Tàng Hình

Chương 18: Chương 18

Nga Phi

18/10/2016

CHƯƠNG 18

Khi truyền thuyết về lăng Diễm đế trải rộng giang hồ, Lăng Thanh một mình tới Kình Vân sơn trang.

Lúc biết được Lăng Thanh còn sống nhưng bản thân bị trọng thương, Đông Ly Mộ Vân liền đến Vãn Nguyệt sơn trang thăm hắn, thế nhưng An Dương vương đúng lúc này sai người đưa đến một tin tức, nói hoàng thượng đã nằm giường nửa tháng không dậy nổi, sợ rằng sắp không qua khỏi.

Đương kim hoàng thượng cực kỳ ngu ngốc, chỉ lo *** lạc không đoái hoài đến triều chính, đã làm lòng dân căm phẫn. Mà thái tử còn tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, có thể đoán được, một hồi tranh đoạt hoàng quyền đang ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Đông Chu vương thân là phiên vương, hiển nhiên trốn không thoát vòng xoáy này, lại nghe thấy Sở vương đất Bắc vốn bất mãn đối với hoàng đế dường như có một số động tác, ngay lúc này, Đông Ly Mộ Vân cũng không thể rời đi, đành phải ở lại Kình Vân sơn trang, cách mấy ngày phái người đi xem thử tình huống của Lăng Thanh, thuận tiện đưa đến một vài dược liệu trân quý trong cung cho hắn. Lại không nghĩ rằng hai tháng sau, Lăng Thanh tự mình xuất hiện trước mặt hắn, quả thực cho hắn một bất ngờ và kinh hỉ.

Nói đến từ lần từ biệt trước, bọn họ đã một năm chưa gặp mặt.

Khi trông thấy thanh niên, trên mặt thanh niên vẫn có chút trọng thương mới khỏi, tái nhợt lộ ra khí huyết không đều, nhưng tang thương ngưng tụ trong mắt lại chưa từng thấy trước khi chia tay, luồng tính trẻ con trên người đối phương kia cũng hầu như không còn, phong thái dường như là một người trưởng thành đã trải qua nhân thế.

Chỉ đảo mắt, thanh niên đã thay đổi đến mức hắn có chút nhận không ra.

Trước đây thiếu niên tâm tính chưa thoát, nhưng vẫn tận lực làm ra bộ dáng trầm ổn lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu, càng thêm yêu thương, luôn cảm thấy hắn vẫn còn là hài tử cần sự bảo vệ của mình. Bộ dạng chân chính trưởng thành người lớn hôm nay, ôn nhã trầm ổn trong hành động như hoàn toàn tự nhiên, cũng không cần người che chở nữa, nhưng lại làm cho người ta sinh ra một chút cảm tình khác.

Đông Ly Mộ Vân tự biết đây cũng không phải là tình cảm thân thiết của huynh đệ, hắn cũng biết Lăng Thanh vẫn đối xử với mình như đại ca. Từ khi nhận ra tình cảm trái đạo đức ấy trong lòng mình, hắn đã quyết định đời này đều phải âm thầm che giấu. Hai người có thể ở chung giống như huynh đệ như thế, đối với hắn mà nói đã rất thỏa mãn rồi.

Tối hôm Lăng Thanh đến, Đông Ly Mộ Vân theo thường lệ phân phó phòng bếp thu xếp một bàn món ăn hắn thích ăn, buông sự vụ cùng ăn với hắn.

“Gần đây thay đầu bếp chính, đây là món đặc biệt của hắn ta, ngươi nếm thử xem.” Gắp một miếng gà phi hành vào bát hắn.

Khóe miệng Lăng Thanh nhếch lên, “Ta tự mình lấy là được rồi, Đông Ly đại ca đến bây giờ vẫn xem ta như hài tử.”

Đông Ly Mộ Vân nghe xong nở nụ cười, bớt đi phần trầm tĩnh nghiêm túc lúc trước, “Sao dám sao dám, Lăng Thanh Lăng thiếu hiệp của chúng ta chính là đại anh hùng một thân một mình giữ được mạch căn của Kỳ gia, đại ca làm sao dám coi khinh ngươi?”

Đông Ly Mộ Vân vẫn trêu đùa giống như trước, không nghĩ rằng đôi đũa trong tay Lăng Thanh “lạch cạch” rơi xuống, ý cười trên mặt mất hết, sắc mặt còn có chút khó coi.

Đông Ly Mộ Vân bỗng chốc luống cuống, vội vã đứng dậy đến bên cạnh hắn, “Làm sao vậy?” Thấy Lăng Thanh nhíu chặt mày lại, thân thể khẽ run, trong mắt bỗng nhiên có tia sáng xẹt qua, vội vàng hỏi: “Có phải chứng đau đầu lại tái phát hay không? Thuốc có uống đúng hạn không? Một năm nay không gặp, thuốc ngươi mang theo cũng hết rồi sao?”

Lăng Thanh sửng sốt, ngây người trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, “Đúng vậy, đều uống hết rồi. Cũng không biết có phải vì thế hay không, phát tác lại nhiều lần hơn.”

Vừa nói xong, ngay cả sắc mặt của Đông Ly Mộ Vân cũng khó coi, giống như lúc này chính là mình đang đau đầu. Hắn mím chặt môi, suy nghĩ một chút, sau đó vỗ vỗ vai Lăng Thanh, “Đợi đại ca tìm thử cho ngươi, có lẽ chỗ ta vẫn còn một ít.”

Lăng Thanh làm như không biết gì, gật đầu, cười khẽ, “Vậy làm phiền đại ca.”

Ban đêm, Lăng Thanh nằm trên giường, nhớ tới sự tình lúc bữa tối trằn trọc chưa chợp mắt.

Đông Ly hiển nhiên biết trên người mình bị gieo “Cập Đệ “, nhưng hắn biết từ bao giờ?

Tỉ mỉ nhớ lại, hình như là khi mình mới phát tác mấy lần, Đông Ly mời ngự y trong cung khám bệnh cho mình, thuốc kia cũng bắt đầu dùng từ khi đó…

Đông Ly có liên hệ với trong cung, vì thế biết “Cập Đệ” cũng rất bình thường… Thế nhưng hắn vì sao không nói cho mình chứ?

Lăng Thanh lại lật người, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua song cửa khắc hoa, thấy chỗ Hãn uyển hình như vẫn sáng đèn.

Hắn nhớ mình hồi nhỏ toàn dính chặt Đông Ly Mộ Vân, bị người khi dễ không tìm cha cũng không tìm sư phụ, đầu tiên nhất định phải đi tìm Đông Ly Mộ Vân dỗ dành hắn mới được. Hai người lại ăn cùng một bàn, ngủ cùng một giường, ở ngoài luôn nghe người khác nói bọn họ mặc dù không phải huynh đệ nhưng còn thân hơn thân huynh đệ.

Nghĩ tới đây, trong lòng vẫn vắng lặng tiêu điều mấy tháng nay bỗng nhiên dâng lên một tia rung động, Lăng Thanh đứng dậy cầm quần áo mặc, ra khỏi gian phòng.

Dù sao ngủ không được, không bằng đi tìm Đông Ly Mộ Vân, hai người xác thực đã rất lâu không ngồi xuống trò chuyện thoải mái.

Canh giờ này, đám hạ nhân hầu hết đều đã ngủ, Lăng Thanh đi tới cửa gian phòng của Đông Ly Mộ Vân, nhưng ngoài ý muốn nghe được bên trong có tiếng nói chuyện truyền đến.

“Đông Ly, đây là thái độ ngươi nhờ cậy người khác sao?”

Thanh âm này?!

Lăng Thanh khẽ cước bộ dịch đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn vào. Quả nhiên, đúng như hắn đoán, người vừa nói ấy là An Dương vương!

Thế nhưng… hắn đến đây lúc nào? Hay là vẫn ở bên trong sơn trang, chỉ là chưa lộ diện?

Đương Lăng Thanh đang nghi hoặc, bên trong truyền đến thanh âm của Đông Ly Mộ Vân, “Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Hắn ở chỗ tầm mắt Lăng Thanh nhìn không thấy, vì vậy chỉ nghe tiếng không thấy người. Khẩu khí của Đông Ly Mộ Vân nghe ra trầm lãnh không vui, cũng không cung kính giống như lần trước mình ở.

“Bản vương muốn cái gì, ngươi lại không rõ?”

“Triệu U… Ngươi?”

Trong phòng một trận lách ca lách cách, còn có tiếng tấn công quyền cước, Lăng Thanh chỉ nhìn thấy An Dương vương ném chiết phiến trong tay một cái, sau đó đi về phía giường. Từ cửa sổ nơi này đã nhìn không thấy tình huống bên trong, khi Lăng Thanh đang suy nghĩ có nên đi lên nóc nhà hay không, từ trong phòng truyền đến tiếng rên khẽ hơi có vẻ đau đớn của Đông Ly Mộ Vân.

“Ưm… A! Ha a!” Tiếng rên khẽ dừng, sau đó chính là tiếng há mồm thở dốc, song song còn có tiếng cót két cót két, như là ván giường bị lực mạnh lay động mà phát ra

Ngực Lăng Thanh không khỏi rạo rực, trong đầu hiện lên hình ảnh *** dục, thế nhưng hắn không nguyện ý tin tưởng, lắc đầu hết sức đuổi phỏng đoán ấy đi.

“Người của Sở vương và Dự vương đã lên kinh, chỉ sợ cơ sở ngầm bọn họ xếp trong cung đã truyền tin tức hoàng đế sắp không qua khỏi đến tai bọn họ. Lưu huệ phi là cháu ngoại gái của Sở vương, Sở vương nhất định là ủng hộ lập Thừa Thụy, ta muốn ngươi cũng xuất binh, thế cục càng loạn chơi mới càng vui.”

Thanh âm của An Dương vương nghe qua cũng trầm thấp hơn lúc trước mấy phần, nương theo tiếng nói, còn có tiếng vang bộp bộp, cùng thở dốc và rên rỉ khe khẽ dường như có người tận lực đè tại cổ họng lại khắc chế không được bật ra.

“Thiên hạ này… là để cho người chơi sao? Buông!”

“A, ngươi không biết ngươi càng như vậy bản vương càng hưng phấn? Đây là mị dược trong cung bí chế, tư vị thế nào?”

“Ta nếu như phát binh, ngươi sẽ… ngươi sẽ giải cổ trên người hắn?” Đông Ly Mộ Vân gián đoạn nói, thanh âm trầm thấp hơi có vẻ khàn khàn nghe ra có mấy phần mê người, nhưng cũng không giống dễ chịu lắm.

Tới lúc này, Lăng Thanh không có khả năng vẫn không đoán ra bên trong xảy ra chuyện gì.

Vừa nghĩ rằng Đông Ly vì mình chịu uy hiếp của An Dương vương, Lăng Thanh là bất an trong lòng, nắm thật chặt nắm tay, đang muốn vọt vào ngăn cản Đông Ly theo gót Yên Vân Liệt, không nghĩ tới An Dương vương đã mở miệng trước.

“Ngươi bây giờ hối hận rồi? Khi đó lúc ngươi muốn cổ với ta sao lại bỏ được?”

Vừa nói xong lời này, tất cả động tác đều dừng lại, trong phòng cũng lập tức yên tĩnh, ngày cả Lăng Thanh vừa rồi giận dữ, thiếu chút nữa xông vào cũng trong nháy mắt như bị rút đi hồn phách, đứng sững ở đó.

Một lát sau, truyền đến thanh âm hơi có chút lo lắng của An Dương vương, “Đông Ly?”

Ngay sau đó lại là một khoảng trầm tĩnh dài dằng dặc, sau đó Đông Ly Mộ Vân mới lên tiếng, bi thương, nhưng lại vô cùng kiên định, “Hắn nếu là bởi vậy… Ta sẽ lấy cái chết tạ tội trước mộ hắn!”



Bốp!

Bên trong vang lên một tiếng tát vang dội, An Dương vương oán giận khẽ gầm, “Ngươi có biết như vậy càng làm cho bản vương muốn giết hắn hay không?”

“Biết… Ngươi không bằng giết ta trước đi.” Trong thanh âm của Đông Ly Mộ Vân mang theo hối hận thật sâu.

Nghe đến đó, Lăng Thanh xoay người lặng yên rời đi.

Vốn cách chân tướng có lẽ chỉ tầm một bước, thế nhưng hắn phát hiện chính mình giờ khắc này tựa hồ cũng không chịu nổi cái gọi là chân tướng ấy.

Rốt cuộc là lỗi của ai? Rốt cuộc mục đích làm như vậy là vì sao?

Hắn vẫn đối đãi với Đông Ly Mộ Vân như đại ca của mình, lại không nghĩ rằng… Trên người từng đợt phát lạnh, ngực đau đớn.

Lăng Thanh đi vài bước, mờ mịt ngẩng đầu, trời cao vời vợi, có một đán mây nhạt che trăng, giống như nỗi lòng hắn giờ phút này.

Ngày kế, Đông Ly Mộ Vân nói với Lăng Thanh y có chuyện quan trọng nhất định phải lên kinh một chuyến, hỏi hắn có muốn cùng đi với y hay không.

Lăng Thanh đoán, Đông Ly đi lần này, hẳn là vì chuyện mang binh cần vương An Dương vương nhắc tới tối hôm qua.

Nhìn dáng vẻ của An Dương vương, cũng không giống như là bộ dáng nhìn chằm chằm vào hoàng vị, không cần thân phận hắn và đương kim hoàng thượng một mẹ sinh ra, chỉ cần hắn có tâm tư ấy, càng được ủng hộ xa so với thân phận thứ xuất (1) của Thừa Thụy vương.

Thế nhưng hắn đoán không ra cái gọi là “chơi vui” của An Dương vương tối hôm qua rốt cuộc là có ý gì, tựa hồ ai làm hoàng đế y cũng không hề gì, thế nhưng cảm giác giữa ngôn từ, lại hết lần này tới lần khác muốn làm người phía sau màn nắm trong tay tất cả ấy.

Có lẽ lời của Nguyễn Tố Tuyết, An Dương vương rất khó khiến người khác đoán được.

Sau khi trải qua một đêm suy nghĩ, tâm trạng Lăng Thanh thoáng bình phục, thế nhưng vừa thấy Đông Ly Mộ Vân liền nhớ tới sự tình vô tình nghe được ngoài phòng y, sau đó lại nghĩ đến hài tử vô tội kia của mình, nghĩ đến Yên Vân Liệt cái gì cũng không biết vì hắn đi bán mạng cho gian nhân.

Đủ loại nhân quả, khiến ánh mắt hắn xem Đông Ly Mộ Vân không thể còn tín nhiệm khăng khít giống như trước, tôn kính đầy cõi lòng, hắn cũng không thể cam đoan khi mình và Đông Ly Mộ Vân ở chung sẽ không bởi vì cái gì lại phát điên không khống chế được. Vì thế hắn cự tuyệt lên kinh cùng Đông Ly Mộ Vân, mà lựa chọn bám đuôi theo.

Hắn ra khỏi Vãn Nguyệt sơn trang, mục đích chính là kinh thành, đến Kình Vân sơn trang chỉ là tiện đường, thế nhưng hắn đi kinh thành muốn làm… chính là một chuyện khác! Biết đâu thế cục hỗn loạn hiện nay cũng xem như âm thầm giúp hắn một phen.

Tin tức về lăng Diễm đế kỳ thực chính do Lăng Thanh thả ra.

Hoắc Hiền quá mức giảo hoạt, mấy lần giao phong bọn họ đều ở vào thế yếu, là bởi vì vạn sự đều nằm trong mưu đồ của lão cáo già Hoắc Hiền, gã tựa như khán giả dưới sân khấu kịch, chọn bài nào, trên đài liền hát bài đó.

Thế nhưng lần này Lăng Thanh muốn lật ngược tình thế này.

Hoắc Hiền muốn độc hưởng bí mật lăng Diễm đế, thế nhưng trên đời này khẳng định còn có người không chịu buông tha thậm chí ra sức tìm kiếm lăng Diễm đế, mà tin tức về bản đồ lăng Diễm đế và bức vẽ cơ quan vừa xuất hiện, tất nhiên có thể dẫn tới không ít người đổ xô vào, cái ngày Hoắc Hiền bị cục diện tầng tầng lớp lớp xáo trộn, hắn liền có cơ hội hạ thủ.

Tới kinh thành, Đông Ly Mộ Vân ở trong phủ của An Dương vương, Lăng Thanh thì chọn ở trong một khách *** nhỏ.

Trong kinh thành đã bị một bầu không khí nghiêm túc nguy cấp bao phủ. Sau khi bọn họ đến còn chưa được mấy ngày, người của Dự vương và Sở vương đều ào ào chạy tới, người mang theo trú đóng ở địa phương ngoài kinh thành ba dặm, tình thế như tên đã trên dây, sợ rằng gió thổi cỏ lay một cái sẽ hết sức căng thẳng.

Ngày hôm đó, Lăng Thanh trên quán trà nhìn thấy cửa lớn của An Dương vương phủ mở, Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương cưỡi ngựa vọt ra, không biết vội vã muốn đi đâu, phía sau bọn họ còn đi theo không ít thị vệ của An Dương vương phủ.

Lăng Thanh đặt xuống một ít bạc vụn lên bàn, sau đó bay thẳng từ cửa sổ, rơi xuống nóc nhà hộ gia đình đối diện, một đường theo dõi bọn họ mà đi.

Bên trong thư phòng của Hoắc Hiền lúc này, bầu không khí đã lạnh đến điểm đóng băng. Cửa ngã mấy người thủ vệ, cửa thư phòng khép hờ. Trong thư phòng Hoắc Hiền ngồi phía sau án thư, sắc mặt đen tối có dấu hiệu trúng độc, bồn cây cảnh cũng có tướng suy bại.

Yên Vân Liệt ngạo nghễ đứng, trong tay nâng một chiếc khăn gấm, khuôn mặt mang theo nụ cười, tà khí bức người.

Xung quanh án thư của Hoắc Hiền còn ngã hai, ba người, thoạt nhìn giống như ám vệ vốn vẫn ẩn nấp trong bóng tối, vừa thấy tình huống không đúng sẽ xuất hiện bảo hộ Hoắc Hiền, thế nhưng mới hiện thân đã bị hạ độc.

“Hoắc Hiền đại nhân thực sự không muốn nhìn bản vẽ cơ quan này?” Yên Vân Liệt vừa nói vừa tiến lên phía trước một bước.

“Ngươi đứng lại!” Hoắc Hiền quát lên, sau đó ho hai tiếng, vội vàng dùng tay run run đến không còn hình dáng lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đổ toàn bộ viên thuốc trong bình một hơi nuốt xuống. Thường nghe thấy Hoắc Hiền bách độc bất xâm, thì ra chính là trên người gã có tị độc hoàn thiên kim khó cầu này, vì vậy dưới kịch độc như thế còn có thể chống đỡ hồi lâu.

“Ngươi độc chết lão phu, lẽ nào không muốn phương pháp rút cổ ‘Cập Đệ’?”

Khóe môi mỏng manh của Yên Vân Liệt hơi nhếch lên, cười đến càng tà tứ hơn.

“Bản tọa đương nhiên muốn, Hoắc đại nhân không thấy bản tọa hết lần này lần khác đi theo làm tùy tùng, khuất phục chính là vì phương pháp rút ấy sao? Thế nhưng bản tọa cũng biết Hoắc đại nhân cực muốn bức vẽ cơ quan này, hơn nữa muốn đến mức lại có thể mất cảnh giác cứ như vậy tới gặp bản tọa. Hoắc đại nhân chẳng lẽ không cần bản tọa đưa bức vẽ đến trước mặt ngươi, để đại nhân nghiên cứu thật kỹ bức trong tay bản tọa đây rốt cuộc là thật hay giả?” Yên Vân Liệt vẫn tận lực nhấn mạnh hai chữ “trước mặt”.

Độc Viên Bất Quy hạ trên bức vẽ giả ấy có thể tan trong không khí, Yên Vân Liệt sớm đã uống thuốc giải, vốn tưởng rằng lão cáo già này chắc chắn sẽ bày ra từng trạm khó khăn, nói không chừng bản vẽ còn chưa đến trước mặt gã đã bị phát hiện phía trên hạ độc. Thế nhưng Yên Vân Liệt không nghĩ tới, Hoắc Hiền lúc này vậy mà lại trúng chiêu.

Hoắc Hiền ngồi phía sau án, hắc khí trên khuôn mặt già nua càng ngày càng nặng, gã như là đang chờ cái gì, hoặc như là đang đấu tranh trong lòng, mãi đến khi một luồng tơ máu màu đen theo khóe miệng gã chảy xuống, gã đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, “Yên giáo chủ quả nhiên lợi hại, lão phu đương nhiên không địch lại, phương pháp rút cổ lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi.”

Nói xong tay gã vươn đến đáy bàn, lấy ra một cái ống trúc.

Cổ có rất nhiều phương pháp gieo, song Hoắc Hiền cũng không phải là người Miêu, không dùng được phương pháp thổi cổ thượng thừa, “Cập Đệ” mặc dù lợi hại nhưng gã cũng phải tiếp xúc được đối phương mới có thể gieo xuống. Yên Vân Liệt đã hạ độc gã, gã đương nhiên cũng có thể hạ cổ trên người hắn.

Yên Vân Liệt nói không có sai, gã cực kỳ khát cầu với bức vẽ kia, không chỉ bởi vì tài bảo khổng lồ của lăng Diễm đế, cũng bởi vì biểu hiện của gã trước mặt chủ thượng. Ai cũng có nhược điểm, Hoắc Hiền gã cũng không ngoại lệ. Bây giờ phải xem ai nắm được nhiều chỗ hiểm hơn, ai không nhịn được trước mà nhượng bộ.

Yên Vân Liệt từng chút đến gần án thư của Hoắc Hiền, trong lòng tính toán động tác tiếp theo của Hoắc Hiền, triền đấu với Hoắc Hiền mấy lần, đối phương lập tức thỏa hiệp ngược lại làm cho hắn có chút không tin.

Ngay khi hắn đi tới trước bàn của Hoắc Hiền, đưa bức vẽ giả trong tay cho Hoắc Hiền, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

“Hoắc Hiền, giao bản đồ của lăng Diễm đế ra đây!” Thừa Thụy vương quát lớn ở cửa, phía sau tất cả đều là thị vệ hắn mang đến.

Người ở bên trong và người đứng ở cửa đều sửng sốt, Hoắc Hiền hoàn hồn trước, rút tay từ dưới đáy bàn ra, khi muốn úp ống trúc kia trên tay Yên Vân Liệt, lại vang một tiếng lớn.

Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu sáng ngời, một bóng trắng theo ngói vỡ hạ xuống.

Hắn còn chưa kịp thấy rốt cuộc xảy ra cái gì, một đạo kiếm quang xẹt qua trước mắt hắn, liền thấy một cánh tay và một cái ống trúc cùng nhau bay ra ngoài, máu đen nổ tung như pháo hoa, Hoắc Hiền kêu thảm thiết một tiếng, ôm bả vai bị mất cánh tay ngã trên mặt đất không ngừng lăn lộn.

Bạch y như tuyết, khí thế ngạo nghễ, tay cầm Quy Mộng mũi kiếm chỉ đất, một huyết tuyến màu đen theo thân kiếm trượt xuống, tụ thành một giọt huyết châu trên mũi kiếm, sau đó nhỏ xuống.

Lăng Thanh nhìn người kêu rên trên mặt đất trước mắt, một ngọn lửa cừu hận đột nhiên bùng lên. Liên di vùi thân biển lửa, huynh đệ của Uy Viễn tiêu cục vì đưa Nguyễn Tố Tuyết xuất quan mà chết, còn có hài tử của hắn, sinh mạng vô tội ngay cả tên còn chưa có, thậm chí còn chưa từng xem kỹ cõi đời này, đã bị loạn đao chém chết ấy!

Cổ tay vừa chuyển, kiếm khí leng keng, đâm thẳng hướng Hoắc Hiền.

Thiếu nợ trả nợ, thiếu mạng… thì dùng mạng lại trả!

“Không được giết!”

Ống tay áo Yên Vân Liệt rung lên, không kịp nghĩ nhiều đã vươn tay nắm chặt kiếm của Lăng Thanh, máu tươi chảy ròng, “Lưu một cái mạng của gã đã, sau khi bản tọa lấy được thứ mình cần, gã tùy ngươi xử trí.”

“Không muốn!” Lăng Thanh lạnh lùng nói, tay trái lật chưởng ngưng lực đánh vào ngực Yên Vân Liệt, tay phải dùng sức rút kiếm ra khỏi tay Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt nhướng mày, lui ra phía sau hai bước, bàn tay vừa rồi chế trụ kiếm hắn máu tươi nhễ nhại, thấy Lăng Thanh lại nâng kiếm lên, hiển nhiên tâm tư giết Hoắc Hiền kiên quyết, thế nhưng y còn chưa lấy được phương pháp rút cổ “Cập Đệ”, thì tuyệt đối không thể để cho Hoắc Hiền chết!



Bên này hai người triền đấu với nhau, bên kia Thừa Thụy vương lại mặc kệ, ra lệnh một tiếng “Lục ra bản đồ lăng Diễm đế!”, người hắn mang tới giống như thủy triều tràn vào, lật đông kiếm tây bên trong thư phòng.

Hoắc Hiền ôm vai dựa vào tường đứng lên, thiếu máu lượng lớn ngược lại làm chậm lại hắn độc tính trong cơ thể gã, gã lắc lắc lư lư đi tới trước một cái giá cao đến chân ở góc, ôm lấy bình hoa trên giá, dùng khí lực toàn thân xoay một cái.

Trục ròng rọc kéo cơ quan, giá sách và ngăn ngầm trên tường mở ra, bên trong giấu mấy cây cung nỏ, liền nghe một trận tiếng vang bén nhọn lợi khí phá không, theo đó là tiếng những thủ hạ của Thừa Thụy vương rối rít kêu thảm ngã xuống.

Yên Vân Liệt vừa mới né tránh một kiếm Lăng Thanh đâm tới, nghe thanh âm dị động phía sau vội vàng quay người xẹt qua, một loạt mũi tên ngắn từ ngằn ngầm trên tường bắn ra, sát qua khuôn mặt hắn, bay thẳng về phía Lăng Thanh.

Một kiếm của Lăng Thanh đâm ra chưa thu hồi, thấy tên ngắn đang hàng loạt bay về phía mình, đã không kịp tránh né, liền khom lưng gập về phía sau, thân thể gần như cong thành hình cung, đồng thời mấy mũi tên ngắn ấy xuyên qua ngực hắn, đóng hắn lên bức tường phía sau lưng.

Chiêu này?

Yên Vân Liệt sửng sốt, chiêu Lăng Thanh gập về phía sau vừa rồi ấy, phi thường quen thuộc. Nhưng còn chưa đợi hắn nhớ ra, Lăng Thanh đã đứng dậy, Quy Mộng trên tay vung lên, kiếm khí quét cắt một vết sâu trên mặt đất. Hoắc Hiền lại hét thảm một tiếng, cánh tay kia cũng bị lột bỏ.

Hoắc Hiền mất đi hai cánh tay không ngừng kêu thảm thiết lăn lộn trên mặt đất, Lăng Thanh muốn đâm lần nữa, lại bị Yên Vân Liệt ngăn trở.

Chân mày Yên Vân Liệt nhíu chặt, ánh mắt hung tàn, trên mặt có vẻ giận dữ, “Lăng thiếu hiệp nếu không dừng tay, đừng trách bản tọa không khách khí!”

Lăng Thanh đã bị sát khí đỏ mắt, chỉ một lòng muốn lấy lại hết thảy nợ mạng mà Hoắc Hiền thiếu, lúc này ai ngăn người đó chết!

Không ngờ phấn độc trên bức vẽ giả lúc nãy đã trải rộng khắp thư phòng, Lăng Thanh cũng hít vào không ít, lại triền đấu một phen với Yên Vân Liệt, khí huyết càng tăng tốc độ độc tính, lan ra toàn thân, đang muốn vận lực vung kiếm ra, lại là một trận khí huyết nghịch hành, trước mắt xuất hiện bóng chồng.

Thừa Thụy vương đứng cạnh cửa, thấy bộ dáng Hoắc Hiền sau khi trúng độc, bạch y nhân kia cũng lộ ra trạng thái trúng độc, lại thấy thủ hạ bị mũi tên ngầm cướp đi tính mạng của mình miệng vết thương chảy ra máu đen, máu chảy ra từ vết thương trên cánh tay mình cũng là màu nâu sậm, trong lòng biết mình lúc vào cửa cũng hít vào phấn độc.

Hắn lo lắng tính mạng của mình, quay đầu quát đám người còn lại phía sau: “Còn không mau đi tìm bức bản đồ ấy cho bản vương, còn nữa bắt hết hai người kia tìm ra thuốc giải!”

Lăng Thanh lấy kiếm chống đất, đang kiệt lực vận hành chân khí áp chế độc tính, Yên Vân Liệt thấy thế quét tay áo một chưởng đánh ra, lại nghe trời quang một tiếng quát chói tai.

“Ai dám động Lăng Thanh? !”

Một bóng người như gió xoáy, “Keng!” Tiếng kiếm khí tấn công rung màng nhĩ người, một thanh kiếm lớn ngăn cách thị vệ bao quanh cửa, chọc thủng bức tường người, kiếm khí sắc bén không giảm chút nào, trực tiếp phá vỡ chưởng phong của Yên Vân Liệt. Đông Ly Mộ Vân xoay ngang kiếm chặn che Lăng Thanh phía sau mình.

Lăng Thanh giật mình thấy Đông Ly Mộ Vân đang che chở mình, trong lòng một trận phức tạp, dư quang khóe mắt liếc sang Hoắc Hiền đang hấp hối giãy giụa bò về phía cửa, cầm kiếm xoay người.

Yên Vân Liệt một lòng muốn ép Hoắc Hiền nói phương pháp rút cổ “Cập Đệ”, bây giờ Hoắc Hiền đã gần chết, hắn sao có thể để cho Lăng Thanh đưa Hoắc Hiền vào chỗ chết? Đang muốn bứt ra, Đông Ly Mộ Vân đã cầm kiếm ép lên, Đông Ly Mộ Vân mặc dù võ nghệ không bằng hắn, nhưng cũng là một kiểu người khó chơi.

Lăng Thanh áp chế độc tính chạy trong cơ thể, đi từng bước tới phía sau Hoắc Hiền, Hoắc Hiền kéo một vết máu đen thật dài trên mặt đất, quay đầu lại nhìn Lăng Thanh từng bước tới gần, nhưng vẫn liều mạng dịch chân muốn bò về phía cửa.

Thừa Thụy vương vẫn đứng ở cửa, lúc này cũng lộ vẻ trúng độc. An Dương vương cùng Đông Ly Mộ Vân đồng thời xuất hiện, nhưng An Dương vương cũng không đi vào, chỉ mắt lạnh nhìn chuyện phát sinh bên trong, thị vệ hắn mang đến đã chế trụ nhân thủ của Thừa Thụy vương.

Cổ tay Lăng Thanh vừa xoay, trên thân kiếm Quy Mộng phát ra ánh sáng bạc soi màu máu đầy đất. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, lạnh lùng giống như quỷ sai đến từ địa phủ.

Tay nâng, vung xuống, Hoắc Hiền lại kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm một trận, một chân tách khỏi thân thể gã; Quy Mộng lại vung lên, hạ xuống, một chân khác cũng phân khỏi cơ thể, còn giãy giãy mấy cái trên mặt đất, Hoắc Hiền lần này chỉ há hốc miệng không phát ra được thanh âm nào, đã thành một con lợn người đau đớn quay cuồng trên mặt đất.

Lăng Thanh lại vung mấy kiếm, khoét mắt, gọt mũi, cắt lưỡi, xuyên tai…

Chưa từng thấy cảnh đẫm máu như thế, Thừa Thụy vương và mấy tên thị vệ rối rít nghiêng đầu đi đỡ tường nôn mửa.

Lăng Thanh cúi đầu nhìn Hoắc Hiền, tròng mắt đầy sát tính dần dần khôi phục thanh minh, cúi người lấy ra hỏa chiết tử trên người mấy thị vệ bị mũi tên ngầm bắn ngã và ám vệ của Hoắc Hiền, đốt từng cái, ném lên người Hoắc Hiền.

Hoắc Hiền cả đầu cả mặt là máu, vải vóc trên người bị từ từ châm, vì vậy lăn lộn trên mặt đất càng thêm lợi hại, trong miệng kêu thảm “a a”.

Thấy tình hình này, Yên Vân Liệt cũng mất đi bình tĩnh, hợp lại nội lực khẽ kêu một tiếng, chân khí mạnh mẽ chấn đến mảnh vụn trên nóc nhà rơi lộp bộp, bên tai mỗi người rung ong ong. Đông Ly Mộ Vân đang vận khởi chân khí chống đỡ, sau một khắc lập tức bị một chưởng của Yên Vân Liệt quét ra ngoài.

Thế nhưng Hoắc Hiền đã thành một đống người lửa, bàn tay Yên Vân Liệt nắm chặt, ngón tay rung rắc rắc, đỏ mắt, rung tay áo, cả người phi thân phóng lên bóp cần cổ Lăng Thanh, đặt cả người hắn trên tường.

“Vì sao muốn giết gã? Bản tọa không phải nói sau khi lấy đến thứ cần tìm sẽ tùy ngươi xử trí? Ngươi vì sao không nghe bản tọa, muốn tự ý làm?!”

Dưới tay không có chừng mực, gần như có thể nghe thấy xương cổ vang răng rắc mấy cái sắp gãy.

Yên Vân Liệt thực sự muốn giết Lăng Thanh, Hoắc Hiền đã hóa thành một đống than bên chân hắn.

Hắn tìm lâu như vậy mới có một cơ hội có thể uy hiếp Hoắc Hiền, chỉ thiếu chút nữa… chỉ thiếu chút nữa thì…!

Phương pháp rút cổ “Cập Đệ”, tính mạng của Tần Lâm, đã không còn, đã không còn! Đều là người trước mắt này tự chủ trương tùy tiện tạo thành!

Ngón tay hạ xuống dùng lực một cái là có thể bẻ gãy cổ hắn, thế nhưng khi ánh mắt của Yên Vân Liệt quét đến trên hai tay của Lăng Thanh bởi vì đau đớn, theo bản năng víu tay y muốn đẩy y ra, lực đạo dưới ngón tay bỗng chốc khựng lại trong lòng bàn tay.

“Thuộc hạ từng tiếp xúc với người bị hạ cổ này, mạch tượng của người trúng cổ không khác người bình thường, song gốc móng tay sẽ sinh ra một hồng tuyến mảnh…”

Gốc ngón tay sẽ có một hồng tuyến mảnh…

“Vì sao là ngươi? Tần Lâm ở nơi nào?”

“Ở đây không có người khác, chỉ có… người muốn dẫn ngươi vĩnh viễn rơi vào âm tào địa phủ!”

“Lưu một cái mạng của gã đã, sau khi bản tọa lấy được thứ mình cần, gã tùy ngươi xử trí.”

“Không muốn!”

Trong đầu hiện lên chiêu hắn vừa mới tránh né mũi tên ngầm kia, bỗng nhiên trùng lặp với thân ảnh một người khác trong trí nhớ, trong phòng luyện công trên Thiên Tuyệt sơn, Tần Lâm khi so chiêu với anh ấy hay dùng kiểu này.

“Bẩm giáo chủ, người có bóng lưng giống nhau không chỉ có, còn rất nhiều. Thế nhưng… luôn luôn có một người như vậy, là vĩnh viễn cũng sẽ không nhận sai.”

Yên Vân Liệt thu tay lai, Lăng Thanh thở sâu hai cái, sau đó mở miệng một búng máu đen phun trên vạt áo Yên Vân Liệt, cả người theo vách tường mềm nhũn trượt xuống, hắn vào sớm nhất kế sau Hoắc Hiền, lại từng đến rất gần bức vẽ giả, trải qua lần tranh đấu vừa rồi, hiển nhiên độc đã chạy toàn thân.

Khi Đông Ly Mộ Vân tiến vào bên trong thư phòng độc đã tan gần hết, nhưng ít nhiều cũng hít vào một chút, thấy nhiều người ở đây như vậy, chỉ có Yên Vân Liệt không có chút bệnh trạng nào, liền biết độc trong phòng này nhất định là hắn gây nên. Thừa dịp Yên Vân Liệt xuất thần, Đoạn Thủy kiếm kề lên cần cổ hắn, “Giao thuốc giải ra đây!”

Yên Vân Liệt nhìn nhìn Lăng Thanh ngã trên đất, lại liếc nhìn bốn phía, độc này của Viên Bất Quy mặc dù hành hạ người ta, nhưng sẽ không lập tức đoạt tính mạng người, bảy ngày không giải mới có thể ruột thủng bụng rữa mà chết. Thế nhưng hắn không nghĩ sau khi lấy được phương pháp rút cổ sẽ thả cho Hoắc Hiền một đường sống, vì thế hắn chỉ uống thuốc giải mà không mang theo.

“Trên người bản tọa cũng không có thuốc giải, độc này sẽ không lập tức lấy tính mạng người, nếu như Đông Ly minh chủ tin tưởng bản tọa, giờ hợi đêm nay cầu Tử Câu phía tây thành, chờ quân tới lấy.”

Đông Ly Mộ Vân trầm mi suy nghĩ một chút, sau đó thu Đoạn Thủy kiếm về.

Yên Vân Liệt đi tới cửa, lại xoay người liếc nhìn Lăng Thanh bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, trong lòng đã thầm sinh một suy đoán.

Chú thích

(1) thứ xuất: con của cơ thiếp, mà không phải do chính thê hoặc tần phi sinh ra

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tàng Hình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook