Chương 17: Không hiểu nổi cô
Mễ Mễ
31/03/2023
Khi vào lớp Việt Bân cố tình ngồi xa Nhã Tịnh và Mai Hà, cô cũng không biết nên cư xử như thế nào mới là đúng đắn vì đối với Nhã Tịnh Việt Bân là một người bạn rất tốt, cô cảm thấy rất an toàn và được chăm sóc khi ở cạnh cậu ấy, Mai Hà nói nhỏ với Nhã Tịnh.
" Cậu ấy chẳng thèm nhìn cậu nữa đấy, rốt cuộc tại sao lại kết hôn một cách chớp nhoáng như thế, có phải ông chú già đó dụ dỗ cậu lên giường rồi phải chịu trách nhiệm với cậu hay không?"
Gương mặt của Nhã Tịnh liền đỏ ửng cô đưa tay bịt miệng Mai Hà lại.
" Đừng có ăn nói linh tinh chuyện này không thể nói bừa bãi ở đây được, chúng ta cần có một nơi riêng tư để nói."
Mai Hà gật đầu đưa tính hiệu "ok" ra trước mặt Nhã Tịnh, giáo viên đi vào nói về đồ án tốt nghiệp của bọn họ vì chỉ còn ba tháng nữa là Nhã Tịnh đã có thể ra trường.
Sau giờ tan lớp Nhã Tịnh và Mai Hà đi xuống căn tin để ăn trưa, Nhã Tịnh cứ loay hoay tìm Việt Bân, cậu ấy không thèm để tâm đến Nhã Tịnh mà đi đến một bàn khác, Nhã Tịnh hơi thất vọng và buồn bã cô và Mai Hà đi đến bàn ngồi.
" Cậu ấy chẳng thèm nhìn đến tớ."
Mai Hà thở dài chóng tay lên cằm nói.
" Cậu nên nói rõ chuyện này nếu không thì mối quan hệ của hai người sẽ chẳng thể nào quay lại như xưa được đâu."
Nhã Tịnh nhìn về phía Việt Bân có lẽ cậu ấy đang rất giận cô vì Nhã Tịnh đã vội vàng kết hôn mà không nói trước cho cậu ấy biết nguyên nhân tại sao.
Sau một ngày học tập mệt mỏi Nhã Tịnh quay về nhà, căn nhà đã vô cùng trống trải, thức ăn của mình làm cho Tần Ngôn vẫn không có một ai đọng vào, có lẽ Tần Ngôn đã không về, hiện tại anh đang ở bên cạnh Mạn Nhu, càng nghĩ Nhã Tịnh càng cảm thấy ghe tị, cô không do dự lấy điện thoại ra gọi cho anh, tiếng chuông vang lên một hồi lâu Tần Ngôn mới chịu bắt máy.
" Alo."
Dù rất khó chịu vì anh đang ở cùng Mạn Nhu như cô vẫn không nỡ nói chuyện hằn học với anh, giọng của Nhã Tịnh nhẹ lại.
" Khi nào anh về vậy ?"
Giọng nói của Tần Ngôn vô cùng trầm ấm.
" Chưa biết, em cứ làm việc của mình đi đừng để tâm đến tôi."
Nhã Tịnh nghe anh nói như thế cô cảm thấy rất buồn, cô hạ thấp giọng xuống.
" Em biết rồi."
Cô nghe được phía bên kia có một giọng nữ truyền đến (ai vậy anh?).
Nhã Tịnh biết đó là giọng nói của Mạn Nhu, trái tim của cô lại càng đau hơn, Tần Ngôn không muốn giải thích gì đã vội vàng tắt máy, Nhã Tịnh lê bước đi đến bàn ăn mình đã làm sẵn cho anh, rồi tự tay đem đổ đi tất cả, tại sao cô lại ngu ngốc yêu một người không hề yêu thương mình.
Tối đó Nhã Tịnh đã gọi điện cho Mai Hà đến nhà hai người cùng nhau nói chuyện Nhã Tịnh đã nói hết cho Mai Hà nghe về việc mình đã kết hôn hợp đồng với Tần Ngôn, Mai Hà vô cùng bất ngờ giọng nói của cô bạn vang khắp cả căn nhà.
" Cái gì ?"
Nhã Tịnh đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô bạn nhỏ tiếng một chút, Mai Hà gật đầu nói.
" Thật sự tớ không thể nào ngờ được cậu lại cả gan làm ra những chuyện như thế nếu ba mẹ của cậu biết thì cậu sẽ tiêu mất."
Nhã Tịnh nắm lấy tay của Mai Hà nhìn cô bạn bằng đôi mắt lấp lánh.
" Cậu đừng nói với ai đấy, hứa với tớ đi."
Mai Hà nhìn Nhã Tịnh bằng gương mặt vô cùng bất mãn.
" Đúng là ngốc nghếch yêu một người mà không hề có một chút tình cảm nào với mình, người đau khổ chỉ có một mình cậu thôi đấy, nếu sau này có chuyện gì thì cũng chỉ một mình cậu chịu đựng."
Tâm trạng của Nhã Tịnh liền trùng xuống.
" Tớ biết nhưng tớ đã giành rất nhiều thời gian để chờ đợi anh ấy, bây giờ tớ không muốn từ bỏ."
Mai Hà nhìn thấy cô bạn buồn bã cũng không nở trách móc Nhã Tịnh nữa.
" Được rồi tớ sẽ không nói với ai đâu cậu cứ yên tâm, chúng ta là bạn bè bao lâu nay cậu có chuyện gì mà tớ không biết sao, tớ chỉ sợ cậu sẽ là người đau khổ mà thôi."
Đột nhiên có tiếng xe ôtô, Tần Ngôn đột nhiên quay về khiến cho Nhã Tịnh hơi bất ngờ, anh đi vào nhà, Mai Hà vừa nhìn thấy đã cuối đầu chào hỏi, Tần Ngôn chỉ gật đầu nhẹ rồi đi lên phòng của mình.
Mai Hà bĩu môi nói nhỏ với Nhã Tịnh.
" Không hiểu sao cậu lại thích nổi, gương mặt khó ưa thật đấy."
Nhã Tịnh cũng chẳng nói gì cô đẩy Mai Hà ra về, cô bạn cứ uyên thuyên bảo cô phải cận thận kẻo bị làm cho tổn thương, Nhã Tịnh chỉ gật đầu hoa loa, đợi đến lúc Mai Hà đã đi rồi cô mới quay vào nhà.
Nhã Tịnh không biết Tần Ngôn đã ăn tối chưa, nhưng cô lại không dám hỏi sợ anh sẽ mắng mình là đồ phiền phức, Nhã Tịnh cứ đứng loay hoay trước phòng của anh mà không dám gõ cửa, đột nhiên Tần Ngôn mở cửa ra anh chao mày nhìn Nhã Tịnh.
" Có chuyện gì vậy ?"
Nhã Tịnh mỉm cười nhẹ rồi lên tiếng nói.
" Em chỉ muốn hỏi là anh có muốn ăn gì không để em đi nấu."
Tần Ngôn suy nghĩ một lúc rồi bảo Nhã Tịnh nấu mì cho một, cô liền vui vẻ đi nấu tô mì dành cho Tần Ngôn vô cùng bắt mắt cô luôn muốn anh được ngon miệng khi thưởng thức đồ ăn của mình.
" Cậu ấy chẳng thèm nhìn cậu nữa đấy, rốt cuộc tại sao lại kết hôn một cách chớp nhoáng như thế, có phải ông chú già đó dụ dỗ cậu lên giường rồi phải chịu trách nhiệm với cậu hay không?"
Gương mặt của Nhã Tịnh liền đỏ ửng cô đưa tay bịt miệng Mai Hà lại.
" Đừng có ăn nói linh tinh chuyện này không thể nói bừa bãi ở đây được, chúng ta cần có một nơi riêng tư để nói."
Mai Hà gật đầu đưa tính hiệu "ok" ra trước mặt Nhã Tịnh, giáo viên đi vào nói về đồ án tốt nghiệp của bọn họ vì chỉ còn ba tháng nữa là Nhã Tịnh đã có thể ra trường.
Sau giờ tan lớp Nhã Tịnh và Mai Hà đi xuống căn tin để ăn trưa, Nhã Tịnh cứ loay hoay tìm Việt Bân, cậu ấy không thèm để tâm đến Nhã Tịnh mà đi đến một bàn khác, Nhã Tịnh hơi thất vọng và buồn bã cô và Mai Hà đi đến bàn ngồi.
" Cậu ấy chẳng thèm nhìn đến tớ."
Mai Hà thở dài chóng tay lên cằm nói.
" Cậu nên nói rõ chuyện này nếu không thì mối quan hệ của hai người sẽ chẳng thể nào quay lại như xưa được đâu."
Nhã Tịnh nhìn về phía Việt Bân có lẽ cậu ấy đang rất giận cô vì Nhã Tịnh đã vội vàng kết hôn mà không nói trước cho cậu ấy biết nguyên nhân tại sao.
Sau một ngày học tập mệt mỏi Nhã Tịnh quay về nhà, căn nhà đã vô cùng trống trải, thức ăn của mình làm cho Tần Ngôn vẫn không có một ai đọng vào, có lẽ Tần Ngôn đã không về, hiện tại anh đang ở bên cạnh Mạn Nhu, càng nghĩ Nhã Tịnh càng cảm thấy ghe tị, cô không do dự lấy điện thoại ra gọi cho anh, tiếng chuông vang lên một hồi lâu Tần Ngôn mới chịu bắt máy.
" Alo."
Dù rất khó chịu vì anh đang ở cùng Mạn Nhu như cô vẫn không nỡ nói chuyện hằn học với anh, giọng của Nhã Tịnh nhẹ lại.
" Khi nào anh về vậy ?"
Giọng nói của Tần Ngôn vô cùng trầm ấm.
" Chưa biết, em cứ làm việc của mình đi đừng để tâm đến tôi."
Nhã Tịnh nghe anh nói như thế cô cảm thấy rất buồn, cô hạ thấp giọng xuống.
" Em biết rồi."
Cô nghe được phía bên kia có một giọng nữ truyền đến (ai vậy anh?).
Nhã Tịnh biết đó là giọng nói của Mạn Nhu, trái tim của cô lại càng đau hơn, Tần Ngôn không muốn giải thích gì đã vội vàng tắt máy, Nhã Tịnh lê bước đi đến bàn ăn mình đã làm sẵn cho anh, rồi tự tay đem đổ đi tất cả, tại sao cô lại ngu ngốc yêu một người không hề yêu thương mình.
Tối đó Nhã Tịnh đã gọi điện cho Mai Hà đến nhà hai người cùng nhau nói chuyện Nhã Tịnh đã nói hết cho Mai Hà nghe về việc mình đã kết hôn hợp đồng với Tần Ngôn, Mai Hà vô cùng bất ngờ giọng nói của cô bạn vang khắp cả căn nhà.
" Cái gì ?"
Nhã Tịnh đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô bạn nhỏ tiếng một chút, Mai Hà gật đầu nói.
" Thật sự tớ không thể nào ngờ được cậu lại cả gan làm ra những chuyện như thế nếu ba mẹ của cậu biết thì cậu sẽ tiêu mất."
Nhã Tịnh nắm lấy tay của Mai Hà nhìn cô bạn bằng đôi mắt lấp lánh.
" Cậu đừng nói với ai đấy, hứa với tớ đi."
Mai Hà nhìn Nhã Tịnh bằng gương mặt vô cùng bất mãn.
" Đúng là ngốc nghếch yêu một người mà không hề có một chút tình cảm nào với mình, người đau khổ chỉ có một mình cậu thôi đấy, nếu sau này có chuyện gì thì cũng chỉ một mình cậu chịu đựng."
Tâm trạng của Nhã Tịnh liền trùng xuống.
" Tớ biết nhưng tớ đã giành rất nhiều thời gian để chờ đợi anh ấy, bây giờ tớ không muốn từ bỏ."
Mai Hà nhìn thấy cô bạn buồn bã cũng không nở trách móc Nhã Tịnh nữa.
" Được rồi tớ sẽ không nói với ai đâu cậu cứ yên tâm, chúng ta là bạn bè bao lâu nay cậu có chuyện gì mà tớ không biết sao, tớ chỉ sợ cậu sẽ là người đau khổ mà thôi."
Đột nhiên có tiếng xe ôtô, Tần Ngôn đột nhiên quay về khiến cho Nhã Tịnh hơi bất ngờ, anh đi vào nhà, Mai Hà vừa nhìn thấy đã cuối đầu chào hỏi, Tần Ngôn chỉ gật đầu nhẹ rồi đi lên phòng của mình.
Mai Hà bĩu môi nói nhỏ với Nhã Tịnh.
" Không hiểu sao cậu lại thích nổi, gương mặt khó ưa thật đấy."
Nhã Tịnh cũng chẳng nói gì cô đẩy Mai Hà ra về, cô bạn cứ uyên thuyên bảo cô phải cận thận kẻo bị làm cho tổn thương, Nhã Tịnh chỉ gật đầu hoa loa, đợi đến lúc Mai Hà đã đi rồi cô mới quay vào nhà.
Nhã Tịnh không biết Tần Ngôn đã ăn tối chưa, nhưng cô lại không dám hỏi sợ anh sẽ mắng mình là đồ phiền phức, Nhã Tịnh cứ đứng loay hoay trước phòng của anh mà không dám gõ cửa, đột nhiên Tần Ngôn mở cửa ra anh chao mày nhìn Nhã Tịnh.
" Có chuyện gì vậy ?"
Nhã Tịnh mỉm cười nhẹ rồi lên tiếng nói.
" Em chỉ muốn hỏi là anh có muốn ăn gì không để em đi nấu."
Tần Ngôn suy nghĩ một lúc rồi bảo Nhã Tịnh nấu mì cho một, cô liền vui vẻ đi nấu tô mì dành cho Tần Ngôn vô cùng bắt mắt cô luôn muốn anh được ngon miệng khi thưởng thức đồ ăn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.