Chương 49
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
Cách chợ Đông không xa có một quán trà nhỏ, bên ngoài có mấy nội vệ mặc thường phục đứng canh chừng. Bọn họ canh gác xung quanh quán trà, không cho những người không liên quan tới gần.
Bên trong quán trà không một bóng người, trên lầu hai chỉ có duy nhất một phòng riêng. A Thường cùng hai nữ quan trong cung đang đứng ở bên ngoài. A Thường nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, bên trong loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nhưng không nghe rõ được là đang nói gì. Đây là quán trà nhỏ đơn sơ, không có chậu than sưởi ấm. A Thường giậm chân nhè nhẹ, khum hai tay lại thổi thổi vào trong lòng bàn tay cho đỡ lạnh. Thế mà hai cung nữ nọ vẫn đứng nghiêm không hề động đậy, có thể thấy được Từ thị là người rất có bản lĩnh.
Từ thị cùng Thôi thị nắm tay nhau cùng ngồi ở sập gỗ, hỏi han nhau vài câu. Hơn mười năm không gặp, hai người đều cảm khái thời gian trôi quá nhanh, cũng may bọn họ cũng không thấy xa lạ lắm. Tìm khắp quán trà được có hai chậu than, cả hai chậu đều đặt trước mặt hai người, một cánh cửa sổ gỗ mở ra để thông gió.
Năm đó gia cảnh Từ thị không ổn lắm, sau khi cha mất thì gia đình ngày một suy tàn, Thôi thị từng kín đáo tiếp tế cho Từ thị ít nhiều. Để giảm bớt gánh nặng gia đình, Từ thị vào cung làm cung nữ, kiếm chút lương tháng ít ỏi. Sau đó may mắn được Thái tử sủng ái, mang thai Quảng Lăng Vương, rồi kiếm được một chỗ trong cung. Bây giờ Đông cung không có Thái tử phi, tương lai một khi Thái tử lên ngôi, nhất định Từ thị sẽ có vị trí cao quý không tả nổi.
Cuộc đời chính là như vậy, lên voi xuống chó, biến hóa khó lường.
“Đợt này trong cung bận chuyện, thân thể Thánh Nhân lại không tốt. Ta biết cô trở về Trường An, thế mà không thể tìm được thời gian tới gặp cô, hôm nay lại đưa cô đến chỗ đơn sơ như thế này, A Niệm, cô không trách ta chứ?” Giọng nói Từ thị rất nhỏ nhẹ, còn mang theo mấy phần áy náy.
Thôi thị khoát tay một cái: “Cô đừng nói thế. Ta biết cô xuất cung cũng khó khăn, với tình cảnh hiện nay của Thái tử điện hạ cùng Đại Vương nhà ta thì chúng ta cũng chỉ có thể gặp nhau kín đáo như vậy. Cô đến gặp ta là ta rất vui rồi.” Dù gì thì lúc này Nam Chiếu đang là hòn than nóng bỏng, người người đều chỉ sợ tránh không kịp.
“Cô nói thế là chỉ nhìn bên ngoài rồi. Ta nghe nói Gia Nhu đã gả cho Tứ lang quân của Lý gia, còn chưa kịp chúc mừng đấy.” Từ thị lấy một hộp gấm từ trong tay áo ra, “Đây là một chút tấm lòng của ta.”
Thôi thị từ chối không nhận, Từ thị đặt cái hộp xuống bên cạnh Thôi thị: “Cũng không phải cái gì quý giá đâu, chỉ là chút quà cho Gia Nhu thôi, đừng từ chối. Nhưng nói thật là cô chọn được con rể tốt đấy.” Từ thị bùi ngùi. Nếu như Thôi thị biết Lý tứ lang là ai, nhất định sẽ giật nảy cả người ý chứ. Nói cho cùng quan hệ của Thôi gia cùng vị`Bạch Thạch sơn nhân kia, cuối cùng đều dính đến Hoàng thất cả.
Thôi thị chỉ cho là Lý Diệp chỉ là người có nhân phẩm, ít giao du với bên ngoài, làm sao mà đến mức như Từ thị khen cơ chứ? Nhưng bà vẫn trả lời một câu: “Nếu nói tốt, sao bằng được Quảng Lăng Vương? Thật là tuổi trẻ tài cao, môn khách đông đảo, trước đó mấy hôm may mà có Vương gia ra tay giúp đỡ cho Đại vương nhà ta đấy.”
Từ thị lắc đầu nói: “Lý Thuần ấy à, còn trẻ tuổi nên không đủ chín chắn, làm việc rất dễ bị kích động. Nhờ có có mấy mưu sĩ đắc lực, ta với Điện hạ mới có thể yên tâm.”
“À, ta nghe nói Bạch Thạch sơn nhân có đệ tử là Ngọc Hành, là người giúp việc cho Quảng Lăng Vương phải không? Ta muốn gặp người ấy một lần. Bạch Thạch sơn nhân ở ẩn nhiều năm, trong triều chẳng còn ai có được phong thái năm xưa của ông ấy nữa.” Thôi thị nói. Người vợ đã mất sớm của Bạch Thạch sơn nhân xuất thân từ họ Thôi đất Thanh Hà. Hồi ông già ấy còn làm quan, đã từng giúp Thôi lão gia cha của Thôi thị tháo gỡ một vụ án nan giải. Thôi Thực thì từng bái Bạch Thạch sơn nhân làm thầy, được Bạch Thạch sơn nhân tiến cử vào quan trường, cả nhà họ Thôi đều hết sức kính trọng ông lão.
Từ thị nói: “Chuyện này e là khó đấy. Thư Vương vốn kiêng kỵ Ngọc Hành, cho nên Quảng Lăng Vương bảo vệ Ngọc Hành rất kỹ, ngay cả ta cùng Điện hạ đều chưa từng gặp.”
Thôi thị ngẫm lại thấy cũng phải, Thư Vương một lòng muốn đẩy đổ Thái tử, Ngọc Hành thì lại chính là phòng tuyến lớn nhất của Thái tử lúc này. Ngọc Hành đại diện cho Bạch Thạch sơn nhân, Thánh Nhân cũng có mấy phần kiêng nể. Chỉ có điều, Thôi gia chịu ơn lớn của Bạch Thạch sơn nhân mà vẫn chưa có cơ hội báo đáp, Thôi thị nghĩ nếu giúp được Ngọc Hành tiên sinh chút chuyện gì thì cũng tốt.
Bên ngoài phố xá có tiếng người huyên náo vọng lên, thế nhưng trong quán trà thì lại rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Từ thị rót nước ra chén. Vị trí như vậy, đúng là “nơi hầm tối là nơi sáng nhất”, rất thuận tiện để nói chuyện.
Từ thị nhấc ấm nước lên, rót thêm vào chén cho Thôi thị: “Ta nhớ cô không thích uống trà, mà thích uống nước ngọt, ngày đông không có nước mía, cô uống tạm chút nước nóng đi. Trước đây không lâu, Quảng Lăng Vương có nhờ ta tìm một nữ quan gọi là Diêu Nương. Năm xưa Diêu Nương từng bất cẩn đụng phải Thư Vương, chính cô là người đã cầu xin Thư Vương, mới cứu được mạng sống người đó. Cô còn nhớ không?”
Bàn tay Thôi thị nắm cái cốc chặt thêm một chút: “Thế à, Diêu Nương là Quảng Lăng Vương nhờ cô tìm đấy à?” Thôi thị vẫn còn đang tự hỏi, sao tự nhiên Mộc Thành Tiết lại bảo bà thu xếp đưa Diêu Nương đi Từ Châu hỗ trợ cho Thuận Nương, hóa ra tất cả những thứ này đều do Quảng Lăng Vương tính toán đằng sau. Quảng Lăng Vương hết lần này tới lần khác ra tay giúp đỡ phủ Vân Nam Vương, chắc chắc không phải vô cớ.
Từ thị cười nói: “Là chủ ý của Ngọc Hành tiên sinh đó. Mộc Gia Nghi vốn là con vợ lẽ của Vân Nam Vương, lại bị người bên ngoài coi là quân cờ. Giờ đang là giai đoạn triều đình bình định, Vương phủ nhà cô giúp cho nó, nay mai có khi nó sẽ giúp lại Vương phủ đấy. Đương nhiên, chúng ta cũng có chút tư tâm trong đó. Quảng Lăng Vương cũng muốn mời chào Tiết độ sứ Vũ Ninh. Chẳng phải đến tháng giêng, mấy vị Tiết độ sứ đều phải đến Trường An sao? Phải mượn chút năng lực của cô con gái kia đấy.”
Từ thị không che giấu, Thôi thị cũng thật thà nói: “Việc nên làm chúng tôi đều đã làm, còn lại phải trông mong vào vận mệnh của chính nó rồi. Quảng Lăng Vương đã ngầm giúp đỡ Vương phủ mấy lần, thật không biết phải cảm ơn ngài ấy thế nào. Sau này nếu ngài ấy có cần chỗ chúng tôi giúp việc gì, xin cứ nói nhé.”
“Ân tình năm đó cô giúp đỡ ta còn đó, sao cô lại nói những lời này chứ?” Từ thị nói, “Cô có biết chuyện mấy hôm trước quán Sở Tương bị Thánh Nhân niêm phong chứ? Có người tố giác Kinh triệu doãn dùng quán Sở Tương làm bình phong để thu gom tiền bạc, nhưng vì không tìm ra được chứng cứ chứng minh, cho nên Kinh triệu doãn chỉ bị đình chức điều tra. Nhưng theo ta được biết, người đứng đằng sau quán Sở Tương thực ra là chị gái cô cùng với Kinh Triệu doãn.”
“Cô nói gì cơ?” Thôi thị suýt chút nữa không cầm chắc cái cốc, làm nước tràn ra ngoài một ít.
Giọng Từ thị hạ xuống rất thấp: “Hôm nay ta đến đây, chính ra là muốn nhắc nhở cô một câu. Những năm này Thư Vương phi vẫn luôn giúp Thư Vương làm việc, vì lẽ đó coi như Thư Vương bất đắc dĩ bị ép cưới Thư Vương phi, mà Thư Vương phi cũng không hề sinh được đứa con nào, nhưng vẫn ngồi vững trên vị trí Vương phi. Ở trong mắt Thư Vương phi đã sớm không còn Thôi gia, không có cô, chỉ có vinh hoa phú quý mà thôi. Còn một chuyện nữa, vì sao Thư Vương phi bắt tay với Tằng Ứng Hiền hợp mưu đặt bẫy Vân Nam Vương? Cô nên biết rõ nguyên nhân là…”
Thôi thị nắm chặt tay thành nắm đấm ở trong tay, đột nhiên đứng lên: “Tranh nhi, cám ơn cô đã nói cho ta biết những việc này. Ta về trước đây.”
“A Niệm, cô định làm gì thế?” Từ thị kéo tay áo Thôi thị, khuyên nhủ, “Đừng làm chuyện điên rồ.”
Thôi thị gỡ tay Từ thị ra: “Năm đó vì muốn làm Thư Vương phi, chị ta đã hại ta phải lấy chồng xa, bao nhiêu năm rồi, ta không tính sổ với chị ta thì thôi, giờ chị ta lại trăm phương ngàn kế định hại chồng con ta, ta nuốt không trôi cơn giận này! Cô yên tâm, ta sẽ không làm chuyện điên rồ gì đâu, chỉ định tìm chị ta hỏi rõ ràng thôi!”
“A Niệm, A Niệm!” Từ thị không ngăn được Thôi thị, liền vội vàng gọi một nữ quan chạy đến Vương phủ báo cho Mộc Thành Tiết.
Thôi thị ngồi lên xe ngựa, bảo phu xe đánh xe chạy thật nhanh. Lúc sắp tới phủ Thư Vương, bà lại lệnh cho xe ngừng lại. Cứ đi tiếp kiểu này thì có thể làm gì đây? Coi như chạy vào trong Vương phủ, cho Thôi Thanh Tư một cái tát, cũng chẳng để làm gì, trái lại còn có thể làm cho đối phương sinh lòng oán hận, ngày mai biết đâu lại ngăn trở việc bọn họ ra khỏi thành cũng nên. Hơn nữa một khi trở mặt, Thôi Thanh Tư nhất định sẽ nghĩ cách đối phó Chiêu Chiêu, Thôi thị không thể kích động như vậy.
“Không đi nữa, về phủ thôi.” Thôi thị nói. Năm xưa lúc bà lấy chồng xa ở tận Nam Chiếu, chẳng qua cũng chỉ là cô gái nhỏ được gia đình nuông chiều, y như Chiêu Chiêu bây giờ. Đã nhiều năm trôi qua, những sắc nhọn đã bị cuộc sống mài mòn từ lâu. Vừa nãy kích động giống như khi còn trẻ, chẳng qua là do quá phẫn nộ mà thôi.
Thôi Thanh Tư đã không để ý đến tình chị em, từ giờ bà cũng không cần kiêng kỵ cái gì nữa.
Được nửa đường, bọn họ gặp Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh đang giục ngựa chạy tới. Mộc Thành Tiết lên xe ngựa, vừa vén rèm lên thì nhìn thấy Thôi thị đang yên yên lành lành ngồi bên trong, bèn thở ra một hơi: “Từ Lương viện phái người đến nói cho ta biết, làm ta sợ hết hồn. Bà không có chuyện gì là tốt rồi.”
Thôi thị yếu ớt hỏi: “Đại vương, ngài biết hết rồi hả ?”
Mộc Thành Tiết lặng lẽ gật đầu. Người của Từ Lương viện đã nói cho ông biết mọi chuyện, ông vốn cho rằng Thôi Thanh Tư không biết chuyện của Thư Vương và Tằng Ứng Hiền, nói thế nào thì đó cũng là chị ruột của A Niệm, sẽ không hại đến người trong nhà. Không ngờ là giữa hai người còn có nhiều ân oán như vậy, càng không ngờ Thôi Thanh Tư lại nối giáo cho giặc.
“Đại vương, ngài phải biết, một khi Thư Vương làm Hoàng đế, Thôi Thanh Tư sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Hai tay Thôi thị nắm lấy cánh tay Mộc Thành Tiết, mắt ửng đỏ, nét mặt vô cùng nghiêm túc, “Nhiều năm như vậy nhưng thiếp thân không có cách nào quên được, trước đây thiếp thân chưa từng làm gì chị ta, mà chính chị ta lợi dụng thiếp thân, còn làm ra vẻ như không biết. Thiếp thân càng không thể tha thứ cho việc chị ta định hại ngài và nhị lang. Nhưng vì hai người, hôm nay thiếp thân nhịn. Sau này sẽ có một ngày, thiếp thân nhất định tìm chị ta thanh toán món nợ này.”
Những câu này Thôi thị đã giấu trong lòng rất nhiều năm, chưa từng nói ra. Sau khi nói ra rồi thì trong lòng bà dễ chịu hơn nhiều. Thẳng thắn đối mặt hóa ra cũng không khó khăn đến thế.
Mộc Thành Tiết vòng tay ôm Thôi thị vào lòng, áp trán vào trán bà: “A Niệm, do ta không tốt, lại trúng kế của bà ta lần nữa. Ta đồng ý với bà, dù phải trả giá như thế nào, nhất định ta sẽ bảo vệ mọi người chu toàn, ngăn cản Thư Vương đăng cơ.”
Thôi thị nằm trong ngực ông, nhắm mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống.
***
Gia Nhu với Ngọc Hồ cùng nhau khênh bao đồ chuyển về phòng riêng, hai người đều mệt đến thở hồng hộc.
Lý Diệp đi tới, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
Ngọc Hồ che miệng cười nói: “Đây là Thế tử vừa đưa tới đấy ạ, ngày mai Đại vương và Vương phi phải trở về Nam Chiếu, những thứ đồ này đều là cho Quận chúa, để Quận chúa dùng phòng thân.”
Gia Nhu trừng mắt, sai Ngọc Hồ mang đồ đạc cất hết vào kho, không đứng đó lắm miệng nữa. Của hồi môn của Gia Nhu rất phong phú, nhưng Lý Diệp chưa từng hỏi đến, những thứ đó đều là của riêng của nàng, chàng hoàn toàn không có ý định chia sẻ. Ai biết nàng lại phải đề phòng chàng như người ngoài.
Lý Diệp thầm thở dài trong lòng một tiếng. Không biết đến lúc nào, nàng mới thôi không phân biệt rõ ràng như thế.
Bữa tối nhà bếp làm món canh cá, Gia Nhu nhạy cảm với mùi cá từ nhỏ, nàng thấy hình như nhà bếp làm cá không ngon lắm. Thế nhưng Lý Diệp lại thản nhiên múc một bát lên uống, làm Gia Nhu cho là mình nghĩ lầm, bèn cũng uống một hớp, vừa uống xong thì liền phun hết ra ngoài.
“Sao vậy?” Lý Diệp hỏi.
Gia Nhu vừa lau miệng vừa nói: “Canh cá này quá tanh, sao chàng có thể uống được thế?” Nàng thấy quá ngạc nhiên, người bình thường sao có thể uống được loại canh có mùi tanh tưởi như thế này chứ?
Các món ăn khác nhau đối với Lý Diệp thì mùi vị cũng không khác nhau mấy, cho nên chàng không có cảm giác gì. Chàng gọi Vân Tùng vào hỏi han, Vân Tùng đáp: “Có lẽ là nhà bếp quá bận rộn, cho nên làm ẩu đấy ạ. Để thuộc hạ bảo bọn nọ nấu lại bát khác.”
“Trong nhà không tổ chức yến hội, bọn họ bận cái gì thế?” Lý Diệp hỏi.
Vân Tùng thở dài, nói nhỏ: “Còn không phải có người mới tới hay sao ạ? Nhị lang quân sai nhà bếp làm một bàn đầy đồ ăn, hai người ăn không xuể. Trước đó do nhà bếp không chuẩn bị nguyên liệu trước, chỉ đành vay mượn khắp nơi, phòng của chúng ta là nơi dễ vay mượn nhất còn gì, chắc vì thế mà chỉ còn con cá ươn này thôi. Thuộc hạ sẽ đi bảo ban bọn họ, phạt nửa tháng tiền công!”
“Thôi, một bát canh cá mà thôi, bảo bọn họ lần sau chú ý là được rồi.” Gia Nhu nói. Nàng vẫn luôn rất khoan dung đối với hạ nhân, Ngọc Hồ vẫn luôn mồm năm miệng mười, nói đến nỗi Vân Tùng không nói lại được, hơn phân nửa chính là do có chủ nhân là Gia Nhu nàng.
Vân Tùng nhìn Lý Diệp, thấy Lý Diệp gật đầu, Vân Tùng mới bưng bát cá đi.
Tối muộn, lúc Gia Nhu tắm rửa xong xuôi, lau tóc đi ra, hỏi Lý Diệp: “Đại nhân còn chưa về à?” Hôm nay hình như Lý Giáng về muộn hơn hẳn mọi ngày, có lẽ là sắp đến Tết, trong cung tổ chức ban thưởng thường niên. Kinh thành nhiều quan viên như vậy, việc ban thưởng cho từng người nhất định tiêu tốn không ít thời gian.
Lý Diệp đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng chỉ mặc một cái áo lót chiết eo bằng gấm cùng một cái váy lụa rộng rãi, cổ áo lót mở ra, da dẻ sau khi tắm rửa ửng hồng, trên người có từng làn hơi nước nóng bốc lên. Xương quai xanh hai bên tinh tế như cánh buớm trông vô cùng xinh đẹp, xuống thấp hơn nữa là cái yếm màu hồng đào, thân hình diễm lệ không chỗ nào không đẹp.
“Gia Nhu, lại đây.” Chàng nhẹ nhàng nói.
Gia Nhu không rõ vì sao, đi tới trước mặt Lý Diệp.
Lý Diệp đưa tay ra, nháy mắt đã kéo nàng ngồi vào trong lòng, giúp nàng lau tóc. Gia Nhu ngạc nhiên nhìn chàng. Đôi mắt chàng tối dần, hơi thở phả trên mặt nàng dần trở nên nóng rực .
“Để ta tự làm đi…” Nàng đưa tay muốn cầm lại tấm khăn trong tay Lý Diệp, nhưng động vào mu bàn tay nóng bỏng của chàng, nàng lại thu tay lại. Cùng giường chung gối nhiều ngày, lúc chàng động tình, sao nàng lại không biết cơ chứ? Thế nhưng nàng chỉ lau tóc mà thôi, có làm cái gì đâu.
Tay Lý Diệp còn lau tóc Gia Nhu, nhưng đầu chàng đã áp vào cổ nàng, vừa hôn vừa hỏi: “Trên người nàng có mùi thơm, mà sao mỗi ngày mùi thơm lại không giống nhau thế?”
Gia Nhu chỉ cảm thấy làn môi mềm mại ấm áp của chàng dán vào làn da mình, đốt lửa xung quanh, nàng ngửa đầu khe khẽ trả lời: “Ta cũng không biết. Mẹ cho ta một ít đậu thơm để tắm, đại loại mười mấy loại gì đấy, mỗi loại một…”
Lý Diệp đã phủ kín miệng nàng, bàn tay luồn vào áo lót, cách một lớp áo yếm mỏng manh, áp vào mềm mại của nàng.
Không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn lấp đầy lòng bàn tay của chàng.
Cách chợ Đông không xa có một quán trà nhỏ, bên ngoài có mấy nội vệ mặc thường phục đứng canh chừng. Bọn họ canh gác xung quanh quán trà, không cho những người không liên quan tới gần.
Bên trong quán trà không một bóng người, trên lầu hai chỉ có duy nhất một phòng riêng. A Thường cùng hai nữ quan trong cung đang đứng ở bên ngoài. A Thường nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, bên trong loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nhưng không nghe rõ được là đang nói gì. Đây là quán trà nhỏ đơn sơ, không có chậu than sưởi ấm. A Thường giậm chân nhè nhẹ, khum hai tay lại thổi thổi vào trong lòng bàn tay cho đỡ lạnh. Thế mà hai cung nữ nọ vẫn đứng nghiêm không hề động đậy, có thể thấy được Từ thị là người rất có bản lĩnh.
Từ thị cùng Thôi thị nắm tay nhau cùng ngồi ở sập gỗ, hỏi han nhau vài câu. Hơn mười năm không gặp, hai người đều cảm khái thời gian trôi quá nhanh, cũng may bọn họ cũng không thấy xa lạ lắm. Tìm khắp quán trà được có hai chậu than, cả hai chậu đều đặt trước mặt hai người, một cánh cửa sổ gỗ mở ra để thông gió.
Năm đó gia cảnh Từ thị không ổn lắm, sau khi cha mất thì gia đình ngày một suy tàn, Thôi thị từng kín đáo tiếp tế cho Từ thị ít nhiều. Để giảm bớt gánh nặng gia đình, Từ thị vào cung làm cung nữ, kiếm chút lương tháng ít ỏi. Sau đó may mắn được Thái tử sủng ái, mang thai Quảng Lăng Vương, rồi kiếm được một chỗ trong cung. Bây giờ Đông cung không có Thái tử phi, tương lai một khi Thái tử lên ngôi, nhất định Từ thị sẽ có vị trí cao quý không tả nổi.
Cuộc đời chính là như vậy, lên voi xuống chó, biến hóa khó lường.
“Đợt này trong cung bận chuyện, thân thể Thánh Nhân lại không tốt. Ta biết cô trở về Trường An, thế mà không thể tìm được thời gian tới gặp cô, hôm nay lại đưa cô đến chỗ đơn sơ như thế này, A Niệm, cô không trách ta chứ?” Giọng nói Từ thị rất nhỏ nhẹ, còn mang theo mấy phần áy náy.
Thôi thị khoát tay một cái: “Cô đừng nói thế. Ta biết cô xuất cung cũng khó khăn, với tình cảnh hiện nay của Thái tử điện hạ cùng Đại Vương nhà ta thì chúng ta cũng chỉ có thể gặp nhau kín đáo như vậy. Cô đến gặp ta là ta rất vui rồi.” Dù gì thì lúc này Nam Chiếu đang là hòn than nóng bỏng, người người đều chỉ sợ tránh không kịp.
“Cô nói thế là chỉ nhìn bên ngoài rồi. Ta nghe nói Gia Nhu đã gả cho Tứ lang quân của Lý gia, còn chưa kịp chúc mừng đấy.” Từ thị lấy một hộp gấm từ trong tay áo ra, “Đây là một chút tấm lòng của ta.”
Thôi thị từ chối không nhận, Từ thị đặt cái hộp xuống bên cạnh Thôi thị: “Cũng không phải cái gì quý giá đâu, chỉ là chút quà cho Gia Nhu thôi, đừng từ chối. Nhưng nói thật là cô chọn được con rể tốt đấy.” Từ thị bùi ngùi. Nếu như Thôi thị biết Lý tứ lang là ai, nhất định sẽ giật nảy cả người ý chứ. Nói cho cùng quan hệ của Thôi gia cùng vị`Bạch Thạch sơn nhân kia, cuối cùng đều dính đến Hoàng thất cả.
Thôi thị chỉ cho là Lý Diệp chỉ là người có nhân phẩm, ít giao du với bên ngoài, làm sao mà đến mức như Từ thị khen cơ chứ? Nhưng bà vẫn trả lời một câu: “Nếu nói tốt, sao bằng được Quảng Lăng Vương? Thật là tuổi trẻ tài cao, môn khách đông đảo, trước đó mấy hôm may mà có Vương gia ra tay giúp đỡ cho Đại vương nhà ta đấy.”
Từ thị lắc đầu nói: “Lý Thuần ấy à, còn trẻ tuổi nên không đủ chín chắn, làm việc rất dễ bị kích động. Nhờ có có mấy mưu sĩ đắc lực, ta với Điện hạ mới có thể yên tâm.”
“À, ta nghe nói Bạch Thạch sơn nhân có đệ tử là Ngọc Hành, là người giúp việc cho Quảng Lăng Vương phải không? Ta muốn gặp người ấy một lần. Bạch Thạch sơn nhân ở ẩn nhiều năm, trong triều chẳng còn ai có được phong thái năm xưa của ông ấy nữa.” Thôi thị nói. Người vợ đã mất sớm của Bạch Thạch sơn nhân xuất thân từ họ Thôi đất Thanh Hà. Hồi ông già ấy còn làm quan, đã từng giúp Thôi lão gia cha của Thôi thị tháo gỡ một vụ án nan giải. Thôi Thực thì từng bái Bạch Thạch sơn nhân làm thầy, được Bạch Thạch sơn nhân tiến cử vào quan trường, cả nhà họ Thôi đều hết sức kính trọng ông lão.
Từ thị nói: “Chuyện này e là khó đấy. Thư Vương vốn kiêng kỵ Ngọc Hành, cho nên Quảng Lăng Vương bảo vệ Ngọc Hành rất kỹ, ngay cả ta cùng Điện hạ đều chưa từng gặp.”
Thôi thị ngẫm lại thấy cũng phải, Thư Vương một lòng muốn đẩy đổ Thái tử, Ngọc Hành thì lại chính là phòng tuyến lớn nhất của Thái tử lúc này. Ngọc Hành đại diện cho Bạch Thạch sơn nhân, Thánh Nhân cũng có mấy phần kiêng nể. Chỉ có điều, Thôi gia chịu ơn lớn của Bạch Thạch sơn nhân mà vẫn chưa có cơ hội báo đáp, Thôi thị nghĩ nếu giúp được Ngọc Hành tiên sinh chút chuyện gì thì cũng tốt.
Bên ngoài phố xá có tiếng người huyên náo vọng lên, thế nhưng trong quán trà thì lại rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Từ thị rót nước ra chén. Vị trí như vậy, đúng là “nơi hầm tối là nơi sáng nhất”, rất thuận tiện để nói chuyện.
Từ thị nhấc ấm nước lên, rót thêm vào chén cho Thôi thị: “Ta nhớ cô không thích uống trà, mà thích uống nước ngọt, ngày đông không có nước mía, cô uống tạm chút nước nóng đi. Trước đây không lâu, Quảng Lăng Vương có nhờ ta tìm một nữ quan gọi là Diêu Nương. Năm xưa Diêu Nương từng bất cẩn đụng phải Thư Vương, chính cô là người đã cầu xin Thư Vương, mới cứu được mạng sống người đó. Cô còn nhớ không?”
Bàn tay Thôi thị nắm cái cốc chặt thêm một chút: “Thế à, Diêu Nương là Quảng Lăng Vương nhờ cô tìm đấy à?” Thôi thị vẫn còn đang tự hỏi, sao tự nhiên Mộc Thành Tiết lại bảo bà thu xếp đưa Diêu Nương đi Từ Châu hỗ trợ cho Thuận Nương, hóa ra tất cả những thứ này đều do Quảng Lăng Vương tính toán đằng sau. Quảng Lăng Vương hết lần này tới lần khác ra tay giúp đỡ phủ Vân Nam Vương, chắc chắc không phải vô cớ.
Từ thị cười nói: “Là chủ ý của Ngọc Hành tiên sinh đó. Mộc Gia Nghi vốn là con vợ lẽ của Vân Nam Vương, lại bị người bên ngoài coi là quân cờ. Giờ đang là giai đoạn triều đình bình định, Vương phủ nhà cô giúp cho nó, nay mai có khi nó sẽ giúp lại Vương phủ đấy. Đương nhiên, chúng ta cũng có chút tư tâm trong đó. Quảng Lăng Vương cũng muốn mời chào Tiết độ sứ Vũ Ninh. Chẳng phải đến tháng giêng, mấy vị Tiết độ sứ đều phải đến Trường An sao? Phải mượn chút năng lực của cô con gái kia đấy.”
Từ thị không che giấu, Thôi thị cũng thật thà nói: “Việc nên làm chúng tôi đều đã làm, còn lại phải trông mong vào vận mệnh của chính nó rồi. Quảng Lăng Vương đã ngầm giúp đỡ Vương phủ mấy lần, thật không biết phải cảm ơn ngài ấy thế nào. Sau này nếu ngài ấy có cần chỗ chúng tôi giúp việc gì, xin cứ nói nhé.”
“Ân tình năm đó cô giúp đỡ ta còn đó, sao cô lại nói những lời này chứ?” Từ thị nói, “Cô có biết chuyện mấy hôm trước quán Sở Tương bị Thánh Nhân niêm phong chứ? Có người tố giác Kinh triệu doãn dùng quán Sở Tương làm bình phong để thu gom tiền bạc, nhưng vì không tìm ra được chứng cứ chứng minh, cho nên Kinh triệu doãn chỉ bị đình chức điều tra. Nhưng theo ta được biết, người đứng đằng sau quán Sở Tương thực ra là chị gái cô cùng với Kinh Triệu doãn.”
“Cô nói gì cơ?” Thôi thị suýt chút nữa không cầm chắc cái cốc, làm nước tràn ra ngoài một ít.
Giọng Từ thị hạ xuống rất thấp: “Hôm nay ta đến đây, chính ra là muốn nhắc nhở cô một câu. Những năm này Thư Vương phi vẫn luôn giúp Thư Vương làm việc, vì lẽ đó coi như Thư Vương bất đắc dĩ bị ép cưới Thư Vương phi, mà Thư Vương phi cũng không hề sinh được đứa con nào, nhưng vẫn ngồi vững trên vị trí Vương phi. Ở trong mắt Thư Vương phi đã sớm không còn Thôi gia, không có cô, chỉ có vinh hoa phú quý mà thôi. Còn một chuyện nữa, vì sao Thư Vương phi bắt tay với Tằng Ứng Hiền hợp mưu đặt bẫy Vân Nam Vương? Cô nên biết rõ nguyên nhân là…”
Thôi thị nắm chặt tay thành nắm đấm ở trong tay, đột nhiên đứng lên: “Tranh nhi, cám ơn cô đã nói cho ta biết những việc này. Ta về trước đây.”
“A Niệm, cô định làm gì thế?” Từ thị kéo tay áo Thôi thị, khuyên nhủ, “Đừng làm chuyện điên rồ.”
Thôi thị gỡ tay Từ thị ra: “Năm đó vì muốn làm Thư Vương phi, chị ta đã hại ta phải lấy chồng xa, bao nhiêu năm rồi, ta không tính sổ với chị ta thì thôi, giờ chị ta lại trăm phương ngàn kế định hại chồng con ta, ta nuốt không trôi cơn giận này! Cô yên tâm, ta sẽ không làm chuyện điên rồ gì đâu, chỉ định tìm chị ta hỏi rõ ràng thôi!”
“A Niệm, A Niệm!” Từ thị không ngăn được Thôi thị, liền vội vàng gọi một nữ quan chạy đến Vương phủ báo cho Mộc Thành Tiết.
Thôi thị ngồi lên xe ngựa, bảo phu xe đánh xe chạy thật nhanh. Lúc sắp tới phủ Thư Vương, bà lại lệnh cho xe ngừng lại. Cứ đi tiếp kiểu này thì có thể làm gì đây? Coi như chạy vào trong Vương phủ, cho Thôi Thanh Tư một cái tát, cũng chẳng để làm gì, trái lại còn có thể làm cho đối phương sinh lòng oán hận, ngày mai biết đâu lại ngăn trở việc bọn họ ra khỏi thành cũng nên. Hơn nữa một khi trở mặt, Thôi Thanh Tư nhất định sẽ nghĩ cách đối phó Chiêu Chiêu, Thôi thị không thể kích động như vậy.
“Không đi nữa, về phủ thôi.” Thôi thị nói. Năm xưa lúc bà lấy chồng xa ở tận Nam Chiếu, chẳng qua cũng chỉ là cô gái nhỏ được gia đình nuông chiều, y như Chiêu Chiêu bây giờ. Đã nhiều năm trôi qua, những sắc nhọn đã bị cuộc sống mài mòn từ lâu. Vừa nãy kích động giống như khi còn trẻ, chẳng qua là do quá phẫn nộ mà thôi.
Thôi Thanh Tư đã không để ý đến tình chị em, từ giờ bà cũng không cần kiêng kỵ cái gì nữa.
Được nửa đường, bọn họ gặp Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh đang giục ngựa chạy tới. Mộc Thành Tiết lên xe ngựa, vừa vén rèm lên thì nhìn thấy Thôi thị đang yên yên lành lành ngồi bên trong, bèn thở ra một hơi: “Từ Lương viện phái người đến nói cho ta biết, làm ta sợ hết hồn. Bà không có chuyện gì là tốt rồi.”
Thôi thị yếu ớt hỏi: “Đại vương, ngài biết hết rồi hả ?”
Mộc Thành Tiết lặng lẽ gật đầu. Người của Từ Lương viện đã nói cho ông biết mọi chuyện, ông vốn cho rằng Thôi Thanh Tư không biết chuyện của Thư Vương và Tằng Ứng Hiền, nói thế nào thì đó cũng là chị ruột của A Niệm, sẽ không hại đến người trong nhà. Không ngờ là giữa hai người còn có nhiều ân oán như vậy, càng không ngờ Thôi Thanh Tư lại nối giáo cho giặc.
“Đại vương, ngài phải biết, một khi Thư Vương làm Hoàng đế, Thôi Thanh Tư sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Hai tay Thôi thị nắm lấy cánh tay Mộc Thành Tiết, mắt ửng đỏ, nét mặt vô cùng nghiêm túc, “Nhiều năm như vậy nhưng thiếp thân không có cách nào quên được, trước đây thiếp thân chưa từng làm gì chị ta, mà chính chị ta lợi dụng thiếp thân, còn làm ra vẻ như không biết. Thiếp thân càng không thể tha thứ cho việc chị ta định hại ngài và nhị lang. Nhưng vì hai người, hôm nay thiếp thân nhịn. Sau này sẽ có một ngày, thiếp thân nhất định tìm chị ta thanh toán món nợ này.”
Những câu này Thôi thị đã giấu trong lòng rất nhiều năm, chưa từng nói ra. Sau khi nói ra rồi thì trong lòng bà dễ chịu hơn nhiều. Thẳng thắn đối mặt hóa ra cũng không khó khăn đến thế.
Mộc Thành Tiết vòng tay ôm Thôi thị vào lòng, áp trán vào trán bà: “A Niệm, do ta không tốt, lại trúng kế của bà ta lần nữa. Ta đồng ý với bà, dù phải trả giá như thế nào, nhất định ta sẽ bảo vệ mọi người chu toàn, ngăn cản Thư Vương đăng cơ.”
Thôi thị nằm trong ngực ông, nhắm mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống.
***
Gia Nhu với Ngọc Hồ cùng nhau khênh bao đồ chuyển về phòng riêng, hai người đều mệt đến thở hồng hộc.
Lý Diệp đi tới, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
Ngọc Hồ che miệng cười nói: “Đây là Thế tử vừa đưa tới đấy ạ, ngày mai Đại vương và Vương phi phải trở về Nam Chiếu, những thứ đồ này đều là cho Quận chúa, để Quận chúa dùng phòng thân.”
Gia Nhu trừng mắt, sai Ngọc Hồ mang đồ đạc cất hết vào kho, không đứng đó lắm miệng nữa. Của hồi môn của Gia Nhu rất phong phú, nhưng Lý Diệp chưa từng hỏi đến, những thứ đó đều là của riêng của nàng, chàng hoàn toàn không có ý định chia sẻ. Ai biết nàng lại phải đề phòng chàng như người ngoài.
Lý Diệp thầm thở dài trong lòng một tiếng. Không biết đến lúc nào, nàng mới thôi không phân biệt rõ ràng như thế.
Bữa tối nhà bếp làm món canh cá, Gia Nhu nhạy cảm với mùi cá từ nhỏ, nàng thấy hình như nhà bếp làm cá không ngon lắm. Thế nhưng Lý Diệp lại thản nhiên múc một bát lên uống, làm Gia Nhu cho là mình nghĩ lầm, bèn cũng uống một hớp, vừa uống xong thì liền phun hết ra ngoài.
“Sao vậy?” Lý Diệp hỏi.
Gia Nhu vừa lau miệng vừa nói: “Canh cá này quá tanh, sao chàng có thể uống được thế?” Nàng thấy quá ngạc nhiên, người bình thường sao có thể uống được loại canh có mùi tanh tưởi như thế này chứ?
Các món ăn khác nhau đối với Lý Diệp thì mùi vị cũng không khác nhau mấy, cho nên chàng không có cảm giác gì. Chàng gọi Vân Tùng vào hỏi han, Vân Tùng đáp: “Có lẽ là nhà bếp quá bận rộn, cho nên làm ẩu đấy ạ. Để thuộc hạ bảo bọn nọ nấu lại bát khác.”
“Trong nhà không tổ chức yến hội, bọn họ bận cái gì thế?” Lý Diệp hỏi.
Vân Tùng thở dài, nói nhỏ: “Còn không phải có người mới tới hay sao ạ? Nhị lang quân sai nhà bếp làm một bàn đầy đồ ăn, hai người ăn không xuể. Trước đó do nhà bếp không chuẩn bị nguyên liệu trước, chỉ đành vay mượn khắp nơi, phòng của chúng ta là nơi dễ vay mượn nhất còn gì, chắc vì thế mà chỉ còn con cá ươn này thôi. Thuộc hạ sẽ đi bảo ban bọn họ, phạt nửa tháng tiền công!”
“Thôi, một bát canh cá mà thôi, bảo bọn họ lần sau chú ý là được rồi.” Gia Nhu nói. Nàng vẫn luôn rất khoan dung đối với hạ nhân, Ngọc Hồ vẫn luôn mồm năm miệng mười, nói đến nỗi Vân Tùng không nói lại được, hơn phân nửa chính là do có chủ nhân là Gia Nhu nàng.
Vân Tùng nhìn Lý Diệp, thấy Lý Diệp gật đầu, Vân Tùng mới bưng bát cá đi.
Tối muộn, lúc Gia Nhu tắm rửa xong xuôi, lau tóc đi ra, hỏi Lý Diệp: “Đại nhân còn chưa về à?” Hôm nay hình như Lý Giáng về muộn hơn hẳn mọi ngày, có lẽ là sắp đến Tết, trong cung tổ chức ban thưởng thường niên. Kinh thành nhiều quan viên như vậy, việc ban thưởng cho từng người nhất định tiêu tốn không ít thời gian.
Lý Diệp đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng chỉ mặc một cái áo lót chiết eo bằng gấm cùng một cái váy lụa rộng rãi, cổ áo lót mở ra, da dẻ sau khi tắm rửa ửng hồng, trên người có từng làn hơi nước nóng bốc lên. Xương quai xanh hai bên tinh tế như cánh buớm trông vô cùng xinh đẹp, xuống thấp hơn nữa là cái yếm màu hồng đào, thân hình diễm lệ không chỗ nào không đẹp.
“Gia Nhu, lại đây.” Chàng nhẹ nhàng nói.
Gia Nhu không rõ vì sao, đi tới trước mặt Lý Diệp.
Lý Diệp đưa tay ra, nháy mắt đã kéo nàng ngồi vào trong lòng, giúp nàng lau tóc. Gia Nhu ngạc nhiên nhìn chàng. Đôi mắt chàng tối dần, hơi thở phả trên mặt nàng dần trở nên nóng rực .
“Để ta tự làm đi…” Nàng đưa tay muốn cầm lại tấm khăn trong tay Lý Diệp, nhưng động vào mu bàn tay nóng bỏng của chàng, nàng lại thu tay lại. Cùng giường chung gối nhiều ngày, lúc chàng động tình, sao nàng lại không biết cơ chứ? Thế nhưng nàng chỉ lau tóc mà thôi, có làm cái gì đâu.
Tay Lý Diệp còn lau tóc Gia Nhu, nhưng đầu chàng đã áp vào cổ nàng, vừa hôn vừa hỏi: “Trên người nàng có mùi thơm, mà sao mỗi ngày mùi thơm lại không giống nhau thế?”
Gia Nhu chỉ cảm thấy làn môi mềm mại ấm áp của chàng dán vào làn da mình, đốt lửa xung quanh, nàng ngửa đầu khe khẽ trả lời: “Ta cũng không biết. Mẹ cho ta một ít đậu thơm để tắm, đại loại mười mấy loại gì đấy, mỗi loại một…”
Lý Diệp đã phủ kín miệng nàng, bàn tay luồn vào áo lót, cách một lớp áo yếm mỏng manh, áp vào mềm mại của nàng.
Không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn lấp đầy lòng bàn tay của chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.