Chương 53
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
Qua một lúc, Gia Nhu phái người đến chỗ Vương Tuệ Lan, nói mình ngủ quên, không đến giúp việc nội trợ được. Vương Tuệ Lan đang kiểm kê hàng hóa mua vào hôm nay, nghe xong liền cho người kia về.
Tỳ nữ Bảo Chi đứng cạnh nói: “Quận chúa này cũng có mắt nhìn phết đấy ạ. Hôm qua lúc người nói thế, em lo quận chúa sẽ tới thật.”
Vương Tuệ Lan đang đối chiếu đến thịt lợn, tay cầm bút, nghiêng đầu nói với Bảo Chi: “Đến rồi cũng không sao, ta tất có việc giao cho cô nàng. Nhưng một quận chúa được nuông chiều từ bé, biết gì chuyện bếp núc nào? Lơ ngơ một lúc khắc phải quay về. Nếu ta không gọi, chú tư sẽ cho là ta có gì đó không công bằng.” Vương Tuệ Lan gọi hai vú già mang hết đồ đã kiểm kê vào, rồi ngồi xuống dưới bóng một cây cổ thụ.
Bảo Chi vội vã bưng nước đến: “Huyện chủ thật thông minh, như vậy nếu có người nào hỏi tới, cũng là do quận chúa lười nhác, chứ không phải mình không gọi.”
“Chi thứ hai bên kia không náo loạn nữa à?” Vương Tuệ Lan lật sổ sách, thuận miệng hỏi.
“Vị kia có thể náo cái gì?” Bảo Chi khẽ cười, “Chi thứ tư đưa một ý kiến, vị kia liền cho rằng đo là rơm cứu mạng. Còn tưởng hôm nay vẫn còn vinh quang như mấy năm trước chắc? Binh quyền trong tay Vệ Quốc Công đã bị Thánh Nhân lấy đi, mấy anh em thì chẳng ai ra gì. Giờ gặp rủi ro, trước như phượng hoàng, giờ còn không bằng gà núi. Nhớ mấy năm trước, khi phủ Vệ Quốc Công đắc thế, vị chèn ép nhị lang quân, chèn ép cả nhà họ Lý. Người không biết chứ, đến tướng công cũng không bênh nữa rồi.”
Vương Tuệ Lan liếc sang, Bảo Chi vội vã cúi đầu: “Em lỡ lời.”
Vương Tuệ Lan gấp sổ lại, cảm khái một tiếng: “Em nói cũng không sai. Mọi chuyện người ta làm trên đời, sớm muộn đều sẽ có báo ứng. Năm xưa cha ta giết ả người Hồ, mà đến nay ta chưa sinh được con, có lẽ cũng là nhân quả. Chưa nói đến chi thứ hai, em xem chỗ chi thứ tư kia, gần gũi như thế còn gì. Nếu cái bụng kia mà tốt, năm sau sinh ra con trai trưởng, việc quản gia của ta có khi còn phải giao ra ấy chứ.”
Bảo Chi khịt mũi con thường: “Vậy cũng phải có bản lĩnh quản gia mới được. Em nhìn vị kia chỉ được cái mã ngoài õng ẹo, chỉ có thể lấy lòng đàn ông, không có gì đáng ngại.”
“Chú tư lạnh nhạt như thế, mà giờ mắt cứ như dính trên người cô nàng, thế mà không tính là đang ngại à? Lang quân thường ngày luôn tôn trọng ta, đối sử tốt với ta, nhưng tim chàng không ở trên người ta đâu. Chú tư đối với Mộc Gia Nhu, thì lại hoàn toàn khác.”
Bảo Chi chỉ là tỳ nữ, không nhìn ra cái gì, hỏi: “Coi như thế, thì tứ lang quân chẳng qua cũng chỉ vừa trúng cử tiến sĩ, bệnh tật triền miên, trước nay trong nhà chẳng được ai quan tâm. Trên đã có đại lang quân cùng nhị lang quân chèo chống gia nghiệp, lẽ nào tướng công lại thay đổi cái nhìn đối với tứ lang quân hay sao?”
Vương Tuệ Lan thổi thổi nước nóng trong ly: “Em nghĩ cạn lắm. Đừng quên, khi còn nhỏ chú tư đã nổi danh toàn thành Trường An, hơn chú hai nhiều. Sau đó lấy cớ chữa bệnh, chuyển ra bên ngoài, dần dần người ta mới không để ý đến nữa. Chú hai thi ba năm mới trúng cử, nhưng chú tư chỉ thi có một lần đã vượt ba cấp. Việc Lưu Oanh có thai, chính chú tư là người nhìn ra sớm nhất. Người như vậy, em có nghĩ là đơn giản hay không? Chuyện sau này không ai nói chắc được đâu.”
Bảo Chi líu lưỡi, Huyện chủ là người thông minh nhất nhà họ Vương. Tuy Bảo Chi vẫn chưa nhìn ra cái gì, nhưng Huyện chủ đã nói vậy, khẳng định có lý. Xem ra sau này phải lưu ý chuyện bên chi thứ tư kia rồi.
“Ta bảo em mời thầy Mạc, sao mấy tháng mà còn chưa mời được thế?” Vương Tuệ Lan lại hỏi. Theo lý thuyết, hàng tháng Vương Tuệ Lan cùng phòng với Lý Huyên khá nhiều, sức khỏe cũng không có vấn đề gì, các phương thuốc từ chính thống đến dân gian đều dùng cả, mà mấy năm rồi vẫn chưa thể mang thai được nhỉ? Vương Tuệ Lan cũng biết chuyện này không thể sốt ruột, đều phải trông vào ý trời, nhưng sau khi Mộc Gia Nhu đến đây, Vương Tuệ Lan cảm thấy nguy cơ gay gắt hơn rất nhiều.
“Thầy Mạc nổi tiếng khó mời, gần đây, ông ấy khám bệnh ở phòng khám từ thiện, rất khó gặp. Phủ Thành Quốc Công cũng từng phái người tới mời năm lần bảy lượt, nhưng vẫn không mời được.” Bảo Chi méo miệng, oan ức thanh minh.
Vương Tuệ Lan nhẹ nhàng ném cái cốc đi: “Mời tiếp đi, giá nào cũng phải mời bằng được. Lúc thầy Mạc còn ở Vụ thái y, thu học trò khắp thiên hạ, mà học trò của ông ta đều vào Cục thuốc cả, nhất định có thể giúp ta có thai con trai.”
Lúc này, một vú già hốt hoảng chạy tới, ghé tai Vương Tuệ Lan nói nhỏ mấy câu.
“Phu nhân giữ nó lại rồi hả?” Đôi mày thanh tú của Vương Tuệ Lan hơi nhíu, giọng lạnh băng.
Vú già toát mồ hôi lạnh: “Lúc đầu phu nhân nói ăn tết, nhất định phải gặp một chút, già đành đưa người tới. Xong phu nhân giữ người lại, già không thể lôi đi được. Người nói xem nên làm gì?”
“Không biết đường tìm bừa một lý do mà đưa người về à?” Vương Tuệ Lan nói xong, lại giơ tay lên, “Thôi, hôm nay cả nhà đều ở nhà cả, không nên nháo đến quá khó coi, cứ cho nó ở bên đó đi, đỡ khiến người ta hiểu lầm ta khắc nghiệt nó.”
Vú già nghe theo, lui xuống. Bảo Chi vội vàng nói: “Người không sợ tiểu nương tử nói linh tinh bên đó à?”
Vương Tuệ Lan đứng dậy, vịn tay Bảo Chi, nhếch miệng: “Nói cái gì? Ta bớt nó ăn, hay bớt nó mặc? Người ngồi ở phía Bắc kia chẳng qua là mẹ kế, cho quản chuyện chi thứ nhất nhà chúng ta đấy, dám sao?” Giọng Vương Tuệ Lan nhuốm màu khinh bỉ, “Ngược lại, con ranh kia nói sẽ chẳng ai tin đâu.”
“Người nói đúng.” Bảo Chi nịnh nọt, “Phu nhân còn không dám làm mất lòng nhị nương tử cơ, càng sẽ không nói gì người. Người là ai cơ chứ? phủ Vũ Ninh Hầu, phủ Thành Quốc Công, còn có Vi quý phi trong cung đồng thời cho người chỗ dựa, so với nhị nương tử thì mạnh hơn nhiều.”
Vương Tuệ Lan hơi vênh mặt: “Thôi không nói chuyện này nữa, thu xếp tiệc tối thật tử tế quan trọng hơn.”
***
Lý Diệp bị Lý Giáng gọi vào phòng làm việc, Gia Nhu một mình đến chỗ Trịnh thị chào hỏi. Nàng thấy hình như Trịnh thị chỉ mặc đi mặc lại hai, ba bộ quần áo, nên lưu ý bảo Ngọc Hồ vào phòng kho chọn mấy thớt lụa có màu hơi sáng, rồi mang tới.
Bình thường Trịnh thị không trang điểm, trâm cài tóc đa số là đồ bạc, đồ đạc trong phòng cũng đơn giản. Gia Nhu vốn tưởng bà ta tiết kiệm, sau đó vô tình nghe Thu Nương nhắc lên, mới biết Trịnh thị lấy đa số tiền tháng của mình trợ cấp cho nhà ngoại, còn kín đáo nhận làm chút đồ thêu, trang trải sinh hoạt hàng ngày, quả thực là không có tiền.
Nàng không dám hỏi Lý Diệp, chỉ cảm thấy mẹ chồng đường đường là phu nhân nhà tướng, nhưng sống còn không bằng dì Liễu sống trong Vương phủ ngày xưa. Thảo nào chỉ lớn hơn Thôi thị vài tuổi, nhưng nhìn như già hơn cả chục tuổi.
Đến chỗ Trịnh thị, quả nhiên bà ta lại mặc bộ váy áo mầu nâu vàng thêu mây lành. Cái này đã xem như loại có chất vải khá nhất của bà ta. Lý Tâm Ngư ngồi cạnh Trịnh thị, chải tóc búi hai bên, mặc áo tay lỡ màu hồng đào, vạt áo thêu hoa văn củ ấu cùng váy eo cao, khuôn mặt nhỏ bé càng xinh đẹp. Trịnh thị nắm bàn tay nhỏ bé của nó, nói chuyện, xem ra nó cũng không vui vẻ lắm.
Thấy Gia Nhu bước vào, Trịnh thị bảo Tô Nương đưa Lý Tâm Ngư ra ngoài ăn bánh ngọt. Lúc đi qua Gia Nhu, Lý Tâm Ngư chăm chăm nhìn nàng, rồi mới cúi đầu đi cùng Tô Nương.
Gia Nhu không nhịn được, hỏi: “Đại gia, đứa nhỏ này như là có tâm sự gì ấy.”
Trịnh thị trả lời: “Con trông thế thôi, chứ nó lanh như quỷ. Trước, nó mách với đại lang, nói mẹ nó đối xử tệ với nó, nào có chuyện này? Năm ngoái nó nghịch, làm vỡ tượng phật quan âm bằng ngọc Vi quý phi ban cho Huyện chủ. Huyện chủ phạt quỳ một canh giờ, nó khóc thê thiết. Đại lang không biết ngọn ngành, còn làm ầm lên với Huyện chủ, sau đó mới biết nguyên do. Đứa nhỏ này mẫn cảm, lại không nghe dậy bảo. Nếu nó nói cái gì, con đừng để bụng.”
Gia Nhu vốn tưởng rằng Vương Tuệ Lan ngược đãi Lý Tâm Ngư, nó mới cầu cứu nàng.Nhưng nghe Trịnh thị nói vậy, cũng có thể không phải như mình nghĩ. Chẳng lẽ do mình đa nghi quá? Có khi đứa bé kia chỉ muốn được người khác quan tâm hơn, nên mới cố ý biểu hiện đáng thương như thế.
Nàng bảo Ngọc Hồ bưng vải cho Trịnh thị: “Con chọn cho người mấy thớt lụa, người xem xem có thích không.”
Trịnh thị đang uống trà, thấy Ngọc Hồ bưng vải tới, đều là tơ lụa tốt nhất thì không khỏi trợn mắt: “Con làm gì vậy? Ta quanh năm suốt tháng không ra khỏi nhà, không cần những thứ này đâu. Con giữ lại may áo mùa xuân đi.”
“Đại gia, màu này hớp với người hơn. Mẹ con thường nói, phụ nữ không nên xử tệ với bản thân. Người mặc đồ mới, bản thân tự thấy vui hơn, nói không chừng Đại nhân cũng nhìn người với con mắt khác.” Gia Nhu cười nói.
Xét cho cùng, từ ngày đến đây, Trịnh thị không làm gì khó dễ nàng. Tuy lần trước Trịnh thị định cho Lý Diệp cưới vợ bé, lại cho nàng viên Hồi xuân, nhưng nhờ vậy cũng giúp tình cảm vợ chồng của nàng tăng vượt bậc.
Trịnh thị nghe Gia Nhu nói xong, biết nàng có ý tốt. Bà ta đặt tay lên mặt mình bùi ngùi. Bà ta vất vả nuôi dậy hai đứa con, tuổi xuân tươi đẹp đã trôi qua, đã biến thành người phụ nữ trung niên. Bà ta vẫn luôn sống vì người khác, vì con cái, vì người nhà mình, xưa nay đều không hề nghĩ tới bản thân.
Nghĩ kỹ lại, sau khi tới nhà họ Lý, Lý Giáng hiếm khi nhìn tới bà ta. Nghe nói Quách thị là mỹ nhân, Lý Giáng cưới Trịnh thị chẳng qua là muốn có người chăm sóc hai con trai còn ít tuổi, căn bản không có cảm tình gì. Gia Nhu vừa nói thế, Trịnh thị rất cảm động, thật muốn xem bộ dáng Lý Giáng bị dọa giật mình như thế nào.
Gia Nhu nói tiếp: “Da người rất trắng, nếu là mặc mấy mầu tươi một chút thì nhất định rất đẹp. Lại phối với một ít trang sức vàng cùng vòng ngọc, thì thật quá ung dung phú quý. Hay giờ chưa muộn lắm, người thử một chút xem?”
Trịnh thị biết Gia Nhu biết ăn mặc. Hàng ngày đến thăn hỏi, nàng đều phối trang phục khác nhau. Bất kể là phong cách đoan trang hay trẻ trung tươi mới, nàng đều ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ, chẳng trách con trai mình mê luyến nàng.
Gia Nhu ngồi lại một lúc, rồi chào Trịnh thị ra về.
“Quận chúa, trên đời này thật không tìm được con dâu nào tốt như cô.” Ngọc Hồ than, “Hồi trước phu nhân còn muốn tứ lang quân cưới vợ bé đấy, cô không để bụng chút nào sao?”
“Chính là ta muốn lấy lòng bà ta, làm cho bà ta ngại không thể mở miệng lần nữa đấy.” Gia Nhu nói, “Ngọc Hồ, trước ta nghĩ đàn ông tam thê tứ thiếp rất bình thường. Xung quanh người nào không phải như vậy? Đến như cha mà vẫn có dì Liễu như thường. Nhưng sau khi cùng chàng, ta nhận ra mình không đại lượng như vậy, ta không cho phép chàng có người khác. Em nói xem, ta có quá ích kỷ hẹp hòi không?”
“Sao có thể? Theo em thấy, tứ lang quân thích cô như vậy, cô càng quản chặt, ngài ấy càng vui ấy chứ. Cô trông chừng ngài ấy thật kỹ, đừng để ai khác có cơ hội là được.” Ngọc Hồ khua môi múa mép.
Gia Nhu dùng ngón tay chọc trán Ngọc Hồ: “Ranh con, càng ngày càng lẻo mép. Chuyên bắt nạt Vân Tùng chứ gì, nên mới nhanh mồm nhanh miệng thế.”
Ngọc Hồ le lưỡi: “Tại hắn ngốc chứ. Tứ lang quân thông minh như vậy, sao lại có tùy tùng vừa ngố vừa vụng thế nhỉ.”
Gia Nhu biết Vân Tùng không ngốc, chỉ là dễ tính. Nể Ngọc Hồ là tỳ nữ thân cận của nàng, nên nhường thôi. Hơn nữa hình như Vân Tùng cũng không khỏe mạnh lắm, lần trước Lý Diệp bảo cậu ta chuyển một chậu hoa, cậu ta thở hồng hộc.
Lúc hai người ra sân, thì nhìn thấy Lưu Oanh đứng trước mặt Lý Tâm Ngư, hình như đang quở trách nó. Thấy Gia Nhu đi tới, Lưu Oanh lập tức thay đổi sắc mặt, cười bắt quen: “Quận chúa, mấy hôm không gặp người.”
Cô ả không biết vô tình hay cố ý vuốt bụng mình, khuôn mặt hình như đẫy đà hơn, mặc áo choàng lông, ra dáng quý nhân ra phết. Có điều nụ cười không tới được đáy mắt.
Gia Nhu thấy mắt Lý Tâm Ngư ửng đỏ, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Oanh giành nói: “Không quan trọng lắm. Đứa bé này vừa nãy chạy tới, suýt chút nữa đụng vào bụng ta, ta nhắc nó sau này cẩn trọng một chút. Không sao, cháu đi chơi đi.” Nói xong còn làm bộ thân mật xoa đầu Lý Tâm Ngư.
Lý Tâm Ngư tránh ra, cau mày: “Bà vừa nói phải mách mẹ ta, còn bảo ta xin lỗi. Nếu ta không nói thì sẽ không cho ta đi.”
Lưu Oanh nhìn Gia Nhu, nụ cười nhạt đi: “Ta trêu cháu thôi, đứa bé này tưởng thật hả?”
Lý Tâm Như thấy người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, chỉ muốn mau mau cách xa ra, bèn chạy luôn.
Lưu Oanh thấy cô bé chạy xa, mới nói với Gia Nhu: “Quận chúa đến thăm hỏi phu nhân sao? Không ngồi thêm một lúc, định đi ngay à.”
Gia Nhu không thích cô ả này, giọng rất lạnh nhạt: “Ta còn có việc.” Nàng đi qua Lưu Oanh, cô ả đột nhiên hạ giọng: “Nghe nói cô bày mưu cho Nhị nương tử, nói ta sinh ra bé trai mới bằng lòng cho ta làm vợ bé hả?”
Gia Nhu dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lưu Oanh. Thái độ cô ả như biến thành người khác. Cô ả túm phắt lấy tay Gia Nhu, tới gần, tiếp tục nói: “Vì sao phải quản việc không đâu? Ta với cô nước giếng không phạm nước sông, cô giúp Quách Mẫn đối phó ta, có nghĩ tới hậu quả không?”
Cô ả tóm rất chặt, đến mức Gia Nhu đau cả tay. Nàng vốn có thể giật tay ra, nhưng sợ thương tổn thai nhi, nên chỉ nói: “Buông tay.”
Lưu Oanh không tha, trái lại càng bấu mạnh, nắm đến mức xương Gia Nhu kêu răng rắc.
“Lớn mật, cô còn không chịu buông tay!” Ngọc Hồ quát lớn, tiến tới bắt tay Lưu Ooanh. Lưu Oanh như đang đợi cơ hội này, lập tức lảo đảo, mấy tỳ nữ cùng vú già vừa vặn đi vào, vội vã đỡ cô ả. Cô ả bèn sợ hãi nói: “Các ngươi đừng nói lộ ra, không liên quan đến Quận chúa đâu, là chính ta không cẩn thận thôi.”
Lại nói tiếp không quan trọng, nóng lòng muốn chạy khỏi Gia Nhu, như kẻ yếu đối mặt cường quyền, lập tức làm người ta động lòng trắc ẩn. Vú già bên cạnh liền vội vàng nói: “Quận chúa, chúng ta đều nhìn thấy cả. Lưu nương tử có ngàn sai vạn sai, cũng là người có thai. Sao người có thể để tỳ nữ đẩy thế được?”
“Các ngươi nói hưu nói vượn cái gì thế! Rõ ràng là cô ta đột nhiên kéo tay quận chúa không tha, ta chỉ muốn gỡ ra, tự cô ta…” Ngọc Hồ muốn biện giải, Gia Nhu bèn dùng ánh mắt ra hiệu im lặng. Lưu Oanh đã cố ý để người khác thấy cảnh này, ở đây chỉ có ba người, hai người họ là chủ tớ, càng rửa càng bẩn.
Lưu Oanh nép vào vú già, không dám nhìn Gia Nhu, còn luôn mồn nói mọi người mau rời đi. Vú già an ủi cô ả, rồi sai người đến nhà ngoài mời Lý Sưởng tới.
Bốn cha con Lý Giáng đang ở trong nhà chính viết câu đối, mỗi người viết một bộ, sau đó chọn bộ tốt nhất treo ở cửa. Mấy năm rồi đều như vậy, chỉ có điều năm nay thêm Lý Diệp.
Lý Giáng viết xong đầu tiên, thấy ba con trai còn đang viết bèn lượn quanh nhìn một chút. Nét bút thư pháp của Lý Huyên cứng cáp, nhưng thiếu cương nghị. Lý Sưởng thì lại quá mức chú trọng khung chữ, thiếu chút cứng rắn.
Lý Giáng đi tới chỗ Lý Diệp, ánh mắt hơi dừng lại một chút, rồi vuốt râu mép nói: “Tứ lang tốt nhất. Câu đối ngày mai, dùng cái này đi.”
Lý Huyên cùng Lý Sưởng nghe xong, đều cảm thấy không phục. Cha là người nghiêm khắc như thế, không mấy khi khen ngợi ai. Hơn nữa một thằng ma ốm viết thư pháp, có thể tốt thật không? Bọn họ bèn tới trước bàn Lý Diệp, đến khi nhìn rõ ràng rồi, đều vô cùng kinh ngạc. Lý Diệp viết “Chim loan chim phượng cùng bay đến, san hô ngọc bích cũng tụ về”, viết theo lối khắc đá, nhưng dùng đầu bút lông viết bay bổng, đúng là lối viết của chàng.
Lý Diệp để bút xuống, vẻ mặt hờ hững, không quan tâm hơn thua.
Tay Lý Sưởng trong tay áo nắm chặt thành đấm, vừa định nói, lại bị Lý Huyên đè vai, lắc đầu. Lúc bọn họ ra ngoài, Lý Sưởng mới hỏi: “Đại huynh, sao vừa rồi lại ngăn lời ta?”
“Cậu không nhìn ra sao? Nó đã trở về.” Lý Huyên nói sâu xa.
“Cái gì trở về?” Lý Sưởng cau mày.
“Lúc trước vì sao nó phải rời khỏi cái nhà này, trong lòng ta và cậu quá rõ ràng. Hiện tại nó trở về, đồng thời nói rõ với chúng ta, chỉ cần nó muốn, thì không có gì là nó không làm được. Nhị đệ, cậu nhìn rõ hiện thực đi.” Lý Huyên lắc đầu nói.
Nắm đấm của Lý Sưởng kêu răng rắc: “Nó là cái quái gì…”
“Nhị đệ!” Lý Huyên liếc mắt nhắc nhở, “Việc cuat Lưu Oanh đã chọc giận cha rồi đấy. Bề ngoài ông ấy không nói gì, nhưng trong lòng đã bất mãn cậu rồi. Cậu lại định sinh sự ở đây, không sợ ông ấy quở trách sao? Hôm nay là giao thừa, cho ta yên tĩnh một hôm đi.” Cậu em thứ hai này thường ngày rất khôn khéo, nhưng cứ động tới Lý Diệp là không nói lý được nữa.
Hai người đang nói chuyện, một tùy tùng chạy đến trước mặt Lý Sưởng: “Nhị lang quân, nhà trong nói hình như Lưu nương tử bị động thai ở chỗ phu nhân, ngài mau đi xem ạ.”
Lý Huyên cùng Lý Sưởng đều cả kinh, hai người cùng nhau chạy vào nhà trong.
Lưu Oanh được dìu vào trong phòng chính của Trịnh thị, Trịnh thị ngồi cạnh, hỏi: “Cô có sao không?”
Vú già bên cạnh Lưu Oanh nhìn Gia Nhu, nói: “Lưu nương tử cùng quận chúa tranh cãi trong sân, tỳ nữ của quận chúa đẩy Lưu nương tử, không biết là có bị động thai hay không.”
Trịnh thị cả kinh, ngẩng đầu nhìn Gia Nhu, vẻ mặt Gia Nhu tự nhiên, bình tĩnh. Trịnh thị hướng về phía Lưu Oanh: “Có hiểu lầm gì đó chăng? Tỳ nữ của Quận chúa sao tự dưng lại đẩy cô?”
“Phu nhân.” Lưu Oanh kéo tay áo Trịnh thị, “Người đừng nghe họ nói lung tung, tại chính ta không cẩn thận, thật sự không liên quan đến quận chúa.”
“Mấy người chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, sao lại giả?” Vú già không cam lòng lẩm bẩm. Lưu Oanh mắng: “Ngươi đừng nói nữa! Ái…đau quá.” Cô ả ấn bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Trịnh thị vội vã gọi người đi mời thầy thuốc, lại đỡ Lưu Oanh xuống giường. Lý Giáng rất coi trọng đứa bé này, đã dặn đi dặn lại, không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Một lát sau, Lý Huyên, Lý Sưởng và Vương Tuệ Lan đều chạy tới. Lý Sưởng thấy dáng vẻ yếu đuối tủi thân của Lưu Oanh thì giận sôi, không nhịn nổi: “Chuyện gì thế này!”
Vú già liền thuật lại mọi chuyện, Lý Sưởng đi tới trước mặt Gia Nhu, Gia Nhu lạnh lùng nhìn hắn, hắn liền giơ tay tát Ngọc Hồ một cái: “Đồ tiện tỳ!”
Ngọc Hồ cũng chỉ là người hầu, vội vã quỳ xuống, kiên cường nói: “Không biết nô tỳ đã làm sai điều gì?”
“Ngươi còn chối à? Người đâu, kéo tiện tỳ này ra ngoài, đánh chết!” Lý Sưởng ra lệnh.
“Chậm đã. Ngọc Hồ là người của ta, xử trí thế nào cũng do ta quyết định, Sợ là nhị huynh không làm chủ được cái này rồi.” Gia Nhu chắn trước Ngọc Hồ.
Lý Sưởng chỉ vào nàng: “Mộc Gia Nhu, coi như cô là quận chúa, cũng là con dâu nhà họ Lý. Ta là anh lớn, cô hại con ta là có ý gì?”
“Nhị huynh vừa nói, ta là con dâu nhà họ lý. Ta hại cô ta thì đối với ta có lợi gì? Ta đây, hai tay từ nhỏ đã cưỡi ngựa giương cung, không phải yếu đâu. Nếu ta thật muốn động vào cô ta, cô ta còn có thể yên lành mà ngồi đây khóc sướt mướt được không? Ta không thèm động một đầu ngón tay, Ngọc Hồ cũng thế.” Gia Nhu nói rõ từng câu từng chữ.
Vương Tuệ Lan nói xen vào: “Có phải là bởi vì chuyện của em dâu, các người mới tranh cãi đúng không?”
Gia Nhu nhìn Vương Tuệ Lan. Được lắm, thản nhiên thêm dầu vào lửa, thường ngày vẫn xem thường chị rồi. Trong nhà đều biết, Quách Mẫn được Gia Nhu khuyên nhủ, còn đưa ý kiến không cưới Lưu Oanh vội, chuyện kia mới lắng xuống. Trong mắt người ngoài, Gia Nhu đứng về phía Quách Mẫn, tất nhiên là không thích Lưu Oanh, chuyện ra tay là cũng có thể.
Vương Tuệ Lan lại ra vẻ chính trực: “Đệ muội nhìn như vậy là sao? Cô là quận chúa, trong nhà này xác thực không người nào dám động vào cô. Nhưng đại nhân cũng rất coi trọng đứa bé trong bụng Lưu Oanh, kiểu gì cũng phải nói rõ ràng ra mới phải.”
“Các ngươi ở đây cãi nhau làm cái gì!” Bên ngoài vang lên tiếng Lý Giáng quát lớn, trong phòng lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Tiếp theo Lý Giáng và Lý Diệp cùng tiến vào. Lý Giáng đi tới nghế chủ trì, ngồi xuống, cau mày: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Lý Diệp tới ngồi cạnh Gia Nhu, giơ tay ôm nàng, dịu dàng nói: “Chiêu Chiếu, có ta ở đây, nàng không phải sợ.”
Gia Nhu tựa vào chàng. Vừa rồi bị Lý Sưởng làm khó dễ, nàng không cảm thấy có gì, nhưng Lý Diệp vừa lên tiếng bảo vệ nàng, lại làm cho nàng cảm thấy chua xót. Nàng không sợ bị oan. Kiếp trước nàng từng chịu cảnh bị chúng bạn xa lánh, chịu cực hình ngũ mã phanh thây. Nàng tự cho là không có chuyện có thể đánh ngã nàng. Nhưng Lý Diệp vừa đến, không hỏi câu nào, lập tức bày ra bộ dáng bảo vệ như thế, điều đó cho thấy, chàng tin nàng vô điều kiện.
Nàng đột nhiên cảm giác thấy, mình không cần kiên cường như vậy, chỉ cần trốn trong ngực chàng, giao cả cho chàng.
Lý Diệp thấy mắt nàng ửng đỏ, liền lạnh lùng nhìn Lý Sưởng, lại nhìn Lưu Oanh đang nằm trên giường, nói: “Ta rất rõ con người Gia Nhu. Thường ngày, nàng rất rộng rãi với người dưới, sẽ không làm khó dễ một thai phụ. Các ngươi đã nói, tỳ nữ của nàng đẩy Lưu Oanh, làm Lưu Oanh động thai. Vậy để ta mời thầy thuốc giỏi phụ khoa nhất thành Trường An là thầy Mạc tới đây, hỏi sẽ biết liền.”
Vương Tuệ Lan nghe nói Lý Diệp muốn mời thầy Mạc thì lập tức nói: “Tứ đệ, đúng là thầy Mạc rất giỏi, nhưng phủ Thành Quốc Công mời ba tháng nay chưa được, giờ làm sao mà mời được…”
“Những việc này, không cần đại tẩu bận tâm.” Lý Diệp nhìn Lưu Oanh, “Thầy Mạc bắt mạch rất chuẩn, còn có thể biết nguyên nhân động thai. Nếu Lưu Oanh thật sự động thai thì thôi, nếu cô ta cố ra vẻ, làm gia đình không yên, xin cha làm chủ, đuổi ra ngoài.”
Lý Giáng cau mày nói: “Nhất định phải đến nghiêm trọng như thế sao?”
Lý Sưởng cảm thấy buồn cười: “Lý Diệp, người đàn bà của mày là quận chúa, thì không coi người đàn bà của ta cùng con ta là chuyện to tát hả? Rõ ràng làm sai, nghe miệng mày, lại là Lưu Oanh sai? Người còn nằm đây này!”
Lưu Oanh không biết thầy Mạc kia có giỏi đến mức bắt mạch là có thể biết đầu đuôi sự tình hay không. Cô ả chỉ muốn dạy cho Mộc Gia Nhu một bài học, nhân tiện cho Lý Diệp thấy đó là một người tâm địa ác độc. Không ngờ Lý Diệp tin tưởng cô ta như thế, không hề nghi ngời chút nào.
“Tướng công! Tiện thiếp chưa bao giờ nói là quận chúa gây ra, đều là mấy người kia nhiều chuyện, càng không ngờ lại làm ngài bận tâm. Đây đều là hiểu lầm, mong ngài xem xét.” Lưu Oanh chống tay trên giường, cúi đầu nói.
Lý Huyên cũng nói: “Từ khi ta vào cũng chưa hề nghe Lưu oanh nói gì về quận chúa cả. Do nhị đệ quá giận, không nhịn nổi, đánh tỳ nữ của quận chúa. Quận chúa cũng không bị tổn thương gì, tứ đệ không cần bé xé ra to.”
“Lang quân, ngài cũng đừng truy cứu nữa, được không? Ta thật sự không sao.” Lưu Oanh cầu khẩn Lý Sưởng. Lý Sưởng thì lại không chịu nổi dáng vẻ tủi thân cầu toàn này, rõ ràng chính mình bị động thai, còn phải bảo vệ người khác, quá lương thiện.
Trong phòng rơi vào thế giằng co, lúc này Trịnh thị mới hạ giọng chen vào: “Vậy rốt cuộc có mời thầy Mạc nữa không?”
“Thật sự không cần! Ta về nghỉ một lát là được.” Lưu Oanh liền vội vàng nói. Lý Sưởng còn muốn nói tiếp, Lưu Oanh đã kéo tay hắn, không biết thì thầm cái gì, Lý Sưởng không cố chấp nữa.
Lý Giáng nhìn Lý Diệp: “Tứ lang, con thấy thế nào?”
Gia Nhu cũng ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, khẽ lắc đầu. Nàng chỉ cần chàng tin mình là đủ, còn Lưu Oanh thế nào, nàng không để ý. Hơn nữa đúng là Lưu Oanh không nói gì động đến nàng, lại đang mang thai con của Lý Sưởng, Lý Giáng vốn cũng muốn bênh vực một chút. Tối đa chỉ trách vú già lắm chuyện, Lưu Oai chỉ có lỗi quản giáo không nghiêm.
Lý Diệp hiểu ý nàng. Kỳ thực vừa rồi chàng chỉ dọa Lưu Oanh, Thầy Mạc có là thần ý thì cũng không thần đến mức bắt mạch có thể bắt ra nguyên nhân động thai được. Chàng nói với Lý Giáng: “Cha, nể mặt thai nhi, việc này dễ thôi. Nếu Lưu Oanh nói là hiểu lầm, mà nhị huynh chưa hỏi đúng sai đã đánh tỳ nữ của Gia Nhu, con cũng phải xử trí kẻ bịa đặt sinh sự kia. Người đâu, kéo vú già nhiều chuyện kia xuống.”
Tất cả mọi người đều thấy Lý Diệp khác hẳn trước đây. Trước là người yên lặng, không tranh với ai, không ai chú ý sự tồn tại của chàng. Nhưng bây giờ, trên người chàng có khí thế ép người, giọng điệu cứng rắn, có phần đáng sợ. Kỳ thực trong ba con trai, người giống Lý Giáng nhất chính là chàng.
Vú già nghe xong, vội vã quỳ xuống: “Lời già nói đều là sự thực, không hề bịa đặt!”
“Cha!” Lý Sưởng kêu một tiếng. Lý Giáng giơ tay lên: “Lôi xuống, làm loạn nhà cửa đến không ra sao, giữ lại làm gì? Con cũng không nói gì nữa.”
Vú già kêu khóc xin tha, nhưng vẫn bị mấy người kéo đi. Lý Giáng đứng lên nói: “Nhị lang đỡ Lưu Oanh về nghỉ đi, việc này chấm dứt ở đây. Sau này đều an phận chút, đừng lại gây chuyện thị phi nữa.” Nói xong, ông ta nhìn Lưu Oanh, rồi chắp tay rời đi.
Lý Diệp cùng đi ra ngoài, nói: “Cha, sau tiệc tối, con muốn đưa Gia Nhu ra ngoài chơi.”
Lý Giáng vốn tưởng chàng định nói chuyện Lưu Oanh, nghe được không phải, ông ta giãn lông mày. Ông ta làm quan đã lâu, mấy trò tranh đấu đã thấy quá nhiều, mấy thứ thủ đoạn của đàn bà trong nhà có gì là lạ đâu. Lưu Oanh rất cao tay, không chính mồm nói cái gì, mà mượn lời kẻ hâu người hạ. Tứ lang bênh vực Mộc Gia Nhu, Nhị lang bênh vực Lưu Oanh, xử trí thế nào thì hai anh em cũng đều không phục cả.
Chuyện hôm nay thật giả thế nào, Lý Giáng cũng không muốn tra cứu. Gia đình không yên, anh em trong nhà cãi cọ nhau, truyền ra ngoài là hại đến gia phong của nhà họ Lý. Ông ta cũng không coi Lưu Oanh kia là cái gì, cho người trông coi chặt chẽ là được rồi. Chờ sinh con xong, tự có biện pháp xử trí sau. Con trai út hơi chịu thiệt, đòi hỏi một tý cũng là phải.
Ông ta đồng ý: “Trên đường đông đúc, mang thêm người đi, rồi về sớm một chút.”
Qua một lúc, Gia Nhu phái người đến chỗ Vương Tuệ Lan, nói mình ngủ quên, không đến giúp việc nội trợ được. Vương Tuệ Lan đang kiểm kê hàng hóa mua vào hôm nay, nghe xong liền cho người kia về.
Tỳ nữ Bảo Chi đứng cạnh nói: “Quận chúa này cũng có mắt nhìn phết đấy ạ. Hôm qua lúc người nói thế, em lo quận chúa sẽ tới thật.”
Vương Tuệ Lan đang đối chiếu đến thịt lợn, tay cầm bút, nghiêng đầu nói với Bảo Chi: “Đến rồi cũng không sao, ta tất có việc giao cho cô nàng. Nhưng một quận chúa được nuông chiều từ bé, biết gì chuyện bếp núc nào? Lơ ngơ một lúc khắc phải quay về. Nếu ta không gọi, chú tư sẽ cho là ta có gì đó không công bằng.” Vương Tuệ Lan gọi hai vú già mang hết đồ đã kiểm kê vào, rồi ngồi xuống dưới bóng một cây cổ thụ.
Bảo Chi vội vã bưng nước đến: “Huyện chủ thật thông minh, như vậy nếu có người nào hỏi tới, cũng là do quận chúa lười nhác, chứ không phải mình không gọi.”
“Chi thứ hai bên kia không náo loạn nữa à?” Vương Tuệ Lan lật sổ sách, thuận miệng hỏi.
“Vị kia có thể náo cái gì?” Bảo Chi khẽ cười, “Chi thứ tư đưa một ý kiến, vị kia liền cho rằng đo là rơm cứu mạng. Còn tưởng hôm nay vẫn còn vinh quang như mấy năm trước chắc? Binh quyền trong tay Vệ Quốc Công đã bị Thánh Nhân lấy đi, mấy anh em thì chẳng ai ra gì. Giờ gặp rủi ro, trước như phượng hoàng, giờ còn không bằng gà núi. Nhớ mấy năm trước, khi phủ Vệ Quốc Công đắc thế, vị chèn ép nhị lang quân, chèn ép cả nhà họ Lý. Người không biết chứ, đến tướng công cũng không bênh nữa rồi.”
Vương Tuệ Lan liếc sang, Bảo Chi vội vã cúi đầu: “Em lỡ lời.”
Vương Tuệ Lan gấp sổ lại, cảm khái một tiếng: “Em nói cũng không sai. Mọi chuyện người ta làm trên đời, sớm muộn đều sẽ có báo ứng. Năm xưa cha ta giết ả người Hồ, mà đến nay ta chưa sinh được con, có lẽ cũng là nhân quả. Chưa nói đến chi thứ hai, em xem chỗ chi thứ tư kia, gần gũi như thế còn gì. Nếu cái bụng kia mà tốt, năm sau sinh ra con trai trưởng, việc quản gia của ta có khi còn phải giao ra ấy chứ.”
Bảo Chi khịt mũi con thường: “Vậy cũng phải có bản lĩnh quản gia mới được. Em nhìn vị kia chỉ được cái mã ngoài õng ẹo, chỉ có thể lấy lòng đàn ông, không có gì đáng ngại.”
“Chú tư lạnh nhạt như thế, mà giờ mắt cứ như dính trên người cô nàng, thế mà không tính là đang ngại à? Lang quân thường ngày luôn tôn trọng ta, đối sử tốt với ta, nhưng tim chàng không ở trên người ta đâu. Chú tư đối với Mộc Gia Nhu, thì lại hoàn toàn khác.”
Bảo Chi chỉ là tỳ nữ, không nhìn ra cái gì, hỏi: “Coi như thế, thì tứ lang quân chẳng qua cũng chỉ vừa trúng cử tiến sĩ, bệnh tật triền miên, trước nay trong nhà chẳng được ai quan tâm. Trên đã có đại lang quân cùng nhị lang quân chèo chống gia nghiệp, lẽ nào tướng công lại thay đổi cái nhìn đối với tứ lang quân hay sao?”
Vương Tuệ Lan thổi thổi nước nóng trong ly: “Em nghĩ cạn lắm. Đừng quên, khi còn nhỏ chú tư đã nổi danh toàn thành Trường An, hơn chú hai nhiều. Sau đó lấy cớ chữa bệnh, chuyển ra bên ngoài, dần dần người ta mới không để ý đến nữa. Chú hai thi ba năm mới trúng cử, nhưng chú tư chỉ thi có một lần đã vượt ba cấp. Việc Lưu Oanh có thai, chính chú tư là người nhìn ra sớm nhất. Người như vậy, em có nghĩ là đơn giản hay không? Chuyện sau này không ai nói chắc được đâu.”
Bảo Chi líu lưỡi, Huyện chủ là người thông minh nhất nhà họ Vương. Tuy Bảo Chi vẫn chưa nhìn ra cái gì, nhưng Huyện chủ đã nói vậy, khẳng định có lý. Xem ra sau này phải lưu ý chuyện bên chi thứ tư kia rồi.
“Ta bảo em mời thầy Mạc, sao mấy tháng mà còn chưa mời được thế?” Vương Tuệ Lan lại hỏi. Theo lý thuyết, hàng tháng Vương Tuệ Lan cùng phòng với Lý Huyên khá nhiều, sức khỏe cũng không có vấn đề gì, các phương thuốc từ chính thống đến dân gian đều dùng cả, mà mấy năm rồi vẫn chưa thể mang thai được nhỉ? Vương Tuệ Lan cũng biết chuyện này không thể sốt ruột, đều phải trông vào ý trời, nhưng sau khi Mộc Gia Nhu đến đây, Vương Tuệ Lan cảm thấy nguy cơ gay gắt hơn rất nhiều.
“Thầy Mạc nổi tiếng khó mời, gần đây, ông ấy khám bệnh ở phòng khám từ thiện, rất khó gặp. Phủ Thành Quốc Công cũng từng phái người tới mời năm lần bảy lượt, nhưng vẫn không mời được.” Bảo Chi méo miệng, oan ức thanh minh.
Vương Tuệ Lan nhẹ nhàng ném cái cốc đi: “Mời tiếp đi, giá nào cũng phải mời bằng được. Lúc thầy Mạc còn ở Vụ thái y, thu học trò khắp thiên hạ, mà học trò của ông ta đều vào Cục thuốc cả, nhất định có thể giúp ta có thai con trai.”
Lúc này, một vú già hốt hoảng chạy tới, ghé tai Vương Tuệ Lan nói nhỏ mấy câu.
“Phu nhân giữ nó lại rồi hả?” Đôi mày thanh tú của Vương Tuệ Lan hơi nhíu, giọng lạnh băng.
Vú già toát mồ hôi lạnh: “Lúc đầu phu nhân nói ăn tết, nhất định phải gặp một chút, già đành đưa người tới. Xong phu nhân giữ người lại, già không thể lôi đi được. Người nói xem nên làm gì?”
“Không biết đường tìm bừa một lý do mà đưa người về à?” Vương Tuệ Lan nói xong, lại giơ tay lên, “Thôi, hôm nay cả nhà đều ở nhà cả, không nên nháo đến quá khó coi, cứ cho nó ở bên đó đi, đỡ khiến người ta hiểu lầm ta khắc nghiệt nó.”
Vú già nghe theo, lui xuống. Bảo Chi vội vàng nói: “Người không sợ tiểu nương tử nói linh tinh bên đó à?”
Vương Tuệ Lan đứng dậy, vịn tay Bảo Chi, nhếch miệng: “Nói cái gì? Ta bớt nó ăn, hay bớt nó mặc? Người ngồi ở phía Bắc kia chẳng qua là mẹ kế, cho quản chuyện chi thứ nhất nhà chúng ta đấy, dám sao?” Giọng Vương Tuệ Lan nhuốm màu khinh bỉ, “Ngược lại, con ranh kia nói sẽ chẳng ai tin đâu.”
“Người nói đúng.” Bảo Chi nịnh nọt, “Phu nhân còn không dám làm mất lòng nhị nương tử cơ, càng sẽ không nói gì người. Người là ai cơ chứ? phủ Vũ Ninh Hầu, phủ Thành Quốc Công, còn có Vi quý phi trong cung đồng thời cho người chỗ dựa, so với nhị nương tử thì mạnh hơn nhiều.”
Vương Tuệ Lan hơi vênh mặt: “Thôi không nói chuyện này nữa, thu xếp tiệc tối thật tử tế quan trọng hơn.”
***
Lý Diệp bị Lý Giáng gọi vào phòng làm việc, Gia Nhu một mình đến chỗ Trịnh thị chào hỏi. Nàng thấy hình như Trịnh thị chỉ mặc đi mặc lại hai, ba bộ quần áo, nên lưu ý bảo Ngọc Hồ vào phòng kho chọn mấy thớt lụa có màu hơi sáng, rồi mang tới.
Bình thường Trịnh thị không trang điểm, trâm cài tóc đa số là đồ bạc, đồ đạc trong phòng cũng đơn giản. Gia Nhu vốn tưởng bà ta tiết kiệm, sau đó vô tình nghe Thu Nương nhắc lên, mới biết Trịnh thị lấy đa số tiền tháng của mình trợ cấp cho nhà ngoại, còn kín đáo nhận làm chút đồ thêu, trang trải sinh hoạt hàng ngày, quả thực là không có tiền.
Nàng không dám hỏi Lý Diệp, chỉ cảm thấy mẹ chồng đường đường là phu nhân nhà tướng, nhưng sống còn không bằng dì Liễu sống trong Vương phủ ngày xưa. Thảo nào chỉ lớn hơn Thôi thị vài tuổi, nhưng nhìn như già hơn cả chục tuổi.
Đến chỗ Trịnh thị, quả nhiên bà ta lại mặc bộ váy áo mầu nâu vàng thêu mây lành. Cái này đã xem như loại có chất vải khá nhất của bà ta. Lý Tâm Ngư ngồi cạnh Trịnh thị, chải tóc búi hai bên, mặc áo tay lỡ màu hồng đào, vạt áo thêu hoa văn củ ấu cùng váy eo cao, khuôn mặt nhỏ bé càng xinh đẹp. Trịnh thị nắm bàn tay nhỏ bé của nó, nói chuyện, xem ra nó cũng không vui vẻ lắm.
Thấy Gia Nhu bước vào, Trịnh thị bảo Tô Nương đưa Lý Tâm Ngư ra ngoài ăn bánh ngọt. Lúc đi qua Gia Nhu, Lý Tâm Ngư chăm chăm nhìn nàng, rồi mới cúi đầu đi cùng Tô Nương.
Gia Nhu không nhịn được, hỏi: “Đại gia, đứa nhỏ này như là có tâm sự gì ấy.”
Trịnh thị trả lời: “Con trông thế thôi, chứ nó lanh như quỷ. Trước, nó mách với đại lang, nói mẹ nó đối xử tệ với nó, nào có chuyện này? Năm ngoái nó nghịch, làm vỡ tượng phật quan âm bằng ngọc Vi quý phi ban cho Huyện chủ. Huyện chủ phạt quỳ một canh giờ, nó khóc thê thiết. Đại lang không biết ngọn ngành, còn làm ầm lên với Huyện chủ, sau đó mới biết nguyên do. Đứa nhỏ này mẫn cảm, lại không nghe dậy bảo. Nếu nó nói cái gì, con đừng để bụng.”
Gia Nhu vốn tưởng rằng Vương Tuệ Lan ngược đãi Lý Tâm Ngư, nó mới cầu cứu nàng.Nhưng nghe Trịnh thị nói vậy, cũng có thể không phải như mình nghĩ. Chẳng lẽ do mình đa nghi quá? Có khi đứa bé kia chỉ muốn được người khác quan tâm hơn, nên mới cố ý biểu hiện đáng thương như thế.
Nàng bảo Ngọc Hồ bưng vải cho Trịnh thị: “Con chọn cho người mấy thớt lụa, người xem xem có thích không.”
Trịnh thị đang uống trà, thấy Ngọc Hồ bưng vải tới, đều là tơ lụa tốt nhất thì không khỏi trợn mắt: “Con làm gì vậy? Ta quanh năm suốt tháng không ra khỏi nhà, không cần những thứ này đâu. Con giữ lại may áo mùa xuân đi.”
“Đại gia, màu này hớp với người hơn. Mẹ con thường nói, phụ nữ không nên xử tệ với bản thân. Người mặc đồ mới, bản thân tự thấy vui hơn, nói không chừng Đại nhân cũng nhìn người với con mắt khác.” Gia Nhu cười nói.
Xét cho cùng, từ ngày đến đây, Trịnh thị không làm gì khó dễ nàng. Tuy lần trước Trịnh thị định cho Lý Diệp cưới vợ bé, lại cho nàng viên Hồi xuân, nhưng nhờ vậy cũng giúp tình cảm vợ chồng của nàng tăng vượt bậc.
Trịnh thị nghe Gia Nhu nói xong, biết nàng có ý tốt. Bà ta đặt tay lên mặt mình bùi ngùi. Bà ta vất vả nuôi dậy hai đứa con, tuổi xuân tươi đẹp đã trôi qua, đã biến thành người phụ nữ trung niên. Bà ta vẫn luôn sống vì người khác, vì con cái, vì người nhà mình, xưa nay đều không hề nghĩ tới bản thân.
Nghĩ kỹ lại, sau khi tới nhà họ Lý, Lý Giáng hiếm khi nhìn tới bà ta. Nghe nói Quách thị là mỹ nhân, Lý Giáng cưới Trịnh thị chẳng qua là muốn có người chăm sóc hai con trai còn ít tuổi, căn bản không có cảm tình gì. Gia Nhu vừa nói thế, Trịnh thị rất cảm động, thật muốn xem bộ dáng Lý Giáng bị dọa giật mình như thế nào.
Gia Nhu nói tiếp: “Da người rất trắng, nếu là mặc mấy mầu tươi một chút thì nhất định rất đẹp. Lại phối với một ít trang sức vàng cùng vòng ngọc, thì thật quá ung dung phú quý. Hay giờ chưa muộn lắm, người thử một chút xem?”
Trịnh thị biết Gia Nhu biết ăn mặc. Hàng ngày đến thăn hỏi, nàng đều phối trang phục khác nhau. Bất kể là phong cách đoan trang hay trẻ trung tươi mới, nàng đều ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ, chẳng trách con trai mình mê luyến nàng.
Gia Nhu ngồi lại một lúc, rồi chào Trịnh thị ra về.
“Quận chúa, trên đời này thật không tìm được con dâu nào tốt như cô.” Ngọc Hồ than, “Hồi trước phu nhân còn muốn tứ lang quân cưới vợ bé đấy, cô không để bụng chút nào sao?”
“Chính là ta muốn lấy lòng bà ta, làm cho bà ta ngại không thể mở miệng lần nữa đấy.” Gia Nhu nói, “Ngọc Hồ, trước ta nghĩ đàn ông tam thê tứ thiếp rất bình thường. Xung quanh người nào không phải như vậy? Đến như cha mà vẫn có dì Liễu như thường. Nhưng sau khi cùng chàng, ta nhận ra mình không đại lượng như vậy, ta không cho phép chàng có người khác. Em nói xem, ta có quá ích kỷ hẹp hòi không?”
“Sao có thể? Theo em thấy, tứ lang quân thích cô như vậy, cô càng quản chặt, ngài ấy càng vui ấy chứ. Cô trông chừng ngài ấy thật kỹ, đừng để ai khác có cơ hội là được.” Ngọc Hồ khua môi múa mép.
Gia Nhu dùng ngón tay chọc trán Ngọc Hồ: “Ranh con, càng ngày càng lẻo mép. Chuyên bắt nạt Vân Tùng chứ gì, nên mới nhanh mồm nhanh miệng thế.”
Ngọc Hồ le lưỡi: “Tại hắn ngốc chứ. Tứ lang quân thông minh như vậy, sao lại có tùy tùng vừa ngố vừa vụng thế nhỉ.”
Gia Nhu biết Vân Tùng không ngốc, chỉ là dễ tính. Nể Ngọc Hồ là tỳ nữ thân cận của nàng, nên nhường thôi. Hơn nữa hình như Vân Tùng cũng không khỏe mạnh lắm, lần trước Lý Diệp bảo cậu ta chuyển một chậu hoa, cậu ta thở hồng hộc.
Lúc hai người ra sân, thì nhìn thấy Lưu Oanh đứng trước mặt Lý Tâm Ngư, hình như đang quở trách nó. Thấy Gia Nhu đi tới, Lưu Oanh lập tức thay đổi sắc mặt, cười bắt quen: “Quận chúa, mấy hôm không gặp người.”
Cô ả không biết vô tình hay cố ý vuốt bụng mình, khuôn mặt hình như đẫy đà hơn, mặc áo choàng lông, ra dáng quý nhân ra phết. Có điều nụ cười không tới được đáy mắt.
Gia Nhu thấy mắt Lý Tâm Ngư ửng đỏ, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Oanh giành nói: “Không quan trọng lắm. Đứa bé này vừa nãy chạy tới, suýt chút nữa đụng vào bụng ta, ta nhắc nó sau này cẩn trọng một chút. Không sao, cháu đi chơi đi.” Nói xong còn làm bộ thân mật xoa đầu Lý Tâm Ngư.
Lý Tâm Ngư tránh ra, cau mày: “Bà vừa nói phải mách mẹ ta, còn bảo ta xin lỗi. Nếu ta không nói thì sẽ không cho ta đi.”
Lưu Oanh nhìn Gia Nhu, nụ cười nhạt đi: “Ta trêu cháu thôi, đứa bé này tưởng thật hả?”
Lý Tâm Như thấy người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, chỉ muốn mau mau cách xa ra, bèn chạy luôn.
Lưu Oanh thấy cô bé chạy xa, mới nói với Gia Nhu: “Quận chúa đến thăm hỏi phu nhân sao? Không ngồi thêm một lúc, định đi ngay à.”
Gia Nhu không thích cô ả này, giọng rất lạnh nhạt: “Ta còn có việc.” Nàng đi qua Lưu Oanh, cô ả đột nhiên hạ giọng: “Nghe nói cô bày mưu cho Nhị nương tử, nói ta sinh ra bé trai mới bằng lòng cho ta làm vợ bé hả?”
Gia Nhu dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lưu Oanh. Thái độ cô ả như biến thành người khác. Cô ả túm phắt lấy tay Gia Nhu, tới gần, tiếp tục nói: “Vì sao phải quản việc không đâu? Ta với cô nước giếng không phạm nước sông, cô giúp Quách Mẫn đối phó ta, có nghĩ tới hậu quả không?”
Cô ả tóm rất chặt, đến mức Gia Nhu đau cả tay. Nàng vốn có thể giật tay ra, nhưng sợ thương tổn thai nhi, nên chỉ nói: “Buông tay.”
Lưu Oanh không tha, trái lại càng bấu mạnh, nắm đến mức xương Gia Nhu kêu răng rắc.
“Lớn mật, cô còn không chịu buông tay!” Ngọc Hồ quát lớn, tiến tới bắt tay Lưu Ooanh. Lưu Oanh như đang đợi cơ hội này, lập tức lảo đảo, mấy tỳ nữ cùng vú già vừa vặn đi vào, vội vã đỡ cô ả. Cô ả bèn sợ hãi nói: “Các ngươi đừng nói lộ ra, không liên quan đến Quận chúa đâu, là chính ta không cẩn thận thôi.”
Lại nói tiếp không quan trọng, nóng lòng muốn chạy khỏi Gia Nhu, như kẻ yếu đối mặt cường quyền, lập tức làm người ta động lòng trắc ẩn. Vú già bên cạnh liền vội vàng nói: “Quận chúa, chúng ta đều nhìn thấy cả. Lưu nương tử có ngàn sai vạn sai, cũng là người có thai. Sao người có thể để tỳ nữ đẩy thế được?”
“Các ngươi nói hưu nói vượn cái gì thế! Rõ ràng là cô ta đột nhiên kéo tay quận chúa không tha, ta chỉ muốn gỡ ra, tự cô ta…” Ngọc Hồ muốn biện giải, Gia Nhu bèn dùng ánh mắt ra hiệu im lặng. Lưu Oanh đã cố ý để người khác thấy cảnh này, ở đây chỉ có ba người, hai người họ là chủ tớ, càng rửa càng bẩn.
Lưu Oanh nép vào vú già, không dám nhìn Gia Nhu, còn luôn mồn nói mọi người mau rời đi. Vú già an ủi cô ả, rồi sai người đến nhà ngoài mời Lý Sưởng tới.
Bốn cha con Lý Giáng đang ở trong nhà chính viết câu đối, mỗi người viết một bộ, sau đó chọn bộ tốt nhất treo ở cửa. Mấy năm rồi đều như vậy, chỉ có điều năm nay thêm Lý Diệp.
Lý Giáng viết xong đầu tiên, thấy ba con trai còn đang viết bèn lượn quanh nhìn một chút. Nét bút thư pháp của Lý Huyên cứng cáp, nhưng thiếu cương nghị. Lý Sưởng thì lại quá mức chú trọng khung chữ, thiếu chút cứng rắn.
Lý Giáng đi tới chỗ Lý Diệp, ánh mắt hơi dừng lại một chút, rồi vuốt râu mép nói: “Tứ lang tốt nhất. Câu đối ngày mai, dùng cái này đi.”
Lý Huyên cùng Lý Sưởng nghe xong, đều cảm thấy không phục. Cha là người nghiêm khắc như thế, không mấy khi khen ngợi ai. Hơn nữa một thằng ma ốm viết thư pháp, có thể tốt thật không? Bọn họ bèn tới trước bàn Lý Diệp, đến khi nhìn rõ ràng rồi, đều vô cùng kinh ngạc. Lý Diệp viết “Chim loan chim phượng cùng bay đến, san hô ngọc bích cũng tụ về”, viết theo lối khắc đá, nhưng dùng đầu bút lông viết bay bổng, đúng là lối viết của chàng.
Lý Diệp để bút xuống, vẻ mặt hờ hững, không quan tâm hơn thua.
Tay Lý Sưởng trong tay áo nắm chặt thành đấm, vừa định nói, lại bị Lý Huyên đè vai, lắc đầu. Lúc bọn họ ra ngoài, Lý Sưởng mới hỏi: “Đại huynh, sao vừa rồi lại ngăn lời ta?”
“Cậu không nhìn ra sao? Nó đã trở về.” Lý Huyên nói sâu xa.
“Cái gì trở về?” Lý Sưởng cau mày.
“Lúc trước vì sao nó phải rời khỏi cái nhà này, trong lòng ta và cậu quá rõ ràng. Hiện tại nó trở về, đồng thời nói rõ với chúng ta, chỉ cần nó muốn, thì không có gì là nó không làm được. Nhị đệ, cậu nhìn rõ hiện thực đi.” Lý Huyên lắc đầu nói.
Nắm đấm của Lý Sưởng kêu răng rắc: “Nó là cái quái gì…”
“Nhị đệ!” Lý Huyên liếc mắt nhắc nhở, “Việc cuat Lưu Oanh đã chọc giận cha rồi đấy. Bề ngoài ông ấy không nói gì, nhưng trong lòng đã bất mãn cậu rồi. Cậu lại định sinh sự ở đây, không sợ ông ấy quở trách sao? Hôm nay là giao thừa, cho ta yên tĩnh một hôm đi.” Cậu em thứ hai này thường ngày rất khôn khéo, nhưng cứ động tới Lý Diệp là không nói lý được nữa.
Hai người đang nói chuyện, một tùy tùng chạy đến trước mặt Lý Sưởng: “Nhị lang quân, nhà trong nói hình như Lưu nương tử bị động thai ở chỗ phu nhân, ngài mau đi xem ạ.”
Lý Huyên cùng Lý Sưởng đều cả kinh, hai người cùng nhau chạy vào nhà trong.
Lưu Oanh được dìu vào trong phòng chính của Trịnh thị, Trịnh thị ngồi cạnh, hỏi: “Cô có sao không?”
Vú già bên cạnh Lưu Oanh nhìn Gia Nhu, nói: “Lưu nương tử cùng quận chúa tranh cãi trong sân, tỳ nữ của quận chúa đẩy Lưu nương tử, không biết là có bị động thai hay không.”
Trịnh thị cả kinh, ngẩng đầu nhìn Gia Nhu, vẻ mặt Gia Nhu tự nhiên, bình tĩnh. Trịnh thị hướng về phía Lưu Oanh: “Có hiểu lầm gì đó chăng? Tỳ nữ của Quận chúa sao tự dưng lại đẩy cô?”
“Phu nhân.” Lưu Oanh kéo tay áo Trịnh thị, “Người đừng nghe họ nói lung tung, tại chính ta không cẩn thận, thật sự không liên quan đến quận chúa.”
“Mấy người chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, sao lại giả?” Vú già không cam lòng lẩm bẩm. Lưu Oanh mắng: “Ngươi đừng nói nữa! Ái…đau quá.” Cô ả ấn bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Trịnh thị vội vã gọi người đi mời thầy thuốc, lại đỡ Lưu Oanh xuống giường. Lý Giáng rất coi trọng đứa bé này, đã dặn đi dặn lại, không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Một lát sau, Lý Huyên, Lý Sưởng và Vương Tuệ Lan đều chạy tới. Lý Sưởng thấy dáng vẻ yếu đuối tủi thân của Lưu Oanh thì giận sôi, không nhịn nổi: “Chuyện gì thế này!”
Vú già liền thuật lại mọi chuyện, Lý Sưởng đi tới trước mặt Gia Nhu, Gia Nhu lạnh lùng nhìn hắn, hắn liền giơ tay tát Ngọc Hồ một cái: “Đồ tiện tỳ!”
Ngọc Hồ cũng chỉ là người hầu, vội vã quỳ xuống, kiên cường nói: “Không biết nô tỳ đã làm sai điều gì?”
“Ngươi còn chối à? Người đâu, kéo tiện tỳ này ra ngoài, đánh chết!” Lý Sưởng ra lệnh.
“Chậm đã. Ngọc Hồ là người của ta, xử trí thế nào cũng do ta quyết định, Sợ là nhị huynh không làm chủ được cái này rồi.” Gia Nhu chắn trước Ngọc Hồ.
Lý Sưởng chỉ vào nàng: “Mộc Gia Nhu, coi như cô là quận chúa, cũng là con dâu nhà họ Lý. Ta là anh lớn, cô hại con ta là có ý gì?”
“Nhị huynh vừa nói, ta là con dâu nhà họ lý. Ta hại cô ta thì đối với ta có lợi gì? Ta đây, hai tay từ nhỏ đã cưỡi ngựa giương cung, không phải yếu đâu. Nếu ta thật muốn động vào cô ta, cô ta còn có thể yên lành mà ngồi đây khóc sướt mướt được không? Ta không thèm động một đầu ngón tay, Ngọc Hồ cũng thế.” Gia Nhu nói rõ từng câu từng chữ.
Vương Tuệ Lan nói xen vào: “Có phải là bởi vì chuyện của em dâu, các người mới tranh cãi đúng không?”
Gia Nhu nhìn Vương Tuệ Lan. Được lắm, thản nhiên thêm dầu vào lửa, thường ngày vẫn xem thường chị rồi. Trong nhà đều biết, Quách Mẫn được Gia Nhu khuyên nhủ, còn đưa ý kiến không cưới Lưu Oanh vội, chuyện kia mới lắng xuống. Trong mắt người ngoài, Gia Nhu đứng về phía Quách Mẫn, tất nhiên là không thích Lưu Oanh, chuyện ra tay là cũng có thể.
Vương Tuệ Lan lại ra vẻ chính trực: “Đệ muội nhìn như vậy là sao? Cô là quận chúa, trong nhà này xác thực không người nào dám động vào cô. Nhưng đại nhân cũng rất coi trọng đứa bé trong bụng Lưu Oanh, kiểu gì cũng phải nói rõ ràng ra mới phải.”
“Các ngươi ở đây cãi nhau làm cái gì!” Bên ngoài vang lên tiếng Lý Giáng quát lớn, trong phòng lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Tiếp theo Lý Giáng và Lý Diệp cùng tiến vào. Lý Giáng đi tới nghế chủ trì, ngồi xuống, cau mày: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Lý Diệp tới ngồi cạnh Gia Nhu, giơ tay ôm nàng, dịu dàng nói: “Chiêu Chiếu, có ta ở đây, nàng không phải sợ.”
Gia Nhu tựa vào chàng. Vừa rồi bị Lý Sưởng làm khó dễ, nàng không cảm thấy có gì, nhưng Lý Diệp vừa lên tiếng bảo vệ nàng, lại làm cho nàng cảm thấy chua xót. Nàng không sợ bị oan. Kiếp trước nàng từng chịu cảnh bị chúng bạn xa lánh, chịu cực hình ngũ mã phanh thây. Nàng tự cho là không có chuyện có thể đánh ngã nàng. Nhưng Lý Diệp vừa đến, không hỏi câu nào, lập tức bày ra bộ dáng bảo vệ như thế, điều đó cho thấy, chàng tin nàng vô điều kiện.
Nàng đột nhiên cảm giác thấy, mình không cần kiên cường như vậy, chỉ cần trốn trong ngực chàng, giao cả cho chàng.
Lý Diệp thấy mắt nàng ửng đỏ, liền lạnh lùng nhìn Lý Sưởng, lại nhìn Lưu Oanh đang nằm trên giường, nói: “Ta rất rõ con người Gia Nhu. Thường ngày, nàng rất rộng rãi với người dưới, sẽ không làm khó dễ một thai phụ. Các ngươi đã nói, tỳ nữ của nàng đẩy Lưu Oanh, làm Lưu Oanh động thai. Vậy để ta mời thầy thuốc giỏi phụ khoa nhất thành Trường An là thầy Mạc tới đây, hỏi sẽ biết liền.”
Vương Tuệ Lan nghe nói Lý Diệp muốn mời thầy Mạc thì lập tức nói: “Tứ đệ, đúng là thầy Mạc rất giỏi, nhưng phủ Thành Quốc Công mời ba tháng nay chưa được, giờ làm sao mà mời được…”
“Những việc này, không cần đại tẩu bận tâm.” Lý Diệp nhìn Lưu Oanh, “Thầy Mạc bắt mạch rất chuẩn, còn có thể biết nguyên nhân động thai. Nếu Lưu Oanh thật sự động thai thì thôi, nếu cô ta cố ra vẻ, làm gia đình không yên, xin cha làm chủ, đuổi ra ngoài.”
Lý Giáng cau mày nói: “Nhất định phải đến nghiêm trọng như thế sao?”
Lý Sưởng cảm thấy buồn cười: “Lý Diệp, người đàn bà của mày là quận chúa, thì không coi người đàn bà của ta cùng con ta là chuyện to tát hả? Rõ ràng làm sai, nghe miệng mày, lại là Lưu Oanh sai? Người còn nằm đây này!”
Lưu Oanh không biết thầy Mạc kia có giỏi đến mức bắt mạch là có thể biết đầu đuôi sự tình hay không. Cô ả chỉ muốn dạy cho Mộc Gia Nhu một bài học, nhân tiện cho Lý Diệp thấy đó là một người tâm địa ác độc. Không ngờ Lý Diệp tin tưởng cô ta như thế, không hề nghi ngời chút nào.
“Tướng công! Tiện thiếp chưa bao giờ nói là quận chúa gây ra, đều là mấy người kia nhiều chuyện, càng không ngờ lại làm ngài bận tâm. Đây đều là hiểu lầm, mong ngài xem xét.” Lưu Oanh chống tay trên giường, cúi đầu nói.
Lý Huyên cũng nói: “Từ khi ta vào cũng chưa hề nghe Lưu oanh nói gì về quận chúa cả. Do nhị đệ quá giận, không nhịn nổi, đánh tỳ nữ của quận chúa. Quận chúa cũng không bị tổn thương gì, tứ đệ không cần bé xé ra to.”
“Lang quân, ngài cũng đừng truy cứu nữa, được không? Ta thật sự không sao.” Lưu Oanh cầu khẩn Lý Sưởng. Lý Sưởng thì lại không chịu nổi dáng vẻ tủi thân cầu toàn này, rõ ràng chính mình bị động thai, còn phải bảo vệ người khác, quá lương thiện.
Trong phòng rơi vào thế giằng co, lúc này Trịnh thị mới hạ giọng chen vào: “Vậy rốt cuộc có mời thầy Mạc nữa không?”
“Thật sự không cần! Ta về nghỉ một lát là được.” Lưu Oanh liền vội vàng nói. Lý Sưởng còn muốn nói tiếp, Lưu Oanh đã kéo tay hắn, không biết thì thầm cái gì, Lý Sưởng không cố chấp nữa.
Lý Giáng nhìn Lý Diệp: “Tứ lang, con thấy thế nào?”
Gia Nhu cũng ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, khẽ lắc đầu. Nàng chỉ cần chàng tin mình là đủ, còn Lưu Oanh thế nào, nàng không để ý. Hơn nữa đúng là Lưu Oanh không nói gì động đến nàng, lại đang mang thai con của Lý Sưởng, Lý Giáng vốn cũng muốn bênh vực một chút. Tối đa chỉ trách vú già lắm chuyện, Lưu Oai chỉ có lỗi quản giáo không nghiêm.
Lý Diệp hiểu ý nàng. Kỳ thực vừa rồi chàng chỉ dọa Lưu Oanh, Thầy Mạc có là thần ý thì cũng không thần đến mức bắt mạch có thể bắt ra nguyên nhân động thai được. Chàng nói với Lý Giáng: “Cha, nể mặt thai nhi, việc này dễ thôi. Nếu Lưu Oanh nói là hiểu lầm, mà nhị huynh chưa hỏi đúng sai đã đánh tỳ nữ của Gia Nhu, con cũng phải xử trí kẻ bịa đặt sinh sự kia. Người đâu, kéo vú già nhiều chuyện kia xuống.”
Tất cả mọi người đều thấy Lý Diệp khác hẳn trước đây. Trước là người yên lặng, không tranh với ai, không ai chú ý sự tồn tại của chàng. Nhưng bây giờ, trên người chàng có khí thế ép người, giọng điệu cứng rắn, có phần đáng sợ. Kỳ thực trong ba con trai, người giống Lý Giáng nhất chính là chàng.
Vú già nghe xong, vội vã quỳ xuống: “Lời già nói đều là sự thực, không hề bịa đặt!”
“Cha!” Lý Sưởng kêu một tiếng. Lý Giáng giơ tay lên: “Lôi xuống, làm loạn nhà cửa đến không ra sao, giữ lại làm gì? Con cũng không nói gì nữa.”
Vú già kêu khóc xin tha, nhưng vẫn bị mấy người kéo đi. Lý Giáng đứng lên nói: “Nhị lang đỡ Lưu Oanh về nghỉ đi, việc này chấm dứt ở đây. Sau này đều an phận chút, đừng lại gây chuyện thị phi nữa.” Nói xong, ông ta nhìn Lưu Oanh, rồi chắp tay rời đi.
Lý Diệp cùng đi ra ngoài, nói: “Cha, sau tiệc tối, con muốn đưa Gia Nhu ra ngoài chơi.”
Lý Giáng vốn tưởng chàng định nói chuyện Lưu Oanh, nghe được không phải, ông ta giãn lông mày. Ông ta làm quan đã lâu, mấy trò tranh đấu đã thấy quá nhiều, mấy thứ thủ đoạn của đàn bà trong nhà có gì là lạ đâu. Lưu Oanh rất cao tay, không chính mồm nói cái gì, mà mượn lời kẻ hâu người hạ. Tứ lang bênh vực Mộc Gia Nhu, Nhị lang bênh vực Lưu Oanh, xử trí thế nào thì hai anh em cũng đều không phục cả.
Chuyện hôm nay thật giả thế nào, Lý Giáng cũng không muốn tra cứu. Gia đình không yên, anh em trong nhà cãi cọ nhau, truyền ra ngoài là hại đến gia phong của nhà họ Lý. Ông ta cũng không coi Lưu Oanh kia là cái gì, cho người trông coi chặt chẽ là được rồi. Chờ sinh con xong, tự có biện pháp xử trí sau. Con trai út hơi chịu thiệt, đòi hỏi một tý cũng là phải.
Ông ta đồng ý: “Trên đường đông đúc, mang thêm người đi, rồi về sớm một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.