Chương 77: Sự quan tâm chỉ dành cho cậu
Mễ Mễ
23/05/2023
Quần áo đã ướt sũng nhưng Nhã Tịnh cũng không quan tâm đến cô bước vào
công ty ngồi xuống bàn làm việc gương mặt đầy sự thất thần, bên trong
văn phòng rất lạnh cho máy điều hòa hoạt động liên tục.
Nhã Tịnh hắt hơi liên tục, có lẽ cô đã bị nhiễm lạnh mái tóc cũng ẩm ướt do nước mưa, Việt Bân đang đi in tài liệu tình cờ đi ngang qua văn phòng Nhã Tịnh đang làm việc, cậu ấy vô thức nhìn vào, vì bản thân vẫn còn quan tâm đến cô, dù nói sẽ không theo đuổi Nhã Tịnh nữa nhưng đối với Việt Bân Nhã Tịnh vẫn là một chấp niệm khá lớn không thể quên một cách dễ dàng được.
Nhã Tịnh vì lạnh nên vô thức đưa tay chà vào nhau, gương mặt thì tái nhợt, Việt Bân vừa nhìn đã nhìn ra được cơ thể cô có vấn đề, cậu ấy không thể nào để mặc Nhã Tịnh như thế được, nên bước vào văn phòng của Nhã Tịnh đi về phía bàn làm việc của cô hỏi thăm.
“Cậu ổn chứ, tớ đứng bên ngoài cứ nhìn thấy cậu hắt hơi liên tục.”
Đôi mắt của Việt Bân bị một mảng ướt của chiếc váy mà Nhã Tịnh đang mặc làm cho chú ý, mái tóc của cô cũng còn ẩm ướt, Việt Bân lo lắng hỏi.
“Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy tại sao quần áo và tóc lại ướt như thế, Tần Ngôn không đưa cậu đi làm à.”
Nhã Tịnh lắc đầu nói.
“Anh ấy đến quân khu làm việc rồi tớ đi một mình, xui xẻo bị một chiếc xe chạy đến làm văng nước lên ướt quần áo của tớ mà thôi.”
Việt Bân không do dự bỏ tập tài liệu trên tay xuống rồi cởi áo khoác ra đưa cho Nhã Tịnh khoác vào.
“Sau cậu không về nhà thay đồ, cứ mặc quần áo ướt như thế này sẽ bị cảm lạnh đấy, Nhã Tịnh à cậu bao nhiêu tuổi rồi tại sao cứ khiến tớ lo lắng vậy hả.”
Nhã Tịnh mỉm cười để Việt Bân không phải lo lắng cho mình.
“Tớ ổn mà cậu đừng quá lo lắng.”
Việt Bân đưa tay lên sờ vào trán của Nhã Tịnh, gương mặt liền trở nên lo lắng.
“Cơ thể nóng như thế này mà bảo là không sao, để tớ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.”
Nhã Tịnh lắc đầu nói.
“Tớ ổn mà, cậu cứ đi làm việc của mình đi.”
Việt Bân thở dài bất lực nói với Nhã Tịnh.
“Cậu cứ bảo là không sao mà gương mặt lại tái nhợt, chỉ biết che giấu, tớ đi lấy thuốc hạ sốt cho cậu uống.”
Việt Bân vừa đi lấy thuốc rồi quay lại thì tình trạng của Nhã Tịnh đã tồi tệ hơi, cô nằm gục xuống bàn làm việc, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi, nước mũi cứ chảy ra Nhã Tịnh phải lấy khăn giấy lau liên tục, Việt Bân nhìn thấy tình trạng của Nhã Tịnh ngay lúc này thực sự không ổn chút nào, cậu ấy đi đến đỡ lấy cô.
“Để tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Nhã Tịnh lắc đầu mệt mỏi nói.
“Tớ muốn về nhà.”
Việt Bân gật đầu đồng ý.
“Được rồi vậy về nhà.”
Cậu ấy dìu Nhã Tịnh ra bên ngoài suốt quãng đường đi Việt Bân luôn che ô cho Nhã Tịnh đến nổi quần áo của cậu ấy cũng đã bị ướt. Cũng may vừa ra khỏi công ty đã bắt được taxi, hai người đi về nhà, cô mệt mỏi đến mức ngã đầu vào vai của Việt Bân, cậu ấy nhìn sang người con gái bản thân đã luôn theo đuổi suốt quãng đường thanh xuân, đang mệt mỏi do bị sốt nhưng không ai chăm sóc, trong lòng liền có một chút xót xa, tại sao cô lại bán cả trái tim của mình để yêu một người đàn ông vô tâm như thế.
Về đến nơi Việt Bân đưa Nhã Tịnh vào bên trong, cậu ấy cẩn thận đặt cô xuống giường, rồi bảo Nhã Tịnh.
“Cậu cố gắng tự mình thay đồ ra đi, đừng mặc đồ đã bị ướt như thế bệnh sẽ càng trở nặng thêm nữa đấy, tớ đi ra ngoài mua thuốc và một ích gì đó cho cậu ăn.”
Nhã Tịnh gật đầu nói.
“Tớ sẽ đi thay đồ, cậu quay trở lại công ty làm việc đi, đừng bận tâm đến tớ, tớ tự lo cho mình được.”
Việt Bân mỉm cười đưa tay vuốt tóc của Nhã Tịnh.
“Còn ở cạnh cậu và Mai Hà được bao lâu nữa đâu, tớ không cảm thấy phiền gì hết, tớ là bạn thân của cậu, đừng xem tớ như người xa lạ như thế hãy để tớ chăm sóc cho cậu, sau này nếu muốn được tớ chăm sóc thì cũng chẳng có đâu có biết không hả.”
Nhã Tịnh mỉm cười mà rưng rưng nước mắt.
“Tớ biết rồi cám ơn cậu.”
Việt Bân đi ra bên ngoài mua thuốc cho Nhã Tịnh, còn cô thì đang gắn gượng ngồi dậy thay quần áo, Nhã Tịnh cảm thấy rất chóng mặt nên để quần áo bẩn ở trên sàn nhà, bước lên giường nằm xuống, đợi một lúc cô tỉnh táo thì sẽ mang đi giặt.
Việt Bân mua thuốc và cháo cho Nhã Tịnh, cậu ấy cứ lo lắng cho cô nên cứ vội vàng chạy về, quần áo đã ẩm ướt vì mưa ngày một lớn, Việt Bân đi vào phòng xem tình hình của Nhã Tịnh như thế nào, cô nghe có tiếng mở cửa cũng thức dậy.
“Cậu về rồi à.”
Việt Bân đi đến đưa tay sờ lên trán của Nhã Tịnh.
“Càng ngày càng nóng để tớ đi lấy thuốc cho cậu uống.”
Nhã Tịnh nhìn thấy quần áo của Việt Bân cũng đã ướt đẫm, cô lên tiếng đề nghị.
"Cậu cởi áo ra hong cho khô đi, tớ đưa áo của Tần Ngôn cho cậu mặc tạm, hôm nay anh ấy không về đâu, Tần Ngôn đã đến quân khu cuối tuần mới quay về.
Việt Bân do dự nói.
“Như vậy có tiện không?”.
Nhã Tịnh mỉm cười gật đầu.
“Không sao đâu, quần áo của anh ấy chắc cũng vừa với cậu đấy, chỉ mặc tạm thôi, đợi đến khi đồ của cậu khô thì thay ra.”
Việt Bân cuối cùng cũng đã đồng ý đi thay ra.
Nhã Tịnh hắt hơi liên tục, có lẽ cô đã bị nhiễm lạnh mái tóc cũng ẩm ướt do nước mưa, Việt Bân đang đi in tài liệu tình cờ đi ngang qua văn phòng Nhã Tịnh đang làm việc, cậu ấy vô thức nhìn vào, vì bản thân vẫn còn quan tâm đến cô, dù nói sẽ không theo đuổi Nhã Tịnh nữa nhưng đối với Việt Bân Nhã Tịnh vẫn là một chấp niệm khá lớn không thể quên một cách dễ dàng được.
Nhã Tịnh vì lạnh nên vô thức đưa tay chà vào nhau, gương mặt thì tái nhợt, Việt Bân vừa nhìn đã nhìn ra được cơ thể cô có vấn đề, cậu ấy không thể nào để mặc Nhã Tịnh như thế được, nên bước vào văn phòng của Nhã Tịnh đi về phía bàn làm việc của cô hỏi thăm.
“Cậu ổn chứ, tớ đứng bên ngoài cứ nhìn thấy cậu hắt hơi liên tục.”
Đôi mắt của Việt Bân bị một mảng ướt của chiếc váy mà Nhã Tịnh đang mặc làm cho chú ý, mái tóc của cô cũng còn ẩm ướt, Việt Bân lo lắng hỏi.
“Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy tại sao quần áo và tóc lại ướt như thế, Tần Ngôn không đưa cậu đi làm à.”
Nhã Tịnh lắc đầu nói.
“Anh ấy đến quân khu làm việc rồi tớ đi một mình, xui xẻo bị một chiếc xe chạy đến làm văng nước lên ướt quần áo của tớ mà thôi.”
Việt Bân không do dự bỏ tập tài liệu trên tay xuống rồi cởi áo khoác ra đưa cho Nhã Tịnh khoác vào.
“Sau cậu không về nhà thay đồ, cứ mặc quần áo ướt như thế này sẽ bị cảm lạnh đấy, Nhã Tịnh à cậu bao nhiêu tuổi rồi tại sao cứ khiến tớ lo lắng vậy hả.”
Nhã Tịnh mỉm cười để Việt Bân không phải lo lắng cho mình.
“Tớ ổn mà cậu đừng quá lo lắng.”
Việt Bân đưa tay lên sờ vào trán của Nhã Tịnh, gương mặt liền trở nên lo lắng.
“Cơ thể nóng như thế này mà bảo là không sao, để tớ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.”
Nhã Tịnh lắc đầu nói.
“Tớ ổn mà, cậu cứ đi làm việc của mình đi.”
Việt Bân thở dài bất lực nói với Nhã Tịnh.
“Cậu cứ bảo là không sao mà gương mặt lại tái nhợt, chỉ biết che giấu, tớ đi lấy thuốc hạ sốt cho cậu uống.”
Việt Bân vừa đi lấy thuốc rồi quay lại thì tình trạng của Nhã Tịnh đã tồi tệ hơi, cô nằm gục xuống bàn làm việc, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi, nước mũi cứ chảy ra Nhã Tịnh phải lấy khăn giấy lau liên tục, Việt Bân nhìn thấy tình trạng của Nhã Tịnh ngay lúc này thực sự không ổn chút nào, cậu ấy đi đến đỡ lấy cô.
“Để tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Nhã Tịnh lắc đầu mệt mỏi nói.
“Tớ muốn về nhà.”
Việt Bân gật đầu đồng ý.
“Được rồi vậy về nhà.”
Cậu ấy dìu Nhã Tịnh ra bên ngoài suốt quãng đường đi Việt Bân luôn che ô cho Nhã Tịnh đến nổi quần áo của cậu ấy cũng đã bị ướt. Cũng may vừa ra khỏi công ty đã bắt được taxi, hai người đi về nhà, cô mệt mỏi đến mức ngã đầu vào vai của Việt Bân, cậu ấy nhìn sang người con gái bản thân đã luôn theo đuổi suốt quãng đường thanh xuân, đang mệt mỏi do bị sốt nhưng không ai chăm sóc, trong lòng liền có một chút xót xa, tại sao cô lại bán cả trái tim của mình để yêu một người đàn ông vô tâm như thế.
Về đến nơi Việt Bân đưa Nhã Tịnh vào bên trong, cậu ấy cẩn thận đặt cô xuống giường, rồi bảo Nhã Tịnh.
“Cậu cố gắng tự mình thay đồ ra đi, đừng mặc đồ đã bị ướt như thế bệnh sẽ càng trở nặng thêm nữa đấy, tớ đi ra ngoài mua thuốc và một ích gì đó cho cậu ăn.”
Nhã Tịnh gật đầu nói.
“Tớ sẽ đi thay đồ, cậu quay trở lại công ty làm việc đi, đừng bận tâm đến tớ, tớ tự lo cho mình được.”
Việt Bân mỉm cười đưa tay vuốt tóc của Nhã Tịnh.
“Còn ở cạnh cậu và Mai Hà được bao lâu nữa đâu, tớ không cảm thấy phiền gì hết, tớ là bạn thân của cậu, đừng xem tớ như người xa lạ như thế hãy để tớ chăm sóc cho cậu, sau này nếu muốn được tớ chăm sóc thì cũng chẳng có đâu có biết không hả.”
Nhã Tịnh mỉm cười mà rưng rưng nước mắt.
“Tớ biết rồi cám ơn cậu.”
Việt Bân đi ra bên ngoài mua thuốc cho Nhã Tịnh, còn cô thì đang gắn gượng ngồi dậy thay quần áo, Nhã Tịnh cảm thấy rất chóng mặt nên để quần áo bẩn ở trên sàn nhà, bước lên giường nằm xuống, đợi một lúc cô tỉnh táo thì sẽ mang đi giặt.
Việt Bân mua thuốc và cháo cho Nhã Tịnh, cậu ấy cứ lo lắng cho cô nên cứ vội vàng chạy về, quần áo đã ẩm ướt vì mưa ngày một lớn, Việt Bân đi vào phòng xem tình hình của Nhã Tịnh như thế nào, cô nghe có tiếng mở cửa cũng thức dậy.
“Cậu về rồi à.”
Việt Bân đi đến đưa tay sờ lên trán của Nhã Tịnh.
“Càng ngày càng nóng để tớ đi lấy thuốc cho cậu uống.”
Nhã Tịnh nhìn thấy quần áo của Việt Bân cũng đã ướt đẫm, cô lên tiếng đề nghị.
"Cậu cởi áo ra hong cho khô đi, tớ đưa áo của Tần Ngôn cho cậu mặc tạm, hôm nay anh ấy không về đâu, Tần Ngôn đã đến quân khu cuối tuần mới quay về.
Việt Bân do dự nói.
“Như vậy có tiện không?”.
Nhã Tịnh mỉm cười gật đầu.
“Không sao đâu, quần áo của anh ấy chắc cũng vừa với cậu đấy, chỉ mặc tạm thôi, đợi đến khi đồ của cậu khô thì thay ra.”
Việt Bân cuối cùng cũng đã đồng ý đi thay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.