Tặng Em Mật Đường

Chương 11: Cự Tuyệt

Ninh Tửu Tửu

03/08/2022

Lại nói tiếp, Đường Khê cùng Phương Hán Vũ đã biết nhau mười mấy năm.

Năm đó Trình Thư Tầm đi rồi, nhưng Phương Hán Vũ vẫn ở lại Kinh Thành. Ở sáu năm học kia, anh ta cùng Đường Khê thường xuyên gặp mặt, thỉnh thoảng cũng nói mấy câu.

Đáng nói là, lên đại học thì trường của hai người cũng rất gần nhau, số lần chạm mặt ở bốn năm đại học không hề ít. Có đôi khi Phương Hán Vũ ra ngoài chơi cũng dẫn Đường Khê đi theo.

Anh ta chính là điển hình của mẫu người ăn chơi trác táng. Thời đi học còn đỡ, Phương Vũ Hán còn miễn cưỡng đàng hoàng, lên đại học liền bắt đầu buông lỏng bản thân, ăn chơi rất vui vẻ, năm cuối cùng của đại học anh ta cùng bạn của mình hùn vốn mở một quán bar.

Nhà Phương Hán Vũ rất giàu có, cha mẹ anh ta cũng tùy thích cho anh ta làm bậy, anh ta còn một người anh trai lớn hơn không ít tuổi, con trai cũng đã có, cho nên áp lực gia đình một chút cũng không có.

Cuộc đời Phương Hán Vũ có thể nói là vui vẻ hưởng lạc.

Cũng không nhớ là từ khi nào Phương Hán Vũ kêu cô là em gái.

Sau nhiều lần cẩn thận nhớ lại, không sai lắm, có lẽ từ lúc Phương Hán Vũ biết Đường Khê thích Trình Thư Tầm. Anh ta liền thức thời, từ đó nói chuyện với Đường Khê khách khí hơn, không hề bận tâm, mỗi ngày đều gọi cô là em gái ơi em gái hỡi.

Phương Hán Vũ nói: “Anh đây thích rất nhiều cô gái đi, không thể thành người yêu thì thành em gái cũng được, không phải anh em kết nghĩa có nhiều lắm sao?”

Mới đầu Phương Hán Vũ còn có vài người bạn gái, sau này không còn quen nữa.

“Ai!!! Không có biện pháp nào, em gái của anh thật sự quá nhiều, ở bên người nào liền một đống người khác thương tâm, anh lại biết thương hương tiếc ngọc như vậy, cho nên a, em gái à anh không thể làm nhiều người tổn thương được.”

Nếu ngẫm kỹ lại, mấy năm kia, Chu Giai Hào còn ở nước ngoài đọc sách, Đường Khê không phải là người giỏi giao tiếp, cô cùng Sầm Hoan lúc đó cũng chưa quen biết, chính Phương Hán Vũ là bạn tốt nhất của cô.

Sau này cô cùng Trình Thư Tầm kết hôn rồi ly hôn, toàn bộ quá trình Phương Hán Vũ đều chứng kiến, nên chúc phúc thì chúc phúc, nên khuyên giải thì khuyên giải, chưa bao giờ tỏ thái độ không hài lòng với chuyện này.

Mấy năm nay anh ta thích đi du lịch, đi đây đi đó nhiều nơi, Đường Khê cùng anh ta rất ít khi gặp mặt. Tính ra cả năm nay hai người cũng chưa gặp lại nhau.

Phương Hán Vũ vẫn cà lơ phất phơ như cũ.

Phương Hán Vũ đi tới chỗ Đường Khê, đáy mắt hiện lên chút kinh diễm, “Hắc, em gái Đường hôm nay thật xinh đẹp a.”

Bình tĩnh mà xem xét, gương mặt của Phương Hán Vũ rất được các cô gái yêu thích, thanh tú, nho nhã, nhưng lại bị khí chất không đứng đắn của anh ta tạo nên vài phần tà khí. Lúc anh ta vừa cười vừa nói, ai cũng không thể nổi giận được.

Đường Khê thầm than một tiếng, đối với anh ta, nói chuyện có vài phần chế nhạo: “Phương thiếu gia đã ở ngoài đảo chơi chán rồi sao?”

“Cũng không đến nổi, nhưng một đám em gái mỗi ngày đều nhắn tin cho anh, sao anh nỡ để các cô em tổ quốc chờ đợi a.”

Phương Hán Vũ nói em gái chính là em gái, anh ta không cùng người ta chơi trò mập mờ, chính là trời sinh thì thích những cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, ngày lễ dẫn theo người ta ra ngoài chơi một chút, lại giới thiệu tài nguyên tốt, điển hình là thần tài.

Các cô gái kia không ít người muốn làm bạn gái anh ta, đáng tiếc, mắt của Phương Hán Vũ lại cao hơn đầu.

“Aiii, anh nghe nói dạo gần đây Trình Thư Tầm rất hay tìm em, hai người có tiến triển gì a?” Phương Hán Vũ bỗng nhiên kề sát vào Đường Khê hỏi

Anh ta vẫn thích nhiều chuyện như dị aaaaa.

“Anh cùng Trình Thư Tầm quan hệ rất tốt nha, sao anh không đi hỏi anh ấy?”

Hai người bọn họ từ lúc nhỏ đã quen biết nhau, Trình Thư Tầm ở Kinh Thành rất nhiều năm, anh cùng Phương Hán Vũ là bạn học từ tiểu học đến cấp ba. Nhiều năm như vậy, tình cảm đều rất tốt, so với cô còn tốt hơn.

Phương Hán Vũ chậc một tiếng, lông mày nhíu lại, bộ dạng ghét bỏ, “Vị thiếu gia kia chê anh phiền, lười tiếp chuyện với anh, anh ở bên ngoài chơi lâu như vậy, chuyện này biết được là nhờ Trần Dịch nói với anh.”

Thì ra các vị đại gia này đều quen biết nhau.

“Bất quá em gái, anh thấy em nhiều năm qua cũng không có đối tượng, có phải hay không, tình cũ khó quên a, em nói cho anh nghe đi, đảm bảo anh không kể lại với Trình Thư Tầm.”

Đường Khê: “..................”

Cô tin mới là lạ.

“Cái gì không nói cho tôi?” Âm thanh lanh lảnh từ bên kia truyền đến, Trình Thư Tầm cùng Trần Dịch cùng nhau xuất hiện.

Hai người họ đều bận vest giày da, Trần Dịch không nói, anh ta mỗi ngày đều bận vest, không có gì hiếm lạ. Nhưng đáng nói là Trình Thư Tầm, ngoại trừ những hoạt động thảm đó gì đó, Đường Khê rất ít khi thấy anh mặc vest. Anh thường bận những bộ đồ thoải mái, đơn giản, rất khác biệt với khí chất của anh.

Đây là lần đầu tiên, anh mặc như vậy trước Đường Khê. Toàn thân đều tỏa ra khí chất ôn tồn lễ độ, khóe mắt có chút tùy ý, cao lãnh tự phụ.

Tương tự, đây là lần đầu mà Trình Thư Tầm thấy Đường Khê bận lễ phục tinh xảo, lộng lẫy như một đóa hoa, cô đã không còn là cô gái nhỏ ngượng ngùng khi nói chuyện cũng không nói quá lớn. Hiện tại Đường Khê cả người đều toát lên sự nữ tính, cùng mị lực.

Tầm mắt hai người giao nhau trong chớp mắt.

Đường Khê dịch mắt đi, nghe được Phương Hán Vũ hỏi Trần Dịch:

“Hai người các cậu sao lại tới đây?”

Kỳ thật chủ yếu vẫn là hỏi Trình Thư Tầm, loại tiệc này Trần Dịch cũng tham gia không ít, còn Trình Thư Tầm rất ít khi tham dự.



Trần Dịch giải thích: “Hôm nay cậu ấy đến cũng không phải với thân phận ảnh đế, ban tổ chức gửi thư mời, trên thư mời viết là Trình tổng của Nghi Nam, không tới cũng không thích hợp?’’

Nghi Nam là công ty của Trình Thư Tầm, sau khi nửa lui ra khỏi giới giải trí liền đến chi nhánh ở Kinh Thành quản lý công ty bên này. Cho nên Trần Dịch kêu anh là Trình tổng cũng không có vấn đề.

Trần Dịch không kể đến, vốn là Trình Thư Tầm không muốn tham gia, hôm nay anh đã lăn lộn một ngày, đủ mệt rồi. Anh vốn là người lười, về nhà ngã đầu liền đi ngủ. Cũng là nghe Trần Dịch nói Đường Khê cũng tham gia, tức khắc cơn buồn ngủ liền bay mất, anh đem chính mình thu thập gọn gàng liền chạy tới đây.

Trần Dịch nhìn chằm chằm anh suốt cả đường đi, nhưng không biết nói câu gì.

Nay còn gì để nói.

Tình yêu thật sự làm thay đổi mà.

Đường Khê cũng không định nói chuyện với Trình Thư Tầm, nhưng anh tựa hồ không ý thức được việc này, còn căng thẳng đi lên nói: “Anh chở Chu Giai Hào về, trên đường đi em ấy vẫn rơi nước mắt, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, em yên tâm.”

Phương Hán Vũ cùng Trần Dịch: Đây là xảy ra chuyện gì mà chúng tôi không biết.

Đường Khê gật đầu, “Cảm ơn.”

Thoáng thấy Diệp Khuynh Nghiên bên kia, Đường Khê nói với Phương Hán Vũ và Trần Dịch: “Em đi trước, các anh chậm rãi nói chuyện.”

Cô từ đầu đến cuối đối với Trình Thư Tầm thật sự lãnh đạm, Trình Thư Tầm theo bản năng nhíu mày, lúc ban ngày thái độ của cô cũng không đến nổi, như thế nào buổi tối lại thành như vậy, anh đã làm sai cái gì?

Không nghĩ rõ ràng được.

Dù sao nhìn Đường Khê đi qua, vừa cười vừa nói với Diệp Khuynh Nghiên, thậm chí còn lôi kéo cánh tay của Diệp Khuynh Nghiên, Trình Thư Tầm kém xíu nữa là biểu diễn màn bắn tia lửa bằng mắt.

Phương Hán Vũ cùng Trần Dịch đứng bên này xem náo nhiệt rất hăng say, còn chủ động lùi ra sau hai bước, tranh cho lửa đốt đến người mình.

“Cái tên Diệp Khuynh Nghiên kia nhìn cũng tuấn tú lịch sự ha”’

“Đúng vậy, tôi còn nghe nói trong giới này, không ít nữ minh tinh mê anh ta đâu.”

“Nghe nói anh ta là giảng viên của trường đại học, có tướng mạo có học thức, ôn nhu nho nhã, xác thực là không tồi a.”

“Trước đây đều đồn rằng anh ta cùng Đường Khê…….”

Lời còn chưa nói xong, hai người đã bị đôi mắt hình viên đạn của Trình Thư Tầm nhìn chòng chọc.

“Trăng hôm nay rất tròn a, hai ta đi ra ngoài ngắm đi.”

“Tôi đi với cậu.”

(Tui thề là tui thích mấy người hảo bạn dị lắm luôn á, cừi ẻ với hai anh này. Best thêm mắm dặm muối dô nỗi đau là đây chớ đâu.)

—-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Loại tiệc này kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, có bao nhiêu người thật sự tới đây làm từ thiện, chủ yếu là tới làm quen, nhận người, lôi kéo tài nguyên là chủ yếu.

Diệp Khuynh Nghiên vẫn luôn rất vội, anh ta làm người không tồi, mấy lão tổng công ty khác vẫn luôn lôi kéo anh ta nói chuyện, tầm mắt dừng trên người Đường Khê cũng không khỏi nghĩ nhiều, rốt cuộc mấy năm nay, bạn tiệc nữ của Diệp Khuynh Nghiên đều là Đường Khê.

Cả hai đều đã giải thích nhiều lần, cuối cùng hai người tách ta.

Đường Khê đi tìm Sầm Hoan, đi một vòng, phát hiện ra cô ấy đang ngồi ăn bánh kem tên xích đu ngoài vườn hoa.

Rất biết cách hưởng thụ a.

“Ai, em như thế nào lại ngồi đây ăn một mình?”

Sầm Hoan: “Nếu không chị cũng tới đây ăn với em nè?”

“.......Không cần.”

Cảm xúc của Sầm Hoan có vẻ tụt xuống, bình thường cô ấy đều rất vui vẻ, khó có dịp thấy Sầm Hoan phiền muộn.

“Em làm sao vậy?”

“Aii, em muốn kết hôn.”

“Nga” Đường Khê mới đồng ý, ngay sau đó đồng tử phóng đại, “Em muốn kết hôn?!”

Gia thế của Sầm Hoan cô biết rõ, nói kết hôn, cô là người đại diện cũng không thể cấm cản, cô chỉ là khiếp sợ, “Em không phải nói qua ba mươi tuổi mới kết hôn, sau khi lấy danh hiệu ảnh hậu mới kết hôn sao?”

Sầm Hoàn càng buồn rầu: “Chính là như vậy a! Nhưng em không làm chủ được, cha mẹ em muốn đem em gả đi, còn nói là gả cho một người trong sạch, trời ạ, đến thế kỷ 21 rồi như thế nào còn không được hôn nhân tự do aaaaaaaaaaa!”

Đường Khê cảm thấy màng tai của mình bị đâm xuyên qua.



“Vậy tiếp theo em định làm gì?”

“Em cùng vị hôn thê đã nói qua, sau khi kết hôn, mạnh ai người đó sống, hẳn không có ảnh hưởng gì lớn.”

Chỉ hy vọng là thế.

“Em cùng đi vào không?”

“Không đi, chị đi tìm Diệp tổng đi, em ngồi đây một mình.” Dù sao bánh kem này ăn cũng rất ngon.

Đường Khê trên đường trở về, vẫn luôn cảm thấy Sầm Hoan thật khổ, như thế nào tuổi còn trẻ, phải bước vào nấm mồ hôn nhân.

Thật tốt, cô đã sớm chui ra.

Trở về đại sảnh, Đường Khê phát hiện ra đèn đều bị tắt, bốn phía đều không thấy rõ lắm, cô đi phía trước hai bước, mọi ánh đèn tập trung dừng trên người cô.

Lúc này đứng gần cô nhất là Trình Thư Tầm

Người này thật không khác gì keo da chó, ném không được.

Đường Khê hiển nhiên là không rõ tình huống trước mắt như thế nào, cô thấy Trình Thư Tầm hướng cô đi tới, chậm rãi đưa bàn tay phải ra trước cô.

Ánh đèn đều tập trung chiếu ở đây, vì vậy càng thấy rõ được đôi bàn tay thon dài của anh.

“Bị chiếu đến là muốn cùng em khiêu vũ, đến đây đi, Đường tiểu thư.”

Giờ phút này, âm thanh phảng phất của Trình Thư Tầm như có một loại ma lực, tác động lên Đường Khê.

Rất nhiều năm trước bọn họ cũng từng cùng nhau khiêu vũ.

Ở sinh nhật cô ngày đó.

Khi đó chỉ có hai người bọn họ, cả hai bày ở trong nhà những ngọn nến còn có hoa hồng, Trình Thư Tầm mang theo cô khiêu vũ, từng điệu nhảy đều khắc trong ký ức của cô, bóng dáng trên mặt đất của hai người rất đẹp.

Đường Khê có chút hoảng hốt, cô duỗi tay ra, dừng trên lòng bàn tay của Trình Thư Tầm.

Âm nhạc vang lên, bọn họ tiến vào trung tâm sàn nhảy

Đại khái khoảng sáu năm trước bọn họ cũng dựa gần nhau như vậy, cô giương mắt nhìn Trình Thư Tầm ở đối diện, không trốn tránh liền cứ nhìn vào đôi mắt cô đã từng xem qua vô số lần.

“Em lúc trước cùng anh nói rõ ràng, chúng ta đã ly hôn, liền không nên qua lại nhiều như vậy, Trần Dịch cũng tốt, Chu Gia Hào cũng tốt, em biết bọn họ đều giúp đỡ anh, em vẫn luôn không nói là bởi vì cảm thấy không cần nháo đến khó coi, cuộc sống hiện tại của em rất tốt, đừng quấy rầy em được không?”

Rõ ràng ngữ khí của cô nhu hòa, nhưng Trình Thư Tầm cảm thấy mỗi câu cô nói đều sắc bén vô cùng, như là một con dao cắm thẳng cào tim anh, mỗi câu môi chữ như đang đào khoét cả cơ thể anh vậy.

“Em chán ghét anh như vậy sao?” Cổ họng anh phát đau khi nói câu này, trong lòng cũng một mảnh chua xót.

“Em không ghét anh, cũng không còn thích, em chỉ là cảm thấy cuộc sống hiện tại của em rất tốt.”

Trình Thư Tầm sẽ không biết được những lời anh nói năm đó có bao nhiều tổn thương đến cô.

Đường Khê thời thiếu nữ liền chờ mong, hy vọng, quý trọng vào tình yêu. Nhưng Trình Thư Tầm chỉ dùng một câu đã phủ định tất cả, người tâm cao ngạo khí như cô sao chịu được ủy khuất này.

Đường Khê sợ chính mình mềm lòng, cho anh cơ hội, sẽ làm mình tổn thương thêm lần nữa.

Một lần là đủ rồi.

Thời điểm âm nhạc kết thúc, Đường Khê đem tay Trình Thư Tầm buông ra, cô nhấc váy rời đi, Trình Thư Tầm đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng chỉ mang theo tự giễu rời đi.

Hai người bọn họ có một bức tường không thể vượt qua.

—-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trần Dịch không nghĩ tới, chính mình đường đường là phó tổng, vì giúp đỡ bạn bè theo đuổi vợ, mà phải chạy đi hối lộ anh bên bộ phận đèn.

Đâu ra đèn tự nhiên dừng trên người bọn họ.

Trần Dịch nghĩ loại cơ hội tiếp xúc thân mật này, Trình Thư Tầm không bắt lấy chính là thằng đần.

Anh ta xuống dưới tìm một vòng cũng không thấy Trình Thư Tầm, chỉ thấy Phương Hán Vũ đang cùng một cô em trò chuyện vui vẻ.

“Ai, Trình Thư Tầm đâu rồi?”

“Tôi nào biết, phỏng chừng bị em gái của tôi cự tuyệt, đang khóc lóc ở chỗ nào đó đi.”

“...................” Thật không hổ hảo huynh đệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Em Mật Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook