Chương 11: Vì anh
Mễ Mễ
31/03/2023
Hôm nay Tần Ngôn phải bỏ hết tất cả công việc để đưa Nhã Tịnh đi thử váy cưới chỉ có một mình cô là người vui vẻ còn anh lúc nào cũng xụ mặt như đang bị bắt ép làm điều mà mình không muốn, cũng đúng như thế Tần Ngôn vốn dĩ không nghĩ đến một ngày mình sẽ kết hôn với cô nhóc nhỏ hơn mình đến những mười tuổi, anh thật sự đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tần Ngôn không còn cách nào khác nữa.
Hai người đến một studio nổi tiếng trong thành phố, Nhã Tịnh nhìn đến tròn mắt từ trước đến nay cô chỉ nhìn thấy người khác mặc váy cưới, bản thân của cô chưa bao giờ được mặc cả, hôm nay cô sẽ được mặc chiếc váy cưới thật sự dành riêng cho mình.
Tần Ngôn nhìn một lượt qua rồi đi vào bên trong, Nhã Tịnh chạy theo anh như một chú mèo ngoan.
" Đợi em với."
Hai người đi vào bên trong nhân viên liền bước ra tiếp đón nhiệt tình, Nhã Tịnh được mời đi xem những mẫu váy cưới mới được nhập về, điều là những mẫu váy cưới thịnh hành nhất, cô đang đắng đo không biết nên chọn cái nào vì tất cả váy cưới ở đây điều đẹp, Nhã Tịnh quay lại hỏi ý kiến của Tần Ngôn anh đang mải mê xem điện thoại mà không để tâm đến cô.
" Anh xem chiếc váy nào hợp với em ?"
Tần Ngôn liếc nhìn sơ rồi trả lời hoa loa.
" Bên phải."
Nhã Tịnh không hề đắn đo suy nghĩ, cô bảo với nhân viên là mình sẽ thử chiếc váy mà Tần Ngôn đã chọn, nhân viên có vài phần bất mãn với thái độ của của Tần Ngôn, anh không hề quan tâm đến cô dâu của mình, chiếc điện thoại còn quan trọng hơn cô, nhưng Nhã Tịnh lại xem những lời nói thoáng qua của anh là sự quan tâm dành cho mình.
Nhã Tịnh đi vào phòng thử đồ, cô còn được nhân viên hỗ trợ nhiệt tình, Tần Ngôn bảo chỉ mặc vest đen nên nhân viên cũng đã chọn cho anh một bộ để Tần Ngôn đi thay.
Hai chiếc rèm che được nhân viên kéo ra, cô dâu và chú rể đứng đối diện với nhau, Tần Ngôn hơn bất ngờ trước sự lộng lẫy của Nhã Tịnh, cô thật sự rất xinh đẹp khi mặc lên chiếc váy cưới, cô công chúa ngây thơ cứ nhưng trong bộ truyện cổ tích bước ra.
Hai người được studio hỗ trợ chụp ảnh cưới, Tần Ngôn cứ như một con rô bốt đứng đơ ra một kiểu, còn Nhã Tịnh cứ bám lấy anh, Tần Ngôn khó chịu nhích sang một bên, hai người khiến thợ chụp ảnh hơi khó chịu.
" Rốt cuộc hai người có thật sự là muốn kết hôn với nhau thật không, chụp ảnh mà một người né tránh một người cứ ôm ấp, chán thật đấy."
Hai người nhìn nhau đầy xấu hổ, Nhã Tịnh nói nhỏ vào tai của Tần Ngôn.
"Anh phối hợp chút đi."
Cuối cùng Tần Ngôn cũng đã nở một nụ cười gượng gạo, sau nhiều giờ vật vả người cũng đã có ảnh cưới của riêng bọn họ, sau đó là đi đến cục nhân dân để đăng kí kết hôn. Người làm giấy tờ hơi hoài nghi nhìn hai người.
" Cô có bị bắt ép hay là có vấn đề dì về gia đình của mình không ?"
Nhã Tịnh ngây người ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Là sao tôi vẫn chưa hiểu?"
Người làm giấy tờ cho bọn họ không nhịn được đã nói ra tiếng lòng của mình khi nhìn nhận về hai người.
" Tôi thấy độ tuổi của hai người quá chênh lệch, cô có thật sự là muốn kết hôn với người đàn ông này không, khi cô còn quá trẻ, có cần suy nghĩ lại không?"
Tần Ngôn đập mạnh tay lên bàn khó chịu nói.
" Ý anh là tôi quá già không được kết hôn với cô ta hay sao ?"
Người làm giấy tờ cảm thấy mình hơi đi sâu vào vấn đề của cặp đôi này, nên đành im lặng làm cho xong thủ tục, Tần Ngôn thật sự đã bị bẻ mặt khi ai cũng nghĩ anh ham mê cỏ non kết hôn với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi, sự tôn nghiêm của anh đã bị Nhã Tịnh làm cho không biết chui mặt đi đâu.
Mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn hảo bây giờ chỉ còn đến ngày hai người cùng nhau bước lên lễ đường.
Mạn Nhu đang ngồi trong phòng làm việc thì thư kí đi vào đưa cho cô một phong thư Mạn Nhu khó hiểu cô ta mở ra nhìn thấy thiệp mời đến dự hôn lễ của Tần Ngôn và Nhã Tịnh, đôi mắt của Mạn Nhu như rực lửa cô ta tức giận nhào nát phong thư, cuối cùng anh đã không yếu lòng mà chấp nhận quay lại với Mạn Nhu mà lại chọn kết hôn với Nhã Tịnh, cô ta cảm thấy vô cùng hối tiếc vì ngày đó đã không yêu anh chấp nhận lời tỏ tình của anh và kết hôn với anh, để rồi hôm nay Tần Ngôn đã bước vào lễ đường cùng người con gái khác, Mạn Nhu đau khổ khóc nức nở trong phòng làm việc của mình một cách đầy thương tâm.
Ngày mai là lễ cưới của Nhã Tịnh và Tần Ngôn, cô được mẹ căng dặn rất nhiều điều bà rất lo lắng cho Nhã Tịnh khi cô đã kết hôn ở độ tuổi còn quá trẻ, dù biết con gái rất yêu mến Tần Ngôn, nhưng bà sợ con gái sẽ chịu khổ khi lại yêu Tần Ngôn quá nhiều, trong một mối quan hệ tình cảm người nào nặng tình hơn thì sẽ là người chịu thiệt thòi.
" Mẹ chỉ mong con hiểu chuyện và được hạnh phúc khi được kết hôn với người mình yêu."
Nhã Tịnh nắm lấy tay của mẹ mình mỉm cười thật tươi để bà yên tâm về mình hơn.
" Con sẽ thật hạnh phúc mẹ đừng lo lắng quá nhiều."
Dù không biết tương lai sẽ diễn ra như thế nào nhưng chỉ cần được cùng anh sánh bước trên lễ đường và mang danh nghĩa là vợ của anh cô đã thật sự mãn nguyện, vì đây là mong ước từ trước đến nay của cô.
Hai người đến một studio nổi tiếng trong thành phố, Nhã Tịnh nhìn đến tròn mắt từ trước đến nay cô chỉ nhìn thấy người khác mặc váy cưới, bản thân của cô chưa bao giờ được mặc cả, hôm nay cô sẽ được mặc chiếc váy cưới thật sự dành riêng cho mình.
Tần Ngôn nhìn một lượt qua rồi đi vào bên trong, Nhã Tịnh chạy theo anh như một chú mèo ngoan.
" Đợi em với."
Hai người đi vào bên trong nhân viên liền bước ra tiếp đón nhiệt tình, Nhã Tịnh được mời đi xem những mẫu váy cưới mới được nhập về, điều là những mẫu váy cưới thịnh hành nhất, cô đang đắng đo không biết nên chọn cái nào vì tất cả váy cưới ở đây điều đẹp, Nhã Tịnh quay lại hỏi ý kiến của Tần Ngôn anh đang mải mê xem điện thoại mà không để tâm đến cô.
" Anh xem chiếc váy nào hợp với em ?"
Tần Ngôn liếc nhìn sơ rồi trả lời hoa loa.
" Bên phải."
Nhã Tịnh không hề đắn đo suy nghĩ, cô bảo với nhân viên là mình sẽ thử chiếc váy mà Tần Ngôn đã chọn, nhân viên có vài phần bất mãn với thái độ của của Tần Ngôn, anh không hề quan tâm đến cô dâu của mình, chiếc điện thoại còn quan trọng hơn cô, nhưng Nhã Tịnh lại xem những lời nói thoáng qua của anh là sự quan tâm dành cho mình.
Nhã Tịnh đi vào phòng thử đồ, cô còn được nhân viên hỗ trợ nhiệt tình, Tần Ngôn bảo chỉ mặc vest đen nên nhân viên cũng đã chọn cho anh một bộ để Tần Ngôn đi thay.
Hai chiếc rèm che được nhân viên kéo ra, cô dâu và chú rể đứng đối diện với nhau, Tần Ngôn hơn bất ngờ trước sự lộng lẫy của Nhã Tịnh, cô thật sự rất xinh đẹp khi mặc lên chiếc váy cưới, cô công chúa ngây thơ cứ nhưng trong bộ truyện cổ tích bước ra.
Hai người được studio hỗ trợ chụp ảnh cưới, Tần Ngôn cứ như một con rô bốt đứng đơ ra một kiểu, còn Nhã Tịnh cứ bám lấy anh, Tần Ngôn khó chịu nhích sang một bên, hai người khiến thợ chụp ảnh hơi khó chịu.
" Rốt cuộc hai người có thật sự là muốn kết hôn với nhau thật không, chụp ảnh mà một người né tránh một người cứ ôm ấp, chán thật đấy."
Hai người nhìn nhau đầy xấu hổ, Nhã Tịnh nói nhỏ vào tai của Tần Ngôn.
"Anh phối hợp chút đi."
Cuối cùng Tần Ngôn cũng đã nở một nụ cười gượng gạo, sau nhiều giờ vật vả người cũng đã có ảnh cưới của riêng bọn họ, sau đó là đi đến cục nhân dân để đăng kí kết hôn. Người làm giấy tờ hơi hoài nghi nhìn hai người.
" Cô có bị bắt ép hay là có vấn đề dì về gia đình của mình không ?"
Nhã Tịnh ngây người ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Là sao tôi vẫn chưa hiểu?"
Người làm giấy tờ cho bọn họ không nhịn được đã nói ra tiếng lòng của mình khi nhìn nhận về hai người.
" Tôi thấy độ tuổi của hai người quá chênh lệch, cô có thật sự là muốn kết hôn với người đàn ông này không, khi cô còn quá trẻ, có cần suy nghĩ lại không?"
Tần Ngôn đập mạnh tay lên bàn khó chịu nói.
" Ý anh là tôi quá già không được kết hôn với cô ta hay sao ?"
Người làm giấy tờ cảm thấy mình hơi đi sâu vào vấn đề của cặp đôi này, nên đành im lặng làm cho xong thủ tục, Tần Ngôn thật sự đã bị bẻ mặt khi ai cũng nghĩ anh ham mê cỏ non kết hôn với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi, sự tôn nghiêm của anh đã bị Nhã Tịnh làm cho không biết chui mặt đi đâu.
Mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn hảo bây giờ chỉ còn đến ngày hai người cùng nhau bước lên lễ đường.
Mạn Nhu đang ngồi trong phòng làm việc thì thư kí đi vào đưa cho cô một phong thư Mạn Nhu khó hiểu cô ta mở ra nhìn thấy thiệp mời đến dự hôn lễ của Tần Ngôn và Nhã Tịnh, đôi mắt của Mạn Nhu như rực lửa cô ta tức giận nhào nát phong thư, cuối cùng anh đã không yếu lòng mà chấp nhận quay lại với Mạn Nhu mà lại chọn kết hôn với Nhã Tịnh, cô ta cảm thấy vô cùng hối tiếc vì ngày đó đã không yêu anh chấp nhận lời tỏ tình của anh và kết hôn với anh, để rồi hôm nay Tần Ngôn đã bước vào lễ đường cùng người con gái khác, Mạn Nhu đau khổ khóc nức nở trong phòng làm việc của mình một cách đầy thương tâm.
Ngày mai là lễ cưới của Nhã Tịnh và Tần Ngôn, cô được mẹ căng dặn rất nhiều điều bà rất lo lắng cho Nhã Tịnh khi cô đã kết hôn ở độ tuổi còn quá trẻ, dù biết con gái rất yêu mến Tần Ngôn, nhưng bà sợ con gái sẽ chịu khổ khi lại yêu Tần Ngôn quá nhiều, trong một mối quan hệ tình cảm người nào nặng tình hơn thì sẽ là người chịu thiệt thòi.
" Mẹ chỉ mong con hiểu chuyện và được hạnh phúc khi được kết hôn với người mình yêu."
Nhã Tịnh nắm lấy tay của mẹ mình mỉm cười thật tươi để bà yên tâm về mình hơn.
" Con sẽ thật hạnh phúc mẹ đừng lo lắng quá nhiều."
Dù không biết tương lai sẽ diễn ra như thế nào nhưng chỉ cần được cùng anh sánh bước trên lễ đường và mang danh nghĩa là vợ của anh cô đã thật sự mãn nguyện, vì đây là mong ước từ trước đến nay của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.