Tảng Đá Tướng Công

Chương 6

Chanh Tinh

20/01/2016

“Tảng đá, sao nó lại ở đây?”

Giọng nói đầy bất mãn của tiểu cô nương vang lên, nàng mới đi lấy thức ăn có chút xíu, quay lại đã thấy “nó” chen vào giữa bọn họ, hỏi nàng có tức không cơ chứ?

Thật là quá đáng mà! Nàng dùng mọi cách, sử dụng vô số biện pháp mới được ngồi cạnh hắn mà không bị đuổi đi, mà “nó” là kẻ thứ ba vừa xuất hiện chẳng bao lâu đã có thể nằm thoải mái bên cạnh tướng công, không những thế còn vươn cái chân bé xíu ngắn ngủn đụng vào chân của tướng công, mà hắn một chữ cũng không nói, phản ứng không vừa lòng lại càng không!

- “Tướng công, huynh nói đi, sao lại để nó nằm đây?”

Tiểu nam hài đang dốc toàn bộ chú ý vào việc vẽ tranh, tâm tâm niệm niệm mau chóng vẽ “báu vật” thật đẹp, một chữ của tiểu cô nương hắn cũng không để ý, đừng nói đến việc trả lời.

- “Tảng đá, đây là bánh (làm từ quả) hồng mà huynh thích ăn nhất, Thự tỷ tỷ làm rất nhiều, muội đem cho huynh một ít nè.”

Nhận ra trừng mắt với chú chó mực kia là việc làm vô ích và vớ vẩn, nét mặt tiểu cô nương dãn ra, buông rổ xuống, nhanh nhẹn lấy khối bánh lớn nhất đưa cho tiểu nam hài.

- “Cắn thử một miếng nè.”

Tiểu nam hài vẫn cắm cúi vẽ tranh, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, trả lời ngắn gọn.

- “Ừh, để đó đi, chút ta ăn sau.”

- “Để nguội ăn mất ngon, huynh ăn một chút đi rồi vẽ tiếp, ăn một hai khối rồi –”

- “Im nào!” – chỉ còn chút nữa thôi mà.

Nam hài vẫy tay, ý bảo nàng chờ hắn một chút, không cẩn thận làm rớt miếng bánh xuống, chú chó nhỏ thấy thế liền há miệng chộp lấy.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, miếng bánh mà tiểu cô nương chọn lựa kỹ càng đã nằm trong miệng chú chó.

Thấy “nó” ăn ngon lành, tiểu cô nương hiểu lầm là nam hài không thích cô nên mới hất tay cô, ngay cả một cái liếc cũng tiếc, lại còn cho chó ăn khối bánh mà cô vất vả đem về.

- “Muội… muội ghét huynh! Rất ghét! Tảng đá thối, tảng đá chết tiệt, tảng đá chết đi, muội không cần huynh nữa! Không bao giờ để ý đến huynh nữa!” – giọng sũng nước, tiểu cô nương vừa khóc vừa bỏ chạy.

Một khắc sau, nam hài phản ứng chậm chạp kia mới vui vẻ reo lên. “Hoàn thành!”

Vốn muốn khoe với cô thành quả lao động của mình, thế mà khi hắn quay lại, một chiếc bóng cũng không còn, không khỏi giật mình ngẩn ra.

Tiểu cô nương đâu?

Thình lình, mấy câu khóc lóc la hét của cô vang lên rõ ràng trong đầu hắn.

Cô nói ghét hắn, từ nay về sau sẽ không thèm để ý quan tâm hắn nữa!

Cảm giác mất mát dâng lên tận cổ, cả người nam hài rét run, lúc này hắn mới ý thức được chuyện vừa xảy ra.

Hắn vừa bị người ta vứt bỏ sao?

Không, hắn không muốn thế! Hắn vẫn chưa nói với tiểu cô nương rằng hắn thích nàng, bây giờ nàng lại nói không cần hắn nữa thì hắn biết làm sao?

Hắn không muốn tiểu cô nương rời khỏi hắn, không muốn!

Lần đầu tiên, nam hài vứt vội những dụng cụ vẽ hắn vẫn luôn xem là bảo vật, tay nắm chặt tảng đá vừa vẽ, vội vàng chạy đuổi theo hướng tiểu cô nương vừa rời khỏi. Hắn muốn tìm nàng trở lại, nói nàng ở bên hắn như trước.

——— —————— ——————

Không khí khẩn trương tràn ngập trong sương phòng yên tĩnh.

- “Trời đất! Ta quả thật không thể tin Tử Hồ còn sống! Đúng là Tử Hồ rồi!”

Hắn vẫn nghĩ lúc đó hẳn là Tử Hồ phải chết không sai, bây giờ lại phát hiện cô nương ấy bình an vô sự, có khi nào…

Đôi mắt ẩn chứa hy vọng, Lục Y hết nhìn Tử Hồ lại nhìn sang Diêm Lạc đang bừng bừng hy vọng.

Có lẽ… Ông trời vẫn chừa cho bọn họ một con đường sống, kỳ tích vẫn có thể xảy ra! Trong lòng Lục Y âm thầm cầu nguyện.

Đông Linh Nhi nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên giường chẩn mạch cho Tử Hồ, vừa đứng dậy hai cổ tay mảnh khảnh đã bị Diêm Lạc nắm chặt. Hắn kích động: “Thế nào? Tử Hồ sao rồi? Nàng mau nói đi, tình trạng của cô ấy thế nào? Sao đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh?”

Hắn kích động như thế cũng dễ hiểu, bây giờ hắn vừa sợ vừa mừng, tầng tầng lớp lớp ổ khoá vẫn giam cầm hắn bấy lâu nay cứ như trở nên lỏng lẻo rồi mở bung ra, những cảm xúc áy náy, có lỗi, trách nhiệm cùng tự trách đối với Tử Hồ dâng lên từ đáy lòng khiến hắn không thể tiếp tục trốn tránh, làm bộ như cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu được nữa… Hơn nữa, Tử Hồ còn sống – đó chính là sự thật chứ không phải mơ!

Hai tay bị nắm chặt đau đớn, làm khuôn mặt phiền muộn như đang có điều gì suy nghĩ của Linh Nhi xuất hiện thêm vài nếp nhăn.

- “Cốc chủ, người trước tiên buông Linh Nhi cô nương ra đã, nàng mới trả lời được chứ! Người xem, cổ tay nàng đỏ cả rồi kìa!”

Diêm Lạc nghe vậy vội buông tay ra.

- “Ngại quá, nàng có sao không, không phải ta cố ý làm đau nàng đâu, chẳng qua là… ta khẩn trương quá thôi…”

- “Không sao đâu… Nhưng vị Tử Hồ cô nương này thì…”

Đông Linh Nhi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

- “Sao? Cô nương ấy sao? Bị gì?” – hai người gần như đồng loạt hỏi.

- “Cô nương ấy cũng trúng độc “Hoa hồng”!” – không may là trên người nàng hiện không có giải dược.

- “Cái gì?” – Lục Y sững sờ.

- “Từ biếu hiện của nàng… có thể suy ra nàng trúng độc từ năm, sáu canh giờ trước.”

Diêm Lạc đang ở thiên đàng đột ngột bị quăng xuống đất, những vui sướng ngày đoàn tụ phút chốc như quả bóng bị xì hơi, cả người vô lực ngã ngồi xuống ghế.

Lão thiên gia lại đùa cợt hắn sao?!

Lão* cho Tử Hồ sống sót, cấp cho hắn hy vọng, rồi lại lần nữa làm cô ấy biến mất, khiến hắn một lần nữa trải qua nỗi đau đớn bất lực khi mất đi người thân.

Không! Hắn nhất định không để Tử Hồ xảy ra chuyện gì!

Diêm Lạc nhảy dựng lên, hai tay cầm chặt bả vai Đông Linh Nhi.

- “Mau cứu nàng! Chỉ có cô nương mới có thể cứu cô ấy, van cầu cô nương! Lúc đó cô nương có thể cứu những người khác, nên nhất định cô nương có biện pháp đúng không? Van cầu cô nương!”

Nàng chưa từng thấy Tiểu Lạc Lạc như vậy, đáy mắt toát ra sợ hãi như vậy, Tiểu Lạc Lạc mà nàng vẫn biết luôn là một đứa nhỏ vô ưu vô sầu.

Ngày mai mới là mười lăm, có lẽ nào…

Phải chăng vị cô nương đang hấp hối trên giường kia là nguyên nhân của mọi việc?! Người gọi là Tử Hồ kia… chắc hẳn là người vô cùng quan trọng trong lòng hắn!

Nghĩ vậy, trong ngực Đông Linh Nhi giống như có cái gì đè nặng, khó chịu vô cùng.

- “Ta sẽ cố hết sức, nhưng ta không dám chắc có thể cứu sống nàng, vì ta hiện giờ không còn một quả “Ngân quả” nào cả!”

- “Cô nương có thể, ta tin tưởng cô nương, cô nương nhất định có biện pháp!”

Hai vai bị nắm chặt một lần nữa truyền đến cảm giác bị áp bức, hắn đem toàn bộ hy vọng phó thác cho nàng, mà nàng cũng không phải Hoa Đà tái thế, lại càng không phải thần tiên hạ phàm, làm sao có thể nói tin tưởng thành công thì nhất định sẽ thành công?

Ánh mắt đăm chiêu nhìn cô nương đang say ngủ trên giường, hơi thở mỏng manh như phản ánh sinh mệnh sắp tàn của cô ấy.

Nếu nàng cứu cô ấy, hẳn là giúp đỡ lớn nhất đối với Diêm Lạc rồi, mà chính nàng cũng vì muốn giúp hắn mới lưu lại đến giờ này. (oa oa oa… tỷ sẽ rời bỏ ca sao?)



Đông Linh Nhi nhẹ nhàng thoát khỏi hai tay hắn. “Ta sẽ cố gắng hết sức, cho ta vài canh giờ, trước giờ Dậu ta sẽ cố gắng tìm ra thuốc giải độc hoặc dược liệu làm chậm độc tính của “Hoa hồng”.”

- “Linh Nhi, cảm ơn cô nương, thật sự vô cùng cảm ơn cô nương.” – Diêm Lạc cảm kích ôm chặt nàng.

Linh Nhi?

Đông Linh Nhi ngạc nhiên nhìn nam nhân quen thuộc mà lại xa lạ này.

Chỗ này để ta giải thích một chút, thật ra tiếng Hoa nó chỉ có “ta – ngươi”, ban nãy Lạc ca cũng chỉ gọi Linh Nhi tỷ là “ngươi”, ta mới sửa thành “cô nương”, giờ Lạc ca gọi là “Linh Nhi” thì mọi người cũng hiểu “Tiểu Lạc Lạc” đã ngủ say, nhường chỗ cho Diêm Lạc rồi ha.

Hắn không gọi nàng là “nương tử” như mọi khi? Nghĩa là hắn hoàn toàn trở thành Diêm Lạc rồi ư?

Là nhờ gặp lại Tử Hồ, tâm tư đau khổ khốn cùng của hắn mới được giải thoát, nên hắn mới dám đối diện sự thật, do đó mà không cần thuốc gì cũng có thể thanh tỉnh, khôi phục nguyên trạng ư?

Bởi vậy, giải dược chân chính của hắn chính là vị cô nương tên Tử Hồ này, mà không phải nàng, đúng không!

Cảm giác mất mát không nên lời đột ngột dâng lên trong lòng, khoé miệng xuất hiện ý cười chua xót, trong lòng Đông Linh Nhi đầy ngũ vị tạp trần.

Sao nàng lại để ý hắn như vậy? Hắn khôi phục tính tình bình thường, không còn dây dưa nàng nữa, chẳng phải chính là nguyện vọng của nàng ư?

Thế thì vì sao, hy vọng này hiện giờ lại giống như một thứ cắm trên người, khiến nàng không hề thoải mái?

——— ————————–

Báo thù, có lẽ là động lực duy nhất đế Lam Diễm còn tồn tại trên đời.

Mỗi đêm, hắn đều bị ác mộng quấy phá, cảm giác bất lực hoà cùng cơn ác mộng chân thực diễn lại cảnh năm nào đêm đêm đều “đến thăm” hắn, đến khi hắn giật mình bừng tỉnh, ác mộng vẫn phảng phất vờn quanh. Cảnh tượng bốn năm trước còn hiện rõ, thường làm hắn không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ. Cuộc sống của hắn vì vậy cũng thống khổ vạn phần.

Vì sao? Vì sao Diêm Lạc phản bội bọn họ?

Bọn họ luôn vô cùng tin tưởng hắn như vậy! Lại đối đãi với hắn như với huynh đệ ruột thịt. Không ngờ sự tín nhiệm này đến cuối cùng lại là con dao chí mạng đâm vào chính mình, hại chủ tử và hắn thê thảm.

Thống khổ, hối hận, tự trách, cùng với phẫn hận mãnh liệt không ngừng tra tấn hắn, làm hắn chỉ cần nhắm mắt lại, trong lòng đã ngập tràn đau đớn khổ sở.

Việc nên làm đã làm rồi, Diêm Lạc, ngươi đang hết sức hưởng thụ quyền thế, hay đang cười nhạo chúng ta ngu xuẩn?

Khi hắn nhẫn tâm hạ độc người con gái trong lòng, cũng là lúc hắn đối với cuộc đời này tuyệt tình tuyệt ý.

Hắn muốn Diêm Lạc phải trả giá vì những gì đã làm với bọn họ bốn năm trước, đến lúc đó hắn có thể giải thoát khỏi thống khổ, xuống suối vàng gặp lại chủ nhân.

——— —————— ————–

Một vết thương sâu hoắm, máu đã khô kéo dài trên bàn tay phấn nộn vốn không chút tì vết nào, dù máu đã ngừng chảy, nhưng chỉ cần hơi động ngón tay, cơn đau nhức vẫn làm nàng nhăn mặt.

Nàng bỏ vào bát thuốc chính máu của mình, vì đối với một người nghiên cứu dược thảo như nàng, máu nàng chính là thuốc giải độc tốt nhất.

Cố gắng để bát thuốc nóng không chạm vào miệng vết thương, nàng cẩn thận bưng bát thuốc vào.

Vừa thấy nàng tay cầm bát thuốc tiến đến, Diêm Lạc vốn không còn kiên nhẫn chờ đợi vội vàng đoạt lấy bát thuốc trong tay nàng, khẩu khí phi thường không khách khí. “Không phải nói giờ Dậu sao? Bây giờ đã là giờ Tuất rồi, ngươi có biết Tử Hồ không thể chờ lâu vậy không!”

Đông Linh Nhi thở hổn hển vì động tác thô lỗ của hắn làm động vết thương trên tay nàng.

Nhưng vết thương này so với một màn trước mắt, Diêm Lạc cẩn thận như nâng niu bảo vật, khẽ khàng nâng Tử Hồ dậy, chú tâm đút thuốc cho cô nương ấy, mới chính là nguyên nhân khiến lòng nàng khó chịu tột cùng.

- “Linh Nhi cô nương, tay cô nương… bị sao vậy?”

Lục Y chú ý tới thần sắc khác thường của nàng.

- “Không, không có gì, chỉ là lúc nãy sắc thuốc không cẩn thận bị nóng thôi.” – nàng rất nhanh hạ tay xuống, dùng ống tay áo che lòng bàn tay.

- “Sao lại không cẩn thận như vậy? Cô nương đã đưa tay qua nước lạnh chưa?” – hắn không tin.

Sắc mặt nàng so với lúc rời đi kém hơn rất nhiều, tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, hơn nữa mới vừa rồi hắn thấy trong tay nàng có vết hồng hồng thật dài như miệng vết thương, không giống vết phỏng đơn thuần.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Lục Y, nàng nhanh miệng cười: “Làm ơn đi, ta chính là đại phu mà, cái gì cần chú ý ta đều biết, cũng chỉ là vết phỏng nho nhỏ thôi, đừng nói đến nó nữa.”

Một tiếng ho khan kéo dài đánh gãy sự phản bác của Lục Y.

- “Tử Hồ, Tử Hồ, đáng chết! Đây là cái thuốc chết tiệt gì? Sao Tử Hồ uống xong lại biến thành như vậy?”

Diêm Lạc lòng nóng như lửa đốt, Tử Hồ vừa uống mấy ngụm canh đã ho khan mãnh liệt như vậy, một tay chụp vạt áo sau lưng nàng, tay kia cầm bát thuốc lên án.

Đông Linh Nhi nhíu mày. “Có thể là vì nồng.”

- “Nồng? Thuốc có nồng cũng không thể ho dữ vậy –”

- “Hẳn là Cốc chủ rót thuốc cho nàng quá nhanh khiến nàng bị ngộp, tuy thuốc này ta không quen cũng không thường dùng, nhưng tuyệt đối sẽ không –”

- “Loại thuốc chính cô còn không rõ ràng cũng dám cho Tử Hồ uống? Uổng cho một đại phu như cô, ngay cả vấn đề cơ bản như thế cũng không biết! Lỡ đâu vì thuốc của cô mà độc tính của Tử Hồ càng thêm nghiêm trọng, cô lấy cái gì bồi thường tính mạng Tử Hồ?”

*ta là ta thấy ca quá đáng rồi nha, ca còn nói nữa ta tẩy chay ca à! Ta giải thích một tí ha, chỗ này dĩ nhiên vẫn chỉ có “ta – ngươi”, nhưng lúc này Lạc ca đang tức giận nên sẽ để là “Cô” chứ không để khách khí ôn hoà là cô nương nữa, lại không phải xa lạ, không quen biết để gọi là “ngươi”. Còn lý do ta không để là “nàng”, thì thực ra Lạc ca không quên đoạn ký ức nào cả, nhưng đổi vai đổi nhân vật thì khác 1 chút thôi. Ít ra là khác so với cảm nhận của Linh Nhi tỷ, chứ ta nghĩ trong thực tế thì chỉ là giọng điệu thay đổi thôi á!

Lục Y trong lòng đổ mồ hôi lạnh, Diêm Lạc ngu ngốc này, Cốc chủ ngu ngốc này, sao có thể nói những câu quá đáng như vậy?!

Đông Linh Nhi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, những lời vừa rồi của hắn như những lưỡi dao đâm vào lòng nàng. Khi nàng mở mắt lần nữa, thái độ đã lạnh lùng hơn rất nhiều.

- “Ta có thể dùng chính sinh mệnh ta cam đoan, bát thuốc này đối với Tử Hồ cô nương tuyệt đối không có hại, tuy hiệu quả của nó không nhanh bằng “Ngân quả”, nhưng có thể làm chậm dần độc tính trên người cô nương ấy, mấy ngày sau độc tính sẽ hoàn toàn tiêu trừ, thỉnh Cốc chủ đừng nghi ngờ năng lực của ta!”

Diêm Lạc cũng biết chính hắn ban nãy vì tình thế cấp bách đã nói năng không cẩn thận làm nàng tổn thương, vốn muốn xin lỗi nàng.

- “Ta không –” (không cố ý chứ gì? Mà là cố tình chứ gì??? Ghét!)

- “Lạc, Lạc đại ca…”

Tử Hồ đã ngừng ho khan, miệng nhỏ khẽ hít vào, thanh âm yếu ơt, khẽ kéo kéo tay áo Diêm Lạc.

- “Tử Hồ, Tử Hồ đã tỉnh! May có trời phù hộ, Tử Hồ không có việc gì.”

Vui mừng khôn xiết làm hắn quên mất việc xin lỗi Linh Nhi, hai mắt nhất nhất chú ý đến Tử Hồ tái nhợt nằm trên giường.

- “Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Thái độ thân thiết quan tâm của hắn với Tử Hồ làm Đông Linh Nhi chướng mắt, né tránh ánh mắt đăm chiêu của Lục Y, nàng vội vàng xoay người.

Một khắc cũng không muốn nán lại, Đông Linh Nhi bỏ đi như đang trốn tránh điều gì, trong lòng không biết có tư vị gì, có lẽ… là cảm giác mất mát và trống vắng chăng?

Hết thảy đều trở nên xa lạ, nam nhân hồn nhiên mà tinh quái vẫn hay đảo quanh nàng từng vòng từng vòng, mở miệng ngậm miệng đều gọi nàng là “nương tử”, coi trọng nhất là nàng, thường chọc nàng cáu, làm nàng xấu hổ, đã biến mất tăm, tựa như mộng đẹp cũng đến lúc đối diện ánh mặt trời. (ý của ta là “đã tỉnh”, mà bản convert là “tựa như đại mộng sơ tỉnh”)

Màn đã khép, trò đùa đã hạ, có lẽ Tử Hồ mới thật sự là người quan trọng nhất trong lòng hắn.

Đông Linh Nhi nhớ tới thiếu nữ vận áo tím được hoạ trên tảng đá mà hắn quyến luyến coi trọng trong căn phòng nhỏ nọ, hẳn chính là Tử Hồ!

Nàng nên cảm thấy thoải mái, bởi vì việc này có nghĩa là Tử Hồ có thể giúp hắn trở lại là chính mình, nơi này không cần nàng nữa, nàng cũng có thể trở về…

Nhưng cảm giác thở không nổi như bị vật gì đè nặng ở phổi này lại nói lên ý nghĩa khác.



Rốt cuộc nàng giãy dụa gì nữa? Còn gì để nàng lưu luyến đâu?

——— —————— —————–

- “Tử Hồ, không ngờ còn gặp lại muội, huynh mừng quá!”

Sau khi sắp xếp chỗ ngồi thoải mái cho Tử Hồ, tâm trạng vui sướng của Diêm Lạc cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, bùng nổ.

Tử Hồ cười yếu ớt, thanh âm gầy yếu vang lên: “Muội cũng thật cao hứng, có thể gặp lại Lạc đại ca, gặp lại Lục Y sư huynh.”

- “Tử Hồ…”

Trong lòng có muôn vàn điều muốn nói, nhưng Diêm Lạc không cách nào mở miệng, chỉ có thể hỏi: “Mấy năm qua, mọi người… mọi người sống có tốt không?”

Lục Y hiểu hắn muốn hỏi gì, mà Tử Hồ… cũng hiểu.

- “Chúng ta… chỉ còn lại muội và Diễm sư huynh, khi chúng ta dốc hết chút hơi tàn cứu hai vị Diêm chủ khỏi bờ vực, bọn họ đã… khí tàn lực kiệt.”

Diêm Lạc khổ sở.

- “Sư muội, muội và Lam Diễm vẫn còn sống, sao lại không trở về Diêm Cốc?” – Lục Y hỏi tiếp.

Nét buồn nồng đậm trên mặt, Tử Hồ trả lời: “Lạc đại ca, trước tiên huynh có thể trả lời muội chuyện này không?”

- “Muội cứ nói đi.”

- “Năm đó, có phải huynh vì ngôi vị Cốc chủ mà xuống tay với chúng ta không?”

Lòng ẩn ẩn đau, hai mắt nhắm lại, mọi việc xảy ra hôm đó tái hiện trong đầu Diêm Lạc rõ ràng như mới hôm qua.

Hắn thật hận bản thân hắn bất lực, để các huynh bị hại thê thảm ngay trước mắt mà không thể làm gì…

Chắc bọn họ oán hắn lắm! Oán hắn không cứu được bọn họ, oán hận sự tồn tại của hắn… Không có hắn, bọn họ vẫn là những đứa cháu ngoan được ông thương yêu, không có hắn, bọn họ sẽ không bị ông xuống tay, không có hắn…

Lồng ngực rộng lớn phập phồng như có cái gì rất lớn muốn bứt ra,Diêm Lạc rống lên: “Không! Huynh không có, huynh không ngờ gia gia lại lợi dụng huynh để hạ độc thủ với các người như thế! Nếu huynh biết trước, nhất định huynh phải nghĩ biện pháp ngăn cản, không cho bi kịch năm đó xảy ra…”

Năm đó nếu không phải do gia gia kêu người giữ hắn lại, chắc chắn hắn sẽ liều lĩnh nhảy xuống nhai theo bọn Lam Diễm.

Lục Y xen vào. “Sư muội, đừng hoài nghi Cốc chủ, lúc đó tình cảm của chúng ta đối với Cốc chủ thắm thiết thân ái như vậy, tình nghĩa sâu đậm như vậy, muội hẳn cũng biết tính hắn, hắn tuyệt đối sẽ không vì tư lợi mà phản bội người thân. Mấy năm may hắn thống khổ thế nào, các người thật không tưởng tượng nổi đâu, muội tuyệt đối không thể hiểu lầm hắn!”

Tử Hồ mơ hồ cười.

- “Muội chỉ biết là muội trước sau như một vẫn luôn tin tưởng Lạc đại ca, muội vẫn luôn tin rằng Lạc đại ca sẽ không làm vậy với bọn muội.”

- “Tử Hồ, huynh…”

Diêm Lạc hai tay cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Tử Hồ, bao nhiêu lời muốn nói lại thôi, không thể thốt ra thành lời, hắn rất cảm động trước sự tin tưởng của Tử Hồ, nhưng lại không thể quên một màn cực kỳ bi ai ngày đó…

Tử Hồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn, bèn nắm chặt tay hắn.

- “Lạc đại ca, trước khi chúng ta nhảy xuống vực, nhóm chủ tử từng bắt muội và Diễm sư huynh nhớ rõ, nếu bọn họ bỏ mạng tại đây, tuyệt đối không thể trách huynh, còn nói rằng nếu chúng ta may mắn sống sót, phải trở về Diêm cốc phò tá huynh. Lạc đại ca, hai vị chủ tử chưa từng trách huynh, trước sau huynh vẫn là đệ đệ mà bọn họ yêu thương nhất.”

Dưới ánh nến, những lời nói rõ ràng của Tử Hồ vang lên trong đêm đen yên tĩnh, làm người nghe đáy lòng chua xót.

- “Cho nên, Lạc đại ca, huynh đừng tự trách nữa được không? Đừng làm cho chủ tử của muội dưới hoàng tuyền còn không yên lòng…”

Ngữ khí tuy nhẹ nhưng khắc sâu vào lòng, Diêm Lạc bừng tỉnh từ giấc mộng dài, hoàn hồn lau nước mắt.

Tuy bây giờ trên mặt hắn vẫn còn chút lệ ướt lem nhem, nhưng thần thái so với lúc xưa sáng sủa hơn rất nhiều.

——— —————— ———

Bọn họ hàn huyên một lúc lâu, Lục Y mới nhắc tới nghi vấn trọng yếu.

- “Tử Hồ, huynh có hai việc quan trọng muốn hỏi muội. Muội không phải sống sót cùng Lam Diễm sao, vậy Lam Diễm đâu? Còn nữa, sao muội lại trúng độc “Hoa hồng”?”

Tháng trước cả Diêm Cốc trúng độc, lần này đến phiên Tử Hồ trúng cùng loại độc hiếm có đó, hai việc này chẳng lẽ có liên quan đến nhau?

Lúc này Tử Hồ lại bắt đầu rơi lệ.

- “Lạc đại ca, sư huynh, xin hai người giúp muội, cứu Diễm sư huynh, ngày ngày huynh ấy chìm trong ý định báo thù, quá đau quá khổ. Muội khuyên huynh ấy không được, huynh ấy luôn tâm niệm rằng mọi việc đều do Lạc đại ca phản bội tình cảm anh em, đang tâm ra tay tàn nhẫn, hại chết hai vị chủ tử…”

Báo thù? Hoá ra là vì vậy nên Lam Diễm mới hồi Diêm Cốc và hạ độc thủ với tất cả mọi người!

Hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng một chủ ý.

- “Lạc đại ca, sư huynh, giúp hắn đi, giúp muội tìm lại Lam Diễm sư huynh ngày xưa đi, cầu xin hai người…”

Thể lực vừa khôi phục tựa hồ không chịu nổi những cảm xúc quá kịch liệt, Tử Hồ khóc mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, khoé mắt vẫn lấp lánh nước mắt, trầm ổn ngủ.

Diêm Lạc nhẹ nhàng lót cho Tử Hồ cái gối, lời van xin của Tử Hồ tựa hồ vẫn văng vẳng bên tai.

Trong lòng hắn thật đau đớn, nhưng hắn không thể làm con rùa rút đầu, trốn tránh sau cái mai vững chắc, chậm rãi liếm láp vết thương được nữa… Miệng vết thương đã khép rồi, hắn phải tự mình đối diện thôi…

Huống hồ, nếu hắn không thể thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, làm sao có thể giúp đỡ người cùng bị giam hãm ở vực sâu như hắn – Lam Diễm sư huynh của hắn?

Thần thái sáng ngời biến mất đã lâu, nay xuất hiện trong mắt hắn.

Sự thay đổi của hắn không qua khỏi mắt Lục Y, đang vui mừng chợt nhớ tới một chuyện. Lục Y biết lúc này không nên nhắc tới nhưng vẫn nói.

- “Cốc chủ, Linh Nhi cô nương…”

- “Nàng làm sao?”

Vẻ mặt bình tĩnh vừa hình thành phút chốc biến mất, lúc này Diêm Lạc hoàn toàn hoảng hốt.

Nàng đâu? Nàng rời đi lúc nào? Thế mà hắn hoàn toàn không biết!

Nguy rồi! Lúc trước hắn một lòng mong mỏi Tử Hồ tỉnh dậy, hoàn toàn xem nhẹ nàng…

Có phải nàng buồn bực, sẽ không thèm để ý đến hắn nữa? Cũng có thể nàng ngay lúc đó đã rời khỏi Diêm Cốc?

Không được! Hắn phải nhanh nhanh đưa nàng về bên cạnh hắn như trước!

- “Nương tử, nương tử, nàng ở đâu?”

Vừa kêu vừa chạy, bóng người như cuồng phong chạy đến cửa phòng, nhoáng cái đã biến mất không còn thấy tăm hơi, để lại Lục Y mặt ngây như phỗng đứng đực ra đó. Hắn còn chưa hỏi xong mà!!!

Hấn còn chưa hết vui mừng vì Diêm Lạc khôi phục dáng vẻ “ngọc thụ lâm phong”, uy nghiêm quyết đoán, sao mới chớp mắt một cái hắn đã trở lại thân phận ngốc nghếch điên khùng rồi?

Khoan khoan, chẳng lẽ, tính cách điên rồ kia đã trở thành một phần của hắn?

Nghĩa là… Hắn sẽ phải chung sống cùng vị Cốc chủ ngây ngốc điên khùng này cả đời?

Không thể nào?

Hắn không cần!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tảng Đá Tướng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook