Chương 5: Công Tử Quý Phái
Trần Thanh Vân
24/04/2014
Trần Gia Lân bỗng nghe thấy tiếng gầm hét, bất giác giật bắn người lên, ngoái cổ nhìn lại sau, mới thấy có hai kỵ mã đến gần sau lưng mình. Ngồi trên ngựa là hai hán tử ăn mặc trang phục theo kẻ hạ nhân, và xa hơn vài ba trượng ở phía sau hai hán tử ấy lại có năm kỵ mã từ từ chạy tới. Trên lưng con ngựa chạy tới trước là một công tử quý phái, ăn mặc lòe loẹt, sau lưng y là bốn bộc nhân có thân hình vạm vỡ. Ồ! Trông khí thế đối phương oai phong hết sức.
Một trong hai hán tử nọ lại la hét lần nữa:
- Này tiểu tử quê mùa ngươi có điếc hay chăng? Hán tử kia cười ha hả tiếp lời, nói:
- Cha chả, hắn lại bắt chước người ta đeo gươm nữa chứ, biết đâu hắn là một võ sĩ cũng nên.
Nói xong, gã vung roi kêu vù một tiếng, vụt vào cổ Trần Gia Lân nhanh như chớp.
Trần Gia Lân giơ tay chỉ tới trước một cái, tức thì cây roi mềm nhũn đứt làm hai, vì hán tử ấy dùng sức quá mạnh, trong lúc thình lình mất thăng bằng, tức thì từ trên lưng ngựa té nhào xuống đất luôn, gã hán tử kế bên mặt mày biến sắc.
Trần Gia Lân vẫn có thể lượn mình tránh né đường roi vụt tới của đối phương, thế nhưng hắn căm phẫn bọn này ngang tàng, khi không lại xuất thủ đánh người, nên hắn không còn nhịn nổi, đã dùng chỉ phong bắn đứt cây roi của đối phương, đối với hắn đây là chuyện nhỏ, nên hắn không tiếp tục tấn công gã.
Thế nhưng Trần Gia Lân có ngờ đâu đòn nay của hắn đã làm kinh động thế tục rồi.
Có lẽ hán tử té nhào xuống ngựa nọ, ngày thường hà hiếp người ta quen rồi, chưa khi nào bị ai lấn hiếp bao giờ, nên gã chẳng suy nghĩ đến hai chữ lợi hại là thế nào hết, lập tức nhún mình đứng lên, đồng thời rút trường kiếm ra, giận dữ lao vào hướng Trần Gia Lân.
- Muốn chết sao? Hãy mau lui ra xem sao!
Âm thanh không lớn tiếng, nhưng rất là uy nghiêm.
Hán tử tiến tới nhanh, nhưng thoạt nghe thấy tiếng hét, gã nhảy lùi ra sau càng nhanh hơn, y như một con chó bị chủ nhân quát mắng, gã đã ngoan ngoãn cúi đầu đứng yên tại chỗ, khí thế bá đạo lúc nãy biến đi đâu hết.
Người lên tiếng hét mắng không ai xa lạ, mà chính là công tử quý phái nọ, y vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, nhưng bây giờ đã đến gần chỗ Trần Gia Lân chỉ còn cách khoảng một trượng mà thôi.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn công tử quý phái nọ, chỉ thấy niên kỷ đối phương vào khoảng hai mươi lăm trở lại, gương mặt khá thanh tú, có điều là khi trông thấy đối phương liền nảy sinh một cảm giác khó chịu vô cùng.
Công tử quý phái nọ cười ha hả nói:
- Này bằng hữu, quả thực các hạ là cao nhân không lộ tướng rồi, cho biết danh hiệu được chứ?
Trần Gia Lân chưa từng hành tẩu giang hồ, thế nhưng hắn được sư phụ dạy dỗ vô số ám ngữ và các điều cấm kỵ trong chốn giang hồ, hắn nhủ thầm trong bụng: "Mình mới xuất đạo lần đầu làm gì có danh hiệu", hắn sực liên tưởng tới Đào Ngọc Phương thường gọi hắn bằng tiếng "Ngư Lang ca", hắn liền nảy ra một ý niệm, nếu mình dùng danh hiệu này để hành tẩu giang hồ, biết đâu chẳng dụ được Đào Ngọc Phương xuất hiện chăng? Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức cất giọng lạnh lùng nói:
- Ngư Lang Trần Gia Lân!
Công tử quý phái nọ ngạc nhiên hỏi:
- Bằng hữu tên là gi?
Trần Gia Lân lập lại lần nữa:
- Ngư Lang Trần Gia Lân!
Ở chốn giang hồ này lấy Ngư Lang làm danh hiệu, quả thật đây là lần đầu tiên công tử quý phái nọ nghe đến, y thắc mắc hỏi lại lần nữa:
- Bằng hữu hành nghề đánh cá chăng?
Đồng ý Trần Gia Lân thiếu kinh lịch giang hồ, thế nhưng hắn cũng không khờ dại quá đáng, liền nghiêm sắc mặt gật đầu nói:
- Đúng thế. Ta hành nghề đánh cá đây. Chuyên môn đi ngũ hồ tứ hải đánh những thứ cá kỳ trân dị bảo, ta không khi nào thèm đánh những loại tôm nhỏ đâu.
Công tử quý phái cau mày ngẩn người ra giây lát, y không làm sao hiểu nổi câu nói kia của Trần Gia Lân.
Nói về danh hiệu thì chưa từng nghe đồn đại ở chốn giang hồ này bao giờ, còn xem về cách ăn mặc của đối phương rõ ràng là một dân đánh cá thực sự, thế nhưng luận về tướng mạo và khí chất thì kinh người hết sức, thế rồi thuận theo chiều gió, nói:
- Vậy thì hôm nay bằng hữu đến đây để đánh cá rồi?
- Đúng thế, nhưng dân đánh cá bọn này còn phải xem khí tướng, thời gian, địa điểm và cả đối tượng nữa.
Công tử quý phái nghe đối phương nói những lời này càng lấy làm kinh hãi hơn, như nhiều người giang hồ chú trọng về mưu trí, y đã suy gẫm vài câu nói này trong giây lát, sau đó cười sang sảng một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ bằng hữu định giăng lưới chờ bắt cá tại đây chăng? Trần Gia Lân cười nói:
- Tại hạ không khi nào giăng lưới chờ cá cả, luôn luôn trông thấy cá tới mới quăng lưới bắt chúng.
Trần Gia Lân chỉ vui miệng trả lời như vậy, thế nhưng đối phương nghe nói như vậy đã giật bắn người lên.
Công tử quý phái nọ nói lời sâu sắc rằng:
- Hôm nay xem như bằng hữu đã gặp cá tươi trân quý rồi chứ gì?
Trần Gia Lân nghe nói thế, hiểu ngay đối phương ám chỉ mình đả thương thủ hạ của y, thế rồi hắn lạnh lùng nói:
- Tại hạ chẳng có ý định quăng lưới, chính quý thủ hạ cậy thế đánh người mà thôi. Công tử quý phái nọ đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân, nói:
- Bằng hữu có biết bản công tử là ai không?
Trần Gia Lân không ưa thái độ phách lối của đối phương chút nào cả, hắn cất giọng lạnh lùng nói:
- Đường ai nấy đi, tại hạ không biết, đồng thời cũng chẳng muốn biết. Công tử quý phái nọ trợn ngược đôi lông mày lên, nói:
- Bằng hữu cao ngạo hết sức.
Trần Gia Lân không muốn tiếp chuyện với đối phương nữa, lập tức quay người định bỏ đi...
Công tử quý phái nọ giật dây cương cho ngựa chạy tới cản đường đi của hắn, nói giọng lạnh lùng:
- Bằng hữu hãy giao phó cho rõ ràng, sau đó hãy đi cũng chẳng muộn!
- Giao phó điều gì nào?
- Lúc nãy ngươi điểm đứt roi ngựa của thủ hạ bản công tử, phải có lời giải thích rõ ràng chứ!
- Ngươi muốn sao đây?
- Dễ dàng thôi, ngươi thân mang trường kiếm, không thể nào bảo chẳng biết sử dụng, bản công tử muốn lãnh giáo vài chiêu...
Trần Gia Lân bất giác nộ hỏa xung thiên, song hắn vẫn cố đè nén cơn phẫn nộ lại, nói:
- Thanh kiếm của ta không khinh xuất ra bao! Công tử quý phái nọ ngạo nghễ nói:
- Nếu như ngươi sợ hãi, cứ việc gỡ bỏ thanh kiếm xuống, về sau chớ hành tẩu giang hồ thì bản công tử sẽ buông tha ngươi.
Cho dù tu dưỡng của Trần Gia Lân cao siêu đến đâu đi nữa, hắn cũng không thể chịu nhịn được nữa, thế rồi hắn khẽ đẩy vành nón ra sau, hai mắt tia ra luồng sáng kinh người, cất giọng lạnh lùng:
- Các hạ chớ xem bốn bể chẳng có ai chứ?
Công tử quý phái ung dung xuống ngựa, gã hán tử ngã nhào xuống ngựa lúc nãy lập tức bước tới dẫn kỵ mã đi ra, năm thủ hạ nọ cũng lần lượt xuống ngựa hết.
Trần Gia Lân nhủ thầm, mới xuất đạo lại gặp phải chuyện vô lý thế này, trông tình hình kiếm pháp của đối phương ắt không tầm thường rồi, mình chưa thực sự động thủ với ai hết, chẳng biết kiếm thuật của sư phụ đã truyền thụ có sử dụng được hay không?
Công tử quý phái nọ khí thế lấn người cất giọng lạnh lùng nói:
- Này Ngư Lang, hãy rút kiếm đi, bản công tử phải xem thủ pháp đánh cá của ngươi cao siêu cỡ nào.
Dứt lời, y vung kiếm diễn ra thế khởi thủ ngay.
Trần Gia Lân cũng từ từ rút kiếm ra khỏi bao luôn.
Thực ra thanh kiếm của hắn hoàn toàn chẳng giống một thanh kiếm gì hết, vì mũi kiếm đứt hết một đoạn, chỉ là một thanh kiếm cùn mà thôi.
Mấy thủ hạ của công tử quý phái nọ trông thấy thế bật cười ngay.
Thế nhưng bản thân công tử thì lại khác, y thoạt trông thấy thanh gươm quái lạ cùn đầu và có hình thù cổ quái này, mặt mày bỗng biến sắc, nét kiêu ngạo trên mặt cũng biến mất luôn.
Trần Gia Lân trông thấy thần sắc đối phương thay đổi bất thường, trong lòng lấy làm ngạc nhiên hết sức, hắn chẳng biết đối phương đang chơi trò gì đây.
Công tử quý phái nọ ngẩn người trong giây lát, sau đó tự động tra kiếm vào bao nói:
- Này bằng hữu, việc chẳng đáng kể, bỏ qua cho rồi, bản công tử không muốn đấu với ngươi nữa!
Mấy thủ hạ đứng bên ngoài thoạt nghe y nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ hết, vì họ chưa từng trông thấy chủ nhân tự động thôi đấu bao giờ hết, đây là lần đầu tiên họ trông thấy trường hợp này, họ không giật mình kinh hãi sao được, sáu người cùng nhủ thầm, chẳng lẽ lai lịch Ngư Lang này kinh người lắm ư?
Đương nhiên cả Trần Gia Lân cũng thắc mắc không sao hiểu nổi, hắn nhủ thầm trong bụng, chẳng lẽ công tử này chỉ là hạng nhân vật đầu hổ đuôi rắn, bên trong ruột không có chút thực tài sao? Đôi bên không thù không oán ta cũng chẳng muốn gây sự làm gì.
Hắn suy nghĩ đến đây, liền tra kiếm vào bao ngay. Công tử quý phái lập tức thay đổi bộ mặt khác, nói:
- Này, Ngư Lang, chúng ta kết làm bằng hữu, thế nào?
Trần Gia Lân vốn thì chẳng ưa đối phương, hắn trầm tư giây lát, sau đó nói:
- Thành thật cáo lỗi, tại hạ không dám với cao.
Mặt mày công tử quý phái nọ đỏ bừng lên, điều yêu cầu của mình bị bác bỏ, quả thật hổ thẹn vô cùng.
Bỗng lại có một kỵ mã phi nước đại chạy tới, đối phương thấy đường bị cản trở, cực chẳng đã phải dừng ngựa lại.
Con ngựa này toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp nào hết, người cưỡi trên lưng ngựa là một thư sinh mặc áo gấm, đối phương có gương mặt khá giống nữ nhân.
Trần Gia Lân đưa mắt quét nhìn y một cái nhủ thầm trong bụng: "Người này là ai thế? Chẳng lẽ cũng khách tầm lạc của Hoa Nguyệt Biệt Trang chăng?"
Thư sinh áo gấm nói:
- Ồ! Xin chào chư bằng hữu, cho qua được không?
Công tử quý phái ngoái cổ nhìn ra sau, cười há há một tiếng, nói:
- Ta lại tưởng ai đó, té ra Huỳnh Tam công tử.
Người này không ai xa lạ, chính là Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh. Trần Gia Lân thì chẳng quen biết đối phương.
Nghe chủ nhân lên tiếng chào hỏi, bọn thủ hạ lập tức kéo ngựa vào lề đường ngay. Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh nhảy xuống ngựa, chắp tay vái chào, nói:
- Hân hạnh! Hân hạnh! Không ngờ gặp lại các hạ tại đây. Công tử quý phái cười khẩy một tiếng, nói:
- Huỳnh huynh định đến Hoa Nguyệt Biện Trang đó ư?
- Đúng thế!
- Tại hạ có điều này muốn hỏi huynh đài...
- Xin cứ việc nói.
- Nghe đồn rằng gần đây Huỳnh huynh thường lui tới vùng này, chẳng lẽ... Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh mặt hơi biến sắc, nói:
- Có lẽ huynh đài định làm lộ hoa sứ giả thì phải? Thế nhưng tiếc rằng danh hoa hữu chủ, cho nên... tại hạ xin khuyên huynh đài bỏ ý niệm này cho rồi!
Ngọc Địch Thư Sinh bĩu môi, nói:
- Các hạ tự cho rằng là danh hoa chi chủ chăng? Công tử quý phái cau mày nói:
- Nói thế cũng được.
- Vậy thì chẳng may chút nào.
- Huỳnh huynh nói thế nghĩa là sao?
- Các hạ đã đến chậm một bước rồi, vì Bà Dương phu nhân đã đích thân hứa với tại hạ hôn sự này rồi...
Công tử quý phái bĩu môi, lập tức nói:
- Chao ôi! Vậy thì nên chúc mừng huynh đài rồi, chắc hôm nay định đến đây nạp lễ vật chứ gì?
Ngọc Địch Thư Sinh dương dương tự đắc, nói:
- Thế thì không phải, nhưng ngày ấy cũng chẳng còn bao lâu nữa.
- Bản thân Võ Lâm Tiên Cơ cũng bằng lòng ư?
- Đây là việc riêng của tại hạ, các hạ chớ thắc mắc điều này làm gì?
Qua lời đối thoại của đôi bên, Trần Gia Lân cũng đã đoán được phần nào sự việc của họ, hình như cả hai người này vì Võ Lâm Tiên Cơ gì đó mà tìm đến đây, mà Võ Lâm Tiên Cơ có lẽ là nữ thiếu chủ của Hoa Nguyệt Biệt Trang, thế nhưng việc này cũng chẳng liên can gì đến mình, chớ suy nghĩ làm gì cho mệt thêm.
Công tử quý phái cười lạnh lùng một tiếng, nói:
- Nếu như tại hạ nói rằng chính miệng thiên kim của Bà Dương phu nhân đã hứa hẹn với tại hạ, thì huynh đài nghĩ sao?
Mặt mày Ngọc Địch Thư Sinh đại biến sắc, y ngẩn người trong giây lát, sau đó nói:
- Bản thân nàng từng nói rằng chỉ biết vâng mệnh lệnh của mẫu thân mà thôi. Công tử quý phái nói giọng lạnh lùng:
- Tại hạ xin khuyên huynh đài một lần nữa, hãy dẹp bỏ ý niệm này, và quay ngựa trở về đi.
Ngọc Địch Thư Sinh xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói:
- Tại hạ cũng xin khuyên các hạ như thế!
- Huynh đài vẫn chấp mê bất ngộ ư?
[thiếu trang 134, 135]
Tức thì bầu không khí tại hiện trường trở nên khẩn trương vô cùng.
Hai bên đứng yên hồi lâu, bỗng thấy bóng sáo kiếm ảnh thấp thoáng một cái, vừa hợp lại liền tách ra ngay.
Cặp mắt của Trần Gia Lân sắc bén vô cùng, hắn đã trông thấy kiếm thuật của Quan Lạc Hiệp Thiếu quả thực lợi hại vô cùng, nhưng chiêu thức ống sáo của Ngọc Địch Thư Sinh thì có một môn lộ đặc biệt.
Hai bên lại trở về thế khởi thủ nhìn nhau như lúc nãy, thần sắc của hai người trầm trọng hết sức, đây chẳng những chỉ là tranh giành nữ nhân, đồng thời phải bảo vệ tiếng tăm của bản thân.
Phàm những cao thủ có tiếng tăm thường tránh né tình huống này, ngoại trừ trường hợp bất đắc dĩ, bằng không, bên thua trận truyền khắp giang hồ, tiếng tăm sẽ bị hư hỏng không sai, cho nên phàm những trận đấu đánh cuộc này phần nhiều họ hẹn nhau ở nơi chốn bí ẩn để giải quyết, vì tiếng tăm không bị ảnh hưởng.
Nếu công khai quyết đấu như vậy, phía bại trận bị vạch nát mặt, ắt phải tìm trăm mưu ngàn kế báo phục không sai, thế rồi thù hận liên kết chẳng biết đến bao giờ mới chấm dứt được.
Mặc dù Trần Gia Lân thiếu kinh nghiệm thực tế, nhưng hắn đã nghe sư phụ dạy bảo nhiều, hơn nữa đôi bên vì nữ nhân mà xảy ra tranh chấp này, hắn càng bất mãn hành vi này, chẳng muốn xem tiếp nữa, hắn suy nghĩ đến đây, đưa cặp mắt lạnh lùng, quét nhìn họ một cái, sau đó cất bước bỏ đi...
Thình lình ngay lúc này...
Ngọc Địch Thư Sinh nhảy ra khỏi vòng chiến, la hét nói:
- Khoan đã, người này là ai thế?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giọng lạnh nhạt nói:
- Bỏ qua cho rồi, Ngọc Địch Thư Sinh ngươi không đụng nổi đối phương đâu! Trần Gia Lân nghe y đề cập đến mình bất giác dừng bước lại.
Ngọc Địch Thư Sinh nghe nói thế, kêu hừ một tiếng, nói:
- Tại hạ không đụng nổi đối phương ư? Thế còn các hạ thì sao? Quan Lạc Hiệp Thiếu lắc đầu nói:
- Tại hạ chẳng muốn đụng với đối phương chút nào hết!
- Hắn làm gì ở đây thế?
- Tại sao huynh đài không hỏi bản thân hắn xem thế nào?
- Hắc hắc! Quan Lạc Hiệp Thiếu là người hay sinh sự, thế mà cũng có lúc không dám chọc ghẹo người, quả thật Huỳnh mỗ lấy làm ngạc nhiên vô cùng. Ê! Bằng hữu là cao nhân phương trời nào vậy?
Trần Gia Lân đang lấy làm ngạc nhiên, chẳng hiểu sao lúc nãy Quan Lạc Hiệp Thiếu thình lình ngừng tay, bây giờ nghe y nói như vậy hắn càng lấy làm ngạc nhiên hơn, thế rồi hắn đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Địch Thư Sinh, nói:
- Giang hồ vô danh tiểu tốt Ngư Lang Trần Gia Lân chính là tại hạ đây!
Ngọc Địch Thư Sinh nghe hắn báo danh xong, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, sau đó thì há há quay sang nói với Quan Lạc Hiệp Thiếu rằng:
- Các hạ chẳng đùa với tại hạ chứ?
- Ngươi nói thế có nghĩa là sao?
- Quả thật vị bằng hữu mà các hạ không dám trêu chọc này đúng là một nhân vật danh lừng thiên hạ rồi, há há...
Thấy đối phương có lời nói khinh miệt mình, Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng, nhưng hắn chưa nói gì hết.
Quan Lạc Hiệp Thiếu thoạt nghe y nói thế, lập tức hiểu tâm ý của Ngọc Địch Thư Sinh ngay. Y nghiêm mặt nói:
- Đối phương có phải là một nhân vật lừng danh hay không, sự thật vẫn có thể chứng minh kia mà, huynh đài có muốn chứng minh chăng?
Ngọc Địch Thư Sinh là một nhân vật trầm tĩnh nhiều mưu kế, y thoạt nghe Quan Lạc Hiệp Thiếu nói như vậy, trong lòng liền sinh nghi ngay, bất giác đưa mắt quan sát Trần Gia Lân giây lát, nhưng y chẳng trông thấy chàng thanh niên ăn mặc kiểu cách ngư lang quê mùa này có chỗ nào đặc biệt hết, ngoại trừ cặp mắt hơi trong sáng và có gương mặt anh tuấn, ngoài ra không có chỗ nào kinh người hết. Y nghĩ thầm trong bụng, chớ bị Quan Lạc Hiệp Thiếu đánh lừa, không khéo lại làm trò cười cho giang hồ, có lẽ người này chỉ là thủ hạ của y, cố tình giả dạng quái lạ như vậy, bằng không với tác phong ngông cuồng thường ngày của y, làm gì y chịu để cho người lạ mặt đứng xem mình đấu kiếm như vậy.
Ngọc Địch Thư Sinh suy nghĩ đến đây, tức thì lấy làm yên tâm phần nào, y cười khẩy một tiếng, nói:
- Chứng minh bằng cách nào đây?
Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng nói:
- Đơn giản thôi, nếu huynh đài tiếp được kiếm chiêu của vị các hạ này, thì Phương Nhất Cung ta quay ngựa hồi đầu ngay, như vậy được chứ?
Trần Gia Lân nghe y nói thế bất giác giật bắn người lên, Quan Lạc Hiệp Thiếu lại dám dùng võ công của mình đánh cuộc với Ngọc Địch Thư Sinh như thế, hai bên chưa hề quen biết với nhau bao giờ, làm sao y dám mạo hiểm như vậy chứ?
Người trầm tĩnh đa mưu luôn luôn đa nghi, nghe nói thế Ngọc Địch Thư Sinh lại bất an liền. Y rất tin tưởng lời hứa của Quan Lạc Hiệp Thiếu Phương Nhất Cung rất có giá trị, chẳng lẽ Ngư Lang quê mùa không nghe nói đến tiếng tăm này là một cao nhân không lộ tướng ư?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cũng chẳng đơn giản, y đã đọc được tâm ý của Ngọc Địch Thư Sinh, nên lập tức bồi thêm một câu:
- Thế nào, huynh đài dám đánh cuộc này chăng? Ngọc Địch Thư Sinh nói giọng lạnh lùng:
- Hắn là người của các hạ chứ gì? Quan Lạc Hiệp Thiếu cười khẩy nói:
- Tại hạ và vị các hạ này mới gặp nhau chưa quá nửa tiếng đồng hồ, huynh đài chớ đa nghi như vậy.
Ngọc Địch Thư Sinh sực như hiểu ra điều gì, nói:
- Nếu nói như thế, các hạ đã chứng minh rồi, cho nên mới không dám trêu chọc đối phương chứ gì?
Quan Lạc Hiệp Thiếu chẳng chút do dự, nói:
- Chẳng phải không dám, mà là không muốn, vì chúng tôi chưa động thủ kia mà?
- Vậy thì các hạ cậy vào điều gì mà dám dùng công lực của hắn đánh cuộc với ta như thế?
- Như thế hai chúng ta không phải trực tiếp xung đột, như vậy chẳng hay sao?
Tức thì Trần Gia Lân đã trở thành đối tượng mặc cả của họ, trong lòng hắn lấy làm tức giận vô cùng, nhưng hắn sực nảy ra một kế, nhủ thầm trong bụng, chẳng phải mình đã thề rằng quyết dương danh lập nghiệp cho Đào Ngọc Phương xem một phen đó sao? Thế thì hai người này là nhân vật có tiếng tăm trong chốn giang hồ rồi, nếu mình thừa dịp này biểu diễn ra vài chiêu, có lẽ tiếng tăm Ngư Lang mình sẽ truyền khắp giang hồ ngay.
Hắn suy nghĩ như thế, tức thì cơn giận trong lòng hạ xuống liền.
Ngọc Địch Thư Sinh thoáng suy nghĩ trong giây lát, quả nhiên Phương Nhất Cung nói không sai chút nào, thế rồi y gật đầu biểu thị đồng ý nói:
- Được, chúng ta cứ đánh cuộc như vậy, lời nói của các hạ có giá trị chứ? Quan Lạc Hiệp Thiếu mặt hơi biến sắc, nói:
- Huynh đài cho rằng tại hạ là hạng người như thế nào?
Ngọc Địch Thư Sinh không nói gì nữa, y lập tức quay sang hướng Trần Gia Lân, nói:
- Có lẽ bằng hữu nghe hiểu hết rồi chứ, hãy rút kiếm ra nào.
Trần Gia Lân đưa cặp mắt lạnh lùng quét nhìn Quan Lạc Hiệp Thiếu một cái, nói:
- Ý kiến của các hạ hay đấy, xem như tại hạ để ngươi lợi dụng một lần đi.
Nói xong, hắn quay sang hướng Ngọc Địch Thư Sinh, từ từ rút thanh kiếm cùn đầu ra, đồng thời diễn thế kiếm khởi thủ luôn.
Quả thật cặp mắt của Ngọc Địch Thư Sinh cũng khá bén nhọn, y thoạt trông thấy khí thế của Trần Gia Lân, bất giác giật mình thầm một cái. Y biết rằng mình đã đụng phải cao thủ không tầm thường rồi, thế nhưng bây giờ y không thể đánh trống rút lui được, bằng không coi như thua trận, vì thế y đành phải tụ thần vận khí, vận khởi mười hai thành công lực, vung thanh sáo ngọc chuẩn bị tấn công.
Một trong hai hán tử nọ lại la hét lần nữa:
- Này tiểu tử quê mùa ngươi có điếc hay chăng? Hán tử kia cười ha hả tiếp lời, nói:
- Cha chả, hắn lại bắt chước người ta đeo gươm nữa chứ, biết đâu hắn là một võ sĩ cũng nên.
Nói xong, gã vung roi kêu vù một tiếng, vụt vào cổ Trần Gia Lân nhanh như chớp.
Trần Gia Lân giơ tay chỉ tới trước một cái, tức thì cây roi mềm nhũn đứt làm hai, vì hán tử ấy dùng sức quá mạnh, trong lúc thình lình mất thăng bằng, tức thì từ trên lưng ngựa té nhào xuống đất luôn, gã hán tử kế bên mặt mày biến sắc.
Trần Gia Lân vẫn có thể lượn mình tránh né đường roi vụt tới của đối phương, thế nhưng hắn căm phẫn bọn này ngang tàng, khi không lại xuất thủ đánh người, nên hắn không còn nhịn nổi, đã dùng chỉ phong bắn đứt cây roi của đối phương, đối với hắn đây là chuyện nhỏ, nên hắn không tiếp tục tấn công gã.
Thế nhưng Trần Gia Lân có ngờ đâu đòn nay của hắn đã làm kinh động thế tục rồi.
Có lẽ hán tử té nhào xuống ngựa nọ, ngày thường hà hiếp người ta quen rồi, chưa khi nào bị ai lấn hiếp bao giờ, nên gã chẳng suy nghĩ đến hai chữ lợi hại là thế nào hết, lập tức nhún mình đứng lên, đồng thời rút trường kiếm ra, giận dữ lao vào hướng Trần Gia Lân.
- Muốn chết sao? Hãy mau lui ra xem sao!
Âm thanh không lớn tiếng, nhưng rất là uy nghiêm.
Hán tử tiến tới nhanh, nhưng thoạt nghe thấy tiếng hét, gã nhảy lùi ra sau càng nhanh hơn, y như một con chó bị chủ nhân quát mắng, gã đã ngoan ngoãn cúi đầu đứng yên tại chỗ, khí thế bá đạo lúc nãy biến đi đâu hết.
Người lên tiếng hét mắng không ai xa lạ, mà chính là công tử quý phái nọ, y vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, nhưng bây giờ đã đến gần chỗ Trần Gia Lân chỉ còn cách khoảng một trượng mà thôi.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn công tử quý phái nọ, chỉ thấy niên kỷ đối phương vào khoảng hai mươi lăm trở lại, gương mặt khá thanh tú, có điều là khi trông thấy đối phương liền nảy sinh một cảm giác khó chịu vô cùng.
Công tử quý phái nọ cười ha hả nói:
- Này bằng hữu, quả thực các hạ là cao nhân không lộ tướng rồi, cho biết danh hiệu được chứ?
Trần Gia Lân chưa từng hành tẩu giang hồ, thế nhưng hắn được sư phụ dạy dỗ vô số ám ngữ và các điều cấm kỵ trong chốn giang hồ, hắn nhủ thầm trong bụng: "Mình mới xuất đạo lần đầu làm gì có danh hiệu", hắn sực liên tưởng tới Đào Ngọc Phương thường gọi hắn bằng tiếng "Ngư Lang ca", hắn liền nảy ra một ý niệm, nếu mình dùng danh hiệu này để hành tẩu giang hồ, biết đâu chẳng dụ được Đào Ngọc Phương xuất hiện chăng? Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức cất giọng lạnh lùng nói:
- Ngư Lang Trần Gia Lân!
Công tử quý phái nọ ngạc nhiên hỏi:
- Bằng hữu tên là gi?
Trần Gia Lân lập lại lần nữa:
- Ngư Lang Trần Gia Lân!
Ở chốn giang hồ này lấy Ngư Lang làm danh hiệu, quả thật đây là lần đầu tiên công tử quý phái nọ nghe đến, y thắc mắc hỏi lại lần nữa:
- Bằng hữu hành nghề đánh cá chăng?
Đồng ý Trần Gia Lân thiếu kinh lịch giang hồ, thế nhưng hắn cũng không khờ dại quá đáng, liền nghiêm sắc mặt gật đầu nói:
- Đúng thế. Ta hành nghề đánh cá đây. Chuyên môn đi ngũ hồ tứ hải đánh những thứ cá kỳ trân dị bảo, ta không khi nào thèm đánh những loại tôm nhỏ đâu.
Công tử quý phái cau mày ngẩn người ra giây lát, y không làm sao hiểu nổi câu nói kia của Trần Gia Lân.
Nói về danh hiệu thì chưa từng nghe đồn đại ở chốn giang hồ này bao giờ, còn xem về cách ăn mặc của đối phương rõ ràng là một dân đánh cá thực sự, thế nhưng luận về tướng mạo và khí chất thì kinh người hết sức, thế rồi thuận theo chiều gió, nói:
- Vậy thì hôm nay bằng hữu đến đây để đánh cá rồi?
- Đúng thế, nhưng dân đánh cá bọn này còn phải xem khí tướng, thời gian, địa điểm và cả đối tượng nữa.
Công tử quý phái nghe đối phương nói những lời này càng lấy làm kinh hãi hơn, như nhiều người giang hồ chú trọng về mưu trí, y đã suy gẫm vài câu nói này trong giây lát, sau đó cười sang sảng một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ bằng hữu định giăng lưới chờ bắt cá tại đây chăng? Trần Gia Lân cười nói:
- Tại hạ không khi nào giăng lưới chờ cá cả, luôn luôn trông thấy cá tới mới quăng lưới bắt chúng.
Trần Gia Lân chỉ vui miệng trả lời như vậy, thế nhưng đối phương nghe nói như vậy đã giật bắn người lên.
Công tử quý phái nọ nói lời sâu sắc rằng:
- Hôm nay xem như bằng hữu đã gặp cá tươi trân quý rồi chứ gì?
Trần Gia Lân nghe nói thế, hiểu ngay đối phương ám chỉ mình đả thương thủ hạ của y, thế rồi hắn lạnh lùng nói:
- Tại hạ chẳng có ý định quăng lưới, chính quý thủ hạ cậy thế đánh người mà thôi. Công tử quý phái nọ đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân, nói:
- Bằng hữu có biết bản công tử là ai không?
Trần Gia Lân không ưa thái độ phách lối của đối phương chút nào cả, hắn cất giọng lạnh lùng nói:
- Đường ai nấy đi, tại hạ không biết, đồng thời cũng chẳng muốn biết. Công tử quý phái nọ trợn ngược đôi lông mày lên, nói:
- Bằng hữu cao ngạo hết sức.
Trần Gia Lân không muốn tiếp chuyện với đối phương nữa, lập tức quay người định bỏ đi...
Công tử quý phái nọ giật dây cương cho ngựa chạy tới cản đường đi của hắn, nói giọng lạnh lùng:
- Bằng hữu hãy giao phó cho rõ ràng, sau đó hãy đi cũng chẳng muộn!
- Giao phó điều gì nào?
- Lúc nãy ngươi điểm đứt roi ngựa của thủ hạ bản công tử, phải có lời giải thích rõ ràng chứ!
- Ngươi muốn sao đây?
- Dễ dàng thôi, ngươi thân mang trường kiếm, không thể nào bảo chẳng biết sử dụng, bản công tử muốn lãnh giáo vài chiêu...
Trần Gia Lân bất giác nộ hỏa xung thiên, song hắn vẫn cố đè nén cơn phẫn nộ lại, nói:
- Thanh kiếm của ta không khinh xuất ra bao! Công tử quý phái nọ ngạo nghễ nói:
- Nếu như ngươi sợ hãi, cứ việc gỡ bỏ thanh kiếm xuống, về sau chớ hành tẩu giang hồ thì bản công tử sẽ buông tha ngươi.
Cho dù tu dưỡng của Trần Gia Lân cao siêu đến đâu đi nữa, hắn cũng không thể chịu nhịn được nữa, thế rồi hắn khẽ đẩy vành nón ra sau, hai mắt tia ra luồng sáng kinh người, cất giọng lạnh lùng:
- Các hạ chớ xem bốn bể chẳng có ai chứ?
Công tử quý phái ung dung xuống ngựa, gã hán tử ngã nhào xuống ngựa lúc nãy lập tức bước tới dẫn kỵ mã đi ra, năm thủ hạ nọ cũng lần lượt xuống ngựa hết.
Trần Gia Lân nhủ thầm, mới xuất đạo lại gặp phải chuyện vô lý thế này, trông tình hình kiếm pháp của đối phương ắt không tầm thường rồi, mình chưa thực sự động thủ với ai hết, chẳng biết kiếm thuật của sư phụ đã truyền thụ có sử dụng được hay không?
Công tử quý phái nọ khí thế lấn người cất giọng lạnh lùng nói:
- Này Ngư Lang, hãy rút kiếm đi, bản công tử phải xem thủ pháp đánh cá của ngươi cao siêu cỡ nào.
Dứt lời, y vung kiếm diễn ra thế khởi thủ ngay.
Trần Gia Lân cũng từ từ rút kiếm ra khỏi bao luôn.
Thực ra thanh kiếm của hắn hoàn toàn chẳng giống một thanh kiếm gì hết, vì mũi kiếm đứt hết một đoạn, chỉ là một thanh kiếm cùn mà thôi.
Mấy thủ hạ của công tử quý phái nọ trông thấy thế bật cười ngay.
Thế nhưng bản thân công tử thì lại khác, y thoạt trông thấy thanh gươm quái lạ cùn đầu và có hình thù cổ quái này, mặt mày bỗng biến sắc, nét kiêu ngạo trên mặt cũng biến mất luôn.
Trần Gia Lân trông thấy thần sắc đối phương thay đổi bất thường, trong lòng lấy làm ngạc nhiên hết sức, hắn chẳng biết đối phương đang chơi trò gì đây.
Công tử quý phái nọ ngẩn người trong giây lát, sau đó tự động tra kiếm vào bao nói:
- Này bằng hữu, việc chẳng đáng kể, bỏ qua cho rồi, bản công tử không muốn đấu với ngươi nữa!
Mấy thủ hạ đứng bên ngoài thoạt nghe y nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ hết, vì họ chưa từng trông thấy chủ nhân tự động thôi đấu bao giờ hết, đây là lần đầu tiên họ trông thấy trường hợp này, họ không giật mình kinh hãi sao được, sáu người cùng nhủ thầm, chẳng lẽ lai lịch Ngư Lang này kinh người lắm ư?
Đương nhiên cả Trần Gia Lân cũng thắc mắc không sao hiểu nổi, hắn nhủ thầm trong bụng, chẳng lẽ công tử này chỉ là hạng nhân vật đầu hổ đuôi rắn, bên trong ruột không có chút thực tài sao? Đôi bên không thù không oán ta cũng chẳng muốn gây sự làm gì.
Hắn suy nghĩ đến đây, liền tra kiếm vào bao ngay. Công tử quý phái lập tức thay đổi bộ mặt khác, nói:
- Này, Ngư Lang, chúng ta kết làm bằng hữu, thế nào?
Trần Gia Lân vốn thì chẳng ưa đối phương, hắn trầm tư giây lát, sau đó nói:
- Thành thật cáo lỗi, tại hạ không dám với cao.
Mặt mày công tử quý phái nọ đỏ bừng lên, điều yêu cầu của mình bị bác bỏ, quả thật hổ thẹn vô cùng.
Bỗng lại có một kỵ mã phi nước đại chạy tới, đối phương thấy đường bị cản trở, cực chẳng đã phải dừng ngựa lại.
Con ngựa này toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp nào hết, người cưỡi trên lưng ngựa là một thư sinh mặc áo gấm, đối phương có gương mặt khá giống nữ nhân.
Trần Gia Lân đưa mắt quét nhìn y một cái nhủ thầm trong bụng: "Người này là ai thế? Chẳng lẽ cũng khách tầm lạc của Hoa Nguyệt Biệt Trang chăng?"
Thư sinh áo gấm nói:
- Ồ! Xin chào chư bằng hữu, cho qua được không?
Công tử quý phái ngoái cổ nhìn ra sau, cười há há một tiếng, nói:
- Ta lại tưởng ai đó, té ra Huỳnh Tam công tử.
Người này không ai xa lạ, chính là Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh. Trần Gia Lân thì chẳng quen biết đối phương.
Nghe chủ nhân lên tiếng chào hỏi, bọn thủ hạ lập tức kéo ngựa vào lề đường ngay. Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh nhảy xuống ngựa, chắp tay vái chào, nói:
- Hân hạnh! Hân hạnh! Không ngờ gặp lại các hạ tại đây. Công tử quý phái cười khẩy một tiếng, nói:
- Huỳnh huynh định đến Hoa Nguyệt Biện Trang đó ư?
- Đúng thế!
- Tại hạ có điều này muốn hỏi huynh đài...
- Xin cứ việc nói.
- Nghe đồn rằng gần đây Huỳnh huynh thường lui tới vùng này, chẳng lẽ... Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh mặt hơi biến sắc, nói:
- Có lẽ huynh đài định làm lộ hoa sứ giả thì phải? Thế nhưng tiếc rằng danh hoa hữu chủ, cho nên... tại hạ xin khuyên huynh đài bỏ ý niệm này cho rồi!
Ngọc Địch Thư Sinh bĩu môi, nói:
- Các hạ tự cho rằng là danh hoa chi chủ chăng? Công tử quý phái cau mày nói:
- Nói thế cũng được.
- Vậy thì chẳng may chút nào.
- Huỳnh huynh nói thế nghĩa là sao?
- Các hạ đã đến chậm một bước rồi, vì Bà Dương phu nhân đã đích thân hứa với tại hạ hôn sự này rồi...
Công tử quý phái bĩu môi, lập tức nói:
- Chao ôi! Vậy thì nên chúc mừng huynh đài rồi, chắc hôm nay định đến đây nạp lễ vật chứ gì?
Ngọc Địch Thư Sinh dương dương tự đắc, nói:
- Thế thì không phải, nhưng ngày ấy cũng chẳng còn bao lâu nữa.
- Bản thân Võ Lâm Tiên Cơ cũng bằng lòng ư?
- Đây là việc riêng của tại hạ, các hạ chớ thắc mắc điều này làm gì?
Qua lời đối thoại của đôi bên, Trần Gia Lân cũng đã đoán được phần nào sự việc của họ, hình như cả hai người này vì Võ Lâm Tiên Cơ gì đó mà tìm đến đây, mà Võ Lâm Tiên Cơ có lẽ là nữ thiếu chủ của Hoa Nguyệt Biệt Trang, thế nhưng việc này cũng chẳng liên can gì đến mình, chớ suy nghĩ làm gì cho mệt thêm.
Công tử quý phái cười lạnh lùng một tiếng, nói:
- Nếu như tại hạ nói rằng chính miệng thiên kim của Bà Dương phu nhân đã hứa hẹn với tại hạ, thì huynh đài nghĩ sao?
Mặt mày Ngọc Địch Thư Sinh đại biến sắc, y ngẩn người trong giây lát, sau đó nói:
- Bản thân nàng từng nói rằng chỉ biết vâng mệnh lệnh của mẫu thân mà thôi. Công tử quý phái nói giọng lạnh lùng:
- Tại hạ xin khuyên huynh đài một lần nữa, hãy dẹp bỏ ý niệm này, và quay ngựa trở về đi.
Ngọc Địch Thư Sinh xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói:
- Tại hạ cũng xin khuyên các hạ như thế!
- Huynh đài vẫn chấp mê bất ngộ ư?
[thiếu trang 134, 135]
Tức thì bầu không khí tại hiện trường trở nên khẩn trương vô cùng.
Hai bên đứng yên hồi lâu, bỗng thấy bóng sáo kiếm ảnh thấp thoáng một cái, vừa hợp lại liền tách ra ngay.
Cặp mắt của Trần Gia Lân sắc bén vô cùng, hắn đã trông thấy kiếm thuật của Quan Lạc Hiệp Thiếu quả thực lợi hại vô cùng, nhưng chiêu thức ống sáo của Ngọc Địch Thư Sinh thì có một môn lộ đặc biệt.
Hai bên lại trở về thế khởi thủ nhìn nhau như lúc nãy, thần sắc của hai người trầm trọng hết sức, đây chẳng những chỉ là tranh giành nữ nhân, đồng thời phải bảo vệ tiếng tăm của bản thân.
Phàm những cao thủ có tiếng tăm thường tránh né tình huống này, ngoại trừ trường hợp bất đắc dĩ, bằng không, bên thua trận truyền khắp giang hồ, tiếng tăm sẽ bị hư hỏng không sai, cho nên phàm những trận đấu đánh cuộc này phần nhiều họ hẹn nhau ở nơi chốn bí ẩn để giải quyết, vì tiếng tăm không bị ảnh hưởng.
Nếu công khai quyết đấu như vậy, phía bại trận bị vạch nát mặt, ắt phải tìm trăm mưu ngàn kế báo phục không sai, thế rồi thù hận liên kết chẳng biết đến bao giờ mới chấm dứt được.
Mặc dù Trần Gia Lân thiếu kinh nghiệm thực tế, nhưng hắn đã nghe sư phụ dạy bảo nhiều, hơn nữa đôi bên vì nữ nhân mà xảy ra tranh chấp này, hắn càng bất mãn hành vi này, chẳng muốn xem tiếp nữa, hắn suy nghĩ đến đây, đưa cặp mắt lạnh lùng, quét nhìn họ một cái, sau đó cất bước bỏ đi...
Thình lình ngay lúc này...
Ngọc Địch Thư Sinh nhảy ra khỏi vòng chiến, la hét nói:
- Khoan đã, người này là ai thế?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giọng lạnh nhạt nói:
- Bỏ qua cho rồi, Ngọc Địch Thư Sinh ngươi không đụng nổi đối phương đâu! Trần Gia Lân nghe y đề cập đến mình bất giác dừng bước lại.
Ngọc Địch Thư Sinh nghe nói thế, kêu hừ một tiếng, nói:
- Tại hạ không đụng nổi đối phương ư? Thế còn các hạ thì sao? Quan Lạc Hiệp Thiếu lắc đầu nói:
- Tại hạ chẳng muốn đụng với đối phương chút nào hết!
- Hắn làm gì ở đây thế?
- Tại sao huynh đài không hỏi bản thân hắn xem thế nào?
- Hắc hắc! Quan Lạc Hiệp Thiếu là người hay sinh sự, thế mà cũng có lúc không dám chọc ghẹo người, quả thật Huỳnh mỗ lấy làm ngạc nhiên vô cùng. Ê! Bằng hữu là cao nhân phương trời nào vậy?
Trần Gia Lân đang lấy làm ngạc nhiên, chẳng hiểu sao lúc nãy Quan Lạc Hiệp Thiếu thình lình ngừng tay, bây giờ nghe y nói như vậy hắn càng lấy làm ngạc nhiên hơn, thế rồi hắn đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Địch Thư Sinh, nói:
- Giang hồ vô danh tiểu tốt Ngư Lang Trần Gia Lân chính là tại hạ đây!
Ngọc Địch Thư Sinh nghe hắn báo danh xong, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, sau đó thì há há quay sang nói với Quan Lạc Hiệp Thiếu rằng:
- Các hạ chẳng đùa với tại hạ chứ?
- Ngươi nói thế có nghĩa là sao?
- Quả thật vị bằng hữu mà các hạ không dám trêu chọc này đúng là một nhân vật danh lừng thiên hạ rồi, há há...
Thấy đối phương có lời nói khinh miệt mình, Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng, nhưng hắn chưa nói gì hết.
Quan Lạc Hiệp Thiếu thoạt nghe y nói thế, lập tức hiểu tâm ý của Ngọc Địch Thư Sinh ngay. Y nghiêm mặt nói:
- Đối phương có phải là một nhân vật lừng danh hay không, sự thật vẫn có thể chứng minh kia mà, huynh đài có muốn chứng minh chăng?
Ngọc Địch Thư Sinh là một nhân vật trầm tĩnh nhiều mưu kế, y thoạt nghe Quan Lạc Hiệp Thiếu nói như vậy, trong lòng liền sinh nghi ngay, bất giác đưa mắt quan sát Trần Gia Lân giây lát, nhưng y chẳng trông thấy chàng thanh niên ăn mặc kiểu cách ngư lang quê mùa này có chỗ nào đặc biệt hết, ngoại trừ cặp mắt hơi trong sáng và có gương mặt anh tuấn, ngoài ra không có chỗ nào kinh người hết. Y nghĩ thầm trong bụng, chớ bị Quan Lạc Hiệp Thiếu đánh lừa, không khéo lại làm trò cười cho giang hồ, có lẽ người này chỉ là thủ hạ của y, cố tình giả dạng quái lạ như vậy, bằng không với tác phong ngông cuồng thường ngày của y, làm gì y chịu để cho người lạ mặt đứng xem mình đấu kiếm như vậy.
Ngọc Địch Thư Sinh suy nghĩ đến đây, tức thì lấy làm yên tâm phần nào, y cười khẩy một tiếng, nói:
- Chứng minh bằng cách nào đây?
Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng nói:
- Đơn giản thôi, nếu huynh đài tiếp được kiếm chiêu của vị các hạ này, thì Phương Nhất Cung ta quay ngựa hồi đầu ngay, như vậy được chứ?
Trần Gia Lân nghe y nói thế bất giác giật bắn người lên, Quan Lạc Hiệp Thiếu lại dám dùng võ công của mình đánh cuộc với Ngọc Địch Thư Sinh như thế, hai bên chưa hề quen biết với nhau bao giờ, làm sao y dám mạo hiểm như vậy chứ?
Người trầm tĩnh đa mưu luôn luôn đa nghi, nghe nói thế Ngọc Địch Thư Sinh lại bất an liền. Y rất tin tưởng lời hứa của Quan Lạc Hiệp Thiếu Phương Nhất Cung rất có giá trị, chẳng lẽ Ngư Lang quê mùa không nghe nói đến tiếng tăm này là một cao nhân không lộ tướng ư?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cũng chẳng đơn giản, y đã đọc được tâm ý của Ngọc Địch Thư Sinh, nên lập tức bồi thêm một câu:
- Thế nào, huynh đài dám đánh cuộc này chăng? Ngọc Địch Thư Sinh nói giọng lạnh lùng:
- Hắn là người của các hạ chứ gì? Quan Lạc Hiệp Thiếu cười khẩy nói:
- Tại hạ và vị các hạ này mới gặp nhau chưa quá nửa tiếng đồng hồ, huynh đài chớ đa nghi như vậy.
Ngọc Địch Thư Sinh sực như hiểu ra điều gì, nói:
- Nếu nói như thế, các hạ đã chứng minh rồi, cho nên mới không dám trêu chọc đối phương chứ gì?
Quan Lạc Hiệp Thiếu chẳng chút do dự, nói:
- Chẳng phải không dám, mà là không muốn, vì chúng tôi chưa động thủ kia mà?
- Vậy thì các hạ cậy vào điều gì mà dám dùng công lực của hắn đánh cuộc với ta như thế?
- Như thế hai chúng ta không phải trực tiếp xung đột, như vậy chẳng hay sao?
Tức thì Trần Gia Lân đã trở thành đối tượng mặc cả của họ, trong lòng hắn lấy làm tức giận vô cùng, nhưng hắn sực nảy ra một kế, nhủ thầm trong bụng, chẳng phải mình đã thề rằng quyết dương danh lập nghiệp cho Đào Ngọc Phương xem một phen đó sao? Thế thì hai người này là nhân vật có tiếng tăm trong chốn giang hồ rồi, nếu mình thừa dịp này biểu diễn ra vài chiêu, có lẽ tiếng tăm Ngư Lang mình sẽ truyền khắp giang hồ ngay.
Hắn suy nghĩ như thế, tức thì cơn giận trong lòng hạ xuống liền.
Ngọc Địch Thư Sinh thoáng suy nghĩ trong giây lát, quả nhiên Phương Nhất Cung nói không sai chút nào, thế rồi y gật đầu biểu thị đồng ý nói:
- Được, chúng ta cứ đánh cuộc như vậy, lời nói của các hạ có giá trị chứ? Quan Lạc Hiệp Thiếu mặt hơi biến sắc, nói:
- Huynh đài cho rằng tại hạ là hạng người như thế nào?
Ngọc Địch Thư Sinh không nói gì nữa, y lập tức quay sang hướng Trần Gia Lân, nói:
- Có lẽ bằng hữu nghe hiểu hết rồi chứ, hãy rút kiếm ra nào.
Trần Gia Lân đưa cặp mắt lạnh lùng quét nhìn Quan Lạc Hiệp Thiếu một cái, nói:
- Ý kiến của các hạ hay đấy, xem như tại hạ để ngươi lợi dụng một lần đi.
Nói xong, hắn quay sang hướng Ngọc Địch Thư Sinh, từ từ rút thanh kiếm cùn đầu ra, đồng thời diễn thế kiếm khởi thủ luôn.
Quả thật cặp mắt của Ngọc Địch Thư Sinh cũng khá bén nhọn, y thoạt trông thấy khí thế của Trần Gia Lân, bất giác giật mình thầm một cái. Y biết rằng mình đã đụng phải cao thủ không tầm thường rồi, thế nhưng bây giờ y không thể đánh trống rút lui được, bằng không coi như thua trận, vì thế y đành phải tụ thần vận khí, vận khởi mười hai thành công lực, vung thanh sáo ngọc chuẩn bị tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.