Lý Diệp mất hứng, thật quá vô dụng. Thế nhưng nàng không kềm được sợ hãi, không phải nàng bài xích Lý Diệp, mà nàng sợ cảm giác bị xâm nhập. Nàng đang dùng một cái vỏ cứng bọc mình lại, trốn thật kỹ bên trong, bao gồm cả tâm hồn lẫn thể xác.
“Xin lỗi chàng.” Nàng nói với Lý Diệp, “Không phải là ta cố tình…”
Lý Diệp lắc đầu, dịu dàng nói: “Từ từ đi.”
Gia Nhu nghe tiếng tim đập yên ổn của chàng, tuy rằng không làm tới bước cuối cùng, nhưng rốt cục hai người cũng đã thẳng thắn với nhau. Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại, an ổn ngủ trong lồng ngực chàng. Ở bên cạnh người này, nàng luôn cảm thấy vô cùng an tâm.
Gia Nhu ngồi ở trong phòng, nghĩ xem ngày mai nên nói chuyện đời trước với Mộc Thành Tiết thế nào cho ổn. Vài năm sau khi chuyện Đao gia và Cao gia xảy ra thì Trinh Nguyên đế sẽ băng hà, quân Thổ Phồn thừa cơ đánh vào Nam Chiếu. Quân Nam Chiếu liên tục tháo chạy, cuối cùng Mộc Cảnh Thanh chết trận, phủ Vân Nam Vương không còn tồn tại nữa. Nàng từng cầu xin Ngu Bắc Huyền trợ giúp, nhưng Hoài Tây cách Nam Chiếu rất xa, ở giữa còn là địa bàn cát cứ của mấy phiên trấn khác, muốn xuất binh đi qua khu vực của bọn họ căn bản là không thể.
Sau đó Ngu Bắc Huyền vẫn tự mình đi một chuyến đến Nam Chiếu để cứu viện cha mẹ Gia Nhu. Sau khi trở lại, y nói cho nàng biết, cha mẹ nàng vẫn còn sống, đã được đưa đến chỗ an toàn, còn đưa thư của mẹ viết cho nàng xem. Lúc đó trong lòng Gia Nhu đã thực sự cảm động.
Nàng đi theo Ngu Bắc Huyền mấy năm, y đối với nàng đã luôn rất tốt, cầu được ước thấy, nếu không nàng cũng không cam tâm tình nguyện mà đi theo. Nhưng trong lòng Ngu Bắc Huyền, đại nghiệp chiếm vị trí thực sự quá quan trọng, thậm chí không tiếc hi sinh bất luận người nào. Đời trước, lúc thái giám nói mấy câu kia ở pháp trường, tình cảnh ấy đâu phải nàng chưa từng nghĩ tới, chỉ là nghe được trọn vẹn câu ấy từ miệng người khác nói ra trước khi chết, nỗi đau lớn hơn gấp bội.
Những chuyện lừa mình dối người kia, thật quá nực cười.
Gia Nhu chưa bao giờ thích chiến trường, không thích giết người, lại càng không bao giờ muốn bị xem là loạn thần tặc tử, bị cả người trong thiên hạ hợp lực tấn công. Nhưng nàng tự chọn đi theo Ngu Bắc Huyền, coi y là chồng, vì thế, dù y lựa chọn con đường nào, nàng cùng đều sẽ đi theo.
Cho nên khi Gia Nhu thương tích đầy mình, sắp phải chịu cực hình của Thiên tử, chính sự thực tàn khốc kia đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết nàng. Được làm lại một lần, chắc chắn nàng không bao giờ lại chọn Ngu Bắc Huyền. Mặc kệ ngày xưa tình cảm hai người từng có là thật tâm hay giả dối.
Ngọc Hồ từ bên ngoài đi vào, nói với Gia Nhu: “Quận chúa, phu nhân mời người sang bên kia ạ.”
Gia Nhu vốn đang đợi Lý Diệp về, thế nhưng lúc này đích thân mẹ chồng gọi đến, nàng là con dâu, không thể kiếm cớ mà kéo dài thời gian được, Gia Nhu đành phải gọi tỳ nữ và vú già cùng đi về hướng sân viện của Trịnh thị.
Trịnh thị đang ngồi nghiêm túc trong nhà chính, đúng là dáng vẻ bề trên, ăn trên ngồi chốc. Trịnh thị vốn cũng có chút e ngại khi đối mặt với Gia Nhu. Vương Tuệ Lan kia chỉ có phong hào huyện chủ mà đã bầy ra phong thái chèn ép bà ta như thế. Gia Nhu lại là Quận chúa, nghe nói còn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, vốn tưởng phải có khí thế hơn nhiều. Có điều gặp mặt mấy lần, Trịnh thị thấy Gia Nhu hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu căng gì, càng không lấy thân phận Quận chúa chèn ép bà ta, cho nên khí thế của Trịnh thị cũng mạnh hơn.
Gia Nhu vào phòng, mọi người trong phòng hành lễ với nàng xong, nàng hỏi Trịnh thị: “Không biết đại gia gọi con có chuyện gì không ạ?”
“Ta có chuyện muốn nói riêng với con.” Trịnh thị giơ tay ra hiệu, để Tô Nương cùng tỳ nữ đi ra ngoài hết. Tô Nương do dự nhìn Gia Nhu một chút, không có cách nào ra hiệu cảnh báo, chỉ đành cúi đầu đi ra. Gia Nhu không nghi ngờ gì, cũng cho Ngọc Hồ cùng với người của mình lui xuống.
Trịnh thị vẫy vẫy tay: “Con đến gần đây, ngồi vào bên cạnh ta.”
Gia Nhu nghe lời, nàng cởi giầy, ngồi xuống cạnh Trịnh thị. Trịnh thị mặc một cái áo vải bông bình thường thêu hoa văn cát tường, kiểu dáng cũng hơi cũ. Ngày đông giá rét nhưng trong phòng cũng chỉ có mấy chậu than, sàn nhà vẫn rất lạnh. Gia Nhu chờ Trịnh thị lên tiếng, nhưng Trịnh thị vẫn đang quan sát nàng.
Nhan sắc con bé này xác thực xuất chúng, làn da như ngọc không chút tì vết, các nét tinh tế, đặc biệt là đôi mắt, long lanh như cất chứa cảnh xuân vô hạn, quyến rũ mê người. Một đại mỹ nhân như thế, ngày ngày nằm bên người, đàn ông làm sao có thể nhịn mà không động vào được đây?
Trịnh thị nói: “Hàng ngày con đều đến thăm hỏi, nhưng ta vẫn chưa có dịp hỏi, con cùng tứ lang có hoà thuận không?”
Gia Nhu không nghĩ Trịnh thị sẽ hỏi cái này, nàng bất giác hoảng hốt, trả lời quanh co: “Lang quân tốt với con lắm ạ.”
“Con biết ta không hỏi cái này mà. Các con đã động phòng chưa?” Trịnh thị cũng không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.
Gia Nhu không phải người giỏi nói dối, nhưng nếu nói thật, thì chắc chắn sẽ chọc giận Trịnh thị. Nàng với Lý Diệp đã kết hôn, mặc dù nàng không chính miệng nói không cho chàng chạm vào. Nhưng thực tế đến nay bọn họ thực sự chưa có tiếp xúc da thịt. Cho dù người làm mẹ nào chăng nữa mà nghe được, đều sẽ cảm thấy lạ lùng và không thích.
Thấy Gia Nhu không trả lời, Trịnh thị cũng biết tin tức Tô Nương hỏi thăm được là đúng, bà ta nói tiếp: “Ta nói câu này chắc không xuôi tai lắm. Mặc dù thân phận con cao quý, nhưng nếu đã gả cho tứ lang, thì là vợ của nó. Trong thiên hạ này, nào có đạo lý vợ chồng lại không động phòng, hử? Nếu con thực sự không muốn hầu hạ nó, thì cưới vợ lẽ cho nó đi, để Lý gia nhà ta có người nối dõi. Như vậy chắc được chứ hả?”
“Con…” Gia Nhu vừa định nói, Trịnh thị đã giơ tay ngăn lại : “Ta biết các con trước chưa từng gặp, hai người đối với nhau còn rất lạ lẫm, trong lòng con chắc cũng chẳng cam lòng gả cho tứ lang. Nhưng tính tình con ta thế nào, ta là người hiểu rõ nhất. Mặc dù nó chưa từng gặp con, nhưng chỉ vì hôn ước kia mà luôn giữ mình, kể cả vợ lẽ nàng hầu đều không có. Từ hình thức đến tính tình thằng bé có chỗ nào không tốt? Ngoại trừ thân thể yếu hơn người thường một chút, nhưng chuyện ấy chắc không hề ảnh hưởng chuyện ấy chứ hả? Ta thấy nó bận bịu gấp rút lo lắng cho đám cưới, vô cùng có tâm, chứng tỏ nó cũng rất yêu thích con. Nếu không phải con từ chối, còn có lý do gì có thể làm cho nó không động vào con hả?”
Gia Nhu thấy xấu hổ, không có cách nào cãi lại.
Yên lặng một lát, Trịnh thị mới nói tiếp: “Ta cũng không giấu con, lần này tứ lang đậu Tiến sĩ, trước khi tổ chức lễ thành hôn, đã có vài vị phu nhân giới thiệu người cho ta, để cho tứ lang làm vợ lẽ. Những năm này, vì chữa bệnh mà nó không sống trong nhà, cho nên ta cũng khó mà chăm sóc tốt cho nó. Nguyên tưởng nó cưới vợ, thì có người chăm sóc ấm lạnh. Thế nhưng sự thực xem ra, ta nghĩ sai rồi. Con thân là vợ nó, nhưng ngay cả việc cơ bản nhất đều không làm nổi, vậy cũng đừng trách ta tìm người mới cho tứ lang.”
Trịnh thị nói làm cho mặt Gia Nhu lúc đỏ bừng lúc trắng bệch. Trước khi cưới, Thôi thị cũng đã tế nhị chỉ bảo cho nàng. Nàng cũng không phải là người không biết gì, chẳng qua chỉ hơi kháng cự lại chuyện kia. Chắc chắn là Lý Diệp đã phát hiện ra, vì thế vẫn không chạm vào nàng. Nhưng đúng như Trịnh thị nói, thân là vợ, nàng như vậy thật là thất trách.
“Xác thực chúng con còn chưa động phòng, sai là do con. Nhưng chuyện vợ lẽ thì con không thể đồng ý.” Gia Nhu hít thở thật sâu, thuyết phục, “Con với lang quân đang còn tân hôn, chính là thời điểm xây đắp tình cảm. Vào lúc này nhét một người thứ ba vào, con biết xử lý làm sao bây giờ? Con sẽ nỗ lực chăm sóc cho lang quân, xin đại gia cân nhắc.”
Tuy nàng nói chuyện khá khách khí, nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết. Những gì Trịnh thị vừa nói, chẳng qua cũng chỉ là ra vẻ, muốn hù dọa Gia Nhu, làm cho nàng ở thế hạ phong mà thôi. Nếu cưới vợ lẽ thật, chắc chắc Lý Diệp sẽ nổi điên lên với bà ta. Trịnh thị lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đặt lên bàn: “Quận chúa tuổi còn nhỏ, chưa trải qua sự đời, cho nên nếu có sợ hãi trong lòng thì ta cũng có thể hiểu được . Trong này là loại thuốc bí truyền “Hồi xuân” ở trong cung, chỉ cần nửa viên thì sẽ không thấy đau đớn chút nào, thậm chí còn làm người ta thấy rất hưởng thụ. Trong cung rất nhiều nương nương đều bí mật dùng mỗi khi hầu hạ hoàng thượng. Có cần dùng cho mình hay không, chính con liệu đi.”
Gia Nhu mở to hai mắt, không biết Trịnh thị lấy đâu ra vật này. Nhưng nàng biết, đúng là trong cung có những bài thuốc bí truyền rất huyền diệu, Trường Bình ngày trước từng có rất nhiều. Gia Nhu cảm thấy các đầu ngón tay nóng lên, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy bình thuốc rồi cất đi.
“Tứ lang quân…” Bên ngoài có tiếng Tô Nương vang lên, sau đó Lý Diệp liền bước vào phòng.
Chàng vừa về phủ thì nghe nói Trịnh thị gọi Gia Nhu tới. Lại nghe nói hôm nay Tô Nương cũng tới hỏi những người hầu hạ chàng một số chuyện, chàng đoán được ngay là mẹ muốn tìm Gia Nhu gây phiền. Nhưng lúc Lý Diệp vào phòng, chỉ thấy hai người mẹ chồng nàng dâu đang ngồi cạnh nhau, hình như chỉ đang nói chuyện phiếm trong nhà.
“Lang quân.” Gia Nhu nhẹ nhàng gọi một tiếng. Ở trước mặt Trịnh thị, thế nào cũng phải ra vẻ thân mật chứ nhỉ. Gọi chàng như vậy là chuyện đương nhiên rồi, gọi xong, lòng nàng chợt thấy một cảm giác là lạ không nói ra lời.
Lý Diệp được nàng gọi mà trong lòng tê rần, chàng cởi giày ngồi vào bên người nàng, bầy ra một dáng vẻ người bảo vệ mà nói với Trịnh thị: “Mẹ thừa dịp con không có ở nhà mà gọi Gia Nhu đến là có chuyện gì?”
Trịnh thị chột dạ bưng chén lên, uống một ngụm nước: “Thế nào, ta tìm vợ con đến tâm sự, không được à?”
Lý Diệp cúi đầu nhìn Gia Nhu một chút, thấy ngoại trừ mặt đỏ, thì nàng cũng không có gì khác thường, liền nói: “Đương nhiên là được ạ. Đúng lúc chúng con cũng có chuyện muốn nói với mẹ. Nhạc phụ đại nhân sắp về Nam Chiếu, ngày mai Gia Nhu muốn về bên kia tạm biệt mọi người. Tuy rằng không được hợp với lễ chế, nhưng là tình cảm con người, không biết mẹ có thể cho phép hay không?”
Trịnh thị thấy Lý Diệp tự mình nói ra, biết con trai thiên vị Gia Nhu, nếu bà ta không đồng ý, chính là không cho con trai thể diện. Trịnh thị bèn thuận theo mà nói: “Nam Chiếu cách nơi này quá xa, sau này Gia Nhu khó gặp được người nhà, cũng thật đáng thương, về đấy cũng không sao. Ta sẽ chuẩn bị mấy thứ, các con cùng mang đi đi, coi như tấm lòng của Lý gia chúng ta.”
“Đa tạ đại gia. Con xin thay mặt cha mẹ cảm ơn người.” Gia Nhu cảm kích nói.
“Được rồi, không có chuyện gì khác thì về nghỉ ngơi sớm đi.” Trịnh thị nhìn Gia Nhu, nhấn mạnh, “Nhớ lời ta vừa nói với con đấy.”
Gia Nhu đáp vâng, bàn tay ở trong ống tay áo nắm thật chặt bình sứ, đứng dậy theo Lý Diệp đi ra ngoài.
Lúc này Tô Nương mới từ bên ngoài đi vào, thầm thở phào nói: “Phu nhân, suýt thì người hù chết bà già này rồi, cứ tưởng…”
Trịnh thị tức giận nói: “Bà tưởng cái gì, tưởng ta định bỏ thuốc cho nó ư? Nó là Quận chúa được triều đình phong, ta dám sao? Còn nữa, bà nhìn dáng vẻ sốt sắng của tứ lang lúc nãy xem, nếu đúng ta làm gì vợ nó, khẳng định nó sẽ trở mặt với ta đấy! Tốt nhất là Quận chúa kia nên biết điều, nếu làm chuyện gì hồ đồ ngu xuẩn, ta sẽ cưới vợ lẽ cho tứ lang.”
Trịnh thị không thích Gia Nhu, bởi vì nàng có thân phận cao quý từ lúc sinh ra, làm cho người làm mẹ chồng như bà ta thấy yếu thế mất phân nửa, càng không thể lập quy như đối với con dâu bình thường khác. Nhưng mà con trai bà ta thích, trông dáng vẻ còn giống như yêu thích vô cùng, cho nên Trịnh thị đành bó tay.
***
Gia Nhu cùng Lý Diệp trở lại nơi ở, Lý Diệp thấy nàng không nói lời nào, liền nói: “Mẹ ta đã lâu chỉ ở trong nhà, tính tình hơi cô độc một chút. Nếu như trong lời nói có chỗ nào không thoả đáng, ta thay mẹ bù cho nàng nhé.”
Gia Nhu lắc đầu: “Đại gia có nói gì đâu, chỉ gọi ta tán gẫu thôi. Chàng đã tắm rửa chưa?”
Sao Lý Diệp không biết tính tình của mẹ mình cơ chứ, bà vốn đã không có chút địa vị nào trong nhà, hai chị dâu từ trước đến giờ hầu như không mấy khi vui vẻ gần gũi với bà, thật vất vả mới thêm một người con dâu, thì con dâu lại có phong hào Quận chúa. Với những định kiến sẵn có, đương nhiên mẹ sẽ không thể đối xử thân thiết với Gia Nhu rồi. Cũng may Gia Nhu không có vướng mắc gì với Trịnh thị, ngược lại trong lời nói của nàng cũng có ý tứ giữ thể diện cho mẹ mình, điều đó làm Lý Diệp rất vui mừng.
Nàng sinh ra trong phủ Vân Nam Vương, cao lương mỹ vị từ nhỏ, lại có phong hào Quận chúa, nhưng nàng không hề có những tật xấu do được nuông chiều, trái lại vô cùng bao dung lương thiện, ví như đêm đó nàng chạy đến chùa Sùng Thánh cầu thần y cho em nhỏ con vợ lẽ của cha mình. Đây cũng là một điểm ở nàng mà chàng thấy rất thu hút.
Gia Nhu thấy Lý Diệp vẫn đang nhìn mình, nàng thấy hơi xấu hổ, muốn quay ra, nhưng Lý Diệp đã nắm lấy tay nàng, kéo nhẹ nàng tới trước mặt mình, một tay chàng ôm eo của nàng, cười hỏi: “Vừa rồi ở chỗ mẹ, nàng gọi ta là gì?”
Gia Nhu không đề phòng, được chàng ôm vào lòng, hai tay nàng đặt trên ngực chàng, mắt nàng nhìn thẳng vào cổ áo màu xanh của chàng, lời lẽ úp mở: “Chẳng gọi là gì cả. Để ta gọi bọn họ chuẩn bị tắm rửa…”
Lý Diệp hơi siết chặt cánh tay, cả người Gia Nhu liền kề sát vào lồng ngực chàng, hơi thở cả hai đều rối loạn. Thực sự là sức tay chàng rất lớn. Nếu so với các thiếu nữ khác, Gia Nhu không phải yếu, dù sao nàng cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung, nhưng vẫn không thoát được vòng tay chàng. Loại sức mạnh này nào có giống với một người đau ốm kinh niên nhỉ?
Lý Diệp nâng cằm Gia Nhu lên, nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt này tràn đầy linh khí, năm đó lúc cô gái nho nhỏ bò đến bên cạnh chàng, cũng chính đôi mắt này đã để lại cho chàng ấn tượng sâu đậm nhất. Đôi mắt linh động như mắt nai con nhảy nhót trên sườn núi. Sau khi lớn lên, Gia Nhu có thêm sắc đẹp rung động lòng người, làm người ta không thể dời mắt.
Lý Diệp cúi đầu hôn Gia Nhu, lông mi nàng run rẩy, trên mi mắt có cảm giác rất ấm áp, nàng nhắm hai mắt lại. Nụ hôn của chàng rất nhẹ, rơi lên chóp mũi, sau đó dời xuống môi nàng. Tuy chàng chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi rời đi ngay, nhưng Gia Nhu vẫn không mở mắt ra.
Có một số việc, sớm muộn đều phải tới. Huống chi, nàng không hề ghét chàng.
Lý Diệp cảm nhận được người trong lòng vẫn cứng ngắc, chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng nàng, cúi đầu hôn Gia Nhu lần thứ hai. Quần áo mùa đông dày nặng, hai người đều đang mặc áo khoác ngoài, tay chàng chỉ vuốt ve được lớp áo lông cừu. Nhưng nhìn làn da như ngọc lộ ra ở cổ áo, có thể tượng tượng được cảm giác mịn màng trên người nàng.
Hơi thở Lý Diệp dần trở nên nặng nề, nàng thơm ngọt mềm mại như mật như hoa, làm chàng không thể khống chế lý trí của mình, chỉ muốn được nhiều hơn. Chờ người trong lòng buông lỏng hơn một chút, chàng ôm nàng lên, đặt lên giường.
Gia Nhu liên tục thở dốc, ngơ ngẩn nhìn chàng. Nàng biết tiếp theo sẽ xẩy ra chuyện gì, ánh sáng trong mắt chàng đổi với nàng vô cùng quen thuộc. Tuy rằng sợ, nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại.
Màn kéo xuống, xiêm y dày nặng rơi từ trên giường xuống từng cái một, trong giường ấm áp như ngày xuân.
Gia Nhu nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được động tác của Lý Diệp rất dịu dàng, mềm mại như mưa xuân. Đến lúc lồng ngực khỏe mạnh của chàng áp xuống, làn môi nóng ẩm lưu luyến hôn lên trước ngực nàng, ham muốn của nàng không tránh khỏi bị khơi dậy.
Nhưng khi Lý Diệp tách hai chân của nàng ra, dùng tay thăm dò thấy nàng đã đủ ướt át, chuẩn bị tiến vào, thì những hồi ức kiếp trước như dòng nước lũ ào tới, nàng bắt đầu đẩy vai Lý Diệp: “Không muốn…”
Màn dạo đầu kéo dài đã làm cho thân thể Lý Diệp nóng rực như lò lửa, thật khó để dừng lại ở chỗ này. Chàng cúi người ôm lấy nàng, khàn khàn nói bên tai nàng: “Nếu đau, ta sẽ dừng lại.”
Gia Nhu ra sức lắc đầu, hai chân đá đạp lung tung, thậm chí nàng còn khóc thành tiếng.
Lý Diệp nhận ra nàng sợ thật sự, cả người đều run rẩy kịch liệt, kháng cự chàng tiến vào. Nàng vốn đã chặt, đi vào vô cùng khó, giờ lại thêm sự kháng cự, nếu cố tiếp tục sợ là sẽ làm nàng bị thương.
“Đừng sợ, không sao rồi.” Lý Diệp dừng lại, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng an ủi. Trong người chàng vẫn còn đầy lửa nóng, nhưng sự thương tiếc nàng đã vượt lên trên.
Gia Nhu vẫn còn đang khóc, bờ vai run lên một cách đáng thương, mái tóc ướt mồ hôi che trên mặt, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
“Là ta không tốt.” Lý Diệp áp mặt vào mái tóc nàng, “Dọa nàng sợ.”
Ở trong lòng chàng, Gia Nhu vẫn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, sợ cũng là hợp tình hợp lí. Chàng chỉ không nghĩ là nàng lại sợ đến vậy, trong lòng thầm trách mình nôn nóng. Có lẽ là trong một số chuyện, lý trí đã không khống chế được. Hơn nữa tình cảm càng ngày càng thân thiết, nên sự tự chủ của chàng cũng càng ngày càng yếu.
Gia Nhu cũng biết mình đã làm Lý Diệp mất hứng, thật quá vô dụng. Thế nhưng nàng không kềm được sợ hãi, không phải nàng bài xích Lý Diệp, mà nàng sợ cảm giác bị xâm nhập. Nàng đang dùng một cái vỏ cứng bọc mình lại, trốn thật kỹ bên trong, bao gồm cả tâm hồn lẫn thể xác.
“Xin lỗi chàng.” Nàng nói với Lý Diệp, “Không phải là ta cố tình…”
Lý Diệp lắc đầu, dịu dàng nói: “Từ từ đi.”
Gia Nhu nghe tiếng tim đập yên ổn của chàng, tuy rằng không làm tới bước cuối cùng, nhưng rốt cục hai người cũng đã thẳng thắn với nhau. Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại, an ổn ngủ trong lồng ngực chàng. Ở bên cạnh người này, nàng luôn cảm thấy vô cùng an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.