Chương 88: Con đã mất cô ấy thật rồi
Mễ Mễ
28/05/2023
Mẹ vô cùng sốc khi nghe Tần Ngôn nói đã kí vào đơn ly hôn.
"Con định chọc cho mẹ tức chết có đúng không, trời ơi con với chả cái tức chết đi được."
Bà đánh vào lưng của Tần Ngôn điên cuồng liên tục oán trách, anh cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, chuyện này không ai đau lòng bằng anh và Nhã Tịnh, Tần Ngôn không muốn chia tay nhưng Nhã Tịnh vẫn nhất quyết rời đi, có níu giữ như thế nào thì cô cũng không lung lay ý định.
"Dù mẹ có tức đến mấy thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngày mai còn và cô ấy sẽ ra toà để hoàn thành thủ tục ly hôn."
Mọi người trong gia đình không ai vui vẻ sau những chuyện đã xảy ra, cuộc hôn nhân của Tần Ngôn và Nhã Tịnh đã đi đến đoạn đường cuối cùng, anh đi về phòng mình nằm xuống giường, người đàn ông mạnh mẽ cũng có những lúc đớn đau nói không thành lời, tìm được định mệnh của nhau không dễ như xa nhau, nói buông tay là chấm dứt một cánh thẳng thừng, dù trong thâm tâm muốn quên cô ngày mai rồi sẽ khác nhưng hình bóng đó cứ luôn giày vò tâm trí của anh.
Đóng quà mà Nhã Tịnh đã tặng cho Tần Ngôn suốt mỗi năm đến ngày sinh nhật của anh, Tần Ngôn không bao giờ đụng vào hay khui ra, hôm nay anh lại chú ý đến, Tần Ngôn ngồi dậy đi đến lấy từng món đồ ra xem.
(Ngày 29.6 chúc mừng sinh nhật anh, hôm qua em nhìn thấy anh chơi đá bóng cùng bạn bè, nhưng hình như đôi giày của anh đã bị hỏng thì phải, em tặng một đôi mới, chúc mừng sinh nhật của anh.)
Tần Ngôn còn nhớ lúc đó Nhã Tịnh đã lén lút qua nhà mình, cô cẩn thận cầm chiếc giày của anh lên xem, bị Tần Ngôn phát hiện Nhã Tịnh liền giật mình vội vàng chạy về nhà, nhìn những dòng chữ này và nhớ lại khoảnh khắc đó anh vô thức mỉm cười ngây ngốc.
Tần Ngôn lại mở một hộp quà khác là một chiếc áo khoác và lại có một tấm thiệp ghi chú.
(Anh đừng để bị cảm lạnh đấy, em có đến trường của anh để xem anh học tập như thế nào, người ở đó không cho em vào, em phải trèo lên một cái cây để có thể nhìn anh đang tập luyện sau lớp tường cao đấy.)
Lúc đó Nhã Tịnh kéo Mai Hà đi theo mình, cô cứ cố chấp trèo lên cây cổ thụ cao trông rất nguy hiểm, Mai Hà đứng bên dưới cứ thót tim với Nhã Tịnh.
Chỉ mới mở hai hộp quà mà khoé mắt cứ cay cay, anh không ngờ Nhã Tịnh đã thích mình nhiều đến như vậy.
(Anh đã có bạn gái rồi sao, em hơi buồn nhưng không sao em vẫn sẽ kiên trì chờ đợi anh, em cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch nhưng biết phải làm sao, vì em rất thích anh.)
Tần Ngôn vô thức độc thoại một mình.
"Cô bé ngốc."
Anh tiếp tục mở hộp quà khác, chỉ có thể đọc những tờ giấy ghi chú đáng yêu mà Nhã Tịnh để lại cho mình, mọi thứ dường như đã đóng bụi, đã rất lâu rồi anh chưa bao giờ mở những hộp quà mà Nhã Tịnh tặng cho mình.
(Em phải đi rồi, em chỉ muốn sống gần anh nhưng để tiện cho công tác của ba gia đình em phải chuyển nhà, nhưng không xa lắm đâu em có thế đến nhà thăm anh được mà, nhưng hôm tiệc chia tay anh cũng không ở nhà em hơi thất vọng, nhưng chắc anh đang bận làm việc, chăm chỉ làm việc và nhớ giữ gì sức khỏe.)
Bên trong điều là những loại dược phẩm bổ dưỡng, nhưng nó đã hết hạn từ rất lâu rồi, Tần Ngôn nhìn những món đồ mà Nhã Tịnh đã tặng cho mình, thật sự anh đã quá vô tâm chưa bao giờ đón nhận tình cảm của Nhã Tịnh, giọt nước mắt của người đàn ông trưởng thành lặng lẽ rơi xuống, bây giờ anh cảm thấy rất hối hận vì đã kí vào tờ đơn ly hôn đó, bây giờ cho dù Nhã Tịnh có làm gì sai đến đâu thì anh vẫn sẽ không buông tay cô, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Tần Ngôn ngồi gục đầu trên sàn nhà đau khổ đây mới thực sự là yêu là đau vì một người, Nhã Tịnh đã cảm hoá được trái tim anh, một thiên thần xinh đẹp dịu dàng như thế mà anh lại làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác. Mẹ không thể nào bỏ mặc anh một mình bà mở cửa bước vào bên trong nhìn thấy con trai đang rất suy sụp, bật làm cha mẹ ai lại không đau lòng.
"Mẹ cũng cảm thấy tiếc khi con không động vào những món quà này, mẹ đã có suy nghĩ đem bỏ hết tất cả, nhưng nhớ đến những lần Nhã Tịnh chạy đến nhà với một nụ cười tươi tắn và tất cả sự chân thành để tặng cho con những món quà này thật sự mẹ không nỡ vứt đi, con bé đáng yêu lanh lợi, hôm đến nhà con chơi nhìn thấy Nhã Tịnh chăm sóc cho con chu đáo mẹ thật sự rất hài lòng, có một cô gái bước vào cuộc đời của con trai mình, chăm sóc nó còn tốt hơn cả mình, mẹ làm sao không vừa ý được, mẹ cũng rất thương Nhã Tịnh vì con bé lương thiện, có lần nó đội cả một cơn mưa chỉ để bước sang nhà tặng quà sinh nhật cho con, mẹ hỏi tại sao không lấy ô che, con bé mỉm cười trả lời (Anh Tần Ngôn sắp đi rồi có phải không bác, cháu muốn tặng quà cho kịp lúc nên quên cả che ô), Vậy mà con nhận được món quà chỉ lạnh lùng cảm ơn không buồn mở ra, đấy cái hộp quà móm mém nằm ở trong góc đấy, do bị ướt nước mưa nên mới biến dạng như thế."
Cổ họng của Tần Ngôn như nghẹn lời, anh không thể nào diễn tả được nỗi tâm tư ngay lúc này, nước mắt bất giác rơi xuống, anh ôm lấy mẹ của mình khóc lên như một đứa trẻ.
"Con đã mất cô ấy thật rồi."
"Con định chọc cho mẹ tức chết có đúng không, trời ơi con với chả cái tức chết đi được."
Bà đánh vào lưng của Tần Ngôn điên cuồng liên tục oán trách, anh cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, chuyện này không ai đau lòng bằng anh và Nhã Tịnh, Tần Ngôn không muốn chia tay nhưng Nhã Tịnh vẫn nhất quyết rời đi, có níu giữ như thế nào thì cô cũng không lung lay ý định.
"Dù mẹ có tức đến mấy thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngày mai còn và cô ấy sẽ ra toà để hoàn thành thủ tục ly hôn."
Mọi người trong gia đình không ai vui vẻ sau những chuyện đã xảy ra, cuộc hôn nhân của Tần Ngôn và Nhã Tịnh đã đi đến đoạn đường cuối cùng, anh đi về phòng mình nằm xuống giường, người đàn ông mạnh mẽ cũng có những lúc đớn đau nói không thành lời, tìm được định mệnh của nhau không dễ như xa nhau, nói buông tay là chấm dứt một cánh thẳng thừng, dù trong thâm tâm muốn quên cô ngày mai rồi sẽ khác nhưng hình bóng đó cứ luôn giày vò tâm trí của anh.
Đóng quà mà Nhã Tịnh đã tặng cho Tần Ngôn suốt mỗi năm đến ngày sinh nhật của anh, Tần Ngôn không bao giờ đụng vào hay khui ra, hôm nay anh lại chú ý đến, Tần Ngôn ngồi dậy đi đến lấy từng món đồ ra xem.
(Ngày 29.6 chúc mừng sinh nhật anh, hôm qua em nhìn thấy anh chơi đá bóng cùng bạn bè, nhưng hình như đôi giày của anh đã bị hỏng thì phải, em tặng một đôi mới, chúc mừng sinh nhật của anh.)
Tần Ngôn còn nhớ lúc đó Nhã Tịnh đã lén lút qua nhà mình, cô cẩn thận cầm chiếc giày của anh lên xem, bị Tần Ngôn phát hiện Nhã Tịnh liền giật mình vội vàng chạy về nhà, nhìn những dòng chữ này và nhớ lại khoảnh khắc đó anh vô thức mỉm cười ngây ngốc.
Tần Ngôn lại mở một hộp quà khác là một chiếc áo khoác và lại có một tấm thiệp ghi chú.
(Anh đừng để bị cảm lạnh đấy, em có đến trường của anh để xem anh học tập như thế nào, người ở đó không cho em vào, em phải trèo lên một cái cây để có thể nhìn anh đang tập luyện sau lớp tường cao đấy.)
Lúc đó Nhã Tịnh kéo Mai Hà đi theo mình, cô cứ cố chấp trèo lên cây cổ thụ cao trông rất nguy hiểm, Mai Hà đứng bên dưới cứ thót tim với Nhã Tịnh.
Chỉ mới mở hai hộp quà mà khoé mắt cứ cay cay, anh không ngờ Nhã Tịnh đã thích mình nhiều đến như vậy.
(Anh đã có bạn gái rồi sao, em hơi buồn nhưng không sao em vẫn sẽ kiên trì chờ đợi anh, em cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch nhưng biết phải làm sao, vì em rất thích anh.)
Tần Ngôn vô thức độc thoại một mình.
"Cô bé ngốc."
Anh tiếp tục mở hộp quà khác, chỉ có thể đọc những tờ giấy ghi chú đáng yêu mà Nhã Tịnh để lại cho mình, mọi thứ dường như đã đóng bụi, đã rất lâu rồi anh chưa bao giờ mở những hộp quà mà Nhã Tịnh tặng cho mình.
(Em phải đi rồi, em chỉ muốn sống gần anh nhưng để tiện cho công tác của ba gia đình em phải chuyển nhà, nhưng không xa lắm đâu em có thế đến nhà thăm anh được mà, nhưng hôm tiệc chia tay anh cũng không ở nhà em hơi thất vọng, nhưng chắc anh đang bận làm việc, chăm chỉ làm việc và nhớ giữ gì sức khỏe.)
Bên trong điều là những loại dược phẩm bổ dưỡng, nhưng nó đã hết hạn từ rất lâu rồi, Tần Ngôn nhìn những món đồ mà Nhã Tịnh đã tặng cho mình, thật sự anh đã quá vô tâm chưa bao giờ đón nhận tình cảm của Nhã Tịnh, giọt nước mắt của người đàn ông trưởng thành lặng lẽ rơi xuống, bây giờ anh cảm thấy rất hối hận vì đã kí vào tờ đơn ly hôn đó, bây giờ cho dù Nhã Tịnh có làm gì sai đến đâu thì anh vẫn sẽ không buông tay cô, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Tần Ngôn ngồi gục đầu trên sàn nhà đau khổ đây mới thực sự là yêu là đau vì một người, Nhã Tịnh đã cảm hoá được trái tim anh, một thiên thần xinh đẹp dịu dàng như thế mà anh lại làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác. Mẹ không thể nào bỏ mặc anh một mình bà mở cửa bước vào bên trong nhìn thấy con trai đang rất suy sụp, bật làm cha mẹ ai lại không đau lòng.
"Mẹ cũng cảm thấy tiếc khi con không động vào những món quà này, mẹ đã có suy nghĩ đem bỏ hết tất cả, nhưng nhớ đến những lần Nhã Tịnh chạy đến nhà với một nụ cười tươi tắn và tất cả sự chân thành để tặng cho con những món quà này thật sự mẹ không nỡ vứt đi, con bé đáng yêu lanh lợi, hôm đến nhà con chơi nhìn thấy Nhã Tịnh chăm sóc cho con chu đáo mẹ thật sự rất hài lòng, có một cô gái bước vào cuộc đời của con trai mình, chăm sóc nó còn tốt hơn cả mình, mẹ làm sao không vừa ý được, mẹ cũng rất thương Nhã Tịnh vì con bé lương thiện, có lần nó đội cả một cơn mưa chỉ để bước sang nhà tặng quà sinh nhật cho con, mẹ hỏi tại sao không lấy ô che, con bé mỉm cười trả lời (Anh Tần Ngôn sắp đi rồi có phải không bác, cháu muốn tặng quà cho kịp lúc nên quên cả che ô), Vậy mà con nhận được món quà chỉ lạnh lùng cảm ơn không buồn mở ra, đấy cái hộp quà móm mém nằm ở trong góc đấy, do bị ướt nước mưa nên mới biến dạng như thế."
Cổ họng của Tần Ngôn như nghẹn lời, anh không thể nào diễn tả được nỗi tâm tư ngay lúc này, nước mắt bất giác rơi xuống, anh ôm lấy mẹ của mình khóc lên như một đứa trẻ.
"Con đã mất cô ấy thật rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.