Tàng Châu

Chương 71

Bạc Yên

04/11/2020

Edit: Châu

Tất cả mọi người đều đứng dậy đón chào hai người, Thư Vương phi vịn tay tỳ nữ, cùng Trường Bình xuyên qua đám đông chào hỏi ồn ào bước tới. Mụ ta mặc váy gấm thêu hoa văn vô cùng lộng lẫy, chải búi tọc kiểu Lưu Tiên, trên đầu cắm trâm phượng bẩy đuôi, lộng lẫy đoan trang. Vờ như giờ mới phát hiện ra là đã đến chỗ tiệc rượu, mụ cười nói với mọi người: “Không cần làm lễ, tất cả ngồi xuống đi.”

Quận chúa Trường Bình ngồi cạnh Thư Vương phi, đầu cài vòng hoa, mặc váy màu tím thêu hoa văn chim loan đang bay bằng sợi vàng, tay khoác the mỏng thêu hoa hải đường bằng lụa. Trường Bình vốn có gương mặt vô cùng diễm lệ, thêm trong phục lộng lẫy, ngay lập tức nhan sắc liền vượt trên mọi người, trở thành tiêu điểm. Trước giờ Trường Bình đã quen được ca ngợi, mắt cao hơn đầu, thế nhưng khóe mắt không tránh khỏi vẫn lướt qua Gia Nhu một lát, âm thầm tranh tài.

Gia Nhu chỉ mặc váy ngắn hoa nhí, tuy trên đầu cài trâm hoa bằng vàng ròng, cũng có khảm đá quý, nhưng trong đống cô nương trang điểm lộng lẫy này thì vẫn có vẻ rất giản dị. Tuy nhiên gương mặt nàng trời sinh quyến rũ cộng với vẻ khí khái tinh anh, nên vẫn rất đặc biệt.

Đây chính là người trong lòng Ngu Bắc Huyền sao? Trường Bình nắm chặt tay trong ống tay áo, hôm nay sẽ biết rõ ràng thôi.

Sau khi ngồi xuống, Thư Vương phi đưa mắt lượn một vòng quanh phòng tiệc: “Sao không thấy Quảng Lăng Vương phi hả?” Tỳ nữ bên cạnh vội vã trả lời: “Phủ Quảng Lăng Vương phái người đến nói Quảng Lăng Vương phi không khỏe, vì thế không tới dự tiệc được ạ.”

Thư Vương phi ờ một tiếng, nhưng trong lòng thầm cười nhạo. Ngày Quách thị vào cửa, Quảng Lăng Vương ở lại viện Quách thị, có người nói hôm sau ông ta ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới đi ra. Lý Thuần vốn rất tự kiềm chế, trước đây chưa bao giờ có chuyện trễ nải công việc, cho nên trên dưới phủ Quảng Lăng Vương đều bàn tán chuyện này, nói Quách thị thật được sủng ái. Lý Mộ Vân từ trước đến giờ một mình một cõi, sao chịu được chuyện này, tất nhiên phải ở lại phủ Quảng Lăng Vương trông coi chặt chẽ rồi, làm gì còn tâm tình tham gia tiệc rượu.

Trong bữa tiệc có một phu nhân nói: “Nghe nói ngày mai Quận chúa Trường Bình sẽ rời Kinh thành, cho phép chúng ta kính Quận chúa một chén rượu, chúc Quận chúa bình an đến Thái Châu.”

Thư Vương phi đáp: “Lời này rất trúng ý ta. Hôm nay Trường Bình mang tới rượi bồ đào tự tay cất, vị rất đặc biệt, hi vọng mọi người có thể nếm thử. Người đâu, mang rượu lên.”

Một đám tỳ nữ bưng bầu rượu bạc nối đuôi nhau đi vào, mỗi người quỳ gối cạnh một bàn tiệc, rót rượu cho các khách mời. Gia Nhu thấy mầu sắc rượu này đậm hơn rượu bồ đào bình thường rất nhiều, hơn nữa có một mùi thơm vừa lạ vừa quen.

“Nào, mọi người nâng chén.” Thư Vương phi bưng chén rượu lên, nói với Trường Bình: “Mượn rượu tốt, chúc Trường Bình lên đường bình an.”

“Cảm ơn thím.” Trường Bình cùng Thư Vương phi trao đổi ánh mắt, từng người uống cạn rượu trong chén.

Mọi người đều nhất tề uống rượu, Gia Nhu nhấp một ngụm nhỏ trước, mới hiểu vì sao rượu này có mùi vị đặc biệt. Đây là rượu Ngu Bắc Huyền tự tay cất, gọi là Liệt diễm. Y có đam mê nghiên cứu rượu, Gia Nhu cũng bị mưa dầm thấm đất ít nhiều. Loại rượu này chỉ cần một chén đã có thể làm một người đàn ông trưởng thành gục ngã, đến như Ngu Bắc Huyền là người ngàn chén không say cũng chỉ có thể uống được dăm chén, đủ thấy rượu mạnh như nào.

Rượu này dùng nước nho và nước mía làm nguyên liệu, cho thêm nước cốt hoa mộc và hoa hồi, thế nên có mùi thơm đặc biệt. Tuy nhiên nếu cho thêm cây nho hoang và rễ hoa sắn hoang để trung hoà thì độ rượu sẽ hạ thấp rất nhiều, người bình thường uống cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều chén rượu của nàng là Liệt diễm nguyên chất.

Thôi Vũ Dung uống rượu, hỏi: “Cô, rượu bồ đào này có vị thơm rất đặc biệt, mà như là cho thêm nước nho hoang và rễ hoa sắn hoang thì phải?”

Thư Vương phi cười nói: “Miệng Nhị nương đúng là rất tinh. Rượu bồ đào này nguyên tên là Liệt diễm, là loại rượu rất nặng, nhưng vô cùng tinh khiết. Để trung hoà độ mạnh, người ta đã cho thêm hai loại như cháu nói, để dễ uống hơn. Có điều, các ngươi cũng không nên uống nhiều, dễ say lắm đấy.”

Mọi người đều cười ồ lên, sôi nổi nói chưa từng nghe đến loại rượu này.

Cây nho hoang và rễ hoa sắn hoang đều không mầu không mùi, người bình thường không thể phát hiện ra được. Chẳng qua Gia Nhu đã quá quen với Liệt diễm, có lần còn từng uống nhầm. Đoán là rượu cho những người khác có cho thêm cây nho hoang và rễ hoa sắn hoang, chỉ có mỗi bình rượu của nàng là Liệt diễm nguyên chất, một hai chén đủ khiến nàng bất tỉnh.

Thư Vương phi và Trường Bình định làm gì đây? Gia Nhu liền tương kế tựu kế, trong hoàn cảnh các quý phu nhân trong bữa tiệc liên tiếp mời rượu, nàng uống liền hai chén.

Uống hai chén rồi, Gia Nhu ấn ấn trán, thân thể loạng chà loạng choạng, nói lầm bầm: “Ta, hình như ta say rồi…” Sau đó lập tức nằm nhoài trên bàn không động đậy. Thôi Vũ Dung thấy thế thì nghiêng người sang đẩy nàng: “Gia Nhu, muội làm sao thế?”

Bàn tay Gia Nhu khuất dưới bàn khẽ nắm ngón tay Thôi Vũ Dung, nhanh như chớp viết hai chữ: giả vờ.

Thôi Vũ Dung ngẩn ra, không biết vì sao Gia Nhu phải giả vờ. Lư thị với mấy người Trịnh thị đều quay đầu lại nhìn hai nàng, Trịnh thị nói: “Làm sao mới uống hai chén đã say rồi? Không trách ngày thường Tứ lang không cho vợ nó uống rượu, tửu lượng thực sự quá yếu.”

Thư Vương phi thấy Gia Nhu quả nhiên trúng kế, làm bộ bất ngờ nói: “Đúng vậy đấy, ta nghe nói Vân Nam Vương tửu lượng rất tốt, còn tưởng rằng cha nào con nấy chứ. Người đâu, mau đỡ Quận chúa vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, sai nhà bếp nấu canh giải rượu đưa tới. Xem ra rượu này quá nặng, không thể uống tiếp được, đổi rượu nhẹ đến đây đi.”

Bọn tỳ nữ lại theo lệnh đi vào, đổi bầu rượu. Hai tỳ nữ dìu Gia Nhu rời chỗ, mấy người Trịnh thị không phát giác ra điều gì khác thường, tiếp tục cùng mọi người chuyện trò vui vẻ.

Thôi Vũ Dung thấy không ổn lắm, vốn muốn đi cùng Gia Nhu, nhưng bị Gia Nhu bấm vào tay, Thôi Vũ Dung liền yên lặng. Chẳng lẽ rượu Gia Nhu uống có vấn đề à? Thôi Vũ Dung vừa ngửi mùi, hình như không giống mùi rượu của mình thì phải, thơm hơn nhiều. Phức viên là địa bàn của Thư Vương, kẻ nào gan to bằng trời mà dám giở trò ở chỗ này đây nhỉ? Gia Nhu từ khi sinh ra đều ở Nam Chiếu, cũng chẳng lai vãng với ai trong Kinh thành cả.

Có điều từ trước đến giờ Gia Nhu đều có chủ ý riêng, lần trước chuyện của Vương Thừa Nguyên cũng là nhờ nàng giúp giải quyết, vì thế Thôi Vũ Dung tin tưởng Gia Nhu có thể đối phó được, không quá lo lắng nữa.

Gia Nhu cũng không biết bọn tỳ nữ dìu mình đi được bao xa, quành qua bao nhiêu cái hành lang, tiếng người xa dần, xung quanh cũng ngày càng yên lặng, cuối cùng cũng dừng lại. Tỳ nữ bên trái nói: “Ngươi xuống bếp xem canh giải rượu chuẩn bị đến đâu rồi, để ta hầu hạ Quận chúa là được.”

Tỳ nữ bên phải nghe theo rời đi.

Tỳ nữ đỡ Gia Nhu vào một gian phòng, đặt nàng nằm lên giường, quan sát chốc lát rồi lần thắt lưng, tháo ngọc bội trên người nàng xuống, mang ra bên ngoài.

Gia Nhu nghe cô ả gọi một người nào đó, nói: “Đưa đồ này đi đi.”

Chuốc rượu cho nàng say, rồi lấy ngọc bội của nàng đi, định đưa cho người nào đây? Phản ứng đầu tiên của Gia Nhu là Ngu Bắc Huyền, sau đó nghĩ lại một chút, Ngu Bắc Huyền là người của Thư Vương, là người Trường Bình yêu. Trường Bình sao có khả năng để Ngu Bắc Huyền giữ đồ vật cá nhân của nàng? Chắc chắn là thăm dò rồi?

Tỳ nữ lại quay về trước giường, nhìn Gia Nhu đang nằm không nhúc nhích trên giường, nói: “Quận chúa Ly Châu quả nhiên là mỹ nhân thế gian hiếm thấy, không trách phái nam nào cũng nghiêng ngả vì người. Người cũng chớ trách ta nhé, ai bảo người đắc tội Vương phi đây.”

Nói xong, cô ả móc bên hông ra một viên thuốc, định nhét vào miệng Gia Nhu. Gia Nhu rất quen mùi viên thuốc kia, chính là viên Hồi xuân! Nàng mở choàng mắt, tóm lấy cánh tay ả tỳ nữ. Tỳ nữ sợ hết hồn: “Ngươi, ngươi không say à!”

Ả ta vừa há miệng định gọi người thì bị Gia Nhu chém tay vào cổ, chỉ chớp mắt đã ngã lăn xuống đất.

Nếu đã định nhét viên Hồi xuân cho nàng, khẳng định còn có trò khác chờ phía sau. Gia Nhu xuống giường, đang chỉnh đốn y phục thì thấy Ngọc Hồ bò từ cửa sổ vào. Gia Nhu bước nhanh đến, kéo Ngọc Hồ hỏi: “Sao em lại ở đây được?”

“Quận chúa, người không sao chứ?” Ngọc Hồ thân thiết hỏi. Cô nàng tỳ nữ còn chưa biết xảy ra chuyện gì.

Gia Nhu lắc đầu, nếu Thư Vương phi còn có âm mưu khác, thì Ngọc Hồ không nên ở nơi này.

Ngọc Hồ giải thích: “Em đang cùng bọn Bảo Chi ăn tiệc trong phòng xép, bỗng có người gọi em, kín đáo đưa tới đây. Người đó bảo em tới cứu người, còn bản thân thì bỏ đi luôn. Em biết người gặp nguy hiểm, không nghĩ được nhiều, liền vội chạy đến ngay.”

“Hiện tại không có thời gian giải thích, tới đây giúp ta.”



Gia Nhu nhét viên Hồi xuân vào miệng tỳ nữ kia, rồi cùng Ngọc Hồ hợp sức kéo cô ả lên giường, thả màn xuống. Sau đó hai người chui qua cửa sổ trèo ra ngoài, sau một lát, quả nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Một gã đàn ông mặt rỗ hoa, quần áo xốc xếch xoa xoa tay tiến đến bên giường: “Mỹ nhân, mỹ nhân nhỏ bé ơi, ta đến rồi…”

Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Gia Nhu kéo Ngọc Hồ vòng ra đằng sau nhà thuỷ tạ, trốn trong mấy khóm hoa. Hai người không dám đi quá xa, sợ xung quanh có người của Thư Vương phi mai phục, bứt dây động rừng. Ngọc Hồ tức đến run cả người: “Có nhẽ đâu thế, họ dùng thủ đoạn đê hèn như này, muốn hại Quận chúa sao?”

Yến hội căn bản không phải để đưa tiễn Trường Bình, mà chính là nhằm vào Gia Nhu. Không trách Thư Vương phi trống dong cờ mở mời nhiều người đến vậy, mời đến cả Trịnh thị. Chắc chắn muốn làm nàng thân bại danh liệt, làm Lý gia không thể dung thứ.

Gã kia vừa nhìn đã biết chính là du côn vô lại, chắc chắn không biết thân phận của nàng, cố ý bị lôi vào. Nàng đường đường là một Quận chúa, nếu bị kẻ như thế làm bẩn, cả họ Lý gia và phủ Vân Nam Vương đều sẽ hổ thẹn. Coi như cuối cùng kẻ vô lại này có bị xử tử, thì kết cục của nàng cũng có thể tưởng tượng được. Một cô gái yếu đuối, chỉ có cách tự sát.

Theo như những gì Gia Nhu hiểu rõ về Trường Bình, loại kế độc như này Trường Bình không thể tự nghĩ ra được, chắc chắc là chủ ý của Thư Vương phi. Mà vì sao Thư Vương phi lại hận nàng đến vậy nhỉ? Hận đến mức dùng trăm phương ngàn kế để huỷ hoại nàng.

Người tỳ nữ cầm ngọc bội của Gia Nhu, vội vàng đưa đến cho Liễu Nhứ, là tỳ nữ của Quận chúa Trường Bình.

Liễu Nhứ vốn là nữ quan trong cung, được Thái hậu có ý đưa theo chăm sóc cho Trường Bình, kiến thức không phải loại tỳ nữ nào cũng có thể so được. Liễu Nhứ vốn đã cho là không nên trống giong cờ mở bày trận lớn như vậy để thăm dò Sứ quân, e là Vương phi còn có tâm địa khác, nhưng Quận chúa không chịu nghe. Vạn nhất Sứ quân thật sự đến đây, lúc đó Quận chúa biết làm thế nào? Quận chúa tâm tư đơn thuần, sợ là phải đổ vỏ hộ người khác rồi.

Hơn nữa, nếu như Quận chúa Ly Châu kia thực sự là người trong lòng Sứ quân, nếu vị ấy có chuyện bất trắc gì, mà Sứ quân biết Quận chúa có liên quan, thì liệu có hận Quận chúa đến chết không?

Do dự như thế, nên Liễu Nhứ không đưa ngọc bội đi ngay, mà vẫn giữ lại, phái người đi tìm hiểu thêm.

Không lâu sau, người được phái đi quay về báo lại: “Quận chúa Ly Châu uống say, đang nằm nghỉ ở chỗ nhà thủy tạ rất hẻo lánh. Có điều, hình như có một gã vớ vẩn nào đó đi vào theo, nghe động tĩnh bên trong không ổn lắm. Không dám đánh động người khác, ta liền quay về ngay.”

Liễu Nhứ cầm ngọc bội trong tay, thầm nghĩ quả đúng thế.

“Ngươi đi xuống đi.”

Tiệc rượu đang đến mục đánh trống truyền lệnh, vô cùng náo nhiệt. Trường Bình thấy Liễu Nhứ đi vào, cho rằng Liễu Nhứ đã đưa đồ vật đi, trong lòng thầm có cảm giác trần tục làm sao. Mãi đến tận khi Liễu Nhứ cúi người bên tai Trường Bình nói: “Quận chúa, xảy ra vấn đề rồi, người đến…”

Vẻ mặt Trường Bình không đổi, nói với Thư Vương phi: “Thím, cháu đi trang điểm lại một chút.”

Thư Vương phi gật đầu cười, làm bộ tiếp tục xem trò trong sân. Đến giờ này thì gạo sống cũng ninh thành cháo rồi, coi như Trường Bình có phát hiện ra cái gì thì cũng không thể cứu vãn được nữa. Lúc trước mụ ta chỉ nói bóng gió với Trường Bình về chuyện thuốc mê, còn tất cả những việc còn lại mụ đều ngầm sắp xếp, Trường Bình chẳng biết gì.

Ngày ấy Thư Vương phi cố ý nói hư hư thật thật với Trường Bình, chính là để mượn tay Trường Bình, đồng thời hủy diệt Mộc Gia Nhu. Mộc Gia Nhu quả thật quá giống Thôi Thanh Niệm, Thư Vương phi chỉ nhìn thôi đã khó kềm được thù hận trong lòng.

Mụ ta vẫn cho là Lý Mô không có chút thân tình nào đối với Thôi Thanh Niệm. Mãi đến tận ngày ấy, mụ đến thư phòng của Lý Mô tặng đồ, vô tình nghe được Tề Việt giao cho một vệ sỹ bí mật đến Nam Chiếu. Vạn nhất quân Thổ Phồn tiến công Nam Chiếu, thì phải cứu Thôi Thanh Niệm bằng mọi giá.

Tề Việt với Thôi Thanh Niệm có giao tình gì, chẳng qua làm theo lệnh Lý Mô thôi!

Lý Mô luôn luôn là người vui buồn không lộ, che giấu rất giỏi! Uổng công mình làm bao nhiêu chuyện cho lão, từ chỗ một con kiến cũng không dám giẫm chết, đến giờ hai tay nhuộm đầy máu tươi. Trước sau lão vẫn luôn xem thường mình. Bằng vào địa vị của lão giờ này, muốn dạng đàn bà gì mà không có! Chỉ có thể chứng minh tình cảm của lão với Thôi Thanh Niệm vẫn còn, hơn nữa còn không thể nào bỏ xuống được.

Nếu như lúc trước không xảy ra chuyện bất ngờ, thì Thôi Thanh Niệm đã được gả cho Lý Mô, liệu lão có cam lòng để thôi Thanh Niệm làm những chuyện dơ bẩn kia không? Sợ là lão lại cẩn thận che chở, có khi còn còn lùng khắp thiên hạ, tìm những giống hoa mẫu đơn quý báu nhất tặng cho ấy chứ.

Dựa vào cái gì Thôi Thanh Niệm chính là hoa, mà mụ lại chỉ là cỏ cơ chứ! Mụ hận Nam Chiếu ở quá xa, tay mình không vươn tới được. Cho nên đành ra tay với Mộc Gia Nhu vậy. Mộc Gia Nhu với mẹ nó đều là loại gieo vạ. Chỉ có phá hủy nó, Thôi Thanh Tư mới có thể thỏa cơn giận trong lòng!

***

Trường Bình đi theo Liễu Nhứ ra ngoài, Liễu Nhứ đưa ngọc bội cho Trường Bình, nói: “Quận chúa, e là người đã bị Thư Vương phi lợi dụng rồi. Ngọc bội kia tuyệt đối không thể đưa đi được.”

Trường Bình nhìn thấy trên ngọc bội có khắc hình hoa mẫu đơn phú quý, trong nháy mắt hiểu rõ, ngón tay nắm chặt: “Ta đoán ra rồi. Ngày ấy chàng nhìn chằm chằm cái khăn tay thêu hoa mẫu đơn rất lâu, ta tưởng chàng muốn mua cho ta, lòng tràn đầy vui mừng. Hóa ra chàng nhớ tới một người khác cũng yêu thích mẫu đơn, ta nên biết sớm…”

“Quận chúa, bây giờ không phải lúc nói những điều này. Sợ là Thư Vương phi có mưu đồ khác đấy, Vương phi còn cho một gã…Nói chung người tự đến nhà thuỷ tạ chỗ kia nhìn thì biết.” Liễu Nhứ nói.

Trường Bình sầm mặt, kinh ngạc nhìn Liễu Nhứ, sau đó nhanh chân đi về phía trước. Trường Bình thực ra vẫn luôn tự lừa mình dối người, nhưng đến lúc này tự nhiên thấy có cảm giác rất sợ hãi. Ngu Bắc Huyền cực kỳ căm ghét việc bị người khác tính kế, hơn nữa lại vô cùng bao che. Nếu Ngu Bắc Huyền biết mình cùng Thư Vương phi hợp mưu, hại cô gái chàng thích, đời này Trường Bình đừng nghĩ đến chuyện đến gần chàng.

Trường Bình đi một mạch tới bên ngoài nhà thuỷ tạ, nghe được âm thanh bên trong, rõ ràng là tiếng nam nữ giao hoan. Gã kia còn nói: “Sao ngươi lại lẳng lơ thế hả? Còn muốn hả? Rõ ràng vừa nãy nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc… Quên đi, tạm tạm thế này cũng được.”

Tiếp theo lại là một loạt âm thanh thô thiển.

Trường Bình đẩy mạnh cửa, nhìn thấy trong phòng trang phục tán loạn khắp mặt đất, bèn gọi Liễu Nhứ hất màn lên, hình ảnh khó coi liền đập vào mắt. Quá mức tưởng tượng, còn chưa nhìn rõ người nữ bên dưới là ai, bên ngoài đã vang lên tiếng Thư Vương phi: “Sao cửa phòng này lại mở thế này?”

Đến nhanh lắm! Coi như Trường Bình có đưa ngọc bội đi, thì lúc này cũng chưa thể tới tay Ngu Bắc Huyền được. Quả nhiên Trường Bình bị Thư Vương phi lừa rồi!

Vừa nãy, có người báo cho Thôi Thanh Tư là Quận chúa Trường Bình đi về phía bên này. Thôi Thanh Tư liền cố ý nhắc: “Không biết Gia Nhu thế nào rồi? Ta không yên tâm, hay là đi xem thế nào đi.”

Trịnh thị nghe vậy, liền vội vàng nói: “Sao dám làm Vương phi mệt nhọc ạ, để tôi đi xem là được.”

Thôi Thanh Tư cười nói: “Không hề gì, dù sao ta cũng là dì ruột của Gia Nhu, nếu không chăm sóc nó chu đáo thì biết nói với mẹ ta thế nào, phu nhân cùng đi với ta đi.”

Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn thấy thế, tất nhiên cũng cùng đi theo. Lư thị với Thôi Vũ Dung, cùng với mấy vị phu nhân hay a dua nịnh hót khác lấy cớ muốn ngắm cảnh Phức viên, thực tế đều theo sau Thư Vương phi đến chỗ nhà thuỷ tạ cả. Thôi Vũ Dung thấy nhà thuỷ tạ ở nơi rất vắng vẻ thì càng thấy kỳ quái, chẳng phải nói đưa Gia Nhu đến phòng bên cạnh sao?

Bên trong nhà thuỷ tạ, Trường Bình vừa xoay người, liền nhìn thấy đám đông mười mấy người tuôn tới, trong nháy mắt cứng đờ cả người. Dù Trường Bình hận, hay ghen, dù rất muốn Mộc Gia Nhu lập tức biến mất, nhưng không phải theo kiểu này! Không phải theo kiểu này!

Thôi Thanh Tư nhìn đám lộn xộn dưới đất, giả vờ kinh ngạc nói: “Trường Bình, chuyện gì thế này? Sao cháu lại ở đây?”

Trường Bình trầm mặt không nói gì, Trịnh thị biến sắc: “Trên giường, trên giường có người à?”



Bà ta vừa nói xong, một gã trung niên mặt mũi thô thiển chỉ mặc mỗi cái quần từ trên giường ngã xuống, kinh hoảng nhìn bốn phía. Mấy cô gái trẻ tuổi đều quay đầu đi không dám nhìn, nhưng mọi người đều đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Thôi Thanh Tư trách mắng: “Đồ to gan lớn mật, ngươi vào đây bằng cách nào!”

Gã kia càng kinh hoảng, nói chẳng ra lời: “Ta, ta thấy nơi này có mỹ nhân say rượu, không biết… thật sự không biết gì hết!” Thôi Thanh Tư sai người kéo gã kia ra ngoài giam lại.

Phía sau có người nói: “Trời ạ, trên giường không phải là…Quận chúa Ly Châu chứ?”

Trịnh thị lảo đảo hai bước, may là được Vương Tuệ Lan đúng lúc đỡ được. Tuy trên mặt Vương Tuệ Lan trấn định, nhưng trong lòng cũng đã rối loạn. Vương Tuệ Lan không thích Mộc Gia Nhu, nhưng nếu vụ bê bối như thế này vỡ lở ra trước mặt mọi người, thì Lý gia còn mặt mũi gì? Ai cũng phải xấu hổ theo thôi.

Thôi Thanh Tư ra vẻ lo lắng, sai tỳ nữ kéo màn lên. Trong lòng mụ lại nghĩ, chỉ lát nữa thôi, Mộc Gia Nhu sẽ thân bại danh liệt, đến mai, toàn bộ thành Trường An đều sẽ biết nó bị một gã vô lại cưỡng đoạt. Hơn nữa chuyện dùng đồ bẩn như viên Hồi xuân cũng sẽ bại lộ trước mặt mọi người.

Chẳng phải Thôi Thanh Niệm là người trong mộng của Lý Mô hay sao? Thôi Thanh Tư sẽ chà đạp tàn nhẫn con gái nó.

“Ồ, sao nhiều người ở đây thế này?” Phía sau mọi người vang lên một giọng nói.

Thôi Vũ Dung quay đầu lại, vui mừng gọi: “Gia Nhu!” Vừa rồi tim Thôi Vũ Dung cũng nhảy lên đến tận họng, chỉ lo người trên giường chính là em họ mình, sợ mình không kịp ngăn cản. Giờ khắc này nhìn thấy người nguyên lành đứng kia, Thôi Vũ Dung mới hoàn toàn yên tâm. Biết mà, nhất định Gia Nhu có cách đối phó. Hiện tại Thôi Vũ Dung cũng đã nhìn ra, chuyện hôm nay vốn là một cái bẫy.

Gia Nhu đi tới trước mặt Thôi Thanh Tư đang đờ cả mặt, nhìn khuôn mặt giống mẹ mình đến mấy phần, cười nói: “Sao dì lại dẫn theo nhiều người như vậy đến xem cháu thế? Vừa nãy cháu uống canh giải rượu, cảm thấy khỏe hơn, liền ra ngoài một vòng. Phức viên quả nhiên danh bất hư truyền, dì chẳng mời cháu đến từ trước.”

Thôi Thanh Tư cười rất miễn cưỡng: “Cháu không sao là tốt rồi, Đại gia nhà cháu rất lo lắng cho cháu đấy.” Lòng lại nghĩ, sao Mộc Gia Nhu không xảy ra chuyện gì nhỉ? Rõ ràng nó đã uống rượu, người hầu cũng báo là sự đã thành mà.

Trịnh thị vừa trải qua cảm giác trời đất sụp đổ, thấy Gia Nhu xuất hiện, hồn phách rốt cục trở về trong thân thể. Bà ta quả không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay có chuyện, thì Tứ lang sẽ ra sao, Lý gia sẽ ra sao. Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là trùng hợp, hay là có người nào trăm phương ngàn kế tính toán?

Bên kia, thuốc còn chưa tan hết. Vì phòng ngừa tỳ nữ trên giường ăn nói linh tinh, Thôi Thanh Tư nói với mọi người: “Chỗ này quá lộn xộn, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Gia Nhu cố ý hỏi mụ: “Dì, cháu vừa đi vắng một lúc, chỗ này xảy ra chuyện gì thế?”

“Cháu không cần nghe đâu, sợ bẩn tai mọi người ở đây đấy. Sau này ta sẽ sai người xử trí.” Thôi Thanh Tư nói qua loa, rồi cho mọi người ra ngoài. Tỳ nữ thân cận của mụ tự đến trước giường bảo vệ.

Sau đó tiệc rượu kết thúc qua loa, mấy người có tầm mắt đều biết chuyện hôm nay có chút kỳ lạ, nên cũng chẳng dám ở lâu chốn thị phi này.

Trường Bình vốn muốn đi chất vấn Thôi Thanh Tư, nhưng bị Liễu Nhứ ngăn cản. Đã không có chứng cứ, hơn nữa rượu lại là chính mình mang tới còn gì. Trường Bình biết mình nhất thời nảy ra ý xấu, bị Thôi Thanh Tư lợi dụng, chuyện đến nước này, làm gì thì cũng vô ích, cho nên đành theo lời Liễu Nhứ khuyên, lên xe đi về.

Trường Bình vén mành cửa sổ xe lên, nhìn bảng hiệu Phức viên. Thân là người trong gia đình đế vương, sao không biết lòng người thật bạc bẽo. Tất cả những người đối tốt với mình đều vì mục đích riêng cả, buồn cười là bản thân mình lại từng cho là họ thật lòng.

Xe ngựa chạy không được bao lâu thì bỗng nhiên dừng lại, phu xe nói ở bên ngoài: “Quận chúa, có người tìm người.”

Trường Bình không ngờ Mộc Gia Nhu dám chủ động tìm tới, hai người đi vào ngõ nhỏ bên cạnh.

“Ngọc bội kia là đồ của ta, mong cô trả đồ về cho chủ.” Gia Nhu đưa tay ra nói.

Trường Bình nhìn cô gái trước mắt chằm chằm, nội tâm trở nên rất phức tạp. Hôm nay suýt chút nữa Trường Bình đã giúp Thôi Thanh Tư hại nàng, nhưng cũng có thể chính nàng là người có tư tình với Ngu Bắc Huyền.

“Không sai, hôm nay là ta cùng Thư Vương phi liên thủ tính kế ngươi, ta muốn thăm dò trái tim của Ngu Bắc Huyền xem thế nào. Tuy nhiên chuyện về sau liên quan đến viên Hồi xuân và gã kia, thì ta không biết gì hết.” Trường Bình nói, “Các người từng quen biết nhau. Không sai chứ?”

Gia Nhu thu tay về, cười cợt: “Quận chúa đúng là thẳng thắn. Coi như trước đây ta cùng Tiết Độ sứ Hoài Tây có quen biết, có chút giao tình, nhưng giờ người nào người nấy đều đã kết hôn, cắt đứt liên hệ rồi. Thế mà Quận chúa vì ghen tỵ mà suýt nữa gây sai lầm lớn. Như vậy, liệu có thể chiếm được cảm tình của y hay không?”

Gia Nhu chọc trúng chỗ đau của Trường Bình, Trường Bình nói: “Ngươi chịu thừa nhận rồi.”

“Ta thừa nhận thì làm sao? Bất quá là chuyện cũ năm xưa, ta đã sớm quên rồi. Bây giờ cô là vợ y, lại thật lòng thích y, muốn cùng y sống lâu dài tốt đẹp. Cô có nghĩ đến không, nếu Thư Vương phi cho người đến thêm mắm dặm muối đặt điều trước mặt y, mà y lại thật sự đến đây, thì kết cục của chúng ta sẽ thế nào? Đâu chỉ mình ta thân bại danh liệt, mà y sẽ bị Thư Vương chán ghét, bị Lý gia nhằm vào, thậm chí sẽ bị loại mạt hạng như Từ Tiến Đoan chà đạp, rơi xuống tận bùn đen. Những chuyện này, không liên quan đến cô sao?”

Trường Bình lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải! Ta…” Nàng ta không có cách nào thanh minh cho bản thân cả. Lúc đó bị đố kị làm choáng váng đầu óc, nào nghĩ được nhiều như vậy. Giờ thì nghĩ lại mà sợ. Sao Thư Vương phi có thể mượn tay mình, phá huỷ người đàn ông của mình như thế!

“Dù cô nghĩ như thế nào, Thư Vương phi đều đã lợi dụng lòng ghen tỵ của cô, suýt chút nữa hại y rồi. Tiết Độ sứ Hoài Tây hôm nay có địa vị gì, trong lòng cô nên rõ ràng nhất, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm các người, ghen ghét với các người. Nếu cô thật sự một lòng vì y, thì đừng cản trở với gây phiền phức gì nữa đi. Hơn nữa người ta yêu là phu quân của ta, chắc chắn sẽ không tranh với cô làm gì. Sau này nếu có lời đồn đại nào nữa, thì cô chớ tin.”

Trường Bình nhắm mắt lại, lấy ngọc bội ra trả cho Gia Nhu. Gia Nhu cầm ngọc bội đi ngay khỏi ngõ nhỏ không quay đầu lại. Vừa rồi nàng liên tiếp nói mấy chuyện nhằm làm Trường Bình rối loạn, đặt sự chú ý của Trường Bình lên Ngu Bắc Huyền, để nàng ta không hỏi đến quan hệ của nàng cùng Ngu Bắc Huyền nữa. Giờ nhỡ Trường Bình phục hồi tinh thần, biết đâu lại muốn giết nàng thì sao. Đương nhiên phải nhanh bỏ của chạy lấy người rồi.

Chuyện hôm nay cuối cùng cũng coi như trôi qua yên ổn. Có điều quan hệ giữa nàng với Thư Vương phi, giữa Trường Bình với Thư Vương phi đều triệt để trở mặt rồi.

Gia Nhu để ý thêm đến người đã thông báo cho Ngọc Hồ. Trong Phức viên chắc chắn có người của Thư Vương phi mai phục, thế nhưng người kia lại có thể dễ dàng đưa Ngọc Hồ đến đó, cho thấy rõ họ rất có bản lĩnh. Người đó có thể là người của ai nhỉ? Thư Vương phi lôi Ngu Bắc Huyền xuống nước, không sợ Thư Vương biết rồi gây sự với mụ ta à? Mà rốt cuộc thì vì sao Thư Vương phi lại hận nàng đến thế?

Những bí ẩn này, đến giờ Gia Nhu đều không hiểu.

Vương Tuệ Lan đưa Trịnh thị về phòng chu đáo, sau khi từ phòng Trịnh thị ra thì thấy Quách Mẫn vẫn chờ mình ở bên ngoài.

Quách Mẫn nói: “Chuyện hôm nay, đại tẩu thấy thế nào?”

Kỳ thực Vương Tuệ Lan cũng chưa nghĩ ra điều gì. Tiệc rượu kia hoàn toàn là một cái bẫy. Có thể ra tay tại Phức viên thì chỉ có Quận chúa Trường Bình cùng Thư Vương phi. Quận chúa Trường Bình chưa nói đến, Thư Vương phi là dì ruột của Mộc Gia Nhu, có lý do gì để hại Mộc Gia Nhu nhỉ?

“Ta nghe nói, phong tục Nam Chiếu cởi mở hơn so với Trường An, các cô gái tự định chung thân cũng không phải ít. Phải chăng trước đây em tư có quen biết Tiết Độ sứ Hoài Tây, cho nên chọc phải Quận chúa Trường Bình chăng? Quận chúa Trường Bình rất được sủng ái, chọc vào đó cũng chẳng chuyện hay ho gì.”

Vương Tuệ Lan cũng nghe từng nghe một vài lời đồn đãi, còn tưởng rằng vô căn cứ, nhưng dường như chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.

“Sao, nhị đệ muội muốn làm gì?” Vương Tuệ Lan hỏi.

Quách Mẫn nhẹ nhàng cười nói: “Đại tẩu nên nói hết chuyện hôm nay với Đại nhân. Không phải sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tàng Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook