Chương 35: Giữa Hạ (10)
Ngải Ngư
21/10/2021
Trước khi tàn cuộc, Hướng Noãn ghé vào toilet. Sau khi cô rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ngoài thì phát hiện Lạc Hạ đang đứng ngay hành lang.
Cà vạt trong được thắt trên áo bị anh đưa tay tháo xuống, hai nút áo đầu mở, loáng thoáng thấy được vài phần da thịt trắng lạnh. Chiếc áo sơ mi ôm lấy vòng eo gợi cảm.
Ánh đèn được đặt trong hành lang là loại đèn nhạt sáng màu vàng cam dịu dàng, chiếu xuống khiến cả người anh cứ như đang được phủ một lớp ánh mơ hồ đẹp đẽ.
Hướng Noãn không ngờ sẽ gặp anh ở đây, lúc nhìn thấy anh đã đứng sững tại chỗ rồi.
Lạc Hạ vốn đang cúi đầu, sau khi nhìn thấy cô thì sáng ngời hai mắt.
Nụ cười nhẹ trong ánh sáng dịu dàng này khiến tinh thần Hướng Noãn không kiềm được hơi hoảng hốt.
“Hướng Noãn.”
Anh gọi cô, tông giọng thấp, giống như đang khẽ khàng nỉ non bên tai cô vậy.
Hướng Noãn nghe tiếng anh gọi mà lòng tê dại. Cô ngẩng mặt, đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của người đàn ông.
Vốn dĩ rũ mắt Lạc Hạ giương mắt, nhìn đến là nàng sau bên môi nháy mắt liền nhiễm cười.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Nhưng dường như Hướng Noãn có thể biết được câu anh định nói với mình.
“Tớ…..” Lạc Hạ vừa nói được một chữ thì Hướng Noãn đã xen ngang.
Cô nhẹ giọng: “Cảm ơn cậu đã uống rượu thay tớ.”
Cô hỏi: “Uống nhiều thế có đau đầu không?”
Lạc Hạ hơi ngây người, sau đó nở nụ cười.
Nam nữ trưởng thành, đôi khi chẳng cần phải nói thẳng ra. Đối phương hiểu là được rồi.
Hướng Noãn nói năng rất khéo léo, chẳng qua Lạc Hạ đã đoán được ý cô rồi.
Có lẽ là sợ hiện tại anh đang say rượu suy nghĩ không được minh mẫn, cứ bồng bột bày tỏ rồi sau khi tỉnh rượu lại chối bỏ trách nhiệm.
Cũng có lẽ vì cảm thấy bọn họ chỉ mới vừa gặp lại nhau sau chín năm dài, không nên quá vội vã xác định quan hệ.
Là anh không suy nghĩ thấu đáo, không nên phá vỡ bức tường xã giao này quá sớm.
Lạc Hạ không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ nói với Hướng Noãn: “Đi thôi.”
Anh đoán đúng.
Hướng Noãn hồi hộp lắm. Nhất là đêm nay anh có uống rượu, anh đã từng quên cô một lần rồi.
Trừ lần gặp lại năm ấy thì đã mười một năm rồi,
Cứ việc năm đó bọn họ gặp lại khi, đã khoảng cách mới gặp có mười một năm, hắn quên nàng hết sức bình thường. Nhưng Hướng Noãn không dám mạo hiểm tự ngộ nhận tình cảm anh dành cho cô nữa rồi
Thật ra cô nhát gan, thận trọng và cũng chỉ mong mỏi đôi điều. Chỉ mong mỏi rằng sẽ có ngày anh nói rõ ràng với cô, trong một hoàn cảnh và trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Về đến nhà thì đã qua 0h đêm rồi.
Hướng Noãn tắm rửa, trước khi ngủ theo thói quen cầm di động lên xem lại, nhận được một tin nhắn WeChat.
[LX: Cậu về đến nhà chưa?] Thời gian gửi là từ nửa tiếng trước.
Hướng Noãn trả lời: [Về rồi, cậu thì sao?]
[LX: Tớ cũng vừa về.]
[LX: Khuya lắm rồi, đi ngủ đi.]
Hướng Noãn trả lời Ừ.
Sau đó Lạc Hạ nhắn cô một câu chúc ngủ ngon.
Hướng Noãn cũng gửi lại tin chúc ngủ ngon cho anh.
Đêm hôm ấy trời đổ mưa to. Hướng Noãn thức dậy lúc 3 giờ sáng, mưa bấy giờ vẫn mạnh lắm. từng hạt mưa ầm ầm đập vào ô cửa kính.
Cô tắt điều hòa, trở mình, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thì lại mơ một giấc mơ.
Cô và Lạc Hạ trong mơ là bộ dạng năm cấp ba.
Trong cơn mưa tầm tã chiều muộn là bóng dáng hai người cùng che chung một chiếc dù đi trên đường. Chân dẫm lên nước mưa, có đôi khi sẽ văng bọt nước, hệt như tâm tình khi hứng khởi khi thì u ám của cô.
Họ đi qua từng cây cột đèn, anh chẳng nói gì, chỉ tốt bụng cho cô mượn áo khoác ngoài của mình. Áo khoác đã hơi ướt nước mưa, vừa lạnh vừa ẩm, thế nhưng cả người Hướng Noãn lại nóng bừng, mặt cũng giống như bị cháy nắng vậy.
Cảnh tượng đột ngột thay đổi, hai người bọn họ cũng đổi khác.
Anh mặc áo sơ mi đứng trước mặt cô, tươi cười gọi: “Hướng Noãn.”
Ngay sau đó, Hướng Noãn bị tiếng đồng hồ báo thức gọi tỉnh. Cô nhíu mày, mơ màng muốn tắt báo thức.
Hướng Noãn không hiểu vì sao bản thân lại mơ thấy cảnh anh gọi tên mình ngày hôm qua.
Chẳng nhẽ là vì…..cô thật ra đã rất mong chờ anh nói hết câu à?
Hướng Noãn đưa tay xoa nhẹ ấn đường giữa đôi mày rồi xuống giường rửa mặt. Hướng Noãn thay đồ, lái xe đến lớp dạy nhảy lúc 10 giờ rưỡi.
Tuy hôm qua trời có mưa nhưng tiết trời vẫn oi bức như cũ, nhiệt độ không giảm chút nào.
Hôm nay Hướng Noãn trang điểm mặc đồ thể thao và trang điểm rất nhạt.
Thang máy đến tầng 21 thì dừng, cửa vừa được mở Hướng Noãn là đứng chôn chân tại chỗ.
Cô nhìn Lạc Hạ đang đứng trước cửa thang máy, dường như hơi bất ngờ, bình tĩnh lên tiếng chào: “Cậu đến tập thể hình à?”
Lạc Hạ nhìn cô, khóe miệng hơi cong gật gật đầu nhưng không vào thang máy ngay. Anh hỏi: “Cậu ăn trưa chưa?”
Hướng Noãn hơi giật mình, thành thật nói: “Tớ chưa định ăn.”
Lạc Hạ ngỏ lời: “Tớ đang muốn đi ăn cơm, có muốn đi cùng không?”
Hàng mi Hướng Noãn thoáng run rẩy, rồi cô bình tĩnh cười trả lời: “Tớ vào lớp để túi đã.”
Cô vốn dĩ định bụng sẽ tập một chút mới đi xuống tầng ăn cơm. Nhưng lại được anh ngỏ lời mời rồi, ăn sớm cũng chả sao.
Khuôn mặt Lạc Hạ tràn đầy ý cười, dịu dàng đáp: “Ok, tớ đợi cậu.”
Tớ đợi cậu.
Rõ ràng anh chỉ nói câu này theo lẽ thường thôi nhưng Hướng Noãn vẫn hơi hoảng hốt.
Đợi đến khi cô cầm theo di động đi lại đây, Lạc Hạ mới đưa tay ấn nút thang máy. Hai người lần lượt vào thang máy.
Khi thang máy đang từ từ đi xuống, Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn qua chiếc gương nhỏ trong ấy.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu tím. Mang mũ lưỡi trai tím, áo ngắn tay phối cùng chiếc quần vận động dài cũng màu tím nôt. Chỉ có mỗi đôi giày thể thao là màu trắng.
Tóc dài cũng không buộc, cứ để xõa như thế, thướt tha rơi lọt khỏi chiếc mũ lưỡi trai. Trang điểm cũng nhạt.
Nhưng dù có đơn giản đến vậy thì cũng vẫn trông rất đẹp mắt.
Vì định tìm một nhà hàng nào đấy gần đây để ăn nên sau khi hai người ra khỏi thang máy thì cũng quyết định cuốc bộ.
Họ đi dọc bên mép đường có xe chạy, Lạc Hạ đột nhiên kéo nhẹ cổ tay Hướng Noãn.
Hướng Noãn gần như ngừng cả thở khi anh chạm vào tay, phát hiện anh không phải định nắm tay cô mà đang muốn đổi chỗ với cô để bớt nguy hiểm thôi, anh chỉ kéo nhẹ một cái rồi buông tay ra ngay. Đổi thành anh đi phía ngoài.
Hướng Noãn cắn cắn môi, cố gắng phớt lờ hơi ấm anh mang đến.
Anh sợ cô không cẩn thận bị xe quẹt trúng nên mới đổi chỗ, chi tiết vặt vãnh thế này mà anh cũng chú ý đến nữa.
Hai người đến một nhà hàng Nhật ăn bữa trưa.
Sau khi ăn xong, hai người đi trở về trung tâm theo con đường cũ.
Vừa đi được một đoạn, đã thấy cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đột nhiên nằm ngã ra đất.
Lạc Hạ phản xạ có điều kiện vội vã chạy ngay đến trong khi mọi người xung quanh vẫn còn đang ngây người.
Anh siết bả vai đối phương kêu lớn, nhưng người đàn ông đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Lạc Hạ quỳ trên đất, nghiêm trọng nhìn vùng ngực đối phương, không động đậy gì.
Là ngừng thở do lên nhồi máu cơ tim đột ngột.
Anh quả quyết, nói nhanh với Hướng Noãn: “Hướng Noãn, gọi cấp cứu đi.”
Dứt lời, Lạc hạ đã bắt đầu hô hấp nhân tạo cho người đàn ông. Mười ngón tay anh đan lại với nhau, cánh tay duỗi thẳng, ấn vào ngực đối phương.
Sau khi ấn đến lần thứ 30, Lạc Hạ bóp mũi người đàn ông rồi hô hấp nhân tạo lần nữa.
Hướng Noãn nhanh chóng nói ngắn gọn tình hình cho bên cấp cứu y tế: “Chỗ này là con đường đến tòa cao ốc Phong Hối, từ đường trường tây đi tầm 100 mét, có một người đàn ông đột nhiên té xỉu, có một vị bác sĩ đi ngang đang tiến hành hô hấp nhân tạo, xin đến đây càng sớm càng tốt.”
Bên phía cấp cứu xác nhận lại địa điểm: “ Đường đi đến tòa cao ốc Phong Hối, từ đường trường tây đi đến 100 mét đúng không?”
“Vâng.” Hướng Noãn rũ mắt nhìn Lạc Hạ đang cứu người, đôi mi nhíu chặt.
Bên kia trả lời: “Được, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Ngắt điện thoại, Hướng Noãn gồng cứng cả người đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn Lạc Hạ.
Dưới ánh mặt trời dữ dội, anh quỳ trên đất đang liên tục cấp cứu cho người bệnh.
Cô muốn giúp, muốn giúp đỡ anh.
Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó, chạy về phía trung tâm thương mại. Từ khi về nước, Hướng Noãn đến đây tập khiêu vũ, thi thoảng cũng sẽ ăn cơm và đi dạo xung quanh nên cũng khá quen đường thuộc nẻo. Cô nhớ trong trung tâm thương mại có gian bán dụng cụ cấp cứu y tế.
—— AED máy sốc tim tự động*.
Hướng Noãn chạy hết tốc lực đến trung tâm thương mại mua máy AED rồi nhanh chóng thanh toán rồi chạy trở về.
Đã lâu không chạy nhanh thế này rồi chân Hướng Noãn có chút đau, cô cắn môi chạy về, ngồi xổm xuống cạnh Lạc Hạ, thở dốc từng cơn rồi đứt quãng nói: “Lạc Hạ……AED……”
AED có hiệu quả hơn so với việc hô hấp thủ công nhiều. Lạc Hạ không dám chậm trễ phút nào, anh nhờ Hướng Noãn mở công tắc giúp mình còn bản thân thì cởi áo người đàn ông.
Ngay sau đó, Lạc Hạ thành thạo cầm máy AED đã được khởi động xong xuôi áp lên ngực bệnh nhân, nhấn công tắc khởi động, để AED tự phóng điện hồi sức cho bệnh nhân.
Hướng Noãn ở bên cạnh cố gắng bình ổn lại hơi thở của bản thân, chăm chú nhìn Lạc Hạ trước mặt.
Vầng trán anh đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi thi nhảy chảy xuống sống mũi anh, phía sau lưng cũng đã ướt rồi, cả người cứ như vừa mới bị dội nước vậy, áo thun màu trắng cũng vì thế mà dần trở nên trong suốt, thấp thoáng thấy được cả đường cong của sống lưng.
Đôi tay cũng vì phải ấn vào ngực bệnh nhân liên tục mà hơi sưng đỏ, gân xanh trên cánh tay nổi lên từng đợt trong rất rõ ràng.
Mười mấy phút sau, tim của người bệnh nằm dưới đất cuối cùng cũng đập trở lại.
Xe cấp cứu bấy giờ mới đến nơi. Lạc Hạ giúp nhân viên y tế dìu bệnh nhân lên cáng cứu thương rồi nhanh chóng nói tình huống ngắn gọn cho họ.
Sau khoảng thời gian căng thẳng thần kinh, Lạc Hạ cuối cùng cũng thả lỏng thở dài một hơi.
Anh xoay người, nhìn Hướng Noãn luôn nhìn mình chăm chú suốt từ nãy đến giờ. Lạc Hạ đi tới trước mặt cô, hai người nhìn nhau chăm chú, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Sự việc ngoài ý muốn này xảy ra đột ngột, trong đầu Lạc Hạ chỉ toàn hình ảnh cô bình tĩnh gọi điện cho bên cấp cứu y tế và dáng vẻ mua máy AED chạy đến đưa cho anh của cô.
Còn Hướng Noãn chỉ nghĩ đến bộ dạng anh khi đang cứu người. Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ nghiêm túc cấp cứu cho người bệnh, thời gian dài đến mấy cũng không làm anh nản lòng, cấp cứu đến bao giờ tim đối phương đập lại thì thôi.
Dù trôi qua bao nhiêu năm đi nữa thì anh trong mắt vẫn luôn tỏa sáng rạng ngời như thế. Hóa ra khi cứu người, chàng bác sĩ tên Lạc Hạ lại đẹp trai đến vậy.
Có lẽ là vì gió hạ thổi mạnh quả, Hướng Noãn cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên cứ như bị lửa đốt ấy. Trái tim cô thậm chí còn đập mãnh liệt hơn cả khi chạy vội ban nãy.
Bàn tay cầm máy sốc tim tự động đến giờ vẫn còn chưa thôi run rẩy nữa kìa. Hướng Noãn dùng cánh tay còn lại nắm chặt tay bên này hòng khiến bản thân bình tĩnh hơn.
Lạc Hạ đang cố gắng kiềm chế xúc động muốn tiến lên ôm chặt cô vào lòng, chỉ kiên nhẫn cười gọi: “Hướng Noãn.”
“Hả” Cô nhẹ nhàng đáp.
“Cậu tuyệt lắm.”
Đôi mắt hạnh Hướng Noãn hơi mở to, sau đó cười nhẹ: “Cậu cũng thế.”
Ngày anh ra nước ngoài.
Cô chúc anh: “Mong cậu tiền đồ tựa gấm.”
Khi đó anh cười đáp: “Cậu cũng thế.”
Đêm giao thừa năm nọ.
Cô nhắn cho anh một tin: [Tự chăm sóc tốt bản thân nhé, năm mới vui vẻ.]
Anh trả lời: [Cậu cũng thế.]
Cậu là ước mong của tớ, và nguyện rằng “Cậu cũng thế.”Chú thích:
Máy sốc tim tự động AED: Một loại máy có tên gọi là máy sốc tim tự động bên ngoài (automated external defibrillator – AED) được sử dụng để điều chỉnh nhịp tim bằng cách gây sốc điện. Thiết bị này được thiết kế vô cùng nhỏ gọn, cho phép cả những người không hề có kinh nghiệm hoặc kiến thức về y khoa sử dụng để làm tăng khả năng sống sót của nạn nhân bị ngưng tim trong bệnh viện cũng như ở khu vực ngoài bệnh viện.
Hết 35.
Cà vạt trong được thắt trên áo bị anh đưa tay tháo xuống, hai nút áo đầu mở, loáng thoáng thấy được vài phần da thịt trắng lạnh. Chiếc áo sơ mi ôm lấy vòng eo gợi cảm.
Ánh đèn được đặt trong hành lang là loại đèn nhạt sáng màu vàng cam dịu dàng, chiếu xuống khiến cả người anh cứ như đang được phủ một lớp ánh mơ hồ đẹp đẽ.
Hướng Noãn không ngờ sẽ gặp anh ở đây, lúc nhìn thấy anh đã đứng sững tại chỗ rồi.
Lạc Hạ vốn đang cúi đầu, sau khi nhìn thấy cô thì sáng ngời hai mắt.
Nụ cười nhẹ trong ánh sáng dịu dàng này khiến tinh thần Hướng Noãn không kiềm được hơi hoảng hốt.
“Hướng Noãn.”
Anh gọi cô, tông giọng thấp, giống như đang khẽ khàng nỉ non bên tai cô vậy.
Hướng Noãn nghe tiếng anh gọi mà lòng tê dại. Cô ngẩng mặt, đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của người đàn ông.
Vốn dĩ rũ mắt Lạc Hạ giương mắt, nhìn đến là nàng sau bên môi nháy mắt liền nhiễm cười.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Nhưng dường như Hướng Noãn có thể biết được câu anh định nói với mình.
“Tớ…..” Lạc Hạ vừa nói được một chữ thì Hướng Noãn đã xen ngang.
Cô nhẹ giọng: “Cảm ơn cậu đã uống rượu thay tớ.”
Cô hỏi: “Uống nhiều thế có đau đầu không?”
Lạc Hạ hơi ngây người, sau đó nở nụ cười.
Nam nữ trưởng thành, đôi khi chẳng cần phải nói thẳng ra. Đối phương hiểu là được rồi.
Hướng Noãn nói năng rất khéo léo, chẳng qua Lạc Hạ đã đoán được ý cô rồi.
Có lẽ là sợ hiện tại anh đang say rượu suy nghĩ không được minh mẫn, cứ bồng bột bày tỏ rồi sau khi tỉnh rượu lại chối bỏ trách nhiệm.
Cũng có lẽ vì cảm thấy bọn họ chỉ mới vừa gặp lại nhau sau chín năm dài, không nên quá vội vã xác định quan hệ.
Là anh không suy nghĩ thấu đáo, không nên phá vỡ bức tường xã giao này quá sớm.
Lạc Hạ không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ nói với Hướng Noãn: “Đi thôi.”
Anh đoán đúng.
Hướng Noãn hồi hộp lắm. Nhất là đêm nay anh có uống rượu, anh đã từng quên cô một lần rồi.
Trừ lần gặp lại năm ấy thì đã mười một năm rồi,
Cứ việc năm đó bọn họ gặp lại khi, đã khoảng cách mới gặp có mười một năm, hắn quên nàng hết sức bình thường. Nhưng Hướng Noãn không dám mạo hiểm tự ngộ nhận tình cảm anh dành cho cô nữa rồi
Thật ra cô nhát gan, thận trọng và cũng chỉ mong mỏi đôi điều. Chỉ mong mỏi rằng sẽ có ngày anh nói rõ ràng với cô, trong một hoàn cảnh và trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Về đến nhà thì đã qua 0h đêm rồi.
Hướng Noãn tắm rửa, trước khi ngủ theo thói quen cầm di động lên xem lại, nhận được một tin nhắn WeChat.
[LX: Cậu về đến nhà chưa?] Thời gian gửi là từ nửa tiếng trước.
Hướng Noãn trả lời: [Về rồi, cậu thì sao?]
[LX: Tớ cũng vừa về.]
[LX: Khuya lắm rồi, đi ngủ đi.]
Hướng Noãn trả lời Ừ.
Sau đó Lạc Hạ nhắn cô một câu chúc ngủ ngon.
Hướng Noãn cũng gửi lại tin chúc ngủ ngon cho anh.
Đêm hôm ấy trời đổ mưa to. Hướng Noãn thức dậy lúc 3 giờ sáng, mưa bấy giờ vẫn mạnh lắm. từng hạt mưa ầm ầm đập vào ô cửa kính.
Cô tắt điều hòa, trở mình, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thì lại mơ một giấc mơ.
Cô và Lạc Hạ trong mơ là bộ dạng năm cấp ba.
Trong cơn mưa tầm tã chiều muộn là bóng dáng hai người cùng che chung một chiếc dù đi trên đường. Chân dẫm lên nước mưa, có đôi khi sẽ văng bọt nước, hệt như tâm tình khi hứng khởi khi thì u ám của cô.
Họ đi qua từng cây cột đèn, anh chẳng nói gì, chỉ tốt bụng cho cô mượn áo khoác ngoài của mình. Áo khoác đã hơi ướt nước mưa, vừa lạnh vừa ẩm, thế nhưng cả người Hướng Noãn lại nóng bừng, mặt cũng giống như bị cháy nắng vậy.
Cảnh tượng đột ngột thay đổi, hai người bọn họ cũng đổi khác.
Anh mặc áo sơ mi đứng trước mặt cô, tươi cười gọi: “Hướng Noãn.”
Ngay sau đó, Hướng Noãn bị tiếng đồng hồ báo thức gọi tỉnh. Cô nhíu mày, mơ màng muốn tắt báo thức.
Hướng Noãn không hiểu vì sao bản thân lại mơ thấy cảnh anh gọi tên mình ngày hôm qua.
Chẳng nhẽ là vì…..cô thật ra đã rất mong chờ anh nói hết câu à?
Hướng Noãn đưa tay xoa nhẹ ấn đường giữa đôi mày rồi xuống giường rửa mặt. Hướng Noãn thay đồ, lái xe đến lớp dạy nhảy lúc 10 giờ rưỡi.
Tuy hôm qua trời có mưa nhưng tiết trời vẫn oi bức như cũ, nhiệt độ không giảm chút nào.
Hôm nay Hướng Noãn trang điểm mặc đồ thể thao và trang điểm rất nhạt.
Thang máy đến tầng 21 thì dừng, cửa vừa được mở Hướng Noãn là đứng chôn chân tại chỗ.
Cô nhìn Lạc Hạ đang đứng trước cửa thang máy, dường như hơi bất ngờ, bình tĩnh lên tiếng chào: “Cậu đến tập thể hình à?”
Lạc Hạ nhìn cô, khóe miệng hơi cong gật gật đầu nhưng không vào thang máy ngay. Anh hỏi: “Cậu ăn trưa chưa?”
Hướng Noãn hơi giật mình, thành thật nói: “Tớ chưa định ăn.”
Lạc Hạ ngỏ lời: “Tớ đang muốn đi ăn cơm, có muốn đi cùng không?”
Hàng mi Hướng Noãn thoáng run rẩy, rồi cô bình tĩnh cười trả lời: “Tớ vào lớp để túi đã.”
Cô vốn dĩ định bụng sẽ tập một chút mới đi xuống tầng ăn cơm. Nhưng lại được anh ngỏ lời mời rồi, ăn sớm cũng chả sao.
Khuôn mặt Lạc Hạ tràn đầy ý cười, dịu dàng đáp: “Ok, tớ đợi cậu.”
Tớ đợi cậu.
Rõ ràng anh chỉ nói câu này theo lẽ thường thôi nhưng Hướng Noãn vẫn hơi hoảng hốt.
Đợi đến khi cô cầm theo di động đi lại đây, Lạc Hạ mới đưa tay ấn nút thang máy. Hai người lần lượt vào thang máy.
Khi thang máy đang từ từ đi xuống, Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn qua chiếc gương nhỏ trong ấy.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu tím. Mang mũ lưỡi trai tím, áo ngắn tay phối cùng chiếc quần vận động dài cũng màu tím nôt. Chỉ có mỗi đôi giày thể thao là màu trắng.
Tóc dài cũng không buộc, cứ để xõa như thế, thướt tha rơi lọt khỏi chiếc mũ lưỡi trai. Trang điểm cũng nhạt.
Nhưng dù có đơn giản đến vậy thì cũng vẫn trông rất đẹp mắt.
Vì định tìm một nhà hàng nào đấy gần đây để ăn nên sau khi hai người ra khỏi thang máy thì cũng quyết định cuốc bộ.
Họ đi dọc bên mép đường có xe chạy, Lạc Hạ đột nhiên kéo nhẹ cổ tay Hướng Noãn.
Hướng Noãn gần như ngừng cả thở khi anh chạm vào tay, phát hiện anh không phải định nắm tay cô mà đang muốn đổi chỗ với cô để bớt nguy hiểm thôi, anh chỉ kéo nhẹ một cái rồi buông tay ra ngay. Đổi thành anh đi phía ngoài.
Hướng Noãn cắn cắn môi, cố gắng phớt lờ hơi ấm anh mang đến.
Anh sợ cô không cẩn thận bị xe quẹt trúng nên mới đổi chỗ, chi tiết vặt vãnh thế này mà anh cũng chú ý đến nữa.
Hai người đến một nhà hàng Nhật ăn bữa trưa.
Sau khi ăn xong, hai người đi trở về trung tâm theo con đường cũ.
Vừa đi được một đoạn, đã thấy cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đột nhiên nằm ngã ra đất.
Lạc Hạ phản xạ có điều kiện vội vã chạy ngay đến trong khi mọi người xung quanh vẫn còn đang ngây người.
Anh siết bả vai đối phương kêu lớn, nhưng người đàn ông đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Lạc Hạ quỳ trên đất, nghiêm trọng nhìn vùng ngực đối phương, không động đậy gì.
Là ngừng thở do lên nhồi máu cơ tim đột ngột.
Anh quả quyết, nói nhanh với Hướng Noãn: “Hướng Noãn, gọi cấp cứu đi.”
Dứt lời, Lạc hạ đã bắt đầu hô hấp nhân tạo cho người đàn ông. Mười ngón tay anh đan lại với nhau, cánh tay duỗi thẳng, ấn vào ngực đối phương.
Sau khi ấn đến lần thứ 30, Lạc Hạ bóp mũi người đàn ông rồi hô hấp nhân tạo lần nữa.
Hướng Noãn nhanh chóng nói ngắn gọn tình hình cho bên cấp cứu y tế: “Chỗ này là con đường đến tòa cao ốc Phong Hối, từ đường trường tây đi tầm 100 mét, có một người đàn ông đột nhiên té xỉu, có một vị bác sĩ đi ngang đang tiến hành hô hấp nhân tạo, xin đến đây càng sớm càng tốt.”
Bên phía cấp cứu xác nhận lại địa điểm: “ Đường đi đến tòa cao ốc Phong Hối, từ đường trường tây đi đến 100 mét đúng không?”
“Vâng.” Hướng Noãn rũ mắt nhìn Lạc Hạ đang cứu người, đôi mi nhíu chặt.
Bên kia trả lời: “Được, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Ngắt điện thoại, Hướng Noãn gồng cứng cả người đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn Lạc Hạ.
Dưới ánh mặt trời dữ dội, anh quỳ trên đất đang liên tục cấp cứu cho người bệnh.
Cô muốn giúp, muốn giúp đỡ anh.
Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó, chạy về phía trung tâm thương mại. Từ khi về nước, Hướng Noãn đến đây tập khiêu vũ, thi thoảng cũng sẽ ăn cơm và đi dạo xung quanh nên cũng khá quen đường thuộc nẻo. Cô nhớ trong trung tâm thương mại có gian bán dụng cụ cấp cứu y tế.
—— AED máy sốc tim tự động*.
Hướng Noãn chạy hết tốc lực đến trung tâm thương mại mua máy AED rồi nhanh chóng thanh toán rồi chạy trở về.
Đã lâu không chạy nhanh thế này rồi chân Hướng Noãn có chút đau, cô cắn môi chạy về, ngồi xổm xuống cạnh Lạc Hạ, thở dốc từng cơn rồi đứt quãng nói: “Lạc Hạ……AED……”
AED có hiệu quả hơn so với việc hô hấp thủ công nhiều. Lạc Hạ không dám chậm trễ phút nào, anh nhờ Hướng Noãn mở công tắc giúp mình còn bản thân thì cởi áo người đàn ông.
Ngay sau đó, Lạc Hạ thành thạo cầm máy AED đã được khởi động xong xuôi áp lên ngực bệnh nhân, nhấn công tắc khởi động, để AED tự phóng điện hồi sức cho bệnh nhân.
Hướng Noãn ở bên cạnh cố gắng bình ổn lại hơi thở của bản thân, chăm chú nhìn Lạc Hạ trước mặt.
Vầng trán anh đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi thi nhảy chảy xuống sống mũi anh, phía sau lưng cũng đã ướt rồi, cả người cứ như vừa mới bị dội nước vậy, áo thun màu trắng cũng vì thế mà dần trở nên trong suốt, thấp thoáng thấy được cả đường cong của sống lưng.
Đôi tay cũng vì phải ấn vào ngực bệnh nhân liên tục mà hơi sưng đỏ, gân xanh trên cánh tay nổi lên từng đợt trong rất rõ ràng.
Mười mấy phút sau, tim của người bệnh nằm dưới đất cuối cùng cũng đập trở lại.
Xe cấp cứu bấy giờ mới đến nơi. Lạc Hạ giúp nhân viên y tế dìu bệnh nhân lên cáng cứu thương rồi nhanh chóng nói tình huống ngắn gọn cho họ.
Sau khoảng thời gian căng thẳng thần kinh, Lạc Hạ cuối cùng cũng thả lỏng thở dài một hơi.
Anh xoay người, nhìn Hướng Noãn luôn nhìn mình chăm chú suốt từ nãy đến giờ. Lạc Hạ đi tới trước mặt cô, hai người nhìn nhau chăm chú, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Sự việc ngoài ý muốn này xảy ra đột ngột, trong đầu Lạc Hạ chỉ toàn hình ảnh cô bình tĩnh gọi điện cho bên cấp cứu y tế và dáng vẻ mua máy AED chạy đến đưa cho anh của cô.
Còn Hướng Noãn chỉ nghĩ đến bộ dạng anh khi đang cứu người. Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ nghiêm túc cấp cứu cho người bệnh, thời gian dài đến mấy cũng không làm anh nản lòng, cấp cứu đến bao giờ tim đối phương đập lại thì thôi.
Dù trôi qua bao nhiêu năm đi nữa thì anh trong mắt vẫn luôn tỏa sáng rạng ngời như thế. Hóa ra khi cứu người, chàng bác sĩ tên Lạc Hạ lại đẹp trai đến vậy.
Có lẽ là vì gió hạ thổi mạnh quả, Hướng Noãn cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên cứ như bị lửa đốt ấy. Trái tim cô thậm chí còn đập mãnh liệt hơn cả khi chạy vội ban nãy.
Bàn tay cầm máy sốc tim tự động đến giờ vẫn còn chưa thôi run rẩy nữa kìa. Hướng Noãn dùng cánh tay còn lại nắm chặt tay bên này hòng khiến bản thân bình tĩnh hơn.
Lạc Hạ đang cố gắng kiềm chế xúc động muốn tiến lên ôm chặt cô vào lòng, chỉ kiên nhẫn cười gọi: “Hướng Noãn.”
“Hả” Cô nhẹ nhàng đáp.
“Cậu tuyệt lắm.”
Đôi mắt hạnh Hướng Noãn hơi mở to, sau đó cười nhẹ: “Cậu cũng thế.”
Ngày anh ra nước ngoài.
Cô chúc anh: “Mong cậu tiền đồ tựa gấm.”
Khi đó anh cười đáp: “Cậu cũng thế.”
Đêm giao thừa năm nọ.
Cô nhắn cho anh một tin: [Tự chăm sóc tốt bản thân nhé, năm mới vui vẻ.]
Anh trả lời: [Cậu cũng thế.]
Cậu là ước mong của tớ, và nguyện rằng “Cậu cũng thế.”Chú thích:
Máy sốc tim tự động AED: Một loại máy có tên gọi là máy sốc tim tự động bên ngoài (automated external defibrillator – AED) được sử dụng để điều chỉnh nhịp tim bằng cách gây sốc điện. Thiết bị này được thiết kế vô cùng nhỏ gọn, cho phép cả những người không hề có kinh nghiệm hoặc kiến thức về y khoa sử dụng để làm tăng khả năng sống sót của nạn nhân bị ngưng tim trong bệnh viện cũng như ở khu vực ngoài bệnh viện.
Hết 35.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.