Chương 16
Thập Tứ Lang
08/01/2015
Thật ra thì đối với Hải Nhã mà nói, khai giảng cũng không ảnh hưởng gì lớn,
cô không ở trọ ở trong trường, không khác gì những người bình thường,
đối với cảm giác sau như cách sinh viên vui vẻ háo hức khi được về
trường sau kỳ nghỉ cô không hề hiểu, ngoại trừ việc bên cạnh có thêm mấy người theo đuổi.
Lúc đang điểm danh, Dương Tiểu Oánh vẻ mặt quỷ dị đưa cho cô một tờ giấy, Hải Nhã còn tưởng rằng cô ấy có chuyện gì, mở ra xem, Trên đó viết: “Buổi trưa ăn gì?”
Cô kỳ quái nhìn Dương Tiểu Oánh, đối phương hất cằm ra hiệu một cái, tờ giấy là một sinh viên nam năm thứ hai viết. Người này rất thích ngồi sau lưng nhìn cô trong nhưng tiết học chung, trước kia chỉ là ngồi nhìn, giờ đã bắt đầu viết thư rồi. Hải Nhã tiện tay đem tờ giấy đó vo thành một nắm, rồi ném bút vào trong túi.
Lúc tan học, cậu ta lại gần hỏi: “Chúc Hải Nhã! Cậu có hứng thú với hội sinh viên không?”
Hải Nhã cười lắc lắc đầu, thu dọn sách vở vội vàng cùng Dương Tiểu Oánh rời đi, cậu ta nhất quyết không buông tha đuổi theo phía sau, luôn miệng hỏi: “Haz! Chúc Hải Nhã! Chúc Hải Nhã! Chờ một chút… cậu thật sự không muốn?”
Cậu ta đứng tiếc nuối đứng ở đó một lúc lâu, cuối cùng xoay người đi. Đến giờ ăn trưa, tại phòng ăn, Dương Tiểu Oánh nói: “Người đó hình như là họ Triệu, sinh viên năm hai, con người không tệ, ở hội sinh viên rất hòa đồng, người ta đã ngồi sau cậu suốt mấy tháng trời trong khóa học, cậu không thể cứ lạnh nhạt như vậy được.”
Hải Nhã cúi đầu cô gắng tìm sạn trong cơm, nói: “Cho cậu ta hi vọng rồi lại từ chối, như vậy thì càng tàn nhẫn hơn.”
Dương Tiểu Oánh không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm cô một lúc lây, Hải Nhã bị cô nhìn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. vuốt mặt hỏi: “Sao vậy?”
Cô ấy cười cười: “Không có gì, cậu đã có bạn trai rồi phải không?”
Hải Nhã hoảng sợ thiếu chút nữa ném cả cái muỗng xuống, đỏ mặt nói: “Đâu có…. Cậu… cậu làm sao….”
"Nhìn bộ dáng của cậu là biết.” Dương Tiểu Oánh xúc một muỗng cơm, “Đừng nói là anh chàng lần trước nhé? Đẹp trai thì đẹp trai thật, tiếc là không có suy nghĩ.”
Chuyện với Tô Vĩ, cô không nói với ai, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh sống chung với cô cũng không biết. Hải Nhã do dự một chút, cuối cũng cũng không nói ra, chỉ nói: “Không phải cậu ấy.”
Nhìn thấy cô không muốn nói nhiều, Dương Tiểu Oánh cũng không hỏi nữa, đúng lúc này có người đến đây phát tờ rơi, tất cả các bàn khác đều đã bỏ, đến bên bàn Hải Nhã, cô gái phát tờ rơi kỳ lạ cẩn thận đưa tờ giấy đó nhét vào trong tay Hải Nhã, nói: “Bạn học, tối mai hội sinh viên tổ chức vũ hội, cậu nhất định phải đến đó! Bạn học Tiểu Triệu của chúng tớ ngày ngày nhớ đến.”
Tiểu Triệu? Hải Nhã nhìn theo tầm cô gái có đối mắt to tròn này, đúng thật là anh chàng đó chưa buông tha cho cô, đang ngồi cách cô hai bàn mỉm cười gật đầu.
Hải Nhã buông tờ giấy đó xuống, lắc đầu: “Ngày mai tớ bận việc rồi.”
Cô gái có đôi mắt tơ tròn kia hơi vội vàng: “Nể mặt bạn học một chút không được à!”
Hải Nhã tuy không biết kinh nghiệm đối nhân xử thế, nhưng cũng không phải ngốc, cô gái này vẻ mặt mong chờ còn có chút vui mừng, trong sự vui mừng còn có chút tủi thân, nếu cô nhìn không ra thì thật sự xong đời rồi
"Tớ đã có bạn trai." Cô cười với cô bạn đó, "Xin lỗi nhé."
Cô gái có đôi mắt to tròn xoay người chạy đi, hải nhã mơ hồ nghe cô ấy nói với Tiểu Triệu: “Người ta đã có bạn trai rồi….”, chẳng bao lâu sau, Tiểu Triệu vẻ mặt tổn thương rời đi, cô gái kia cũng chạy theo.
Dương Tiểu Oánh nói ra đánh giá: "Một cô gái tốt như vậy, người đàn ông kia nếu như không cần, mới thật sự là ngu ngốc.’
Hải Nhã chỉ cười không nói gì, lúc còn học cấp ba cô cũng ngu ngốc như vậy, vì làm người hầu của các cô gái nên quan hệ tốt hơn một chút, tất cả vì quan hệ giữa cô và Đàm Thư Lâm khá tốt, nên giúp cậu ta đưa rất nhiều thư tình, thậm chí còn truyền lời cho các nữ sinh khác hẹn gặp cậu ta vào lúc mấy giờ địa điểm ở đâu.
Hi vọng những người đàn ông ngu ngốc như Đàm Thư Lâm không nhiều lắm.
Trong trường học những lời đồn có liên quan đến người đẹp luôn là những đề tài truyền đi rất nhanh, chưa đến vài ngày, tất cả các bạn học trong trường đều biết Hải Nhã có bạn trai, số người theo đuổi giảm bớt, nhưng số bạn học nữ ngược lại rất nhiều, Hải Nhã cho đến bây giờ tạo cho mọi người chính là cảm giác lanh lùng không dễ đến gần, hơn nữa cô lại không ở trọ trong trường, khó tránh người ta sinh ra cảm giác xa cách. Chỉ là ở trường đại học không giống như học cấp hai, cấp ba, giữa người với người còn có rất nhiều nhiệt huyết và tương trợ lẫn nhau, sau khi hiểu rõ Hải Nhã, số bạn học muốn kết bạn với Hải Nhã tăng lên rất nhiều, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh cũng phải cảm thán: “Cậu cuối cũng không cần đi ăn và dạo phố một mình rồi.”
Công việc ở quán cà phê càng ngày càng tốt đẹp, việc dạy kèm cũng rất thuận lợi, số câu hỏi Tiểu Duyệt làm sai càng ngày càng ít, cha mẹ cô bé rất vui mừng nhìn thấy Hải Nhã miệng cười tươi như hoa.
Sau khi ở thành phố này trải qua nửa năm cơn ác mộng, tất cả mọi chuyện dường như có dấu hiệu tốt hơn,
Buổi tối lúc nhìn thấy Tô Vĩ, Hải Nhã không kìm chế được nói chuyện không ngừng, những chuyện làm tâm trạng cô tốt thật sự quá ít, mà cuộc sống hiện tại của Hải Nhã lại quá tuyệt vời, tất cả mọi chuyện đều tốt đệp, không có bất cứ chuyện gì phiền não.
ở trong quán nói chuyện khoảng nửa giờ, cho đến khi Tô Vĩ rót cho cô ly trà thứ ba, cô mới giật mình giống như cô cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, bản thân Tô Vĩ là côn đồ, không biết bao nhiêu tuổi đã ra ngoài lăn lộn trong xa hội, đối với mọi chuyện và mọi thứ ở trường học tất nhiên là không có hững thú rồi.
Hải Nhã uống một hớp nước: "Xấu hổ quá, có phải anh có cảm giác rất nhàm chán không?”
Anh dùng ngón tay trỏ nhẹ vuốt bật lửa, chiếc màu vàng đang ở trên tay cô, trong tay anh là chiếc ZIPPO màu đen, trên có có một chiếc cỏ bốn lá màu vàng.
"Lúc trước anh còn đi học, môn học khiến anh đau đầu nhất là anh văn.” Anh cười cười, vung một cái thắp sáng bật lửa, lại vung lần nữa tiếng nắp thanh thúy khép lại.
"Vậ sở trường của anh là gì?” Hải Nhã ngừng thở, cẩn thận hỏi.
"Số học và vật lý." Mắt anh híp lại, hính như đang nhớ đến những ký ức tốt đẹp, “Lúc ở trường cấp ba, anh rất thích tiết học Vật Lý, ước nguyện lớn nhất của anh là vào trường đại học Thượng Trung.”
Hải Nhã kinh ngạc: "Vậy, vậy sao anh. . . . . ."
Sao anh lại trở thành đại ca trong xã hội đen? Cô cứ nghĩ thành tích của anh chắc chắn là rất kém, không thể đậu vào trường cấp ba, chỉ có thể học nghề ở trường kỹ thuật hoặc trực tiếp lăn lộn trên xa hội, cô nghĩ anh cũng như vậy.
Tô vĩ dùng ngón cái vuốt ve hình chiếc cỏ bốn lá trên cái bật lửa, từ từ nói: "Sau khi cha anh qua đời, hoàn cảnh rối rắm. anh không hoàn thành tâm nguyện của cha cố gắng học thật giỏi, mà nghỉ học.”
Hải Nhã im lặng ngồi bên cạnh anh, nhìn anh rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, lưu loát châm thuốc, hít một hơi thật sâu. Cô từ từ đưa tay ra, cũng từ bên trong đó rút ra một điếu thuốc, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi, bỗng nhiên hỏi: “Khói thuốc không tốt?”
Anh cười chống lên cằm lên nhìn cô: "Em muốn thử à?"
Hải Nhã đem điếu thuốc kia ngậm vào trong miệng, rồi vụng về bật lửa, mới hít một hơi đã bị sặc đến nỗi nước mắt tràn ra, vội vàng lấy giấy lau bịt mũi lại.
Tô Vĩ hiếm khi cười lớn, đem tóc cô vạch ra, thân mật nói: “Cô gái ngốc.”
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, thử thăm dò dịch lại dựa vào anh, cô cẩn thận đem đầu tựa vào trên vai anh, giống như lúc còn bé cô thấy những hình ảnh hạnh phúc như thế này trên TV, cô khao khát cảm giác dựa vào và an tâm, không cần phải lo lắng điều gì.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên một cách dồn dập, Hải Nhã giật mình hoảng sợ, mở ra xem, là mẹ gọi đến. lúc này là chính giờ hơn, mẹ rất ít khi gọi điện thoại đến vào giờ này, chẳng nhẽ có chuyện gì gấp?
Cô nhanh chóng nhận điện thoại, giọng nói ân cần của mẹ vang lên: “Hải Nhã, con ba ngày rồi không gọi điện thoại về nhà, có phải gần đây việc học quá bận không?”
Hải Nhã bỗng nhiên xuất hiện cảm giác có lỗi, ở trong suy nghĩ của cô, thật sự rất khó khắn mới thoát khỏi gia đình này để được tự do vui vẻ làm theo cách nghĩ của mình, trước mắt cô đang cảm nhận niềm vui, đều là do tự do và buông thả của mình mới có được.
Cô dịu dàng xin lỗi: "Xin lỗi mẹ, gần đây con có hơi bận."
Mẹ cười: "Có bận rộn nữa cũng nên chú ý đến thân thể, gì Trầm có gửi tổ yến cho Thư Lâm gửi cho con, nhớ nói người giúp việc nấu ăn nhé. Một mình ở bên ngoài, sức khỏe là quan trọng nhất. Bà của con nói mẹ nhắn lời với con, chúng ta tất cả đều rất tốt, cha con gần đây nhận được một mối làm ăn lớn, con cũng không nên áp lực quá lớn, Thư Lâm còn dây dưa lâu như vậy, con cứ lạnh nhạt với nó vài ngày, quá dính vào nó cũng không tốt.”
Xem ra cuộc làm ăn này không dựa vào nhà họ Đàm, nên giọng điệu nói chuyện cũng khác lúc trước rất nhiều. Về chuyện tổ yến, chắc Đàm Thư Lâm đã lấy đưa cho bạn gái mới của cậu ta rồi.
Hải Nhã nói chuyện cùng bà một lát, cúp điện thoại, phát hiện ra mình vẫn dựa trên vai Tô Vĩ, không biết tại sao, cô đột nhiên có cảm giác tội lỡi, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giống như ở nơi xa mẹ sẽ thấy được.
Tô Vĩ không nói gì, đưa cô khi về nhà, tay của anh cầm tay cô rất chặt, lần này cuối cùng cũng làm cô đau đớn, loại cảm giác này khiến cô không thể nào nói nên lời.
"Đến rồi." Tô Vĩ dừng ở trước chung cư, từ từ buông tay cô ra.
Hải Nhã chần chờ nói lời từ biệt: "Vậy, vậy. . . . . . Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Anh nắm chặt hai vai của cô, cúi đầu, ở góc độ này hình như so với mấy buổi tối trước có chút khác nhau, cô không thể nhận ra lùi về phía sau một chút, cảm giác được hơi thỏe của anh dường như phun trên môi cô, nhưng rất nhanh lại hướng lên phía trên, hai cánh tay đang nắm lấy vai cô cũng trở thành nâng hai gò má của cô.
Bờ môi của anh dừng lại trên trán của cô năm giây, rồi nhỏ giọng kêu cô một tiếng: “Hải Nhã.”
Cô đột nhiên có một sự chua xót không thể nào nói ra được, giang hai cánh tay lao vào lòng anh, cô nảy sinh một ý nghĩ rất độc ác trong đầu, dụi dụi trán trong ngực anh.
Dừng một lát, anh nói, nửa đùa: “Lau sạch vết dầu rồi à?”
Hải Nhã không nhịn cười được, nhẹ nhàng đấm anh một đám: "Sạch sẽ rồi, cảm ơn anh."
Hai tuần sau Đàm Thư Lâm đột nhiên gọi điện thoại cho cô, đắc ý nói: “Chúc Hải Nhã, quán của tớ đã tìm được chỗ, cậu không phải sợ có người lừa gạt tôi à? đến đây tận mắt nhìn cho biết!”
Hải Nhã thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, cái người tên lão Duy đó cô cảm thấy không phải là người tốt, hơn nữa không phải là cô có thành kiến với anh ta, Bạn gái mới của Đàm Thư Lâm thật ra cũng không đứng đắn lắm, cô vẫn chắc chắn 5 vạn của Đàm Thư Lâm sẽ mất trắng, không ngờ cậu ta dừng 5 vạn đồng để thuê cửa hàng? Rốt cuộc là cửa hàng gì?
Cô suy nghĩ một lúc lâu, từ chối: “À, thuê được là tốt rồi, cậu cố lên, tớ đang bận, không đi được.”
Đàm Thư Lâm hăm dọa cô: "Cậu dám không đến? Nhất định phải đến!"
Cô cảm thấy thật là phiền: "Tớ không muốn đi, muốn đi học."
Cậu ta hét lớn lên: "Chúc Hải Nhã! Tôi mặc kệ! Cậu nhất định phải đến đây!"
Cô trực tiếp đem điện thoại bấm, tắt máy.
Ai ngờ sau khi tan học, từ xa cô đã thấy Đàm Thư Lâm đang đứng một cách nghiêm chỉnh bên cạnh chiếc Volvo trước cổng trường, từ lúc nào cô cũng không biết, cậu ta đã mua xe rồi, lại là Volvo. Sau khi tốt nghiệp phải về nhà, cậu ta thật sự quá lãng phí như vậy thật không đáng một chút nào, trở thành như vậy, gì Trầm cưng chiều cậu ta sau này nhất định phải chịu trách nhiệm.
Đàm Thư Lâm hôm nay mặc giống như ngôi sao vậy, tây trang thẳng tắp, cổ tay đeo đồng hồ thời thượng, có trời mới biết trước kia cậu ta hận nhất là những thứ này, bỏi vì da cậu ta dị ứng với kim loại, deo vào lập tức ngứa ngáy.
"Chúc Hải Nhã!"
Cậu ta đưa tay lên là hình cái loa hướng về phía cô gọi lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh ồn ào nhìn về phía bên này. Hải Nhã chỉ cảm thấy vớ vẩn mắt thể diễn tới cực điểm, vội vàng chạy qua, nhỏ giọng nói: “Tớ đã nói không đi rồi mà?!”
"Lên xe!" Cậu ta căn bản không nghe, đắc ý búng tay, “Để cho cậu biết bản lĩnh của tôi.”
Hải Nhã bất đắc dĩ, thấy trước cổng trường sinh viên càng lúc càng nhiều, tiếp tục gây ầm ĩ sẽ chỉ khiến lời đồn nhiều thêm mà thôi, không còn cách nào khác đành phải lên xe.
"Cậu mở cửa hàng gì?” Cô hỏi.
Đàm Thư Lâm hơi mất tự nhiên: "Đến là biết."
Rất nhanh Hải Nhã đã biết lý do tại sao cậu ta không được tự nhiên, chiếc Volvo ở một con đường nhỏ đi tới đi lui, cuối cùng dừng ở một nơi rất vắng vẻ, có một cửa hàng mặt tiền đang được sửa sang, Lão Duy khắp người toàn là vôi, ở bên đó chỉ dẫn những người công nhân làm trần nhà như thế nào, sàn nhà nên lát gì
Biển hiệu của cửa hàng thì ngược lại đã được treo lên – “Dạ Sắc”
. . . . . . Nghe cũng không như cái gì tên rất hay a, Hải Nhã yên lặng nghĩ.
Đàm Thư Lâm ho một tiếng: "Vốn dĩ tớ tính toán thuê một một cửa tiệm mặt tiền ở khu vực tốt, mở một cửa hàng kinh doanh đồ dành cho những hộ gia đình giàu có. Nhưng bọn Lão Duy nói những cửa hàng như thế không kiếm được nhiều tiền, vừa đúng lúc có người gợi ý, có nguồn cung cấp rượu tốt mà giá thấp, chỗ này nhìn vắng vẻ, nhưng chẳng mấy chốc sẽ nổi lên, Dạ Sắc sẽ kiếm ra tiền.”
Thì ra là quán bar…cô nhớ chú Đàm kinh doanh bất động sản, không ngờ con trái chú ấy lại mở một quán bar ở một con đường nhỏ hoang vắng như thế này, còn là một…quán bar rất nhỏ.”
Cô ghé đầu vào xem bên trong cửa hàng đó một chút, bên trong lớn nhất cũng chỉ có 50 m vuông, bởi vì là tầng một của một khu chung cư cũ kỹ, nên nhìn rất rách rưới.
Hải Nhã không muốn nói lời thật lòng, chỉ gật đầu: “Rất được, chúc cậu thành công.”
Đàm Thư Lâm còn muốn nói khoác một chút nữa, nhưng Lão Duy đã gõ cửa: “Tiểu Đàm, cậu đến đây nhìn một lát.”
Cậu ta gật đầu xuống xe, Hải Nhã cũng đành phải xuống xe theo, trong quán vừa bẩn vừa lộn xộn, không có chỗ để đứng, cô đi lòng vòng bên ngoài một lúc lâu, nhìn Đàm Thư Lâm với Lão Duy bàn bạc nên sửa chữa như thế nào, cô dứt khoát hỏi: “Đàm Thư Lâm? Còn việc gì nữa không? Tớ muốn về.”
Cậu ta đang nói rất cao hứng, vẫy tay: “Vậy cậu đi đi.”
Cô dừng một chút: "Tớ không có xe, nơi này không thuận tiện."
Cậu ta không nhịn được quay đầu lại: "Cậu không phải có đôi chân rất dài à! từ chỗ dày đi thẳng ra ngoài, rẽ phải ba lần, đi một đoạn nữa là đến đường lớn rồi!”
Mẹ nó! Hải Nhã bước đi, lần sau muốn cô đến những nơi như thế này, thì đem tên cô viết ngược lại đi.
Lúc đang điểm danh, Dương Tiểu Oánh vẻ mặt quỷ dị đưa cho cô một tờ giấy, Hải Nhã còn tưởng rằng cô ấy có chuyện gì, mở ra xem, Trên đó viết: “Buổi trưa ăn gì?”
Cô kỳ quái nhìn Dương Tiểu Oánh, đối phương hất cằm ra hiệu một cái, tờ giấy là một sinh viên nam năm thứ hai viết. Người này rất thích ngồi sau lưng nhìn cô trong nhưng tiết học chung, trước kia chỉ là ngồi nhìn, giờ đã bắt đầu viết thư rồi. Hải Nhã tiện tay đem tờ giấy đó vo thành một nắm, rồi ném bút vào trong túi.
Lúc tan học, cậu ta lại gần hỏi: “Chúc Hải Nhã! Cậu có hứng thú với hội sinh viên không?”
Hải Nhã cười lắc lắc đầu, thu dọn sách vở vội vàng cùng Dương Tiểu Oánh rời đi, cậu ta nhất quyết không buông tha đuổi theo phía sau, luôn miệng hỏi: “Haz! Chúc Hải Nhã! Chúc Hải Nhã! Chờ một chút… cậu thật sự không muốn?”
Cậu ta đứng tiếc nuối đứng ở đó một lúc lâu, cuối cùng xoay người đi. Đến giờ ăn trưa, tại phòng ăn, Dương Tiểu Oánh nói: “Người đó hình như là họ Triệu, sinh viên năm hai, con người không tệ, ở hội sinh viên rất hòa đồng, người ta đã ngồi sau cậu suốt mấy tháng trời trong khóa học, cậu không thể cứ lạnh nhạt như vậy được.”
Hải Nhã cúi đầu cô gắng tìm sạn trong cơm, nói: “Cho cậu ta hi vọng rồi lại từ chối, như vậy thì càng tàn nhẫn hơn.”
Dương Tiểu Oánh không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm cô một lúc lây, Hải Nhã bị cô nhìn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. vuốt mặt hỏi: “Sao vậy?”
Cô ấy cười cười: “Không có gì, cậu đã có bạn trai rồi phải không?”
Hải Nhã hoảng sợ thiếu chút nữa ném cả cái muỗng xuống, đỏ mặt nói: “Đâu có…. Cậu… cậu làm sao….”
"Nhìn bộ dáng của cậu là biết.” Dương Tiểu Oánh xúc một muỗng cơm, “Đừng nói là anh chàng lần trước nhé? Đẹp trai thì đẹp trai thật, tiếc là không có suy nghĩ.”
Chuyện với Tô Vĩ, cô không nói với ai, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh sống chung với cô cũng không biết. Hải Nhã do dự một chút, cuối cũng cũng không nói ra, chỉ nói: “Không phải cậu ấy.”
Nhìn thấy cô không muốn nói nhiều, Dương Tiểu Oánh cũng không hỏi nữa, đúng lúc này có người đến đây phát tờ rơi, tất cả các bàn khác đều đã bỏ, đến bên bàn Hải Nhã, cô gái phát tờ rơi kỳ lạ cẩn thận đưa tờ giấy đó nhét vào trong tay Hải Nhã, nói: “Bạn học, tối mai hội sinh viên tổ chức vũ hội, cậu nhất định phải đến đó! Bạn học Tiểu Triệu của chúng tớ ngày ngày nhớ đến.”
Tiểu Triệu? Hải Nhã nhìn theo tầm cô gái có đối mắt to tròn này, đúng thật là anh chàng đó chưa buông tha cho cô, đang ngồi cách cô hai bàn mỉm cười gật đầu.
Hải Nhã buông tờ giấy đó xuống, lắc đầu: “Ngày mai tớ bận việc rồi.”
Cô gái có đôi mắt tơ tròn kia hơi vội vàng: “Nể mặt bạn học một chút không được à!”
Hải Nhã tuy không biết kinh nghiệm đối nhân xử thế, nhưng cũng không phải ngốc, cô gái này vẻ mặt mong chờ còn có chút vui mừng, trong sự vui mừng còn có chút tủi thân, nếu cô nhìn không ra thì thật sự xong đời rồi
"Tớ đã có bạn trai." Cô cười với cô bạn đó, "Xin lỗi nhé."
Cô gái có đôi mắt to tròn xoay người chạy đi, hải nhã mơ hồ nghe cô ấy nói với Tiểu Triệu: “Người ta đã có bạn trai rồi….”, chẳng bao lâu sau, Tiểu Triệu vẻ mặt tổn thương rời đi, cô gái kia cũng chạy theo.
Dương Tiểu Oánh nói ra đánh giá: "Một cô gái tốt như vậy, người đàn ông kia nếu như không cần, mới thật sự là ngu ngốc.’
Hải Nhã chỉ cười không nói gì, lúc còn học cấp ba cô cũng ngu ngốc như vậy, vì làm người hầu của các cô gái nên quan hệ tốt hơn một chút, tất cả vì quan hệ giữa cô và Đàm Thư Lâm khá tốt, nên giúp cậu ta đưa rất nhiều thư tình, thậm chí còn truyền lời cho các nữ sinh khác hẹn gặp cậu ta vào lúc mấy giờ địa điểm ở đâu.
Hi vọng những người đàn ông ngu ngốc như Đàm Thư Lâm không nhiều lắm.
Trong trường học những lời đồn có liên quan đến người đẹp luôn là những đề tài truyền đi rất nhanh, chưa đến vài ngày, tất cả các bạn học trong trường đều biết Hải Nhã có bạn trai, số người theo đuổi giảm bớt, nhưng số bạn học nữ ngược lại rất nhiều, Hải Nhã cho đến bây giờ tạo cho mọi người chính là cảm giác lanh lùng không dễ đến gần, hơn nữa cô lại không ở trọ trong trường, khó tránh người ta sinh ra cảm giác xa cách. Chỉ là ở trường đại học không giống như học cấp hai, cấp ba, giữa người với người còn có rất nhiều nhiệt huyết và tương trợ lẫn nhau, sau khi hiểu rõ Hải Nhã, số bạn học muốn kết bạn với Hải Nhã tăng lên rất nhiều, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh cũng phải cảm thán: “Cậu cuối cũng không cần đi ăn và dạo phố một mình rồi.”
Công việc ở quán cà phê càng ngày càng tốt đẹp, việc dạy kèm cũng rất thuận lợi, số câu hỏi Tiểu Duyệt làm sai càng ngày càng ít, cha mẹ cô bé rất vui mừng nhìn thấy Hải Nhã miệng cười tươi như hoa.
Sau khi ở thành phố này trải qua nửa năm cơn ác mộng, tất cả mọi chuyện dường như có dấu hiệu tốt hơn,
Buổi tối lúc nhìn thấy Tô Vĩ, Hải Nhã không kìm chế được nói chuyện không ngừng, những chuyện làm tâm trạng cô tốt thật sự quá ít, mà cuộc sống hiện tại của Hải Nhã lại quá tuyệt vời, tất cả mọi chuyện đều tốt đệp, không có bất cứ chuyện gì phiền não.
ở trong quán nói chuyện khoảng nửa giờ, cho đến khi Tô Vĩ rót cho cô ly trà thứ ba, cô mới giật mình giống như cô cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, bản thân Tô Vĩ là côn đồ, không biết bao nhiêu tuổi đã ra ngoài lăn lộn trong xa hội, đối với mọi chuyện và mọi thứ ở trường học tất nhiên là không có hững thú rồi.
Hải Nhã uống một hớp nước: "Xấu hổ quá, có phải anh có cảm giác rất nhàm chán không?”
Anh dùng ngón tay trỏ nhẹ vuốt bật lửa, chiếc màu vàng đang ở trên tay cô, trong tay anh là chiếc ZIPPO màu đen, trên có có một chiếc cỏ bốn lá màu vàng.
"Lúc trước anh còn đi học, môn học khiến anh đau đầu nhất là anh văn.” Anh cười cười, vung một cái thắp sáng bật lửa, lại vung lần nữa tiếng nắp thanh thúy khép lại.
"Vậ sở trường của anh là gì?” Hải Nhã ngừng thở, cẩn thận hỏi.
"Số học và vật lý." Mắt anh híp lại, hính như đang nhớ đến những ký ức tốt đẹp, “Lúc ở trường cấp ba, anh rất thích tiết học Vật Lý, ước nguyện lớn nhất của anh là vào trường đại học Thượng Trung.”
Hải Nhã kinh ngạc: "Vậy, vậy sao anh. . . . . ."
Sao anh lại trở thành đại ca trong xã hội đen? Cô cứ nghĩ thành tích của anh chắc chắn là rất kém, không thể đậu vào trường cấp ba, chỉ có thể học nghề ở trường kỹ thuật hoặc trực tiếp lăn lộn trên xa hội, cô nghĩ anh cũng như vậy.
Tô vĩ dùng ngón cái vuốt ve hình chiếc cỏ bốn lá trên cái bật lửa, từ từ nói: "Sau khi cha anh qua đời, hoàn cảnh rối rắm. anh không hoàn thành tâm nguyện của cha cố gắng học thật giỏi, mà nghỉ học.”
Hải Nhã im lặng ngồi bên cạnh anh, nhìn anh rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, lưu loát châm thuốc, hít một hơi thật sâu. Cô từ từ đưa tay ra, cũng từ bên trong đó rút ra một điếu thuốc, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi, bỗng nhiên hỏi: “Khói thuốc không tốt?”
Anh cười chống lên cằm lên nhìn cô: "Em muốn thử à?"
Hải Nhã đem điếu thuốc kia ngậm vào trong miệng, rồi vụng về bật lửa, mới hít một hơi đã bị sặc đến nỗi nước mắt tràn ra, vội vàng lấy giấy lau bịt mũi lại.
Tô Vĩ hiếm khi cười lớn, đem tóc cô vạch ra, thân mật nói: “Cô gái ngốc.”
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, thử thăm dò dịch lại dựa vào anh, cô cẩn thận đem đầu tựa vào trên vai anh, giống như lúc còn bé cô thấy những hình ảnh hạnh phúc như thế này trên TV, cô khao khát cảm giác dựa vào và an tâm, không cần phải lo lắng điều gì.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên một cách dồn dập, Hải Nhã giật mình hoảng sợ, mở ra xem, là mẹ gọi đến. lúc này là chính giờ hơn, mẹ rất ít khi gọi điện thoại đến vào giờ này, chẳng nhẽ có chuyện gì gấp?
Cô nhanh chóng nhận điện thoại, giọng nói ân cần của mẹ vang lên: “Hải Nhã, con ba ngày rồi không gọi điện thoại về nhà, có phải gần đây việc học quá bận không?”
Hải Nhã bỗng nhiên xuất hiện cảm giác có lỗi, ở trong suy nghĩ của cô, thật sự rất khó khắn mới thoát khỏi gia đình này để được tự do vui vẻ làm theo cách nghĩ của mình, trước mắt cô đang cảm nhận niềm vui, đều là do tự do và buông thả của mình mới có được.
Cô dịu dàng xin lỗi: "Xin lỗi mẹ, gần đây con có hơi bận."
Mẹ cười: "Có bận rộn nữa cũng nên chú ý đến thân thể, gì Trầm có gửi tổ yến cho Thư Lâm gửi cho con, nhớ nói người giúp việc nấu ăn nhé. Một mình ở bên ngoài, sức khỏe là quan trọng nhất. Bà của con nói mẹ nhắn lời với con, chúng ta tất cả đều rất tốt, cha con gần đây nhận được một mối làm ăn lớn, con cũng không nên áp lực quá lớn, Thư Lâm còn dây dưa lâu như vậy, con cứ lạnh nhạt với nó vài ngày, quá dính vào nó cũng không tốt.”
Xem ra cuộc làm ăn này không dựa vào nhà họ Đàm, nên giọng điệu nói chuyện cũng khác lúc trước rất nhiều. Về chuyện tổ yến, chắc Đàm Thư Lâm đã lấy đưa cho bạn gái mới của cậu ta rồi.
Hải Nhã nói chuyện cùng bà một lát, cúp điện thoại, phát hiện ra mình vẫn dựa trên vai Tô Vĩ, không biết tại sao, cô đột nhiên có cảm giác tội lỡi, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giống như ở nơi xa mẹ sẽ thấy được.
Tô Vĩ không nói gì, đưa cô khi về nhà, tay của anh cầm tay cô rất chặt, lần này cuối cùng cũng làm cô đau đớn, loại cảm giác này khiến cô không thể nào nói nên lời.
"Đến rồi." Tô Vĩ dừng ở trước chung cư, từ từ buông tay cô ra.
Hải Nhã chần chờ nói lời từ biệt: "Vậy, vậy. . . . . . Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Anh nắm chặt hai vai của cô, cúi đầu, ở góc độ này hình như so với mấy buổi tối trước có chút khác nhau, cô không thể nhận ra lùi về phía sau một chút, cảm giác được hơi thỏe của anh dường như phun trên môi cô, nhưng rất nhanh lại hướng lên phía trên, hai cánh tay đang nắm lấy vai cô cũng trở thành nâng hai gò má của cô.
Bờ môi của anh dừng lại trên trán của cô năm giây, rồi nhỏ giọng kêu cô một tiếng: “Hải Nhã.”
Cô đột nhiên có một sự chua xót không thể nào nói ra được, giang hai cánh tay lao vào lòng anh, cô nảy sinh một ý nghĩ rất độc ác trong đầu, dụi dụi trán trong ngực anh.
Dừng một lát, anh nói, nửa đùa: “Lau sạch vết dầu rồi à?”
Hải Nhã không nhịn cười được, nhẹ nhàng đấm anh một đám: "Sạch sẽ rồi, cảm ơn anh."
Hai tuần sau Đàm Thư Lâm đột nhiên gọi điện thoại cho cô, đắc ý nói: “Chúc Hải Nhã, quán của tớ đã tìm được chỗ, cậu không phải sợ có người lừa gạt tôi à? đến đây tận mắt nhìn cho biết!”
Hải Nhã thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, cái người tên lão Duy đó cô cảm thấy không phải là người tốt, hơn nữa không phải là cô có thành kiến với anh ta, Bạn gái mới của Đàm Thư Lâm thật ra cũng không đứng đắn lắm, cô vẫn chắc chắn 5 vạn của Đàm Thư Lâm sẽ mất trắng, không ngờ cậu ta dừng 5 vạn đồng để thuê cửa hàng? Rốt cuộc là cửa hàng gì?
Cô suy nghĩ một lúc lâu, từ chối: “À, thuê được là tốt rồi, cậu cố lên, tớ đang bận, không đi được.”
Đàm Thư Lâm hăm dọa cô: "Cậu dám không đến? Nhất định phải đến!"
Cô cảm thấy thật là phiền: "Tớ không muốn đi, muốn đi học."
Cậu ta hét lớn lên: "Chúc Hải Nhã! Tôi mặc kệ! Cậu nhất định phải đến đây!"
Cô trực tiếp đem điện thoại bấm, tắt máy.
Ai ngờ sau khi tan học, từ xa cô đã thấy Đàm Thư Lâm đang đứng một cách nghiêm chỉnh bên cạnh chiếc Volvo trước cổng trường, từ lúc nào cô cũng không biết, cậu ta đã mua xe rồi, lại là Volvo. Sau khi tốt nghiệp phải về nhà, cậu ta thật sự quá lãng phí như vậy thật không đáng một chút nào, trở thành như vậy, gì Trầm cưng chiều cậu ta sau này nhất định phải chịu trách nhiệm.
Đàm Thư Lâm hôm nay mặc giống như ngôi sao vậy, tây trang thẳng tắp, cổ tay đeo đồng hồ thời thượng, có trời mới biết trước kia cậu ta hận nhất là những thứ này, bỏi vì da cậu ta dị ứng với kim loại, deo vào lập tức ngứa ngáy.
"Chúc Hải Nhã!"
Cậu ta đưa tay lên là hình cái loa hướng về phía cô gọi lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh ồn ào nhìn về phía bên này. Hải Nhã chỉ cảm thấy vớ vẩn mắt thể diễn tới cực điểm, vội vàng chạy qua, nhỏ giọng nói: “Tớ đã nói không đi rồi mà?!”
"Lên xe!" Cậu ta căn bản không nghe, đắc ý búng tay, “Để cho cậu biết bản lĩnh của tôi.”
Hải Nhã bất đắc dĩ, thấy trước cổng trường sinh viên càng lúc càng nhiều, tiếp tục gây ầm ĩ sẽ chỉ khiến lời đồn nhiều thêm mà thôi, không còn cách nào khác đành phải lên xe.
"Cậu mở cửa hàng gì?” Cô hỏi.
Đàm Thư Lâm hơi mất tự nhiên: "Đến là biết."
Rất nhanh Hải Nhã đã biết lý do tại sao cậu ta không được tự nhiên, chiếc Volvo ở một con đường nhỏ đi tới đi lui, cuối cùng dừng ở một nơi rất vắng vẻ, có một cửa hàng mặt tiền đang được sửa sang, Lão Duy khắp người toàn là vôi, ở bên đó chỉ dẫn những người công nhân làm trần nhà như thế nào, sàn nhà nên lát gì
Biển hiệu của cửa hàng thì ngược lại đã được treo lên – “Dạ Sắc”
. . . . . . Nghe cũng không như cái gì tên rất hay a, Hải Nhã yên lặng nghĩ.
Đàm Thư Lâm ho một tiếng: "Vốn dĩ tớ tính toán thuê một một cửa tiệm mặt tiền ở khu vực tốt, mở một cửa hàng kinh doanh đồ dành cho những hộ gia đình giàu có. Nhưng bọn Lão Duy nói những cửa hàng như thế không kiếm được nhiều tiền, vừa đúng lúc có người gợi ý, có nguồn cung cấp rượu tốt mà giá thấp, chỗ này nhìn vắng vẻ, nhưng chẳng mấy chốc sẽ nổi lên, Dạ Sắc sẽ kiếm ra tiền.”
Thì ra là quán bar…cô nhớ chú Đàm kinh doanh bất động sản, không ngờ con trái chú ấy lại mở một quán bar ở một con đường nhỏ hoang vắng như thế này, còn là một…quán bar rất nhỏ.”
Cô ghé đầu vào xem bên trong cửa hàng đó một chút, bên trong lớn nhất cũng chỉ có 50 m vuông, bởi vì là tầng một của một khu chung cư cũ kỹ, nên nhìn rất rách rưới.
Hải Nhã không muốn nói lời thật lòng, chỉ gật đầu: “Rất được, chúc cậu thành công.”
Đàm Thư Lâm còn muốn nói khoác một chút nữa, nhưng Lão Duy đã gõ cửa: “Tiểu Đàm, cậu đến đây nhìn một lát.”
Cậu ta gật đầu xuống xe, Hải Nhã cũng đành phải xuống xe theo, trong quán vừa bẩn vừa lộn xộn, không có chỗ để đứng, cô đi lòng vòng bên ngoài một lúc lâu, nhìn Đàm Thư Lâm với Lão Duy bàn bạc nên sửa chữa như thế nào, cô dứt khoát hỏi: “Đàm Thư Lâm? Còn việc gì nữa không? Tớ muốn về.”
Cậu ta đang nói rất cao hứng, vẫy tay: “Vậy cậu đi đi.”
Cô dừng một chút: "Tớ không có xe, nơi này không thuận tiện."
Cậu ta không nhịn được quay đầu lại: "Cậu không phải có đôi chân rất dài à! từ chỗ dày đi thẳng ra ngoài, rẽ phải ba lần, đi một đoạn nữa là đến đường lớn rồi!”
Mẹ nó! Hải Nhã bước đi, lần sau muốn cô đến những nơi như thế này, thì đem tên cô viết ngược lại đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.