Tặng Em Mật Đường

Chương 19: Ôm Một Cái.

Ninh Tửu Tửu

24/08/2022

Đường Khê cùng Sầm Hoan đi vào phòng hóa trang.

Sắc mặt Sầm Hoan không tính là tốt, cả buổi chiều nay, đổi nhiều góc, lại thay đổi bối cảnh, cảm xúc hôm nay của cô ấy cũng không tốt lắm nên tiến vào trạng thái khá chậm. Cô ấy thừa nhận là do cô ấy sai, nhưng là mặc khác tên nhiếp ảnh kia cứ một lúc kêu cô cười quá giả, diễn quá đơ,.....

Đường Khê cũng nhìn ra cô ấy bực bội, chụp bả vai của cô ấy, “Thu dọn đồ đạt đi.”

Sâm Hoan ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Chính là…..”

“Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của em là diễn cho tốt 《 Trầm Tương truyện 》, chuyện khác đều không quan trọng lắm, chị đã nói Mẫn Mẫn vào dọn đồ rồi.”

Đường Khê nhìn Sầm Hoan cười một cái, “Em là người chị dẫn dắt, chị biết em giỏi cái gì nhất, bộ phim này đối với em hay đối với Thịnh Đường đều rất quan trọng, đi thôi nào.”

Sầm Hoan nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng hạ mắt xuống: “Em biết rồi.”

Khi hai người kia rời đi đã khiến cho Thịnh Đường tổn thất rất nhiều, Đường Khê không kể ngày đêm tăng ca, làm việc cũng không ngừng tay, tạp chí ngày hôm nay cũng là đoạt từ tay của Nhiễm Trữ Tịch, là một bìa tạp chí quan trọng, liền ném đi như vậy.

Nhưng đây là cũng là do các cô chủ động vứt đi, không cần thiết phải xem sắc mặt người khác. Các cô đi được một lúc, Đường Khê cho trợ lý nói lại, sau dó vừa tản bộ, vừa luyện tập mỉm cười.

Nhiếp ảnh gia nghe trợ lý nói lại, rất tức giận, thấy Đường Khê, âm điệu nâng cao: “Còn chưa nổi tiếng đâu mà đã cho mình là minh tinh hạng A, mặt hàng như người mà cũng dám kêu tôi chụp.”

Đánh rắm mẹ nhà ngươi.

Đường Khê mấy năm nay học không ít câu mắng chửi cười, trên mặt tuy không biểu hiện ra nhưng trong lòng đã sớm mắng người thành chó.

Cô dẫn người đi ra, nhiếp ảnh gia vẫn đứng đó mắng chửi.

“Hoan Hoan nhà chúng ta không nổi tiếng không xứng đáng với nhiếp ảnh gia cao cấp như anh, anh chụp đều là những minh tinh nổi tiếng, là phía chúng tôi trèo cao, chỉ là,” Đường Đường thấp giọng, “Làm người không nên quá đắc ý, ai biết anh có thể nổi bao lau, chỉ mong là lúc Sầm Hoan nổi tiếng, anh sẽ không lại đây mà nhờ vả, khi đó, tôi chắc chắn sẽ nói chuyện giống như anh hôm nay, đều không khách khí."

Cô nhướng mi, cao điệu rời đi.

Nghệ sĩ nhà cô không phải là túi trút giận, dựa vào cái gì để người khác khinh dễ. Kỳ thật giới giải trí chính là như vậy, nâng cao giẫm thấp, càng nổi tiếng đãi ngộ càng tốt, Đường Khê trước giờ vẫn luôn minh bạch. Cho nên, cô nhất định sẽ giúp Sầm Hoan nổi tiếng.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày bận rộn qua đi, Đường Khê mang cơ thể mệt mỏi trở về chung cư của cô bên kia. Tắm nước nóng để tẩy rửa đi mệt mỏi, Đường Khê khoác áo tắm dài ra, nằm trên sofa tùy ý nghe tin tức.

Mỗi người đều có phương pháp khác nhau để giải tỏa áp lực, giải pháp của Đường Khê chính là tắt đèn vừa xem tin tức vừa ăn đồ ngọt.

Tuổi càng lớn tuổi, một chút đồ ăn ngọt cũng có thể tăng cân, ở phương diện này, Đường Khê khống chế không tồi, cô đều ăn rất ít, bình thường ăn uống tổng thể vẫn rất có dinh dưỡng, cũng không có bệnh tật gì.

Những món đồ ngọt đó, mỗi tháng cô chỉ ăn một lần thỏa thích để đỡ thèm, giải tỏa áp lực.

Trước mặt Đường Khê bày đầy đồ ngọt cô thường mua ở một nhà hàng, vị cũng không tồi, bình thường cô đều rất thích ăn, hôm nay không hiểu tại sao lại thiếu thiếu cái gì.



So với 73 Tân Hoa, giống như không có tinh xảo như vậy.

Nơi đó luôn có thể làm cô nhớ đến Trình Thư Tầm.

Lúc tình cảm còn ngọt ngào, Trình Thư Tầm luôn muốn làm cô vui vẻ, biết cô thích ăn đồ ngọt, anh hay học làm mấy món đó.

Anh vì Đường Khê học rất nhiều món nhưng ngon nhất chính là bánh kem dâu tây, bởi vì điều đó, Đường Khê cảm thấy, đó là món bánh kem ngon nhất trên thế giới, về sau ăn đều không thể tìm ra vị giống đó.

“Em thích ăn ngọt như vậy, về sau sẽ trở thành một người mập mạp a?” Đường Khê luôn một bên ăn bánh kem một bên hỏi Trình Thư Tầm

Đường Khê nghĩ mình sẽ đi chạy bộ hay bơi lội gì đó, mỗi lần còn chưa chuẩn bị xong đã bị Trình Thư Tầm ôm vào phòng.

Cô sẽ không bao giờ hỏi loại vấn đề này.

May mà Đường Khê không trở thành người mập mạp, mỗi khi mập lên cô đều khống chế mong muốn ăn của mình.

Sau khi ly hôn, Đường Khê càng ít ăn đồ ngọt, mới đầu là vì nhìn thấy sẽ nhớ đến Trình Thư Tầm, sau đó là do quá bận, đến cơm cũng không kịp ăn huống chi mấy thứ này, mỗi tháng ăn một lần, đối với cô là niềm yêu thích lớn nhất.

Nhớ về chuyện cũ, Đường Khê bỗng nhiên thấy đói bụng, đồ ăn trước mắt cũng không thích ăn. Chính là muốn ăn bánh dâu tây.

Không có ăn, tin tức cô cũng không nhìn nỗi. Đường Khê nằm trên ghế một hồi, cuối cùng quyết định đi về phòng ngủ.

Cuối cùng vui sướng cũng không thấy.

Thời điểm chuẩn bị đi ngủ, di động vang lên, Đường Khê đối với âm thanh này thật sự mẫn cảm, cô đem điện tới, là tin nhắn của Phương Hán Vũ.

Phương Hán Vũ: [ Em gái Đường, ngủ rồi sao ]

Đường Khê: [ Làm sao vậy? ]

Phương Hán Vũ: [Anh bên đây xảy ra chút chuyện, khả năng em cần tới đây một chuyến. ]

Phương Hán Vũ: [ Giang hồ cứu cấp!! ]

Như thế nào liền giang hồ cứu cấp, Đường Khê bật cười.

Ngày mai cô nghỉ, cũng không có việc gì, có thể ngủ nướng. Cô đổi quần áo đi ra ngoài, Phương Hán Vũ hiếm có khi tìm cô giúp đỡ.

Bên ngoài bóng đêm chiếm toàn bộ không gian, trên trời mặt trăng khuyến đang cố gắng chiếu sáng khắp nơi.

Đường Khê ngáp một cái rồi lên xe, lại thấy tin nhắn gửi đến, Phương Hán Vũ nói cô đến chung cư Tinh Hoa.

Chung cư Tinh Hoa chính là chỗ Trình Thư Tầm ở.

Ánh mắt Đường Khê tối lại.



Đường Khê: [ Anh không cần cùng em nói, anh hơn nửa đêm kêu em, chính là đi Trình Thư Tầm kia ]

Phương Hán Vũ: [...... ]

Phương Hán Vũ: [ Dũng sĩ, chúng ta cầu xin ngươi ]

Đường Khê đã nỗ lực để khống chế chính mình.

Chúng ta? Còn có ai.

Đến cuối cùng là chuyện gì a.

Đường Khê nghĩ nghĩ, cứ đi một chuyến cũng không chết người được.

Thời điểm cô đến chung cư Tinh Hòa là đã 11 giờ 40.

Bởi vì đã tẩy trang rửa mặt, Đường Khê ra cửa chỉ mang khẩu trang, còn đeo thêm khăn choàng màu vàng nhạt.

Cô đã sáu năm không đến chung cư Tinh Hoa, chỗ này không có thay đổi gì, chỉ là trong tiểu khu trồng thêm một vài loại cây, ghế gỗ có thêm vài cái.

Đứng trước phòng 1702, Đường Khê do dự một lát, theo bản năng cô nhấn mật khẩu.

Âm thanh vang lên, Đường Khê phát hiện, mấy năm nay mật khẩu cũng chưa đổi.

Cửa bị kéo ra, Đường Khê vừa vặn nhìn thấy Trần Dịch.

Biết mối quan hệ của hai người, chuyện Đường Khê mở cửa được, Trần Dịch cũng không thấy ngạc nhiên, phía sau là Phương Hán Vũ.

“Cậu ấy tình huống không tốt lắm, đang ở trong phòng, em vào nhìn xem.” Phương Hán Vũ nói.

Đường Khê không biết tình huống của anh không tốt là ý gì. Đi về phía trước vài bước, cửa phòng hơi mở ra, Đường Khê đẩy vào, rồi trở tay đóng cửa lại.

Anh hẳn là nên đang sức khỏe dồi dào, sức sống vô hạn, vĩnh viễn mang theo tươi cười, mà không phải giống như bây giờ, lẻ loi ngồi chỗ đó, lông mi buông xuống, tựa hồ bị toàn thế giới vứt bỏ.

“Trình Thư Tầm, anh làm sao vậy?”

Nghe tiếng, Trình Thư Tầm ngẩng đầu lên, đem gối ôm trong ngực ném lên giường, sau đó đứng dậy hướng tới Đường Khê.

Anh thân thể cao lớn, đi hai ba bước, Đường Khê còn chưa kịp mở miệng, cả người đã bị anh ôm trong ngực.

“Muốn ôm một cái.”

“............”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Em Mật Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook