Chương 17: Say Rượu
Ninh Tửu Tửu
19/08/2022
Trình Thư Tầm là người được các trưởng bối yêu thích, gương mặt phúc hậu vô hại, dung mạo thập phần hài hòa, hơn nữa còn biết nói ngọt làm người khác vui vẻ, tác phong lại chính chắn, không có bất kỳ thói quen xấu, gia cảnh cũng không tồi. Tóm lại anh chinh là hình tượng con rể thích hợp nhất trong lòng những bà mẹ vợ.
Anh đứng ở cửa, trên tay cầm một cái hộp rất lớn.
“Buổi chiều cùng chú chơi cờ, con liền nhớ ông nội có để lại bên này một bộ cờ, đặt ở trong nhà con thì rất phí, con liền nghĩ đến mang bộ cờ này đến cho chú.”
“Này, sao có thể như vậy được.”
Không có gì ngượng ngùng, mẹ vợ đại nhân.
Trình Thư Tầm trong lòng thầm nói, theo sát mẹ Đường vào nhà, vừa qua của mẹ Đường hướng vào bên trong kêu : “Đường Đường, có khách tới nè.”
Đường Khê: “....................”
Kia mà là khách.
Cô thiếu chút nữa đem dao phay đi ra chém người.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!!!” Chu Giai Hào nhận ra ý đồ của cô, nhanh chóng đem người đè lại.
“Chị cũng không nghĩ dì dượng nhìn ra điểm gì hay sao?”
Cô nhịn.
Thời điểm hai người các cô ra ngoài, Trình Thư Tầm đang cùng ba Đường đánh cờ. Chu Giai Hào một khắc vừa thấy Trình Thư Tầm hai mắt liền tỏa sáng.
Hôm nay thần tượng mặc áo khoác màu tím, dài đến đầu gối, vai rộng chân dài, ngồi ở đó chính là cảnh hay ý vui.
Cô nàng mơ hồ nhớ đến cái gì, khẽ chạm vào tay Đường Khê: “Cái áo khoác này, hình như chị cũng có một cái?”
Chời ơi!!!!Ngọt chết tôi rồi!!!! Thuyền CP lại ra khơi!!!!!!!
Nếu nói Chu Giai Hào thấy Trình Thư Tầm thì mắt lập tức tỏa sáng, nhưng mắt của Đường Khê lại muốn phun ra lửa. Buổi sáng mới gặp, buổi tối lại tới nữa, anh như thế nào không qua đây ở luôn đi.
“Cái kia, chị, tạm thời để em làm phản một chút.” Chu Giai Hào thành khẩn nói xong, Đường Khê chưa kịp duỗi tay bắt người, cô nàng liền chạy đi.
“Anh có thể cho em xin chữ ký được không?”
Tuy rằng, Trình Thư Tầm đã lui khỏi giới giải trí nhưng cô nàng không ngại thể hiện niềm yêu thích của mình với soái ca.
“Nha, thì ra Giai Hào là fan của tiểu Trình a?” Mẹ Đường thấy thế hỏi
“Đó là đương nhiên rồi, hồi còn đi học con sưu tập rất nhiều poster của anh ấy đó.”
Đêm nay trừ bỏ Đường Khê, bầu không khí của những người khác thật sự rất hài hòa.
Mẹ Đường vẫn liều mạng tìm đề tài để hai người có thể nói chuyện, Trình Thư Tầm vẫn thật thà trả lời, nhưng Đường Khê ba câu đền ngại nói nhiều.
Thừa dịp ba mẹ không chú ý, Đường Khê hung hăng dẫm lên chân Trình Thư Tầm một phát, thiếu chút nữa anh liền hét lên.
“Anh mau đi đi.” Đường Khê từ kẽ răng nói mấy chữ
Anh làm bộ như mình bị điếc, sau đó, chính là bị cô véo eo, bị đá cẳng chân, bị đánh vào tay.
Đại khái đều là rất đau.
Sau lại Trình Thư Tầm ngồi cách xa Đường Khê, nhìn cô thở phì phì lại không nề hà bộ dạng của mình, liền sinh ra ý mừng.
Đây chính là cô giống như trước đây. Trước đây cô không như vậy, chính là tiểu cô nương mọc nanh vuốt, sẽ liều mạng cắn người.
Đường Khê cùng Trình Thư Tầm gặp lại nhau không lâu, thì những tin tức xấu kia ập đến với anh, khiến trái tim anh như không thở nổi. Lúc ấy, tuổi trẻ khí thịnh, chịu không nổi oan ức, anh liền phát không ít weibo làm sáng tỏ, cón đáp trả những bình luận tiêu cực, kết quả lại bị mọi người vịn vào đó mà tiếp tục bôi đen.
Trình Thư Tầm uể oái đến mức tận cùng.
Khi ấy, Tần Khi mới ra nghề, nhìn Trình Thư Tầm như vậy một biện pháp cũng không có, anh ta cũng muốn liều mạng bảo vệ anh nhưng bất quá công ty muốn đóng băng Trình Thư Tầm.
Trình Thư Tầm đem mình nhốt trong nhà vài tháng, mỗi ngày đọc sách hay nấu ăn gì đó, Tần Khi cũng không cho anh xem di động, trong nhà chỉ để lại điện thoại bàn, để mọi người có thể liên hệ với anh.
Cái loại rảnh rỗi này thật khó chịu, mỗi ngày đều dài vô tận.
Anh không dám ra cửa, cũng sợ hãi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Thời điểm bị bôi xấu, điện thoại anh đền là tin nhắn chửi rủa, ác ý cùng với những tin nhắn đe dọa.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong sự nghiệp của anh.
Trình Thư Tầm thật sự không chịu nổi, anh ra cửa, đem mình trùm kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt. Hóa trang như vậy đi ra đường cũng bị người khác chú ý.
Anh sợ hãi những ánh mắt đó, anh đi thật nhanh, cuối cùng thậm chí là chạy.
Bên tai là tiếng gió, anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu
Cuối cùng khi anh dừng lại, đã là đêm rồi, trong một góc của công viên có gốc cây đại thụ đang nở rộ những bông hoa đào, Trình Thư Tầm rốt cuộc cũng thấy mệt, anh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn những cánh hoa ấy rơi xuống.
Còn có người đang hướng về anh chạy tới, là Đường Khê.
Đêm đó, cô mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, có gió nhẹ thổi quá làn váy liền bị mang theo.
Thanh âm giày cao gót rơi xuống thật thanh thúy, khi đó Đường Khê vẫn chưa quen mang cao gót, giày cũng rất thấp, chỉ cỡ 5 centimet, so với chức danh hoa khôi trường mà nói vẫn có chút chênh lệch.
Cô chạy chậm lại đây, Trình Thư Tầm ngẩng đầu nhìn cô, có phải hay không vì muốn quan tâm anh mà Đường Khê cũng ngồi xổm xuống bên cạnh.
Đêm đó Đường Khê cùng Trình Thư Tầm nói rất nhiều lời, nhưng Trình Thư Tầm chỉ khắc sâu trong lòng câu nói kia
“Em ở cạnh anh.”
Cô liền vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Đem anh đưa về nhà, cùng ở chung với anh, cùng anh ở chung.
Đường Khê từ nhỏ đến lớn cũng chưa trải qua những chuyện thế này. Khi đó cô ở lại với anh, không ngủ ở nhà, cũng chỉ dám cùng cha mẹ nói là bận công việc, ở lại công ty tăng ca. Nhưng nào có ai tăng ca lâu như vậy, bị ba mẹ tra hỏi, cô liền nói thuê một phòng ở gần công ty để sống.
Chung cư của Trình Thư Tầm quả thật rất gần công ty cô.
Đường Khê vẫn luôn là đứa bé ngoan, học trò tốt, không bao giờ nói dối hay làm chuyện xấu. Nhiều năm ngoan ngoãn dịu dàng đều bị hóa thành hư vô.
Cô cũng từng nghĩ nói với ba mẹ là mình đang ở cùng người mình thích.
Nhưng Đường Khê thật sự không dám.
Trình Thư Tầm bị gièm pha quấn lấy, cô tin tưởng anh, nhưng cha mẹ cô không nhất định, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu cha mẹ không cho họ ở cùng nhau thì làm sao bây giờ.
Hiện tại, chỉ có cô ở bên anh.
Tuy rằng đoạn tình cảm này được giấu kín, nhưng Đường Khê và Trình Thư Tầm vẫn thấy thích thú.
Không có nguyên nhân đặc thù, lúc ấy, bọn họ thật sự yêu nhau.
Cùng nhau xem phim điện ảnh, nghiên cứu món ăn, Trình Thư Tầm không thiếu tế bào lãng mạng, thậm chí nó còn rất phong phú, những lời âu yếm anh nói so với người khác còn êm tai hơn.
Sinh nhật Trình Thư Tầm vào tháng sáu, nên bọn họ yêu nhau hai tháng, đã cùng nhau trải qua sinh nhật của anh.
Đó cũng là sinh nhật có ý nghĩa nhất đối với anh.
Đường Khê đã sớm có chuẩn bị, do tình huống đặc thù bọn họ cũng không thể đi ra ngoài, bánh kem do chính Đường Khê tự làm. Cô thích ăn đồ ngọt, cũng biết cách làm.
Đường Khê chủ động muốn uống rượu.
Trình Thư Tầm nghiêm khắc cự tuyệt cô, “Không được”
“Vì cái gì?” Đường Khê không vui.
“Em còn nhỏ, uống rượu cái gì?”
Đường Khê mở to hai mắt, đều 21, không nhỏ, cô đi theo Chu Việt đi ra ngoài, ngẫu nhiên cũng sẽ uống một chút, Trình Thư Tầm chỉ lớn hơn cô một tuổi, cô cũng không ít lần gặp anh uống rượu.
Trong tiềm thức của Trình Thư Tầm vẫn xem cô là tiểu cô nương mặc đồng phục, ngoan ngoãn yên lặng.
Sau đó anh không chịu được Đường Khê làm nũng, ôm cánh tay gọi anh không ngừng.
Trình Thư Tầm sao chịu được cái này, “Uống một chút thôi.”
“Không thành vấn đề!” Đường Khê đứng lên bàn tay làm bảo đảm.
Sự thật chứng minh, lời nói của nữ nhân là không tin được.
Anh liền đi phòng bếp lấy thêm ly rượu, ra tới nơi nửa ly rượu của anh cô cũng chưa uống hết nhưng đã say.
Tửu lượng của Đường Khê chính là rất kém, đầu óc choáng váng, gương mặt đỏ bừng, dựa vào sô pha bên cạnh, trong miệng lải nhải cũng không biết đang nói cái gì.
Trình Thư Tầm muốn ôm cô về phòng nghỉ ngơi, mới vừa ôm lên, tiểu cô nương liền vươn cánh tay ôm lấy vai anh. Ngọn tóc xẹt qua cổ anh, có chút ngứa.
Cô ở bên tai Trình Thư Tầm, nói chuyện mơ hồ không rõ, chính là hơi nóng vẫn luôn thổi vào tai anh, đem suy nghĩ của anh đi nơi khác
Sự tự chủ của Trình Thư Tầm không tốt như vậy, lúc anh đem người đặt xuống giường, tiếng nỉ non bên tai thật sự rõ ràng.
“Em nghĩ, em luôn nghĩ……”
“Nghĩ cái gì?” Trình Thư Tầm nhìn cô
“Nghĩ, nghĩ sẽ cùng anh kết hôn.”
Đôi mắt màu hổ phách co quắp lại, tay đặt bên hông của Đường Khê không tự giác mà siết chặt
Kết hôn sao, anh không tốt như vậy, cô cũng thật sự yêu sao.
Anh đứng ở cửa, trên tay cầm một cái hộp rất lớn.
“Buổi chiều cùng chú chơi cờ, con liền nhớ ông nội có để lại bên này một bộ cờ, đặt ở trong nhà con thì rất phí, con liền nghĩ đến mang bộ cờ này đến cho chú.”
“Này, sao có thể như vậy được.”
Không có gì ngượng ngùng, mẹ vợ đại nhân.
Trình Thư Tầm trong lòng thầm nói, theo sát mẹ Đường vào nhà, vừa qua của mẹ Đường hướng vào bên trong kêu : “Đường Đường, có khách tới nè.”
Đường Khê: “....................”
Kia mà là khách.
Cô thiếu chút nữa đem dao phay đi ra chém người.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!!!” Chu Giai Hào nhận ra ý đồ của cô, nhanh chóng đem người đè lại.
“Chị cũng không nghĩ dì dượng nhìn ra điểm gì hay sao?”
Cô nhịn.
Thời điểm hai người các cô ra ngoài, Trình Thư Tầm đang cùng ba Đường đánh cờ. Chu Giai Hào một khắc vừa thấy Trình Thư Tầm hai mắt liền tỏa sáng.
Hôm nay thần tượng mặc áo khoác màu tím, dài đến đầu gối, vai rộng chân dài, ngồi ở đó chính là cảnh hay ý vui.
Cô nàng mơ hồ nhớ đến cái gì, khẽ chạm vào tay Đường Khê: “Cái áo khoác này, hình như chị cũng có một cái?”
Chời ơi!!!!Ngọt chết tôi rồi!!!! Thuyền CP lại ra khơi!!!!!!!
Nếu nói Chu Giai Hào thấy Trình Thư Tầm thì mắt lập tức tỏa sáng, nhưng mắt của Đường Khê lại muốn phun ra lửa. Buổi sáng mới gặp, buổi tối lại tới nữa, anh như thế nào không qua đây ở luôn đi.
“Cái kia, chị, tạm thời để em làm phản một chút.” Chu Giai Hào thành khẩn nói xong, Đường Khê chưa kịp duỗi tay bắt người, cô nàng liền chạy đi.
“Anh có thể cho em xin chữ ký được không?”
Tuy rằng, Trình Thư Tầm đã lui khỏi giới giải trí nhưng cô nàng không ngại thể hiện niềm yêu thích của mình với soái ca.
“Nha, thì ra Giai Hào là fan của tiểu Trình a?” Mẹ Đường thấy thế hỏi
“Đó là đương nhiên rồi, hồi còn đi học con sưu tập rất nhiều poster của anh ấy đó.”
Đêm nay trừ bỏ Đường Khê, bầu không khí của những người khác thật sự rất hài hòa.
Mẹ Đường vẫn liều mạng tìm đề tài để hai người có thể nói chuyện, Trình Thư Tầm vẫn thật thà trả lời, nhưng Đường Khê ba câu đền ngại nói nhiều.
Thừa dịp ba mẹ không chú ý, Đường Khê hung hăng dẫm lên chân Trình Thư Tầm một phát, thiếu chút nữa anh liền hét lên.
“Anh mau đi đi.” Đường Khê từ kẽ răng nói mấy chữ
Anh làm bộ như mình bị điếc, sau đó, chính là bị cô véo eo, bị đá cẳng chân, bị đánh vào tay.
Đại khái đều là rất đau.
Sau lại Trình Thư Tầm ngồi cách xa Đường Khê, nhìn cô thở phì phì lại không nề hà bộ dạng của mình, liền sinh ra ý mừng.
Đây chính là cô giống như trước đây. Trước đây cô không như vậy, chính là tiểu cô nương mọc nanh vuốt, sẽ liều mạng cắn người.
Đường Khê cùng Trình Thư Tầm gặp lại nhau không lâu, thì những tin tức xấu kia ập đến với anh, khiến trái tim anh như không thở nổi. Lúc ấy, tuổi trẻ khí thịnh, chịu không nổi oan ức, anh liền phát không ít weibo làm sáng tỏ, cón đáp trả những bình luận tiêu cực, kết quả lại bị mọi người vịn vào đó mà tiếp tục bôi đen.
Trình Thư Tầm uể oái đến mức tận cùng.
Khi ấy, Tần Khi mới ra nghề, nhìn Trình Thư Tầm như vậy một biện pháp cũng không có, anh ta cũng muốn liều mạng bảo vệ anh nhưng bất quá công ty muốn đóng băng Trình Thư Tầm.
Trình Thư Tầm đem mình nhốt trong nhà vài tháng, mỗi ngày đọc sách hay nấu ăn gì đó, Tần Khi cũng không cho anh xem di động, trong nhà chỉ để lại điện thoại bàn, để mọi người có thể liên hệ với anh.
Cái loại rảnh rỗi này thật khó chịu, mỗi ngày đều dài vô tận.
Anh không dám ra cửa, cũng sợ hãi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Thời điểm bị bôi xấu, điện thoại anh đền là tin nhắn chửi rủa, ác ý cùng với những tin nhắn đe dọa.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong sự nghiệp của anh.
Trình Thư Tầm thật sự không chịu nổi, anh ra cửa, đem mình trùm kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt. Hóa trang như vậy đi ra đường cũng bị người khác chú ý.
Anh sợ hãi những ánh mắt đó, anh đi thật nhanh, cuối cùng thậm chí là chạy.
Bên tai là tiếng gió, anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu
Cuối cùng khi anh dừng lại, đã là đêm rồi, trong một góc của công viên có gốc cây đại thụ đang nở rộ những bông hoa đào, Trình Thư Tầm rốt cuộc cũng thấy mệt, anh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn những cánh hoa ấy rơi xuống.
Còn có người đang hướng về anh chạy tới, là Đường Khê.
Đêm đó, cô mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, có gió nhẹ thổi quá làn váy liền bị mang theo.
Thanh âm giày cao gót rơi xuống thật thanh thúy, khi đó Đường Khê vẫn chưa quen mang cao gót, giày cũng rất thấp, chỉ cỡ 5 centimet, so với chức danh hoa khôi trường mà nói vẫn có chút chênh lệch.
Cô chạy chậm lại đây, Trình Thư Tầm ngẩng đầu nhìn cô, có phải hay không vì muốn quan tâm anh mà Đường Khê cũng ngồi xổm xuống bên cạnh.
Đêm đó Đường Khê cùng Trình Thư Tầm nói rất nhiều lời, nhưng Trình Thư Tầm chỉ khắc sâu trong lòng câu nói kia
“Em ở cạnh anh.”
Cô liền vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Đem anh đưa về nhà, cùng ở chung với anh, cùng anh ở chung.
Đường Khê từ nhỏ đến lớn cũng chưa trải qua những chuyện thế này. Khi đó cô ở lại với anh, không ngủ ở nhà, cũng chỉ dám cùng cha mẹ nói là bận công việc, ở lại công ty tăng ca. Nhưng nào có ai tăng ca lâu như vậy, bị ba mẹ tra hỏi, cô liền nói thuê một phòng ở gần công ty để sống.
Chung cư của Trình Thư Tầm quả thật rất gần công ty cô.
Đường Khê vẫn luôn là đứa bé ngoan, học trò tốt, không bao giờ nói dối hay làm chuyện xấu. Nhiều năm ngoan ngoãn dịu dàng đều bị hóa thành hư vô.
Cô cũng từng nghĩ nói với ba mẹ là mình đang ở cùng người mình thích.
Nhưng Đường Khê thật sự không dám.
Trình Thư Tầm bị gièm pha quấn lấy, cô tin tưởng anh, nhưng cha mẹ cô không nhất định, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu cha mẹ không cho họ ở cùng nhau thì làm sao bây giờ.
Hiện tại, chỉ có cô ở bên anh.
Tuy rằng đoạn tình cảm này được giấu kín, nhưng Đường Khê và Trình Thư Tầm vẫn thấy thích thú.
Không có nguyên nhân đặc thù, lúc ấy, bọn họ thật sự yêu nhau.
Cùng nhau xem phim điện ảnh, nghiên cứu món ăn, Trình Thư Tầm không thiếu tế bào lãng mạng, thậm chí nó còn rất phong phú, những lời âu yếm anh nói so với người khác còn êm tai hơn.
Sinh nhật Trình Thư Tầm vào tháng sáu, nên bọn họ yêu nhau hai tháng, đã cùng nhau trải qua sinh nhật của anh.
Đó cũng là sinh nhật có ý nghĩa nhất đối với anh.
Đường Khê đã sớm có chuẩn bị, do tình huống đặc thù bọn họ cũng không thể đi ra ngoài, bánh kem do chính Đường Khê tự làm. Cô thích ăn đồ ngọt, cũng biết cách làm.
Đường Khê chủ động muốn uống rượu.
Trình Thư Tầm nghiêm khắc cự tuyệt cô, “Không được”
“Vì cái gì?” Đường Khê không vui.
“Em còn nhỏ, uống rượu cái gì?”
Đường Khê mở to hai mắt, đều 21, không nhỏ, cô đi theo Chu Việt đi ra ngoài, ngẫu nhiên cũng sẽ uống một chút, Trình Thư Tầm chỉ lớn hơn cô một tuổi, cô cũng không ít lần gặp anh uống rượu.
Trong tiềm thức của Trình Thư Tầm vẫn xem cô là tiểu cô nương mặc đồng phục, ngoan ngoãn yên lặng.
Sau đó anh không chịu được Đường Khê làm nũng, ôm cánh tay gọi anh không ngừng.
Trình Thư Tầm sao chịu được cái này, “Uống một chút thôi.”
“Không thành vấn đề!” Đường Khê đứng lên bàn tay làm bảo đảm.
Sự thật chứng minh, lời nói của nữ nhân là không tin được.
Anh liền đi phòng bếp lấy thêm ly rượu, ra tới nơi nửa ly rượu của anh cô cũng chưa uống hết nhưng đã say.
Tửu lượng của Đường Khê chính là rất kém, đầu óc choáng váng, gương mặt đỏ bừng, dựa vào sô pha bên cạnh, trong miệng lải nhải cũng không biết đang nói cái gì.
Trình Thư Tầm muốn ôm cô về phòng nghỉ ngơi, mới vừa ôm lên, tiểu cô nương liền vươn cánh tay ôm lấy vai anh. Ngọn tóc xẹt qua cổ anh, có chút ngứa.
Cô ở bên tai Trình Thư Tầm, nói chuyện mơ hồ không rõ, chính là hơi nóng vẫn luôn thổi vào tai anh, đem suy nghĩ của anh đi nơi khác
Sự tự chủ của Trình Thư Tầm không tốt như vậy, lúc anh đem người đặt xuống giường, tiếng nỉ non bên tai thật sự rõ ràng.
“Em nghĩ, em luôn nghĩ……”
“Nghĩ cái gì?” Trình Thư Tầm nhìn cô
“Nghĩ, nghĩ sẽ cùng anh kết hôn.”
Đôi mắt màu hổ phách co quắp lại, tay đặt bên hông của Đường Khê không tự giác mà siết chặt
Kết hôn sao, anh không tốt như vậy, cô cũng thật sự yêu sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.